9 giờ tối.
Tôi khẽ nói, không nhìn Tuyết Lam:
- Chuẩn bị xe. Về dinh thự.
Tuyết Lam thu dọn tài liệu, gật đầu:
- Rõ, Đặng Tổng.
Chiếc Mercedes đen nhanh chóng rời khỏi bãi đậu tầng hầm của Đặng Thị, rẽ vào con đường quen thuộc.
Cánh cổng sắt lớn tự động mở ra khi xe tiến vào. Bảo vệ hai bên cúi đầu:
- Chào mừng cậu chủ trở về
Tôi vẫn im lặng. Khi xe dừng lại trước bậc thềm đá đen, quản gia Trần cùng ba người giúp việc đã đứng chờ sẵn.
- Mừng cậu chủ trở về. – Quản gia Trần khẽ cúi đầu, giọng đều, ánh mắt không giấu được sự cung kính.
Tôi chỉ "ừ" một tiếng rồi bước vào. Ông Trần nhanh chóng báo cáo:
- Đồ ăn tối đã chuẩn bị xong, khẩu vị đúng như thiếu gia dặn. Trà cũng đã được hãm sẵn.
Tôi gật đầu rồi lên phòng. Sau khi tắm rửa, thay bộ đồ ngủ đơn giản màu đen, tôi bước xuống dùng bữa. Không khí trong phòng ăn yên tĩnh tuyệt đối, không một tiếng động dư thừa.
Ăn xong, tôi ra phòng khách, rút một điếu thuốc trong hộp. Bật lửa, nhả khói chậm rãi. Làn khói trắng tan vào không khí, còn ánh mắt tôi thì trống rỗng, dán vào bức tường lạnh lẽo phía trước.
- Đặng Tổng!
Tuyết Lam xuất hiện, hai tay chống hông, ánh mắt khó chịu:
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Hút thuốc hại phổi lắm, bỏ đi được không?
Tôi liếc cô một cái, giọng đều đều:
- Nếu tôi ho, cô sẽ là người chịu trách nhiệm?
- Tôi là thư ký của anh! Tất nhiên tôi có quyền lo lắng!
Tôi nhả khói lần nữa, khẽ nói:
- Tôi chưa bao giờ cần ai lo lắng.
- Nhưng tôi vẫn sẽ làm.
Tôi dụi điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh. Căn phòng chìm vào yên lặng.
Cô đứng yên, có lẽ đang cố tìm lời tiếp, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ giọng:
- Mai anh định đến Đặng Thị sớm à?
Tôi nhìn đồng hồ.
- 7 giờ. Chuẩn bị xe
- Rõ Đặng Tổng. Nhưng trước tiên
Tuyết Lam giọng dịu dàng nói, đưa tay ra
- Anh đưa gói thuốc đây
Tôi khó chịu nói
- Không
Tôi đứng dậy lặng lẽ về phòng. Tuyết Lam khó chịu nhưng bất lực với tôi
SÁNG HÔM SAU
Sau khi ăn sáng xong, tôi và Tuyết Lam chuẩn bị rời đi. Tuyết Lam đã sắp xếp xong mọi thứ và lên xe, đưa tôi đến Đặng Thị. Cả hai chúng tôi im lặng trong suốt chuyến đi
Khi đến Đặng Thị, tôi bước ra khỏi xe và tiến vào trong. Những nhân viên nữ mới vào nhìn tôi với ánh mắt tò mò, không hiểu rõ tôi là ai. Những ánh mắt này không phải là sự ngưỡng mộ mà là sự kỳ lạ, như thể họ đang cố gắng tìm hiểu tôi. Tôi không bận tâm, nhưng Tuyết Lam thì có.
Cô ấy liếc nhìn các nữ nhân viên với vẻ khó chịu, như thể đang cảnh cáo họ đừng lấn lướt. Mặc dù Tuyết Lam không nói gì, nhưng không khí xung quanh bọn họ lại căng thẳng hẳn lên.
Một trong những nữ nhân viên bạo dạn mở miệng.
- Cô Tuyết Lam, có phải cô đang dành chủ quyền sao?
Câu nói này khiến không khí càng thêm căng thẳng. Tuyết Lam quay sang nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng khiến nữ nhân viên đó không dám nói thêm lời nào. Những người xung quanh cũng ớn lạnh, không dám thở mạnh. Họ nhận ra rằng Tuyết Lam không phải là người đễ đùa giỡn.
Tôi chỉ bước tiếp, không để tâm đến những lời thì thầm xung quanh.
Khi vào bên trong, tôi đến văn phòng của tôi. Tuyết Lam đi theo tôi, ánh mắt vẫn không rời khỏi các nhân viên nữ, có lẽ cô vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi sự khó chịu vừa rồi.
Vừa ngồi xuống cửa văn phòng van lên tiếng cóc cóc
- Vào đi
Một nhân viên trong bộ phận tài chính bước vào cúi đầu kính cẩn chào tôi.
- Đặng Tổng, chúng tôi đã chuẩn bị các hồ sơ cần thiết để anh kiểm tra.
Tôi gật đầu và bắt đầu xem xét các tài liệu
Tôi mở từng tài liệu một, ánh mắt chăm chú dán vào các con số và thông tin. Hơn một giờ đã trôi qua mà tôi vẫn chưa tìm thấy một mảnh ghép phù hợp. Mỗi lần đọc lại những con số kia, cảm giác như chúng đang trêu đùa tôi. Càng nhìn, tôi càng thấy rõ sự bất thường trong cách mà tiền tệ được chi tiêu. Các khoản chi dường như không khớp với những gì được báo cáo trước đó. Một lần nữa, tôi không thể bỏ qua chi tiết đó – số tiền đột ngột giảm xuống mà không có lý do rõ ràng.
- Tuyết Lam, tôi cần xem báo cáo ngân sách từ tháng trước. Tôi lên tiếng mà không rời mắt khỏi những con số.
- Rõ thưa ngài
MỘT LÚC SAU
Tuyết Lam đứng ở phía cửa, cầm trên tay một số hồ sơ. Cô nhanh chóng bước đến bàn làm việc và đặt đống tài liệu trước mặt tôi.
- Đây là báo cáo ngân sách từ tháng trước mà anh yêu cầu.
Tôi lướt nhanh qua từng tờ giấy, mắt vẫn không hề rời khỏi những con số. Và rồi, một điều rất quan trọng đã lọt vào tầm mắt tôi. Một khoản chi khổng lồ – lên đến gần vạn tệ – được báo cáo là một khoản chi không có thông tin đầy đủ về mục đích sử dụng. Điều này, không thể nào hợp lý được. Tôi suy nghĩ
Kỳ lạ thật. Đây là một khoản chi không có mục đích rõ ràng, nhưng lại được thông qua mà không có bất kỳ sự thảo luận nào.
Tôi khẽ nhíu mày, bắt đầu nhận thấy sự liên kết giữa các con số. Mỗi khoản chi đều mang một dấu hiệu của sự che giấu, và nó liên kết với một tên trong bộ phận tài chính mà tôi đang nghi ngờ.
Với một tốc độ nhanh chóng, tôi gọi cho bộ phận tài chính. Họ sẽ phải đến đây ngay lập tức.
Một vài phút sau, tôi nhận được một cú điện thoại.
- Chào Đặng Tổng, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ?
- Tôi cần gặp gỡ một vài người liên quan đến các khoản chi của bộ phận tài chính, đặc biệt là khoản chi không rõ ràng tháng trước. Giọng tôi lạnh lùng, không có chút do dự.
- Vâng, Đặng Tổng. Tôi sẽ mời họ lên ngay. Giọng bên kia vang lên, nhanh chóng đồng ý.
Tuyết Lam đứng yên lặng, quan sát mọi diễn biến. Mặc dù cô không nói gì, nhưng cô biết, cô cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Chẳng mấy chốc, người của bộ phận tài chính đã có mặt. Tôi nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng.
- Mấy người có thể giải thích được không? Tại sao lại có một khoản chi không rõ ràng này? Tại sao nó lại xuất hiện mà không được báo cáo hợp lệ? Tôi không hề nhượng bộ.
Người đứng đầu bộ phận tài chính cúi đầu, rõ ràng là đang bị lúng túng. Anh ta nuốt khan, rồi mới lên tiếng.
- Đặng Tổng, tôi… tôi không biết. Nhưng có thể đó là một sai sót trong quá trình ghi chép. Chúng tôi sẽ kiểm tra lại.
- Sai sót? Tôi hỏi lại, không tỏ ra dễ dãi.
- Mấy người nghĩ rằng tôi sẽ tin vào cái lý do này sao?
Ánh mắt của tôi trở nên sắc bén, khiến người đàn ông trước mặt không thể nào dám phản bác. Tuyết Lam đứng bên cạnh, ánh mắt đầy sự quan sát, hẳn là cô cũng hiểu được tầm quan trọng của vụ việc này.
- Thưa Đặng Tổng, tôi… tôi sẽ làm việc lại ngay lập tức để điều tra thêm. Người trưởng bộ phận tài chính lắp bắp, rõ ràng là không thể giải thích nổi.
Tôi không mất thời gian nữa. Một tên trong bộ phận tài chính đã làm việc khuất tất, và tôi sẽ làm rõ mọi chuyện. Cũng không lâu sau đó, tôi đã biết người đứng sau những khoản chi này chính là một trong những quản lý cấp cao trong bộ phận tài chính. Và rõ ràng, hắn đã có âm mưu riêng của mình.
Tôi cầm điện thoại, gọi một số.