Trên chiếc Mercedes đen bóng loáng đang lướt êm qua dòng xe tấp nập, tôi ngồi im lặng ở ghế sau, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn ồn ào như thường lệ
Tôi khẽ lên tiếng, giọng trầm lạnh như thường:
- Đến Đặng Thị.
Tuyết Lam ngồi phía trước, nghe vậy liền nghiêng đầu nhẹ đáp, ánh mắt vẫn chăm chú vào tay lái:
- Rõ.
Gương mặt cô ấy bình tĩnh nhưng ánh mắt thoáng chốc trở nên nghiêm nghị hơn, như đã đoán ra được có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cô tăng nhẹ ga, chiếc xe lao đi với tốc độ vững chắc, hướng thẳng về trụ sở chính của tập đoàn
Khi xe dừng lại trước cửa Đặng Thị, tôi bước xuống Tuyết Lam đưa xe đến bãi đậu xe ngầm
Tôi nhanh chóng tiến về phía thang máy. Tuy nhiên, khi tôi chuẩn bị bước vào, lễ tân nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy nghi vấn.
- Xin lỗi, cậu là...? Cậu học sinh này... có việc gì ở đây?Lễ tân ngập ngừng hỏi, rõ ràng không biết tôi là ai.
Tôi không nói gì, chỉ dừng lại một chút và nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt sắc bén không cần lời giải thích. Tuyết Lam từ phía sau tiến đến, nhìn lễ tân với vẻ khó chịu.
- Anh ấy là Đặng Tổng. Đừng để tôi phải giải thích thêm. Tuyết Lam lên tiếng, giọng cô không còn sự kiên nhẫn.
Lễ tân vội vàng cúi đầu:
- Xin lỗi... tôi không biết ạ
Không cần giải thích thêm, tôi tiếp tục bước vào thang máy. Tuyết Lam theo sau, vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đi.
Khi thang máy dừng ở tầng cao nhất, tôi bước ra, vẫn trong bộ đồng phục học sinh. Tuy nhiên, tôi không có ý định gặp gỡ các quan chức trong tình trạng này. Tôi tiến thẳng vào phòng Tổng Giám Đốc, nơi sẽ là nơi tôi tạm thời thay đồ.
Sau khi vào phòng, tôi nhanh chóng đi vào phòng tắm. Bộ đồng phục học sinh đã được thay thế bằng bộ Vest đen lịch lãm, thể hiện đúng bản chất của tôi — lạnh lùng và quyền lực.
Tôi thay đồ xong, tôi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vào gương và chỉnh lại vẻ ngoài của mình. Tôi không phải là một người quá chú trọng đến hình thức, nhưng một sự thay đổi nhỏ đôi khi lại có tác dụng rất lớn trong các cuộc gặp gỡ quan trọng.
Tôi vừa ra khỏi phòng tắm, cổ tay còn vương hơi nước thì Tuyết Lam đã gõ cửa bước vào. Cô nghiêm giọng:
- Đặng Tổng, có cuộc họp khẩn. Vấn đề xảy ra ngay tại trụ sở chính.
Tôi dừng động tác cài khuy áo, ánh mắt khẽ nheo lại:
- Nói.
- Bộ phận tài chính vừa báo có dấu hiệu thất thoát nghiêm trọng. Gần 1.000 vạn tệ đã biến mất khỏi các tài khoản nội bộ. Nếu không xử lý sớm, e rằng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Đặng Thị.
Tôi gật đầu, rút khăn lau tay. Cô theo sát tôi đến thang máy tầng 28 – khu vực họp khẩn cấp. Trên đường đi, cô nghiêng đầu nói nhỏ:
- Em để ý thấy Trưởng phòng tài chính – Phan Văn Trực – có vẻ bất ổn. Dạo gần đây liên tục truy cập hệ thống vào giờ khuya.
Tôi đáp khẽ, giọng lãnh đạm:
- Vậy thì... có thể là ông ta. Hoặc là người nào đó đang dọn đường đổ tội cho ông ta.
Cửa phòng họp mở ra. Các quản lý cấp cao đều đứng dậy cúi đầu khi thấy tôi bước vào.
- Chào ngài Đặng Tổng.
Tôi không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng kéo ghế ngồi vào ghế đầu bàn họp.
- Báo cáo.
Phan Văn Trực đứng dậy, tay run nhẹ, cầm chặt tập tài liệu.
- Trong vòng ba tuần qua, ngân sách nội bộ tại trụ sở chính bị rút gần 1.000 vạn tệ. Các giao dịch đều có đủ phê duyệt và con dấu điện tử. Mọi thứ… đều hợp lệ trên hệ thống.
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn:
- Nếu đúng như vậy… thì đây là hành vi giả mạo cấp độ cao. Kẻ thao túng chắc chắn phải nằm trong hệ thống lõi. Có ai ngoài ông có quyền hạn vào hệ thống?
Ông ta nuốt khan:
- Dạ, ngoài tôi ra, chỉ có trợ lý phòng tài chính – Lê Quốc Tường. Nhưng... anh ta đang nghỉ phép ba ngày.
Tuyết Lam đưa mắt lạnh lùng nhìn xung quanh:
- Chúng tôi đã cho người kiểm tra. Giao dịch cuối cùng xảy ra… đúng hai giờ sau khi anh ta nộp đơn nghỉ phép.
Tôi trầm giọng:
- Có thể hắn cố tình dựng bằng chứng ngoại phạm.
Mọi người im lặng. Không khí trong phòng căng thẳng đến mức có thể cắt ra thành từng mảnh. Tôi đứng dậy, đôi mắt sâu hun hút quét qua tất cả.
Từ giờ, khóa toàn bộ tài khoản tài chính, kiểm tra mọi truy cập hệ thống trong vòng 48 tiếng qua. Hung thủ đang ẩn trong nội bộ, và nếu... người đó đang ngồi trong căn phòng này, tôi sẽ tìm ra.
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ nhìn sang Tuyết Lam.
- Chuẩn bị đội kiểm tra nội bộ. Tôi muốn toàn bộ lịch sử truy cập, nhật ký thiết bị, từng lần đăng nhập và định tuyến mạng đều được gửi về văn phòng tôi trong vòng 1 giờ.
- Rõ. – Cô gật đầu, đôi mắt sắc lạnh không khác gì tôi khi làm việc.
Phan Văn Trực cúi đầu, mồ hôi đã túa ra đầy trán dù điều hòa đang mở lạnh. Tôi đứng dậy rời phòng họp, nhưng trước khi bước ra cửa, tôi dừng lại vài giây, lạnh lùng nói:
- Còn một điều... Từ thời điểm này, bất cứ ai trong số các người mà rò rỉ bất kỳ thông tin nào về cuộc điều tra – kể cả một dòng tin nhắn – sẽ lập tức bị sa thải và truy cứu hình sự.
Căn phòng im bặt.
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi, để lại một bầu không khí nặng nề như bị ép trong một khối băng. Tôi không quay đầu lại. Trong đầu tôi, các manh mối bắt đầu xếp thành hình.