Chương 8

Trong lớp học, học sinh lần lượt rời đi hết sau khi giáo viên chủ nhiệm tuyên bố giải tán. Không khí lớp học dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân lẻ loi vọng lại giữa hành lang dài.

Tôi đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng bàn ghế trống. Cảm giác bất an vẫn còn đó dù mọi chuyện tưởng chừng như đã lắng xuống.

Tôi bắt đầu lặng lẽ đi quanh trường, rà soát từng khu vực. Hành lang tầng ba. Khu vệ sinh cuối dãy. Khu để xe giáo viên. Phòng thiết bị. Nhà kho cũ. Không bỏ sót một góc nào.

Không có dấu vết. Không có chuyển động. Tất cả đều trống trơn. Như thể ai đó đã đi trước tôi một bước… và xóa sạch mọi thứ.

– Không có gì

Tôi lẩm bẩm, ánh mắt dưới lớp băng che lấp ló ánh đỏ nhạt đáng sợ.

Tôi rời khỏi khu nhà chính với một dự cảm khó chịu trong lòng.

Và rồi... tiếng giày cao gót. Tiếng cười khúc khích. Tiếng gọi tha thiết và những ánh mắt như thiêu đốt sau lưng.

Bọn họ lại tới. Những nữ sinh vẫn còn lảng vảng quanh sân trường, như thể chỉ chờ tôi xuất hiện.

– Anh Kiệt ơi, hôm nay anh đi đâu đó? – một nữ sinh tóc ngắn chạy theo, tay nắm nhẹ vào vạt áo tôi.

– Anh đang làm gì dó? Trông anh ngầu quá trời luôn á…

– Anh ơi, tại sao anh che một mắt vậy? Có gì đặc biệt hả? Cho tụi em coi được không?

– Anh ơi… em thích anh.

Tôi bước đi, không quay đầu lại. Không phải vì lạnh lùng. Mà vì quá quen với sự phiền nhiễu như thế này. Chỉ cần đáp lại một ánh mắt, sẽ có thêm ba người nữa lao tới.

– Anh ơi, vậy cô Tuyết Lam là người yêu thiệt của anh hả? Nhưng… tụi em cũng thích anh mà…

Tôi dừng lại trước cổng trường. Lấy điện thoại, bấm số Tuyết Lam.

– Tôi cần cô tới. Ngay bây giờ. – tôi lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt không đổi.

– Rõ, Đặng Tổng. Tôi đến liền.

Vài phút sau, tiếng động cơ trầm ấm vang lên từ cuối con đường. Chiếc Mercedes đen sang trọng, kính đen toàn bộ, trượt êm như một cơn gió. Biển số đỏ lướt qua ánh nhìn của những học sinh tò mò — nhưng không ai kịp nhìn rõ dãy số.

Chỉ biết một điều… đó không phải loại xe bình thường.

Cửa xe mở ra. Hạ Tuyết Lam bước xuống, giày cao gót gõ nhịp giận dữ. Cô ta vừa thấy cảnh tượng trước mặt — tôi đứng giữa một đám nữ sinh đang vây quanh, hỏi han, cười đùa — thì ánh mắt sắc như dao lập tức nổ lửa.

– Các cô đang làm gì vậy? – giọng Tuyết Lam vang lên, lạnh buốt như băng đá.

– Ủa… cô là ai vậy? – một nữ sinh ngơ ngác hỏi.

– Tôi là người yêu hợp pháp, hợp đồng và hợp… mệnh với Đặng Hoàng Kiệt. – cô nghiến từng chữ, tiến lại gần.

– Cô là Tuyết Lam thiệt kìa... nhưng mà… tụi tôi đâu có làm gì sai đâu? – một nữ sinh khác lên tiếng, giọng nũng nịu. – Tụi tôi chỉ hâm mộ ảnh thôi…

– Hâm mộ bằng cách đụng chạm, nắm áo, hỏi han riêng tư, và tỏ tình? – Tuyết Lam bước tới sát tôi, khoác tay tôi thật chặt – Các cô nên biết giới hạn của mình ở đâu.

– Anh Kiệt đâu nói gì đâu, chắc ảnh cũng thích mà…

Tuyết Lam cười khẩy. Ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng vào đám nữ sinh như muốn thiêu cháy từng người một.

– Các cô tưởng ảnh không nói gì là đồng ý? Các cô không hiểu người như ảnh là kiểu người không thèm phản ứng với mấy thứ thấp kém.

– Cô nói ai thấp kém?!

– Các cô. – Tuyết Lam gằn giọng. – Bây giờ, tránh ra. Đừng để tôi phải dạy thêm vài bài học về cách đối xử với cấp trên.

Tôi không nói gì suốt từ đầu đến giờ. Chỉ yên lặng đứng nhìn toàn bộ. Một phần vì không hứng thú lên tiếng. Một phần khác… là vì tôi muốn biết, cô ấy sẽ bảo vệ vị trí của mình ra sao.

Tuyết Lam quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu lại, nói thầm nhưng giọng vẫn mang vẻ khiêu khích:

– Đặng Tổng, để tôi xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt thế này đúng không?

Tôi khẽ gật đầu. Cô kéo tay tôi, mở cửa xe.

– Lên xe, Đặng Tổng. Chúng ta đi thôi.

Tôi không đáp, nhưng bước lên xe ngay. Trước khi cửa xe khép lại, tôi thoáng thấy vài ánh mắt tức tối, vài khuôn mặt đỏ bừng vì bị hạ nhục.

Khi xe lăn bánh, Tuyết Lam lườm tôi.

– Anh thích bị con gái tỏ tình ngoài cổng trường lắm hả?

– Tôi không quan tâm

– Không quan tâm cũng là quan tâm đấy. Với người ngoài, im lặng cũng là một lời đồng ý ngầm. Anh làm người yêu mà lạnh nhạt như tượng đá vậy đó hả?

Tôi tựa đầu vào cửa kính, không nhìn cô.

– Cô tự quyết làm người yêu tôi, tôi không quan tâm

Tuyết Lam quay đi, hai tay siết chặt vạt váy, môi bặm lại.

Chiếc xe lao đi trong chiều hoàng hôn. Trong lòng tôi, vẫn chưa nguôi cảm giác bất an từ cuộc điều tra.