"Tao nghe đâu tụi bây đối xử cậu ấy như cứt."
Cahaya cười nói, nhưng Kang San cảm thấy áy náy nên hạ cửa sổ một nửa, viện cớ trời nóng. Kang San ngượng ngùng không thể không liếc nhìn Chahaya.
Năng lực của Mansaengjong cũng được đánh giá dựa trên mức độ rủi ro của biến chủng, và Cahaya là người xử lý biến chủng cấp 6 (cao nhất). Seowoon và Donhee, những người bạn học cũ của cậu, cũng là những Mansaengjong cấp cao nhất.
Cho đến nay, biến chủng cấp 6 chỉ xuất hiện hai lần và mỗi hội đều điên cuồng truy đuổi chúng. Cuối cùng, sau khi nhiều Mansaengjong mất mạng, các hội đã từ bỏ lòng tham và chung tay hợp tác.
Vào thời điểm đó, những người xuất sắc nhất từ mỗi hội được tuyển chọn và hợp tác cùng nhau, trong số đó có Cahaya, Han Donhee và Cha Seowoon. Và cả ba có điểm chung là đều sử dụng kiếm.
Kangsan dừng xe trước một quầy bán vé trống và lên tiếng sau một hồi im lặng.
"Hyung, anh không định thành lập lại hội ạ?"
"Hỏi Cha Seo Woon ấy."
"Chuyện là...…. Anh Seo Woon chắc buồn lắm ha? Chúng ta đã quá dựa dẫm vào anh ấy, lúc đó chắc anh ấy cũng mất tinh thần lắm và hành động dại dột như vậy."
Hội phó TACHEON - Cha Seowoon còn nổi tiếng hơn cả hội trưởng.
Trước khi Kang San thức tỉnh năng lực của mình. Mansaengjong chỉ là một điều gì đó mà người ta chỉ có thể thấy trên TV hay internet. Năng lực thực sự quan trọng, nhưng ngoại hình của Seowoon thực sự thu hút sự chú ý rất lớn từ mọi người.
Vẻ ngoài của Seowoon ấn tượng đến mức khó mà gán cho anh một từ "đẹp trai" hay "xinh đẹp", Seowoon trông thật sự ấn tượng đến mức khiến người khác nổi da gà. Khi Kang San lần đầu gặp Seowoon, cậu hành xử như một con robot bị hỏng.
*미남: mỹ nam; 미인: mỹ nhân
Mặc dù Seowoon luôn im lặng, nhưng lại tỏa ra một cảm giác lạnh lùng khó gần, nhưng một khi mở miệng thì lại giống như một người anh hàng xóm thân thiện.
Vì vậy, dù mọi người ban đầu cảm thấy khó gần, họ nhanh chóng hiểu được tính cách của Seowoon. Anh là người anh trai tốt bụng, mặc dù thường xuyên càu nhàu nhưng lại luôn lo lắng, chăm sóc cho người khác. Chính vì vậy, khi cả hai lần đầu rơi vào NARAKA, đã xảy ra sự bất đồng nội bộ trong hội.
"Hyung, nãy giờ anh xem gì thế?"
Cahaya vẫn tập trung vào điện thoại, phớt lờ Kang San.
"Đang tìm cái gì đó hợp với Cha Seo Woon."
"Ơ? Anh định làm mai cho anh ấy hả? Làm mai em trước được không? Miễn đừng là mansaengjong được rồi."
*소개팅: blind date, xem mắt
"Không phải làm mai."
"Vậy là gì?"
"Tao nâng cấp Matahari cho Seowoon."
"Hả? Tại sao?"
"Chỉ vậy thôi."
Cahaya kéo dài câu nói như thể vẽ một đường thẳng.
"Mong đợi thật đấy."
Rốt cuộc là ý gì, Kang San nhíu mày. Ý anh là mong đợi vào việc mang Matahari đến hả? Nhưng anh để nó ở văn phòng hội rồi mà.
"Tất cả Churros đều là của tao, được chưa?"
"À, vâng...…. Anh cứ ăn hết đi ạ."
Kang San không biết liệu có bánh churros không vì tất cả nhân viên trong công viên đều đã về hết, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ.
"Nhưng.... Không cần nói chuyện của anh Young Il với anh Seowoon được không?"
"Nói đi, nói là tao giết cậu ấy."
Cahaya vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trên điện thoại.
"Dù sao thì anh cũng tự vệ mà."
"Nếu một đứa trẻ ném đá vào người lớn và bị người lớn đánh đến chết thì đó có phải là hành vi tự vệ không?"
"...Ý em không phải vậy."
Sự khác biệt về sức mạnh giữa Young Il và Cahaya chính xác là như vậy. Đứa trẻ và người lớn.
Đột nhiên, Chahaya khẽ cau mày và kéo khẩu trang lên, do mùi hôi dần bắt đầu bốc lên từ bên trong công viên giải trí.
Bang! Âm thanh của klaxon vang lên tại bãi đậu xe trống trải thật chói tai.
Tiếng động cơ nóng hổi cũng vang lên và ngay lập tức tiếng phanh làm xước màng nhĩ. Chiếc xe dừng đột ngột đứng sừng sững cạnh chiếc xe Cahaya và Kang San đang đậu. Đạp phanh gấp thế nào mà thân xe lắc lư qua lại.
"Oẹeeee"
Người ngồi ghế phụ vội vã mở cửa nôn thốc nôn tháo.
"Điên mất thôi, Han Donhee lái xe... oẹ"
"Nàng tiên cá của chúng ta ơi, bụng dạ yếu quá phải làm sao đây."
Han Donhee bước xuống từ ghế lái, giả vờ vỗ lưng Seo Woon, Seowoon trừng mắt nhìn cậu ấy dữ tợn, mặt trắng bệch.
"Thằng chó này, tớ tưởng mình sắp chết rồi!"
"Thì không có xe nào xung quanh hết nên tớ cứ tự nhiên nhấn ga một chút thôi. Thông cảm nhe?"
Han Donhee ôm chặt eo Seowoon và xoay cậu một vòng.
"Này, thôi đi! Thằng điên! Tớ nôn mất!"
Kang San bật cười trước trò hề của cả hai, vẫn như trước. Dù Cha Seowoon mất tích một thời gian nhưng bạn bè vẫn là bạn bè.
Lâu rồi mới thấy lại bầu không khí này đúng không Cahaya hyung?
Khi Kang San định mở lời thì ánh mắt của Cahaya hiện lên từ khẩu trang và không hề có một chút cảm xúc nào.
Kang San cảm thấy như mình đã làm sai điều gì, liền khẽ hắng giọng.
"Kang San à."
"...Vâng, hyung."
"Đáng lẽ chúng ta nên đi cùng xe."
Cahaya, sau khi mắt gặp Kang San, cười nhẹ sau khẩu trang.
***AineCrystal***
Sau 5 năm, công viên giải trí mà cậu tìm đến không có gì thay đổi nhiều so với ký ức xưa của Seo-woon. Phòng bán vé vẫn như cũ, cánh cửa lâu đài nơi nàng công chúa sống trong truyện cổ tích vẫn như cũ.
"Không có ai ở đây. Muốn chơi mấy trò tàu lượn trước không?" Seowoon đùa.
Tất nhiên, không thể tìm thấy chút trẻ thơ nào ở 4 người đàn ông đang đứng trước cổng.
"Ai vận hành mấy trò chơi?"
Câu hỏi của Han Donhee như đang bắt bẻ Seowoon.
"À mà này, sao cậu trần truồng thế?"
"Mắt cậu ngày càng kém rồi đấy. Tớ đang mặc cái áo hoodie dễ thương của Cha Seowoon đây này."
Cahaya kéo mũ áo của Seowoon lên, cơn gió thổi ngược bất ngờ làm Seowoon bối rối.
"Matahari đâu rồi?"
"Tớ để quên rồi. Tớ chỉ giải thích sơ qua tình hình rồi chuồn thôi."
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Han Donhee và Kangsan đồng thanh hỏi. Seowoon nhìn sang Cahaya. Cậu đã thành thật kể mọi chuyện với Cahaya, nhưng với hai người kia thì vẫn chưa.
'Ít nhất mình có thể kể cho Han Donhee đúng không?'
Ngay khi Seowoon bước vào xe của Han Donhee, nỗi lo lắng bắt đầu nảy ra nhưng đã sớm tan biến bởi kiểu lái xe điên cuồng của cậu ta. Seowoon phải cố bám víu lấy mạng sống trong suốt quãng đường với những cú lạng lách và biểu diễn nhào lộn không thể tưởng tượng nổi.
Khi đến nơi, Seowoon vẫn còn ngồi thụp xuống, thở dốc, trong khi mấy người kia nhìn cậu đầy thắc mắc. Cuối cùng, cậu thò tay vào túi áo hoodie, lấy ra cây bút phấn và bấm nhẹ.
Seowoon lúc nào cũng mang theo phấn, vì chiến lược của hội đều dựa vào cậu. Không biết bao nhiêu lần cậu đã dùng mặt sàn làm bảng đen, và hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Trước tiên, để tớ giải thích đã."
[Biến chủng số 232, Nấm điên ảo giác được dự đoán sẽ xuất hiện vào 3 giờ chiều mai.]
Seowoon cố nhớ lại và vẽ ra hình dáng cây nấm có hình chiếc ô mà cậu từng ăn qua.
"Cây nấm gì đây?"
Han Donhee nhìn xuống bức vẽ. Tranh của Seowoon vẫn như mọi khi, đơn giản và trực quan, dễ nhận ra ngay.
"Tớ biết khi nào nó sẽ xuất hiện, nhưng không biết chính xác ở đâu."
"Vậy thì cứ chờ nó xuất hiện rồi đấm thôi."
Seowoon khoanh tròn từ "ảo giác".
"Đây chỉ là linh cảm của tớ, nhưng con quái vật này sẽ khó phát hiện."
"À, giống Kiến sư tử lần trước hả anh?" Kang San thêm vào.
Đó là biến chủng Cấp 4 mà Seowoon và Cahaya đã xử lý ở núi Cheonggye trước đây.
Kiến sư tử vốn là loài đào hố trên mặt đất và ăn những con kiến rơi vào bẫy. Nhưng con kiến sư tử đột biến này lại săn cả con người. Phải mất vài ngày họ mới tìm ra được vị trí con quái vật vì nó di chuyển khắp ngọn núi Cheonggye.
Những biến chủng như Jacana châu Phi, tấn công trực diện còn dễ đối phó hơn những con có đặc tính ẩn mình săn mồi như kiến sư tử.
"Ngẫm mà xem, nấm sinh sản bằng bào tử."
"Thật ạ?" Kangsan nheo mắt.
"Ừ thì, cứ tạm cho là thế đi. Chúng ta không thể bỏ qua khả năng bào tử lan rộng ra khắp công viên và gây ảo giác được."
Trong khi những cây nấm độc thông thường chỉ gây hại khi ăn hoặc chạm vào, lần này lại là quái vật đột biến. Mọi khả năng đều phải được cân nhắc. Hơn nữa, nấm độc không có móng vuốt hay răng nanh như mãnh thú, nên rất có thể đây là loại biến chủng có đặc tính đặc biệt.
"Vậy thì, sao chúng ta không tìm và tiêu diệt con quái vật trước khi nó thức tỉnh?" Seowoon đề xuất.
"Nhưng làm sao tìm được một cây nấm trong cái nơi rộng lớn thế này?"
Han Donhee phản bác. Kang San liếc nhìn Seowoon, như thể hy vọng anh sẽ đồng tình với anh ấy.
"Han Donhee nói đúng đấy. Ngay cả khi đưa toàn bộ đám 'Người Tìm Kiếm' ở NARAKA tới đây, cũng chẳng dễ chút nào."
Cahaya nói, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Seowoon không nhất thiết muốn Cahaya tập trung, nhưng lòng tự trọng của người đang cầm viên phấn như cậu lại hơi tổn thương.
Câu nói của Sứ Giả thật phiền phức, nhưng thời điểm xuất hiện thì hoàn toàn chuẩn xác, như thể đang đưa ra một gợi ý.
Seowoon lờ đi những tính từ kỳ lạ và suy ngẫm lại lời 'Sứ Giả'. Đúng như dự đoán, nếu mọi chuyện diễn biến xấu đi nếu bào tử gây ảo giác thực sự có thể lan rộng khắp công viên giải trí.
"Dinh thự ma ám...?"
Seo Woon lẩm bẩm một mình.