Chương 14

"Ơ? Chỗ kia phải không?" 

Kang San bất ngờ lên tiếng như thể đã biết địa điểm này từ trước.

"Gì cơ?"

"Anh vừa nói mà lại không biết à?"

"Thì... nó là chỗ nào?"

Trước câu hỏi của Seowoon, Kang San hất cằm ra hiệu.

"Gần khu T-Express đằng kia, giống như ngôi nhà ma ấy. Em đi với bạn gái mấy năm trước... hay là đi bốn đứa ta? Nói chung là bọn em lập nhóm và cùng nhau thoát khỏi dinh thự. Nhưng mà, họ bắt bọn em trả thêm tiền dù đã có vé vào cửa miễn phí rồi. Nghĩ lại đúng là bực mình. Nếu đã thế thì nên bỏ luôn chữ 'miễn phí' trong 'vé miễn phí' đi chứ! Oa, mà công nhận họ làm hay thiệt, đến nỗi em hét còn to hơn cả bạn gái. Vừa bước vào thì cái thằng hề kinh dị từ đâu nhảy ra dọa bọn em. Chỉ một phát thôi mà chân em nhũn ra, chẳng còn đứng vững nổi."

"Kang San à."

"Dạ, anh!"

"Thở sâu đi, được không?"

"...Dạ."

Sau khi giúp Kang San bình tĩnh, Seowoon viết lên sàn hai chữ 'Dinh thự Ma Ám'.

"Cây nấm sẽ biến thành biến thể ở ngay chỗ này."

Khi Seowoon gõ viên phấn lên dòng chữ, một mẩu phấn rơi xuống đất. Trong khoảng lặng kéo dài, Seowoon ngước lên.

Và kỳ lạ thay, ai cũng nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ. Tất cả, ngoại trừ Cahaya.

"Cái quái gì… Cậu vừa bảo là không biết nó sẽ xuất hiện ở đâu mà?" 

Donhee ngạc nhiên hỏi.

"À… thì… chỉ là linh cảm thôi."

"Cha Seowoon, cậu đang giấu gì đó đúng không?"

Han Donhee nhìn Cahaya chứ không phải Seowoon khi hỏi câu đó. Như thể cuối cùng cũng xong việc, Cahaya cất điện thoại vào túi.

"Han Donhee, mày bị ảo giác à? Tao đâu phải Cha Seowoon."

"Tao thấy rõ mà. Mày là cái thằng Cahaya cứng rắn. Nhưng mày có biết Seowoon suýt bay ra ngoài cửa sổ xe tao trên đường đến đây không?"

"Cậu ấy chắc phải không muốn đi cùng nên mới liều mình chạy trốn. Thế nên tao mới định đến đón cậu ấy."

Tự dưng Seowoon thấy bụng mình nhói lên.

Cậu chợt nhớ lại cảnh Han Donhee không chỉ lái xe quay vòng vòng mà còn đột ngột phanh gấp khi đang phóng với tốc độ 200 km/h, thậm chí còn rẽ nhầm đường, vậy mà vẫn bảo "chưa đủ đô".

Nếu Han Donhee không dừng lại kịp, đầu Seowoon chắc chắn đã va vào cửa sổ còn người cậu thì bay ra ngoài rồi. Cậu quên mất là giờ mình không còn bất khả xâm phạm nữa và vẫn giữ thói quen không thắt dây an toàn.

"Đừng có nói nhảm. Đại ca Seowoon vĩ đại mà lại run như cầy sấy, lóng ngóng thắt dây an toàn, sợ chết đến nơi."

Cậu đâu có run, chỉ là bám chặt thôi. Điều khó hiểu hơn là sao Han Donhee lại đi kể chuyện đó cho Cahaya.

"Làm ơn đi mà, mấy anh… Sao lại thế nữa rồi?"

"Không thấy hai thằng này đáng nghi à? Tao tưởng tụi nó thay đổi rồi, ai ngờ vẫn y như cũ. Hồi còn đi học tao cũng thấy bọn nó mờ ám lắm rồi."

"Han Donhee, không phải vậy đâu. Tớ chỉ là—"

"Thế thì biến đi."

Cahaya cắt ngang trước khi Seowoon kịp nói hết câu.

"Cahaya, cậu cũng im đi."

Kang San quay mặt đi, lẩm bẩm 'Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?'

Lúc này Seowoon nhận ra mình không thể để lộ việc năng lực của mình đã thay đổi thành năng lực của 'Người tìm kiếm'. Vì 'Người tìm kiếm' là năng lực quý giá, nên nếu công khai chuyện đó, chắc chắn sẽ gây chú ý.

Dù vậy, cậu vẫn muốn giấu chuyện này với bố. Han Donhee và Kangsan không phải kiểu người hay đi mách lẻo, nhưng nếu bố cậu cố tình hỏi họ, một người đơn giản như Kang San chắc chắn sẽ không giấu nổi.

'Nhưng chẳng phải mình đã quyết định sống mà không bận tâm đến bố nữa sao?'

Seowoon đứng bật dậy từ tư thế ngồi xổm, khẽ rên lên vì đau nhói như một luồng điện giật chạy dọc bắp chân.

"Các cậu à, thật ra tớ—"

"...."

Dường như 'Sứ Giả' chỉ định để một người duy nhất — Cahaya — biết chuyện này.

"Cậu định nói gì? Nói cho rõ ràng đi."

Han Donhee tỏ ra bực bội.

Seowoon đã đánh cược mọi thứ, nhưng khi 'Sứ Giả' đột ngột nhảy vào như thế, đầu óc cậu bỗng chốc trống rỗng, không thể nghĩ ra bất kỳ lời giải thích nào. Cậu cũng nghĩ đến việc chuyển chủ đề khác, nhưng Han Donhee không phải kiểu người dễ bị đánh lạc hướng như vậy.

"Tớ hiểu cậu biến mất là vì mấy tên khốn trong hội, nhưng tại sao cậu không mang Matahari theo? Không chỉ vậy. Nếu lúc trên xe tớ không cản lại, cậu đã tan xác trên đường rồi. Mọi thứ đều khác lạ thế này, tớ biết phải hiểu thế nào đây?"

Han Donhee liên tục đưa ra những điểm không thể chối cãi, nên cuối cùng Seoun cũng đành bó tay.

"Cậu từng nghe đến chuột chù voi bao giờ chưa?"

'Im miệng đi.'

"Gì cơ?"

Han Donhee cau mày, rõ ràng cảnh báo rằng cậu sẽ không bỏ qua nếu Seowoon cố tình đánh trống lảng.

"Chuột chù voi giỏi thoát thân… Vì thế mà chúng có bản năng cực kỳ nhạy bén."

"Cha Seowoon, cậu đang nói nhảm gì vậy—"

"Đừng sốc, nghe tớ nói này. Tớ đã tái thức tỉnh từ 'Kiếm sĩ' thành 'Chuột chù voi'."

"...."

"...."

Han Donhee và Kangsan ngơ ngác há hốc mồm.

"Đệt mẹ. Cậu tái thức tỉnh thành… động vật á? Không phải là năng lực chiến đấu hay tinh thần sao?"

Câu tiếp theo tuôn ra từ miệng Han Donhee là cơn giận dữ.

"Đủ rồi! Chuột chù cái quái gì chứ! Cậu định biến hình rồi kêu chít chít như chuột à?"

"Tớ không biến hình đâu, đừng vội định kiến như thế. Có gì sai khi thức tỉnh thành năng lực động vật trong khi chúng ta đang tìm kiếm 'Người tìm kiếm' chứ? Han Donhee, cậu biết hết mọi nhóm năng lực của Mansaengjong không? Tớ nghe nói nhóm 'Người tìm kiếm' chỉ mới xuất hiện gần đây thôi. Biết đâu tớ là người đầu tiên sở hữu năng lực động vật này thì sao?"

Cahaya khúc khích cười sau lớp khẩu trang. Dù có ý định chế giễu, tiếng cười của cậu lại nghe êm dịu như làn gió.

"Cahaya, mày không thể ngậm miệng lại à? Mày đang thấy vui với mấy thứ thằng này nói lắm sao?"

Han Donhee nổi đóa.

"Đừng chọc tức tao, rút kiếm ra đi."

Seowoon đứng chắn giữa hai người đang cãi nhau.

"Thôi đi, Donhee à, cứ tin tớ đi. Tớ chỉ có được bản năng như chuột chù voi mỗi khi gặp nguy hiểm thôi. Kang San, cậu hiểu đúng không?"

Kang San nghiêng đầu, vẫn há hốc mồm.

"Vậy chẳng phải sẽ nhanh hơn nếu anh tự xử lý con biến thể này sao, hyung? Vì anh có bản năng mà."

"Kangsan à, cậu nghĩ mấy người tái thức tỉnh thành 'Người tìm kiếm' vẫn giữ được năng lực cũ à?"

"Không… Họ chỉ có năng lực của 'Người tìm kiếm' thôi."

Thông thường, không ai sử hữu năng lực trùng lặp. Nếu một 'Người chữa lành' (Healer) tái thức tỉnh thành 'Người tìm kiếm', năng lực chữa lành của họ sẽ biến mất. Mặt Kang San căng thẳng khi cậu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Vậy, hyung, nếu không có bản năng đó, anh chỉ là người bình thường thôi sao?"

"Giờ cậu định coi thường tôi đấy à?"

"Sao anh lại nói vậy chứ, hyung? Giờ em thấy mình tệ lắm!"

Kangsan trút giận bằng cách dậm mạnh đôi chân to của mình. Vẻ mặt cứng rắn của cậu ấy khiến Seowoon cảm thấy hơi tê ở má. Ngay cả hành động như thế cũng toát lên vẻ đáng sợ. Seowoon nhận ra mình thực sự đã trở thành con mồi dễ tổn thương.

"Giả sử là tớ tin cậu đi. Ừ thì, chuột voi hay gì cũng được… Nhưng cậu đang nói là cậu đoán ra tất cả chuyện này nhờ vào bản năng động vật à?" 

Han Donhee, vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, chỉ vào những gì Seowoon đã viết.

"Đại khái là vậy."

"Vậy chẳng phải cậu cũng gần giống 'Người tìm kiếm' rồi sao?"

"Khác với 'Người tìm kiếm' bình thường, bản năng sinh tồn của tớ chỉ trỗi dậy khi tớ gặp nguy hiểm thôi. Đó là lý do tớ mới đi theo các cậu đến đây."

"'Nhà xí' chỉ thông báo rằng biến thể sẽ xuất hiện ở Cheoin-gu thôi đúng không?"

Thành viên của hội TACHEON thường chế giễu "Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến thể" bằng biệt danh "Nhà xí" vì mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai bên.

"Ừ, thế thì sao?"

"Nhưng cậu lại khăng khăng muốn đến công viên giải trí. Con biến thể này có đe dọa gì đến cơ thể cậu khi đang ở Seoul sao?"

Seowoon lại cứng họng trước câu hỏi sắc bén ấy. Đã đến lúc phải thừa nhận rằng con biến thể này thực sự nguy hiểm.

"Park Yiji nói với tao."

Cahaya lên tiếng, giúp Seowoon che giấu sự căng thẳng.

"Park Yiji? Ai?"

"'Người tìm kiếm' của DK."

Han Donhee chậc lưỡi nhìn Cahaya, như thể trách móc vì không biết chuyện này.

"Cái thằng này, là Kim Yiji."

Kim Yiji chính là 'Người tìm kiếm' của hội DK, người có thể phát hiện bốn biến thể mỗi ngày.

"Mày từ bỏ việc chiêu mộ Kim Yiji rồi à? Nghe nói điều kiện khó lắm mà." Donhee thắc mắc.

"Tại sao tao phải chiêu mộ cô ta?"

"Chẳng phải mày gặp cô ta vì chuyện đó sao?"

"Không à? Người mà tao đang tuyệt vọng tìm kiếm gần như đã ở đây rồi. Tao chỉ đang thoải mái vui mừng thôi."

"Seowoon nói bản năng của cậu ấy chỉ trỗi dậy khi thật sự gặp nguy hiểm mà."

Ánh mắt Chahaya như muốn nói: "Thì sao?"

"Chúng ta không phải đang bẫy biến thể, nhưng mày định dùng Cha Seowoon làm mồi nhử à?"

"Chẳng phải chính mày cũng muốn thế sao?" Cahaya cười nhạt, bảo "Đừng giả vờ quan tâm."

"Bớt nói nhảm. Giờ Seowoon chẳng khác gì người bình thường. Nhỡ tình huống trở nên quá nguy hiểm thì sao?"

"Nếu đến cả việc bảo vệ Cha Seowoon tao cũng không làm được, thì đến lúc đó tụi mình cũng coi như xong đời rồi."