"Đừng có nói nhảm. Bây giờ Seowoon chẳng khác gì người bình thường. Tình huống trở nên quá nguy hiểm thì sao?"
"Nếu đến cả việc bảo vệ Cha Seowoon mà tao cũng không làm được, thì đến lúc đó tất cả chúng ta cũng coi như xong đời rồi."
Tâm trạng của Seowoon tụt dốc vì cuộc khẩu chiến giữa hai người họ.
"Han Donhee, dừng lại đi. Tớ cũng đâu muốn trở thành gánh nặng. Còn Cahaya, cậu cũng không cần bảo vệ tớ. Cứ đi mà chiêu mộ cô Kim Yiji đó đi, tớ không quan tâm."
Seowoon chẳng buồn giấu vẻ bực bội của mình.
"À... Không biết có nên xen vào không, nhưng mà trưa nay chị Yiji có đến Seoul. Chị ấy gọi cho em và chửi anh Cahaya không tiếc lời, nhưng mà..."
Han Donhee nhìn Kangsan như muốn bảo, "Nếu định nói thì nói cho hết đi."
"Chị ấy nghĩ Cahaya hyung đổi ý! Chị bảo Cahaya hyung lơ hết mấy cuộc gọi của chị và nhờ em hỏi xem tại sao. Chị ấy chửi bới đủ kiểu, còn gọi hyung là thằng điên nữa."
Cahaya chỉ cười nhạt trước vẻ mặt ngây thơ của Kangsan.
"Cahaya, mày, mày đúng là... Mày đang hẹn hò với Kim Yiji á?"
Han Donhee thè lưỡi, tỏ vẻ ngán ngẩm.
"Tao không? Kangsan à, nếu chị ta gọi cho mày nữa, bảo là tao không thích ai suốt ngày chửi tao là thằng điên đâu."
"Em không muốn bị kẹt giữa hai người đâu!"
"Vậy mày đừng có khơi chuyện ra chứ."
"Nhưng mà... em chỉ thấy bầu không khí lúc này khó chịu quá thôi."
Đầu Seowoon nhức nhối. Ban đầu bọn họ không tệ đến mức này, nhưng dường như mọi chuyện ngày càng tệ hơn giữa ba người.
Hiện tại, Seowoon không thể tiết lộ về 'Sứ Giả' và thậm chí còn mất đi năng lực, nên cậu không thể giữ được sự cân bằng giữa họ như trước.
Nhìn lại, Seowoon nhận ra mình từng là người giữ vững sự cân bằng này chính nhờ sức mạnh mà cậu sở hữu. Chưa kể, cậu chưa bao giờ phải nghe những lời đáng thương kiểu như "được bảo vệ" thế này.
Seowoon thở dài ngắn ngủi, gạt bỏ những suy nghĩ đó. Dù sao quá khứ chỉ là quá khứ, điều quan trọng trước mắt là tập trung vào hiện tại.
Vì đã quyết định đồng hành cùng bọn họ một lần nữa, Seowoon cần tìm cách để giữ cân bằng cho cả nhóm.
"Ưu tiên bây giờ là xử lý con biến thể, nên hãy đến Dinh thự Ma Ám và tìm cây nấm trước. Ai tìm thấy nó trước, tớ sẽ thưởng 50 cái bánh churros."
Thứ duy nhất để giữ cân bằng lại chính là churros.
"Cậu bảo cho tớ 100 cái cơ mà."
"Vậy tớ sẽ chiên hẳn 150 cái, được chưa? Nên đừng cãi nhau nữa, mấy tên Mansaengjong ngốc nghếch này."
'Không thể tin được 'Sứ Giả' cũng hùa theo luôn....'
Seowoon thúc giục cả ba người tiến lên, hối họ nhanh chân hơn. Chỉ đến lúc đó, cả nhóm mới bước qua cổng vòm dẫn vào bên trong.
Seowoon khựng lại trước lời cảnh báo gấp gáp của 'Sứ Giả'.
Cậu mở to mắt khi thấy cả ba người đã vượt qua cổng gần như cùng lúc với cảnh báo ấy. Họ đồng loạt rút kiếm.
'Chẳng lẽ họ cũng cảm nhận được gì đó bên trong sao?'
Seowoon đứng trước cổng, quan sát động tĩnh của họ.
Đột nhiên, Cahaya quay đầu lại với một động tác kỳ lạ, siết chặt tay cầm kiếm rồi vung mạnh.
CHOANG!
Một tia sáng lóe lên.
Phía trước, Han Donhee cũng lập tức vung kiếm về phía Cahaya. Hai luồng năng lượng va chạm, tạo ra cơn gió xoáy quấn quanh thân họ.
'Đám điên này lại lên cơn rồi đánh nhau nữa à?'
Nếu chỉ là cuộc cãi vã giữa mấy thằng nóng tính, Seowoon chắc cũng chỉ thở dài cho qua. Nhưng hai tên này lại đang làm loạn bằng cách tung ra sức mạnh của mình.
Thanh kiếm của Cahaya phát ra ánh sáng trắng, còn Han Donhee thì bùng lên màu xanh lam. Trong khi đó, Kangsan, may mắn thay, chỉ đang phá hoại khu vui chơi. Mà khoan, may mắn cái gì chứ? Khu vui chơi bị chém nát như miếng đậu hũ rồi.
Cahaya và Han Donhee hành động rất kỳ lạ, vung kiếm giao đấu như thể đang đối đầu với quái vật.
Nhìn từ góc độ một người bình thường như bây giờ, Seowoon mới thực sự hiểu tại sao Mansaengjong lại bị xem là những kẻ quái dị.
Chỉ với kiếm khí, Kangsan đã có thể đập tan khu trò chơi bằng sắt.
Dù Seowoon từng trải qua chuyện tương tự khi còn sở hữu sức mạnh, chứng kiến tận mắt vẫn khiến cậu bàng hoàng. Thậm chí cậu còn sợ đến mức không dám lại gần họ. Seowoon siết chặt tay, tuyệt vọng vì không biết làm cách nào để ngăn họ lại.
Vào ngày Seowoon thức tỉnh thành Mansaengjong, cậu đã cảm nhận rất rõ bản chất của sức mạnh này.
Giống như vũ trụ bắt đầu bằng vụ nổ BigBang, trong tim cậu cũng bùng lên một vụ nổ mãnh liệt. Sự giác ngộ lan tỏa khắp cơ thể, giống như vũ trụ không ngừng mở rộng kể từ vụ nổ BigBang.
Nếu mọi hành động như viết bằng bút, đi bằng hai chân hay cầm ly đều bắt nguồn từ tín hiệu của não bộ, thì khi thức tỉnh, Seowoon đã nhận thức được cả những tế bào gốc của cơ thể mình.
Cứ như thể bên trong cậu là một vũ trụ riêng.
Những tế bào vận hành khắp cơ thể như các ngôi sao đang phát sáng và tỏa nhiệt, tạo nên vũ trụ mang tên 'tôi'.
Và vì Mansaengjong chính là vũ trụ, nên sức mạnh họ sở hữu cũng vô cùng to lớn.
Trên thực tế, vũ trụ chứa vô số hành tinh và ngôi sao.
Chỉ riêng dải Ngân Hà của chúng ta đã có hơn 100 tỷ ngôi sao giống như Mặt Trời, thế nhưng con người trên Trái Đất thậm chí còn chưa bao giờ ra khỏi Hệ Mặt Trời.
Nếu so sánh mức độ hiểu biết của con người về vũ trụ, thì nó chẳng khác nào việc chúng ta biết được một hạt cát trong trong số những ngọn núi.
Vì vậy, cấp độ của Mansaengjong cũng thay đổi tùy thuộc vào mức độ nhận thức được bản thân (vũ trụ của họ).
Mansaengjong có thể giải phóng năng lượng chứa trong vũ trụ của họ, được gọi là 'Cosmos'.
Cũng như trong vũ trụ tồn tại vô số ngôi sao lớn nhỏ khác nhau, năng lượng của mỗi Mansaengjong cũng khác nhau.
Tuy nhiên, thật khó để cho rằng cuộc chiến này chỉ đơn giản là một trận đấu cảm xúc, khi những kẻ mạnh nhất triệu hồi Cosmos và chiến đấu với nhau.
Có lẽ hôm nay là giai đoạn bào tử ảo giác phát tán trước khi cây nấm xuất hiện. Nếu không thì cậu chẳng thể nào hiểu nổi hành động của họ.
"Này! Đám điên kia! Tỉnh táo lại đi! Mấy người định phá nát cả công viên à? Hội mình không đủ tiền đền bù đâu!"
Seowoon gào lên, nhưng giọng cậu bị tiếng sập vỡ của quầy churros nhấn chìm.
Lối vào dường như là ranh giới, bởi con biến thể này được tạo ra từ hôm qua, và hiệu ứng gây ảo giác chỉ lan tỏa sau khi băng qua cổng vòm. Nếu vậy, rất có thể Seowoon cũng sẽ rơi vào ảo giác nếu cậu vượt qua lối vào đó.
Nếu nhảy vào giữa trận chiến, cậu chắc chắn sẽ bị mấy thanh kiếm kia biến thành tro bụi. Nhưng nếu để yên, một trong số họ có thể chết, hoặc chỉ còn một người sống sót.
Tệ hơn nữa, cosmos trắng của Cahaya đang dần thấm vào luồng năng lượng xanh lam của Han Donhee. Cosmos của Han Donhee đang bị hút vào Cahaya khi lưỡi kiếm của họ giao nhau.
Cahaya giống như một hố đen. Vũ trụ của cậu ta khác hẳn so với những Mansaengjong khác, có thể nuốt chửng năng lượng của họ một cách không giới hạn.
Tất nhiên, chỉ có chú của Cahaya mới biết được sự thật này.
'Cahaya!'
Tiếng hét của Seowoon bị nhấn chìm trong cơn hỗn loạn.
<Đừng lo! 'Cha Seowoon - Chuột Chù Voi' cũng có một năng lực đáng sợ!>
'Sứ Giả' lúc nào cũng xem thường cậu, nhưng cậu tự hỏi tại sao hắn lại ở đây.
Seowoon không khỏi thắc mắc rốt cuộc cậu ẩn chứa năng lực đáng sợ gì. Chẳng phải vài tháng trước cậu vẫn chỉ là một Mansaengjong bình thường sao?
<'Cha Seowoon' giờ đã trở thành 'Chuột Chù Kháng Nấm Điên'!>
"...."
Tất nhiên rồi. Cậu đã từng chịu đựng tác dụng phụ của loại nấm đó khi còn ở NARAKA. May mắn là nhờ vậy mà cậu đã phát triển khả năng miễn dịch.
Cậu không thể trốn tránh trách nhiệm nên đã hạ quyết tâm và nhảy khỏi chỗ đứng.
Nhưng tiến lên phía trước không hề dễ dàng.
Thanh kiếm có năng lượng trắng, trườn như một con rắn, bắt đầu ăn mòn năng lượng của Han Donhee. Ngôi sao trong vũ trụ của Han Donhee gần như vô tận, nhưng nếu bị hút quá nhiều, năng lực của cậu ta cũng có thể suy yếu.
Seowoon gạt bỏ sự do dự đang níu chân mình và lao vào cổng vòm.
Cậu không thể hoàn toàn tin vào những gì 'Sứ Giả' nói, nên nín thở và lao nhanh xuống con đường bên trái. Cậu không muốn ba tên kia nhìn thấy mình như một ảo giác kỳ quái.
Seowoon thả hơi thở đang kìm lại và hít sâu vài lần.
'Nhỡ mình cũng bắt đầu thấy ảo giác thì sao?'
Chân cậu tê cứng, nhưng 'Sứ Giả' lại đúng lần nữa, xua tan mọi nghi ngờ.
Tàu lượn siêu tốc đã ngừng hoạt động, và công viên giải trí luôn nhộn nhịp suốt 365 ngày trong năm giờ đây trông hoang vắng, như thể lần đầu tiên quyết định nghỉ một ngày…
Nếu không phải vì những tiếng đổ vỡ và nổ tung vang lên từ phía trên.
Seowoon nhanh chóng phát hiện ra Dinh Thự Ma Ám trước khi đám kia phá nát nó trên đường tới đây. Cậu chạy thục mạng đến mức thở dốc, tầm nhìn bắt đầu quay cuồng.
Trước khi bước vào, cậu kiểm tra quầy bán vé để tìm công tắc. Nếu có, cậu định bật tất cả đèn lên.
Nhiều công tắc trong quầy bán vé bị gạt ngược hướng. Bất ngờ, Seowoon quay đầu về phía Dinh Thự Ma Ám khi bảng hiệu sáng lên.
Những trò chơi bị dừng hoạt động dường như bắt đầu khởi động lại, nhưng vấn đề là Seowoon không phải khách tham quan. Chắc hẳn phải có đèn dùng cho việc vệ sinh hoặc bảo trì, nhưng vì không phải nhân viên công viên, cậu không biết chúng ở đâu. Cậu đành rút điện thoại ra, kiểm tra xem mình có thể dùng đèn flash không.
Bây giờ tình hình đã vượt ngoài dự đoán, cậu phải tự mình tìm và phá hủy cây nấm trong Dinh Thự. Seowoon đẩy mạnh cánh cửa đóng chặt bằng cả hai tay.
KÉT KÉT KÉT!
Một âm thanh rùng rợn vang lên từ đâu đó. Seowoon nhanh chóng bật đèn pin và cúi xuống nhìn dọc theo đường ray dưới sàn.
Lắc, lắc, lắc
Tiếng động ngày càng gần hơn, cậu vội vàng giơ đèn pin lên.
"!"
-------
1) Cosmos: từ Hy Lạp có nghĩa là trật tự của vũ trụ. Các bạn có thể tìm hiểu sự khác biệt giữa cosmos và universe.