Một chú hề trông kỳ quái đang đứng trên đường ray.
Có lẽ vì ánh đèn pin chập chờn, con búp bê mặc trang phục chú hề thay đổi biểu cảm theo nhiều cách khác nhau. Con búp bê vừa cười vừa khóc này mặc một bộ tuxedo dính đầy máu. Chắc hẳn đây là thứ từng khiến Kangsan sợ hãi hét lên.
"Rất.. Rất vui được gặp ngài. Tôi là quản gia... thân thiện của Dinh Thự Ma Ám, là... là chú hề phục vụ ở đây. Chủ nhân của dinh thự đã bị... bị đâm chết rồi. Hic hic, kể từ đó, bất cứ ai đến thăm dinh thự này... đều phải vượt qua bài kiểm tra của chủ nhân."
Ngôi nhà ma hay phim kinh dị không làm Seowoon sợ, nhưng cậu lại dễ bị giật mình. Dù vậy, vì biết đây chỉ là một con búp bê nên nó có vặn cổ theo kiểu quái dị thì cũng chẳng thể gây hại gì.
"Nhưng đây có phải là ảo giác không...?"
Khi Seowoon bắt đầu chiếu đèn vào bên trong dinh thự, chú hề quay tròn trên đường ray.
"Q-Quý khách-nim, bữa tối... được chuẩn bị... bên trong... đã bắt đầu rồi."
Lạch cạch.
Chú hề giơ cánh tay lên và chỉ về phía bên trái. Chỉ có nơi đó phát ra ánh sáng mờ nhạt trong dinh thự tối tăm.
"Xin... hãy nhanh chóng... đi về phía đó."
Seowoon quyết định đi theo hướng ngược lại, không phải nơi chú hề đã chỉ.
'Nấm điên thường mọc ở đâu nhỉ? Mình chắc là mình đã ăn phải mấy cái mọc trên cây ở NARAKA rồi mà…'
"Q-Quý khách-nim, kh-không phải lối đó đâu."
ẦM!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ đâu đó. Mấy tên kia chắc lại phá phách gì rồi. Tim Seowoon bắt đầu đập nhanh, nếu cứ thế này TACHEON có thể phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ mất.
"Q-quý khách-nim, xin hãy làm theo quy trình, nếu không… ngài có thể bị mắc kẹt ở đây… mãi mãi… bởi lời nguyền của chủ nhân."
Seowoon đá văng chú hề và đẩy nó khỏi đường ray. Nhìn thoáng qua con búp bê đang co giật trên sàn, cậu tiếp tục khám phá.
Seowoon lang thang khắp dinh thự, chiếu đèn pin xuống sàn nhà. May mắn thay, vì đây chỉ là khu trò chơi trong công viên giải trí nên nơi này không phải là một tòa dinh thự nhiều tầng như ngoài đời thật. Nó chỉ là một công trình một tầng.
Phòng đầu tiên là phòng ngủ của chủ nhân, trên giường có một người phụ nữ nằm bất động với con dao cắm thẳng vào tim. Con búp bê sáp với mái tóc dài phủ kín gối trông tinh xảo đến mức giống hệt người thật.
Khi Seowoon phát hiện ra người phụ nữ đã chết, ngay lúc đó ánh đèn bắt đầu chập chờn, nhưng cậu chỉ giật mình trong chốc lát.
Seowoon đang cẩn thận quan sát chiếc giường gỗ…
"KYAAAAA! ĐAU QUÁ! ĐAU QUÁ ĐI!"
Con búp bê bật dậy.
"Aaack!"
Dù đã chuẩn bị tinh thần để không bị giật mình, nhưng tim Seowoon vẫn đập thình thịch. Cậu vớ lấy tấm chăn nhuốm máu và trùm kín đầu con búp bê.
"Thôi ngay mấy lời vớ vẩn đó đi. Chỉ cần nói cho tôi biết nấm mọc ở đâu."
<....>
Dĩ nhiên hắn không thể trả lời. Seowoon ngẩng đầu lên.
"Nhà bếp…"
'Nếu đây là một dinh thự ma ám, thì trong bếp có thể sẽ có nấm độc.'
Dù không nghe thấy gì từ Messenger, Seowoon vẫn đi về phía mà lúc đầu chú hề đã chỉ.
Điều khiến cậu hoảng sợ là con hề mà cậu đã đá văng giờ đã quay trở lại trên đường ray. Nhưng lần này, nó cầm theo một con dao. Trán con hề nhăn lại vì giận dữ, không còn giống búp bê nữa, giờ nó trông như một tên sát nhân cầm dao.
'Cái này cũng là chơi khăm à?'
Nếu đúng vậy, thì nó sẽ không thể làm hại khách tham quan. Tuy nhiên, Seowoon có thể cảm nhận rõ rệt sát khí phát ra từ con hề.
Ngay khoảnh khắc con hề chuẩn bị phóng con dao, Seowoon đá nó, nhưng cơ thể cậu loạng choạng. Cậu không cảm nhận được bất kỳ thứ gì dưới chân — chỉ đến lúc đó Seowoon mới nhận ra mình đang đá vào không trung.
Chiếu đèn pin lại lần nữa, cậu thấy con hề vẫn nằm yên ở chỗ mà cậu đã đá nó lần đầu tiên.
Seowoon bối rối, dường như cậu đã bị nhiễm độc bởi bào tử của nấm điên kia.
'Chết tiệt, rõ ràng đã nói mình có khả năng kháng độc mà…'
Phải rồi, dù sao thì nó cũng là biến thể cấp 5. Một khi cây nấm điên này biến đổi hoàn toàn, sẽ không còn cách nào để ngăn chặn nó.
"Nỗi sợ của chính mình?" Vừa nghe Messenger, Seowoon vừa tiến về phía phòng ăn được trải thảm. KuKuKu KaKaKa Tiếng cười khúc khích của những người đàn ông và phụ nữ vang lên, khiến tai cậu đau nhói. Trên chiếc bàn dài có 12 ghế ngồi, bữa tối kiểu phương Tây sang trọng với một con gà tây được bày biện, và 8 con ma-nơ-canh ngồi cứng ngắc xung quanh. Seowoon bắt đầu ảo giác rằng những con ma-nơ-canh đang dõi theo từng cử động của cậu, nên cậu liền đá ngã chúng. Việc đếm ngược chỉ làm cậu mất tập trung. Cứ như giám thị coi thi liên tục nhắc nhở thí sinh 'Còn 30 phút, còn 15 phút', và cứ thế, khiến sự căng thẳng dâng lên không cần thiết. "Cha Seowoon." Cơ thể Seowoon co giật dữ dội hơn bao giờ hết. Cậu cẩn thận quan sát sàn gỗ rồi ngây người nhìn về phía trước. Bố cậu đang ngồi ở bàn ăn cùng những con ma-nơ-canh. Seowoon cảm thấy nghẹt thở bởi chiếc cà vạt thắt chặt và bộ vest được ủi phẳng phiu. Trên bàn là một bữa cơm đơn giản — canh tương hấp, rau xuân và cá hố nướng giòn. Nhưng trên bàn chỉ có đúng một bát cơm và một chiếc thìa. "Kẻ không làm được việc thì không có tư cách để ăn." "...." Bố cậu ngồi đó, trông to lớn đến mức Seowoon vô thức mở bàn tay mình ra. Bàn tay cậu vẫn gầy guộc như bàn tay của một đứa trẻ. "Thầy dạy thêm bảo bố về điểm số của con trong bài thi thử lần này. Con bị làm sao thế? Không có não à?" "...." "Dù không thông minh thì ít nhất cũng nên ngồi yên và chú tâm học hành. Bố nghe nói Jaewoon đã học chương trình toán cấp ba rồi, còn con vẫn loay hoay với chương trình lớp tám. Vì nghĩ cho mẹ con nên bố đã quyết định sinh và nuôi dạy con thật tử tế, nhưng nếu đứa con này chỉ mang lại căng thẳng như vậy, thì thà rằng không có còn hơn." Bụng Seowoon réo lên, cầu xin được ăn, nhưng ánh mắt bố cậu chỉ cau lại, trông chẳng khác gì một chú hề. Khi bố cậu mở miệng, Seowoon thấy rõ những chiếc răng sắc nhọn xếp thành hàng. "Bố nghe nói Jaewoon chỉ cần một gia sư toán. Cha Seowoon, con định bắt bố tiếp tục đổ nước vào cái chum không đáy này à?" Mỗi lần ông cất lời, Seowoon đau đớn đến tột cùng. CHÁT! Seowoon tự tát mình một cái thật mạnh. Nhắm chặt mắt rồi mở ra, trước mặt cậu là cái bàn với những con ma-nơ-canh ngã xuống. Nếu những lời cằn nhằn của bố chính là nỗi ám ảnh lớn nhất của cậu, thì cậu còn đáng thương hơn cả con chuột chù voi hay bất cứ thứ gì khác. Trên bàn ăn có một tờ giấy. Tự hỏi đó là gì, cậu tiến lại gần và chiếu đèn vào. [Đơn yêu cầu xét nghiệm ADN] Đó là kết quả kiểm tra huyết thống. Cậu đáng thương đến mức bố mình còn phải yêu cầu xét nghiệm ADN, hy vọng rằng cậu không phải con ruột của ông. Khi Seowoon nhìn thấy kết quả xét nghiệm mà bố cố tình để lại như muốn cậu phải nhìn thấy, bố nói: 'Hy vọng liệu pháp gây sốc này sẽ hiệu quả. Làm tốt vào, con trai.' Phải, chính ông thừa nhận điều đó. Đó là nỗi sợ hãi và chấn thương tâm lý mà cậu đã trải qua vào mùa đông năm cậu 13 tuổi. <3 phút> Seowoon tự tát vào má bên kia để tỉnh táo. Cậu không còn thời gian để chìm đắm vào quá khứ nữa. BÙM! Tiếng nổ vốn chỉ vọng lại từ xa giờ đây vang lên ngay gần bên. Cánh cửa của dinh thự bật tung, ánh sáng tràn vào. Đứng trước mặt cậu là Cahaya, cầm thanh kiếm trên tay. Seowoon vội vàng tắt đèn pin để Cahaya - người vẫn còn đang bị ảo giác, không phát hiện ra mình. Cậu không biết Cahaya đang nhìn thấy ảo giác gì, nên chỉ còn cách bò sát sàn và cẩn thận quan sát xung quanh. Điều khiến cậu lo lắng hơn cả là việc Cahaya xuống đây một mình. Tim Seowoon bỗng thắt lại khi nghĩ đến khả năng Kangsan hoặc Han Donhee đã bị thương nặng… hoặc thậm chí là đã chết. 'Chết tiệt. Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, mình đã tự giải quyết ngay từ đầu rồi.' "Cha Seowoon." Seowoon run lên như thể bị co giật. Cậu nghĩ Cahaya đã phát hiện ra mình hay là đã thoát khỏi ảo giác, nhưng cậu ấy thậm chí còn không hướng về phía cậu. <1 phút 30 giây!> 'Phải chăng Cahaya cũng chỉ là ảo giác mà mình đang nhìn thấy?' Dù là gì đi nữa, cậu cần phải nhanh chóng tìm ra cây nấm trước khi hết thời gian. Cơ thể Seowoon vừa nhấc người dậy lập tức lại bò sát xuống đất lần nữa. "Cha Seowoon, cùng về nhà nào." Khi Cahaya kéo lê thanh kiếm và bước vào phòng ngủ của chủ nhân, Seowoon suýt nữa đã lao tới khi nghe câu nói "cùng về nhà". Cahaya lúc này đang nhìn thấy ảo giác gì? Cậu ta cũng bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng của chính mình, giống như Seowoon sao? <30 giây, 29, 28,> 'Biết rồi, im lặng chút đi.' Seowoon chui xuống gầm bàn như một con chuột để kiểm tra lại nơi cậu đã nhìn qua. Tấm thảm vẫn còn dính máu. Khi cậu ngước lên và nhìn vào mặt dưới bàn, chỉ còn <20 giây> nữa. "!" Mặt dưới bàn chứa đầy những nấm nhỏ mọc thành một 'vòng nấm tiên' (菌輪) che khuất tầm nhìn, không ngừng phát tán bào tử. Seowoon cầm trên tay một viên quặng nhỏ cỡ hạt đậu, có lẽ là phụ phẩm của con đột biến trước khi biến đổi. Nhưng cậu không biết cây nấm nào mới là con đột biến thật sự. Seowoon từ tư thế bò bốn chân liền đứng dậy và lật tung cái bàn. Nhưng cậu không thể đốt hay chém đám nấm bằng Matahari. Chúng trông rất yếu ớt, nên cậu hy vọng giẫm đạp chúng sẽ có tác dụng. Không còn thời gian suy nghĩ, Seowoon vội vàng đạp nát đám nấm, nhưng cậu bỗng nghe tiếng khóc của trẻ con ở đâu đó vang lên. Không chỉ một mà là hàng chục tiếng khóc khiến lòng cậu dấy lên cảm giác đồng cảm kỳ lạ. Cậu nghiến răng, di chuyển chân. <1 giây> "Tìm thấy cậu rồi." Thanh kiếm của Cahaya mang theo vũ trụ màu trắng vươn ra như thể sắp đâm thẳng vào tim cậu. --------- 1) Fairy Ring (菌輪) : Một vòng tròn nấm mọc liền nhau theo hình dạng tròn hoặc vòng cung. 2) *"Kẻ không làm tròn bổn phận của mình thì không có tư cách để ăn." 3) *"...Không có não à?" hoặc 'đầu óc con không được thông minh à.'