Chương 17

"'Nhà xí' giao cho chúng ta xử lý biến thể số 170 - 'Bạch Hổ.' Đây là Cấp 5, nên cả hai chúng ta chắc chắn phải tham gia."

Bộ đồng phục hội của Cha Seowoon khiến Cahaya nhớ lại những ngày tháng cấp 3.

Chiếc áo khoác xanh đậm có hình một con dê với cặp sừng lớn trên ngực, trông kỳ quái với con ngươi rách nát, như thể tượng trương cho quỷ dữ.

Ngoài biểu tượng của hội ra, Seowoon dường như không thay đổi nhiều so với hồi học cấp 3.

"Cha Seowoon, chỉ có cậu và tớ thôi à?"

Cahaya nhìn Seowoon chằm chằm, nhưng Seowoon chỉ cúi đầu nhìn xuống Matahari.

"Không, Yoochan cũng đi cùng. Em ấy và mình sẽ đánh lạc hướng Bạch Hổ, còn cậu ra đòn kết liễu."

Yoochan bước vào văn phòng hội như thể đã biết trước về nhiệm vụ. Seowoon, người hầu như chẳng bao giờ để ý đến Cahaya, lập tức đứng dậy và nở nụ cười khi Yoochan xuất hiện.

'Cái gì thế này...? Tại sao Cha Seowoon lại thay đổi như vậy?'

Cahaya không thể hiểu nổi. Họ từng không thể tách rời cho đến năm hai cấp 3, nhưng rồi vào một thời điểm nào đó, Seowoon bắt đầu giữ khoảng cách, lấy lý do chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Sau kỳ thi, họ hoàn toàn mất liên lạc, thậm chí Seowoon còn đổi số điện thoại mà không báo cho Cahaya.

Cahaya đã rất hạnh phúc khi họ gặp lại nhau trong hội sau ngần ấy thời gian, nhưng cậu lại chẳng thể nở nổi một nụ cười.

"TACHEON từ khi nào thành nhà trẻ vậy? Cấp 5 đó. Chúng ta có thời gian trông nom Kim Yoochan à?"

"Yoochan cũng cần có thêm kinh nghiệm. Tớ không bảo cậu phải dạy dỗ em ấy đâu. Tớ sẽ tự lo cho Yoochan."

"Quao, phó hội trưởng hyung ngầu ghê luôn."

Yoochan đi theo Seowoon như một chú cún con, cười hệt như một con chó.

'Nếu mình từ chối, Seowoon sẽ làm gì?'

Nếu đợi Donhee, người hiện đang ở quê, chắc chắn sẽ có thêm nhiều thương vong, nhưng Cahaya chẳng hề bận tâm. Thà không đi còn hơn phải mang theo cái tên phiền phức Kim Yoochan.

"Cha Seowoon, đưa Kim Yoochan theo cũng được, nhưng đổi lại, ăn tối với tớ một bữa đi."

Cahaya đặt điều kiện, muốn biết lý do tại sao Seowoon luôn tránh mặt mình.

Seowoon mở to mắt, liếc nhìn Yoochan.

"Làm sao đây? Tớ định hôm nay đi ăn cùng Yoochan."

Vẻ thắc mắc hiện lên trên mặt Yoochan, nhưng cậu nhanh chóng nở nụ cười như thể không có gì xảy ra.

"Cahaya hyung, em xin lỗi. Em có chuyện cần nói với phó hội hyung."

"Cha Seowoon, tại sao ăn với cậu một bữa thôi mà khó đến thế hả?"

Dù Yoochan có sắc sảo thế nào, Cahaya vẫn nhận ra lời nói dối rõ rành rành. Nếu đã công khai tránh mặt Cahaya như vậy, thì tại sao Cha Seowoon lại tham gia vào hội này? Cahaya hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Tớ bận lắm, làm phó hội đâu có dễ. Bọn tớ đi trước đây."

Seowoon đặt tay lên vai Yoochan rồi rời khỏi văn phòng.

Có phải chính việc chuẩn bị thi đại học đã tạo ra khoảng cách giữa họ không?

Cahaya chưa bao giờ muốn làm phiền việc học của Seowoon. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là sau kỳ thi, hai người sẽ cùng nhau đi biển.

Cahaya nhớ lại lần cuối cùng gặp Seowoon, trước khi cậu ấy thức tỉnh thành Mansaengjong.

Đó là tháng Ba, khi cậu vừa tròn 20 tuổi.

Hoa anh đào rơi lả tả trong cơn mưa chiều, trôi lững lờ trên những vũng nước đục ngầu.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Cahaya bắt đầu làm hai công việc bán thời gian, nên đó là tất cả những gì cậu có thể làm là ngắm hoa anh đào một cách trọn vẹn.

Dù có khỏe đến đâu, công việc bán thời gian kéo dài từ ngày này qua ngày khác cũng khiến Cahaya kiệt sức.

Vào lúc rạng sáng, trên con đường ướt mưa, Cahaya đang đi bộ về nhà, rồi bất giác dừng lại ở một nơi.

Bức tường bao quanh ngọn đồi nhỏ — nơi cậu và Seowoon từng ngồi trò chuyện hàng giờ.

Cahaya nhảy lên bức tường cao ngang hông, phóng tầm mắt xuống khu chung cư nơi Seowoon sống.

"Này thằng kia, dù tớ có làm cậu buồn giống như như tên tớ thì cũng đừng ghét tớ nhé. Từ nhỏ tớ không được dạy dỗ nghiêm khắc, bảo sao ba mẹ lại đặt tên là Seowoon."

Kể từ khi chú cậu ngã bệnh, Cahaya lao vào cuộc sống bận rộn, làm việc quần quật, nhưng những ký ức về Seowoon vẫn không ngừng ám ảnh cậu.

"Cuộc sống đại học vui đến thế sao? Đến một cuộc gọi cũng không có."

Quyết định đến thăm trường đại học của Seowoon là một hành động bốc đồng. Cahaya thức trắng cả đêm, đợi đến sáng sớm rồi lên đường đến trường, kiên nhẫn chờ Seowoon, dù chẳng hề biết khi nào cậu sẽ xuất hiện.

Ba tiếng trôi qua, cuối cùng Seowoon cũng xuất hiện giữa đám tân sinh viên nam nữ đi theo nhóm. Như thể sự hiện diện của cậu thu hút ánh nhìn, Seowoon cũng lập tức nhận ra Cahaya.

Trên gương mặt của Seowoon, niềm vui và ngạc nhiên cùng lúc thoáng hiện lên. Nhưng rồi cậu quay đi như thể không nhìn thấy, tiếp tục trò chuyện với những người bên cạnh.

Chahaya không níu Seowoon lại khi cậu ấy lướt qua mình.

Chỉ đến lúc đó, Cahaya mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Đã hơn hai tháng kể từ khi Seowoon đổi số điện thoại, nhưng Cahaya vẫn mong chờ một cuộc gọi từ cậu ấy bất cứ lúc nào. Cậu cố gắng thấu hiểu và quan tâm Seowoon như cậu đã làm khi Seowoon chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng tất cả những gì Cahaya nhận lại chỉ là khoảng cách ngày càng xa.

"A…Mẹ nó, khó chịu thật.."

Cahaya lầm bầm, muốn tìm một lý do rõ ràng cho mối quan hệ rạn nứt giữa họ.

'Lẽ ra mình nên giữ Seowoon lại khi cậu ấy phớt lờ mình? Hay cứ để cuộc đời cuốn cả hai trôi xa nhau một cách tự nhiên?'

Khi Cahaya đang đắm chìm trong suy nghĩ, một biến thể khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu.

Giữa bốn cơ thể chồng chéo, một con biến thể trông giống hổ trắng, toàn thân bao phủ bởi luồng năng lượng xanh lam cuộn trào. Khi nó há miệng, những chiếc răng sắc nhọn đen ngòm xếp thành hàng lộ ra.

Cahaya cảm thấy đáng nghi trước tình huống này nhưng lại không đào sâu vào suy nghĩ đó — như thể cậu đang mơ vậy.

'Này! Đám điên các cậu! Tỉnh lại đi! Cứ thế này là phá nát cả công viên giải trí mất thôi! Hội của chúng ta không đủ tiền bồi thường đâu!'

Luồng năng lượng xanh lam từ con hổ trắng đang nhỏ dãi trông đầy uy lực. Dù dài khoảng 10 mét và mang cơ thể nặng nề, nó lại di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn.

'Cahaya!'

Cahaya giương kiếm lên chặn những chiếc răng sắc nhọn, đồng thời quay đầu lại đầy tò mò.

Seowoon đang đứng bên ngoài lồng giam của con hổ trắng, hét lên.

'Tại sao Cha Seowoon chỉ đứng đó nhìn chứ?'

'Cahaya!'

Nhưng nghe giọng Seowoon lo lắng gọi tên mình như vậy lại khiến Cahaya cảm thấy ấm áp.

Dù có thể dễ dàng hạ gục con hổ trắng, Cahaya lại không muốn kết thúc trận chiến quá nhanh. Cậu cố tình kéo dài cuộc chiến, như thể muốn tận hưởng từng chút lo lắng mà Seowoon đang bộc lộ.

'Cậu lo cho tớ nhưng suốt thời gian qua lại cứ tránh mặt tớ sao?'

Khát khao bị dồn nén bấy lâu từ những hành động của Seowoon dường như cũng được giải tỏa phần nào.

Con hổ trắng trút hơi thở cuối cùng, toàn thân nhuốm máu bởi thanh kiếm của Cahaya.

Cahaya bất giác quay lại, nhưng Seowoon đã không còn ở đó nữa.

"À…."

Cuối cùng, Cahaya khẽ nhếch mép cười.

Kim Yoochan lẽ ra cũng phải ở đây, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tình huống này hoàn toàn khác so với những gì cậu nhớ.

Vào ngày hạ gục con hổ trắng ở Grand Park, Seowoon chẳng hề để mắt đến Cahaya. Khi ấy, cậu ta chỉ lo lắng cho Yoochan, người đã bị thương trong lúc tấn công con hổ.

Thậm chí khi đó, Seowoon còn trách móc: "Sao cậu không giết con hổ trắng ngay từ đầu?"

Cahaya hạ mũi kiếm chạm đất, bình tĩnh điều hòa hơi thở qua lớp khẩu trang. Bào tử ảo giác xâm nhập qua đường hô hấp là những yếu tố lạ không nên tồn tại trong vũ trụ của cậu. Cahaya đẩy chúng ra ngoài, như thể đang giải phóng vũ trụ của chính mình.

Chẳng bao lâu, một cảnh tượng ngoạn mục hiện ra trước mắt.

Con hổ trắng đang thoi thóp, toàn thân đẫm máu, hóa ra lại chính là Han Donhee. Trong khi đó, Kangsan đang mất kiểm soát, điên cuồng vùng vẫy trong cơn hoảng loạn. Tiếng gào thét của Kangsan trộn lẫn với nỗi sợ hãi tột độ.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt "giết hoặc bị giết" — hiện rõ trong ánh mắt Han Donhee. Cahaya lập tức vứt bỏ thanh kiếm của Han Donhee, nhanh chóng cõng cậu ta trên lưng và chạy về hướng ngược lại.

Cánh cổng mà họ vừa bước qua là điểm khởi đầu của ảo giác.

"Ọe! Khụ khụ!"

Vừa ra khỏi cổng, Han Donhee bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Không chỉ là máu, mà cả những cục máu đông cũng bị nôn ra. Cơ thể cậu ta dính đầy vết đâm sâu, và nếu trì hoãn thêm sẽ khó mà giữ được tính mạng. Cahaya lập tức quay lại công viên giải trí để tìm Kangsan.

Trong suốt quãng đường chạy, Cahaya không ngừng tìm kiếm Seowoon, nhưng không thấy một mảnh quần áo nào mà cậu đang mặc. Vẫn còn quá sớm để thở phào nhẹ nhõm, nhưng ít nhất cũng không có dấu hiệu của máu hay xác thịt thuộc về Seowoon. Cậu thầm hy vọng Seowoon đã tìm được nơi trú ẩn an toàn, tránh xa khỏi mớ hỗn loạn này.

Không biết đã hoảng sợ đến mức nào, nhưng quần của Kang San ướt sũng, và khắp người là những vết rách nham nhở do vung kiếm loạn xạ.

Nhưng Cahaya cũng không thể dành nhiều sự thông cảm, vì cậu cũng đã đánh mất lý trí. Cậu suýt nữa cũng ra tay giết Han Donhee.

Cahaya liền thúc mạnh chuôi kiếm vào mạng sườn Kangsan.

"Áaaaaa!"

Kangsan gào lên như một con thú hoang, xương sườn bị nghiền nát. Dù Cahaya đang chiếm ưu thế, Kangsan vẫn điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát thân bằng tất cả sức mạnh. Dẫu gì thì Kangsan cũng là một Mansaengjong cấp 5.

Cahaya phân tán luồng vũ trụ của Kangsan để nó không tụ lại thành khối. Năng lượng đỏ của Kangsan trải dài trên mặt đất, bám theo Cahaya như thể bị lực hút mạnh mẽ kéo lê.

Cahaya gần như quăng Kangsan xuống bên cạnh Han Donhee. Hơi thở cậu gấp gáp vì phải cõng hai gã nặng như đá cùng một lúc rồi chạy liên tục không ngừng.

"Khụ Khụ! Ọe!"

Kangsan bắt đầu nôn thốc nôn tháo không kiểm soát. Rốt cuộc cậu đã ăn cái quái gì mà nôn không ngừng như một cái cống nước thoát nước vậy?

"Seo Kangsan."

Cahaya nhấc người Kangsan lên và vỗ mạnh vào lưng cậu ta. Một miếng ức gà nguyên vẹn, chưa nhai kỹ, văng ra ngoài.

"Khụ, khặc! Ọe! Hy, hyung! Ruột em sắp trào ra rồi! Aish... ruột của em... Cái quái gì thế này..."

"Đưa Han Donhee đến Bệnh Viện Đa Khoa Hội ngay lập tức."

Vừa cởi áo phông để lau mặt, Kangsan hét lên khi nhìn thấy Han Donhee. Vũ trụ của Han Donhee đang hoạt động trong vô thức, quấn quanh vùng bụng bị rách toạc. Máu vẫn không ngừng tuôn ra, những gì nó có thể làm chỉ là ngăn nội tạng không tràn ra ngoài.

"Bệnh Viện Đa Khoa Hội đang ở Seoul sao?!" 

Kangsan hét lên trong lúc đặt Han Donhee lên xe.

"Jo Kyungmin đang ở đó. Đi ngay đi!"

Vừa ôm lấy mạng sườn đau nhói, Kangsan vừa ngồi vào ghế lái. Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía công viên giải trí.

"Hyung! Còn anh Seowoon thì sao?"

"Tao sẽ tìm cậu ấy."

Cahaya tra thanh kiếm vào vỏ và nhanh chóng trở lại công viên giải trí.

------

)] Tên "Seowoon" (서운) mà Cahaya nhắc đến bắt nguồn từ từ "서운하다", mang nghĩa khiến ai đó buồn lòng.