Chương 32

"Cahaya, mày cho Cha Seowoon ăn cái gì đấy?"

"Tình yêu mà Han Donhee không bao giờ cho."

"Thằng điên. Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh? Có nên gọi Healer không?"

Seowoon đã ngủ suốt 12 tiếng mà không mở mắt một lần. Cậu chỉ thở đều, như thể ngoài việc ngủ ra thì không có nhu cầu sinh lý nào khác.

Các thành viên trong hội lo lắng, thỉnh thoảng lại ghé qua phòng Cahaya để xem tình trạng của Seowoon.

Phòng của Seowoon thì bình thường, nhưng Cahaya không thể để cậu nằm ở đó. Cửa sổ phòng khách mở toang, có nguy cơ biến thể xâm nhập, và cậu sợ chúng sẽ giết chú chuột chù voi đang ngủ say này.

"Có Healer nào gần đây không?" 

Han Donhee hỏi, nôn nóng và chuẩn bị rời đi.

"Trừ khi là Healer cấp 6, không thì cũng vô dụng thôi. Cậu ấy không bị thương, nên cứ chờ đi."

Han Donhee nghĩ đến Jo Kyungmin, nhưng nhanh chóng cau mày.

"Nói mới nhớ, quặng WU cấp 6 có hơi khác một chút ha?"

Trên bàn nơi Matahari đang tựa vào, có một quặng WU to bằng hai nắm tay.

Quặng WU có nhiều màu sắc và kích cỡ khác nhau, nhưng cậu chưa từng thấy loại nào như thế này trước đây. Bên trong lớp quặng trong suốt, một sợi chỉ đỏ đang xoay tròn, trông như mạch máu hơn là chỉ. Nó di chuyển qua lại trong viên quặng với tốc độ không đều.

"Dùng cái này làm phí lưu trú không thấy phí sao?"

"Chắc vậy?"

"Quặng này đắt khủng khiếp luôn đúng không?"

“Lo chuyện của mày đi.”

"Ừ. Nếu nó biến mất thì thủ phạm là tao đó." 

Han Donhee nói, ném quặng lên rồi bắt lấy.

"Khi Cha Seowoon tỉnh lại, chắc tao sẽ vào đường hầm."

"Đi cùng tao với mấy đứa kia hả?"

"Chờ Seowoon tỉnh đã rồi quyết định.”

"Đừng nói là mày định dẫn Seowoon theo nhé? Mày bảo nếu không cứu được cậu ấy thì tất cả đều chết hết. Giờ mày có chắc chắn là không khiến cậu ấy gặp nguy hiểm không?"

Han Donhee giật mạnh chiếc chăn đang đắp trên người Seowoon.

"A, đệt mẹ."

Cậu vội vàng kéo chăn đắp lại. Mí mắt Seowoon khẽ động đậy.

"Thằng khốn điên khùng này? Sao lại đi lột đồ cái thằng đang ngủ chứ? Má ơi, mắt tao!"

"Có gì đâu? Dương vật của Cha Seowoon nhìn đẹp mà?"

"Eo ôi, buồn nôn vãi. Mày thấy dương vật đàn ông đẹp á? Mắt mày hỏng mẹ rồi."

"Vậy sao mỗi ngày mày đều nhìn cái của gớm ghiếc đó của mày? À, ra vậy nên mắt mày mới hỏng chứ gì."

"Mày là thằng tôn thờ dương vật hả? Đừng có đánh giá người ta qua cái đó."

"...Ra ngoài cãi nhau đi."

Cuộc đấu khẩu dừng lại khi họ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Seowoon.

"Cha Seowoon, tỉnh rồi hả? Có đau ở đâu không?"

Han Donhee để lộ sự lo lắng trong giọng nói. Seowoon cảm thấy biết ơn, nhưng vừa tỉnh dậy đã nghe những bàn tán kỳ dị thì làm sao thấy dễ chịu được. Cậu chớp mắt chậm rãi, nhìn quanh đám bạn.

Ngước lên nhìn Cahaya và Han Donhee, cậu cảm thấy như một đứa trẻ vừa mới chào đời. Cậu gắng sức nhấc cơ thể nặng trĩu và cầm lấy chai nước suối đặt ở đầu giường và nhấp một ngụm. Nước ấm làm dịu cổ họng khô rát, nhưng tất nhiên, một ngụm thì chẳng thể làm dịu hết cơn khát.

Cậu không buồn trả lời xem mình có ổn hay không, chỉ lặng lẽ uống nước. Nước tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm rồi đến cổ. Cảm thấy lạnh lạnh, Seowoon cúi xuống và nhận ra mình không mặc gì cả.

May mà nửa dưới cơ thể vẫn được chăn che lại, nên cậu chỉ tiếp tục uống nước.

"Haa… Cảm giác như được sống lại." 

Seowoon lẩm bẩm, lắc đầu.

"Thằng khốn đó có làm phiền cậu không?"

"Không… Cahaya cũng vất vả nhiều rồi."

Đôi mắt nặng trĩu của cậu liếc nhìn Cahaya, người đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

"Cậu ngủ ngon chứ?"

"Tớ đã ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng 12 tiếng."

Càng ngủ, cậu lại càng muốn chui sâu vào trong chăn. Cảm giác giống như mỗi buổi sáng phải đến trường. Để xua tan cơn lười, cậu cố tình mở to mắt hơn.

Quấn chăn quanh người, Seowoon đi về phía phòng tắm.

Cahaya đột ngột nói:

"Cha Seowoon, tớ tắm* cho cậu rồi."

*빨다: mút/hút

Seowoon tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý Cahaya. Cậu nhận thấy tóc và cơ thể mình sạch sẽ, lẽ ra nó phải dính đầy bụi bẩn.

Dù Cahaya đã tận tình chăm sóc, Seowoon vẫn chỉ im lặng.

Hồi cấp ba, hai người từng đi bơi cùng nhau nên cũng đã thoáng nhìn thấy nhau khoả thân. Nhưng đó là trước khi Seowoon bắt đầu để ý đến cậu ấy theo cách kỳ lạ.

Từ khi ánh mắt dành cho Cahaya trở nên khác thường, cậu không bao giờ để mình rơi vào tình huống phải cởi đồ trước mặt cậu ấy. 

Vào những ngày có tiết thể dục, cậu mặc luôn đồng phục thể dục từ nhà đến trường, và nếu cần thay đồ, cậu viện cớ đi vệ sinh để tránh mặt Cahaya.

Seowoon bước vào phòng tắm mà không nói một lời cảm ơn. Cậu làm ướt người bằng nước ấm rồi tìm chai dầu gội. Chai dầu gội có in hình hoa văn sặc sỡ, mùi thì ngọt, chắc là dành cho phụ nữ — nhưng giờ thì cậu đâu thể kén chọn.

Sau khi rửa sạch bọt, cậu dùng khăn lau khô người rồi nhìn vào gương. Có lẽ vì đã ngủ quá nhiều nên...

"Này! Tớ cần quần áo!" 

Seowoon hét lên, hé cửa phòng tắm một nửa.

Không có ai trả lời, chắc họ đã ra ngoài rồi. Seowoon quấn khăn quanh eo, bước ra khỏi ngoài tìm quần áo.

Căn phòng còn lại là phòng chứa đồ, nhưng toàn là váy với quần cỡ nhỏ. Thứ duy nhất cậu có thể mặc tạm là một chiếc áo nỉ unisex.

Chiếc áo nỉ chỉ che được nửa mông. Đồ lót mà Cahaya cởi chắc để ở đâu đó, nhưng trong tủ chỉ toàn là quần áo của chủ nhà mới. Khi Seowoon bước ra khỏi phòng, định bụng tìm thử trong phòng ngủ xem có đồ của mình không, thì Cahaya vừa trở về từ cửa trước.

Cậu cầm trên tay một chiếc áo hoodie và quần jeans.

"Cậu giặt rồi à?" 

Seowoon hỏi, tay kéo vạt áo nỉ đang mặc xuống thấp hơn khi bước lại gần Cahaya.

"Ừ, cả đồ lót luôn. Tình yêu đích thực luôn chứ còn gì nữa?"

Khi Cahaya vung vẩy quần lót trong tay, Seowoon nhanh tay giật lấy vì sợ bị rơi mất. Trong lúc đó, phần dưới chiếc áo nỉ vô tình bị vén lên.

Seowoon cố gắng giữ bình tĩnh, quay lưng lại để mặc đồ lót.

“Cha Seowoon.”

Khi Seowoon luồn một chân vào quần, Cahaya đã đứng ngay sau lưng cậu. Cơ thể Seowoon khẽ run vì ngượng, nhưng Cahaya đỡ lấy người cậu đang hơi loạng choạng, trêu chọc, ‘Cậu là con nít à?’

Seowoon không thèm quay lại nhìn, chỉ kéo quần lót lên trong chớp mắt.

"Cậu gọi có chuyện gì?"

Seowoon liếc cậu một cái đầy bực dọc. Cái cảm giác căng thẳng này là do chính cậu tự tạo ra, chẳng phải lỗi của Cahaya.

Cahaya thì chẳng suy nghĩ gì, còn Seowoon thì cứ để tâm cậu ấy một cách ngớ ngẩn. Có lẽ, giữ khoảng cách vẫn là sự lựa chọn tốt nhất cậu được yên ổn.

"Oa, nổi cáu với tình yêu đích thực sao?"

"Nếu cậu định nói nhảm thì đưa đồ cho tớ đi."

Cahaya không có vẻ gì là định đưa quần áo, nên Seowoon giật lấy. Quần jean đã bị phai màu một chút vì giặt quá kỹ.

Sau khi thay đồ xong, Seowoon mới dám ngẩng cao đầu đối mặt với Cahaya. Dù vậy, nghĩ đến tấm lòng Cahaya giặt quần áo cho mình, cậu cũng không thể hoàn toàn phớt lờ nó*.

"Cảm ơn."

"Tớ có cảm giác như mình vừa lén nhìn thấy cái gì đó sexy vậy." 

Cahaya vừa cười vừa nói.

"Nói gì vậy?"

"Không biết nữa, chắc là tại Cha Seowoon cứ cố che chắn suốt ấy.”

Cahaya kéo áo của mình xuống, bắt chước hành động ban nãy của Seowoon. Seowoon lầm bầm chửi thề trước hành động đáng ghét ấy.

"Đừng lo, tớ không có hứng thú đâu." 

Cahaya thì thầm bên tai cậu.

"Cương vì bạn mình thì đúng là thằng rác rưởi thật."

Với nụ cười trấn an, Cahaya bước về phía tủ lạnh.

Seowoon ngả người ra sau, lẩm bẩm một mình.

‘Ừ, tốt nhất là cậu cứ giữ mình sạch sẽ như thế đi.’

"Muốn ăn pizza không?"

Cahaya lắc gói pizza đông lạnh.

"100 cái."

"Vậy phải đợi ba tiếng."

"Phải hâm lâu vậy sao?"

Seowoon chưa từng ăn pizza đông lạnh bao giờ, nên cậu cũng không biết phải hâm nóng như thế nào.

Mà hình như nhà này cũng không có lò nướng…

Trong lúc Seowoon đang nhìn quanh, Cahaya bước về phía cửa ra vào. Nhưng thay vì mang theo pizza, cậu ấy cầm theo một thanh kiếm.

"Pizza đâu rồi?"

"Phó hội trưởng của chúng ta muốn 100 cái cơ mà, tất nhiên phải gom hết tất cả cửa hàng pizza ở NARAKA này thôi. TACHEON! Tuân lệnh, thưa ngài!"

Cahaya giơ tay chào kiểu quân đội.

"Thằng điên! Một cái thôi! Tớ ăn một cái là đủ rồi!"

Seowoon kéo khẩu trang xuống cằm, bất lực.

"Ở văn phòng còn nhiều, bọn mình chia nhau nhé?"

"Tùy cậu thôi."

Cahaya sau đó khoác tay lên vai Seowoon. Cậu ấy có mùi hương ngọt ngào giống như loại sữa tắm mà Seowoon vừa dùng.

***

Tất cả các thành viên Tacheon, trừ Youngil, đều tập trung tại văn phòng tầng 1. Đã lâu rồi cả nhóm mới tụ họp đầy đủ như thế này, nhưng mọi người vẫn bận rộn trò chuyện.

Kangsan và Yoochan cãi nhau vì chỗ ngồi, Cahaya và Han Donhee thì chế giễu lẫn nhau, còn Abdul Aziz thì tò mò ngắm viên quặng WU của con kỳ nhông.

Seowoon cảm thấy như mình có thể ói ra cái pizza chưa tiêu hóa hết.

Phần lớn công việc trong hội đều do Seowoon và chú của Cahaya đảm nhận, là những người đưa ra quyết định, nên những cuộc họp đầy đủ thế này rất hiếm. Nếu không có chú của Cahaya, Seowoon cũng không thể tự mình quyết định mọi chuyện. Cậu tổ chức cuộc họp này là để thu thập ý kiến, nhưng giờ chỉ biết thở dài.

"Hay là giải tán đi được không?"

"Không! Em sẽ im lặng! Nếu thằng Kangsan chịu nhường chỗ."

Cái quái gì mà lại cãi nhau về chỗ ngồi vậy?

Seowoon đứng ở đầu chiếc bàn rộng có thể 10 người ngồi. Cahaya, Han Donhee và Abdul Aziz ngồi bên trái, còn Kangsan và Yoochan ngồi bên phải.

"Kangsan à, đổi chỗ với Yoochan đi."

"Cái gì?! Seowoon hyung, sao anh lúc nào cũng thiên vị Yoochan vậy?"

"Không thích thì làm tốt hơn đi. Seowoon hyung cũng có thể thích mày đấy. Này này, mày buồn vì cảm thấy bị bỏ rơi à, Kangsan?"

"Còn mày thì cười tủm tỉm như một thằng ngu à?"

Bịch!

Seowoon đập mạnh tay lên bảng đen.

"Không phải anh đã bảo hai đứa im đi rồi sao?"

Họ trừng mắt nhìn nhau, nhưng may là giữ im lặng.

"Ai lấy hết pizza đông lạnh trong văn phòng vậy?"

"Đó là phần của Cha Seowoon."

"Mày bán hết cho Seowoon à? Lẽ ra phải còn một cái, sao giờ lại hết sạch? Mày ăn hết luôn rồi đúng không?"

"Muốn kiếm chuyện đánh nhau à? Khi nào landmark được reset, mày lấy phần của tao đi."

"Cahaya, mày không thể vứt cái bản chất bán tầng hầm của mày đi được à?"

"Thói quen cũ khó bỏ lắm, biết không?"

Seowoon cảm thấy như linh hồn mình sắp bị rút cạn hoàn toàn. Cậu gửi ánh mắt cầu cứu đến Abdul Aziz, nhưng mà ông anh ấy chỉ chăm chú nhìn quặng WU.

Bịch, bịch!

Seowoon lại đập mạnh tay lên bảng đen.

"Từ giờ, chỉ người nào giơ tay mới có quyền phát biểu."

Ngay khi cậu vừa dứt lời, Yoochan giơ tay lên, tay còn lại ôm nách vì đang mặc áo ngắn tay.

"Yoochan, bây giờ em không có quyền phát biểu."

Yoochan bĩu môi, im lặng nói gì đó với Kangsan, người đang cười nghiêng ngả bên cạnh.

"Tôi đã yêu cầu mọi người tập trung ở đây. Tôi muốn từ chức phó hội trưởng, nhưng trước hết, có một vấn đề tôi muốn thảo luận."

----------

1) 입을 싹 씻다: “rửa sạch miệng”, nhưng nghĩa bóng là làm như chưa có chuyện gì, phớt lờ hoàn toàn, hoặc vô ơn không nhắc đến.