"Hansol-ssi, cô tin những gì Cha Seowoon nói sao?"
"Ý anh là các thành viên trong hội của chúng ta đang canh giữ đường hầm đã liên lạc với Cha Seowoon? Nếu anh có nghi ngờ gì thì cứ nói thẳng ra. Ai cũng biết Cha Seowoon đã biến mất một thời gian rồi, nhưng trong số chúng ta, ai lại làm ra chuyện như vậy chứ?"
Kim Hansol chỉ trích sự ngu ngốc của hội trưởng.
Hội trưởng hội DK, Lee Kiyong thở dài liên tục. Năm nay bước sang tuổi 30, anh là một Mansaengjong cấp cao với thành tích từng một mình tiêu diệt một biến thể cấp 4. Mặc dù cấp 4 được coi là cấp trung-cao, nhưng tiêu diệt một mình đủ để được đánh giá ở cấp cao hơn một bậc.
"Nếu phó hội trưởng TACHEON phát hiện ra đường hầm trước chúng ta, thì đúng là rắc rối to. Theo luật của NARAKA, ai phát hiện biến thể trước thì sẽ là người sở hữu nó."
"Đó là lý do tôi đề nghị chia đôi."
"Đội trưởng Kim Hansol! Cô nói chia đôi sao?!"
"Có cách nào tốt hơn không? Dù TACHEON không còn mạnh như trước, nhưng họ vẫn còn ba người cấp cao nhất, cùng ba Mansaengjong cấp cao sát ngưỡng cấp cao nhất. Ngay cả khi chúng ta dốc toàn lực đối đầu, tôi cũng không chắc chúng ta sẽ thắng."
Lee Kiyong im lặng. Anh không thể bàn đến chuyện đối đầu với TACHEON bởi vì anh cũng hiểu rõ sức chiến đấu của họ.
Biến thể cấp 6 cho đến nay chỉ xuất hiện đúng 2 lần.
Đó là những quái vật được xem như thuộc cấp Chu Tước và Huyền Vũ — những sinh vật vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cựu hội trưởng của DK đã bị giết bởi một biến thể cấp 6 – một loại thuộc cấp Chu Tước. Khi đó, Lee Kiyong còn là phó hội trưởng. Anh vốn chỉ tham gia hỗ trợ từ tuyến sau, nhưng cuối cùng bị cuốn vào trận chiến của các cấp cao nhất. Nếu Cha Seowoon không ngăn được ngọn lửa của Chu Tước hôm ấy, thì những người phía sau anh có lẽ đến xác cũng chẳng còn lại gì.
Chính vào ngày hôm đó, Lee Kiyong nhận ra rằng ‘vũ trụ’ có thể biến hóa theo nhiều cách khác nhau. Nó không chỉ đơn giản là gia tăng sức mạnh cho vũ khí – mà còn có thể lan rộng như một tấm màn, được sử dụng như một tấm khiên. Dù có tận mắt chứng kiến, thì đây vẫn là lĩnh vực nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh.
"Vấn đề lớn hơn bây giờ là… chúng ta không thể đạt được thỏa hiệp chia đôi nữa."
"Ý cô là sẽ nhường hết cho bọn chúng sao?"
"Thưa ngài, hôm nay một biến thể được cho là cấp 6 đã xuất hiện trong đường hầm."
"Đội trưởng Kim Hansol, cô định nói mấy chuyện vô lý đó đến bao giờ?"
Lee Kiyong gặng hỏi cô làm cách nào mà vẫn sống sót nếu biến thể đó thực sự là cấp 6.
"May mà lúc đó có cặp đôi Chacha ở đó. Nếu không có họ, con biến thể đó có thể đã đến tận đây rồi."
Kim Hansol chỉ tay về phía Trung tâm thương mại Seongra – biểu tượng của khu Tây Bắc, nơi họ đang đứng lúc này.
"Nếu hai người đó cùng xuất hiện, thì chắc chắn là đang nhắm đến việc nuốt chửng cả đường hầm rồi..."
'Đám nhóc khốn nạn đó đang muốn thâu tóm khu vực Tây Bắc sao?'
Lee Kiyong không bao giờ có ý định trao đổi Tây Bắc lấy Đông Nam.
"Thưa ngài Hội trưởng, một khi biến thể cấp 6 đã xuất hiện thì không thể giấu đường hầm được nữa. Chúng ta phải thông báo cho toàn bộ NARAKA."
"Nói thẳng ra thì…. đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta."
"Trong khoảng ba tháng kể từ khi phát hiện ra đường hầm, cấp độ cao nhất chỉ dừng ở cấp 4. Nhưng anh có biết không? Gần đây, một con rắn đột biến cấp 5 đã xuất hiện."
Khi DK lần đầu phát hiện đường hầm, họ đã cố gắng điều tra bên trong. Họ thành lập đội gồm các thành viên hội và cử vào đường hầm nhưng không một ai quay trở lại. Sau ba lần thử nghiệm thất bại, họ đành phải săn biến thể ở ngay lối vào đường hầm.
"Nếu biến thể cấp 5 hay cấp 6 tiếp tục xuất hiện liên tục, chúng ta buộc phải phá hủy đường hầm. Nếu ba con biến thể cấp 6 xuất hiện cùng một lúc, một nửa số Mansaengjong trong NARAKA sẽ chết sạch."
"Nhưng không có gì đảm bảo rằng chúng sẽ xuất hiện liên tục? Kim Hansol-ssi, cô biết mà – quặng WU của chúng ta đủ dùng trong 5 năm đấy. Dù có chia đôi, chúng ta cũng có thể sống yên ổn ở Hàn Quốc trong 2 năm. Nếu mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát… thì chẳng phải chúng ta có thể rút về Seoul và lên kế hoạch cho tương lai sao?"
Kim Hansol gật đầu vài cái rồi đứng dậy. Lẽ ra cô nên nhận ra từ lúc anh ta chọn phòng VIP trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại thành nơi ở của mình.
"Từ giờ phút này, tôi xin rút khỏi hội DK."
"Đội trưởng Kim Hansol! Sao tự nhiên cô lại làm thế?!"
"Tôi muốn sống… ít nhất là lâu hơn cái 'hai năm' mà anh vừa nói. Anh nghĩ chúng ta có thể hạ được một biến thể cấp 6 chỉ bằng cách liên minh sao? Lee Kiyong-ssi, những người như anh thì cứ việc ngồi đó mà hút mật. Nhưng ít ra cũng nên biết ơn người đang bảo vệ cái hũ mật ấy."
*"꿀이나 빠세요": Nghĩa đen là "hãy hút mật ong đi" – một cách ví von trong tiếng Hàn dùng để chỉ việc hưởng thụ thành quả một cách dễ dàng mà không phải làm gì vất vả.
Thay vì giơ ngón giữa, Kim Hansol cúi đầu chào như một lời tạm biệt cuối cùng.
"Này! Kim Hansol!"
Lee Kiyong bật dậy khỏi chỗ ngồi, thô bạo túm lấy cổ Kim Hansol.
"Khụ! Đồ điên…!"
"Con khốn. Tao đã đối xử tử tế với con Healer yếu đuối như mày, vậy mà vẫn không biết điều à? Biến thể cấp 6? Mẹ nó, cứ để tụi nó xuất hiện đi. Đám cấp cao nhất kia nếu muốn sống thì cũng phải xắn tay đi săn thôi!"
Mặt Kim Hansol đỏ bừng vì bị bóp cổ.
"Mày còn không biết chính tao là người đã ngăn phó hội trưởng nhốt mày lại để chỉ vắt kiệt năng lực của mày à? Tao đã đối xử với mày tốt như thế, mày phải biết điều. Hiểu chưa?!"
"Đéo thèm."
Kim Hansol đấm mạnh vào túi áo.
Piiiiiiiiip!
Tiếng còi báo động tự vệ vang lên inh ỏi từ trong túi. Gần như cùng lúc đó, các thành viên trong Đội 1 đồng loạt xông vào phòng VIP. Tất cả bọn họ đều là người của đội do Kim Hansol chỉ huy.
"Ngài đang làm cái quái gì vậy?! Buông đội trưởng ra mau!"
Những thanh kiếm được rút ra, khí thế hung hẵn. Dù đang bị bóp cổ, Kim Hansol vẫn bật cười. Chuyện này xảy ra là vì Lee Kiyong quá tự tin khi độc chiếm phòng VIP cho riêng mình. Nơi này vốn không mở cửa trừ khi họp, nên chẳng có ai trong hội có thể đến giúp Lee Kiyong lúc này.
"Đội 1, lũ khốn chúng mày! Đừng có mà nhầm lẫn! Cấp trên của chúng mày là tao! Không phải Kim Hansol!"
Mặc cho lời đe dọa từ Lee Kiyong, lòng trung thành của Đội 1 lại hướng về Kim Hansol – người đang thở hổn hển. Lee Kiyong túm lấy tóc cô, trong khi tay kia rút kiếm, chuẩn bị dùng cô làm con tin.
"Aaaarggh!"
Một con dao găm được ném thẳng từ phía đội viên cắm phập vào lòng bàn tay của Lee Kiyong, ghim chặt tay anh vào tường cùng với con dao có chứa ‘vũ trụ’.
"Aaaaah! Lũ điên này!"
‘Vũ trụ’ dâng lên dữ dội từ thanh kiếm của Lee Kiyong khi anh ta gào lên, cố gắng bật lại, nhưng Đội 1 đã đồng loạt xông tới.
Khặc!
Một lưỡi dao khác phóng ra đâm xuyên qua cổ anh. Máu phun ra dữ dội. Lee Kiyong trừng mắt, không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
'Rõ ràng mình đã đỡ được cả năm nhát dao…..'
Nhìn xuống đôi mắt đỏ ngầu, anh thấy Kim Hansol đang siết chặt một con dao găm, chính cô là người đã đâm vào cổ anh, truyền ‘vũ trụ’ của cô.
Cô kiểm soát ‘vũ trụ’ của mình để Lee Kiyong không chết nhưng vẫn phải cảm nhận cơn đau.
"Tôi đã định kết thúc chuyện này một cách lịch sự."
Vừa dứt lời cô rút tay ra. Lee Kiyong, với con dao găm vẫn còn cắm ở cổ, ho sặc sụa rồi nôn ra máu. Dù đang hấp hối, anh vẫn cố nắm lấy cổ chân Kim Hansol như đang van xin thầm lặng, nhưng vô ích.
Kim Hansol phản ứng lạnh lùng. Cứu mạng anh thì cũng chẳng thay đổi được gì.
"Mọi người tính sao?"
Cô quay sang nhìn các thành viên Đội 1 – những người đã cùng cô chiến đấu trong đường hầm ngày hôm đó.
"Với tình hình này, phó hội trưởng ở Seoul chắc sẽ lên nắm quyền, đúng không?"
"Hay mình giết luôn hắn khi hắn đến đây? Tên đó có đi săn biến thể bao giờ đâu, mà lại ôm hết quặng WU về mình."
Một chàng trai trẻ, mặt đầy tàn nhang, không che giấu sự thù địch của mình.
"Có thể hắn cũng sẽ ra mặt như Lee Kiyong thôi, nhưng mà cứ giết sạch thế này thì hơi kỳ. Thật ra tôi cũng đã nghĩ đến chuyện kéo mọi người qua TACHEON, nhưng không chắc họ có chịu nhận hay không."
"Hay để tôi thử liên lạc trước?"
Pháp sư đất, người sống sót sau khi bị nhấn chìm trong lửa, đưa ra đề nghị.
"À, mà này, Ji Hwang. Lúc đó tôi bận quá nên quên không nói…người cứu mạng cậu… không phải tôi đâu."
"Vâng?"
Pháp sư đất Ji Hwang nhíu mày, tư hỏi cô đang nói điều vô lý gì vậy.
"Ừm, thật ra thì… tôi cũng không rõ lắm, nhưng năng lượng đã cứu cậu lúc đó… chính là ‘vũ trụ’ của Cha Seowoon."
'Hãy bảo vệ thần dân của ta!'
Điều cuối cùng Ji Hwang nghe được là tiếng hét đầy tuyệt vọng của Cha Seowoon. Sau đó, mọi thứ tối sầm. Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trong xe của Kim Hansol. Vì nghe nói TACHEON đã tiêu diệt được con salamander, cậu đinh ninh rằng Kim Hansol là người chữa trị cho mọi người.
"Ây, không thể nào. Cha Seowoon là kiếm sĩ mà."
"Biến thể đó chắc chắn là cấp 6. Tôi không thể chữa trị cho cậu được."
Khục. Ngay khi Kim Hansol nói một cách dửng dưng, hơi thở cuối cùng của Lee Kiyong cũng đã tắt lịm phía sau cô.
"Chúng tôi sẽ nhâm nhi mật ngọt từ cái hũ mà anh để lại. Đúng là con người đáng thương."
Tên to lớn nhất trong đội bước tới, rút con dao găm ra khỏi xác Lee Kiyong. Hắn cuốn xác bằng một tấm thảm, vác lên vai như một cuộn kimbap chưa cắt.
"Và này, đừng có tự trách bản thân làm gì. Nghĩ xem có bao nhiêu người trong chúng ta đã chết vì bị tên hội trưởng khốn nạn đó đẩy vào đường hầm?"
Trái với lo lắng của Kim Hansol, ai nấy trong đội đều trông như thể vừa trút được gánh nặng trăm năm.
‘Ừ nhỉ, mình đúng là chăm sóc tốt cho các thành viên của mình đấy chứ.’
Kim Hansol tặc lưỡi, rồi nhìn ra ngoài cửa kính lớn hướng về phía tây bắc.
'Nhưng... rốt cuộc thứ đó là cái gÌ...?'
Sau khi Cha Seowoon ngã gục, vẫn ôm chặt thanh kiếm trong tay. Luồng ‘vũ trụ’ trắng của Cahaya bỗng bùng phát dữ dội. Nó nuốt chửng tất cả ngọn lửa như đã chờ sẵn và cuối cùng nuốt chửng cả biến thể trong một lần. Tất cả diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người ta phải tự hỏi: sao trước đó cậu ấy lại chật vật đến thế?
‘Vũ trụ’ của Cahaya bao quanh con biến thể bất ngờ co lại, tạo thành một vòng tròn sắc nét. Dưới áp lực khủng khiếp, biến thể dần biến đổi – rồi từ từ biến thành một khối quặng WU nguyên chất.
Bộp.
Khối quặng rơi xuống đất. Cahaya nhanh tay nhặt lấy, rồi chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể bất tỉnh của Seowoon.
‘Đừng nhìn nữa, noona.’
Cahaya mỉm cười với Kim Hansol – người đang nhìn chằm chằm như bị mê hoặc.
‘Phó hội trưởng của tôi tự trọng cao lắm. Ảnh không thích bị nhìn thấy dáng vẻ lúc ngất xỉu đâu.’
Cahaya ôm lấy eo Seowoon, nắm lấy cánh tay yếu ớt của cậu và… vẫy nó nhẹ nhàng như thay cho lời chào.
Nhìn cảnh tượng như thể đang chào thay người bất tỉnh, Kim Hansol chỉ biết cạn lời.
‘Thay vì dính vào mấy thằng điên đó, tốt nhất là mình cũng nên ngồi hút mật từ cái hũ. Nhưng để làm được điều đó, trước hết phải giải quyết xong cái đường hầm đã…’
"TACHEON là bên đề nghị trao đổi Tây Bắc lấy Đông Nam đúng không?"
Sáu thành viên vừa chứng kiến toàn bộ sự việc đồng loạt gật đầu.
"Vậy thì cứ nói là chúng ta đồng ý đi."
‘Chắc bọn chúng cũng không ngờ sẽ có biến thể cấp 6 xuất hiện đâu, đúng không?’
Kim Hansol quyết định rút lui về nơi xa nhất ở phía Đông Nam của đường hầm để lánh nạn.