Chương 34

'Muốn đi cùng chúng tôi không?'

Seowoon cố gắng nhẫn nhịn để không buộc miệng nói câu nài nỉ. Cậu không thể tiết lộ rằng bên trong đường hầm có vô số biến thể. Nếu nói ra, sẽ có những câu hỏi về làm thế nào cậu biết được.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Seowoon quyết định cho Kim Hansol 10 ngày.

Theo Messenger, biến thể cấp 6 sẽ xuất hiện đúng một tuần kể từ bây giờ. Seowoon dự định huy động tất cả thành viên hội cho một cuộc phục kích gần đường hầm vào đúng ngày đầu tiên. Biến thể cấp 6 xuất hiện khiến DK hoảng loạn, họ sẽ mang ơn cậu, và tiến vào đường hầm cùng Kim Hansol và các thành viên hữu dụng khác của DK.

'Im đi, Messenger.'

Tờ báo cũ bay phấp phới, che kín mặt Seowoon, khiến cậu vung tay xua đi. Chỉ với vài tờ báo cũ và băng dính thì đúng là không thể nào che chắn được cái cửa sổ.

Cậu định xé tờ báo và vò nát nó thì.....

[Quái vật biến dị đáng sợ xuất hiện.]

Seowoon tập trung vào tiêu đề của tờ báo.

[Tại khu vực A-32, một sinh vật kỳ lạ giống như Chim Sáo nhỏ đã được phát hiện. Mặc dù có vẻ ngoài dễ thương, loài Chim Sáo được biết đến là loài sinh vật sống theo bầy đàn và dùng mỏ đâm vào con mồi, chúng ăn nội tạng trước tiên. Con Chim Sáo xuất hiện tại khu vực A-32 có kích thước lên đến 7 mét mỗi con và tàn sát người dân một cách bừa bãi. Chim Sáo đã mở rộng phạm vi ảnh hưởng đến khu vực A-35 và người đã chịu trách nhiệm tiêu diệt bọn chúng là một người sử dụng năng lực cấp S Stellar.......]

Khi đọc, Seowoon chớp mắt liên tục.

Đột nhiên, các chữ cái trên tờ báo bắt đầu di chuyển như một sinh vật sống và trộn lẫn với nhau một cách hỗn loạn. Các phụ âm và nguyên âm tách rời và phân tán như một câu đố không thể giải được. Dù dụi mắt, cơn đau vẫn không biến mất, nên cậu vội vã chạy đến căn hộ hai phòng của Cahaya.

"Này!"

Cánh cửa trước của căn hộ Cahaya mở ra không gặp trở ngại nào, như thể nó đã bị hỏng.

"Cahaya!"

Seowoon chạy quanh căn hộ nhỏ, tìm kiếm Cahaya, nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu.

'Nếu cậu định đi đâu đó, ít ra cũng phải nói tớ một tiếng chứ.'

Seowoon đang trách móc Cahaya thì chợt bừng tỉnh. Dù Cahaya có đi đâu đi nữa, cậu ấy cũng chẳng có nghĩa vụ phải báo cáo cho Seowoon.

Seowoon vội vã chạy lên tầng 4, tìm Han Donhee.

Cửa của Han Donhee không mở nên cậu đập mạnh vào cửa sắt.

RẦM RẦM!

"Này, Han Donhee!"

Căn phòng yên tĩnh, như thể chủ nhân của nó đã đi đâu đó. Seowoon định gọi Yoochan, nhưng cửa đã hé mở sẵn. Cậu gõ cửa theo phép lịch sự rồi bước vào căn phòng của Yoochan.

Sàn nhà được phủ bằng nệm mềm và một giỏ đầy ắp đồ chơi rô-bốt, hệt như nơi này từng có trẻ con sinh sống. Một bức ảnh của một đứa trẻ cười rạng rỡ trên chiếc xe ba bánh được đặt trên kệ TV. Một điều khá buồn cười là, có một con gà trống chưa trưởng thành trong giỏ xe đồ chơi. Seowoon cảm thấy kỳ lạ khi thấy con gà này ở đây dù không phải chó hay mèo. Hơn nữa, ngoại hình của đứa trẻ trong ảnh cũng khá kỳ lạ.

"Yoochan à, Lee Yoochan? Cậu cũng không có ở đây sao?"

Seowoon đi quanh căn phòng có cấu trúc quen thuộc giống như phòng của cậu, nhưng quả nhiên không thấy một bóng người.

Cậu kiểm tra căn hộ trống của Kangsan ở tầng 5 rồi xuống tầng 2 tìm Abdul Aziz. Không hiểu sao, có vẻ như tất cả đều đã ra ngoài, cả tòa nhà chỉ còn lại mỗi mình cậu. Cửa phòng của Youngil cũng đã khóa chặt.

Ra khỏi tòa nhà, Seowoon nhìn quanh con hẻm. Cảm giác nguy hiểm khi rời khỏi căn cứ, nhưng chân cậu vẫn cứ tự động bước đi.

Cậu cứ thế đi mãi, chỉ có tiếng gió len lỏi qua con hẻm chật hẹp. Không thấy một Mansaengjong cấp thấp nào lang thang ở đây.

Trở lại căn cứ sau một cuộc tìm kiếm vô ích, Seowoon cắn môi một lần nữa. Không hiểu sao, cậu lại muốn gọi tên Cahaya. Cảm giác như một đứa trẻ bị lạc đường, không có chỗ nào nương tựa, khiến lòng cậu bồn chồn không yên.

'Mọi người đi đâu hết rồi?'

Seowoon rùng mình trước suy nghĩ u ám của mình.

'Không lẽ mình là đứa duy nhất còn lại ở NARAKA sao? Mọi người đều quay về Hàn Quốc rồi à?'

Một nỗi sợ bất chợt ập đến.

'Đợi thêm nửa ngày nữa. Nếu không có ai trở về, mình sẽ đi thẳng đến Ngã Tư.'

Nhưng hiện tại, cậu chưa đủ can đảm để đi một mình. Hôm nay, căn cứ cũ kỹ này lại mang đến cảm giác như một vùng an toàn.

Cậu kiểm tra căn hộ của Cahaya, và một lần nữa, nó vẫn trống không, rồi lê từng bước nặng nề quay trở về nhà mình. Ngay khi mở cửa một cách mệt mỏi—

"Gâu! Gâu!"

Chú chó con sủa vang lên khi thấy kẻ xâm nhập.

Trong một khoảnh khắc, Seowoon cảm thấy vui mừng khi thấy một sinh vật sống khác ở đây. Nhưng không thể nào lại có một con chó mọc lên giữa nhà; chắc chắn nó là một biến thể đã trèo qua cửa sổ bị mở toang. Cậu vội vàng tìm Matahari.

Nhưng có người đang đứng ở vị trí mà Matahari lẽ ra phải ở. Người phụ nữ ôm chú chó, mái tóc xõa dài đến thắt lưng. Môi cậu dính chặt, không thể hỏi cô là ai. Cậu chỉ có linh cảm rằng cô có thể là chủ nhân của căn nhà này.

Trong khi vẫn ôm chú chó sủa ầm ĩ, người phụ nữ đột nhiên quay người lại.

Chú chó bị phân huỷ một nửa há mõm, mủ rỉ ra từ mõm, và người phụ nữ cúi đầu tiến lại gần cậu. Khuôn mặt cô từ từ lộ ra qua mái tóc đung đưa như rèm cửa. Một lỗ đen toang hoác như miệng của biến thể và nuốt chửng cơ thể bất động của Seowoon.

"Hộc!"

Seowoon co giật dữ dội. Cậu cuống cuồng sờ mặt và khắp cơ thể mình, cảm giác rùng rợn như bị một cái hố đen nuốt chửng. May mắn thay, không thiếu chỗ nào.

Gió thổi qua cửa sổ vỡ toang làm mát mồ hôi trên trán cậu. Seowoon lấy lại bình tĩnh và nhìn vào Matahari. Thanh kiếm vẫn tựa vào tường.

Cậu chỉ có thể thở dài trước cơn ác mộng tồi tệ ấy. Giấc mơ tái hiện lại căn cứ mà cậu đã nhìn thấy, kể cả nhà của Yoochan, đến mức khiến cậu tưởng như đó là hiện thực.

Chẳng lẽ chủ ngôi nhà đó trở thành hồn ma rồi hiện về? Nhưng Seowoon không chắc liệu những người từng sống ở NARAKA còn sống hay đã chết. Biết đâu, họ đang bị mắc kẹt đâu đó, giống như cậu và những người khác.

Seowoon loạng choạng đứng dậy và hướng về phòng tắm. Những tờ báo được cuộn lại bằng băng dính, vứt đầy hành lang. Có dấu vết của một ai đó đang cố gắng dở dang nhằm che kín cửa sổ.

Cậu rửa sạch mồ hôi lạnh trên mặt, nhìn vào khuôn mặt ướt sũng của mình trong gương.

'Lẽ ra... mình nên sống cùng Cahaya...'

Sau khi hội DK rời đi, Cahaya và Han Donhee - chẳng hiểu tại sao - lại lo lắng cùng một chuyện. Họ cảnh báo Seowoon đừng sử dụng căn phòng này, vì sợ rằng biến thể có thể đột nhập qua cửa sổ phòng khách.

Cahaya rủ cậu ở lại chỗ mình, và Han Donhee cũng bảo cứ làm vậy đi. Khi Seowoon hỏi rằng liệu có thể thay phiên nhau sống nhờ như vậy không, Han Donhee bỗng nghiêm mặt:

'Nhà tớ là hộ gia đình một người.'

Rốt cuộc thì cái tên Han Donhee đó chỉ lo lắng ngoài miệng thôi.

Seowoon lau gương bằng bàn tay ướt sũng của mình. Không thể ngủ, cậu quyết định lên sân thượng ngắm trăng.

"Áck!"

Seowoon bước vào phòng khách để lấy Matahari, thì hét lên. Cậu không ngừng lẩm bẩm, "điên rồi, điên thiệt rồi...."

Một con cóc đang ngồi ung dung trên cửa sổ phòng khách.

ẾCH ỘP! ẾCH ỘP!

Khi ánh mắt gặp nhau, con cóc kêu lên như muốn đe dọa. Sinh vật phát ra âm thanh như đôi sandal kêu 'bíp bíp' của trẻ con, chớp đôi mắt lồi ra ngoài của nó.

Con cóc con đã ghê rồi, nhưng đây là một con cóc trưởng thành to bằng người, Seowoon cảm thấy bụng mình quặn lại. Thậm chí còn có những cục u lồi trên lớp da lấm bùn của nó.

ẾCH ỘP! ẾCH ỘP!

Con quái vật xâm nhập cứ nhìn chằm chằm vào Seowoon và kêu "ỘpỘp", như thể đang bảo cậu biến đi.

Seowoon đưa tay ra nắm lấy Matahari, nhìn chằm chằm vào con cóc một cách đề phòng. Về kích thước, có vẻ như nó là biến thể cấp 1. Với cấp độ đó, ngay cả những người bình thường cũng có thể xử lý được, miễn không phải thú săn mồi như hổ hay sư tử. Với một thanh kiếm nổi tiếng như Matahari, việc xử lý nó lại càng không có gì đáng lo ngại.

Seowoon không có ý định sử dụng tuyệt chiêu với một thứ như thế kia. Tuyệt chiêu gọi là "tuyệt chiêu" là vì lẽ đó – phải giữ đến phút cuối cùng mới tung ra mới đúng.

ỘP ỘP ỘP!

Phần da dày dưới cằm con cóc rung lên mỗi lần nó kêu. Seowoon nhìn nó với ánh mắt giận dữ và siết chặt chuôi kiếm.

Cậu cứ nghĩ con cóc sẽ rút lui, nhưng thay vào đó, nó nhảy - đúng vậy, nó nhảy. Mỗi một trong bốn chân dài của nó cao ngang Seowoon.

Seowoon vung kiếm một cách loạn xạ, nhắm vào nó để đẩy lùi. Con cóc tránh bằng cách nhảy lên, đập đầu vào trần nhà, kêu lên đầy tức giận.

Lần này, nó nhảy thấp hơn một chút.

Khi cái bóng khổng lồ phủ lên người Seowoon, cậu chẳng còn màng đến tuyệt chiêu hay gì nữa.

"Chết tiệt! Gầm lên thanh kiếm của ta! Violet Rain!!!!!"

'Messenger vẫn điên như mọi khi.'

Bị dồn đến tận cùng phòng khách, Seowoon không còn đường lui. Cậu nhảy lên, đâm Matahari vào ngực con cóc ngay khi nó lao về phía mình.

Ộp!—con quái vật hét lên, chất lỏng bắn ra từ miệng nó. Matahari hướng lên trên, run lên bần bật.

Rầm!

Seowoon ngã ra sau, không thể chịu đựng nổi trọng lượng của con cóc. Khi làn da ẩm ướt của biến thể phủ lên người cậu, cậu nổi da gà ghê tởm. Nghĩ lại, cậu chợt nhận ra cóc là loài động vật có độc.

<Tuyến độc nằm trên lưng.>

Phần đang tiếp xúc là vùng bụng, nhưng vì nó là biến thể nên không thể chủ quan. Seowoon co chân lại, đặt lòng bàn chân lên da bụng con cóc để đẩy nó ra. Cậu dồn hết sức lực nâng lên, nhưng con quái vật vẫn nặng trịch, không hề nhúc nhích.

Trọng lượng của nó quá nặng, khiến cậu suýt ngất đi vì thiếu oxy.

"Cha Seowoon?"

Giọng Cahaya vang lên ngay phía trên.

'Từ khi gặp cậu ấy, liệu có ngày nào lại vui mừng đến thế này không?'

Có lẽ tiếng hét của cậu đã đánh thức cậu ấy, mái tóc rối bù hơn bình thường.