"Cậu thích động vật lưỡng cư à?"
Trong tình cảnh nguy cấp thế này mà còn có thời gian nói nhảm.
"Đừng... nói... nhảm... nữa... nhanh... tớ... không thở được."
Cahaya bịt mũi bằng một tay, rồi dùng tay còn lại nắm lấy hàm trên của con cóc và nhấc bổng nó lên. Cuối cùng, Seowoon mới thở được, liền hét lên:
"Đừng chạm vào lưng! Nó có độc!"
Nắm chặt chuôi kiếm, Seowoon vung Matahari xuyên qua khỏi cơ thể con cóc, tuôn ra thứ dịch thể như một vòi nước hỏng.
Seowoon cố lăn đi để tránh, nhưng đã quá muộn—cả người đã bị phủ kín bởi thứ chất lỏng vàng đục.
Cahaya kéo lê con cóc rồi quăng nó ra ngoài cửa sổ.
Rầm!—chỉ mới tầng ba, nhưng âm thanh của thứ gì đó vỡ tung thật ấn tượng.
Seowoon đứng dậy, chất dịch nhớp nháp chảy dài trên khắp cơ thể. Tệ hơn nữa, phòng khách giờ tràn ngập nội tạng của con cóc, kéo dài thành từng mảng, bốc mùi thối kinh khủng.
Cahaya nhìn ra cửa sổ bị vỡ, rồi quay sang Seowoon.
"Vẫn còn cứng đầu à?"
".....Tớ bỏ cuộc."
Seowoon nắm lấy bàn tay đang chìa ra của cậu ấy.
***
Sau khi tắm xong, trời đã khoảng 5 giờ sáng.
Có lẽ vì là giờ ngủ không đúng lúc nên đèn trong phòng của Cahaya vẫn sáng.
Seowoon đi đến phòng quần áo một cách quen thuộc, tìm một chiếc áo nỉ để mặc. Nhưng quần thì cái nào cũng không vừa, và cậu vẫn chưa tìm được đồ lót của mình.
Quần nỉ có đai co giãn ở eo là lựa chọn khả dĩ nhất, nhưng mặc mà không có đồ lót lại thấy hơi trống trải. Chiếc quần bó sát vào mông do kích thước nhỏ, gây khó chịu mỗi khi bước đi.
"Tớ sẽ ngủ ở phòng khách."
Cậu lén thò đầu vào phòng ngủ. Phòng khách chỉ có chiếc ghế sofa đơn kiểu recliner, nhưng trải chăn ra nằm dưới sàn cũng không đến nỗi tệ.
Không nhận được câu trả lời, cậu tiến lại gần và nhận ra Cahaya đang ngồi ngủ gật.
"Cậu nên nằm xuống mà ngủ chứ."
Thấy tư thế tựa đầu vào giường có vẻ khó chịu, cậu nhẹ nhàng chạm vào vai Cahaya.
Cahaya chậm rãi ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy uể oải- có lẽ đây chính là sự ung dung của mansaengjong cấp tối thượng. Nếu là cậu, chắc hẳn đã giật mình hốt hoảng, tưởng nhầm là biến thể gì đó rồi, cảm giác đó khiến cậu có chút bất công.
"Cậu tắm sạch rồi chứ?"
"Tớ vẫn còn mùi à?"
Seowoon nâng cánh tay lên, khịt khịt ngửi thử.
Cahaya nhanh chóng kéo tay cậu lại, rồi vùi mặt vào phần da bên trong. Như một chú chó, Cahaya cọ mũi lên da cậu rồi từ từ di chuyển lên tận gáy.
Vốn dĩ Cahaya đã nhạy cảm với mùi, nên việc kiểm tra kỹ lưỡng thế này cũng không quá lạ lùng. Chỉ là... Seowoon phải gồng hết cả ngón chân để kiềm chế cảm giác khó tả trong người.
"Không còn mùi nữa phải không?"
Seowoon đẩy Cahaya ra, người vừa dúi mũi lên đến đỉnh đầu cậu.
"Ừ, cậu được phép lên giường rồi."
"Tớ sẽ ngủ ở phòng khách."
"Tại sao? Giường rộng mà."
Cahaya dịch sát vào tường, rồi vỗ nhẹ bên cạnh mình.
"Kiểu quan tâm đó thì dành cho bạn gái cậu đi."
"Vậy Seowoon thì dành cho con cóc à?"
"Cũng định thế, nhưng có thằng nào đó ném nó đi mất rồi."
Cahaya kéo tay Seowoon mạnh đến mức cậu ngã phịch xuống giường. Sức mạnh ghê gớm đến mức Seowoon thầm thở phào nhẹ nhỏm khi cánh tay và bả vai vẫn còn nguyên vẹn.
"Chuột chù yếu đuối lắm, nên để tên khoẻ mạnh như tớ, ra phòng khách."
"Làm ơn đi, vừa nãy tớ tưởng tay mình sắp bị giật ra đấy!"
"Bắt sống Jo Kyungmin rồi dùng làm đồ chơi riêng cho Cha Seowoon."
Hình ảnh Jo Kyungmin vùng vẫy hiện lên trong đầu cậu.
"Tớ biết là cậu không đùa, nên đừng có làm thế."
"Cứ xem sao."
Cahaya đáp lại qua loa rồi nhanh chóng nhảy qua Seowoon, rời khỏi giường.
"Cahaya."
Seowoon gọi Cahaya lại, thay vì để cậu ấy ra phòng khách.
Cahaya quay lại nhìn, thấy Seowoon vỗ vỗ lên giường, ra hiệu ngồi xuống.
"Tớ đâu phải cóc."
"Này, tớ có chuyện cần nói với cậu."
Thay vì lập tức bước vào, Cahaya mở tủ lạnh lấy thứ gì đó rồi mới ngồi xuống—một chai nước khoáng, lớp hơi nước còn đọng trên vỏ.
"Này, là về cái đường hầm..."
Cahaya uống một ngụm, cổ họng khẽ rung lên. Nhìn cậu ấy uống sảng khoái thế, Seowoon bỗng thấy cổ mình cũng khô khốc theo.
"Nếu bên trong đường hầm có quá nhiều biến thể thì sao?"
"Đó cũng là linh cảm của chuột chù à?"
"Cứ cho là vậy đi."
"Quá nhiều là bao nhiêu?"
"Um... khoảng một nghìn con?"
"Nếu có 1.000 con cấp 6, thì tất cả bọn mình đều chết chắc. Muốn tạm biệt lần cuối không? Seowoon à, cậu làm tớ buồn suốt thời gian qua đấy."
Cahaya đưa chai nước cho Seowoon. Cậu không phản đối mà chỉ tiếp tục trình bày.
"......."
"Nếu có 1.000 con biến thể cấp 3 thì sao? Cậu có thể xử lý được bao nhiêu trong số đó?"
Cahaya trầm ngâm một lúc, rồi trả lời ngắn gọn.
"Tất cả."
"......."
Seowoon vô thức há miệng kinh ngạc.
Trước đây, khi vẫn còn năng lực, cậu từng thử tính toán xem có thể xử lý bao nhiêu con biến thể. Và cậu đi đến kết luận rằng có thể đối phó khoảng 200 con.
Tuy nhiên, ngay cả số lượng đó cũng chỉ khả thi nếu cậu sử dụng 'vũ trụ' ở quy mô lớn nhất để quét sạch tất cả cùng lúc, thay vì xử lý từng con một.
Cũng như bom có nhiều loại khác nhau, kích thước 'vũ trụ' của những manseangjong cấp cao cũng khác biệt. Nếu cậu giống một quả bom hydro thông thường, thì Cahaya chẳng khác nào Tsar Bomba—loại bom mạnh nhất từng tồn tại.
'Mặc dù đều là manseangjong cấp tối thượng, nhưng khoảng cách thực sự quá lớn....'
Những ngày tháng cậu phải một mình chịu đựng cảm giác tự ti trước kẻ như cậu ấy, giờ đây như thể đang bên bờ vực sụp đổ.
"Cậu chỉ nói quá thôi phải không?"
Seowoon hỏi như vậy, Cahaya cười toe toét.
"Linh cảm của chuột chù đúng là nhạy bén thật. Chắc là tớ xử lý được khoảng 200 con."
Cahaya, người dường như đã trôi xa đến một vì sao nào đó, đang tiến lại gần hơn.
Seowoon cười toe toét, đáp lại: 'Tớ cũng đoán chừng thế.'
"Linh cảm của chuột chù lại mách bảo à?"
"Không, nếu là tớ trước đây, thì chắc cũng xử lý được từng ấy."
"Thế thì tớ 300 con."
Cứ cho là thế đi.
Seowoon cười ấm áp, nói rằng cậu ấy hơi hào phóng.
"Này, lúc nãy trông tớ ngầu lắm đúng không? Không cần đến tuyệt chiêu mà vẫn hạ được con biến thể."
Cahaya bắt đầu thoải mái hơn và nghĩ đến việc nắm lấy môi Seowoon khi cậu nói.
Thay vì ấn tượng khi nghe câu 'tớ có thể hạ hết bọn biến thể', sắc mặt Cha Seowoon lại tối sầm đi.
Cha Byungcheon đã hoàn toàn phá hỏng đứa nhóc này mất rồi.
"Cha Seowoon."
"Ừ?"
"Tớ buồn ngủ rồi."
"Ừ ừ, ngủ trước đã. Tỉnh dậy rồi nói chuyện tiếp."
Cahaya ngả người sang 1 bên trong tư thế ngồi.
Miệng thì lầm bầm bảo sẽ ngủ ở phòng khách, nhưng lại không hề đẩy Seowoon ra. Cahaya bám sát vào tường, rồi nắm lấy cổ áo Seowoon, kéo cậu lại gần. Seowoon đẩy cậu ấy ra, bảo đừng làm vậy, rồi quay về góc sát tường.
"Giờ chẳng còn mùi biến thể nữa đâu."
"Tớ biết mà."
"Vậy thì ngủ thôi?"
"Thôi, tớ ra phòng khách. Tớ chưa từng ngủ chung với người khác bao giờ nên thấy khó chịu lắm."
"Cái quái gì? Tớ là 'người khác' à? Cái tên Cha Seowoon hồi đi dã ngoại cứ dính lấy tớ mà ngủ đi đâu rồi?"
"Lúc đó tớ ốm chết đi được, nên cần một cái lò sưởi sống, được chưa?"
"Ờ, giờ tớ cũng thấy lạnh lắm, chắc là do ăn pizza đông lạnh."
".....Thằng điên này."
Seowoon bật cười khó tin, rồi nằm thẳng người nhìn lên trần nhà.
<...Đã nuốt chửng mất một lần rồi.>
'Sao mình lại nhớ tới câu nói đó chứ.'
Seowoon chỉ có thể nghĩ rằng mình đã nghe nhầm câu nói của Messenger trong cơn buồn ngủ.
Vì ngay cả khi tỉnh táo hỏi lại, nó cũng chẳng bao giờ trả lời.
'Nhưng nếu cậu ấy vô thức nuốt luôn 'vũ trụ' của mình, giống như cậu ấy đã làm với Han Donhee,..... nếu thế thì người lấy đi năng lực của mình... chính là Cahaya.'
Ngẫm lại, năng lực của cậu biến mất vào ngày 1 tháng 1, đúng lúc rơi xuống NARAKA.
Ngay trước khoảnh khắc giao thừa đón năm mới, cậu đã gọi điện cho Cahaya.
"Ê... Cậu còn nhớ cuộc gọi tụi mình đã nói chuyện vào ngày cuối cùng của năm ngoái không?'
Đã hơn bốn tháng trôi qua, có lẽ cậu ấy chẳng còn nhớ nổi.
"Không nhớ à?"
Seowoon quay đầu lại nhìn Cahaya.
Đèn vẫn sáng, đôi mắt nhắm nghiền của cậu ấy không hề lay động.
Làm sao mà người ngủ say như vậy lại nghe được âm thanh tuyệt chiêu của cậu chứ?
Seowoon chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ say của Cahaya.
Ánh mắt cậu vô thức dừng lại ở nốt ruồi nhỏ như một vết thâm trên làn da trong trẻo cảu cậu ấy.
Seowoon siết chặt tay để chống lại sự thôi thúc muốn chạm vào nó. Cậu lặng lẽ xoay người, áp mình vào bức tường lạnh lẽo.
Dù đã nằm im một lúc lâu nhưng vẫn không ngủ được, Seowoon ngồi dậy đổ lỗi cho ánh sáng của đèn huỳnh quang.
Cậu lặng lẽ rời khỏi giường, đưa ánh mắt về phía phòng khách.
"Đi đâu đấy?"
Giọng nói trầm khàn vang lên từ phía sau.
"Gì vậy, cậu giả vờ ngủ à?"
"Tớ ngủ rồi, nhưng cậu cứ làm tớ tỉnh hoài."
Cahaya vẫn giữ nguyên tư thế với đôi mắt nhắm nghiền.
"Có lẽ tớ bị chấn thương tâm lý vụ Cha Seowoon biến mất rồi."
Không hiểu sao, cứ như cậu ấy gặp khó khăn trong việc ngủ vậy.
Seowoon thở dài, rồi tắt đèn trong phòng.
Bình minh ló dạng qua cửa sổ khiến con đường từ cửa đến chiếc giường hiện ra một cách rõ ràng.
Seowoon trở lại bên cạnh Cahaya và nằm xuống .
Nếu Cahaya mở mắt, cậu có thể sẽ tan biến thành hạt bụi vũ trụ giống như đôi mắt tinh vân của cậu ấy. Thế nên cậu thà nhắm chặt mắt lại và để nhiệt độ cơ thể của Cahaya lan tỏa và dịu dàng vuốt ve làn da cậu.
***
500,000 won.
Đó là số tiền cho chuyến tham quan kéo dài 2 ngày 3 đêm—không quá ít, nhưng cũng không hẳn nhiều.
Theo kế hoạch ban đầu, học sinh lớp 10 sẽ phải đi trại huấn luyện, nhưng vì năm ngoái học sinh lớp 10 đã được đi tham quan vào khoảng thời gian này, nên thứ tự đã bị đảo lộn.
Học sinh lớp 11 cũng đã đấu tranh để giành quyền đi tham quan, nhưng cuối cùng vẫn không được chấp nhận.
Seowoon khẽ liếc nhìn Cahaya đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Mặc dù Sở Giáo Dục có hỗ trợ một phần chi khí cho các chuyến tham quan của trường, nhưng mỗi người vẫn cần khoảng 400,000 won.
Dù sao thì khi đến nơi, cũng cần ít tiền dư để mua đồ ăn vặt nữa.
Tháng trước, cả hai còn không thể đi dã ngoại cùng nhau. Ít nhất lần này, Seowoon hy vọng Cahaya sẽ tham gia chuyến tham quan của trường.
"Cậu sẽ tham gia chứ?"
Seowoon nằm nghiêng về phía Cahaya, hỏi.