Địa phủ mênh mang, u ám như bức họa hoang lương, khói đen cuồn cuộn vờn quanh những hồn phách trầm luân. Bạch Tuyết đứng trên cầu Nại Hà, nơi những linh hồn vừa rời nhân thế sẽ uống bát canh Mạnh Bà để quên đi tất cả. Nhưng nàng vẫn không uống.
Nước sông Vong Xuyên cuồn cuộn, từng cơn sóng đỏ như máu vỗ vào đôi bờ lạnh lẽo. Mạnh Bà lặng lẽ nhìn Bạch Tuyết, thở dài:
"Đã đến đây rồi, cớ sao còn chấp niệm?"
Bạch Tuyết không đáp, chỉ lặng lẽ quay người bước đi. Đôi chân trần giẫm lên phiến đá lạnh buốt, bóng dáng trắng muốt nhỏ bé giữa chốn địa phủ hoang vu. Đôi mắt hắc diệu thạch vẫn kiên định giữa thiên địa hoang sơ, lòng nàng khắc sâu một bóng hình, dẫu nghìn năm cũng chẳng phai màu.
"Lạc Thiên… chàng ở đâu?" – Thanh âm nàng như ngọc vỡ, ngân lên trong khoảng không vô tận, hòa vào hư vô mịt mù.
Bạch Tuyết vượt qua rừng đao dựng đứng nơi kẻ phản trắc chịu nhục hình, qua Diễm Sơn rực cháy nơi những kẻ ô uế bị hỏa thiêu, qua Huyết Trì đỏ ngầu nơi những kẻ mang tội sát sinh bị đày đọa. Dẫu gian truân, nàng vẫn không dừng bước. Trái tim nàng gào thét, chỉ mong tìm được một bóng hình quen thuộc.
Một thanh âm mơ hồ vọng lại từ bốn phương tám hướng:
"Vô dụng thôi… Hắn chẳng còn nơi này nữa…"
Bạch Tuyết khẽ lắc đầu, ngón tay siết chặt tấm khăn lụa đã bạc màu – kỷ vật duy nhất còn sót lại từ trần thế, cũng là chứng nhân cho lời thề vĩnh kết đồng tâm.
Nàng biết… chàng vẫn còn nơi đây.
Đến bờ Vong Xuyên, nàng khựng lại. Giữa biển máu cuộn trào, một đóa hoa tím kỳ lạ vươn mình thanh lệ, như lạc giữa hai bờ sinh tử.
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào cánh hoa, thanh âm trong trẻo bỗng vang lên:
"Ta là Ngạn Chu Sa – linh hoa của lời thề nguyền. Chỉ kẻ dám nghịch thiên mới có thể trông thấy ta."
Bạch Tuyết còn chưa kịp hồi đáp, bầu trời bỗng cuồng phong gào rít. Một luồng uy áp kinh thiên ập đến, làm cả Vong Xuyên chấn động.
Diêm Vương hiện ra giữa làn khói đen dày đặc, nhãn thần lạnh lẽo nhìn xuống.
"Hắn đã từ chối 79 lần đầu thai! Phạm vào thiên quy, lẽ ra phải bị đày vào A Tỳ địa ngục, vạn kiếp bất phục!"
Bạch Tuyết quỳ sụp xuống, đôi tay run rẩy bấu chặt tà áo:
"Diêm vương! Xin ngài minh xét! Nếu có thể, xin hãy giáng hình phạt lên tiện nữ, chỉ cầu chàng được giải thoát!"
Diêm Vương trầm mặc, rồi phất tay một cái.
Từ màn khói đen, một thân ảnh mơ hồ dần hiện rõ.
Lạc Thiên đứng đó, y phục vẫn là chiến bào năm xưa, nhưng ánh mắt đã nhuốm đầy tang thương…
"Tuyết nhi…!"
Lạc Thiên lao tới, vòng tay siết chặt nàng vào lòng, hơi thở gấp gáp như sợ mất đi lần nữa.
"Ta đã đi khắp mười tám tầng địa ngục, đã qua Hoàng Tuyền, đã bước qua Quỷ Môn Quan, chỉ mong tìm thấy nàng…"
Diêm Vương lạnh giọng quát lên:
"To gan! Địa phủ là nơi đoàn tụ sao?!"
Ngài chỉ vào đóa Ngạn Chu Sa, ánh mắt thâm trầm:
"Đây là thử thách của Thiên Đế! Nếu các ngươi dám nghịch luân hồi, từ nay mỗi kiếp đều phải tìm lại nhau, không có số mệnh dẫn lối, không có ký ức lưu truyền. Nếu làm được, mới thoát khỏi nghiệt duyên!"
Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất.
Diêm Vương hạ giọng, ngữ khí trầm như tiếng chuông địa ngục:
"Chỉ cần để mất nhau một kiếp… thì 999 kiếp còn lại coi như thất bại. Cả hai vĩnh viễn không thể đầu thai, hồn phách tiêu tán, tan vào hư vô."
Bạch Tuyết và Lạc Thiên nhìn nhau. Trong đôi mắt người kia, không có do dự, không có sợ hãi. Chỉ có tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
Lạc Thiên mỉm cười, ánh mắt nhu tình mà kiên nghị:
"Dù là quỷ, là thần, hay là cát bụi, ta vẫn tìm nàng."
Bạch Tuyết cũng khẽ cười, nước mắt long lanh dưới ánh u minh:
"Thiếp thề, dù chàng hóa thành bông lau bên bờ sông, hay chỉ còn lại tro bụi giữa trần ai, thiếp cũng nhận ra chàng."
Diêm Vương vung tay, đưa ra một chiếc hồ lô ngọc:
"Mỗi kiếp trùng phùng, hồ lô này sẽ đong một giọt lệ. Đủ nghìn giọt, nghiệt duyên hóa thành lương duyên."
Lạc Thiên tiếp lấy hồ lô, ngón tay khẽ lướt qua má nàng, thì thầm:
"Nếu kiếp sau ta là tên ăn mày, nàng vẫn sẽ nhận ra ta chứ?"
Bạch Tuyết gật đầu, môi cong lên nụ cười thánh thiện:
"Dù chàng là ai, ta vẫn yêu chàng như thuở ban đầu."
Khoảnh khắc ấy, luân hồi rung động. Một trận cuồng phong nổi lên, linh hồn cả hai bị hút vào vòng xoáy tái sinh.
Trên bờ Vong Xuyên, đóa Ngạn Chu Sa bỗng nở rộ huy hoàng, tỏa sáng xuyên màn đêm bất tận.
---
Thiên kiếp đã khởi động.
Một lần gặp mặt, một lần đau thấu tim.
Nhưng chỉ cần được bên nhau…
Nghìn năm chờ đợi cũng chẳng là gì.