Chương 3: Tái Sinh Nơi Hiện đại

Phần 1 một kiếp mới bắt đầu

Riku sinh ra trong một gia đình trung lưu tại Tokyo. Bố cậu là một kỹ sư phần mềm, còn mẹ cậu là giáo viên tiểu học. Ngay từ khi còn nhỏ, Riku đã là một đứa trẻ trầm tính và ít nói. Cậu thích dành thời gian một mình, thường ngồi trên ban công nhà, nhìn lên bầu trời đêm và đếm những ngôi sao lấp lánh.

Vết bớt hình ngôi sao trên cổ tay trái của Riku luôn là một bí ẩn đối với gia đình cậu. Mẹ cậu thường kể rằng, khi Riku còn nhỏ, cậu hay khóc mỗi khi nhìn thấy vết bớt đó, như thể nó gợi nhớ đến một điều gì đó mà cậu không thể nhớ rõ. Khi lớn hơn, Riku bắt đầu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với vết bớt. Cậu thường xoa nhẹ lên nó, như thể đang tìm kiếm sự an ủi từ một ký ức xa xôi.

Riku học giỏi, đặc biệt là môn toán và khoa học. Cậu có niềm đam mê với thiên văn học, thường dành hàng giờ để đọc sách về các vì sao và vũ trụ. Nhưng dù có đắm chìm trong thế giới kiến thức, cậu vẫn luôn cảm thấy một nỗi trống trải trong lòng, như thể mình đang thiếu một mảnh ghép quan trọng.

Hana sinh ra trong một gia đình nghệ thuật. Bố cô là một họa sĩ, còn mẹ cô là một nhà thiết kế thời trang. Ngay từ nhỏ, Hana đã được tiếp xúc với thế giới nghệ thuật, và cô sớm bộc lộ tài năng vẽ tranh. Những bức tranh của cô luôn mang một nét buồn man mác, như thể chúng được vẽ từ những ký ức xa xôi.

Vết bớt hình ngôi sao trên má phải của Hana là một điểm nhấn đặc biệt trên khuôn mặt cô. Mẹ cô thường nói rằng, vết bớt đó khiến Hana trông giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng đối với Hana, vết bớt đó lại gợi lên một cảm giác khó tả. Mỗi lần nhìn vào gương, cô lại cảm thấy một nỗi nhớ mơ hồ, như thể mình đang tìm kiếm một người nào đó.

Hana là một cô bé hoạt bát và sôi nổi, nhưng đôi khi cô lại trở nên trầm lặng một cách kỳ lạ. Những lúc đó, cô thường ngồi một mình trong phòng, vẽ những bức tranh về một người đàn ông với ánh mắt buồn bã. Cô không biết tại sao mình lại vẽ những bức tranh đó, nhưng mỗi lần hoàn thành, cô lại cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Cả Riku và Hana đều thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ của Riku, cậu thấy mình đứng bên bờ một dòng sông đỏ như máu, xung quanh là một khung cảnh u ám và hoang vu. Cậu luôn cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm, như thể mình đang chờ đợi ai đó, nhưng không thể nhớ rõ.

Còn trong giấc mơ của Hana, cô thấy mình đang đi qua một cánh đồng hoa tím, nơi có một đóa hoa kỳ lạ nở rộ giữa biển máu. Cô luôn cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể mình đã từng ở đó, đã từng gặp ai đó, nhưng không thể nhớ rõ.

Những giấc mơ đó khiến cả hai đều cảm thấy bối rối và tò mò. Họ không biết tại sao mình lại mơ thấy những cảnh tượng đó, nhưng chúng cứ lặp đi lặp lại, như một lời nhắc nhở từ quá khứ.

Riku và Hana lớn lên trong hai gia đình khác nhau, cách nhau chỉ vài con phố. Riku thường dành thời gian ở thư viện, đọc sách về thiên văn học và nghiên cứu các vì sao. Cậu cũng tham gia câu lạc bộ khoa học ở trường, nơi cậu có thể thỏa sức khám phá những bí ẩn của vũ trụ.

Hana, ngược lại, dành phần lớn thời gian trong phòng vẽ của bố cô. Cô thích vẽ tranh, đặc biệt là những bức tranh về thiên nhiên và con người. Cô cũng tham gia câu lạc bộ nghệ thuật ở trường, nơi cô có thể chia sẻ niềm đam mê của mình với những người bạn cùng sở thích.

Dù cuộc sống của cả hai đều bình yên và hạnh phúc, họ vẫn luôn cảm thấy một nỗi trống trải trong lòng. Đó là một cảm giác khó tả, như thể họ đang tìm kiếm một thứ gì đó, một người nào đó, nhưng không thể nhớ rõ.

Một ngày nọ, khi Riku đang ngồi trên ban công nhà, cậu bỗng nhìn thấy một ngôi sao băng lướt qua bầu trời. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như thể có một lời nhắn nhủ từ vũ trụ. Cậu nhìn xuống vết bớt hình ngôi sao trên cổ tay, rồi tự hỏi: "Liệu có ai đó đang chờ đợi mình không?"

Cùng lúc đó, Hana đang ngồi trong phòng vẽ, nhìn chằm chằm vào bức tranh mới nhất của mình. Bức tranh vẽ một người đàn ông đứng bên bờ sông, ánh mắt đượm buồn. Cô không biết tại sao mình lại vẽ bức tranh đó, nhưng mỗi lần nhìn vào nó, cô lại cảm thấy một nỗi nhớ mơ hồ, như thể mình đang tìm kiếm ai đó

Phần 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Một buổi chiều cuối thu, bầu trời Tokyo phủ một lớp sương mỏng, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống những con phố đông đúc, tạo nên một khung cảnh vừa ấm áp vừa man mác buồn. Triển lãm nghệ thuật "Những Mảnh Ghép Ký ức" được tổ chức tại một phòng trưng bày nhỏ nằm giữa lòng thành phố. Những bức tranh trừu tượng, những tác phẩm điêu khắc tinh xảo, và cả những bức ảnh chụp đầy cảm xúc được trưng bày khắp nơi, thu hút đông đảo người xem.

Riku, lúc này đã là một chàng trai 17 tuổi, đến triển lãm vì tò mò. Cậu không phải là người đam mê nghệ thuật, nhưng có một thứ gì đó kỳ lạ đã kéo cậu đến đây. Cậu bước vào phòng trưng bày, ánh mắt lướt qua những bức tranh, nhưng không có gì thực sự thu hút cậu. Cho đến khi cậu đứng trước một bức tranh vẽ một người đàn ông đứng bên bờ sông, ánh mắt đượm buồn, như thể đang chờ đợi ai đó.

Trái tim Riku đập nhanh hơn. Cậu cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể bức tranh này đang nói với cậu điều gì đó. Cậu nhìn xuống vết bớt hình ngôi sao trên cổ tay, rồi quay lại và nhìn thấy một cô gái đang đứng cách đó không xa.

Hana, lúc này cũng 17 tuổi, đứng đó với chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài buông xõa. Trên má phải cô, vết bớt hình ngôi sao lấp lánh dưới ánh đèn. Cô đang nhìn chằm chằm vào bức tranh của mình, như thể đang chìm đắm trong một ký ức xa xôi. Khi Riku bước lại gần, cô quay đầu và ánh mắt của họ chạm nhau.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Tiếng ồn ào của triển lãm dường như biến mất, chỉ còn lại hai người và một sự kết nối kỳ lạ, như thể họ đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi.

"Cậu là ai?" – Riku lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.

"Tớ là Hana. Còn cậu?" – Hana mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó tả.

"Tớ là Riku." – Cậu đáp, rồi chỉ vào bức tranh. "Bức tranh này… sao cậu lại vẽ nó?"

Hana nhìn lại bức tranh, rồi khẽ thở dài. "Tớ không biết nữa. Tớ chỉ cảm thấy mình phải vẽ nó thôi. Như thể có ai đó đang chờ đợi tớ ở đâu đó."

Riku gật đầu, như thể hiểu được cảm xúc của cô. "Tớ cũng vậy. Tớ luôn cảm thấy mình đang tìm kiếm một thứ gì đó, nhưng không biết đó là gì."

Từ ngày đó, Riku và Hana trở thành bạn thân. Họ dành nhiều thời gian bên nhau, chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Cả hai đều cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể họ đã từng là một phần của nhau.

Họ thường cùng nhau đi dạo trong công viên, nơi những hàng cây xanh mướt và tiếng chim hót tạo nên một khung cảnh yên bình. Riku thích ngồi dưới gốc cây, nhìn lên bầu trời và kể cho Hana nghe về những vì sao. Còn Hana thích vẽ tranh, đặc biệt là những bức tranh về Riku. Cô thường vẽ cậu với ánh mắt buồn bã, như thể cô đang cố gắng nắm bắt một ký ức xa xôi.

Một đêm nọ, khi cả hai cùng ngồi trên mái nhà ngắm sao, Riku bỗng lên tiếng:

"Hana, cậu có bao giờ cảm thấy như mình đã sống một cuộc đời khác chưa?"

Hana nhìn cậu, ánh mắt đầy ngạc nhiên. "Tớ cũng nghĩ vậy. Như thể có một ký ức mờ nhạt nào đó, nhưng tớ không thể nhớ rõ."

Riku khẽ gật đầu. "Tớ cũng vậy. Như thể có ai đó đang chờ đợi tớ, nhưng tớ không biết đó là ai."

Hana nhìn lên bầu trời đêm, nơi những ngôi sao lấp lánh như đang nháy mắt với cô. "Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau ở một nơi nào đó, trong một kiếp sống khác.

Tuy nhiên, số phận không bao giờ dễ dàng. Khi Riku và Hana càng gần nhau hơn, những thử thách cũng bắt đầu xuất hiện. Gia đình của Riku quyết định chuyển đến một thành phố khác, cách xa Tokyo hàng trăm cây số. Hana cũng phải đối mặt với áp lực từ việc học hành và công việc gia đình.

Ngày Riku rời đi, cả hai đứng trên sân ga, tiếng còi tàu vang lên như một lời chia ly. Riku nhìn Hana, ánh mắt đầy lưu luyến.

"Hana, tớ sẽ nhớ cậu." – Cậu nói, giọng nói đầy xúc động.

Hana gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Tớ cũng vậy. Dù có đi đâu, tớ sẽ luôn nhớ đến cậu."

Riku mỉm cười, rồi nắm lấy tay Hana. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tớ hứa."

Sau khi Riku rời đi, Hana cảm thấy một nỗi trống trải khó tả. Cô thường ngồi một mình trong phòng vẽ, nhìn chằm chằm vào những bức tranh của mình. Mỗi lần nhìn vào bức tranh vẽ Riku, cô lại cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Còn Riku, ở thành phố mới, cậu cũng cảm thấy một nỗi nhớ mơ hồ. Cậu thường nhìn lên bầu trời đêm, tìm kiếm những ngôi sao mà cậu và Hana từng ngắm cùng nhau. Cậu biết rằng, dù có xa cách, tình cảm của họ vẫn luôn tồn tại, như một lời thề ngàn năm.

Phần 3 Cuộc Hội Ngộ

Mùa thu năm đó, Tokyo chìm trong một không khí se lạnh, những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên những con phố đông đúc. Đại học Tokyo, ngôi trường danh tiếng bậc nhất Nhật Bản, đón chào một mùa nhập học mới. Sân trường rộng lớn ngập tràn tiếng cười nói của sinh viên, những chiếc áo khoác mùa thu đủ màu sắc tạo nên một bức tranh sống động.

Riku, lúc này đã là một chàng trai 19 tuổi, bước vào giảng đường với một cảm giác háo hức xen lẫn bồn chồn. Cậu đã chọn ngành Thiên văn học, theo đuổi niềm đam mê từ nhỏ. Trên tay cậu là một chiếc cặp da đơn giản, bên trong là những cuốn sách về vũ trụ và những vì sao. Cậu đi qua hành lang dài, ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo thành những vệt sáng vàng trên sàn gỗ.

Cùng lúc đó, Hana cũng bước vào khuôn viên trường. Cô đã chọn ngành Mỹ thuật, tiếp tục theo đuổi niềm đam mê vẽ tranh. Trên vai cô là một chiếc túi vải đựng đầy dụng cụ vẽ, và trên má phải, vết bớt hình ngôi sao vẫn lấp lánh dưới ánh nắng. Cô đi qua khu vườn nhỏ trước giảng đường, nơi những bông hoa cúc vàng nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

Buổi chiều hôm đó, Riku quyết định đi dạo quanh khuôn viên trường để làm quen với môi trường mới. Cậu đi qua thư viện, nơi những kệ sách cao ngất ngưởng chứa đầy tri thức, rồi đến khu vườn nhỏ phía sau giảng đường. Nơi đây, những hàng cây xanh mướt tạo thành một không gian yên tĩnh, lý tưởng để thư giãn.

Khi Riku bước vào khu vườn, cậu nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế đá, tay cầm bút vẽ phác họa một bức tranh. Ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, tạo thành những đốm sáng nhảy nhót trên mái tóc dài của cô. Riku dừng lại, tim đập nhanh hơn. Cô gái đó chính là Hana.

"Hana?" – Riku lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ngạc nhiên.

Hana ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bừng sáng khi nhận ra Riku. "Riku! Cậu ở đây sao?"

Riku bước lại gần, nụ cười rạng rỡ trên môi. "Tớ học ngành Thiên văn học. Còn cậu?"

"Tớ học Mỹ thuật." – Hana đáp, rồi chỉ vào bức tranh cô đang vẽ. "Cậu muốn xem không?"

Riku ngồi xuống bên cạnh Hana, nhìn vào bức tranh. Đó là một bức tranh phong cảnh, vẽ khu vườn nhỏ nơi họ đang ngồi. Những bông hoa cúc vàng, những tán lá xanh mướt, và cả ánh nắng chiều đều được Hana khắc họa một cách tinh tế.

"Đẹp quá." – Riku thốt lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Cậu vẫn giỏi như xưa."

Hana mỉm cười, rồi nhìn Riku. "Cậu cũng vậy. Tớ rất vui khi gặp lại cậu."

Từ ngày đó, Riku và Hana lại gắn bó với nhau như xưa. Họ thường cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống mới. Riku kể cho Hana nghe về những bài giảng thú vị trong lớp Thiên văn học, còn Hana chia sẻ với Riku về những bức tranh cô đang vẽ.

Một buổi chiều nọ, khi cả hai cùng ngồi trên bãi cỏ trước thư viện, Riku nhìn lên bầu trời đang dần chuyển sang màu tím. "Hana, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Hana gật đầu, ánh mắt đầy xúc động. "Tớ nhớ. Đó là tại buổi triển lãm nghệ thuật. Tớ đã vẽ một bức tranh về người đàn ông đứng bên bờ sông."

Riku mỉm cười. "Tớ cũng nhớ. Lúc đó, tớ cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể chúng ta đã từng gặp nhau từ rất lâu rồi."

Hana nhìn Riku, rồi khẽ nói: "Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau trong một kiếp sống khác."

Một đêm nọ, khi cả hai cùng ngồi trên mái nhà ký túc xá ngắm sao, Riku quyết định nói lên những cảm xúc của mình. Bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng từ những ngôi sao lấp lánh như đang nháy mắt với họ.

"Hana, tớ có điều muốn nói với cậu." – Riku lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.

Hana quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy tò mò. "Gì vậy, Riku?"

Riku hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Từ ngày gặp lại cậu, tớ cảm thấy mình đã tìm thấy thứ mà tớ luôn tìm kiếm. Cậu là người khiến tớ cảm thấy trọn vẹn. Tớ muốn được bên cạnh cậu, không chỉ bây giờ mà còn mãi mãi."

Hana nhìn Riku, nước mắt lăn dài trên má. "Riku, tớ cũng vậy. Tớ luôn cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với cậu, như thể chúng ta đã từng là một phần của nhau."

Riku mỉm cười, rồi nắm lấy tay Hana. "Vậy thì, chúng ta hãy cùng nhau thực hiện lời thề đó. Dù có trải qua bao nhiêu kiếp sống, tớ sẽ luôn tìm thấy cậu."

Hana gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi. "Tớ hứa. Dù có đi đâu, dù có trải qua bao nhiêu kiếp sống, tớ sẽ luôn tìm thấy cậu."

Phần 4: 1 Kiếp Hoàn Thành

Bầu trời đêm hôm nay đẹp một cách kỳ lạ. Trăng sáng vằng vặc, những vì sao lấp lánh như chứng nhân cho một lời hẹn ước vĩnh cửu.

Riku và Hana đứng đối diện nhau giữa khoảng Kí túc xá yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa anh đào thoảng trong không khí.

Hana dịu dàng nhìn cậu, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, sâu thẳm như mang theo cả một bầu trời ký ức.

"Chúng ta… cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi, phải không?"

Giọng cô nhẹ như cơn gió thoảng qua.

Riku siết chặt tay, trái tim cậu như bị bóp nghẹt bởi một nỗi lo sợ mơ hồ. Cậu không muốn mất cô thêm một lần nào nữa.

"Phải… và lần này, tớ sẽ không để cậu rời xa tớ nữa."

Nhưng Hana chỉ khẽ cười.

"Riku này… cậu có tin vào số phận không?"

Cậu nhíu mày.

"Tớ không tin vào số phận. Tớ chỉ tin vào những gì chính tay mình nắm giữ."

Hana lắc đầu, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng xen lẫn tiếc nuối.

"Nhưng Riku à… số phận của tớ và cậu đã định sẵn rồi. Chúng ta không thuộc về thế giới này nữa."

Tim Riku như chùng xuống. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

"Cậu đang nói gì vậy, Hana?"

Cô không trả lời ngay mà vươn tay chạm nhẹ vào má cậu. Riku cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy, nhưng có điều gì đó không đúng. Hơi ấm đó… quá mong manh.

"Lời hẹn ước của chúng ta đã hoàn thành. Kiếp này, chúng ta đã tìm thấy nhau."

Cô khẽ nhắm mắt.

"Và khi điều đó xảy ra… chúng ta sẽ biến mất.

Gió thổi mạnh hơn. Lá cây rung lên, phát ra những âm thanh như tiếng gọi của định mệnh.

Cơ thể Hana dần trở nên trong suốt, tan vào ánh sáng xanh huyền ảo.

Riku hoảng hốt lao đến.

"Không! Hana, đừng đi!"

Nhưng khi cậu cố gắng nắm lấy tay cô, bàn tay ấy chỉ như một làn sương mờ, trượt khỏi những ngón tay cậu.

Hana mỉm cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt cô, những giọt lệ long lanh như ánh sao.

"Riku… chúng ta đã yêu nhau hai kiếp. Vậy là đủ rồi."

"Không! Không đủ! Tớ muốn ở bên cậu, tớ muốn bảo vệ cậu!"

Hơi thở Riku trở nên dồn dập, tim cậu đập mạnh như thể muốn chống lại sự thật tàn nhẫn này.

Hana nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cậu—một nụ hôn dịu dàng nhưng mang theo sự vĩnh biệt.

"Hãy cùng nhau ra đi, Riku."

Khoảnh khắc ấy, cơ thể Riku cũng bắt đầu phát sáng.

Cậu mở to mắt, cảm nhận được từng phần trong cơ thể mình đang tan biến theo ánh sáng.

"Ra vậy… vì tớ cũng đã hoàn thành số mệnh của mình."

Riku bật cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi.

"Vậy thì, tớ sẽ đi cùng cậu."

Cả hai nhìn nhau lần cuối, không còn gì để hối tiếc. Họ đã tìm lại nhau, đã yêu nhau trọn vẹn.

Những ký ức, những cảm xúc, những lời hẹn ước… tất cả đều được lưu giữ mãi mãi trong linh hồn họ.

"Kiếp sau, nếu có thể, hãy yêu tớ thêm một lần nữa nhé, Hana."

"Chắc chắn rồi, Riku."

Họ nắm lấy tay nhau, ánh sáng bao phủ toàn bộ cơ thể, rồi dần dần tan biến vào hư vô.

Không còn ai ở đó nữa. Chỉ còn lại bầu trời đêm, những vì sao lặng lẽ sáng như chứng kiến sự biến mất của hai linh hồn đã yêu nhau vượt thời gian

Phần 5: Bắt Đầu Kiếp Thứ Ba

Một làn sương mù lạnh lẽo bao trùm không gian. Địa phủ vẫn như lần trước họ bước qua—tĩnh lặng, u ám nhưng cũng quen thuộc. Cả Riku và Hana dần hiện ra giữa biển hoa bỉ ngạn đỏ rực, đôi tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Họ đã hoàn thành định mệnh ở kiếp này và quay về điểm xuất phát, nơi chờ đợi phán quyết của Diêm Vương.

Tiếng bước chân vang vọng khắp không gian khi cả hai tiến đến cung điện rộng lớn nằm sâu trong lòng đất. Phía trên cánh cổng khổng lồ, ba chữ "Điện Diêm La" được khắc sâu, tỏa ra một uy áp khiến linh hồn nào bước đến cũng cảm thấy nhỏ bé.

Bên trong điện, một bóng người ngồi trên ngai vàng cao nhất. Đó là Diêm Vương, người nắm giữ luân hồi và số phận của mọi linh hồn. Đôi mắt ngài sắc bén như nhìn thấu tất cả, giọng nói trầm tĩnh nhưng mang theo quyền lực tuyệt đối.

"Lại là hai đứa nhỉ?"

Riku và Hana quỳ xuống trước ngai vàng.

"Chúng con đã quay về." Hana lên tiếng.

Diêm Vương khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua cả hai trước khi cất giọng.

"Hai ngươi... vẫn không thay đổi. Qua bao nhiêu kiếp, vẫn tìm thấy nhau, vẫn nắm tay nhau quay về đây. Ta tự hỏi, đó là do ý chí của các ngươi quá mạnh, hay là do sợi dây số phận vẫn chưa thể cắt đứt?"

Riku ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.

"Chúng con không biết số phận định sẵn ra sao, nhưng chỉ cần có thể, chúng con vẫn muốn tìm thấy nhau, dù là kiếp này hay kiếp sau."

Diêm Vương im lặng quan sát cả hai, rồi cười khẽ.

"Các ngươi đúng là những linh hồn bướng bỉnh nhất mà ta từng thấy."

Bên cạnh Diêm Vương, một viên quan ghi chép số mệnh mở sổ ra, đọc lớn.

"Riku Hayashi và Hana Shimizu, hai linh hồn này đã hoàn thành định mệnh ở kiếp trước. Đến lúc phải bước qua Luân Hồi Môn để tiến vào kiếp sống tiếp theo."

Diêm Vương chậm rãi đứng dậy.

"Được rồi, như quy luật vốn có. Hai ngươi sẽ tái sinh mà không giữ lại ký ức cũ. Khi bước qua cánh cổng kia, mọi thứ của kiếp này sẽ bị xóa sạch."

Hana siết chặt tay Riku. Dù đã trải qua chuyện này trước đây, cảm giác vẫn không hề dễ dàng hơn.

"Chúng con... sẽ không nhớ gì về nhau sao?" Cô hỏi, giọng khẽ run.

Diêm Vương gật đầu.

"Đó là quy luật của luân hồi. Dù hai ngươi có gặp lại nhau, cũng sẽ chẳng nhớ gì về những kiếp trước. Nhưng nếu duyên còn tồn tại, con đường của các ngươi sẽ lại giao nhau."

Riku nhìn Hana thật sâu, rồi siết nhẹ tay cô, mỉm cười.

"Vậy thì, nếu định mệnh cho phép, chúng ta sẽ lại tìm thấy nhau."

Hana nhìn vào mắt cậu, rồi cũng khẽ cười.

"Ừ, cho dù ký ức có biến mất, trái tim vẫn sẽ nhớ."

Diêm Vương không nói gì thêm, chỉ phất tay một cái. Cánh cổng Luân Hồi phía xa dần sáng lên, những ký tự cổ đại khắc trên cổng phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Hai người nhìn nhau lần cuối trước khi bước về phía cánh cổng.

Khoảnh khắc họ bước qua ranh giới đó, cơ thể họ dần tan vào ánh sáng. Ký ức, tình cảm, tất cả mọi thứ của kiếp này bắt đầu phai nhạt. Nhưng ngay trước khi hoàn toàn biến mất, Riku vẫn kịp nói một câu cuối cùng:

"Hẹn gặp lại, Hana."

Hana mỉm cười dịu dàng, hơi thở cuối cùng của kiếp này khẽ vang lên.

"Ừ, hẹn gặp lại, Riku."

Ánh sáng bao trùm lấy họ.