Tôi đứng tựa vào xe, lặng lẽ nhìn theo dáng cô ấy bước vào cổng. Chỉ khi thấy cô mở cửa, ánh đèn trong nhà bật sáng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định quay đi, tôi bỗng khựng lại khi cô ấy đột nhiên ngoảnh đầu, vẫy tay chào. Nụ cười ấy, trong trẻo như ánh trăng giữa đêm, khiến lòng tôi chộn rộn một cách kỳ lạ.
- "Anh về cẩn thận nhé."
Giọng cô ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khắc vào lòng tôi rõ ràng đến lạ. Tôi đứng sững một giây, rồi bật cười, khẽ giơ tay đáp lại.
Đợi đến khi bóng dáng cô khuất hẳn sau cánh cửa, tôi mới xoay người, bước lên xe.
Trên đường về, không hiểu sao tôi cứ lẩm bẩm một câu chẳng đầu chẳng cuối.
"... Xong rồi, tiêu rồi."
"Lỡ thích cô ấy mất rồi."
Trời khuya, phố xá thưa thớt. Đèn đường hắt xuống mặt đường những quầng sáng nhàn nhạt, kéo bóng chiếc xe dài hun hút.
"Tôi lái chậm hơn, cứ như thể nếu đi nhanh hơn một chút, cảm giác này cũng sẽ theo gió mà trôi mất."
Bên tai, bản nhạc nhẹ nhàng vang lên từ radio, nhưng tôi lại chẳng nghe rõ lời. Đầu óc cứ mãi quanh quẩn với hình ảnh cô ấy – đôi mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ, giọng nói khe khẽ nhưng đủ khiến trái tim tôi rung lên một nhịp.
Tôi bật cười, lắc nhẹ đầu.
"Không ổn rồi, thật sự không ổn rồi."
Chỉ một câu chúc đơn giản, một ánh mắt ngoái nhìn mà đã khiến tôi mất kiểm soát thế này. Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ mình lý trí, thế mà giờ đây, chỉ vì một nụ cười, tôi lại giống hệt một gã trai trẻ lần đầu biết yêu.
Điện thoại rung lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Một tin nhắn đến từ cô ấy.
- "Về đến nhà chưa?"
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe môi bất giác cong lên.
Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
"Vừa về đến. Em ngủ sớm đi nhé."
Nhưng rồi tôi lại xóa đi.
Có gì đó quá bình thường.
Tôi gõ lại.
- "Anh về rồi. Nhưng mà…"
Chần chừ một chút, tôi tiếp tục.
- "Anh vẫn chưa ngủ được."
Vài giây sau, màn hình hiện lên ba dấu chấm nhấp nháy. Tim tôi vô thức đập nhanh hơn.
"Tôi không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng là mình đang đợi tin nhắn của cô ấy. Chờ đợi một điều gì đó, có lẽ là một chút quan tâm. Hoặc có thể... chỉ cần một lý do để tiếp tục cuộc trò chuyện này."
"Liệu cô ấy có đáp lại không?"
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh sáng hắt lên gương mặt đầy mong chờ. Ba dấu chấm nhấp nháy... rồi biến mất. Không có tin nhắn nào gửi đến.
"Chắc cô ấy bận thôi." Tôi tự nhủ, nhưng chính bản thân anh cũng không tin vào câu nói đó. Nếu bận, thì sao cô ấy lại đọc tin nhắn?
Một chút mệt mỏi kéo đến, anh đặt điện thoại xuống, xoay người nằm nghiêng. Trong lòng vẫn còn vương vấn cảm giác chờ đợi chưa được hồi đáp, nhưng cuối cùng, tôi cũng thiếp đi trong đêm tĩnh lặng.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt rọi qua khe cửa. Tôi vươn tay, với lấy điện thoại theo thói quen. Tin nhắn vẫn y nguyên như cũ. Không có hồi âm. Chỉ có một dòng chữ nhỏ hiển thị bên dưới: Đã xem lúc 00:23.
Tim tôi như trượt xuống một nhịp.
"Cô ấy đọc rồi nhưng không trả lời."
"Dòng chữ nhỏ lạnh lùng hiện lên: 'Đã xem lúc 00:23'. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào lòng tôi."
Tôi bật cười, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút gì đó trống trải. Ngón tay vô thức mở ô chat. Tôi muốn nhắn gì đó – có thể là một câu bâng quơ, hoặc giả vờ hỏi chuyện. Nhưng rồi tôi lại tắt màn hình.
"Có lẽ cô ấy không muốn nói chuyện với mình."
Tôi ngả người ra giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tin nhắn vẫn ở đó, im lặng như chính bầu không khí trong căn phòng. Một lát sau, tôi miễn cưỡng đứng dậy, lê bước vào phòng tắm, mặc cho sự trống rỗng dần xâm chiếm. Nước từ vòi chảy xuống, từng giọt lạnh buốt lăn dài trên da, kéo tôi về thực tại. Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, để hơi lạnh xua đi những suy nghĩ vẩn vơ còn vương lại trong đầu.
Lẽ ra tôi không nên để tâm đến chuyện này nhiều đến vậy. Chỉ là một tin nhắn không được đáp lại thôi mà.
Nhưng... rõ ràng tôi vẫn đang bận tâm.
Bọt xà phòng tan dần theo dòng nước, tôi tựa trán vào vách kính, thở ra một hơi dài. Cảm giác hụt hẫng cứ len lỏi, như thể có thứ gì đó đã bị đánh cắp, dù bản thân cũng không rõ ràng đó là gì.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, tôi cầm điện thoại lên theo phản xạ. Vẫn không có tin nhắn nào. Chỉ là một khoảng trống im lặng đến lạ thường.
Tôi đặt máy xuống, tự nhủ không nghĩ đến nữa. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, đôi mắt vẫn lơ đãng nhìn về màn hình, chờ đợi điều gì đó không rõ ràng.
Cuối cùng, tôi cũng chẳng còn sức để bận tâm nữa. Chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, từng cử động nặng nề như thể đang gắng gượng kéo lê một thứ gì đó vô hình. Một chút hụt hẫng, một chút trống rỗng len lỏi trong lòng, nhưng tôi cũng chẳng buồn xua đi. Đeo cặp lên vai, tôi bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi học, mà lòng cứ như mang theo cả một khoảng trời nặng trĩu.