Cô ấy chọn cách rời đi không một lời từ biệt.
Không có tin nhắn báo trước.
Không có một cái chấm dứt rõ ràng.
Cô ấy chỉ… biến mất.
"Nếu lúc đó, tôi không theo thói quen đến trường đón cô ấy…thì liệu chuyện cô ấy đi học hay là lúc cô ấy lên máy bay xuất phát – rời khỏi tôi?"
"Thì có lẽ…tôi sẽ vẫn là tôi – nhưng là một tôi không còn nguyên vẹn."
Tôi trằn trọc cả đêm, quên mất cả khái niệm thời gian. Đến khi trời sáng, tôi vẫn chưa thôi nghĩ về cô ấy.
Tôi lại theo thói quen mở điện thoại của mình kiểm tra tin nhắn, danh sách bạn bè thiếu đi một cái tên quen thuộc.
Hộp thư trống rỗng.
Dòng thời gian im lặng.
Tất cả mọi thứ từng có cô ấy – như chưa hề tồn tại.
"Tôi tự hỏi…liệu mình có làm gì tổn thương tới cô ấy hay không?"
Tôi cuống cuồng đi tìm mọi khả năng – những cuộc trò chuyện gần nhất, những lần tôi vô tình trả lời hời hợt, hay chỉ đơn giản là…tôi không còn đủ đặc biệt để cô ấy ở lại nữa.
Nhưng dù cho tôi có suy nghĩ, tìm kiếm đi chăng nữa…thì tôi vẫn không hiểu.
Tôi không thể hiểu nổi.
Người ta thường nói, thà bị nói lời chia tay còn hơn là im lặng rời đi. Vì ít nhất…chúng ta vẫn biết lý do. Còn tôi, tôi vẫn cứ mãi mắc kẹt trong cái "không biết" ấy. Mắc kẹt với hàng ngàn câu hỏi vì sao mà không có ai có thể trả lời được.
Tôi từng nghĩ chúng tôi có thể sẽ xa nhau. Nhưng tôi chưa từng nghĩ…chúng tôi sẽ xa nhau theo cách này.
Cô ấy từng là ánh sáng, là niềm hi vọng sống của tôi. Chính cô ấy là người kéo tôi thoát khỏi bóng tối sâu thẳm trong tôi. Là người giúp tôi bước ra ánh sáng…để tôi sống tiếp.
Trong thời điểm tôi tuyệt vọng nhất…cô ấy là người ở bên cạnh tôi. Là người nhắc tôi ăn uống đúng giờ, ngủ sớm va đừng thức khuya. Là người gửi một bức ảnh bầu trời và hỏi: "Đẹp không?" chỉ để rồi tôi có cớ nói chuyện thêm vài câu nữa.
Thế mà, bây giờ…cô ấy đã biến mất.
Và tôi thì vẫn như kẻ ngốc, ngày ngày mở lại khung trò chuyện cũ, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh đại diện chỉ còn là ký ức.
Không biết liệu có bao giờ cô ấy chớt nhớ tới tôi, dù chỉ là thoáng qua.
Còn tôi…thì chưa từng quên được cô ấy.
Không lời từ biệt…
Nhưng tôi vẫn lặng lẽ nói lời chào, lời chúc ngủ ngon mỗi đêm. Trong lòng.
"Chào em – người đã đi qua đời tôi như một giấc mơ đẹp…rồi tan biến trước khi tôi kịp tỉnh giấc"
Tôi bắt đầu sống như một cái bóng.
Tôi thấy mình lại chìm vào bóng tối - như những ngày chưa từng có cô ấy.
Cuộc sống tôi trở nên vô nghĩa.
Không mục tiêu. Không cảm xúc. Không lý do.
"Mọi thứ xung quanh vẫn tiếp diễn – trường học, tiếng cười nói, những buổi tan học… Nhưng với tôi, tất cả như một đoạn phim câm, trôi lặng lẽ trên nền nhạc buồn."
"Tôi vẫn giữ thói quen sau giờ tan học ghé qua trường của cô ấy – không phải vì mong được nhìn thấy cô ấy, mà là để nhắc bản thân rằng: tôi vẫn còn ở đây, còn cô ấy thì không."
Tôi đã từng là người hay nói, hay cười khi ở bên cô ấy…còn bây giờ, tôi chẳng biết mình đã im lặng từ bao giờ.
Tôi tự dặn lòng quên đi, nhưng trái tim lại khắc ghi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Góc quán cà phê ấy. Mùi hương nước hoa cô ấy hay dùng.
Tất cả…như lưỡi dao ngọt ngào đâm vào tôi từng nhát một – chậm rãi và âm ỉ.
Bạn bè hỏi vì sao tôi lại trở nên tệ đến thế.
Tôi chỉ cười.
Cười – nhưng không phải là đang ổn.
Chỉ là…tôi không biết nên nói gì ngoài nở một nụ cười gượng gạo ấy.
Tôi bắt đầu trở nên sợ ban đêm hơn.
Bởi vì mỗi khi thành phố ngủ yên…là nỗi nhớ cô ấy trỗi dậy dữ dội nhất
Và tôi…lại chìm sâu trong khoảng trống không đáy, nơi không có gì ngoài những tiếng vọng của "giá như" và "nếu như".