Chương X: Lời Nhắn Cuối Cùng

Tôi dán mắt vào những dòng tin nhắn vừa gửi đi. Màn hình điện thoại phản chiếu một thứ ánh sáng nhợt nhạt lên khuôn mặt tôi — cũng hệt như tâm trạng tôi lúc này, mờ đục và lạnh lẽo.

Bàn tay vô thức lướt vào trang cá nhân của cô ấy, chẳng rõ là vì điều gì. Hy vọng một điều gì đó? Hay chỉ đơn giản là chưa thể chấp nhận thực tại?

Ảnh bìa vẫn là tấm hình chúng tôi chụp cùng nhau vào đêm hội năm ấy. Cô ấy cười rạng rỡ như ánh pháo hoa phía sau, còn tôi đứng bên cạnh, tay khẽ choàng qua vai cô — nhẹ nhàng nhưng đầy thân thuộc.

Cảnh vật vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là... người đã không còn ở lại. Tôi bật cười, một nụ cười đầy chua xót.

"Người chọn rời đi... lại vẫn giữ lấy chút gì đó, như thể mọi thứ vẫn chưa từng kết thúc. Còn người bị bỏ lại — dù có giữ bao nhiêu, cũng không níu được bước chân người kia nữa."

Và rồi, như một kẻ ngốc, tôi vẫn để lại một dòng bình luận dưới bức ảnh ấy – như một thói quen đã cũ: "Nụ cười ấy vẫn đẹp như mọi khi."

Dù biết chắc… sẽ chẳng ai trả lời.

Điện thoại sáng lên vài giây rồi tắt lịm đi. Màn hình tối đen phản chiếu lại gương mặt tôi – vô hồn, phờ phạc, không còn giống như trước…là một cái người từng cười bên cô ấy năm nào.

Tôi cứ ngồi bất động ở đó, bất động như một cái xác không hồn. Trong đầu tôi không còn ngoài khoảng lặng. Không nước mắt. Không gào khóc. Chỉ có tiếng tim đập nhợt nhạt, chậm chập và mệt mỏi – điều đó như là dấu hiệu cho thấy tôi vẫn còn sống.

Cảm xúc như bị ai đó vắt kiệt. Như thể tôi đã yêu đến mức mất đi khả năng đau thêm một lần nữa.

Tôi đã từng nghĩ…chỉ cần mình cố gắng, cố gắng từng chút, từng chút một, chỉ cần mình không buông tay trước – thì mọi thứ sẽ ổn.

Nhưng hóa ra…tình yêu thật sự không bao giờ công bằng.

Người đi thì cứ thế mà đi, để lại người ở lại với hàng trăm câu hỏi, hàng nghìn nỗi dằn vặt không có lời đáp.

Tôi bắt đầu sợ những đêm khuya, nơi không còn online để trò chuyện, nơi chỉ còn lại tôi đối diện với một màn hình trống và một trái tim vỡ nát.

Tôi thật sự không biết tôi cố gắng vì điều gì…

"Nếu có một ngày, tôi biến mất khỏi tất cả những dòng tin nhắn, những bức ảnh, những bài đăng cũ ấy…"

"Liệu có ai bất chợt lướt lại, đọc dòng bình luận cuối cùng tôi để lại, và nhớ về tôi – dù chỉ một giây thôi?"

Nếu có một ngày tôi biến mất…thì liệu cô ấy…có nhớ đến tôi hay không…

Từng đêm trôi qua, tôi đều lặp lại một hành động ngu ngốc này: mở ảnh cũ, đọc lại những dòng tin nhắn đã lâu không còn hồi âm.

Tôi nhìn vào màn hình trống, ngón tay run run chạm vào gương mặt cô trong bức ảnh. Nhưng ảnh thì không biết đau. Còn tôi thì đã đau đến chai lì.

Cười một mình. Khóc một mình. Rồi thiếp đi trong im lặng, đôi mắt đỏ hoe như thể chỉ mong không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Tôi không chắc cô ấy có từng thật sự yêu tôi – hay chỉ là do tôi đa tình…tự suy diễn những hành động của cô ấy là đang có tình cảm với tôi.

Tôi không chắc sự lựa chọn không thổ lộ tình cảm với cô ấy là đúng hay sai…tôi sợ…nếu tôi nói tình cảm đó của mình ra, thì liệu cô ấy có chấp nhận nó hay không.

Thứ tình cảm mà tôi nghĩ là mãi mãi…hóa ra cũng chỉ là cơn gió thoáng qua.

Còn tôi ở lại, mắc kẹt trong ký ức không ai còn quan tâm đến.

Có những đêm, tôi ước gì mình biến mất. không ồn ào. Không lời từ biệt.

Giống như cái cách tôi đến với thế giới này vậy…

Chỉ là…biến mất, như cách cô ấy đã từng làm với tôi.

Đêm hôm đó, như thói quen cũ, tôi lướt lại dòng tin nhắn cũ mà cô ấy đã nhắn cho tôi, đập vào mắt tôi là những tin nhắn cô ấy quan tâm dặn dò tôi phải ăn đủ bữa, không được bỏ bữa.

Những lời tin nhắn của cô ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi, như một hồi chuông vang mãi không dứt. Hơn hai năm, kể từ lúc cô ấy rời đi, khoảng thời gian dài đến mức tôi chẳng thể biết liệu cô ấy có còn nhớ đến tôi nữa hay không.

Nhưng tôi biết, tôi sẽ không bao giờ quên được những lời nói ấy. Những câu chữ giản đơn, không hoa mỹ, không giấu diếm, nhưng lại chứa đựng một nỗi đau sâu thẳm mà tôi không thể chạm đến.

Tôi lướt qua bức ảnh cũ của chúng tôi, ảnh chụp trong một buổi tối đầu sao, nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ như vậy. Cô ấy cười, tôi cũng cười. Nhưng giờ đây, lặng lẽ với câu hỏi không lời: "Liệu cô ấy có nhớ tôi không?"

Tôi gạt đi nước mắt, mặc dù biết nó vẫn sẽ rơi. Những giọt nước mắt này không thể xóa đi được những ký ức cũ, nhưng ít nhất, chúng sẽ khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn sống.

Tôi mở cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm đầy sao. Gió mát lạnh thổi qua, nhưng lòng tôi lại lạnh lẽo đến mức không thể chạm đến.

Ngày cô ấy rời đi, tôi đã không thể nói lời từ biệt.

Và bây giờ…tôi không biết mình có còn đủ sức để gọi tên của em ấy thêm một lần nữa không. Chỉ có một điều tôi biết rõ: "Dù cô ấy có quay lại hay không, dù những ký ức có phai mờ theo thời gian…thì tôi vẫn sẽ luôn nhớ đến cô ấy."

Vì dù sao, chúng tôi cũng đã từng có một thời gian đẹp. Một thời gian đẹp mà tôi sẽ giữ mai trong tim, dù có đau, dù có mất mát.