Sau khi Victoria bình tĩnh lại, cô bé dúi mặt vào ngực Michio và ôm cậu bé rất chặt. Có vẻ hiểu cho nỗi lo lắng đó, Michio cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
Nhìn sang Valeria, Michio nhếch mép cười đểu.
"Tớ có bốc phét hay bắt nạt cậu đâu! Chị của cậu còn là người sống sót đây này!"
"Ừ, thế hả? Vậy cậu nói thực đấy à? Tôi tin rồi!"
Valeria vẫn làm mặt lạnh tanh, cô bé chẳng phản ứng dữ dội gì như lúc trước. Điều đó thật kỳ quặc trong mắt Michio, cậu ta tự hỏi "Đây có phải con bé mè nheo lúc nãy không?". Chợt nhận ra Valeria đã tỏ vẻ lạnh lùng từ khi Victoria lao vào. Cậu bé liền cà khịa.
"Cậu không muốn bị biết chuyện khóc nhè đủng không?"
"Tôi không có khóc! Tôi mạnh mẽ hơn chị mình!"
Cô bé vẫn đáp lại bằng khuôn mặt lạnh tanh. Nhưng xem ra, Michio vẫn còn cay cú vụ cậu bị cho hai đòn ma thuật hệ phong vào mặt. Cậu bé chỉ tay vào cái áo vẫn còn đang ướt nước mắt của mình.
"Chỗ này còn ướt lắm này! Lúc nãy cậu cũng khóc trong lòng tớ nhỉ?"
Valeria nhìn sang cái áo ướt của Michio, nhìn thấy Victoria đang dúi mặt vào nó. Cô bé hoảng hốt lao vào túm lấy áo của Michio và kéo ra.
"Cậu cởi áo ra rồi tôi thay áo mới ngay! Áo bẩn quá mà để khuôn mặt ngọc ngà của chị tôi úp vào."
Thấy phản ứng dữ dội của Valeria, Michio vội vàng giữ lại áo của mình, không để cô bé lột nó ra. Victoria thì lăn ra ngoài theo phản xạ khi Valeria lao đến bất ngờ.
"Cậu làm gì vậy?"
"Thay áo cho cậu! Tôi sẽ tự tay giặt nó… hoặc vứt luôn!"
"Tớ nói đùa thôi, nãy cậu đâu có dụi mặt vào người tớ!"
"Cậu nói dối!"
Khi giằng co, Valeria có vẻ dùng đến ma thuật để tăng cường hoá thể chất. Cô bé dễ dàng cởi áo của Michio ra. Nhưng khi vừa nhìn thấy cơ thể trần trụi lần đầu tiên của một chàng trai cùng tuổi. Valeria có chút ngại ngùng. À không,... Con bé có chút phấn khích hơn thì phải.
Không giống như bạn bè cùng trang lứa, Michio có cơ thể khá sắc nét. Cậu hơi cơ bắp và săn chắc so với một đứa trẻ 10 tuổi. Múi bụng cậu còn lộ ra một cách rõ ràng, cơ bắp ngực, lưng, vai đều khá nét. Điều này xảy ra từ khi Michio về dinh thự Soluna, Victoria vốn là một cô bé có hàng ngàn chúc phúc để trở thành một vị anh hùng tương lai. Vì thế, cô bé vốn rất khoẻ nếu sử dụng chúc phúc mà bản thân cô vẫn chưa kiểm soát được nó nên hầu như là chúng luôn hoạt động. Để có thể chơi đùa với một cô bé có thể chất bằng một con hổ, tốc độ bằng một con báo, sức bền ngang với hàng chục người trưởng thành, cơ thể Michio từ lúc nào đó đã trở nên mạnh mẽ hơn. Ngoài ra, trò chơi Victoria thích nhất là giả là dũng sĩ đánh bại chúa quỷ. Mỗi lần chơi, Michio đều như đang có một buổi huấn luyện địa ngục với một kiếm sĩ dày dặn kinh nghiệm trong một ngôi làng vậy.
Để lộ cơ thể của mình không phải điều gì quá ngại ngùng đối với những đứa trẻ này. Thế nhưng lần đầu tiên, Valeria nhìn thấy một người bạn nam loã thể nên cô bé có chút tò mò và vô thức chạm thử nó. Đối với Victoria, cô bé thường tắm chung với Michio nên đã quen với việc đó rồi.
Khi Valeria vô ý sờ soạng cơ thể Michio, cậu bé đã cầm tay cô gạt sang một bên. Có lẽ, cậu ấy có chút ngại ngùng với hành động tò mò và cái chạm nhẹ nhàng của Valeria. Dù không phải lần đầu Michio bị động chạm như thế nhưng đây là lần đầu cậu cảm thấy hành động này nhẹ nhàng đến thế. Bởi vì…
"Valeria hứng thú với cơ thể cậu ấy hả? Công nhận nó rắn chắc thật luôn!"
"Đây là lần đầu em thấy cơ thể nam giới cùng tuổi đó! Giống cơ bắp của papa ghê!"
"Cái đó chị cũng thấy thế! Cơ thể cậu người hầu rắn chắc như này là do chị đó! Papa và Mama nói thế á!"
Vừa nói, Victoria vừa vỗ bốp bốp vào lưng Michio. Mỗi cú vỗ vui đùa của cô bé nhưng việc cầm một cái chảo đập thật mạnh vào sau lưng vậy. Michio phải gồng cơ thể lên để chống lại những cú vỗ quý mến đó. Sau vài ba cú đập lưng đến mức giác ngộ thì Michio đã không còn cảm giác ngại ngùng với hành động của Valeria, cậu bé đang tái mét mặt luôn rồi.
Tỉnh táo lại chút, Michio giật lấy cái áo trên tay Valeria và mắng cô bé.
"Bộ cậu không nghe thấy tôi bảo rằng tôi chỉ đùa thôi à?"
Valeria lại nhanh tay giật lại chiếc áo của Michio và bước xuống khỏi giường.
"Tớ không quan tâm! Giờ tớ sẽ đi giặt cái áo này!"
Nói rồi, Valeria lêu lêu Michio và cầm cái áo đi ra khỏi phòng ngủ. Nhìn vậy, Michio chẳng biết phải nói sao. Cậu cũng nghĩ thầm là Valeria và Victoria có vài điểm giống nhau về cái cách họ cứng đầu và phiền toái.
Nhìn sang Victoria, giờ đây khuôn mặt cô bé đã có chút rạng rỡ trở lại dù đôi mắt vẫn còn hơi sưng tấy vì khóc. Michio nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô bạn thân. Hôm nay, chắc có lẽ mỗi mình Michio là không có đôi mắt sưng tấy đó. Có lẽ do sự xuất hiện của Akeru làm cho Michio rõ hơn điều gì đã xảy ra. Còn với Victoria và Valeria, cả hai chỉ có sự đơn độc và nỗi hoang mang tột đỉnh khi chứng kiến khung cảnh tận thế. Có phần nào đó, Michio cảm nhận thấy cái cảm giác đó từ hai cô bé nên cậu mới dễ dàng an ủi họ đến vậy.
Bước xuống giường và đến tủ quần áo, Michio lấy một chiếc áo sơ mi ra để mặc vào. Sau đó, Valeria cũng trở lại phòng ngủ. Khuôn mặt cô bé có vẻ sáng sủa hơn, có lẽ cô bé cũng đã tranh thủ rửa mặt rồi. Victoria thì vẫn còn khuôn mặt đỏ ửng sau khi khóc nhè nên Valeria cũng đã mang luôn cả chậu nước cùng khăn mặt đến cho chị mình.
Valeria khá ân cần lau mặt cho chị, Victoria có vẻ thấy thản nhiên khi thấy em mình làm thế.
"Hiếm khi thấy chị khóc như thế này thật đó!"
"Nhưng ai mà thấy cái cảnh đó thì chẳng hoảng loạn và khóc lóc thôi! Chúng ta còn là trẻ con nữa mà."
"Chị là anh hùng của nhân loại trong tương lai đó! Mạnh mẽ lên như em đây này!"
"Nhưng em cũng khóc lóc mà!"
Valeria khựng người lại, cô bé quay về phía Michio rồi lườm cậu ta. Ánh mắt hình viên đạn đó làm Michio có chút hơi rén. Thấy thế, Victoria vui vẻ cười.
"Không phải cậu người hầu nói đâu! Lúc chị lao vào phòng thì mặt em vẫn còn đỏ mà. Với cả tay áo em vẫn còn ướt do nước mắt kìa!"
Valeria nghe vậy thì xấu hổ và đỏ mặt. Cô bé có vẻ không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Victoria. Cơ mà, cô chị lại nhân cơ hội để trêu chọc em gái mình. Cô bé phồng má, trợn mắt, kéo lỗ mũi, thè lưỡi ra làm mặt xấu hết mức có thể rồi trêu chọc.
"Em ó uôn ặt hi óc ông ư hế ày è!(Em có khuôn mặt khi khóc trông như thế này nè!)"
Nghe vậy, Valeria nổi cáu, cô bé lấy tay thọc thẳng lỗ mũi khiến chị mình đau đến mức hét toáng lên.
"Đau! Đau! Chị biết lỗi rồi! Tha cho chị đi, Valeria!"
Cơ mà Valeria chẳng thèm quan tâm đến chị mình kêu đau. Victoria liền nhìn sang Michio cầu cứu. Valeria cũng vô thức nhìn theo hướng chị mình. Vì thế, cả hai vô tình nhìn thấy khuôn mặt đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó của Michio. Cậu ta có vẻ đắn đo và băn khoăn về việc định nói gì đó. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên xoa cằm và răng thì cắn nhẹ môi.
Victoria tò mò lại gần Michio và hỏi:
"Cậu người hầu có chuyện gì vậy?"
Valeria cũng bỏ tay ra khỏi lỗ mũi chị gái và bò lại gần Michio.
"Cậu có điều gì khó nói làm tớ tò mò đấy!"
Cả hai cô bé thấy đôi tay nắm chặt của Michio, họ đều đặt tay mình lên tay cậu bé. Victoria vui vẻ nói.
"Cậu người hầu có vấn đề gì cứ nói! Chúng ta là bạn thân mà!"
Valeria thì có chút gượng gạo hơn. Cô bé để ý cái thái độ của chị mình rồi cũng bắt chước mỉm cười.
"Cậu cũng đã an ủi tôi nên là tôi cũng rất vui lòng nghe nỗi lòng của cậu!"
Michio nhìn lên khuôn mặt của cả hai người rồi mới thắc mắc.
"Sao tự nhiên lại an ủi tớ? Bộ tớ đang buồn ra mặt hay gì à?"
Lúc này, Valeria mới hoang mang một chút.
"Nhưng khuôn mặt cậu như đang đắn đo điều gì đó khó nói nên…"
"Ừ thì có…"
"Vì vậy nên cứ nói ra thoải mái đi cho bọn tớ nghe cùng với…"
Michio nghiêng đầu nhìn cả hai một lúc rồi lại làm khuôn mặt đắn đo đó.
"Hai cậu là song sinh nên là… tôi không có phân biệt được! Liệu hai cậu có giận tớ vì chuyện này không?"
Victoria nghe vậy thì lăn ra cười, con bé có vẻ thấy sự băn khoăn của bạn thân mình lại là điều đó chứ không phải chuyện thế giới bị hủy diệt.
"Haha! Tớ không ngờ cậu lại bận tâm chuyện đó đấy!"
"Nhưng nó khó mà!"
Valeria kéo tay Michio rồi chỉ vào tóc mái của hai chị em và gợi ý với Michio.
"Đây nè!"
"Đây nè?"
Khuôn mặt Michio ngơ ngác như chưa hiểu chuyện, cậu nghiêng đầu nhìn hai cô bạn. Nhìn một lúc, rõ cậu chỉ để ý đến mái tóc vàng mượt mà của họ. Đôi mắt màu nâu vàng và khuôn mặt trắng tuyết xinh xắn. Chợt nhìn vào tổng thể, Michio thấy có sự khác biệt.
"A! Thấy rồi! Victoria có tóc mái nghiêng hướng về bên trái và một phần tóc ôm bên phải khuôn mặt. Còn Valeria thì ngược lại."
"Đúng rồi đó! Hồi nhỏ, bố mẹ đánh dấu chị và mình bằng bút màu nhưng khi lớn thì họ cắt tóc cho bọn mình khác nhau để thành đặc trưng và dễ phân biệt."
"Nhưng chẳng phải thế này vẫn khó phân biệt quá hay sao?"
Victoria nhảy chồm lên người Michio rồi khoác vai, ôm cổ cậu ấy.
"Cái đó thì cậu người hầu phân biệt được là đủ rồi! Bọn tớ không quan tâm đến người ngoài phân biệt được hay không đâu."
Michio lại bị làm Victoria làm cho giật mình vì hành động vừa rồi nhưng cậu chỉ tỏ vẻ có chút bất lực. Valeria thì thầm cười vì đã thấy một đồng minh cùng chịu đựng cái tính cách khó ưa của chị mình. Khung cảnh ba đứa trẻ thân thiết đó thật yên bình và đầm ấm.
Michio chợt nhận ra một điều gì đó, cậu bé nghĩ chuyện rằng Victoria và Valeria cùng cậu sống sót có lẽ không phải ngẫu nhiên. Cả chuyện của Akeru nữa, Michio cứ đắn đo có nên cho bọn họ biết câu chuyện thực sự hay không. Một lần nữa, cậu bé lại làm khuôn mặt băn khoăn, bứt rứt đó.
"Cứ nói đi! Chúng ta là bạn thân mà!"
Valeria và Victoria đồng thanh an ủi Michio. Trẻ con thật ngây thơ, vì thế chúng dễ nói ra những gì mình suy nghĩ nhất. Có lẽ vì thế, ta thật dễ để thấy chúng đánh nhau, giận nhau rồi xin lỗi và làm hoà. Cũng sẽ thật dễ thấy chúng gần gũi, nói những gì chúng nghĩ. Chị em nhà Soluna cũng đơn giản là những đứa trẻ như thế mà thôi. Thế nhưng đối với Michio, cậu bé lại có chút khác biệt. Vì thế, cậu bé băn khoăn một hồi lâu mới dám nói.
"Thực ra, tớ đã gặp một người tên Hitsuki Akeru, sau đó anh ấy đánh bại tên đã hủy diệt thế giới…"
Nghe đến đây, đôi mắt Victoria sáng rực lên. Cô bé đưa mặt sát lại gần Michio, đôi mắt long lanh hỏi về Akeru.
"Đánh bại kẻ hủy diệt? Anh ấy trông thế nào vậy? Có vòng thánh trên đầu hay đôi cánh gì đó không?"
Michio thấy khuôn mặt sát quá mức của Victoria thì liền lấy tay giữ khoảng cách và lui ra xa. Valeria thấy sự vô ý của chị mình liền kéo cô chị ngồi ngay ngắn lại. Lúc này, Michio mới kể tiếp.
"Không có vòng thánh hay cánh chim gì hết! Anh ấy chỉ đơn giản là đẹp…"
Đột nhiên, Michio khựng lại một chút. Cậu ngẫm nghĩ. Rồi miêu tả.
"Anh ấy… đẹp lắm… khuôn mặt có phần giống con gái ấy, phi giới tính luôn! Mái tóc màu vàng như ánh sáng ban mai. Tớ lúc đó bị thu hút bởi khuôn mặt anh ấy đến lạ kỳ khi nhìn vào nó."
Victoria phấn khích nói lớn.
"Anh ấy là thần thánh đúng chứ? Đúng chứ?"
"Không! Anh ấy trên cả thế… Đúng rồi, theo lời anh ấy thì tớ có thể sẽ gặp thần thánh trong tương lai đấy!"
Lần này, không phải Victoria mà Valeria nhảy vào câu chuyện với vẻ mặt phấn khích.
"Thánh Thuật! Anh ấy có biết Thánh Thuật không?"
"Không rõ nữa… tớ không rõ gì ngoài những việc anh ấy nói với tớ cả. Mà bình tĩnh nghe tớ kể đi!"
Nghe vậy, Victoria và Valeria mới ngồi ngay ngắn về vị trí. Lắng nghe Michio kể về Akeru, cả hai cô bé đều mang gương mặt phấn khích.
Sau đó, Michio kể cho hai cô bé nghe về tất cả cuộc gặp gỡ giữa cậu và Akeru. Việc Akeru hồi sinh thế giới cho Michio bay tận lên trời cao, ra cả ngoài không gian, cho cậu uống máu của bản thân, chúc phúc hay làm phép gì đó. Valeria và Victoria đều ngưỡng mộ nghe câu chuyện như một kỳ tích thần thoại đó. Ánh mắt hai cô bé sáng lên hình ngôi sao. Kể một hồi, Michio mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất.
"À mà… từ giờ Victoria có thể gọi tớ là Hitsuki Michio! Valeria cũng vậy! Đây là cái tên Akeru đã đặt cho tớ."
"Cậu được thực thể đó đặt tên ư? Có lẽ nào cậu được thực thể đó chọn không? Cậu người hầu… à không, Michio sẽ… bùm… hoá thành thứ gì đó ngầu lòi, mạnh mẽ chẳng hạn!"
Victoria hét toáng lên phấn khích. Nghe vậy, Michio chỉ trầm mặt xuống, có phần hơi lo sợ. Thấy vậy, Victoria thay đổi thái độ.
"Sao thế? Tớ xin lỗi! Tớ nói gì sai ư?"
"Không, cậu nói đúng cái vế đầu đấy!"
"Cậu thật sự được chọn à! Tuyệt vời! Chúng ta sẽ…"
Michio ngắt lời Victoria bằng chất giọng nghiêm túc. Cậu có lẽ định nói về điều tuyệt vọng nhất về trọng trách Akeru phó mặc.
"Đúng là tớ được chọn cho điều rất cao cả… nhưng thực ra nó lại thật không tưởng… tớ sẽ phải bảo vệ thế giới!"
"Bảo vệ thế giới! Tớ thích điều đó!"
Lúc này, Victoria nhảy cẫng lên trong phấn khích. Valeria phải kéo cô chị tăng động của mình ngồi xuống và giữ lại bằng ma thuật. Michio bắt đầu nói tiếp.
"Thứ tớ phải đối đầu sẽ ngang với tên đen xì đó!"
Nghe đến đây, Valeria và Victoria tái mặt vì sợ hãi. Đúng là ta chỉ quyết tâm và hào hứng ra trận khi chưa biết địch mạnh thế nào thôi. Hai đứa nhóc vừa thấy ví dụ là ngang với tên đã hủy diệt thế giới thì liền rén ngang ngay.
"Akeru bảo họ là các vị vua phản nghịch, anh ấy nói tên đen xì là Ngục Vương gì gì đó, tớ nhớ không nhầm anh ấy gọi hắn là Dunge thì phải? Và ngoài hắn thì còn rất nhiều những kẻ mạnh hơn thế mà tớ có trọng trách phải đánh bại!"
Valeria nghe đến đây thì mếu máo, cô bé có lẽ đã ám ảnh bởi lần xuất hiện của tên Dunge. Trong vô thức, cô bé nắm chặt lấy chiếc chăn giường. Victoria đặt tay lên đôi bàn tay đang bóp chặt của em gái, cô bé cũng nắm lấy tay của Valeria. Đôi bàn tay Victoria run rẩy vì nỗi sợ và lo lắng. Nhìn lên khuôn mặt của chị mình, Valeria thấy hàm răng đang nghiến chặt, đôi mắt ánh lên sự kinh sợ và nỗi hoang mang.
Nói về điều này, khuôn mặt Michio cúi gằm xuống. Cậu cũng có bứt rứt, đắn đo khi nghĩ đến việc nói ra điều này và kéo bạn bè vào nguy hiểm. Thế nhưng, cậu bé cũng hiểu rõ một mình bản thân là chẳng thể làm gì. Cậu không như Valeria và Victoria được coi như những đứa trẻ được định mệnh lựa chọn. Cậu không rõ xuất thân của chính mình. Michio chỉ đột nhiên được Akeru ném cho một cái trách nhiệm to lớn rồi biến mất để cậu bé hoang mang và cả nỗi sợ hãi. Đó có thể là điều cậu bé cảm nhận ngay lúc này mà chẳng thể diễn tả thành lời. Cũng vì vậy, bỗng nhiên một suy nghĩ kỳ lạ, một cảm xúc kỳ lạ lấn át đi mọi thứ. Ánh mắt Michio đột ngột thay đổi sang nghiêm túc, cậu bé nói ra hết điều đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, trong trái tim cậu.
"Victoria! Valeria! Tớ không biết việc Akeru chọn tớ vì sao? Tớ không mạnh mẽ cũng không tài năng như hai cậu…"
Michio nuốt nước bọt rồi lấy hết dũng khí nói to.
"Có lẽ bây giờ chính tớ không nhận ra được lý do của Akeru nên tớ sẽ bắt đầu hành trình tìm nó, tìm cả cách để bảo vệ thế giới này! Vì thế nên, liệu hai cậu có thể trở thành đồng đội của tớ không? Để chúng ta cùng nhau…"
Nói đến đây, Michio ngừng lời, cậu bé đưa hai bàn tay của mình ra như một lời đề nghị. Đôi mắt Michio nhắm chặt không dám nhìn về phía trước vì nỗi lo sợ bị từ chối.
Đối với Victoria và Valeria, hai cô bé cũng đắn đo trước lời đề nghị của Michio. Không khí có chút trùng xuống, im lặng nhìn nhau. Valeria nhận ra đến cả chính chị gái mình, một người luôn tự tin cũng có sự do dự và lo lắng. Vì vậy, cô bé ngay lập tức nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Michio.
"Tớ đồng ý! Tớ đã sợ hãi trước tên đen xì đó và thua cuộc nhưng… bây giờ, tớ muốn chiến thắng!"
Victoria thấy sự quyết tâm của em gái hiện lên trong ánh mắt và cái nắm chặt tay Michio. Bàn tay còn lại đang đưa ra của Michio, Victoria nhẹ nhàng đặt tay mình lên.
"Ngay cả một người không mạnh mẽ như cậu còn có quyết tâm như thế thì sao tớ lại không nhỉ? Dù gì tớ cũng là một người được chọn mà!"
Michio lúc này mới ngẩng mặt nhìn hai người bạn của mình. Họ đều có động lực, có quyết định để đồng hành cùng cậu. Cậu bé đột nhiên mỉm cười rạng rỡ rồi nói những lời tràn đầy quyết chí.
"Cùng nhau, chúng ta sẽ trở thành mạnh nhất và đá đít tất cả các vị vua nhăm nhe thế giới này thôi nào! Lập lời thề nào! Oh!"
Victoria và Valeria cũng đồng thanh trả lời.
"Oh! Chúng ta sẽ đánh bại những tên khốn kiếp đó! Thề đó!"
Thế rồi, cả ba đứa trẻ lăn ra giường và cười. Có vẻ như cả ba vừa thấy hơi ngượng với lời thề của mình. Vừa thấy vui vẻ khi nghe được điều đó. Lăn lộn trên giường, Victoria thấy cái gối ôm nằm đó và tiện tay cầm nó ném vào Michio. Cậu bé bắt lại ngay lập tức và cầm nó ném thẳng lại Victoria. Valeria vừa ngồi dậy thì bị gối ném trúng. Cô bé lại cầm nó ném vào mặt chị mình. Cứ như thế, cả ba đứa trẻ đã nô đùa nhau với trò ném gối đến khi mệt mỏi và nằm sõng soài trên giường.
Michio nhìn lên trần nhà và đột nhiên nhớ ra một điều gì đó. Cậu liền quay sang Valeria và hỏi.
"Từ khi tôi đến sống ở dinh thự của bố mẹ cậu cũng đã hơn 12 tháng rồi. Sao tôi vẫn chưa bao giờ thấy cậu ở nhà vậy?"
Valeria ngồi bật dậy và nhìn ra hướng cửa sổ, cô bé chỉ về một nơi nào đó trông xa xa. Michio cũng bật dậy nhìn theo hướng tay Valeria nhưng cậu chẳng nhìn thấy gì ngoài khu rừng bạt ngàn hay nằm cạnh một thảo nguyên xanh mênh mông cả.
"Tớ có thấy gì đâu?"
Valeria bật cười rồi cô bé giải thích.
"Ở đằng xa theo hướng chỉ tay của tớ có một nhà thờ khá lớn đó. Tớ được gửi đến đó để học hỏi về ma thuật của Thần Linh hay còn gọi là Thánh Thuật."
Victoria nghe thấy từ Thánh Thuật thì vội bật dậy. Cô bé đưa ánh mắt sáng rực đầy tò mò nhìn Valeria.
"Thánh Thuật? Thứ các vị Thần dùng để đánh bại Quỷ dữ đó hả? Em dùng được nó chưa?"
Valeria bị hỏi vậy thì cúi gằm mặt xuống, cô bé yên lặng rồi rút tay về. Nói với giọng điệu hơi gượng gạo.
"Em… em chưa có học được! Dù đến đó chắc cũng hơn 1 năm rồi."
Victoria liền tụt hứng, cô bé an ủi em gái.
"Không sao đâu! Dù gì đó cũng là thứ của thần linh mà! Ngay cả thiên tài như em cũng không học được thì liệu ai có thể học được chứ?"
Nghe đến thánh thuật và thần linh, Michio đột nhiên nhớ đến lời của Akeru. Akeru đã bảo Michio rằng Thần Tộc vốn không hề như những câu chuyện mà cậu hay nghe kể. Nó làm khơi dậy những tò mò của cậu ấy.
"Valeria học Thánh Thuật từ ai vậy? Thần Tộc à? Cậu học được những gì suốt 1 năm vừa rồi?"
Valeria vuốt cằm cố nhớ đến những điều mình học năm vừa qua.
"Ở nhà thờ, tớ được cha xứ hứa hẹn sẽ cho mình học Thánh Thuật. Cơ mà cả năm vừa rồi tớ đa phần chỉ học phép hồi phục thôi, cả tái tạo vật thể nữa."
Nghe vậy, Michio liền thắc mắc:
"Không phải Thần Tộc dạy cậu học Thánh Thuật à?"
"Không, cha xứ của nhà thờ là con người thôi. Ổng tuy thánh thiện như thiên thần thật đấy nhưng ổng là con người thôi."
Victoria chen ngang câu chuyện với tò mò của bản thân. Bởi vì sau khi Valeria rời đi cho đến khi Michio chuyển đến, Victoria đã khá cô đơn.
"Valeria ở đó có buồn không? Chị ở nhà đa số thời gian toàn cô đơn muốn chết á!"
Nghe vậy, Valeria đột nhiên vênh mặt lên tận trời cao.
"Hở? Thế ư? Em ở đó có nhiều bạn lắm nè!"
"Nhiều bạn? Em ở đó vui đến mức quên chị luôn sao?"
Thế rồi Victoria làm khuôn mặt buồn tủi. Michio xoa đầu an ủi cô bé, Valeria thì lại bày ra khuôn mặt vui thú như trả được thù hằn cá nhân gì đó. Nhìn thấy vẻ mặt ấy của cô bé, Michio có chút tò mò về chuyện chị em của hai người này.
"Trông cậu có vẻ thích thú nhỉ? Valeria có gì hơi ghét Victoria à?"
Valeria liền nhìn thẳng vào mắt Michio. Qua ánh mắt đó, tự nhiên cả hai hiểu nhau ngay lập tức.
"Cái đó cậu cũng phải hiểu mà!"
Thế rồi, Michio và Valeria đồng thanh nói hết những gì mình đã trải qua.
"Người gì đâu mà bám dính như nhựa cây suốt ngày! Vui chơi thì bạo lực mà lại còn ham chơi! Bừa bộn và tăng động đến cái độ phiền phức! Đã thế chơi đóng giả thì lúc nào cũng đòi vai chính diện để đánh người khác nữa chứ!"
Cả hai đồng thanh nói xấu Victoria làm cô bé chỉ biết cúi gằm mặt xuống để hối lỗi.
"Tớ xin lỗi cậu, Michio! Chị xin lỗi em, Valeria!"
Nghe sự hối lỗi đó của Victoria, Michio và Valeria không nhịn nổi mà cười lớn. Thấy thế, Victoria liền đưa ánh mắt cún con nhìn hai người.
"Vậy chị sẽ được cả hai tha lỗi chứ?"
Nghe vậy, Michio và Valeria liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt từ vui vẻ sang phán xét.
"Chị nghĩ xin lỗi là xong sau mấy cái trò nghịch ngợm của chị à?"
"Đúng đấy! Làm trò gì thiết thực hơn sau những tháng ngày hành tôi ra bã đi!"
Thấy có vẻ hơi căng, Victoria chỉ đành dập đầu xin lỗi rối rít.
"Xin lỗi nha! Làm ơn tha cho tớ(chị) đi! À, tớ(chị) mới có món ăn này ngon lắm! Đợi chút nhé, tớ(chị) đi lấy!"
Nói rồi, Victoria nhanh chóng chạy ra khỏi phóng và lao xuống phòng bếp. Nhìn thấy hình ảnh luống cuống của cô bé, Valeria và Michio đành bật cười.
"Chị ấy xem ra đang rất hối lỗi thì phải?"
"Bọn mình có nên tha cho Victoria không?"
"Cứ để vậy thêm đi! Đến khi nào chị ấy quên luôn chuyện này ấy!"
"Ý cậu là ngày mai à? Victoria đâu nhớ mấy cái chuyện kiểu này quá 72 tiếng đâu chứ?"
"Ừ nhỉ?"
Rồi cả hai cứ ngồi trên giường đợi Victoria mang món ăn lên. Trong lúc đó, Michio có vài câu hỏi nhỏ với Valeria.
"Cậu nói bản thân mình có rất nhiều bạn ở nhà thờ đúng chứ? Ở đó có trẻ con nhiều lắm sao?"
"Ừ, cha xứ nhận nuôi khá nhiều trẻ mồ côi ở đó. Một mình ông ấy vừa cai quản nơi đó vừa chăm sóc tận tụy cho 20 đó đứa trẻ lận."
Michio ngạc nhiên với việc cha xứ đó một mình vừa cai quản nhà thờ vừa chăm sóc trẻ con.
"Tận 20 đứa trẻ và chỉ có một mình ông ấy thôi ư? Bộ nhà thờ không còn ai khác sao?"
"Nếu tính cả tớ thì là 21 người. Tớ nghe nói hồi xưa nhà thờ từng có nhiều sơ lắm nhưng họ lại bỏ đi hết rồi… à, hình như ông ấy có một người con gái nữa nhưng chị ấy đang ở nghe theo sắc lệnh của vương đô làm hiệp sĩ thì phải?"
Nghe đến từ hiệp sĩ, Michio bỗng nhiên trở nên hứng thú.
"Hiệp sĩ? Cậu gặp chị ấy chưa? Chị ấy mạnh không?"
"Có! Chị ấy hay đến nhà thờ mỗi tuần để dạy mấy đứa trẻ mồ côi ở nhà thờ về kiếm thuật các thứ. Gần đó còn có một ngôi làng, chị ấy thường dẫn chúng tớ xuống đó mua đồ ăn, thức uống. Người dân cũng khá thân thiện nữa, đôi khi họ còn rủ tớ đi săn và thử ma cụ."
Valeria thoải mái kể những câu chuyện cô bé đã có trong suốt một năm vừa qua, nghe có vẻ chúng khá thú vị. Nhận thấy điều đó, Michio cũng có chút vui lây.
Michio bỗng nghĩ đến Victoria, cậu gãi mã và nhỏ giọng hỏi Valeria.
"Mà cậu sống cả năm ở đó mà không về nhà lần nào luôn đấy hả? Victoria vốn khá cô đơn trước khi tôi đến đây đấy! Cậu ấy thường phải ở dinh thự này một mình với mấy quản gia Golem mà."
Valeria đột nhiên có chút khó nói, cô bé cúi mặt rồi nói thì thầm.
"Tớ với chị ấy đã có chút tranh cãi! Mà nếu nói về chuyện buồn vì cô đơn… có lẽ hai chị em tớ giống nhau!"
"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lúc này, Victoria đột nhiên cầm theo vào chiếc kẹo socola lao vào giường ngủ. Như một phản xạ tự nhiên, Michio và Valeria lại né ra để Victoria lao đầu vào chăn gối. Cô bé bật dậy như không có chuyện gì xảy ra và trách móc.
"Sao lại cứ né tránh tớ(chị) thế?"
Michio và Valeria lại một lần nữa đồng thanh.
"Bộ cậu(chị) lại quên mất lý do bọn này giận rồi à?"
Victoria tặc lưỡi bĩu môi, cô bé lấy túi kẹo socola ra đưa cho Valeria và Michio mỗi người một túi.
"Cái này coi như làm hoà được không? Rồi chúng ta lại trở lại như xưa đi, làm ơn!"
Michio thấy vẻ mặt nhõng nhẽo đó của Victoria thì có chút rung cảm, có lẽ cậu bé hay nuông chiều Victoria quá mức. Cầm lấy túi kẹo socola và ăn thử, Michio hạ giọng nhẹ nhàng.
"Thôi coi như túi socola này ngon nên tớ sẽ tha thứ!"
Nghe Michio nói vậy, Victoria nghĩ trò này chắc chắn có tác dụng liền quay sang Valeria. Thế nhưng, cô em gái thì lại miễn nhiễm rồi nên bày ra bộ mặt khinh bỉ, cô bé mạnh tay giật luôn túi kẹo socola. Nhìn thấy bộ mặt ghét bỏ của Valeria, Victoria liền nhảy ra sau lưng Michio rồi làm vẻ nũng nịu.
"Michio giúp tớ! Valeria giở trò bắt nạt kìa!"
Michio chỉ nhìn Victoria rồi thở dài. Cậu chẳng buồn nói gì thêm rồi cứ thế ăn socola.
"Nói gì đi chứ, Michio? Cậu cũng theo phe con bé sao?"
Thế rồi, Victoria kéo má Michio, nhõng nhẽo với cậu bé. Thấy hơi phiền, Michio liền kẹp đầu Victoria dưới nách cậu ta, kệ cho cô bé muốn giãy dụa kiểu gì thì giãy.
Thấy cái tính phiền phức đó của chị mình giờ đã có người khác phải chịu thay rồi, Valeria bỗng bật cười. Nghe tiếng cười của Valeria, Victoria cũng chịu nằm yên mà không tăng động nữa. Cô bé thầm mỉm cười.
Đồng hồ báo hiệu giờ ăn tối đã đến, Michio và mọi người cùng nhau xuống phòng bếp. Họ kích hoạt con golem đầu bếp để chúng nấu ăn. Sau khi đồ ăn dọn lên bàn, cả ba cùng nhau ngồi vào bàn ăn và thưởng thức toàn bộ bữa tiệc mà đầu bếp golem làm ra. Trong bữa ăn, Victoria đã hỏi Valeria về chuyện khi nào cô bé trở về nhà thờ.
"Valeria khi nào trở về nhà thờ thế?"
"Ngày mai sau khi trời sáng, bố mẹ sẽ đón em trở lại nhà thờ!"
"Bộ em không thể để dành nguyên một ngày cho người chị yêu quý này sao?"
Victoria nói với khuôn mặt đầy buồn tủi.
"Em định về vào buổi sáng Bạch Nguyệt nhưng có vài chuyện xảy ra lên em bị trì hoãn đến tận sáng Hắc Nguyệt mới về được đấy ạ!"
"Buồn ghê! Vậy là em về được có mỗi nửa ngày thôi à? Cả năm mới được gặp nhau mà chưa được vỏn vẹn 36 tiếng ư?"
"Chị không phải lo về chuyện đó! Từ giờ em sẽ về đây hai ngày cuối tuần."
"Thật á? Chị vui lắm!"
Thế rồi Victoria lại lao thẳng đến ôm hôn Valeria.
"Từ từ đã nào! Đang ăn mà chị!"
Michio nhìn hai chị em nô đùa lại thầm cười.
"Cậu cười cái gì thế, Michio? Giúp tớ kéo Victoria ra đi! Trong mồm chị ấy còn đầy thức ăn nè! Eo!"
Sau khi ăn xong, trời đã nhá nhem tối, họ cùng nhau lên lại phòng ngủ.
Michio lại đọc tiểu thuyết cho Victoria và Valeria nghe. Lắng nghe cách đọc liền mạch và thông thạo của Michio, Valeria lại có những tò mò.
"Michio này, trước khi cậu đến nhà bọn mình thì cậu là trẻ mồ côi đúng chứ? Sao cậu đọc chữ thành thạo thế?"
Nghe câu hỏi đó, sắc mặt Michio có chút trầm xuống.
"Tớ không nhớ rõ lắm những gì xảy ra trước đây! Chắc do tớ đã bị mất trí nhớ nhưng mà khả năng nói và đọc thì không bị mất. Ngoài ra, tớ không chỉ biết một ngôn ngữ thôi đâu. Tớ không biết tại sao nhưng có lẽ tớ hiểu nhiều hơn vài chục ngôn ngữ."
Nghe thế, Victoria và Valeria đều bất ngờ trước khả năng của Michio.
"Đỉnh thế! Sao cậu chẳng nói cho mình biết điều đó? Chúng mình là bạn thân mà cậu giấu nhiều bí mật thế ư?"
"Victoria không hỏi chứ không phải mình không muốn nói. Có mỗi Valeria đột nhiên tò mò nên tớ nói thôi!"
Victoria nhận ra trước giờ cô bé không hỏi chuyện này thật nên chỉ rung đùi rồi cười trừ. Valeria vuốt cằm tỏ vẻ suy nghĩ rồi hỏi.
"Theo như tớ được học từ nhà thờ, đa số người dân đều mù chữ. Họ cũng không thường xuyên đi quá xa khỏi những ngôi làng nên gần như không biết ngoại ngữ luôn. Tớ cũng chưa gặp ai nói ngôn ngữ thứ hai bao giờ cả."
"Nếu cậu thắc mắc tớ học từ ai thì tớ chịu nhé! Tớ bị mất trí nhớ về quá khứ của mình rồi!"*đoạn này Michio dùng ngôn ngữ khác*
"Cái đó tớ biết! Tớ cũng không nhất thiết học ngôn ngữ khác cho lắm!"
"Khoan! Cậu hiểu tớ nói gì à?"*
"Ma thuật phiên dịch đó!"
Victoria ngồi nghe Michio nói ngoại ngữ thì chẳng hiểu cái gì cả. Cô bé cứ ngơ ngơ ngác ngác trước những lời Michio nói.
"Michio nói gì thế? Valeria dịch hộ chị đi!"
Nhìn vẻ bối rối của Victoria, Valeria và Michio lại có chung một ý tưởng.
"Bí mật! Victoria không cần biết đâu!"
"Hả? Nói đi mà! Tớ muốn biết!"
Valeria và Michio lại buồn cười vì sự ngáo ngơ của Victoria khi cô bé chẳng hiểu nổi ngôn ngữ kia. Rồi cả ba lại tiếp tục nằm cạnh và nghe Michio đọc truyện. Mặt trăng đen đã kéo lên tận trời cao. Cả ba lúc này đã lim dim buồn ngủ. Thế rồi, Michio đặt cuốn truyện lên tủ sách góc trái phòng. Cậu ngáp ngủ và chui vào trong chăn, cậu bé nằm giữa cặp chị em song sinh kia. Nằm trong chăn ấm một lúc, Michio lại thấy trong chăn ngọ nguậy gì đó. Victoria đang lăn lộn, nằm đè lên cả người Michio, cô bé ôm chặt lấy cả người cậu. Còn Valeria thì chỉ nhẹ nhàng ôm lấy một bên tay của Michio. Thế nhưng có vẻ Michio quá quen với việc này nên cậu cũng khá nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cả kỳ hắc nguyệt hôm nay, cả ba đứa trẻ có vẻ đã thấm mệt sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Cả ba đều đã đi rất sâu vào giấc ngủ. Trong không gian yên tĩnh, ánh sáng tím của mặt trăng đen làm cho mọi vật đều chìm trong bóng tối tĩnh lặng. Michio rơi vào giấc ngủ, khuôn mặt của cậu bé khi ngủ đang có chút lo lắng, có vẻ như hình ảnh Ngục Vương lúc buổi sáng Hắc Nguyệt đã làm cậu ấy ám ảnh trong giấc mơ hôm nay.
...…
"Sáng nay Asa đã gặp cậu rồi nên có lẽ cậu cũng sẽ nhận ra tôi nhỉ? Khác mỗi màu tóc thôi mà!"
"Ngài Akeru? Sao ngài lại ở trong giấc mơ của tôi?"
Có vẻ Michio vẫn hơi bất ngờ khi tôi đột nhập vào giấc mơ của cậu ấy. Nó hiện rõ trên nét mặt luôn kìa.
"Dễ mà! Chỉ đơn giản là tạo ra không gian rồi kéo ý thức của cậu vào mà thôi!"
"Dễ? Ngài Akeru đúng là siêu việt mà!"
Tự nhiên tôi cảm thấy hơi gượng với cách xưng hô của Michio dành cho mình.
"Thôi dùng từ "ngài" đi! Anh Akeru là được rồi!"
"Vậy anh Akeru đang làm gì trong giấc mơ của tôi vậy ạ?"
Tôi búng tay một phát, Michio kinh ngạc với những gì xuất hiện trước mắt.
"Tôi gọi cậu đến đây để cho chút lợi thế mà Asa đã hứa ấy mà! Thằng chả ném việc đó cho tôi đây!"