"Lợi thế? Ý anh là sẽ ban cho em sức mạnh hay tiềm năng gì đó đúng không ạ?"
"Có cái cứt ấy! Anh mà làm thế thì thà anh tự đi giải quyết hết một mình còn nhanh hơn!"
Vẻ mặt của Michio có chút hoang mang và ngơ ngác.
"Vậy em sẽ phải đánh nhau với mấy kẻ như Ngục Vương kiểu gì ạ?"
"Thì tự mạnh lên chứ sao? Tất nhiên là anh sẽ cho hướng dẫn rồi! Với cả em cũng có tiềm năng mà, nó là…"
.....
Lại một lần nữa, một trong những nhân cách lại quen mồm tiết lộ trước mọi chuyện làm tôi hốt hoảng can thiệp để ngăn cậu ấy lại.
"Tôi cấm ông tiết lộ trước mọi thứ đó Yoru, cái này để Michio tự tìm hiểu đi! Mà đừng có văng tục trước mặt trẻ con coi!"
.....
Đột nhiên, giọng nói của Hito vang lên trong đầu tôi. Có vẻ cậu ta không muốn Michio biết quá nhiều về sức mạnh của bản thân. Có lẽ, tôi chỉ nên làm theo những gì mà Asa dặn thôi vậy. Mà tôi vẫn tò mò về những nhân cách kể câu chuyện này gồm những ai đó. Tý phải hỏi sau mới được!
Michio nhìn tôi với vẻ mặt háo hức muốn biết trước sức mạnh của mình. Tôi chỉ đưa ngón trở nên trước miệng ra hiệu bí mật và mỉm cười.
"Nhóc sẽ biết sớm thôi! Khi mà nhóc sẵn sàng cho cuộc phiêu lưu của mình!"
"Thật không ạ? Nó mạnh lắm sao? Em sẽ trở thành thế nào trong tương lai ạ?"
Michio thực sự hào hứng đến mức khó mà kiềm chế nổi, cậu bé trông như một đứa trẻ đang mong chờ xem món đồ chơi bí mật mà cha sẽ tặng vào giáng sinh vậy. Cơ mà nhìn Michio hào hứng thế này. Tôi chỉ đành quay mặt đi và bĩu môi, cái quyền năng thực sự làm tôi cũng phải ghen tỵ đó.
"Sao anh lại quay mặt đi vậy ạ?"
Tôi dùng năng lực điều khiển vật thể để lấy mấy quyển sách tôi để trên thư viện toàn tri. Cái đống này là cả tỷ tỷ năm ghi chép của Kami và Tenshi khi hai người họ rảnh rỗi. Nó bao gồm kiến thức từ vô hạn các vũ trụ đến đa vũ trụ, đa tầng thực đến đa chiều không-thời gian được phân loại và lưu trữ riêng biệt. Mà nơi đây cũng chẳng phải thư viện duy nhất, nó chỉ là nằm ở vũ trụ của Michio, nói cách khác thì nó gần nhất. Xong dở nỗi vì là sách chép tay nên có tên vua nào thay đổi thực tại, khái niệm là lại bị phải đi cập nhật. Vụ của Dunge là một ví dụ, giờ Asa bị Oni bắt đi viết sách rồi.
"Tự nhiên mình nhớ đến Akira và Mei quá!"
"Akira? Mei?"
"À, không có gì đâu! Người quen của anh ấy mà!"
Tôi lấy vài quyển sách rồi đưa cho Michio xem. Cậu bé ngơ ngác nhìn vào sách, có vẻ Michio không hiểu ngôn ngữ trên sách là gì.
"Nhóc có thể chạm thử vào cuốn sách đó đi! Chúng sẽ tự chuyển đổi sang ngôn ngữ mà nhóc hiểu đó."
"Vâng ạ!"
Michio thử chạm tay vào sách, ngôn ngữ trong sách đột ngột trở về ngôn ngữ mà Michio sử dụng. Cậu bé kinh ngạc trước khả năng thiên biến này của sách. Thế rồi, cậu bé dùng khuôn mặt hưng phấn nhìn tôi và hỏi.
"Quyển sách này có năng lực thần bí! Em hiểu rồi! Đọc nó sẽ giúp cho em mạnh lên bằng cách học mọi thứ có trong sách, đúng không?"
"Đúng đó! Nó là sách hướng dẫn mà!"
"Đỉnh thế! Em chỉ cần cầm cuốn sách này và bùm… trở thành các pháp sư cầm sách ma pháp, chỉ tay rồi niệm phép đúng không?"
Hả? Hình như thằng bé hiểu sai thì phải? Mà thế giới này có kiểu pháp sư thế à? À, miễn là ma cụ thì có thể nhỉ?
"Đúng không, anh Akeru?"
"Làm gì có chuyện đó! Nhóc phải đọc sách rồi luyện tập cho đến khi nào thành công thì thôi ấy chứ! Làm gì có chuyện chưa ra chiến trường đã thành chiến binh được!"
Nghe vậy, Michio tự nhiên tụt hứng. Cậu bé trả lại quyển sách cho tôi rồi nói giọng hơi buồn bã.
"Anh Akeru biết không? Em không có giỏi trong chuyện chiến đấu, cũng chưa bao giờ được học hành nữa. Kể cả ma thuật, em cũng chẳng có năng khiếu."
Nghe những lời như thế, tôi chỉ thở dài. Sau đó, tôi lấy hơi và hét thật to.
"Nghe đây! Anh chọn nhóc không phải vì anh đây lựa bừa phứa đâu!"
Michio giật bắn cả mình, cậu bé có chút hoảng khi nghe tôi hét lên. Thế nhưng, khi bình tĩnh lại một chút, cậu bé đối chất.
"Thế nhưng… rõ ràng em không có khả năng chống lại các vị vua mà!"
Tôi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt và nhìn thẳng vào mắt Michio. Sau đó, tôi xoa đầu cậu bé thật mạnh.
"Năm nay, nhóc mấy tuổi rồi?"
"10 tuổi rồi ạ!"
"Tức là vẫn còn trẻ con đúng chứ? Vậy những đứa trẻ bằng tuổi nhóc thường làm gì?"
Michio ngẫm nghĩ một lúc, cậu ậm ừ trả lời.
"Em không rõ! Em chỉ có bạn cùng tuổi là Victoria và Valeria thôi ạ!"
"Vậy miêu tả hai cô bé đó đi!"
"Valeria thì em mới chỉ gặp ngày hôm nay nên em không rõ bạn ấy hay làm gì? Còn Victoria thì thường vẫn hay…"
Bỗng nhiên Michio ngừng lời, nó làm tôi thắc mắc.
"Sao thế?"
"Em sợ anh nghĩ em nói dối!"
"Thực ra anh có thể đọc suy nghĩ của nhóc luôn mà, không giấu được anh đâu!"
Thế rồi Michio ậm ừ như kiểu điều gì khó tin sắp sửa được nói ra vậy.
"Victoria, bạn ấy hay tập kiếm thuật cùng em, bạn ấy khoẻ như voi, nhanh như báo, cứng như đá, linh hoạt như khỉ vậy. Mỗi cú đấm đá vui đùa của Victoria như việc bị một con ngựa đá, mỗi khi cậu ấy nhảy đến cảm giác như bị hổ vồ."
Nghe tả vậy, tôi có hơi toát chút mồ hôi lạnh vì đó không phải cường điệu hoá. Tôi định động viên Michio một chút bằng việc cho thấy cậu bé giỏi hơn người. Thế nhưng, hoá ra sự tự ti của thằng bé đến từ việc sống với thể loại quái vật đó. Nhìn cậu bé, tôi có chút đồng cảm. Dịu dàng vuốt lại mái tóc của Michio, tôi dùng ánh mắt và nụ cười hiền từ để an ủi.
"Vậy mà Michio vẫn sống sót được! Nhóc giỏi đấy!"
"Giỏi? Ý anh là sao?"
"Victoria de Soluna đúng không? Cô bé ấy rất mạnh mà Michio vẫn có thể chơi đùa cùng cô bé tức là em cũng rất mạnh đó."
"Nhưng chính cả Victoria cũng sợ hãi Ngục Vương mà!"
"Đúng! Đúng là việc đối mặt với một vị vua trong khi bản thân chẳng có gì là một điều rất đáng sợ!"
"Vậy… vậy làm sao… em có thể đối diện với các vị vua khác đây?"
Cậu bé hỏi tôi bằng chất giọng trách vấn. Thế nhưng có lẽ bên trong Michio vẫn có những cảm xúc và ham muốn mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ trước mắt đó.
"Đúng rồi! Nhóc chẳng thể nào cứu nổi thế giới đâu! Anh thừa nhận điều đó!"
"Vậy tại sao lại chọn em?"
"Anh chỉ có thể nói cho nhóc biết là anh không hề chọn bừa phứa…"
Tôi ngắt lời, im lặng một vài khắc. Sau đó, tôi lấy hơi và thở ra thật dài.
"Lý do cho điều đó, anh muốn Michio tự tìm thấy nó! Chúng ta còn nhiều thời gian mà!"
Michio hất cánh tay tôi đang xoa đầu cậu. Cứ như đang khó chịu điều gì đó, Michio trách móc tôi.
"Anh mạnh vậy mà! Toàn năng vậy mà! Tại sao không thể cứu rỗi thế giới của tôi? Tại sao bắt tôi một mình làm điều tôi không thể?"
Nổi giận xong, Michio bình tĩnh trở lại. Cậu bé nhìn vào khuôn mặt tôi với ánh mắt có phần sợ hãi. Có lẽ, Michio sợ tôi sẽ nổi giận rồi tận diệt thế giới cậu chăng.
Tôi quay mặt sang phải, lấy hơi xong giọng tôi biến thành giọng của Michio.
"Cùng nhau, chúng ta sẽ trở thành mạnh nhất và đá đít tất cả các vị vua nhăm nhe thế giới này thôi nào! Lập lời thề nào! Oh!"
Xong tôi quay mặt sang phía trái và bắt chước giọng Victoria và Valeria.
"Oh! Chúng ta sẽ đánh bại những tên khốn kiếp đó! Thề đó!"
Nghe vậy, Michio bỗng ngơ ngác. Cậu bé có lẽ không hiểu ý của tôi là gì?
"Nhóc đã hứa thế mà? Thế sao lại là "một mình"? Bộ lời hứa chỉ là cảm xúc nhất thời rồi hoá sáo rỗng sao?"
"Cái đó… em chỉ là…"
Michio lưỡng lự và khó nói ra lời.
"Này nhé, "một mình" là chẳng thể nào làm nổi cái gì đâu! Đến anh đây còn là một thực thể đa nhân cách mà!"
"Thế nhưng cũng chỉ có ba đứa trẻ thôi thì làm được gì chứ?"
"Chắc chắn không phải mỗi ba đứa mà cũng chắc chắn không phải là khi còn trẻ con!"
Tôi búng trán cậu bé rồi hỏi.
"Có định mạnh lên không? Từ giờ đến lúc tai hoạ xảy ra còn cả đống thời gian. Đừng có mà gánh hết tất cả một mình, tìm cho mình đồng đội đê! Michio có tiềm năng mà!"
Tôi nhìn Michio, tôi hiểu việc cậu bé lập ra lời hứa là một chuyện nhưng việc định thực hiện nó hay không là một chuyện khác. Việc kéo hai chị em kia vào hành trình này chẳng khác nào đẩy họ vào chỗ chết cả. Thế nhưng không làm thế thì lại là bằng chứng cho việc bản thân vừa là một kẻ thất hứa, vừa là một người không hề tin tưởng đồng đội. Điều này sẽ chẳng giống với quyền năng Michio sở hữu chút nào cả. Cách duy nhất tôi muốn Michio làm là…
"Nè, Michio!"
Tôi đứng phắt dậy, Michio cũng ngước khuôn mặt nhìn theo tôi.
"Vâng ạ? Anh có điều gì muốn nói ạ?"
Tôi lục tìm vài cuốn sách, mỗi cuốn sách lại là một chủ đề khác nhau.
"Michio nghĩ việc bảo vệ một ai đó là làm như thế nào?"
Cậu bé ngây thơ trả lời.
"Là có thể bảo vệ họ khỏi những gì nguy hiểm ạ!"
"Ờ, thế nhóc có nghĩ bản thân sẽ luôn ở bên người mình muốn bảo vệ suốt 72 tiếng mỗi ngày và liên tục 550 ngày mỗi năm được không?"
Michio bỗng ậm ừ và khó trả lời. Có lẽ câu trả lời là không thể nào.
"Nghĩ cách cho việc đó làm gì cho mất công? Bố mẹ còn không theo nhóc cả đời được mà! Họ sinh ra nhóc rồi nuôi nấng đến khi trưởng thành và rồi cuộc đời sau đó nhóc phải tự lo."
"Em không có bố mẹ ạ!"
Tôi ngừng lời, tự nhiên vô tình động đến đúng chủ đề khiến tôi thấy tội lỗi. Tôi im lặng nhìn Michio rồi chắp tay xin lỗi.
"Xin lỗi nhé! Anh vô ý quá!"
"Không sao ạ!"
Tôi cầm một xấp sách ra đặt trước mặt Michio. Nó bao gồm về vô vàn chủ đề từ ma thuật và khí thuật, võ thuật và kỹ thuật chiến đấu tay không, vũ khí cận chiến, vũ khí tầm xa… Michio nhìn từng cuốn sách, tiêu đề trên mỗi cuốn đã biến thành ngôn ngữ Michio có thể đọc. Cậu bé tỏ rõ sự thích thú với mỗi chủ đề mà những quyển sách đề cập.
"Những cuốn sách này đều có những hướng dẫn để trở nên mạnh hơn ạ?"
"Đúng! Cách tốt nhất để bảo vệ người khác là dạy họ cách bảo vệ chính mình! Tức là nhóc phải mạnh lên cùng với bạn mình và cùng nhau đánh bại các vị vua đó. Những cuốn sách này sẽ hướng dẫn nhóc."
Nói rồi, tôi đặt các quyển sách ra bàn. Cầm lấy tay Michio rồi đưa lên trước mặt cậu bé. Cánh tay nhỏ bé đang thả lỏng và xoè ra trong lòng bàn tay tôi. Tôi dịu dàng gập từng ngón tay Michio lại thành nắm đấm.
"Michio biết cách đấm không?"
"Biết ạ!"
"Làm thử đi!"
Tôi búng tay tạo ra một cái bao cát tầm nửa tấn. Michio nắm chặt tay, vung nắm đấm về phía sau để lấy đà rồi đấm về phía cái bao cái đó. Cú đấm đó đủ lực để cái bao cát đung đưa một lúc. Còn Michio thì mất thăng bằng và ngã về phía trước, cổ tay còn có chút đau đau. Xem ra nắm đấm của Michio còn khá yếu và còn thiếu kỹ thuật.
"Nhóc đấm sai cách rồi!"
"Đấm sai ạ? Chẳng phải đấm là như thế này sao?"
Tôi đứng ra làm mẫu. Sử dụng thế thủ cơ bản, một tay thủ phía trước và một tay để gần cằm. Chân trụ phía trước và chân phía sau di chuyển linh hoạt. Một cú đấm tay sau được tung ra với sự hỗ trợ toàn diện của việc xoay hông.
"Đây mới gọi là đấm này!"
Một tiếng nổ như pháo rền làm Michio phải giật bắn cả mình, cái bao cát thì đã hóa thành hư vô sau cú đấm tử thần đó. Tôi chuyển trở lại về thế thủ cơ bản trước ánh mắt ngưỡng mộ của Michio.
"Đỉnh quá! Mà đấm mạnh như thế có làm anh có bị đau tay không ạ?"
Nhìn cổ tay đang hơi run của Michio, tôi nhanh chóng dùng phép hồi phục lên tinh thần của cậu bé.
"Tất nhiên là không rồi! Đấm đúng sao đau được! Giờ thử lại đi!"
"Vâng ạ!"
Thế rồi, tôi lại tạo ra một cái bao cát nữa. Michio cũng bắt chước theo tôi và đấm, cú đấm đó lại một lần nữa sai nhưng có vẻ cậu bé đã bắt được chút cảm giác. Cổ tay cậu bé lại đau, tôi hồi phục tiếp. Lần 2 thất bại thì lần 3, lần 4… Sai ở đâu, tôi giúp Michio chỉnh lại tư thế ở đó, từ vị trí tiếp xúc của nắm đấm, cách xoay hông, phát lực, chân trụ, cố định cổ tay,... Những thứ đó sau mỗi lần thử lại được ghi nhớ cho đến khi Michio thành công ở lần thứ 50. Cú đấm không còn khiến Michio mất đi thăng bằng và lực cũng đủ mạnh để khiến bao cát nửa tấn rung lắc dữ dội.
"Làm được rồi! Em làm được rồi!"
Michio nhảy cẫng lên trong vui sướng, tôi vỗ tay chúc mừng cậu bé.
"Nhóc giỏi lắm! Đó là cảm giác của việc mạnh lên đó!"
Tôi đưa Michio quyển sách về võ thuật. Cậu bé đón lấy nó bằng cả hai tay. Tôi vẫn nhìn rõ thấy sự run lên vì hưng phấn của Michio. Tay phải vừa đấm của Michio vẫn còn đang nắm chặt.
"Từng bước, từng bước một học hỏi và tích lũy sức mạnh. Nhóc có thể trở nên mạnh hơn từng chút từng chút một. Lúc đó, anh tin Michio có thể bảo vệ chính mình và bạn bè theo cách đúng đắn hơn!"
Michio cầm quyển sách nhìn ngó một hồi rồi hỏi tôi.
"Thế nhưng chẳng phải luyện kiếm thuật như Victoria hoặc ma thuật như Valeria sẽ hiệu quả hơn với cả cùng nhau mạnh lên sao?"
"À, cái đó… có vài chuyện hơi phức tạp về sức mạnh tiềm ẩn của nhóc. Nó yêu cầu nhóc phải học tất cả mọi thứ liên quan đến chiến đấu. Với lại như thế cũng linh hoạt hơn, không phụ thuộc mà ha!"
"Vâng, em hiểu rồi ạ! Hoá ra là vì lý do như thế ư?"
Michio nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng, tôi cũng nhìn lại nhưng có chút e dè. Liệu có nên nói nó là do Michio yếu nên phải học nhiều hơn để bắt kịp đồng đội không nhỉ?
"Liệu điều này có thể giúp em bắt kịp với Victoria và Valeria không nhỉ? Hai bạn ấy rất mạnh, Victoria thì em thường giúp cô ấy luyện kiếm thuật còn Valeria thì sáng Hắc Nguyệt suýt thổi tung em bằng phép hệ phong đơn giản."
Michio nắm bàn tay mình lại rồi chăm chú nhìn vào nó. Bỗng nhiên, cậu bé đấm thẳng về phía trước với ánh mắt đầy sự quyết tâm.
"Không, không chỉ là bắt kịp, em sẽ phải mạnh hơn cả họ! Chỉ như thế, em mới giúp họ mạnh lên được!"
Tôi nhìn cách Michio hạ quyết tâm cùng với suy nghĩ của thằng bé. Có vẻ như hành trình phát triển của cậu bé còn khá dài đây. Thế nhưng nó cũng đầy triển vọng đấy chứ!
Tôi tiến đến và xoa đầu Michio, rồi đưa ra một chút lời khuyên.
"Không cứ nhất thiết mạnh hơn mới dạy người yếu hơn được đâu! Nhưng xem ra mục tiêu đó không tồi! Đừng làm anh đây thất vọng đấy nhé!"
Michio chạm vào bàn tay tôi đặt trên đầu. Hành động như muốn nói tôi hãy tin lấy bản thân cậu bé. Thế rồi Michio mở thử cuốn sách ra, cậu định học luôn một vào động tác trong cuốn sách để thể hiện với tôi rằng có thể đặt niềm tin vào cậu. Cơ mà… lật sách một hồi, Michio lại có chút vấn đề.
"Anh Akeru này, sách dạy chiến đấu nhưng dùng chữ để miêu tả thì chẳng lẽ em phải tưởng tượng ra hết sao?"
May mắn sao, Kami có vẻ đã tính đến việc này. Tôi lấy ngón tay ấn vào một dòng chữ "hình ảnh động" nằm trên đầu trang sách đó. Từ cuốn sách, một hình ảnh ba chiều được phát ra mô tả lại đòn tấn công trong trang sách đó. Michio há hốc mồm, cậu lần đầu tiên thấy một thứ như thế này nên tỏ ra vô cùng phấn khích.
"Đỉnh thật! Nó hiện hình ra luôn này!"
Michio cố thử chạm vào hình ảnh đó nhưng lại vô tình xuyên qua nó. Vì nó chỉ đơn giản là hình ảnh mô phỏng thôi.
"Cái đó không chạm được vào đâu! Haha!"
Điều đó chẳng làm Michio mất hứng, cậu bé bắt chước hình ảnh ba chiều đó rồi cố thử tung chiêu như nó. Đó là hình ảnh một đòn đá 360 độ tuyệt đẹp, Michio thử nó và ngã dập mông. Cậu hơi tê rồi đứng dậy thử tiếp.
"Cái đó nhóc chưa làm được đâu! Phải học đá cơ bản cái đã!"
Thế rồi, tôi bỗng nhớ ra một vài thứ. Đúng hơn là về điều luật của những cuốn sách.
"À, anh có vài điều phải dặn này!"
"Vâng ạ! Anh cứ nói đi!"
Michio đang cố loay hoay với đòn đá 360, cậu bé lại ngã lộn cổ. Lần này có vẻ đau nên Michio phải nằm một đống ở đó.
"Có một vài hạn chế trong chuyện mượn sách ở thư viện này đó."
"Hạn chế? Ý anh là em không thể tùy tiện vào mượn sách sao?"
"Nhóc định vào đây kiểu gì? Anh kéo vào mà."
"Ừ nhỉ? Em quên mất!"
Tôi lấy mảnh giấy nhớ cất trong túi quần ra. Đọc kỹ mấy điều luật trong đó, xem ra mấy Akeru kia cũng khá thoải mái nên không sinh ra nhiều luật khó khăn lắm.
"Thứ nhất là mỗi tuần, Michio chỉ được đến đây một lần và mượn duy nhất một quyển sách thôi. Các Akeru khác sẽ đón nhóc đến vào tầm giờ này tuần sau."
"Hả? Em được gặp cả các Akeru khác sao?"
"Nhóc quan tâm mỗi chuyện đó thôi à?"
"Thì mượn một quyển là đủ mà, em không nghĩ sẽ học được toàn bộ mọi thứ trong sách chỉ trong một tuần thôi đâu."
"Cũng đúng ha!"
Tôi đọc quy tắc hai và ba, xem ra đây có thể là do tên Murasaki hoặc Oni viết rồi. Bọn nó cũng tính toán lắm.
"Thứ hai là chỉ có ai mang dòng máu Hitsuki mới có thể mượn và đọc sách. Thứ ba là nếu muốn lưu trữ thông tin trong sách, nhóc sẽ phải tự ghi chép ra chứ không thể lưu trữ bằng bất cứ thứ gì khác."
Tôi đoán điều này là để Michio biết cách phân loại kiến thức cần học và cần ghi chép. Ngoài ra, nó cũng hạn chế việc có ai đó lưu trữ thông tin trong toàn vũ trụ ra nữa.
"Chép tay ấy ạ? Thật may em cũng biết chữ!"
"Đó không phải điều cơ bản ai cũng biết sao?"
"Không ạ! Ở thế giới của em thì đa số trẻ con không biết chữ đâu!"
"Nghe như thời trung cổ ấy nhỉ?"
"Thời trung cổ?"
Michio ngơ ngác nhìn tôi, tôi cũng ngơ ngác nhìn cậu bé.
"Có robot chưa?"
"Nó là gì thế?"
Tôi im lặng một hồi, nhắm mắt lại rồi dùng toàn tri.
"Hiểu rồi!"
"Vâng ạ?"
"Không có gì đâu! Anh nhầm lẫn một chút về lục địa nơi nhóc sống ấy mà."
Michio vừa liên kết từ lục địa và robot liền hiểu ra điều gì đó. Cậu bé bất ngờ và vội vàng hỏi.
"Akeru sáng nay từng bảo là…"
"Rồi biến!"
Tôi búng tay đưa Michio trở về trước khi cậu bé hỏi nốt câu hỏi đó.
"Yoru! Chúng tớ về rồi!"
"Chuyện đó thế nào rồi? Sayo! Asa!"
...…
Michio tỉnh lại sau giấc mộng, bây giờ là lúc mặt trăng đen đang lên đỉnh bầu trời, đúng là lúc bước sang ngày mới. Quyển sách về võ thuật đang được Michio ôm trọn trong lòng. Victoria và Valeria đang nằm cạnh cậu bé. Cả hai chị em, mỗi người ôm chặt lấy một cánh tay Michio. Cậu nhẹ nhàng kéo cánh tay Valeria lên để rút tay ra. Còn Victoria có hơi bám chặt lấy cánh tay Michio khiến cậu không thể gỡ lấy tay ra. Cô bé nằm ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ bé đang mở lớn và nhỏ cả dãi ra ngoài. Nhanh trí, Michio lấy ngón tay Valeria bỏ vào miệng Victoria. Thấy ngón tay trong miệng, Victoria ngậm lấy nó. Cô bé dùng cả hai tay để giữ lại ngón tay Valeria, mút lấy mút để trong cơn mơ.
Michio lấy được cánh tay còn lại thì rón rén chui ra khỏi giường. Bước xuống đất, Michio quay lại rồi từ từ kéo chăn lên cho Valeria và Victoria. Sau đó, cậu lò mò và rón rén cố giữ im lặng hết mức có thể để không đánh thức bạn mình dậy. Michio chui ra khỏi phòng với cuốn sách võ thuật trên tay. Cậu đọc về từng những phong cách chiến đấu trong cuốn sách. Trong dãy hành lang tối om, Michio cứ mải mê học về võ thuật. Cậu thích thú trước những phong cách chiến đấu mình chưa từng thấy bao giờ, về những điểm yếu trên cơ thể con người. Michio hào hứng đến mức muốn tập luyện nó ngay lập tức.
Michio đi ra khỏi dinh thự, ánh sáng tím của đêm hắc nguyệt chiếu xuống bao trùm mọi thứ. Khung cảnh sân vườn nhà Soluna thật yên ắng, các Golem cũng đã phải đi sạc thêm năng lượng. Ra phía sau khu vườn có một cái cây to được cuốn dây thừng bọc xung quanh một phần thân cây. Đây là nơi mà Victoria làm ra để luyện kiếm thuật sau khi Valeria rời đi.
Đặt quyển sách xuống đất và bật chức năng chiếu ảnh ba chiều. Michio bắt tay vào việc học chiêu thức mới-một cú đấm nhanh bằng tay trước. Michio đấm vào thân cây, thế nhưng cú đấm của cậu lại tiếp xúc bằng phần xương ngón tay khiến nó đỏ ửng lên khá đau. Xem lại cách đấm, Michio nhận ra sai sót của bản thân. Cậu bé lại tiếp tục dùng tay phải để đấm những cú Jab về phía thân cây. Lần này, vị trí tiếp xúc là đốt ngón tay. Cứ thế, Michio đấm cả trăm cú cho đến khi nắm đấm phải cảm thấy đau nhức. Cậu chuyển sang dùng nắm đấm tay trái, cứ thế đến cả ngàn cú đấm nhanh.
Trong ánh sáng tím huyền ảo và màn đêm tĩnh mịch. Âm thanh duy nhất vang lên là những cú đấm của Michio vào thân cây sau dinh thự. Thế rồi cũng đã 1 tiếng trôi qua. Có lẽ Michio đã đấm đâu đó 3000 cú đấm. Tay cậu bé đã chảy máu, xương ngón tay cũng có thể đã có chút nứt ra. Thế nhưng vẻ mặt của Michio có vẻ rất thoả mãn. Nhìn lên bàn tay đang run rẩy, cậu nhóc đó cảm thấy mình như đang mạnh lên từng chút một.
Nghỉ ngơi một chút, Michio nằm sõng soài ra nền cỏ. Cậu nhìn lên thẳng mặt trăng đen đêm nay. Nó thật đẹp và huyền diệu. Michio cứ nằm dang rộng tay chân và nhìn lên trời cao đâu đó 15 phút. Rồi cậu bé lại đứng dậy và học đến đòn đá thấp.
"Tiếp tục nào! Ít nhất cũng phải đuổi kịp hai bạn ấy!"
Cứ thân cây đó mà đá liên tục bằng mu bàn chân, đau chân này thì đổi chân khác. Michio dần bắt chước được những chuyển động giống với trong hình ảnh ba chiều. Thế nhưng sau một tiếng liên tục đá hơn 1500 cú, Michio cố tung đòn tiếp nhưng chân trụ của cậu đã đau nhói lên khiến Michio mất thăng bằng và ngã ra đất. Thế rồi Michio lại buộc phải nằm nghỉ.
"Tuyệt thật! Mình dần dần có cảm giác với các kỹ thuật này rồi!"
Tiếp tục sau đó là việc phối hợp cú đấm nhanh và cú đấm tay sau. Xong rồi lại tiếp tục đá vào thân cây nhưng bằng ống đồng. Đến khi cảm giác ở tay chân của Michio gần như mất đi. Cậu bé vẫn nhìn vào cái cái cây với ý chí muốn tiếp tục. Nhìn cái cây, những đoạn dây thừng buộc xung quanh có vẻ như đang có dấu hiệu đứt. Máu từ tay Michio nhỏ từng giọt xuống, chân cậu cũng sây sát không ít từ mu bàn chân đến ống đồng. Thế nhưng chưa bỏ cuộc, Michio tiếp tục học đến đòn đánh bằng cùi trỏ. Tiếp đó là đòn thúc gối liên tục vào thân cây.
Sau đâu đó tầm đâu đó 6 tiếng đồng hồ tập luyện điên cuồng, Michio cuối cùng cũng chịu kiệt sức. Bãi cỏ sân giờ cũng đã đọng lại những giọt máu của Michio. Sợi dây thừng buộc quanh thân cây cũng đã thấm đẫm máu của Michio. Có lẽ với những hàng ngàn cú đấm đá đầu tiên Michio đã cố gắng vì động lực trở nên mạnh mẽ. Thế nhưng nhìn vào khuôn mặt Michio bây giờ, cậu ấy lại cười nhưng không vì sự hưng phấn, có vẻ như động cơ đó đang dần rõ ràng hơn trong tâm trí Michio.
Michio nằm trên bãi cỏ, cậu định vào dinh thự để lấy thuốc hồi phục như mọi khi nhưng lại chẳng đủ sức nữa rồi.
"Sao cảm giác đau đớn này lại dễ chịu thế nhỉ?"
Đôi mắt dần liu diu lại, Michio ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Cậu ngủ trên sự cố gắng nỗ lực là những giọt mồ hôi trộn lẫn máu đang vương vãi ra đầy sân cỏ rồi thầm tự nhủ sẽ cố gắng vào ngày mai.
Sáng hôm sau, một cặp vợ chồng đang ngồi trên một chiếc xe được kéo bởi một loài động vật giống khủng long, chúng cao tầm 3,5m hơn và chạy với tốc độ lên đến cả trăm cây số trên giờ. Những con thú đó chạy giống đà điểu, miệng to và chắc khỏe với bộ hàm sắc bén của loài ăn thịt, thân hình chắc nịch với đầy cơ bắp. Ở thế giới này, chúng được gọi là loài Tẩu Địa Long. Bên cạnh chiếc xe kéo, một cô gái tóc nâu mặc giáp trụ của một hiệp sĩ cười trên một con ngựa cực kỳ lớn cao tầm đâu đó 3m. Con ngựa đó màu trắng tuyệt đẹp, nó chạy rất khoẻ. Dù đang chạy theo một chiếc xe đi với tốc độ 110km/h, con ngựa đó có vẻ chạy rất nhẹ nhàng. Nhìn kỹ thì có vẻ bí quyết nằm ở thứ dưới chân nó, một dạng sức mạnh đặc biệt.
"Cô thấy sao? Con ngựa đó khoẻ chứ?"
"Nó tuyệt vời thật đó! Thậm chí nó còn biết dùng Khí Lực để tăng tốc nữa! Ngài dạy nó kiểu gì vậy?"
Chàng trai trên chiếc xe kéo trông khá lịch thiệp. Anh ta trông rất trẻ trung, khuôn mặt đẹp trai với mái tóc màu vàng pha chút sắc đó như mặt trời lúc bình minh vậy. Bộ đồ anh ta đang mặc chỉ đơn giản là một chiếc áo sơ mi và một cái quần âu dài mà thôi.
"Hồi xưa ta với con ngựa này đã phải có hành trình đầy gian nan để chạy khỏi cơn thịnh nộ của vợ ta đấy!"
Vợ anh ta đang ngồi trên xe cũng xinh đẹp không kém gì chồng. Cô nổi bật với mái tóc đỏ ngả vàng như màu sắc của mặt trời lúc hoàng hôn dài đến ngang lưng. Cô gõ vào đầu chồng mình một cái rồi nhái giọng.
"Thứ phù thủy tội lỗi như cô! Bellator ta đây sẽ săn đuổi và giết đến tận cùng!"
Ngay lập tức, người chồng liền quay ra dỗ dành ngọt ngào với vợ của mình.
"Anh xin lỗi mà! Đó là hồi còn trẻ trâu của chúng ta, em biết đó! Eldoria thân yêu!"
Cô vợ quay mặt đi, cố tình bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi rồi lại phì cười.
"Đùa thôi! Hồi đó cũng là lỗi của em đã gây ra nhiều chuyện."
Thế rồi, họ trao nhau cái thơm vào má đầy tình cảm. Cô gái kỵ sĩ nhìn vậy cũng có chút hơi ái ngại.
"E hèm! Xin hai người giữ chút phép tắc!"
Eldoria nghe vậy thì vội vàng đẩy Bellator ra xa.
"Cô nói đúng! Chúng ta vẫn còn người đang độc thân ở đây mà!"
"Ai cơ, em yêu?"
Cô gái kỵ sĩ nổi cáu trước lời cà khịa vô tình của Eldoria nhưng vẫn cố giữ sự lịch sự.
"Tôi chưa chọn được ai phù hợp thôi! Tôi đây kén chọn lắm!
Một lúc sau, Eldoria và Bellator về đến dinh thự Soluna. Họ bước vào trong nhà trước còn người kỵ sĩ nhận lấy dây cương để dắt ngựa và tẩu địa long vào chuồng. Bellator đứng trước cửa dinh thự gọi vọng vào trong.
"Victoria! Valeria! Hai đứa con gái đáng yêu của cha đã tỉnh dậy chưa thế?"
Tiếng gọi đó có thể miêu tả là gọi to đến vang trời, Victoria và Valeria đang ngủ say trong phòng cũng giật mình tỉnh dậy. Victoria nhanh chóng bật dậy khỏi giường và lao ra ngoài trước để đến với bố mẹ. Còn Valeria thì có hơi ngái ngủ, cô bé dụi mắt rồi từ từ xuống giường đi theo sau chị gái.
Vừa ra phòng khách, Victoria nhìn thấy hình bóng bố mẹ. Cô bé lao đến như bay. Bellator thấy vậy liền dang rộng hai tay để đón chào con gái. Victoria cũng mừng rỡ lao đến, cô bé nhảy vào lòng mẹ.
"Mẹ về rồi! Có mang quà gì không?"
Bellator hoá đá tại chỗ, cậu ta chỉ ngón tay vào bản thân rồi quay ra hỏi Victoria.
"Còn cha thì sao?"
Vì vẫn còn hơi ngái ngủ, Victoria vừa nhắm mắt lao ra vừa xác định bố mẹ bằng việc cảm nhận ma lực. Bởi thế, Victoria đã không hề nhận ra bố mình cũng ở đây. Cô bé dụi mắt một hồi rồi quay ra nhìn Bellator.
"A! Cha cũng về cùng mẹ ạ?"
Như chết điếng trong lòng, Bellator tủi thân và tự thầm an ủi.
"Thôi thì… ta có hai đứa con gái lận mà!"
Valeria lúc này cũng từ từ bước ra ngoài phòng khách. Đứng từ xa, cô bé đã nhìn thấy bố mẹ về. Thế nhưng có vẻ Valeria không hào hứng giống Victoria cho lắm. Cô bé chỉ ngáp ngắn ngáp dài rồi hỏi.
"Bố và mẹ xong công việc rồi ạ? Hôm qua hai người vừa chở con về dinh thự là phóng đi đâu đó luôn. Trông gấp gáp lắm!"
Cô bé từ từ đi từng bước đến chỗ Bellator. Cậu ta vẫn còn dang tay để đón con gái vào lòng. Valeria bước qua bố mình luôn và đến ôm lấy một bên tay mẹ. Lần này, Bellator có vẻ hoá đá thật rồi. Eldoria liền hỏi hai con gái.
"Con yêu! Hai con không định có cái ôm chào đón cha dù chỉ một lần sao?"
Victoria và Valeria cùng nhau tiến đến ôm lấy cha mình từ đằng sau lưng.
"Có ạ! Nhưng chúng con ưu tiên mẹ trước như cha dạy thôi!"
Bellator như lấy lại sức sống, cậu thầm cười và cũng thầm tự nhủ.
"Giá mà hồi xưa mình dạy hai con gái ưu tiên mình trước!"
Eldoria nghe thấy điều đó liền gõ vào đầu Bellator một cái.
"Thật là… anh tỵ nạnh em vì chuyện này sao?"
"Anh đùa thôi mà! Em lại dùng ma pháp để nghe lén à?"
Lúc này, Bellator mới nhớ ra điều gì đó. Cậu ấy hỏi hai đứa con gái của mình.
"Cậu người hầu đâu rồi nhỉ? Mà Valeria đã làm thân với cậu bé đó chưa?"
Valeria mới nhớ ra sáng nay có gì đó thiếu thiếu.
"Ý bố là Michio sao? Đúng rồi, sáng nay con không thấy cậu ấy trên giường dù tối qua bọn con ngủ cùng nhau!"
"Michio? Ý con là sao, Valeria?"
"Cậu ấy bảo tên cậu ấy là Michio đó!"
"Cậu bé nhớ lại được điều gì rồi à?"
"Nhớ lại? Cậu ấy bảo có người tên Akeru đặt tên đó."
Bellator vừa nghe đến cái tên Akeru thì nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cậu ta đầy sự bất ngờ.
Victoria thì đã mải chạy đi tìm, trông mặt cô bé ấy có chút hốt hoảng và lo lắng. Eldoria chạy theo con gái ra ngoài. Victoria chạy một vòng quanh dinh thự để tìm Michio.
"Có mùi máu! Sao lại có mùi máu? Michio đâu rồi!"
Khi vừa chạy đến chỗ khu vườn phía sau nơi hai đứa luyện tập, Victoria nhìn thấy Michio đang nằm sõng soài dưới đất với bê bết máu. Cô bé mau chóng đến đỡ lấy cơ thế Michio và hét lên.
"Sao cậu lại thành ra thế này? Đừng có chết! Tỉnh dậy đi!"
Eldoria thấy Michio như vậy thì khá bình thản. Cô ấy tiến đến là xoa đầu Victoria.
"Yên nào! Thằng bé đang ngủ mà!"
Nói rồi, Eldoria dùng ma thuật hồi phục lên cơ thể Michio. Những vết sây sát hôm qua khi luyện tập dần biến mất. Cơ thể Michio lành lặn trở lại như chưa có gì xảy ra.
"Mẹ không biết sao cậu nhóc lại nằm đây với tình trạng này nhưng có vẻ thằng bé đang ngủ khá ngon đấy!"
"Cô Eldoria à? Cả Victoria nữa!"
Michio dần mở mắt tỉnh dậy, ma thuật của Eldoria có thể hồi phục mọi thứ bao gồm cả tình trạng buồn ngủ nên Michio đã vô tình tỉnh dậy. Thấy Michio vẫn ổn, Victoria liền ôm cậu bé một cái thật chặt.
"Khoan, Victoria thả ra đi! Mình không thở được!"
"Con yêu! Thằng bé vừa tỉnh dậy thôi! Đừng có cho nó bất tỉnh tiếp chứ!"
Victoria vẫn cứ ôm chặt như vậy, Eldoria định dùng ma thuật để gỡ con bé ra nhưng Michio xua tay ra hiệu không cần điều đó. Ôm một lúc, Victoria mới thả ra. Michio thì phải thở hồng hộc một lúc vì cái ôm đã chặt còn lâu đó.
Nghe thấy tiếng hét, Valeria và Bellator cũng vội vàng chạy ra ngoài xem chuyện gì xảy ra. Ra đến nơi, Bellator ngạc nhiên vì những gì còn sót lại sau buổi luyện tập ngày hôm qua. Anh ta sử dụng sức mạnh đặc biệt của mình để thấy được Michio đã làm gì hôm qua. Thế nhưng, đó chỉ bao gồm chuyện Michio đang ngủ rồi đột nhiên thức dậy đi tập luyện. Chuyện gặp Yoru là bí mật không thể tiếp cận.
"Sao cháu lại nằm ngoài trời đêm qua thế?"
"Cháu chào chú Bellator! Chuyện nằm ngoài trời là do cháu muốn tập luyện xong rồi ngủ quên ạ!"
Nhìn Michio rồi Bellator thầm suy nghĩ. Cậu ta sử dụng khí thuật để giao tiếp với vợ mình.
"Cậu bé này được Akeru đặt tên là Hitsuki Michio đó, em yêu!"
Nghe thấy điều đó, Eldoria hiện rõ sự kinh ngạc trên khuôn mặt mình. Cô trả lời lại với Bellator bằng khí thuật.
"Vậy cả sự việc bọn mình phải giải quyết ngày hôm qua nữa. Có lẽ mọi thứ sắp tới sẽ bận lắm đây! Hitsuki Akeru xuất hiện mà lại…"
"Chúng ta cũng phải chuẩn bị tinh thần cho việc thế giới sẽ trở lại như cũ nữa."
Bellator bày ra khuôn mặt chán nản. Eldoria thì cũng thở dài. Họ cùng nghĩ đến một điều.
"Sắp tới chắc cả dòng họ Soluna chúng ta sẽ phải bục cả mặt ra với đống công việc mất!"
Vẻ mặt trầm ngâm của Bellator làm Michio có chút quan tâm.
"Chú có vấn đề gì không vậy?"
Bellator chỉ thở dài và an ủi Michio.
"Chú xin lỗi! Chắc cháu phải khổ luyện dữ lắm mới dám chơi cùng con gái lớn của chú. Dạo gần đây vợ chú cũng bận nên không chữa thương cho cháu được nữa."
"Dạ không, làm gì có chuyện đó ạ! Victoria là một người ngọt ngào…"
Michio bỗng nhớ lại những cái "ngọt ngào" của Victoria dành tặng cho cậu mỗi ngày.
"Không, có lẽ nó không ngọt cho lắm! Hơi chát thì đúng hơn!"
Valeria và Eldoria nghe vậy thì bật cười. Còn Victoria thì có chút ngại ngùng, cô bé nhìn Michio với vẻ mặt hờn dỗi trẻ con.
Từ xa, tiếng leng keng của giáp sắt thu hút sự chú ý của mọi người. Cô gái kỵ sĩ đi cùng Bellator và Eldoria với trang bị đầy đủ mọi thứ từ vũ khí đến giáp trụ trên người đang vội vàng chạy tới.
"Có chuyện gì thế? Tôi nghe thấy tiếng la hét."
"Mọi chuyện ổn rồi! Chỉ là chút hiểu lầm thôi!"
Nghe Eldoria nói vậy, cô gái kia mới ngừng chạy và từ tốn đi bộ đến. Ngay khi nhìn thấy cô ấy, Valeria lộ rõ sự bất ngờ. Victoria thì đầy sự thích thú khi thấy một kỵ sĩ có kiếm và giáp trụ trên người. Cô bé háo hức hỏi mẹ.
"Chị ấy mặc giáp của kỵ sĩ kìa! Ngoài ra còn có huy hiệu sao trên vai áo cùng biểu tượng trước ngực nữa. Chị ấy là kỵ sĩ hoàng gia đúng không hở mẹ?"
"Ừ! Để mẹ giới thiệu…"
Cô gái kỵ sĩ đó đến trước mặt mọi người tháo mũ giáp xuống ôm bên hông, một tay đặt lên ngực, đầu cúi nhẹ và lịch sự giới thiệu.
"Chị là hiệp sĩ thánh của nhà thờ vùng Calthorn! Clara of Calthorn! Rất hân hạnh được gặp mặt!"