Chương 4: Vết xước rướm máu.

Victoria nhảy cẫng lên trong vui sướng. Cô bé từ nhỏ đến giờ cũng toàn chỉ loay hoay đi lại loanh quanh trong nhà. Rất ít khi gặp được người ngoài nên đã rất thích thú. Chưa kể đây còn là lần đầu tiên cô ấy thấy một kỵ sĩ từ hoàng gia.

 "Bố ơi! Chị ấy là bao nhiêu sao vậy ạ?"

 "Chắc là ba sao bạc đó con!"

 "Đỉnh thế! Tận ba sao bạc lận!"

 "Sao? Đó là gì thế?"-Michio thắc mắc.

 "Cái đó thể hiện sức mạnh của kỵ sĩ hoàng gia đó! Thú thực tớ cũng chẳng biết giải thích thế nào?"

 "Cậu thật là… ngốc!"

 Clara đến gần Michio rồi lịch sự cúi đầu trả lời câu hỏi của cậu.

 "Sao của kỵ sĩ được chứng nhận thường nằm trên phù hiệu trước ngực của họ đối với kỵ sĩ hoàng gia thì sẽ là gắn ở thiết kế trang phục hai bên vai áo."

 Clara tháo giáp trụ, cô đang mặc một bộ đồng phục của các kỵ sĩ. Cô ngồi xổm xuống, chỉ vào vai rồi cúi thấp người để Michio nhìn thấy vai. Ở đó có một phù hiệu với ba ngôi sao bạc.

 "Đây là minh chứng cho việc tôi từng được huấn luyện ở vương quốc Regisfel."

 "Regisfel?"

 "Đó là vương quốc được bảo hộ bởi những lời chúc phúc đó! Nơi đây được một vị vua bảo hộ trong truyền thuyết."

 Nghe đến chữ vua, ánh mắt của Michio đột nhiên thay đổi. Victoria và Valeria cũng đột ngột chú ý đến từ đó.

 "Tôi nói gì sai sao? Tự nhiên bầu không khí có chút thay đổi vậy?"

 Michio ngẫm nghĩ trong đầu, cậu nghĩ có thể đó đơn giản là một vị vua do chế độ lập lên mà thôi.

 "Dạ không ạ! Em chỉ đang nghĩ đến việc thật mong được đến vương đô ấy thôi."

 "Ấy vậy mà cậu lại dùng ánh mắt cẩn trọng đó làm tôi cứ tưởng…"

 "Lỗi tại em ạ! Xin lỗi!"

 "Không sao đâu! Đôi khi trẻ con cũng có nhiều biểu hiện lạ lắm, tôi cũng hay trông coi những đứa trẻ bằng tuổi cậu mà."

 Michio chú ý đến các thiết kế ngôi sao. Cậu ấy thắc mắc về hệ thống phân loại của hoàng gia trong vị trí các hiệp sĩ.

 "Chị Clara có biết các ngôi sao và phù hiệu có đại diện cho điều gì không?"

 "Có! Thường thì sao sẽ phân loại từ gỗ, đá, đồng, sắt, bạc, vàng, ngọc, cao nhất là ngọc đa sắc đấy. Số sao thì thường là 5 sao, nói vậy chứ thực chất trong thiết kế trang phục thì người ta thường phải làm 10 sao. Trừ phù hiệu dành cho các kỵ sĩ danh sự mới là 5 sao thôi! Thiết kế tốn tài nguyên thật đó! Haha!"

 "Chị đùa nhạt quá!"-Valeria nói xen vào.

 "Valeria vẫn thích móc mỉa chị nhỉ?"

 Clara nghe vậy liền mất hứng đùa cợt, Bellator và Eldoria nhìn vậy thì che miệng cười thầm. 

 "Gỗ thì thường là cho tân binh mới vào. Đá thì là dành cho những kỵ sĩ đã rèn luyện qua trường lớp hoặc ở trong quân ngũ tầm 2 năm. Nếu em học từ trường hoàng gia thì sau khi tốt nghiệp cũng có thể vào thẳng huy hiệu đồng. Còn từ đây là phải thi để mạnh dần lên."

 "Vậy nghĩa là huy hiệu bạc như chị rất mạnh đúng không? Kiểu như đánh bại cả một con quái vật khổng lồ chẳng hạn."

 "Cháu dùng tiêu chuẩn của cô chú để đánh giá họ à? Hahaha!"-Eldoria xen ngang và trả lời câu hỏi đó của Michio.

 Nghe vậy, Clara cũng chỉ biết bó tay. Cô chẳng theo kịp tiêu chuẩn của cái gia đình này nữa.

 "Một đánh một thì cái đó có lẽ sẽ hơi khó! Còn nếu là vài người thì có thể đấy. Nhưng cũng tùy vào trang bị nữa."

 "Trang bị? Em tưởng đánh bằng tay không thôi chứ."

 "Đùa hoài! Cái đó không thể đâu em!"

 Clara cười có chút gượng, cơ mà cô ấy cũng có nghi ngờ việc Michio sử dụng ma thuật kiểu đó.

 Victoria kéo áo của mẹ mình, cô bé có điều gì đó muốn nói.

 "Mẹ ơi! Sao cô ấy lại đến nhà mình vậy ạ?"

 Bằng một giọng hiền dịu, Eldoria xoa đầu con gái rồi nói.

 "Mẹ muốn cô ấy đến đây để rèn luyện kiếm thuật cho con đó!"

 "Bộ bố không thể dạy con được sao?"

 Victoria ngây thơ hỏi điều đó, Bellator nghe vậy thì vui mừng bế con lên nói với giọng nũng nịu.

 "Con yêu! Con thật thông minh khi nghĩ đến điều đó! Nhưng mẹ con lại cấm bố dạy con! Mẹ con tàn ác ghê!"

 Eldoria liền đến kéo tai Bellator lên, cô ấy trách vấn.

 "Anh quên cái thẩm quyền của chính mình rồi sao?"

 "Đau! Đau! Anh đùa thôi mà! Chính trước kia anh cũng ngăn em dạy Valeria về phép thuật còn gì? Anh biết điều đó rồi nên bỏ ra đi, em yêu!"

 "Nghiêm túc dùm đi cha nội! Trở lại cái tính cách thời xưa một chút đi!"

 "Em có chắc không đó?"

 Đột nhiên, Eldoria nhớ lại chuyện gì đó. Gương mặt có hơi đỏ vì gượng gạo, cô quay mặt đi chỗ khác và cố nổi cái với Bellator.

 "Thôi đặc cách quên vụ đó đi giùm em!"

 Victoria lại bị bố mẹ không chú ý đến nên giận dỗi, cô bé bĩu môi đi đến trước mặt Michio nhưng giờ Michio lại bị thu hút bởi Clara. Thấy khuôn mặt hào hứng và vui thú khác lạ khi Michio lắng nghe những câu chuyện mà Clara kể. Victoria cố làm khuôn mặt nũng nịu để Michio chú ý nhưng lại bị bơ. Victoria cố đưa khuôn mặt phúng phính dễ thương của mình đến sát mặt Michio để cậu ấy chú ý đến. Xong, Michio dùng tay gạt Victoria sang một bên rồi xua tay đuổi đi. Nhìn Michio vui vẻ trò chuyện với Clara, Victoria đột nhiên nhận ra điều gì đó. Khuôn mặt cô bé tối sầm lại, cô bé đứng yên một hồi xong lao vào cắn Michio làm cậu hốt hoảng hét toáng lên.

 "Đau… đau… đau quá! Sao thế? Tự nhiên cậu lại cắn tớ?"

 Sự la hét của Victoria đã làm bố mẹ chú ý. Cô bé cắn Michio xong nhả ra, để lại nguyên vết răng dính trên cánh tay. Cô bé phồng má, tỏ vẻ bực tức. Michio lấy tay chọc vào má Victoria làm cô thổi hết không khí trong miệng ra.

 "Cậu sao thế? Tự nhiên làm vẻ mặt này? Bắt chước bố mẹ à?"

 Eldoria nghe vậy thì hơi ngại ngùng.

 "Người lớn ai còn làm cái trò nũng nịu trẻ con đó?"

 "Em thì có đó! Xưa lớn đầu vẫn còn kiểu đó! Con bé giống mẹ nó thật!"

 "Tiếc là chẳng có đứa nào giống anh!"

 Bellator lại lần nữa hoá đá vì câu nói mang đầy sát thương đó.

 Victoria sau khi nũng nịu Michio thì liền bỏ qua chỗ Valeria rồi đứng. Cô bé cầm lấy tay của Valeria rồi nắm chặt.

 "Chị sao thế?"

 "Trẻ con như em không hiểu đâu!"

 "Chúng ta chui ra cùng một ngày đó chị!"

 "Em vẫn là em gái chị thôi!"

 Nghe thấy điều đó, Valeria hất tay Victoria ra ngoài rồi tiến đến chỗ Michio và lấp sau lưng cậu bé.

 "Xùy xùy! Em không muốn có bà chị trẻ con hơn em!"

 Victoria muốn tóm Valeria lại nhưng khi nhìn thấy mặt Michio, Victoria "hứ" một cái rồi quay đi.

 Hiểu thấu sự khó chịu của con gái, Bellator đến vỗ vai Michio và ghé sát tai thì thầm với cậu bé.

 "Con bé lại thể hiện cái tính ích kỷ của nó ra rồi, cháu chiều con bé chút giúp chú được không?"

 Michio cũng quay sang thì thầm vào tai Bellator.

 "Cháu cũng định thế ạ!"

 "Cảm ơn cháu! Phiền cháu nhiều rồi!"

 Nói rồi, Michio tiến đến Victoria và nuông chiều cô bé như mọi khi. Victoria tỏ vẻ giận hờn nhưng rồi Michio đưa viên kẹo mà cô bé yêu thích ra thì Victoria cũng nhanh chóng trở nên vui vẻ. Thoáng chốc, cả hai đã làm lành.

 Thấy điều đó, Valeria tỏ vẻ không tin vào mắt mình. Cô bé kéo áo mẹ.

 "Mẹ ơi! Cho con hỏi nhỏ chút được không?"

 Eldoria cúi người xuống, Valeria thì thầm vào tai cô ấy.

 "Có thật đó là chị Victoria không thế?"

 "Ý con là sao?"

 "Chị thường hay nhường nhịn con và là kiểu người không hay giận dỗi mà. Dù chuyện chị ấy hay bám dính khó chịu thì vẫn thế."

 Thấy cũng đúng, Eldoria liền chú ý quan sát cách Michio dỗ dành Victoria.

 "Thằng bé chiều chuộng Victoria quá nên con bé thành ra vậy đấy!"

 "Ý mẹ là…"

 "Thường thì chị con vẫn hay nhường nhịn do con là em gái mà. Giờ Michio giống như anh trai của Victoria vậy nên con bé bắt đầu nũng nịu giống con thôi."

 Eldoria xoa đầu Valeria, cô nở nụ cười hiền dịu.

 "Hai con là sinh đôi nên nhiều điểm tương đồng lắm. Trước đây, Valeria cũng hay dỗi kiểu như này đó!"

 Valeria nghe vậy thì xấu hổ, cô bé cúi gằm mặt xuống và thì thầm.

 "Mẹ đừng nhắc lại điều đó nữa được không? Michio biết bây giờ!"

 Sau đó, cả gia đình Soluna đã mời Clara vào nhà để cùng nhau ăn bữa sáng. Clara bất ngờ với những món ăn trong nhà được phục vụ bằng các quản gia golem. Mọi thứ trong nhà đều rất tiện nghi như một căn nhà đến từ một nền văn minh tiên tiến nào đó vậy. Khám phá một hồi, Clara phải thốt lên vì thích thú.

 "Căn nhà này toàn những thứ mà tôi chỉ mới thấy lần đầu trong đời! Hai người rốt cuộc lấy được những công nghệ này ở đâu ra hay dùng loại ma thuật gì để duy trì nó vậy?"

 Eldoria chỉ mỉm cười, cô đưa ngón trỏ lên môi mình ra hiệu đó là bí mật không thể nói.

 "Clara cứ ở đây một thời gian nhé! Tôi và chồng dạo gần đây khá bận rộn nên sẽ không ở nhà nhiều đâu."

 "Công nhận hai người bận rộn ghê! Mà gần đây tôi cũng rảnh nên điều đó không thành vấn đề!"

 "Cảm ơn cô! Vậy xin nhờ cô chăm sóc hai đứa nhỏ!"

 Bên ngoài, Bellator đang dùng một thiết bị liên lạc với ai đó. Cậu ta có vẻ đang khá căng thẳng. Một chuyện đó rất nguy cấp làm cho Bellator đứng ngồi không yên. Cậu ấy nhanh chóng lao vào nhà nói với vợ.

 "Em yêu! Không ổn rồi! Chúng ta phải nhanh chóng đi đến vương quốc Summonar! Lại có dấu hiệu hoạt động của chúng rồi."

 "Được rồi! Em sẽ chuẩn bị sẵn vũ khí!"

 Eldoria ngay lập tức chạy lên trên tầng chỗ mà bọn trẻ đang ngồi nghe Michio đọc truyện. Eldoria gõ cửa từ bên ngoài rồi gọi vọng vào trong.

 "Valeria con yêu, mau đi đến nhà thờ thôi. Bố mẹ đang tiện đường nên có thể đưa con đến đó!"

 Victoria nghe bố mẹ chuẩn bị đi thì vội vàng chạy ra ngoài. Valeria thì đã chuẩn bị hết hành lý để đến nhà thờ. Cả hai lao vội xuống tầng trong khi Michio từ tốn đi xuống.

 Valeria nhanh chóng nhảy lên xe ngựa và yên vị ngồi. Victoria thì ôm lấy chân bố mẹ. Cô bé dụi mặt vào đùi họ rồi ngước lên tươi cười.

 "Bố mẹ đi cẩn trọng nhé!"

 "Cảm ơn con gái! Lần sau về bố sẽ mua cho con một vào loại vũ khí mới nhé!"

 "Thật ạ? Con muốn một thanh kiếm mới!"

 Michio bước ra, Bellator nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.

 "Chú đi đây nhé! Cháu nhớ chăm sóc Victoria, lúc về chúng ta sẽ đi chơi như mọi khi nhé!"

 "Vâng ạ! Chú đi bảo trọng nhé!"

 Đám tẩu địa long kéo xe đã chuẩn bị sẵn sàng. Bellator cùng Eldoria nhảy lên xe và bắt đầu đi. Hình bóng xe ngựa xa dần rồi biến mất, Michio và Victoria cứ hướng mắt nhìn theo phía chiếc xe đi. 

 "Bố mẹ tớ bận rộn thật nhỉ?"

 "Ừ! Nhưng họ cũng được tự do đi muôn nơi, tớ cũng muốn lớn lên thật nhanh chóng để có thể thoải mái phiêu lưu như họ!"

 "Lúc đó, liệu cậu có bỏ lại tớ ở nhà không?"

 Nghe câu hỏi đó, Michio cảm thấy có điều ẩn ý. Cậu quay sang nhìn vẻ mặt của Victoria, cô bé lúc này vẫn còn hướng mắt về phía chiếc xe đã chạy nhưng có lẽ đó chẳng phải thứ cô bé để tâm. Michio lại gần Victoria rồi cầm lấy tay phải cô bé lên. Cậu nắm lấy nó bằng cả hai tay mình. Michio nhìn thẳng vào mắt Victoria. Cô bé cũng để sự chú ý của mình vào cậu ấy.

 "Chẳng phải cả ba chúng ta đã hứa rồi sao? Tớ, cậu và cả Valeria sẽ cùng nhau đánh bại các vị vua xấu xa! Trong chuyến hành trình đó, chúng ta sẽ luôn bên nhau!"

 Có lẽ những lời Yoru đã dạy làm Michio nhận ra một điều gì đó. Những lời bây giờ cậu bé nói ra đã không còn là lời an ủi, động viên nữa rồi. Chúng là thật lòng!

 Nghe những lời đó, Victoria liền nắm chặt đôi bàn tay của Michio.

 "Đúng thế! Chúng ta sẽ bên nhau để mạnh hơn và cùng nhau đánh bại các vị vua xấu xa! Ta có mục tiêu chung mà!"

 Vui vẻ trở lại, Victoria lại tung tăng lao vào nhà. Cô bé kéo tay lôi Michio đi cùng. Thể chất chênh lệch nên Michio cũng chẳng buồn kháng cự làm gì cả.

 Thế nhưng vừa bước vào nhà, cả hai đã thấy Clara đang mặc giáp đầy đủ. Cô ấy còn cầm cả một thanh kiếm gỗ rồi ném một cây cho Victoria.

 "Chúng ta cùng luyện tập thôi nhỉ?"

 Victoria cầm thanh kiếm gỗ, nhìn vào vị kỵ sĩ ba sao bạc mạnh mẽ đối diện. Cô bé như được kích hoạt dòng máu thần đồng, thiên tài trong huyết quản.

 Trên chiếc xe kéo chạy vun vút, Valeria lại cứ nhìn mãi về phía dinh thự của mình. Cô bé bày ra khuôn mặt suy tư và có chút chán nản điều gì đó. Eldoria chú ý đến biểu hiện đó của con gái nên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

 "Con yêu có chuyện gì khó nói ư?"

 "Con chỉ đang tò mò về Michio thôi!"

 "Michio ấy hả? Cậu bé người hầu đó, con muốn biết gì về cậu ấy?"

 "Cậu ấy rất dịu dàng và trưởng thành đến kỳ lạ! Ở nhà thờ cũng có rất nhiều bạn nam nhưng ai cũng phá phách, nghịch ngợm cả."

 Eldoria cũng bắt đầu nghĩ ngợi đến điều kỳ lạ này của Michio. Cậu bé không rõ xuất thân đó hành xử như một đứa con trai quý tộc vậy. À không, quý tộc thì có thể giả tạo bằng cách tỏ ra lịch sự còn Michio thì lịch sự và biết quan tâm người khác một cách thật lòng. Cô cũng tò mò chuyện đó nhưng vì cậu bé mất trí nhớ nên cũng không đành ép phải nhớ lại.

 "Mẹ không rõ lắm về Michio, cậu ấy khá lịch thiệp từ khi về đây và biết cách quan tâm, chiều chuộng chị con. Biết đọc và viết, thậm chí còn biết nhiều ngôn ngữ nữa. Mắt thì…"

 "Cậu ấy có xuất thân cao quý không ạ?"

 "Không đâu! Hoàn cảnh cậu ấy được nhặt về khá khó nói…"

 Eldoria cười gượng, cô đang cố đề cập đến chuyện đó. Lúc này, Bellator ở bên ngoài đã cố định dây cương và hướng cho tẩu long chạy. Cậu ấy nhảy vào xe và ngồi bên cạnh vợ.

 "Valeria nhà ta tò mò về Michio à?"

 "Vâng ạ! Con nghĩ cậu ấy là người tốt, con không biết nên nói thế nào…"

 "Vậy sao lần sau con không thử làm điều gì đó cùng Michio đi nhỉ? Điều mà con thích nhất ấy! Khí Thuật và Ma Thuật chẳng hạn?"

 "Nhưng con…"

 Valeria ngừng lời, cô bé có điều gì đó rất khó để nói ra. Khuôn mặt cô bé tỏ ra bứt rứt và khó chịu.

 "Sao thế, con yêu?"

 "Không có gì ạ!"

 Dường như đoán ra điều gì đó trong suy nghĩ của Valeria, Bellator liền hỏi con gái.

 "Con sợ mình sẽ làm đau cậu ấy đúng không?"

 Valeria không trả lời, cô bé chỉ gật đầu như thầm xác nhận điều đó.

 "Yên tâm đi! Michio không yếu đuối vậy đâu! Cậu ấy có thể chịu đựng được chị con mà!"-Bellator nói với giọng điệu đùa giỡn.

 "Anh yêu! Đừng có làm như kiểu Michio là bao cát còn Victoria là máy đấm chứ!"-Eldoria lớn tiếng với trò đùa đó của Bellator.

 Lúc này, Valeria đang thầm suy nghĩ điều gì đó. Cô bé hỏi bố mẹ.

 "Có lẽ… Liệu Michio có chấp nhận làm bạn con không?"

 Nghe câu hỏi đó, Eldoria và Bellator cùng nhìn nhau, họ có lẽ đã biết đáp án.

 "Cái đó con phải hỏi Michio mới được!"

 Chợt nhận ra điều gì hơi lạ, Bellator mới tò mò hỏi con gái.

 "Khoan, con bảo con tự mình kết bạn với rất nhiều người ở nhà thờ mà? Sao giờ lại khó khăn trong chuyện kết bạn với Michio cơ chứ?"

 Lỡ bị mò trúng điều gì đó, Valeria liền vội xua tay chối bay chối biến.

 "Không có gì đâu ạ! Tại con nghĩ hơi nhiều rồi. Haha!"

 Trở lại dinh thự, Michio lúc này đang ở trên thảo nguyên rộng lớn của nhà Soluna. Vốn dinh thự được xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ nhô lên, bên dưới là thảo nguyên mà Michio và Victoria hay chơi trò hiệp sĩ và ma vương. Đi xa ra ngoài thì là phía đông bắc một khu rừng khá rộng có lời đồn ma ám. Tây bắc là tuyến đường thường được các doanh nhân sử dụng. Nhà thờ nằm ở hướng đông bắc đường chim bay nhưng để tránh đi qua khu rừng thì thường là đi đường vòng hướng tây bắc.

 Michio bây giờ đang ở gần bìa rừng để chọn một cái cây làm bao cát tập luyện. Phía xa thì Clara đang bắt đầu tập luyện với Victoria. Cả hai đã chuẩn bị rất nhiều kiếm gỗ theo lời của Victoria. Tuy không hiểu sao cô bé ấy lại cần nhiều đến mức đó nhưng Clara cũng đã làm theo và vác đâu đó hơn 100 cái kiếm gỗ ra để một chỗ. Bắt đầu trận đấu, Victoria cầm thanh kiếm chắc bằng hai tay và đưa ra trước mặt. Clara thì hạ thấp trọng tâm cơ thể, mũi kiếm của cô đặt thấp sát đất. Trận đấu bắt đầu với hiệu lệnh là khi cả hai nhìn vào mắt nhau và thở nhịp đầu tiên bằng miệng.

 Như biến mất ngay trước mắt, Victoria đã lao đến sát Clara. Cô bé đạp lên trên mũi kiếm đang đặt thấp của Clara rồi dùng mũi kiếm của mình chọc thẳng lên trên vị trí cằm đối thủ. Clara nhanh chóng né được nó nhưng Victoria còn nhanh hơn khi cô bé đã xoay thanh kiếm của mình một vòng xuống dưới và thực hiện một đòn hướng từ dưới lên trên. Biết khó có thể tránh né, Clara dùng hết sức để hất thanh kiếm của mình lên. Bởi vì trọng tâm của Victoria đang dồn ở chân trước, cô bé nhanh chóng mất thăng bằng và ngã ra đất. Clara ngay lập tức chĩa kiếm vào cổ Victoria.

 "Hoà rồi nhỉ? Victoria giỏi thật đó!"

 "Em cảm ơn nhưng có lẽ em đã ngã xuống nên mới là người thua."

 Nhìn vào thanh kiếm gỗ của Clara, nó đã gãy nát ra nên pha vừa rồi không thể nói là cô ấy đã thắng. Trong pha va chạm vừa rồi, khi Victoria mất thăng bằng, đòn chém từ dưới lên đã vô tình đập trúng vào thanh kiếm của Clara và phá hủy nó hoàn toàn. Thanh kiếm của Victoria vẫn còn nguyên vẹn bởi cô bé có phước lành "Bảo Hộ Kiếm" nên đã không bị phá huỷ. Thế nhưng Clara cũng đã chú ý đến nó nên cô giẫm chân lên thanh kiếm để tránh việc Victoria rút nó ra và thực hiện cuộc phản công thứ hai.

 Trận đấu chỉ tầm hơn 10s nhưng cũng đã làm Clara toát mồ hôi hột. Cô ấy không nghĩ bản thân sẽ có thể bị một con nhóc chưa phát triển hết cơ thể cũng như không kinh nghiệm trận mạc ép cô vào thế bị động.

 Trong khi đó, Michio thì vẫn đang tập luyện gần bìa rừng. Cậu ấy lấy một sợi dây leo và buộc một viên đá vào để tập phản xạ. Thế nhưng có lẽ do cậu ấy hay né đòn của Victoria nhiều nên bài tập phản xạ lại khá là dễ. Cái khó mà cậu chưa thành thục là làm sao để né đúng tư thế để tạo lợi thế phản đòn. May mắn, quyển sách võ thuật lại dạy cho cậu các tư thế tránh né, di chuyển đầu, thủ thế. Bây giờ, Michio đang lặp đi lặp lại những bài tập luyện đó rồi kết hợp với những đòn tấn công cậu đã học.

 Trở lại phía Victoria, trận đấu thứ 2 lại tiếp tục. Lần này, Clara không còn chủ quan trước Victoria nữa. Cô thủ thế như vừa rồi nhưng để mũi kiếm cao lên ngang mặt Victoria và người cúi hơi thấp hơn lúc nãy. Lần này, Clara lại chủ động tấn công trước bằng một cú đâm thẳng. Victoria đã may mắn chặn đòn thành công nhưng lực từ cú đâm đã đẩy cô bé lên trên không. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi chân chưa tiếp đất, Clara rút mũi kiếm về để thực hiện một cú đâm nữa thẳng vào mặt đối thủ. Đòn đánh lần này cực kỳ mạnh vì được phối hợp cả khí lực. Victoria trúng đòn, xoay hẳn một vòng trên không rồi ngã đập lưng xuống đất.

 "Em phá kiếm ghê đấy!"

 "Em xin lỗi! Cũng vì việc phá kiếm này nên em mới dặn chị chuẩn bị cả trăm thanh kiếm gỗ lận mà."

 Cú đâm vừa rồi của Clara đã bị Victoria chặn trong khoảnh khắc trước khi nó đâm trúng mặt. Cô bé đã xoay lưỡi kiếm chạm vào mũi kiếm của Clara trong cú đâm vừa rồi khiến thanh kiếm gỗ của Clara bị bung nát theo chiều dọc. Dù đây chỉ là luyện tập không quan trọng thắng thua, cũng như trên chiến trường thì ai bị mất vũ khí thì sẽ thua. Thế nhưng có lẽ, Victoria nghĩ bản thân đã thua đến hai lần vì cô bé cho rằng ai nằm dưới trước là thua.

 "Tiếp đi chị Clara! Em sẽ chỉ ngừng khi nào em thắng chị một lần!"

 Clara vẫn đang nhìn thanh kiếm gãy nát trên tay. Cô cứ hơi lo lo, lỡ con bé đánh vào người khéo cô đi luôn quá. Victoria thì đang càng đánh càng hăng máu, kiếm thì cứ bị đánh gãy liên tục.

 "Thôi thì… chẳng lẽ giờ thua một cô bé 10 tuổi? Tất tay vậy!"

 Cô nhìn thẳng vào mắt Victoria và chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.

 "Em có chuẩn bị trước thuốc hồi phục hay vật phẩm trị thương không thế?"

 "Mẹ vẫn để lại khá nhiều nên chị yên tâm đi! Với lại em cũng không yếu đến độ chị phải lo cho em!"

 Nói rồi, Victoria vào thế thủ cơ bản như vừa nãy. Nhìn ánh mắt quyết tâm của Victoria, Clara chỉ thầm nghĩ "Chị hỏi thuốc thang là dùng cho mình nên em nhẹ tay thôi! Làm ơn!".

 Trở lại phía Michio, cậu ấy lúc này đang tập né hòn đá được buộc đang đung đưa theo sợi dây. Khi hòn đá sắp bay về phía của bản thân, Michio hạ thấp đầu mình xuống bên phải để né tránh hòn đá. Tay thủ thế và chân trụ vẫn giữ nguyên, cậu chỉ tập trung việc di chuyển đầu để né tránh. Sau khi hòn đá bay qua, Michio tung một cú móc lên thật mạnh rồi xoay người ra sau. Viên đá bay lên cao xong rồi rơi ngược trở xuống theo lực ly tâm, Michio lại tiếp tục né tránh nó rồi đấm. Cứ như thế cho đến khi cơ thể cảm giác như đã ghi nhớ, Michio lại đổi tư thế từ chân trụ, hướng né tránh, tay tung đòn và tiếp tục bài tập. 

 Xong bài tập phản xạ, mồ hôi Michio đã nhễ nhại khắp cơ thể. Thế nhưng cậu vẫn chưa dừng lại để nghỉ ngơi. Michio bắt đầu khởi động và giãn cơ chân rồi cố xoạc chân ra rộng nhất có thể. Để không phí thời gian, Michio đã coi việc xoạc chân như một cách nghỉ ngơi nhẹ nhàng. Cơ mà việc xoạc chân cũng hơi đau nên cậu vẫn nhăn rúm cả mặt mày vào.

 Sau khi xoạc chân, Michio bắt đầu sử dụng một môn võ nào đó tập trung vào đòn đánh chân. Vô tình, cậu lướt qua trang sách dạy về môn võ cổ truyền sử dụng chân tung đòn và dùng tay làm trụ. Thấy thú vị, Michio quyết định tập thử đòn cơ bản.

 Cậu bắt chước minh hoạ trong cuốn sách. Đầu tiên là dùng một tay chạm xuống đất. Chân trụ đứng rộng ra ngoài, chân để tấn công đặt dưới chân trụ. Khi tung đòn, Michio xoay cả người, cậu chống tay còn lại xuống đất, chân tấn công xoay từ vị trí dưới vòng qua chân trụ và đá một hình vòng cầu lên trên. Sau đó dùng hai tay đang chống dưới đất thành trụ và dùng chân trụ để đá tiếp một cú vòng cầu lên trên. Lý thuyết thì thế, còn khi thực hành, Michio luống cuống móc cả chân tấn công vào trụ xong thì lại trượt tay ngã. Thử đến cả trăm lần hết từ bên phải đến bên trái, Michio nằm vật ra vì đau cơ hai bên sườn, cơ ngực, cổ tay và cơ vai.

 Biết bản thân không thể tiếp tục thử được nữa, Michio đành quay ra tập đá vào thân cây để luyện tập khả năng ra đòn dứt khoát.

 Clara và Victoria lúc này cũng đã thấm mệt sau khi liên tục đấu tập với nhau. Hiện tại họ đã làm hỏng tất cả 20 thanh kiếm và chiến đấu hơn 60 trận. Với tỷ số hiện tại là 20 trận hoà với việc Clara gãy kiếm và còn lại Victoria đều thua. Thế nhưng, Clara sau lần gãy kiếm thứ ba đã quyết định dùng ma thuật và cả khí thuật vào việc chiến đấu. Bộ giáp cô đang mặc cũng có thể vận hành ma thuật và khí thuật ở mức độ cơ bản nên cô cũng không thể bung hết sức mạnh của một kỵ sĩ ba sao bạc được. Còn Victoria thì liên tục phát triển sau những trận hoà và thua cuộc. Cô bé giờ đây đã bắt kịp Clara ở một mức độ nào đó.

 "Chị vận dụng nhiều lợi thế vậy mà em bắt kịp cũng nhanh nhỉ?"

 "Vâng ạ! Em muốn mạnh lên thật nhiều nên cũng đang rất cố gắng đây ạ!"

 Thế rồi họ lại tiếp tục lao vào nhau, Clara chủ động tấn công trước, cô lợi dụng tầm đánh lớn hơn để tung đòn trước. Thế nhưng nhờ cơ thể nhỏ hơn, Victoria cũng nhanh chóng lao vào góc chết bên dưới của Clara. Cô bé định chém một đòn vào phần xương sườn đối phương nhưng đã bị Clara chặn lại bằng chuôi kiếm. Vì Victoria đang để lộ sơ hở là lưng, Clara nhanh chóng tung một đòn chém xuống.

 "Tiếp tục bị chiếu tướng rồi nhé!"

 "Nhem nhưa nhua nhâu!"(em chưa thua đâu!)

 Victoria đã chặn lại đường kiếm vừa rồi bằng răng. Bất ngờ vì pha vừa rồi, Clara đã để lộ sơ hở. Victoria cầm kiếm chọt nhẹ vào bụng Clara.

 "Em thắng rồi nhé!"

 Clara cười thầm, cô cũng oải lắm sau hơn 60 trận đấu vừa rồi. Có lẽ giờ cả hai cũng cần nghỉ ngơi một chút. Mặt trời cũng đã lên cao và họ cũng đói meo sau buổi tập luyện vừa rồi.

 Victoria ngồi bệt xuống dưới nền cỏ, cô bé nằm ra đất rồi duỗi cả hai tay hai chân ra. Giờ người cô bé đã nhễ nhại mồ hôi rồi nhưng có vẻ cũng đã thoả mãn lắm. Clara ngồi xuống bên cạnh Victoria và lấy chai nước ra uống rồi đưa cho cô bé.

 "Em uống không?"

 "Cảm ơn chị!"

 Victoria đón lấy chai nước rồi tu ừng ực, cô bé đang rất khát do mất nước nên uống xong cảm giác sảng khoái hẳn ra.

 "Tuyệt thật đó!"

 Nhìn tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Victoria, Clara có chút tò mò.

 "Em thích chiến đấu đến vậy à? Em thật khác với những đứa trẻ cùng tuổi đó!"

 Nghe câu hỏi đó, Victoria bật dậy và nhìn về phía Michio đang luyện tập.

 "Không hẳn đâu! Em thấy vui vì việc mình mạnh lên thôi ạ!"

 Clara xoa đầu Victoria, cô nhìn theo hướng mắt của Victoria và thấy Michio đang tập chống đẩy ngoài kia. Clara tò mò hỏi.

 "Liệu cậu ấy là lý do em mạnh lên à?"

 "À cái đó… cũng đúng ạ!"

 "Vậy cậu bé đó cũng phải tiềm năng lắm nhỉ? Như em chẳng hạn? Em ngưỡng mộ cậu ấy lắm mà!"

 Victoria ngẫm nghĩ một hồi, cô bé nhớ về những lần chơi trò anh hùng và ma vương. Cô bé lần nào cũng thắng Michio mà chẳng cần tốn công sức gì hết.

 "Cậu ấy giống bé thỏ vậy ạ!"

 "Thỏ? Ý em là cậu ấy nhanh nhẹn sao?"

 "Không ạ! Ý em là cậu ấy yếu như loài thỏ vậy!"

 Clara bất ngờ khi nghe Victoria miêu tả Michio. Cô không nghĩ đến việc Michio lại yếu đến như vậy, cơ thể cậu bé đó trông khá là khoẻ mạnh.

 "Liệu có thể nào cậu ấy là dạng chiến binh tầm xa hay ma thuật sư không?"

 "Không ạ! Cậu ấy không biết dùng ma thuật hay cung tên gì hết luôn á!"

 Ngẫm nghĩ một hồi, Clara thắc mắc.

 "Vậy cậu bé đó có thông minh hay lanh lợi gì không? Kiểu học giả chẳng hạn?"

 Ánh mắt Victoria lúc này như phát sáng lên, cô bé mừng rỡ gật đầu.

 "Chị đoán đúng đó! Cậu ấy rất tài giỏi ở khoản học vấn luôn ạ! Em thích nghe cậu ấy đọc truyện lắm luôn!"

 Nhìn về phía Michio, bây giờ cậu bé lại chuyển sang việc tập đánh gió. Clara lại thêm vài câu hỏi về lý do cậu bé tập luyện kiểu đó vì như lời Victoria thì Michio rất yếu đuối và mỏng manh.

 "Vậy sao một học giả lại luyện tập chiến đấu thế?"

 "Tại bọn em hứa với nhau sẽ cùng nhau đi phiêu lưu đó! Và cùng đánh bại một kẻ thù rất mạnh nữa!"

 "Kẻ thù rất mạnh?"

 "Vâng ạ! Em đã từng thấy tên quái vật đáng sợ đó tàn phá, giết chóc khắp nơi. Sau đó, tuy mọi chuyện được Michio bảo rằng đã có người giải quyết nhưng hắn sẽ sớm quay lại thôi."

 Nghe tin như sét đánh ngang tai này làm Clara có chút toát mồ hôi lạnh. Bởi vì, chuyện Victoria lẫn Valeria được tiên tri là hai trong những kẻ cứu rỗi thế giới. Chuyện này cũng khiến rất nhiều người tin rằng Victoria và Valeria có thể nhận biết trước một số tai họa trong tương lai. Clara cũng là một trong số những người tin vào điều đó nên cô đã nhận việc liên quan đến hai đứa trẻ này.

 "Em muốn đồng hành cùng Michio! Muốn cùng cậu ấy đi khắp nơi khám phá mọi thứ và cùng nhau đánh bại…"

 "Em đã nghĩ đến chuyện cậu ấy vô tình mất mạng chưa?"-Clara ngắt lời Victoria.

 Nghe câu hỏi này, không khí xung quanh đột nhiên trầm lắng xuống. Nhìn vào ánh mắt Clara, Victoria đã thấy ánh mắt của một người từng trải qua tuyệt vọng vì mất mát. Cô bé đột nhiên cảm thấy ngột ngạt lạ thường.

 "Em chưa ạ!"

 "Chị biết vì chị cũng thế! Chị cũng từng có một anh bạn như em, bọn chị từng thề non hẹn biển và anh ấy giờ chỉ còn là một nắm tro sau một cuộc chinh phạt. Em hiểu điều em và chị khác nhau ở đâu không?"

 "Em… em…"-Victoria ấp úng trả lời.

 "Khác ở chỗ là em đang tự tay kéo bạn mình vào chỗ chết đó! Em hiểu không?"

 "Tại… tại sao cơ chứ?"

 Victoria bắt đầu thấy lo sợ. Cô bé bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Michio mất đi.

 "Đồng hành cùng em tức là sẽ phải lao vào nhiều nguy hiểm hơn cả việc là một người lính hoàng gia. Không, có khi còn hơn mạo hiểm giả nữa. Trong khi đó, cậu ấy là một kẻ yếu đuối thì lao đầu vào những hiểm hoạ đó chẳng khác gì ký án tử rồi đợi cả."

 "Không thể nào… em sẽ bảo vệ cậu ấy!"

 "Em kèm cặp cậu ấy suốt quãng hành trình được ư? Em cũng không nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy bao giờ sao? Cậu ấy sẽ phải trải qua bao nhiêu nỗi sợ và đau đớn đây cơ chứ?"

 "Nhưng nếu em bỏ cậu ấy lại một mình và bắt đầu chuyến hành trình thì chẳng phải cậu ấy sẽ cô đơn lắm hay sao?"

 "Vậy em muốn thấy cảnh cậu ấy mất mạng trên tay mình ư?"

 Tâm trí Victoria bắt đầu lục lại những ký ức, cô bé nhận ra điều gì đó. Nhận ra một điều mà cô bé ghét phải chấp nhận nó. Cô bé lại tưởng tượng đến tương lai, đến cái cảnh mà Michio mất mạng dưới bàn tay mình. Cô bé bắt đầu khóc.

 "Nghe này! Chị biết điều này giống như việc bắt nạt một đứa trẻ như em bằng kinh nghiệm sống nhưng chị cũng muốn em hiểu rằng chị cũng muốn tốt cho em."

 Nước mắt Victoria lăn trên má và rơi xuống đất, Clara vô cùng bối rối khi thấy Victoria khóc.

 "Chị xin lỗi! Chị xin lỗi! Chị không cố ý! Chẳng qua chị chỉ…"

 "Chị nói đúng! Em đã hiểu điều chị nói. Thế nhưng liệu Michio sẽ… ra sao nếu thiếu em?"

 "Có lẽ… cậu ấy sẽ trở thành học giả tài giỏi hay nhà phát minh gì đó chăng? Như em nói… cậu ấy thông minh lắm mà…"

 Clara trả lời hơi luống cuống, cô ấy cố nghĩ cách làm sao để an ủi Victoria. Victoria mau chóng lau nước mắt, có vẻ cô bé đã quyết định một điều gì đó.

 "Vậy em chỉ cần…"

 Michio lúc này đã mệt đến mức khó cử động tiếp, cậu bé nằm vật vã ra nền cỏ. Tiếng ngã ra nền đất của Michio đã làm Clara chú ý đến. Cô nhìn cái cây đã bị Michio dùng làm bao cát. Một phần vỏ thân cây đã bị đấm đến mức rơi ra sạch. Không những thế, ở giữa vị trí bị lột sạch vỏ đó đã có vết lõm lớn tả tơi phần mạch gỗ lộ cả ruột cây ra ngoài. Thấy Michio nằm bệt dưới đất, cô lo lắng cậu bé sẽ bị gãy tay hay chân gì đó. Bởi vì những đòn đánh của Michio là bằng tay chân không chứ không hề được cường hoá bởi ma thuật.

 Victoria thấy Michio đang nằm dưới đất với nhiều vết thương do tập luyện, cô bé vội vàng chạy như bay đến chỗ đó. Clara cũng chạy theo Victoria. Cô bé vừa chạy đến thì thấy thân cây đã dính vô số vết máu của Michio, chân tay cậu bé thì thâm tím nhiều chỗ. Victoria đứng thẫn thờ khi nhìn thấy bạn mình nằm dưới đất. Clara chạy đến vội vàng đỡ người Michio và kiểm tra sơ bộ những phần tay chân dính máu. Đúng như cô nghĩ, Michio đã bị nứt xương không ít. May mắn thì Michio đã được cuốn sách dạy cách kiểm soát lực để cậu bé không vô tình làm gãy xương của bản thân. Clara nhanh chóng dùng phép thuật hồi phục cho Michio và truyền một ít khí lực vào cơ thể cậu bé. Sợi dây chuyền Clara đeo phát sáng, cô cầm nó trong tay và nắm lấy tay Michio. Cơ thể cậu ta dần hồi phục trở lại, những vết thương cũng gần như đã biến mất ngoài sự ê ẩm thì vẫn còn đó. Mơ mơ màng màng, Michio cố đứng dậy luyện tập tiếp. Miệng cậu ấy cứ lẩm bẩm điều gì đó.

 "Mình còn quá yếu! Mình cần mạnh lên nữa!"

 Victoria nhanh chóng kéo tay bạn mình lại, cô bé thấy Michio có vẻ đang không hề ổn một chút nào cả. Vừa bị giật tay lại, cơ thể Michio đã vô lực mà ngã xuống, Clara nhanh chóng đỡ lấy cậu ấy. Lúc này, Michio mới tỉnh giấc hoàn toàn.

 "A! Em vừa có một giấc mơ ngắn ngủi! Khoẻ lại rồi thì tiếp tục thôi!"

 Clara dùng mép bàn tay chặt vào trán Michio một cái.

 "Đau! Chị làm gì thế ạ?"

 "Chị tưởng đầu em vẫn còn chập mạch ở đâu đó?"

 "Là sao?"

 Michio đứng dậy, cậu ấy phủi bụi và cỏ dính trên cơ thể. Cậu ấy thử khởi động lại một chút, xem ra cơ thể đã khoẻ lại và vết thương hầu như đã biến mất. Michio quyết định thử lại đòn chân mà cậu đã tập thất bại. Thế nhưng đột nhiên Victoria ôm chặt lấy Michio để không cho cậu ấy tập luyện tiếp.

 "Cậu làm gì vậy? Thả tớ ra chút được không?"

 "Thôi đủ rồi! Vậy là đủ rồi! Cậu không cần mạnh lên như tớ đâu!"

 "Có chuyện gì thế?"

 Victoria ôm chặt Michio và nũng nịu.

 "Cậu phải nghỉ ngơi! Phải dừng chuyện tập đến mức đau đớn này lại! Không, dừng cả việc cố gắng lại đi!"

 "Cậu lo cho tớ à? Đừng lo! Tớ còn khoẻ lắm!"

 Victoria thả Michio ra, cậu ấy quay lại với ý định dỗ dành Victoria như mọi khi. Thế nhưng chỉ có một khuôn mặt giận dỗi, cô bé lườm Michio khiến cậu bối rối.

 "Victoria? Tớ làm sai ở đâu rồi?"

 Victoria chỉ tay thẳng về hướng dinh thự.

 "Về nhà! Ngay lập tức!"

 Victoria cúi gằm mặt xuống và không nhìn lên khuôn mặt của Michio, cô bé chỉ mắng cậu ấy với mong muốn cậu sẽ hiểu bản thân mình. Michio cố thử nâng cằm của Victoria lên để nhìn khuôn mặt cô bé. Thế nhưng, bàn tay của Michio lại dính đầy máu, Victoria vội vàng hất thật mạnh bàn tay đó đi. Hành động ấy làm Michio bất ngờ và không hiểu tại sao bạn thân mình lại hành động kỳ lạ như thế.

 "Khoan đã Victoria! Nếu tớ không mạnh lên thì sao lời hứa của chúng ta trở thành hiện thực được chứ?"

 "Lời hứa? Quên nó đi!"

 "Sao lại quên? Cậu lại sao vậy? Tớ…"

 "Chát"-một cái tát đau điếng của Victoria lên mặt Michio. Cô bé nhìn lên mặt Michio với ánh mắt tức giận.

 "Cậu quá yếu! Cậu không có tiềm năng hay tài năng! Cậu còn chẳng là thần đồng hay thiên tài được chọn như tớ và Valeria! Cậu nghĩ sao nếu cậu bỏ lại tớ trên hành trình của chúng ta?"

 Michio im lặng, cậu hiểu cảm giác của Victoria bây giờ. Cậu cũng từng đòi hỏi Akeru vì đã nghĩ đến những điều như thế. Thế nhưng giờ đây, tuy hiểu nhưng cảm giác vẫn thật khó chịu. Michio đã nổi giận. Một cơn giận đến khó kiềm chế. Ngay lập tức, cậu ấy đấm thẳng vào mặt Victoria một cú khiến cô bé ngã nhào ra đất. Tất nhiên, Victoria chẳng làm sao cả.

 "Đó thấy chưa? Cậu còn chẳng làm tớ sây sát được."

 "Không! Bởi vì cú đấm đó không hề có ý định tổn thương cậu. Tớ chỉ muốn thách đấu!"

 Victoria nhìn lên khuôn mặt của Michio, ánh mắt của cậu bé đó tràn đầy ý chí quyết tâm.

 "Tớ thách đấu cậu một trận đấu công bằng! Thứ bảy tuần này! Một trận đấu đối kháng! Nếu tớ thắng thì chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện lời hứa, nếu cậu thắng thì tớ sẽ rời bỏ dinh thự Soluna mà đi!"

 Nghe điều Michio đề ra, Victoria bàng hoàng, ngẩn cả người ra.

 "Sao lại bỏ đi? Ý cậu là sao?"

 "Akeru đã cho tớ một danh tính để sánh ngang với cậu, giờ cậu lại định cướp đi thứ anh ấy trao cho tớ hay sao?"

 Nói rồi, Michio nổi giận đùng đùng và đi trở về dinh thự. Vừa đi cậu ấy vừa lẩm bẩm mắng mỏ "Con ngốc! Cậu ấy chỉ là một con ngốc!". Còn Victoria, cô bé ngồi dậy và co người vào, tay ôm chặt lấy đùi. Tư thế của một đứa trẻ sơ sinh đó mang lại cho Victoria cảm giác an toàn.

 Clara chứng kiến tất cả, cô cảm thấy chút hối hận vì khiến hai đứa trẻ thân thiết cãi nhau như vậy. Cũng tại vì lúc nãy nhất thời cô đã nhớ lại quá khứ, nhớ lại cậu bạn thuở nhỏ từng cùng cô lớn lên ở nhà thờ. Nhớ lại câu nói "chúng ta cùng đồng hành nhé!". Đặc biệt tâm trí cô hiện lên hình ảnh của cha cô. Nó khiến cô vô tình tức giận rồi trút bực tức lên người Victoria.

 Clara vội vã nhìn Victoria, cô định an ủi cô bé. Thế nhưng, Victoria giờ đang muốn một mình, vốn là điều cô bé ghét nhất. Bởi vậy, Clara vội vàng đuổi theo Michio.

 Lúc này, Valeria đang ở nhà thờ Calthorn. Cô bé sau khi chào tạm biệt bố mẹ thì được cha xứ ra tiếp đón.

 "Bạn bè con đang tập luyện thánh thuật đó, Valeria! Có muốn tham gia cùng mọi người không?"

 Valeria lưỡng lự không trả lời, cô bé nhìn theo hướng chiếc xe ngựa của bố mẹ đi xa.

 "Con nhớ nhà à? Chuyến về thăm nhà thế nào rồi?"

 "Khá ổn đấy, cha xứ à!"

 Cha xứ là một người đàn ông cao gầy, trông ông đã đâu đó 40 tuổi nhưng tóc đã nhiều phần bạc trắng. Khuôn mặt của ông ấy phúc hậu từ nụ cười cho đến ánh mắt. Từ cử chỉ đến ăn mặc đều toát ra sự tử tế và đáng tin cậy.

 "Con sao vậy? Sẽ không phiền nếu chúng ta cùng vào nhà thờ chứ? Mọi người đang cùng nhau luyện tập dùng thánh thuật đó."

 "Vâng! Con vào ngay đây ạ! Thưa cha Vesperis!"