Michio đi vào trong căn phòng ngủ của Victoria, cậu nhảy trên giường nằm. Nỗi tức giận giờ đã nguôi ngoai, giờ chỉ còn là sự hối hận.
"Tại sao chứ? Mình có thể nói chuyện bình tĩnh với cậu ấy như mọi khi mà! Sao lại đấm thẳng vào mặt cậu ấy? Victoria còn là con gái nữa chứ!"
Clara bước vào phòng, Michio vội xoay người nằm sấp xuống giường. Thấy cậu bé có vẻ còn đang khó chịu vì những điều vừa xảy ra, Clara đến giường và ngồi cạnh Michio.
"Em nói chuyện với chị chút được không?"
"Được ạ! Chị cứ nói đi!"
"Vậy em có thể nói chuyện thẳng thắn với chị không?"
"Được ạ! Nhưng có lẽ em sẽ không mặt đối mặt đâu! Em đang có khuôn mặt rất xấu xí, làm vậy thì sẽ bất lịch sự lắm!"
"Haha, em lịch sự quá mức cần thiết rồi đó!"-Clara cười gượng.
Không khí khó xử bao trùm căn phòng, Michio và Clara có chút khoảng lặng, họ yên ắng không nói gì. Michio thì không có tâm trạng để nói chuyện còn Clara thì lại đang thấy áy náy. Thế rồi, Clara cũng đành thở dài và xin lỗi.
"Chị xin lỗi nhé! Chị là nguyên nhân khiến Victoria nổi cáu với em!"
"Vậy ạ? Không sao đâu! Chị là thầy của cậu ấy mà, dạy dỗ khắc nghiệt nên cậu ấy đến xả giận nên em đúng chứ? Mà nó cũng tốt cho cậu ấy thôi."
Nghe Michio nói thế thì Clara càng áy náy hơn. Cô nhớ lại lúc xưa ở nhà thờ, khi bắt đầu đón Valeria về, Bellator và Eldoria đã căn dặn rất nhiều điều. Thứ nhất là quá trình phát triển của Victoria và Valeria phải diễn ra tự nhiên nhiều nhất có thể. Thứ hai là bất kỳ điều gì cô ấy nói ra đều sẽ rất dễ để cả hai đứa trẻ đó hiểu và hình dung ra, do cả hai đều có chúc phúc Thông Tuệ Minh. Thứ ba là cô sẽ chỉ đóng vai trò làm người bạn giúp đỡ và bất kỳ suy nghĩ nào như sẽ dạy dỗ chúng theo hướng của mình sẽ để lại hậu quả rất lớn trong tương lai. Clara giờ đã nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục thế này, điều tệ nhất có thể xảy ra là Victoria sẽ trở thành một anh hùng cô độc hoặc cực đoan.
"Chị xin lỗi! Chị đã làm cô bé sợ! Chị không cố ý!"
"Yên tâm đi! Cậu ấy là kiểu người nhát gan mà lại dễ quên. Chỉ cần cậu ấy ôm em vào tối khi ngủ là sáng lại… à mà, giờ có lẽ cậu ấy và em cũng không muốn làm điều đó nữa."
Michio ngồi dậy và nhìn vào mắt Clara, đôi mắt cậu bé có hơi vô hồn. Clara bất ngờ nhận ra đôi mắt đó, nó giống với cô của quá khứ.
"Em lại ngu ngốc để bị bỏ lại nữa mà! Điều này ổn thôi!"
"Không đâu, Michio! Đừng nghĩ như thế!"
Clara nắm lấy hai vai của Michio và nói lớn với cậu bé.
"Chị đã nói rằng con bé có thể khiến em chết nếu nó cứ khăng khăng kéo em vào chuyến hành trình của nó! Con bé sợ sẽ mất em!"
Mắt của Michio lại sáng trở lại khi nghe thấy điều vừa rồi. Cậu ấy như hiểu ra điều gì đó, hơn 9 tháng ở bên nhau mỗi giờ mỗi phút đã làm Michio hiểu rõ con người Victoria. Clara thì chưa hiểu gì về Victoria cả, cô đang sợ hãi về hậu quả mình sẽ gây ra khi vô tình khiến một trong những "đứa trẻ trong tiên tri" thay đổi suy nghĩ.
"Nếu con bé phản ứng quá gay gắt chỉ vì một nỗi sợ chưa từng trải qua. Vậy thì khi trải qua liệu con bé sẽ thế nào đây? Chị đã nghĩ như thế! Chị đã không nghĩ đến suy nghĩ của em hay Victoria…"
"Chị bỏ tay đang nắm chặt hai vai em ra được không? Hơi đau rồi đấy!"-Michio ngắt lời thú tội của Clara
"Hả? À ừ, chị xin lỗi!"
Clara vừa buông hai tay ra thì một cái đó đã va chúng cằm cô làm cô choáng váng và một cú đấm mạnh vào giữa mặt làm cô ngã ra đất. Ngay lập tức ngồi dậy nhưng Clara vẫn hơi choáng váng sau hai cú đấm vừa rồi, máu mũi cô bắt đầu chảy ra.
"Cú thứ nhất là vì chị dám nói điều như thế tức là chị coi thường em! Nghĩ em là kẻ yếu đuối không thể theo kịp Victoria!"
Nắm chặt đôi bàn tay còn đang dính máu của Clara rồi đưa lên trước mặt. Michio rõng rạc nói.
"Cú thứ hai này là vì chị là nguyên nhân khiến em đấm Victoria! Giờ thì mọi thứ còn lại em sẽ tự giải quyết và chị không còn liên quan đến chuyện này nữa! Em sẽ đánh bại cậu ấy vào cuối tuần để cậu ấy không cần lo lắng cho em nữa!"
Nghe rõ lời khẳng định của Michio, Clara
đột nhiên cảm thấy yên tâm đến khó tả. Cô ấy giờ đã ổn định lại và nhìn lên khuôn mặt Michio. Cậu nhóc dường như đã vực lại tinh thần sau hiểu lầm vừa rồi.
"Em làm chị phải nể phục đó! Cú đấm mạnh lắm đấy!"
"Ơ chị chảy máu cam rồi ạ? Em xin lỗi! Để em lấy khăn giấy!"
Michio lục ục ngăn bàn để lấy cuộn khăn giấy cậu luôn chuẩn bị sẵn để đề phòng mỗi khi Victoria cảm hay sổ mũi. Lấy ra vài tờ giấy lau rồi như thói quen, Michio tiến đến và nhẹ nhàng lau máu mũi đang chảy ra của Clara. Hành động này vô tình làm Clara giật mình lùi lại. Thấy vậy, Michio đưa nó vào tay cô kỵ sĩ.
"Chị dùng cái này đi ạ!"
"Julian!"-Clara vô tình thốt ra cái tên này trong vô thức.
"Julian? Anh ấy là ai ạ?"
"Không! Không! Sao mình lại…"
Clara nhìn Michio với ánh mắt sợ hãi, cô run rẩy cố đẩy cậu bé thật mạnh ra ngoài. Sau đó, Clara chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng đó, cô chạy ra khỏi dinh thự. Victoria lúc này đang lủi thủi, rệu rã bước vào dinh thự. Clara lao ra ngoài cửa vô tình đẩy Victoria ngã bệt xuống đất. Cô ấy đi đến chuồng ngựa và lấy một con ngựa to khỏe ra ngoài rồi phóng bay đi mất. Con bạch mã thân thiết của Bellator nhìn thấy tất cả, bao gồm cả vẻ mặt hoảng sợ của Clara. Nó nhẹ nhàng đứng lên bằng hai chân rồi tháo chốt chuồng chạy ra ngoài để đi kiểm tra dinh thự.
Khi đi đến cửa dinh thự, nó nhìn thấy Victoria đang ngồi bệt dưới đất. Cô bé vẫn còn hơi ê mông sau khi bị Clara xô ngã. Con ngựa nhìn Victoria một hồi rồi tiến lại gần và liếm vào mặt cô bé. Victoria quay sang nhìn, thấy mặt con ngựa chình ình trước mắt mình, cô bé giật mình và vung tay đấm nó. Thế nhưng, con ngựa chỉ hí lên một cái rồi nhảy lên đứng bằng hai chân sau, nó đã né cú đấm vừa rồi một cách dễ dàng. Nhận ra đó là chú ngựa kỳ lạ trong chuồng nhà mình, Victoria đã bình tĩnh lại.
"Zoa? Sao cậu lại ở đây?"
Con ngựa lại liếm mặt Victoria rồi xoay mông lại, nó bứt tốc chạy thẳng về phía khu rừng ma ám rồi biến mất. Victoria nhìn theo hình bóng con ngựa đó, cô bé cũng thấy điều này vài lần trước đây rồi.
Lúc này, Michio từ trên tầng bước xuống. Cậu nhìn thấy Victoria ngồi bệt mông dưới đất với đống nước dãi dính đầy trên mặt.
"Bị tớ đấm vậy mà đã khóc nhè rồi hả? Cậu còn chẳng bị thương chút nào cơ mà?"
Nghe Michio nói vậy, Victoria lườm Michio.
"Hứ! Hứ!"
Victoria quay mặt đi và không thèm nhìn Michio, cô bé cố tỏ ra bản thân đang giận dỗi và không thèm nói chuyện với cậu.
"Tớ sẽ không đến ôm lấy hay dỗ dành cậu như mọi khi đâu! Bởi vì từ bây giờ, chúng ta là đối thủ của nhau, không phải là đồng đội!"
Victoria nghe giọng điệu không còn dịu dàng như mọi khi của Michio đã có chút bất ngờ. Cô bé lần đầu tiên thấy chất giọng đó từ cậu bạn thân, chất giọng như thể sẵn sàng bỏ lại cô bé vậy. Không phải cái giọng êm dịu và nhẹ nhàng như mọi khi. Bởi vậy, Victoria đã tò mò mà quay lại để nhìn Michio. Ánh mắt của cậu ấy lúc này thật đáng sợ và lạnh lùng. Victoria vốn khá ngốc, cô bé chẳng bao giờ hiểu Michio đang nghĩ gì trong đầu cả. Giờ đây lại lần đầu chứng kiến một mặt khác của Michio, Victoria đã có cảm giác lo sợ.
"Thứ bảy này, cứ hết sức mà đánh với tớ đi! Giao kèo thì như chúng ta đã nói, tớ sẽ giữ lời!"
Nói rồi, Michio bước qua Victoria mà không thèm đỡ cô bé dậy. Cậu bé đi đến bìa rừng để tiếp tục luyện tập. Lần này, Michio đã vác cả đống ma thạch và thuốc mà Eldoria đã làm ra để hồi phục cho cậu ấy mỗi khi vô tình bị thương. Ánh mắt Michio lần này có vẻ như đang có ý định tập đến mức tổn hại cả cơ thể.
Victoria nhìn thấy Michio quyết tâm như thế, cô bé liền lủi thủi nhìn cậu bé từ phía xa. Michio lúc này luyện tập còn điên cuồng hơn trước đó, cậu bé như đang trút giận lên cây cối bìa rừng vậy. Thế nhưng cơ thể trẻ con đó có giới hạn, Michio đã vô tình quá khích và làm gãy chân mình. Xương cậu ấy đã gãy làm đôi khiến cậu ngã xuống vì đau đớn, Michio nhanh chóng cắn răng chịu đau rồi cố định lại xương và dùng ma thạch để hồi phục. Sau đó, cậu ấy nốc một lọ thuốc để hồi phục thể lực và tiếp tục tập luyện. Nhưng rồi, cố quá thì thành quá cố. Michio lăn đùng ra mặt đất và bất tỉnh. Nhìn thấy điều đó từ xa, Victoria hốt hoảng chạy lại gần để xem tình hình.
"Michio! Cậu có sao không?"
Nghe thấy tiếng gọi đó, Michio đã vô tình tỉnh lại. Victoria đến gần và bế Michio lên, cô bé định mang cậu trở lại dinh thự để nghỉ ngơi.
Ở nhà thờ Calthorn lúc này, Valeria đang cùng bọn trẻ ăn cơm trưa. Cô bé ngồi một mình một chỗ để ăn. Thấy vậy, cha xứ Vesperis lại chỗ cô bé và ngồi xuống bên cạnh.
"Con sao luôn ngồi một mình thế?"
"Cha thử hỏi mấy đứa trẻ khác đi!"
Nói rồi, Vesperis nói lớn với tất cả các đứa trẻ trong nhà thờ.
"Có bạn nào ở đây muốn ngồi ăn cùng Valeria de Soluna không nè?"
Lúc này, cả đám trẻ đều đồng thanh trả lời.
"Không ạ!"
Câu trả lời thành thật đó làm Valeria có chút bực bội, cô bé nắm chặt cái dĩa trên tay. Đám trẻ xung quanh thì cứ bàn tán nhau về câu hỏi vừa rồi, về Valeria.
"Bạn không muốn đến gần con nhỏ đó à?"
"Ừ! Nó lập dị lắm! Lúc nào cũng đòi học Thánh Thuật, nó nghĩ mình là thiên sứ chắc?"
"Nghe nói nó còn là con của phù thuỷ đó!"
Đến cả đám con trai cũng bàn tán nói xấu Valeria.
"Mày đến ngồi với nó không?"
"Thôi bỏ đi! Nó lần trước đánh tao súyt chết còn gì?"
"Ha ha! Cái đó do mày gây sự với con nhỏ bạo lực đó trước chứ!"
"Tao chỉ nghĩ nó tài năng và xinh xắn nên đã thách đấu thôi! Ai mà nghĩ nó lại như thế chứ?"
Lúc này đây, những lời nói xấu của bọn trẻ đều như mũi tên đâm vào Valeria. Cha xứ thấy thế thì cố gắng bảo bọn trẻ dừng lại nhưng vô dụng. Valeria chỉ ngồi một chỗ cắn môi chịu đựng.
Bỗng nhiên, Clara lao vào nhà thờ với vẻ mặt kinh hoàng làm cho sự chú ý chuyển sang cô ấy. Bọn trẻ giờ tạm không còn nói xấu Valeria. Vesperis nhìn thấy con gái đang hoảng loạn liền chạy ra đỡ lấy cô ấy.
"Con gái! Con sao vậy?"
"Không ổn! Julian! Cậu bé đó làm con nhớ đến Julian!"
"Julian?"
Clara hoảng loạn cầm lấy hai vai của Vesperis. Cô ấy đứng chùn chân như sắp ngã đến nơi rồi vậy.
"Con hãy bình tĩnh lại nào, Clara!"
"Con đang cố đây!"
Clara nhìn vào hướng một căn phòng phía sau của nhà thờ. Cô ấy cầu xin bố.
"Con cần…"
Clara nhìn xung quanh, thấy bọn trẻ đang ở đây, cô ấy liền nuốt nước bọt.
"Con cần uống thuốc! Cha hãy cùng con đi lấy nó đi!"
Thế rồi, Clara ngã xuống và ôm đầu trong đau đớn. Vesperis nhìn con gái với ánh mắt lo lắng, ông quay lưng lại để con gái trèo lên rồi cõng cô đi vào căn phòng phía sau nhà thờ. Sau đó, một dạng ma thuật được thi triển để khoá chặt cửa phòng.
Lúc này, bọn trẻ lại xì xầm bàn tán, Valeria thì vẫn lủi thủi ngồi ăn một mình. Sau đó, Valeria lấy một túi ma thạch và khí thạch rỗng ra và luyện việc truyền ma lực vào nó. Đây là bài tập mà Vesperis luôn bảo cô bé làm, khi đống đá đó được lấp đầy thì đưa cho ông ấy. Valeria tuy không hiểu rõ nó có tác dụng gì nhưng cô bé vẫn làm vì nó cải thiện khả năng kiểm soát ma lực và khí lực của cô bé.
Đám trẻ thấy cái việc kỳ lạ mà mỗi Valeria được cha xứ giao cho làm. Ông ấy còn bảo nó rất quan trọng với ông. Thấy vậy, một đứa trẻ trong nhà thờ đã đến gần Valeria. Cậu bé kiêu ngạo hỏi.
"Rốt cuộc thì đứa lập dị như ngươi sao được làm một việc quan trọng như vậy chứ? Cha sao không nhờ bọn ta?"
Valeria thở dài, cô bé đưa một viên đá cho cậu chàng kia.
"Cậu là Albert đúng chứ? Thử làm nó phát sáng rực rỡ đi!"
"Ờ được, dễ ẹc ấy mà! Đưa đây!"
Albert giật lấy viên đá từ tay Valeria, cậu bé đeo một loại vòng dẫn truyền ma thuật xong truyền năng lượng vào viên đá. Sau 1 phút, Albert đã thở hồng hộc và lăn ra đất bất tỉnh vì cạn ma lực mà không thể nào làm viên đá phát sáng.
"Yếu mà thích ra gió thật! Cậu còn chưa nạp đầy được 1% của viên ma thạch này nữa, điều đó chứng tỏ khí lực lẫn ma lực của cậu đều kém."
Valeria lúc này đã nạp xong ít nhất 10 viên đá. Mỗi viên cô bé chỉ mất đâu đó chưa đến 10 giây để nạp đầy. Điều mà đến cả các pháp sư tầm cỡ cũng khó làm được. Vốn Valeria có lượng đầu ra và khả năng hồi phục ma lực và khí lực lớn hơn người thường rất nhiều. Cô bé thường thiếu kiểm soát nó nên khi dùng ma thuật tấn công thường tạo ra những đòn công phá nguy hiểm và gây thiệt hại lớn. Đó là lý do bọn trẻ ở nhà thờ khá sợ và ghét cô bé.
Albert tỉnh dậy, cậu đã được Valeria dùng ma lực để hồi phục cho. Nhìn thấy Valeria chạm vào mình, Albert xấu hổ lùi lại.
"Ngươi làm gì ta thế?"
"Hồi phục ma lực cho cậu thôi, có vấn đề gì à?"
Albert nghe vậy thì đỏ mặt, nói lớn.
"Bộ không biết là chạm vào ngực người khác là đáng xấu hổ không?"
Đứa bạn của Albert đứng bên cạnh nghe vậy thì lỡ mồm đệm thêm một câu.
"Đấy là dành cho phụ nữ mà? Mày là gái mới lớn ấy hả?"
"Im mồm!"-Albert la mắng người bạn mình.
Nhìn thấy Albert xấu hổ chỉ vì bị chạm vào người, Valeria lại nhớ đến Michio. Cô bé tự hỏi rằng "Liệu Michio có ngại khi cô bé chạm vào người không?" rằng "Bản thân mình còn sờ mó và ôm Michio ngủ mà, cái đó có xấu hổ không?". Thế nhưng vì hôm đó ngủ ngon nên cô bé đã kết luận là "Không!"
"Albert này!"
"Gì hả? Nói đi con nhỏ kia!"
"Người cậu như con tép ấy!"
"Hả? Ý ngươi là sao?"
Valeria nhìn vào bàn tay và nhớ lại cảm giác tiếp xúc với Michio.
"Tôi có một người chị gái song sinh tên Victoria. Khi tôi đang sống ở đây, bố mẹ tôi đã tìm được một cậu bé về làm bạn với chị ấy cho đỡ cô đơn. Tôi đã gặp người đó hôm qua, cậu ấy tên Michio."
"Thế thì liên quan gì đến chuyện người ta như con tép chứ?"-Albert gắt gỏng.
"Tôi đã có cơ hội được chạm vào cơ thể Michio và nhìn cậu ấy khoả thân trên. Cậu ấy săn chắc, cơ bắp đẹp và rõ nét. Cậu ấy cho tôi thoải mái sờ soạng. Đối xử thì nhẹ nhàng và tinh tế đến mức dễ chịu. Ngủ cùng cậu ấy cũng có cảm giác rất ấm áp nữa."
Nhìn thấy Valeria kể về Michio như vậy, bọn trẻ xì xào bàn tán ầm cả lên. Albert thì như vừa có sét đánh ngang tai. Cậu há hốc mồm chẳng biết nói gì. Cậu ta háo thắng và đối tượng cậu muốn hơn thua là Valeria. Nghe cô bé nói đã ngủ cùng với Michio làm cậu ấy nghĩ Valeria đã có câu chuyện "giường chiếu". Albert đã thua trước Valeria hoàn toàn!
Valeria nhìn những đứa trẻ xung quanh bàn tán, cô bé khuếch đại thính lực bằng cách ứng dụng khí thuật.
"Con bé đó là dạng con gái gì vậy? Ngủ với bạn chị gái luôn."
"Khéo nhỏ cái cậu tên Michio đó còn là bạn trai của Victoria đấy, tội nghiệp cô chị ghê!"
"Đúng thế thì tội thật, Valeria là kiểu con gái lẳng lơ mà."
Nghe thấy những lời nói độc địa đó, Valeria đột nhiên nổi cáu. Cô bé trèo lên trên bàn ăn để đứng rồi lớn tiếng tuyên bố với tất cả những đứa trẻ.
"Nghe đây! Tôi và chị gái đã cùng thề ước với Michio rồi! Chúng tôi là định mệnh của nhau trước rồi! Mấy người biết cái gì chứ? Tôi không phải kiểu lẳng lơ cũng như giành giật của chị tôi! Bọn tôi chia sẻ mọi thứ với nhau!"
Bọn trẻ ngay lập tức chú ý đến lời tuyên bố rõng rạc đó của Valeria. Cô bé nói xong thì vểnh mặt lên trời cười thầm "Đúng là cả bọn đã thề ước sẽ đánh bại tên đen xì mà!". Xong cô bé không hề hiểu bọn trẻ im lặng vì sốc khi nghĩ rằng Valeria đã đính hôn.
Trở về phía Michio, cậu bé lúc này mới tỉnh dậy. Cậu ấy thấy Victoria đang gối đầu trên đùi mình mà ngủ. Cô bé có lẽ đã chăm sóc cho Michio kể từ lúc cậu bé ngất đi. Nhìn thấy khuôn mặt Victoria khi ngủ, Michio lại nhẹ nhàng xoa đầu cô bé như một thói quen. Lúc này, con Golem đầu bếp bên ngoài bước vào với một bát súp trên tay.
"Chủ nhân! Tôi đã làm súp như ngài nói rồi đây!"
Victoria bật dậy khi nghe thấy súp đã làm xong. Cô bé liền đến đỡ lấy bát súp nóng đó và mang lại bàn. Michio lại thay đổi sang ánh mắt lạnh lùng.
"Cậu làm cái gì thế?"
"Nói "A" đi! Tớ sẽ đút cho cậu ăn!"
"Tớ hỏi cậu làm gì thế? Chăm sóc đối thủ của mình à?"
"Nói "A" đi nào! Làm ơn!"
Michio vẫn ngậm miệng, cậu ấy không nói gì mà chỉ nhìn Victoria bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách. Lúc này, Victoria bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó nữa được không?"
Michio tiếp tục im lặng nhìn, Victoria đưa thìa súp đến gần miệng cậu. Michio chỉ gạt nó sang một bên, cậu ấy quay mặt đi và lặng yên, không nói gì.
"Sao cậu lại hành xử kỳ lạ như thế? Sao cậu không hiểu cho tớ? Chiều chuộng tớ như mọi lần đi mà!"
Michio lúc này chỉ thở dài.
"Trong thời gian này, chúng ta là đối thủ! Vì thế, hãy hết sức mà đánh bại tớ vào cuối tuần này!"
Nói rồi, Michio đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Cậu bé xuống phòng bếp. Bụng Michio giờ đã đói meo sau khi tỉnh dậy. Con golem lúc này đang thu dọn bát đũa, nó đang thu một nồi súp lớn chứa đầy súp bên trong. Michio nhận ra đó chẳng thế nào là do golem làm vì chúng luôn tính toán lượng ăn vừa đủ để không lãng phí.
"Golem này! Đó là do ai làm thế?"
Con golem quay lại và trả lời.
"Cô chủ Victoria ạ! Cô ấy nấu nó khi cậu bất tỉnh. Cô ấy bảo tôi mang nó lên và nói là do tôi làm."
Biết được điều đó, Michio liền lấy bát và thìa rồi sắp ra bàn ăn.
"Golem nè! Hãy nói với Victoria nếu cậu ấy có hỏi là Golem đã vứt hết súp đi rồi nhé!"
Trên phòng ngủ, Victoria buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô bé lại thấy Michio lao vào luyện tập. Lần này, cậu bé chuẩn bị một cái túi thật to và bỏ đá thật nặng vào và học cách bốc vật bằng nó. Cứ liên tục quẳng túi đá ấy qua lại cho đến khi rách bao. Rồi cậu lại chạy về dinh thự và nhờ Golem làm cho mình sợ dây thừng để tập các thế túm vật qua vai. Victoria thì chỉ ngồi trên phòng buồn bã ngắm nhìn Michio với vô vàn suy nghĩ loanh quanh trong đầu.
Michio thì ở ngoài tập luyện nhưng cứ được một lúc phải đứng lại ôm miệng một lần.
"Ợ! Mình ăn hơi nhiều rồi thì phải!"
Cứ tiếp diễn như vậy đến tối bạch nguyệt, Victoria đã ngủ quên lúc nào không hay biết. Michio lúc này đang nằm đọc quyển sách về võ thuật. Cậu ấy có lẽ đang nghĩ đến hướng đa dạng hoá cách chiến đấu để đánh bại Victoria. Nhưng cậu cũng đang băn khoăn chuyện làm sao để vô hiệu hoá kiếm thuật của Victoria. Đó mới là vấn đề lớn nhất. Thế nhưng, ánh sáng vàng chiếu xuống mặt đất của trăng bạch nguyệt đã làm Michio liu diu buồn ngủ. Cậu nhìn về phía phòng ngủ và rất muốn vào cái giường ấm áp đó.
"Giờ mà vào thì coi như công sức tỏ vẻ lạnh nhạt với Victoria coi như công cốc!"
Michio nhìn lên ánh trăng trong đêm, bạch nguyệt đúng như cái tên, nó có màu trắng xám tuyệt đẹp, trái ngược với sắc tím đỏ huyền bí của hắc nguyệt. Dưới ánh sáng ấm áp và đẹp đẽ đó, Michio đã nằm xuống nền cỏ gần bìa rừng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hắc nguyệt, Clara cuối cùng cũng đã cưỡi ngựa trở về dinh thự nhà Soluna. Cô ấy có vẻ là đã ổn định lại tinh thần. Michio nghe thấy tiếng ngựa chạy thì liền thức dậy. Nhìn xuống cái gì đó đang đè nặng lên cơ thể, Michio ngạc nhiên khi thấy một đống cây leo đang bò khắp cơ thể mình. Đúng hơn, chúng như đang đan thành một chiếc chăn để đắp lên người Michio vậy. Gạt đám dây leo sang một bên, Michio ngồi dậy, bên dưới chỗ cậu nằm thì đám cỏ như đã mọc ra dài hơn rất nhiều. Nó mềm mại và đàn hồi như một tấm nệm êm ấm trên giường ngủ vậy. Tuy thấy kỳ lạ nhưng Michio không để ý nhiều, cậu bắt đầu đứng dậy rồi tiếp tục dùng thuốc hồi phục thể lực và ma thạch của Eldoria để mát xa cho đỡ đau cơ.
Khi cơ thể thoải mái hơn là lúc bụng biểu tình vì đói. Michio đã không ăn vào lúc tối bạch nguyệt vừa qua nên giờ đói meo. Tiếng bụng kêu òng ọc làm Michio có chút ngại ngùng. Bỗng nhiên, từ trong rừng lăn ra vài loại quả kỳ lạ trông như có vẻ ăn được. Michio nhặt chúng lên và lau đi, trông quả đó khá giống trái đào nhưng chúng khá to, phải cỡ quả dưa lưới. Nhìn trái đào đó có vẻ ngon nhưng Michio chẳng thể nào dám ăn chúng. Bởi vì dù gì nó cũng từ khu rừng ma ám lăn ra mà.
"Có lẽ mình nên vào dinh thự để nhờ golem nấu ăn nhỉ? Mà chạm mặt với Victoria bây giờ cứ khó xử thế nào ấy!"
Bỗng từ trong khu rừng có một hình bóng bước ra, Michio nhận ra ngay đó là chú ngựa của Bellator.
"Zoa! Cậu lại vào rừng à?"
Zoa từ trong rừng bước ra và dụi dụi mũi vào má Michio. Sau đó, nó cắn trái đào Michio đang cầm một cái rồi ăn ngon lành. Ăn xong, nó dùng lưỡi để ra hiệu Michio có thể ăn được quả đào đó.
"Ý cậu là cái này ăn được đúng không? Cậu là người kiếm nó à?"
Con ngựa hí lên một cái rồi gật đầu. Michio biết Zoa rất thông minh nên đã tin tưởng và ăn quả đào đó. Khi vừa chén xong trái đào, Michio vẫn cứ có chút thèm ăn. Thấy vậy, Zoa kéo từ trong bụi cây ra cả đống hoa quả.
"Woa! Cậu kiếm đống này từ đâu thế? Chúng trông ngon quá!"
Con ngựa đó hí nên rồi nhe răng ra cười, Michio ôm đầu nó và xoa chiếc bờm dài và mượt. Cậu cảm ơn Zoa rối rít.
Victoria sau khi tỉnh dậy thì thấy tiếng động dưới dinh thự, cô bé xuống dưới thì thấy Clara đã trở về.
"Chị Clara ạ? Sáng bạch nguyệt chị đi đâu mà hốt hoảng thế?"
"Không có gì đâu em! Chúng ta tiếp tục luyện tập thôi nhỉ?"-Clara gượng gạo trả lời.
Clara ngó tới ngó lui một hồi như tìm ai đó, rồi cô hỏi Victoria.
"Em đã làm lành với Michio chưa thế?"
Nghe câu hỏi đó, Victoria đột nhiên buồn bã, cô bé nói với giọng u buồn.
"Cậu ấy lạ lắm! Đột nhiên trở nên xa cách rồi ạ!"
"Ý em là sao?"
"Cậu ấy cạch mặt em rồi! Xong còn bỏ em bơ vơ ngủ một mình nữa!"
Nghe vậy, Clara bắt đầu lo lắng. Cô sợ Michio đang giận dỗi nên cạch mặt Victoria. Xong cô bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh cậu bé bỏ rơi Victoria, để con bé chìm vào bóng tối… Nghĩ đến điều đó, Clara tái mét cả mặt.
"Để chị nói chuyện với em ấy nhé! Giúp bọn em làm hoà nè!"
"Không được đâu! Cậu ấy như kiểu thành con người khác ấy. Thậm chí còn bảo em sẽ là đối thủ của cậu ấy chứ không còn là đồng đội gì hết."
Nghe vậy, Clara mới nhận ra Michio vẫn còn nhớ lời thách đấu. Cô đã hiểu ra một chút rồi nên đã nhẹ nhõm hơn. Cô đến gần và xoa đầu Victoria.
"Vậy chúng ta tiếp tục luyện tập thôi nhỉ? Dù gì Michio cũng đang cố gắng mà."
"Chị nói vậy là sao? Giúp em làm lành đi chứ!"
"Chị chịu!"
Thế rồi, Michio cứ miệt mài luyện tập võ thuật. Cậu ấy cố học cơ bản những đòn đấm, đánh khuỷu tay, phá trụ và bắt vật. Có lẽ cậu ấy đã hình dung ra chiến thuật gì đó để đánh bại Victoria. Hiện tại, Michio đang liên tục thành thạo đến vài chiêu thức và rèn luyện vài nhóm cơ để có thể thực hiện kế hoạch đánh bại Victoria của mình.
Thứ hai, Michio liên tục luyện tập sức mạnh cho cú đá, cú đấm của bản thân mình, cả những đòn vật xuống nữa. Thứ ba, cậu chuyển sang tập leo cây, cứ bám bằng tay và trèo lên rồi tụt xuống. Thứ tư, Michio chuyển sang việc dùng dây thừng vào một tảng đá nặng cả tạ, cậu cầm hai đầu dây rồi chạy để kéo theo tảng đá. Thứ năm, Michio lại chuyển qua việc học bật nhảy và di chuyển chân, cậu cho đá và túi rồi đeo lên người rồi nhảy cao nhất có thể. Thứ sáu, Michio tập một cách khá kỳ lạ và cũng khá nhẹ nhàng, cậu ấy chỉ đơn giản là dựng những cây gậy lên rồi để chúng đổ về phía mình và tóm lấy hoặc gạt chúng sao cho không rơi vào người. Mỗi ngày, Michio chỉ dành ra 18 tiếng để ngủ vào mỗi tối, 2 tiếng cho việc ăn và lẻn vào dinh thự tắm rửa. Còn lại Michio dành 52 tiếng một ngày là dành cho việc luyện tập. Mục tiêu của cậu ấy là đánh bại Victoria-một thiên tài kiếm thuật được thế giới này ưu ái.
Victoria cùng Clara cũng luyện tập kiếm thuật trong những ngày đó. Thế nhưng Victoria chẳng thể nào tập trung nổi, cô bé cứ mải chú ý đến Michio mãi mà để thua rất nhiều, chẳng thể nào thắng lấy một lần trước Clara. Ngày thì tập, xong đến bữa thì biếng ăn, tối thì ngủ muộn hơn bình thường. Cô bé đã kiệt quệ đi khá nhiều. Ngược lại, Michio tuy tập gắt gao nhưng do dùng thuốc hồi phục liên tục và ăn uống, ngủ nghỉ khá đầy đủ nên hình như còn béo tốt hơn. Clara thấy Victoria có vẻ hao mòn đi khá nhiều nên đã cưỡi ngựa đi tìm ai đó. Người mà cũng có thể an ủi Victoria.
Cuối cùng hôm nay cũng đã là thứ bảy, Michio đã chuẩn bị xong mọi thứ và đợi Victoria ở dưới gốc cây. Cậu chuẩn bị khá kỹ từ bao tay làm bếp đến một sợi dây thừng quấn cố định quanh tay. Có vẻ như Michio đã nghĩ đến việc vô hiệu hoá kiếm của Victoria đầu tiên.
Thế nhưng Michio cứ đứng dưới cánh đồng đợi mãi mà chẳng thấy Victoria đâu cả. Zoa lại đến để mang thức ăn cho Michio như mấy ngày gần đây. Buồn mồm ngồi đợi, Michio lỡ tay ăn hết đống hoa quả đó.
Lúc này, Victoria mới rệu rã bước đến điểm hẹn. Cô bé cầm theo hai thanh kiếm gỗ và ném cho Michio một thanh. Michio ném nó sang một bên vì nếu đấu kiếm với Victoria thì cậu thua chắc luôn rồi.
"Cậu hãy dùng nó để đánh tớ đi! Rồi tha lỗi cho tớ nhé!"
Nhìn cơ thể đang mệt mỏi và có chút gầy gò, xanh xao đi của Victoria. Michio có chút khó cầm lòng. Cậu bé chỉ đành bông đùa.
"Cậu đang giảm cân đấy à?"
"Ừ, tớ yếu thì cậu mới đánh tớ đau cho hả giận được chứ!"
Nghe vậy, Michio liền tức giận chỉ tay thẳng mặt Victoria và mắng mỏ.
"Cậu coi tớ là kiểu người yếu đuối đến mức nào thế? Tớ không cần đối thủ nhân nhượng! Dùng hết khả năng của bản thân để mà đấu với tớ! Bằng không thì có chiến thắng tớ cũng sẽ rời đi!"
Nói đến đây, Michio cũng thầm nghĩ "Thôi chết! Lỡ mà thua cũng phải đi, thắng cũng phải đi thì mình sắp tới chắc chuyển vào rừng để sống mất! Chắc sống với Zoa được không nhỉ?".
"Này, Michio! Cậu sẽ bỏ lại tớ đúng không?"
Đột nhiên Victoria lại hỏi một câu hỏi như vậy làm Michio hơi ngạc nhiên.
"Chúng ta đang là đối thủ, quên chuyện đồng hành hay ở bên nhau đi!"
Nghe vậy, Victoria càng xuống tinh thần. Nhìn cô bé đó như vậy làm Michio bắt đầu nổi giận. Cậu tiến đến gần Victoria và xách cổ áo cô bé lên, quát lớn.
"Đừng có ủ rũ kiểu đó! Cậu biết tôi đã phải khổ luyện thế nào để theo kịp cậu từ lúc về đây không? Rồi kể từ khi chúng ta thề ước với nhau, tôi càng phải cố gắng hơn nữa. Giờ thì cậu nghiêm túc đối đầu với tôi đi!"
Nhìn ánh mắt giận giữ của Michio, Victoria cũng cảm thấy căng thẳng và ngột ngạt. Cô bé vốn chỉ tiếp xúc với bố mẹ, em gái, Michio và gần đây nhất là Clara. Thế nên, cô bé vốn không phải kiểu người giỏi nắm bắt tâm lý. Bản thân lúc nào cũng được chiều chuộng nên nhiều lúc Victoria cũng ích kỷ, nhõng nhẽo với mong muốn người khác hiểu mình.
"Gì chứ? Ánh mắt kỳ lạ nữa lại xuất hiện kìa! Sao không nhìn tớ với đôi mắt như mọi khi chứ? Sao cậu không nói thẳng ra điều cậu muốn để tớ hiểu?"
Lúc này, dần hiểu ra mong muốn của Victoria. Michio cũng dần đỡ nổi đoá hơn, cậu buông hai tay xách cổ áo xuống và nhìn Victoria như mọi khi.
"Quả đúng là cách này không hiệu quả với cậu rồi nhỉ? Vậy thì cậu cũng nên thế, dùng hết sức để đấu với tớ đi! Sau đó, tớ sẽ nói những điều cậu muốn biết, những thứ cậu muốn nghe."
Michio nhẹ nhàng xoa đầu Victoria như mọi khi. Hành động đó làm cho cô bé cảm giác phấn chấn trở lại. Cái xoa đầu nhẹ nhàng như mọi khi, cái ánh mắt mà Michio vẫn hay dùng để nhìn cô bé, cả cái chất giọng dịu dàng và hiền từ nữa. Nó đã lấy lại chút tinh thần cho Victoria, cô bé nắm chắc thanh kiếm trong tay.
Victoria giải trừ toàn bộ chúc phúc trên người mình có rồi từ từ lùi ra xa khỏi Michio.
"Vậy nếu tớ thắng, cậu sẽ làm theo ý tớ trong một tuần tới được không?"
"Khoan, cái điều kiện ban đầu thì sao? Ý là tớ thua thì rời…"
"Tớ không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết!"-Victoria bịt tai lại rồi nói lớn.
Michio đành cười bất lực trước tình trẻ con của người bạn thân. Victoria cầm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay và đưa ra phía trước mặt, thế thủ căn bản như mọi khi. Thấy thế, Michio cũng thủ thế, cậu để hai tay thả lỏng, tay trái đặt ngang ngực, tay phải để ngang hông.
"Ngoài ra, tớ cũng giải trừ hết chúc phúc của bản thân rồi đấy!"
"Hả? Sao cậu làm thế?"
"Vì tớ muốn đấu hết sức một cách công bằng!"
"Vậy xin được chiếu cố! Bắt đầu thôi!"
Ánh mắt của Victoria đột ngột thay đổi khi vừa nghe câu "Bắt đầu thôi!", cô bé tiếp cận Michio nhanh chóng và tung một đòn ngay góc chết nhắm vào mạn sườn. Thế nhưng Michio đã tính đến chuyện này trước, cậu bé cũng tiến lên vài bước khi Victoria lao vào áp sát. Do Michio tiếp cận sát bản thân, Victoria đã nhảy ra theo phản xạ tự nhiên để giữ khoảng cách. Bắt lấy cơ hội đó, Michio tung một đòn phá trụ bằng chân phải vào cẳng chân của Victoria. Cô bé bị bất ngờ dính một đòn khá lực đó nên có chút khựng lại vì đau. Michio càng tiến sát gần hơn, cậu dẫm lên mu bàn chân trái của Victoria để hạn chế cô bé di chuyển rồi đấm một cú thẳng vào mũi. Victoria đã dính đòn này trước đó nên đã nhanh chóng nhận ra và chặn lại bằng chuôi kiếm.
"Đòn này cậu đã tung ra rồi! Tớ không dễ dính lại đâu!"
"Mất tập trung đó! Đừng tự mãn!"
Michio ngay lập tức tung một cú đấm móc ngang vòng qua chuôi kiếm ngắm thẳng cằm Victoria. Cô bé ngay lập tức choáng váng, Michio dùng chân đang dẫm vào mu bàn chân của Victoria làm trụ và xoay người làm một cú đá tống sau. Thế nhưng do chưa thành thạo đòn đó, Michio lỡ để mất thăng bằng làm cậu phải nhảy ra xa. Cũng may mắn là cú xoay vừa rồi đã làm Victoria chấn thương mu bàn chân trái. Cô bé giờ cũng đã lấy lại ý thức.
Có lẽ Michio cũng đã lường trước việc này, cậu không chỉ đọc trong sách mẹo chiếu đấu mà là cả những ngón đòn có thể lấy lợi thế cho mình kể cả khi lỡ sai lầm.
Victoria nhìn Michio, bản năng kiếm sĩ mách bảo cô rằng việc dứt điểm Michio trong một đòn hay chiến thuật áp sát của cô bé bình thường có lẽ là không đủ. Cô bé đổi tư thế, lần này cô bé để mũi kiếm hướng xuống mặt đất và ra phía sau người. Trọng tâm dồn về phía trước để sẵn sàng cho một cú lao lên thật nhanh.
Michio bắt đầu dùng bước di chuyển chân, cậu nhảy lên bằng mũi bàn chân. Khi Victoria lao đến, cô bé tung một đòn chém rộng hình bán nguyệt ra trước mặt. Khi vị trí mũi kiếm đi ra sau xa nhất có thể và dừng lại, Victoria lại tiếp tục vung thêm một đòn chém hình bán nguyệt nữa. Cô bé lợi dụng triệt để lực ly tâm để các đòn chém thêm phần uy lực và tốc độ. Thế nhưng Michio lại nhẹ nhàng nhảy lùi về phía sau. Buổi luyện tập động tác chân hôm thứ năm đã có tác dụng. Do việc vung kiếm liên tục đã bào mòn thể lực của Victoria, Michio đã dần nhận thấy cô bé đang chậm lại. Để rồi trong một cú chém ngang ngực, Michio đã áp sát và dùng cùi chỏ chọc vào cổ tay Victoria. Cô bé vung kiếm lên quá mạnh, cộng với đòn tấn công chủ động đó của Michio khiến cổ tay đã bị thương nặng.
Victoria cắn răng chịu đựng cơn đau, cô bé giờ chỉ còn có thể dùng kiếm bằng một tay mà thôi. Michio thì còn khoẻ re, cậu liên tục dùng cùi trỏ và đá thấp để tấn công Victoria. Cằm, vai, bắp chân liên tục hứng chịu những đòn tấn công hết lực của Michio. Lúc này đấy, ý thức của Victoria đang mờ dần. Michio nhận thấy điều đó thì đã ngừng tay lại. Victoria đã khụy gối xuống đất.
"Xem ra tớ thắng rồi nhỉ?"
"Chưa đâu! Chỉ là tớ không nghĩ cậu đã mạnh đến mức này thôi!"
Michio đột nhiên cảm nhận thấy điều gì đó khá lạ nên đã lùi ra xa. Nhưng ngay lập tức Victoria đã phóng đến tiếp cận. Theo phản xạ, Michio tung ra một đòn đấm tay trước nhưng Victoria đã nhảy lên trên không, cô bé xoay một vòng bay ra sau lưng đối thủ. Michio vừa quay người lại thì đã có cảm giác như mất đi nửa thân dưới. Cậu bé đã trúng một đòn rất nặng và ở ngay vị trí gan. Thật may mắn là Victoria đã không dùng hai tay để tung đòn, nếu không có lẽ Michio đã gục ngã ngay lập tức.
Đau đến mức khó thở làm Michio phải ngã gục xuống đất. Cậu chống tay xuống nền cỏ và ngước nhìn lên Victoria. Cô bé sừng sững như một ngọn núi cậu chưa thể vượt qua. Không! Như một bầu trời cậu không thế chạm đến vậy.
"Cậu còn chiến đấu tiếp được không? Tớ đã dùng hết sức mạnh của bản thân rồi đấy!"
Victoria đưa mũi kiếm chĩa vào cổ Michio, giờ đây cô bé đang là một kiếm sĩ với tinh thần quyết đấu đánh bại đối thủ, không còn là Victoria mà hay làm nũng trong vòng tay Michio.
"Bằng mọi giá! Tớ sẽ chạm đến được cậu bằng đôi bàn tay này!"
Michio cắn răng chịu cơn đau bên mạn sườn, cậu thực hiện lại cú đá mà mình đã tập hôm thứ hai. Michio chống tay xuống đất làm trụ, một chân tiến đến gần chân đối phương để xác định khoảng cách, chân còn lại xoay từ dưới lên trên để tung một đòn vòng cầu ngược mạnh mẽ. Victoria nhanh chóng chặn lại gót chân của Michio bằng mặt ngang của thanh kiếm. Thế nhưng đòn đánh đó đủ mạnh để làm Victoria có chút mất thăng bằng, như vậy cũng là quá đủ. Michio nhanh hạ chân xuống rồi dùng mu bàn chân đá thẳng vào cẳng chân Victoria. Cái cẳng chân đó từ nãy đến giờ đều ăn đòn nên đang rất yếu, điều đó khiến Victoria phải khuỵu một bên gối.
"Tớ đã bảo là sẽ chạm đến được vị trí của cậu rồi mà!"
Michio đứng lên và lao vào Victoria rồi tung một đòn lên gối phải thẳng mặt cô bé. Victoria cũng đã phản ứng kịp và dùng trán chặn lấy nó, cô bé thọc thẳng thanh kiếm lên nhắm vào vai phải Michio. Thế nhưng từ lâu, Michio đã quen với tốc độ của Victoria qua những lần chơi đùa cùng cô bé, cậu dễ dàng né tránh và bắt lấy thanh kiếm gỗ. Để tránh việc Victoria giật nó lại làm tổn thương đến tay, Michio đã đeo sẵn găng tay làm bếp. Thế nhưng nó là chưa đủ, Victoria kéo một cái thật mạnh, thanh kiếm gỗ đã xé rách cái bao tay đó.
Cả hai lại tiếp tục nhảy ra xa nhau để giữ khoảng cách. Lần này, Michio tấn công trước, cậu ném cái bao tay còn lại vào mặt Victoria làm mất tầm nhìn của cô bé rồi lao đến tấn công. Thế nhưng khả năng cảm nhận không gian của Victoria rất tốt. Cô bé nhanh chóng chém một đòn ngang tầm mắt mình. Đòn đó đã chạm vào người Michio, Victoria nhanh chóng nhận ra khoảng cách giữa hai người là bao nhiêu. Cô bé kéo thanh kiếm lại và thực hiện một cú đâm thẳng nhắm vào ngực Michio. Cái bao tay trên mặt Victoria cũng vừa rớt xuống. Cô bé ngay lập tức bị tước kiếm ra khỏi tay. Michio ném thanh kiếm ra xa khỏi tầm với của Victoria rồi đâm sầm vào người cô bé đẩy ra xa.
Trong đòn tấn công kép vừa rồi, đòn thứ nhất đã bị Michio chặn lại bằng tay trái, cậu đã luyện tập bắt gậy đổ để nhằm làm quen với những đòn chém tới tấp như vậy. Thế nhưng cũng đề phòng thể lực cạn kiệt, Michio đã quấn dây thừng quanh tay mình để có thể dùng nó giảm sát thương. Tuy vậy, đòn chém vẫn quá mạnh làm tay Michio như rã rời ra vậy, dây thừng quấn tay thì đứt hết, mạn sườn trái cũng bị ảnh hưởng do cú chém đó. Sau đó cậu định tung một cú đấm vào vị trí lồng ngực để khống chế Victoria. Trong khoảnh khắc đó, vô tình mũi kiếm Victoria lại đâm sượt qua nắm đấm của Michio. Nó mắc vào những sợi dây thừng cuộn ở tay Michio làm chúng đứt toác. Nhân cơ hội đó, Michio cầm vào chuôi kiếm của Victoria và giật vội nó ném ra xa.
"Cậu chơi xấu! Michio!"
"Cầm kiếm đánh với đứa tay không thì sạch hả, đồ ngốc?"
Michio nhanh chóng ôm lấy đùi Victoria và nhấc bổng lên. Cậu ném cô bé thật mạnh xuống dưới đất khiến Victoria phải choáng váng. Michio lúc này đang rất đau và mệt nên rất muốn kết thúc nhanh trận đấu. Victoria thì có vẻ vẫn còn chút sức vùng vẫy. Cô bé xoay người nằm sấp lại và dùng hai tay để bò đến lấy thanh kiếm nhưng chúng giờ đang ở rất xa tầm với của cô bé. Michio nhanh chóng tóm chặt hai cánh tay Victoria. Cậu xoay người Victoria nằm ngửa ra rồi giơ tay lên thật cao. Victoria nhắm chặt mắt lại vì sợ Michio sẽ đấm một cú thẳng mặt cô bé. Thế nhưng chẳng có động tĩnh gì nên cô bé dần mở mắt ra.
"Tớ thắng rồi! Bàn tay này đã chạm đến nơi xa với đó rồi!"
Hô lên như thế xong Michio gục xuống, cậu nằm đè nên người Victoria và thở hổn hển.
"Yên lặng nhé! Tớ muốn tận hưởng cảm giác này thêm chút nữa!"
Michio gối đầu lên ngực Victoria và rồi dần chìm vào giấc ngủ. Trên miệng cậu là một nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Michio nằm vào lòng Victoria làm cô bé có chút xúc cảm kỳ lạ. Cô bé cũng ôm lấy Michio nhưng khi vừa chạm vào những vị trí cậu bé bị trúng đòn, chỗ đó đã run lên bần bật. Nhìn kỹ lại thì hình như xương đã gãy rồi. Thấy thế, Victoria hoảng hốt và lo lắng.
"Michio! Michio! Cậu có sao không?"
Victoria vội vàng ôm Michio và chạy về dinh thự. Thế nhưng vừa đứng lên thì Victoria đã bị đau đến mức khó di chuyển, những cú đá liên tục vào bắp đùi và cẳng chân của Michio đã khiến nó tê liệt. Victoria quay ra giận dỗi gõ vào đầu Michio liên tục nhưng giờ cậu bé có lẽ đã ngất luôn rồi chứ không phải ngủ nữa.
"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Tại cậu mà chân tớ cũng không di chuyển được đây này! Sao lại ngất đi ngay lúc này chứ? Đồ ngốc!"
Cuối cùng, Michio vẫn không tỉnh lại làm Victoria vừa phải cõng cậu vừa phải chật vật lết từng bước với đôi chân đang run rẩy để về đến dinh thự.
Vào đến cửa nhà, Victoria nằm vật vã ra sàn và thở không ra hơi. Lúc này, bỗng có hai bóng người đi vào.
"Chị Victoria mà lại buồn đến mức đó cơ á? Lần đầu em nghe thấy điều đó luôn đấy!"
"Ừ! Tại lỗi chị!"
Valeria bước vào dinh thự, cô bé đột nhiên thấy chân mình mềm mềm như đang dẫm phải thứ gì đó. Nhìn xuống chân, Valeria hoảng sợ hét lên.
"A! Xác chết!"
"Chị đây! Valeria, may quá em về rồi!"
Nhận ra đấy là Victoria, Valeria mới bình tĩnh lại. Nhìn sang bên cạnh, Michio với cơ thể đầy thương tích cũng nằm một đống trên đất.
"A! Chị giết Michio rồi sao? Đồ quái vật vô nhân tính!"
"Đồ ngốc đừng có nói gở! Cậu ấy chỉ đang hấp hối thôi!"
Clara nhanh chóng đỡ Michio dậy và kiểm tra tình hình rồi nhanh chóng sơ cứu, cố định xương đã gãy lại cho Michio.
"Sao thế? Chị làm gì mà lại thành ra thế này?"
"Nhanh hồi phục cho cậu ấy đã! Có gì nói sau đi!"
Sau khi cố định xương gãy và kiểm tra vết thương của Michio. Clara quay ra nói với Valeria.
"Em dùng phép hồi phục cho Michio đi! Em là thiên tài khoản ma-khí thuật mà!"