Michio dần dần tỉnh lại, cậu mở mắt ra và lờ mờ thấy hình bóng Victoria. Ngay lập tức Michio bật dậy và ôm lấy cô bé.
"Tớ xin lỗi! Tớ không muốn bị bỏ lại lần nào nữa! Cậu rất quan trọng với tớ! Nên tớ sẽ giải thích mọi chuyện tớ đã làm mà!"
"Ê? Thả tớ ra! Thả ngay đi!"
"Không thả đâu! Sẽ không buông cậu ra mà! Hãy đi cùng tớ, chỉ mình tớ thôi!"
Michio cứ ôm chặt lấy cô bé ấy trong vòng tay mình. Lúc này, Victoria mới bước vào trong phòng và đang bưng một bát súp trên tay. Nhìn thấy cảnh tượng Michio đang ôm chặt cô gái khác, Victoria sốc đến mức đứng hình, thả rơi luôn bát súp trên tay.
"Cậu làm gì thế, Michio?"
Nhìn thấy Victoria đang đứng ở cửa phòng, Michio vội nhìn xuống cô gái mình đang ôm.
"Thả tớ ra đi! Tớ là Valeria mà!"
"À, xin lỗi vì nhầm lẫn!"
Michio buông tay ra, Valeria nhanh chóng thoát ra ngoài và nhìn sang mặt chị mình. Cô bé đang sốc đến độ hoá đá tại chỗ.
"Có sao không, Victoria?"
Michio ngồi dậy và cố gắng trèo ra khỏi giường nhưng cơ thể nhói lên làm cậu không thể di chuyển được. Valeria nhanh chóng đỡ lấy người cậu và giúp cậu nằm xuống.
"Cứ từ từ dưỡng thương đã! Mà có chuyện gì xảy ra vậy?"
Michio đau đớn đến nhăn nheo cả mặt, cậu thở hổn hển vì vết thương. Valeria liền lấy tay đấm vào bụng Michio một cú thật mạnh làm cậu giật thót cả người lên.
"Đừng có giả đau! Ma thuật hồi phục của tớ thuộc hàng cực xịn đấy! Giờ cơ thể cậu chỉ là hơi mệt và đau cơ do luyện tập quá sức thôi. Không đến cái độ như hấp hối đến nơi vậy đâu!"
Michio thay đổi sắc mặt, cậu ấy nhìn sang Victoria để xem phản ứng của cô bé. Cô bé vẫn đứng bất động, há hốc mồm vì sốc.
"Victoria làm sao thế?"
"À, tớ vừa nói vài chuyện với chị ấy trong lúc cậu ngủ. Xong lúc cậu dậy thì nhảy lên ôm tớ nên thành ra chị ấy sốc luôn ấy."
"Cậu nói chuyện chủ đề gì thế?"
"Nói đỡ cho cậu đó! Hàn gắn hai người lại nữa, chúng ta là đồng đội mà. Chia rẽ thì mệt lắm!"
Victoria vẫn hoá đá một chỗ khiến Michio lo lắng. Thấy chị mình lại kỳ lạ như thế, Valeria nhìn Michio thở dài. Cô bé có vẻ đã biết vấn đề nên nhảy vào lòng Michio mà nằm.
"Cậu làm gì vậy? Victoria đang có vấn đề kìa!"
"Kệ chị ấy đi! Tớ dùng ma thuật hồi phục cho cậu nên giờ mệt quá!"
Valeria dang hai tay hai chân ra rộng nhất có thể để giãn người. Xong thì cô bé nắm lấy tay Michio đặt lên người mình.
"Cậu ôm tớ đi!"
"À, ừ, được thôi!"
Michio ôm nhè nhẹ lấy người Valeria, cậu cảm thấy điều gì đó khá kỳ lạ, cảm giác ôm Valeria khiến cơ thể Michio đột nhiên khỏe mạnh lạ thường. Valeria tiếp xúc da với Michio thì có hơi ngại ngùng, cô bé đỏ mặt nên vì xấu hổ nhưng cố giấu nhẹm điều đó đi. Valeria rõ ràng không thể vô tư như chị gái được. Valeria nhìn về phía Victoria đang đứng hóa đá và thầm nghĩ "Lạ nhỉ? Chị ấy không nhảy vào ôm cả hai sao?"
Trở lại hai tiếng trước lúc Michio vẫn bất tỉnh trong phòng ngủ. Khi đó, Clara đang băng bó và chăm sóc cho những vết thương của Victoria ở phòng ăn. Valeria sau khi hồi phục cho Michio thì bước xuống phòng ăn.
"Em hồi phục cho Michio xong rồi đó! Giờ cậu ấy chỉ còn ngủ do hơi mệt thôi."
"Nhanh thế! Rõ cậu bé bị chấn thương nặng lắm cơ mà!"
"Chị Clara quên em có lượng ma lực cực kỳ lớn đó ư? Chuyện hồi phục như này em làm trong phút mốt mà! Giỏi không?"
"Về khoản ma thuật và khí thuật thì em phải cỡ pháp sư hạng vàng đó nhỉ? Giỏi thật! Chị còn không thể dùng ma thuật nếu không niệm phép nữa."
"Hiển nhiên em phải giỏi rồi! Em là thiên tài cơ mà!"
Valeria nghênh mặt lên trời đầy vênh váo, cô bé rất tự hào về khả năng ma khí của mình.
Victoria giờ đang được Clara bôi thuốc và xoa bóp chân, tay. Cô bé đang nhăn mặt vào vì đau đớn. Thấy thế, Valeria liền đến gần và bóp vào bắp chân thâm tím vì trúng đòn của chị gái.
"Au! Đau! Em làm gì thế?"
Xem ra có vẻ vết bầm tím này là thật, Valeria tò mò hỏi.
"Chị giải trừ chúc phúc đó à?"
"Ừ! Chị muốn đấu với cậu ấy một cách công bằng!"
"Mà sao hai người lại đánh nhau thế? Chị gây sự à? Em không tin Michio là kiểu bốc đồng giống chị đâu."
Valeria vừa bóp cái chân bầm tím vừa lườm chị gái. Victoria thì nhăn mặt lại vì đau.
"Em bỏ ra đi! Nó đau lắm! Dùng phép hồi phục cho chị đi mà!"
"Chị nói cho em điều gì đã xảy ra đã! Còn đau thì ráng làm ráng chịu!"
Nói rồi, Valeria tạm thả lỏng tay ra. Victoria thở phào, cô bé nhìn vào ánh mắt Valeria rồi định kể lại mọi thứ.
"Tại Michio, cậu ấy cứ…"
"Chị nói dối à?"
Valeria nhéo thật mạnh vào bắp chân Victoria khiến cô bé hét toáng cả lên. Clara thấy vậy thì liền ngăn cản.
"Được rồi! Được rồi! Để chị kể!"
Sau khi Clara kể lại mọi việc, Valeria nhìn chị gái với một nửa con mắt.
"Lỗi lại ở cái tính ích kỷ của chị chứ ai?"
"Ư… nhưng tại Michio cứ…"
Valeria nhéo cả hai bên má Victoria xong rồi vỗ mạnh vào hai má chị gái.
"Lỗi tại chị! Chị không hề hiểu cho cậu ấy!"
Ánh mắt nghiêm khắc của Valeria làm Victoria tạm thời bỏ cái tính nhõng nhẽo đi.
"Chị không những nói những lời phá hủy đi lời hứa của chúng ta! Chị còn đang dẫm lên những cố gắng, quyết tâm, công sức cậu ấy bỏ ra cho lời hứa đó! Hiểu chứ?"
Valeria thả tay ra khỏi má Victoria, cô bé ngồi xuống ghế và mặt đối mặt với Victoria.
"Chị nên là người bị bỏ lại nếu như còn có suy nghĩ như thế đấy! Chúng ta đã hứa là cả ba chúng ta cùng nhau, không phải mỗi em và chị. Hiểu chứ?"
Victoria nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Valeria thì chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Cô bé có vẻ cũng đang rất ân hận vì đã làm điều đó với Michio. Valeria thì vẫn tiếp tục lên lớp Victoria.
"Em biết chị không muốn thấy Michio chết đi và bỏ lại chị. Thế nhưng khi chị nói Michio ngừng lại, nghĩa là chị đang bỏ rơi cậu ấy đấy. Và rồi chị cũng định sẽ bỏ rơi cả em nếu sợ em chết, đúng không?"
"Không… không… chị chỉ không muốn cô đơn…"
"Vậy tức là chị định đi chuyến hành trình một mình ư? Chị mâu thuẫn thế?"
Ngay lập tức, Victoria ngẩng đầu lên nhìn Valeria. Ánh mắt của Valeria lúc này vẫn nghiêm khắc nhìn Victoria.
"Chị còn có em mà! Chị còn em cùng chị…"
"Không! Em sẽ không đi cùng với một người thất hứa! Một kiếm sĩ vứt bỏ lời thề như chị! Bởi vì em không tin một người như thế sẽ luôn bên mình!"
Victoria nghe những lời đó thì rưng rưng nước mắt, cô bé có vẻ bối rối và lo sợ về việc bị bỏ lại. Cô bé cực kỳ ghét cảm giác cô độc!
Valeria nhìn thấy chị gái như sắp khóc oà thì động lòng. Cô bé ôm lấy Victoria và vỗ về.
"Không sao đâu! Không sao đâu! Chị hãy cùng em đi xin lỗi Michio nhé!"
Trong đầu Valeria bây giờ cũng khá bối rối. Cô bé không biết từ bao giờ Victoria lại yếu mềm đến như vậy. Trước kia, chị gái cô là một người rất hoạt bát, mạnh mẽ và luôn biết nhường nhịn. Thế mà giờ đây lại suy sụp và lo lắng rồi dễ rơi nước mắt đến vậy. Valeria thầm nghĩ trong đầu "Do Michio sao? Hay do bố mẹ mà chị ấy giờ lại mong manh thế này?"
Thế rồi khi Victoria lấy lại tinh thần, cô bé nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay Valeria rồi đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Đúng rồi! Chị biết nấu ăn cơ mà! Để chị làm súp cho cậu ấy, được không?"
"Chị học nấu ăn từ bao giờ thế?"-Valeria bất ngờ vì điều này.
"Chị học từ lúc em đến nhà thờ ấy. Lúc đó bố mẹ bận công việc lắm. Chị gần như ở một mình suốt ngày nên đã bắt chước các golem để học cách nấu ăn. Hồi đó cô đơn lắm luôn!"
Nghe đến đây, Valeria nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Victoria quay lại nhìn Valeria và nở một nụ cười tươi tắn.
"Lúc ấy chị đã nghĩ thế này, biết nấu ăn thì khi em về. Chị có thể tự tay làm cho Valeria những bữa ăn thật ngon!"
Valeria nhìn Victoria rồi thầm nghĩ "Là do mình sao?".
"Chị cũng được Michio dạy nấu ăn nữa! Cậu ấy tài ba thực sự luôn!"
Nhìn Victoria loay hoay nấu ăn, Valeria thầm cười trong lòng. Cô bé đứng dậy và cùng đi đến bếp.
"Chị dạy em nấu ăn luôn được không?"
"Ừ, cả hai chúng ta cùng làm súp cho Michio nào!"
Clara đứng nhìn cặp song sinh thân thiết đó. Cô mừng thầm trong lòng và cũng có chút cảm động, đó là hơi ấm gia đình cô khao khát bấy lâu nay. Ngước mặt lên trần nhà, Clara nghĩ đến Michio, cô thầm tiếc và cũng thầm vui khi nhìn thấy tình bạn thuần khiết của ba đứa trẻ này.
Nhìn thấy Clara đang đứng cô đơn một mình, Victoria liền gọi cô ấy.
"Chị Clara cũng đến đây làm món gì đó đi!"
"Chị nấu ăn kém lắm! Thôi không làm đâu!"
Nói thế nhưng chân cô ấy vẫn tự bước đến gần Valeria và Victoria.
Sau khi nấu xong đồ ăn, Clara giúp lũ trẻ dọn thức ăn ra bàn trước. Victoria bưng một bát súp nóng và cùng với Valeria đi lên trên phòng ngủ gọi Michio. Khi bước lên cầu thang, Victoria bỗng chùn bước đứng lại.
"Chị sao thế?"
"Chị sợ Michio vẫn còn giận chị và sẽ không tha thứ cho chị!"
"Cậu ấy sẽ tha thứ thôi! Em đảm bảo đó!"
"Thế nhưng đối diện với Michio vẫn làm chị lo lắng lắm!"
"Vậy thì chị không định xin lỗi, đúng chứ? Thế thì để cậu ấy làm bạn của em nha! Lúc đó, cậu ấy sẽ yêu quý em, ôm chầm lấy em. Cho chị ra rìa!"
Valeria chọc ghẹo chị gái rồi vui vẻ chạy lên trước. Victoria nghe vậy thì liền vội vàng phản bác.
"Cậu ấy sẽ ôm lấy chị trước, dù gì chị cũng làm bạn với cậu ấy lâu hơn!"
Sau đó, Valeria lao vào phòng trước rồi mọi chuyện đã tiếp diễn như thế.
Giờ đây, Victoria cứ đứng ngoài cửa nhìn Valeria trong vòng tay Michio. Thấy chị gái đang có hành động kỳ lạ, Valeria đến gần, dọn dẹp bát súp dưới bằng phép điều khiển vật thể và kéo Victoria đến gần giường. Thế nhưng, Victoria giờ như tượng đá, kéo thế nào cũng không di chuyển. Miệng cô bé bắt đầu lẩm bẩm.
"Michio ôm lấy Valeria rồi! Michio ôm lấy Valeria rồi! Michio ôm lấy Valeria rồi!"
Thấy thế, Valeria đến bên giường và vừa quan sát chị mình, vừa ôm lấy Michio. Mỗi lần như thế, Victoria lại giật thót cả người lên. Cô bé nhìn Michio rồi cười một nụ cười nham hiểm rồi ôm lấy Michio.
"Vậy là em nói đúng rồi nhé! Cậu ấy giờ giận quá nên bỏ rơi chị rồi!"
"Tớ đâu có thế? Cậu nói gì vậy?"
Nghe vậy, Victoria liền cử động như một con golem, cô bé quay lại rồi bước xuống phòng. Thấy thế, Michio phải đuổi theo và giữ lấy cô bé. Cậu ôm lấy Victoria từ đằng sau lưng thế nhưng do cơ thể vẫn còn yếu nên dễ dàng bị Victoria kéo cả người đi.
"Khoan đã, Victoria! Tớ nhầm cậu với Valeria thôi mà!"
"Bị ra rìa rồi! Bị ra rìa rồi! Bị ra rìa rồi!"
"Tớ xin lỗi! Xin lỗi vì nhầm lẫn mà!"
Cố kiểu gì thì Michio vẫn chẳng thể so bì lại với Victoria về thể chất được. Cô bé chỉ cần bước đi, kệ việc Michio đang bám lên cổ mình. Valeria thấy thế liền chạy ra và lấy tay gõ vào đầu chị gái một cái thật mạnh.
"Nè, bà chị ngốc! Thôi cái trò đó đi! Đi xin lỗi mà lại để người ta xin lỗi trước là sao?"
"Ừ nhỉ? Chị quên mất!"
Sau đó, Victoria quay người trở lại phòng, cô bé kéo theo cả Michio vẫn đang bám trên người về phòng luôn. Cái dáng đi thì vẫn như một con golem máy móc vậy.
"Vậy là… sao cậu lại ôm Valeria?"
"Tớ xin lỗi vì…"
Valeria gõ thẳng đầu Michio và Victoria bằng hai cuốn sách được cuộn tròn lại.
"Victoria mới là người gây sự trước! Đi xin lỗi mau! Quỳ gối, dập đầu xuống mà ăn năn!"
"Khoan! Cậu có hơi quá lời không?"
"Tớ chỉ muốn chị ấy biết điều thôi!"
Valeria vừa nói vừa lấy cuốn sách che nụ cười thầm của mình. Michio cũng rất tinh ý nhận ra điều đó.
"Cậu đang tận hưởng nó đúng chứ?"
Victoria làm theo lời Valeria thật khiến cô bé hốt hoảng đỡ chị mình ngẩng đầu lên.
"Này, chị làm thật đó hả? Đồ ngốc!"
Victoria dập đầu sát đất và thành khẩn hối lỗi.
"Tớ xin lỗi vì đã không để ý đến nỗ lực của cậu! Tớ đã ích kỷ chỉ muốn giữ mạng sống của cậu mà quên đi lời hứa của chúng ta. Hãy thứ lỗi cho tớ! Chúng ta làm lành đi!"
Victoria ngẩng đầu dậy, cô bé nhìn Michio với ánh mắt cầu xin. Cái ánh mắt dễ thương đó làm cho ai cũng phải mềm lòng. Michio cũng vậy, cậu nhẹ nhàng đỡ bạn mình đứng lên rồi ôm cô bé.
"Cái đó giờ ổn rồi! Mình không bận tâm đâu!"
Victoria khi ôm lấy cơ thể Michio đã cảm nhận được những đường nét săn chắc của cơ bắp. Đó là những minh chứng cho nỗ lực của Michio xuyên suốt thời gian qua. Lần đầu tiên, Victoria chú ý đến những thay đổi này. Lần đầu tiên, Victoria chú ý đến sự thay đổi của Michio vì cô bé. Điều mà trước đây, cô bé chỉ coi nó như việc phát triển do ăn và ngủ thôi vậy. Thật kỳ lạ, cái ôm lần này lại làm Victoria đỏ mặt vì ngại ngùng. Cô bé úp mặt vào ngực Michio và thì thầm.
"Tớ đánh đổ bát súp rồi nên sẽ xuống tầng lấy thêm được không?"
"Để tớ xuống cùng cậu cũng được!"
"Không cần đâu! Cậu đang bị thương mà."
Nói rồi, Victoria chạy thật nhanh xuống phòng bếp. Michio ngồi vào giường, bên cạnh Valeria, người đã quan sát từ nãy đến giờ.
"Cảm ơn cậu!"
"Gì thế?"-Valeria thắc mắc.
"Cậu là người khiến Victoria chịu hiểu và đi xin lỗi tớ, đúng chứ?"
"Cái này là tất nhiên thôi! Chị ấy nhiều khi hơi khó chịu kiểu kiểu vậy và tớ ghét điều đó."
"Vậy liệu tớ có thể làm gì để báo đáp ân huệ này thế?"
"Cái đó…"
Valeria băn khoăn và im lặng một lúc, cô bé đã biết mình muốn điều gì nhưng lại khó khăn để trực tiếp nói ra. Khuôn mặt của Valeria có chút ửng đỏ, cô bé quay đi chỗ khác rồi lắp bắp nói.
"Cảm ơn… Bữa trước… cậu đã lo lắng và an ủi tớ khi… tớ sợ hãi!"
"Cái đó là do tớ nhầm lẫn cậu với Victoria. Nó khiến việc an ủi cậu giống như là làm cho chị gái cậu thì đúng hơn!"-Michio cười gượng.
"Không sao cả! Ít nhất nó cũng làm tớ bớt sợ hãi… với lại, cậu là người đầu tiên dịu dàng với tớ… ngoài gia đình ra…"
Thấy Valeria tỏ ra ngại ngùng, xấu hổ đến thế khiến bầu không khí cũng bị khó xử theo. Michio cũng có chút cuốn theo không khí đó, má có hơi ửng đỏ. Thấy mọi thứ càng ngày càng trở nên kỳ lạ, Valeria liền cố gắng pha trò gì đó.
"Haha! Gì chứ? Cậu nghĩ tớ giống bà chị ngốc nghếch và tăng động kia sao? Tớ toát ra vẻ thông minh và bí ẩn lắm đấy. Nhầm lẫn như vậy là đáng tội!"
"Đúng rồi! Đúng rồi! Nhầm lẫn như vậy là tội quá đáng! Liệu cậu sẽ xử lý tớ thế nào đây?"-Michio nhanh chóng bắt nhịp theo trò đùa.
Lúc này, Valeria lại đột ngột im lặng, cô bé quay sang nhìn Michio với ánh mắt cún con.
"Đối xử với tớ như cách cậu đối xử với bà chị ngốc nhé!"
"Tất nhiên rồi!"
Michio bất thình lình ôm lấy Valeria, điều đó làm cô bé bất ngờ đến cứng đờ cả cơ thể. Miệng cô bé lắp bắp.
"Cậu…cậu… làm gì thế?"
"Thì làm như cậu yêu cầu thôi!"
"Khoan, ý tớ là hãy thành bạn của tớ thôi mà. Sao lại…"
"À thế à? Xin lỗi!"
Michio nhanh chóng buông Valeria ra.
"Tớ chưa hề biết Valeria không coi việc ôm ấp là hành động của bạn bè. Xin lỗi cậu nhiều!"
"Bạn… bạn bè có làm thế á?"
"Có mà, Victoria hay làm thế lắm!"
"Chị ấy là trường hợp đặc biệt!"
Michio nghe vậy thì thắc mắc.
"Vậy bạn bè bình thường đối xử với nhau như thế nào?"
"Cái đó… làm sao tớ biết được!"
Nghe vậy, Michio càng có nhiều câu hỏi hơn.
"Cậu bảo mình nhiều bạn lắm mà không biết điều này sao?"
Bị chọc đúng tim đen, Valeria liền cứng họng. Cô bé không biết nên nói gì tiếp theo để tránh lộ ra việc mình bị kỳ thị ở nhà thờ Calthorn.
"Đúng rồi! Cậu nói đúng! Bạn bè là thế này!"
Valeria đột nhiên nói lớn xong nhảy sổ và người Michio, cô bé đẩy cậu ngã ra giường rồi nằm đè lên người. Valeria xấu hổ đến mức đỏ mặt như người đang say rượu, cô bé úp mặt xuống ngực Michio để che đi sự xấu hổ.
"A? Hai người làm trò gì vậy?"
Victoria lúc này đang bưng một bát súp bước vào phòng. Cô bé nhanh chóng đặt nó lên bàn cạnh giường rồi nhảy lên người Valeria.
"Cho chị tham gia với nào!"
"Chịu! Xuống khỏi người em ngay! Nặng quá!"
Victoria càng vô tư giãy dụa trên người Valeria.
"Chúng ta là song sinh đó! Chị nặng bằng em mà, sao lại chê chị nặng. Em yếu thì có!"
"Sao chị dám nói…"
Victoria dúi mặt vào lưng em gái rồi dụi dụi vào nó. Valeria bị nhột liền cố giãy dụa đẩy chị gái ra. Còn Michio, bị cả hai cô bé đè lên, cộng với việc đang đau cơ, cậu chỉ đành bất lực nằm chịu trận
"A! Chị tránh ra! Michio đang nằm dưới dưỡng thương đó!"
Valeria lấy hết sức chống tay xuống giường rồi đẩy người lên nhằm hất chị gái ra ngoài. Victoria theo phản xạ được rèn luyện khi bám trên người Michio, cô bé nhanh chóng bóp lấy bất cứ thứ gì đó trên cơ thể Valeria để trụ lại. Vô tình tay Victoria lại bóp thẳng vào ngực Valeria làm cô bé xấu hổ, vội vàng dùng cả hai tay đang chống dưới giường để gỡ tay chị gái ra. Vì thế, Valeria cùng Victoria trực tiếp ngã thẳng vào người Michio. Cậu bé chỉ kịp phát ra một tiếng "Ặc" rồi nằm yên bất động.
Vài tiếng sau, lúc này mọi người đã ăn xong bữa trưa và cũng đã nghỉ ngơi một lúc. Michio giờ đang đọc sách về võ thuật, cậu lật từng trang sách và chăm chú đọc nó. Thế nhưng, trong mắt Victoria và Valeria, cuốn sách đó không hề tồn tại. Hai cô bé chỉ thấy Michio đang chống tay vào cằm và lật từng trang "không khí".
"Michiooooooh! Cậu làm cái gì mà chăm chú vậy?"
Michio không hề trả lời Victoria, cô bé bĩu môi rồi đến véo má Michio.
"Au! Đau! Cậu làm gì thế?"
"Cậu không chú ý đến tớ?"
"Tớ đang đọc sách nên phải tập trung thôi."
"Sách? Sách nào thế?"
"Sách của Akeru về võ thuật đó. Nhờ nó tớ mới có thể đánh bại cậu sáng nay đấy."
"Đâu? Sách nào? Ở đâu?"-Victoria nhìn tới nhìn lui đi tìm cuốn sách.
"Cậu không nhìn thấy nổi nó đâu. Akeru chỉ ưu ái mỗi mình tớ đọc được nó mà thôi."-Michio bật hình ảnh mô phỏng và quan sát nó.
"Bất công! Tớ cũng muốn đọc! Nó là sách dạy chiến đấu đúng không? Tớ muốn học kiếm thuật! Akeru không công bằng!"
"Quyển này không có dạy kiếm thuật đâu. Nó chỉ là võ thuật tay không thôi."
"Thế à?"
Victoria tụt hứng thấy rõ, cô bé có lẽ không thích thú lắm với việc không dùng kiếm thuật để chiến đấu. Valeria ngồi cạnh ngẫm nghĩ về việc Michio nói, cô bé dường như đã nhận ra một điều gì đó.
"Cậu đọc nó thành tiếng được không?"
"Hả? Được chứ!"-Michio bất ngờ nhận ra đó là một sáng kiến tuyệt vời.
Hiện tại, quyển sách đang ở trang sách dạy về kỹ thuật tung đòn bằng mép bàn tay. Ngay lập tức, Michio nhận ra nó trùng hợp với việc dùng kiếm thuật. Nói đúng hơn, đó là việc dùng kiếm mà không cần kiếm.
"Victoria! Cậu sẽ thích cái này lắm đây!"
"Gì thế? Gì thế?"-Victoria hào hứng tiến lại gần Michio.
"Đó là kiếm thuật mà không cần kiếm!"
"Ể? Cậu đùa à? Kiếm thuật ko dùng kiếm thì dùng cái gì?"
Michio duỗi thẳng bàn tay, cậu bé dùng ngón tay để chĩa thẳng vào cổ Victoria. Cô bé nhanh chóng giật lùi ra sau né nó như phản xạ. Valeria đang ngồi sau nên vô tình bị chị gái phi mông vào thẳng mặt.
"A! Chị xin lỗi!"
"Bà chị ngốc!"
Valeria nóng nảy quát lớn, Victoria vội nhấc mông ra khỏi mặt em gái. Thế nhưng Valeria vẫn cáu lắm, con bé dùng các đầu ngón tay đâm thẳng vào lỗ hậu của chị gái khiến cô bé hét toáng lên.
"Đau! Em làm hỏng nó rồi!"-Victoria ôm mông la hét.
"Hoá ra đây là kiếm thuật không cần kiếm ư?"-Valeria đã bắt chước trò dùng các đầu ngón tay như mũi kiếm của Michio để chọc xuyên giáp chị gái.
Victoria chui vào lòng Michio để tìm đồng minh.
"Đau lắm! Em ấy chọc vào đúng điểm kín đáo của tớ!"
"Này, cậu đừng có dùng kỹ thuật ấy theo kiểu đó!"-Michio mắng Valeria.
"Nó có tác dụng ác lắm! Cậu nên tính đến việc dùng nó trong chiến đấu!"
"Vậy hả? Để tớ xem xét!"
"Khoan, cậu phải mắng Valeria chứ?"-Victoria bám lên người Michio và ăn vạ.
Thấy chị mình trông khó coi quá, Valeria liền lấy đứng dậy và tiếp tục dùng các đầu ngón tay chọc thêm vài phát nữa vào mông Victoria. Michio vội vàng ngăn cản cô em gái lại nhưng Victoria vẫn bị thọc ít nhất 5-6 lần làm cô bé phải ôm mông vì đau, thủng cả đít quần luôn.
Cuối cùng, sau khi Valeria bình tĩnh lại, cô bé lại từ tốn ngồi xuống. Victoria thì vừa sợ hãi quay mặt về phía Valeria vừa lấy tay bảo vệ mông mình.
"Vậy để tớ nói về kỹ thuật dùng kiếm bằng tay không nhé!"
"Đừng dạy cho Valeria! Con bé sẽ thử nghiệm lên tớ mất!"
Valeria nhìn chị gái với ánh mắt dọa dẫm, cô bé còn lấy khăn giấy đặt lên đầu ngón tay mình và cẩn thận lau nó. Victoria nhận ra đó là thói quen trau chuốt lại kiếm sau khi tập luyện của bố thì liền tái mét mặt. Michio chỉ đành giữ Victoria bên cạnh để Valeria không tấn công cô bé tiếp. Cậu thầm nghĩ "Victoria có thừa khả năng chọc lại Valeria mà nhỉ? À mà… mình không muốn xem một trận chiến nhắm vào mông nhau đâu!".
"Victoria bình tĩnh lại nào! Giờ tớ sẽ dạy kỹ năng đó nên cậu chú ý nhé!"
Nói rồi, Michio tung một đòn chặt bằng mép bàn tay. Nó giống một đòn chém ngang bằng kiếm gỗ vậy. Gió từ đòn chém thổi vào mặt Victoria làm tóc cô bé bị hất lên một chút. Nhìn thấy kỹ thuật vừa rồi, cô bé thích thú vỗ tay khen ngợi.
"Tuyệt thật! Nó giống như một con dao ngắn vậy!"
"Dao thôi à? Mà đúng là bàn tay thì sao bằng kiếm thật được."
"Có đó!"
Ánh mắt Victoria lại thay đổi như lúc đấu với Michio sáng nay. Valeria và Michio đều cảm thấy nguy hiểm đến tột độ, cả hai nhảy ra xa trong vô thức. Một tiếng rầm vang lên, bức tường bên phải căn phòng kéo dài lên tận trần nhà đã có một vết nứt toác cực lớn. Michio tái mét mặt đi vì đòn đánh khủng khiếp vừa rồi. Căn phòng gần như sụp đổ nếu Victoria dùng hết lực mà chém. Valeria nhanh chóng dùng ma thuật để hồi phục lại hiện trạng căn phòng.
"Chị bị ngố à? Mắc gì tung đòn ở trong phòng ngủ thế?"
"Chị xin lỗi! Chị lỡ không ngờ là nó cũng hoạt động á!"
"Cái phước lành "Uy Lực Kiếm Sĩ" đó à?"
"Có thể đúng là vậy vì chị đã coi tay mình là kiếm lúc đó nên nó có thể nhận phước lành."
Ánh mắt của Valeria đột nhiên sáng lên, cô bé đột ngột ôm lấy chị mình làm Victoria bất ngờ.
"Em có ý tưởng rồi! Là sáng kiến! Sáng kiến đó!"
"Ể? Ể? Cái gì cơ?"-Victoria ngơ ngác, không hiểu ý Valeria.
"Bí mật!"
"Hể?"
Clara đạp cửa xông thẳng vào trong phòng ngủ, mặt cô có vẻ hoảng hốt. Tiếng động sau cú chém vừa rồi quá lớn như thể có ai đó vừa ném bom vào vậy. Nhìn lên trần nhà, Clara giật mình vì thấy một vết chém to tướng xuất hiện từ lúc nào.
"Có thích khách à?"
"Không! Do bà chị ngốc đó!"-Valeria dùng ngón trỏ chọc vào má phải Victoria.
"Em làm gì thế này? Giờ thì chị biết giải thích với ngài Bellator và Eldoria thế nào?"
"Cứ đổ hết lên đầu Victoria là được! Làm thì phải chịu!"-Michio cũng chọc ngón tay vào má trái Victoria.
"Cái đó do cậu dạy tớ mà! Cậu là đồng phạm!"
"Valeria! Em sửa chữa lại mọi thứ đi!"-Victoria nhìn em gái với anh mắt cún con.
Nhìn lên trần nhà, Valeria thở dài rồi dùng ma thuật sửa chữa mọi thứ lại như cũ.
"Được rồi đó! Giờ mọi thứ như cũ rồi!"
Victoria thấy vậy liền vui vẻ cười và ôm em gái.
"Thấy chưa? Chỉ cần năn nỉ một chút cho Valeria động lòng, con bé sẽ làm mọi thứ thôi."
"Ý chị nói em là con dễ dãi hay bị lợi dụng đó hả?"
Valeria nổi cáu, con bé giơ đũa phép lên trước rồi bắt đầu niệm chú. Michio liền nhanh chóng chuồn ra ngoài vì thấy nguy hiểm. Clara thì hoảng loạn vì biết đòn đó đủ sức thổi bay căn phòng. Còn mỗi Victoria đang ôm em gái và nhìn vào đầu đũa phép.
"Valeria, em định… Valeria? Valeriaaaa!"
Rồi một ánh sáng lóe lên rực rỡ khiến mọi người đều phải nhắm mắt lại. Khi mọi thứ bình thường trở lại, Victoria vẫn nhắm chặt mắt. Valeria liền dùng một cái búa cao su gõ mạnh vào trán chị gái.
"Đùa thôi! Em không có phá hoại như chị."
Clara thở phào nhẹ nhõm, cô thầm nghĩ "Phải nuôi dạy cặp song sinh này có khi bệnh tim mất!". Michio lúc này thì đã kịp chạy ra ngoài dinh thự luôn rồi. Cậu ta nhìn từ sân sau lên cửa sổ phòng ngủ nhưng không thấy chuyện gì xảy ra. Valeria nhìn thấy Michio qua cửa sổ liền lớn tiếng gọi.
"Này, cậu sợ tớ làm trò phá hoại như Victoria đấy hả?"
Michio nhìn lên và cười gượng.
"Cậu coi tớ giống bà chị ngốc sao? Giỡn mặt nhau hả?"-Valeria nhìn xuống với ánh mắt đáng sợ.
Michio tái mét mặt mày, ngay lập tức chạy lên phòng. Trong đầu cậu thầm nghĩ "Khó rồi đây! Valeria hình như không thích chuyện bị nhầm lẫn hay so sánh thầm với Victoria thì phải?"
Khi vừa mới chạy lên trên phòng, Victoria lúc này đang trần chuồng nhảy vào người Michio. Clara vội vàng chặn lại và quấn khăn tắm quanh người cô bé.
"Cả ba đứa bọn mình đi tắm cùng nhau đi! Được không? Được không?"
"Cậu chuẩn bị nước bồn tắm xong rồi à?"-Michio bình thản hỏi.
"Ừ! Tớ định kéo chị Clara tắm cùng nhưng chị ấy không muốn!"
Clara cẩn thận cố định khăn tắm quấn quanh người Victoria bằng một cái kẹp trong khi cô bé đang tăng động.
"Chị không tắm cùng được đâu. Giờ chị cũng là người lớn rồi, không còn vô tư như hồi bé mà tắm chung nữa."
"Tiếc vậy ạ! Bồn tắm rộng rãi lắm mà!"
"Chị biết nhưng… nên nói thế nào nhỉ? Chắc do chị ngại thôi, người chị toàn sẹo ấy. Trông sợ lắm!"
Valeria cẩn thận quấn khăn tắm quanh người, cô bé cũng gấp cả quần áo của mình và chị gái để bỏ vào giỏ thay đồ. Victoria đến gần và bám dính vào người em gái.
"Em không còn là trẻ con nữa nên cũng không định tắm chung với chị Victoria đâu nhưng mà…"
Ánh mắt cô bé liếc nhìn sang Michio, có vẻ cô bé đang tò mò điều gì đó. Valeria vốn có tính tò mò rất cao và luôn muốn biết mọi thứ, có điều gì đó ở Michio mà cô bé rất muốn biết. Khi nhìn thấy ánh mắt liên tục tia mình của Valeria, Michio đột nhiên cảm thấy hơi lạnh gáy.
"Sao đột nhiên nhìn tớ?"
"Không có gì đâu!"-Valeria lại liếc mắt nhìn.
"Cứ nói đi! Tớ sẽ lắng nghe miễn nó không quá đáng!"
"Chỉ là lâu rồi tớ không tắm chung với ai đó…"-Valeria ngại ngùng thì thầm.
"Sao nãy em bảo không định tắm chung cơ mà?"-Victoria vô tư ôm Valeria từ sau lưng.
"Bớt bắt bẻ em dùm! Với cả chị nặng quá!"
Lúc này, Micho cũng đã cởi trần với một chiếc khăn tắm quấn quanh hông. Cậu bé lại để lộ cái cơ thể săn chắc và mạnh mẽ của bản thân. Nhìn vào cái thân hình đó, Clara cũng phải ngạc nhiên.
"Chị từng nghĩ Bellator đùa giỡn gì đó với chị rằng em rất nam tính… giờ chị tin rồi!"
"Ý chị là sao?"
"Chị đã nhầm em là con gái vào lần đầu gặp nhau đó! Khuôn mặt tròn trĩnh và mái tóc dài tuyệt đẹp đó trông cứ như thiếu nữ vậy!"
"Vậy với chị thì nam tính là thế nào vậy?"
"Chắc là một chàng trai mạnh mẽ, săn chắc với mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú chăng? Em đạt vế đầu rồi đó."-Clara cũng liếc nhìn Michio rồi quay mặt đi.
Michio tưởng tượng bản thân có một mái tóc ngắn. Cậu ấy cảm thấy nó cũng không nam tính lắm. Trong mắt cậu, Akeru là biểu tượng của nam tính. Mà Akeru thì tóc cũng dài thướt tha cùng khuôn mặt trái xoan.
"Tóc ngắn chẳng phải tốn kém lắm sao? Cứ một hay hai tuần là phải cắt một lần để giữ kiểu tóc. Chắc chỉ toàn quý tộc với người giàu mới để thôi! Gu chị đó hả?"-Valeria nhìn chằm chằm Clara và nhếch mép cười.
"Em nói móc chị đấy à? Con bé này!"
Sau đó, ba đứa trẻ đã kéo nhau vào phòng tắm. Cặp song sinh nhanh chân đi vào trước còn Michio thì tiện đem quần áo để đưa cho golem quản gia đi giặt giũ. Victoria vội vàng ném khăn quấn người ra rồi nhảy ùm xuống bồn tắm. Valeria ngay lập tức dùng ma thuật kéo chị mình ra khỏi bồn tắm chung.
Phòng tắm dinh thự Soluna khá rộng rãi, nó giống như nhà tắm công cộng vậy. Mọi thứ đều khá đầy đủ, từ những vòi hoa sen, khu vực xông hơi, khu tắm gội,... Nhìn từ ngoài thì nó trông rất đơn giản nhưng khi bước vào, không gian rộng lớn với những tiện nghi, trang trí đẹp đẽ sẽ khiến người ta phải choáng ngợp. Từ đường ống dẫn nước thải đến những thứ như thiết bị đun sôi nước đều như được tạo tác bởi những kỹ sư của một nền văn minh hiện đại. Hương hoa thơm ngát thoang thoảng theo hơi nước bốc lên trên trần nhà được trang trí với những loại đá quý rực rỡ có thể phát ánh sáng đỏ nhờ nhiệt độ cao-xích nhiệt ngọc. Nếu nhiệt độ là lạnh, những viên thanh hàn ngọc lại tỏa ra ánh sáng xanh. Những chai dầu gội và sữa tắm đều thuộc loại xịn sọ, chúng được xếp ngăn lắp ở khu vực tắm gội. Ở đó cũng có những chiếc gương sáng bóng với khung gương làm từ vàng được đính thêm kim cương. Bồn tắm rất rộng, đủ để cỡ 20 người tắm cũng thoải mái. Nó được thiết kế giống với một hồ nước nóng tự nhiên, chiều sâu bồn tầm 1m tính từ đáy lên. Bên cạnh bồn có gắn những cái gối bông mềm không thấm nước giúp người tắm có thể thoải mái gối đầu vào. Sàn nhà tắm cũng được làm từ đá granite để giảm trơn trượt. Khi tắm xong, hệ thống thông khí sẽ hoạt động để nhanh chóng làm khô ráo lại sàn.
Valeria kéo chị mình ra chỗ tắm gội rồi lấy vòi hoa sen xả lên người. Cô bé xả nước lên cả mái tóc dài của Victoria và đổ dầu gội đầu lên.
"Chị gội đầu rồi tắm qua trước đã, xong mới được vào ngâm mình nghe chưa?"
"Chị biết rùi!"
Victoria nhẹ nhàng gội rửa mái tóc dài, bọt dầu gội nổi lên rất nhiều. Do tính nghịch ngợm, Victoria thổi đống bọt đó bay vào người Valeria. Lỡ miệng thổi mạnh, đống nước dãi của Victoria cũng bay vào mồm em gái khiến cô bé nổi giận.
"Bà chị ngốc!"
"Chị xin lỗi!"
Thế rồi, Valeria liền lấy ghế và đứng ra đằng sau lưng để gội đầu cho chị gái.
"Ngồi yên đó! Làm thế này cho chị khỏi nghịch ngợm!'
"Khoan, đây là việc chị đáng lẽ ra phải làm mà?"
"Em làm cho rồi nhảy vào bồn tắm sớm mà ngâm mình đi!"
Lúc này, Michio cũng vừa bước vào. Cậu ấy từ từ bước vào trong và nhìn thấy Valeria đang gội đầu cho Victoria.
"Cậu chưa làm ướt người nữa à?"
Nghe giọng Michio, Valeria tự nhiên hồi hộp lạ thường, cô bé gần như không dám quay lại để nhìn. Victoria bị em gái giữ chặt đầu cũng không ngọ nguậy được.
"Cậu có cần giúp không?"-Michio ân cần hỏi.
"Ừ, được!"
Valeria lúc này đang rất tò mò. Cô bé muốn biết hình dáng cơ thể nam giới ra sao, cơ thể Michio là trông như thế nào. Thế nhưng, cô bé vẫn cố kiềm lại nó để giữ hình tượng. Bởi vì Valeria vốn là một thiên tài về ma khí thuật, điều đó đồng nghĩa với việc cô bé vốn rất kiên trì và ham học hỏi kiến thức mới. Giờ chỉ cần quay lại thôi, Valeria có thể chứng kiến tận mắt nó.
Michio đứng đằng sau Valeria rồi bắt đầu dùng vòi nước để xả lên mái tóc dài. Cậu bé lấy chút dầu gội đổ lên lòng bàn tay phải và xoa hai bàn tay vào nhau để tạo bọt rồi. Từ từ và nhẹ nhàng, Michio xoa và vuốt mái tóc của Valeria từ đỉnh đầu đến đuôi tóc. Đôi tay đang gội đầu cho chị gái bỗng dưng thả lỏng rồi dừng lại, Valeria đang có chút xao nhãng. Victoria quay lại nhìn cô em gái rồi hỏi.
"Em ngừng tay rồi à? Sao thế?"
Khuôn mặt của Valeria lúc này đang đỏ ửng. Cô bé im lặng không nói lời nào. Sự mát xa dễ chịu từ đôi bàn tay của Michio đang làm cho tâm trí cô bé thư thái, trống rỗng. Victoria biết ý, liền chui ra khỏi tay em gái rồi tự mình đi tắm gội.
Khi Michio bắt đầu dội nước để gội rửa đi bọt dầu gội trên mái tóc vàng óng ánh, Valeria mới dần thoát ra khỏi cảm giác thả lỏng vừa rồi để lấy lại nhận thức. Lúc này, cô bé lại đột ngột cảm thấy xấu hổ. Cảm giác bức bối đó làm Valeria phải cố giãy dụa người khẽ khàng để quên nó đi. Vô tình, thứ gì đó đã chạm vào cái lưng bé nhỏ, mềm mại. Michio đột ngột buông tay đang gội đầu, Valeria sau khi chạm vào thứ vừa rồi thì vô thức quay lại.
"Rắ… Rắ… Rắn!!!"-Valeria lắp bắp nói.
"Rắn?"-Michio đầy hoang mang nhìn Valeria.
"Có rắn gắn lủng lẳng chỗ đó kìa!"-Valeria hét toáng lên vì hoảng sợ.
"Rắn nào cơ? Chị chẳng thấy gì cả!"-Victoria nghe tiếng la hét vội quay đầu lại nhìn dù mắt cô bé vẫn đang bị che bởi bọt tắm.
Nhìn theo hướng tay Valeria chỉ, Michio nhìn xuống dưới hạ bộ của mình. Cậu bé lúng túng nhìn ánh mắt sợ hãi của cô bạn, hoang mang vì không biết điều gì đã làm Valeria sợ hãi đến thế.
"Sao vậy? Tớ làm gì thấy con rắn nào?"
Victoria dội nước qua đầu để trôi đi hết bọt tắm, cô bé lau khô mặt rồi từ từ mở mắt. Nhìn em gái mình bối rối và sợ sệt chỉ tay vào thứ lủng lẳng của Michio, Victoria không nhịn được mà bật cười lớn.
"Hahaha! Cái đó không phải rắn đâu! Nó chỉ là chú chim nhỏ của Michio mà thôi!"
"Chim gì mà lủng lẳng trông sợ thế? Ý chị là loài mã điểu ấy hả? Em thấy nó lủng lẳng như con rắn ấy!"
"Nói gì thế? Nó chỉ là chỗ đi tiểu của Michio thôi mà! Nó đâu cắn em như rắn đâu?"
"Chị nói điêu!"
Victoria quay qua nhìn Michio, cậu bé bây giờ cũng đang nhìn xuống hạ bộ và nhếch khóe miệng cười gượng gạo, thầm nghĩ trong lòng "Bộ nó giống rắn thật à? Điều này là xấu ư?".
"Michio lại đây!"-Victoria vẫy tay gọi cậu bạn lại.
Michio ung dung bước đến trong khi Valeria thì đang sợ hãi né xa thứ đó của cậu ra.
"Không phải sợ! Có chị ở đây mà!"-Victoria nhẹ nhàng an ủi và nắm lấy tay phải của em gái.
Khi Michio vừa đến gần, động tác nhanh như thoắt, Victoria nắm lấy thứ đó của cậu bạn rồi đặt vào tay Valeria. Cả hai đứa trẻ hoá đá luôn trong khoảnh khắc bất ngờ đó.
"Nó không có cắn đâu! Dễ thương mà!"
"Cậu làm cái quái gì thế? Đồ ngốc!"-Michio vỗ mạnh vào đầu Victoria.
Valeria sau khi thoát khỏi sự sững sờ khi lần đầu chạm vào cái đó của người khác giới thì liền hốt hoảng ném "con rắn" của Michio đi. Thật đen đủi làm sao, thứ đó lại vô tình theo lực quán tính mà quật mạnh vào điểm yếu lớn nhất của những người đàn ông. Michio gục ngã, cậu còn gục ngã nhanh hơn cả khi đánh nhau với Victoria nữa.
"Aaaaaaahhhh!"-Valeria hét lớn.
"Aaaaaaaaahhhhhhhh!"-Victoria còn hét lớn hơn khi thấy Michio gục xuống đất.
"Mắc gì hét lên lúc này! Sử dụng hồi phục cho tớ nhanh!"-Nói rồi Michio ôm hạ bộ mà gục ngã.
Một lúc sau, Valeria lúc này đã hồi phục cho "con rắn" của Michio và đi đến bồn tắm ngâm mình. Cô bé nghĩ đến thứ đó rồi dần chìm nghỉm xuống nước, khuôn mặt nóng hơn cả nhiệt độ bồn tắm vì xấu hổ. Michio thì sang trấn tâm lý rồi, cậu ấy đau đến mức sợ sệt các kiểu. Cậu bé cứ ngồi đó mà lấy hai tay che chắn nơi đó mà thôi. Victoria lúc này mới nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Cậu đỡ đau chưa?"
"Hết rồi! Nhưng vẫn còn kinh lắm! Mà mắc gì lại đi cầm vào thứ đó của người ta? Cái đó là hành vi xấu đấy! Là phạm tội đấy!"-Michio trợn trừng con mắt.
"Đâu có phải của người ta? Của cậu mà? Trước giờ chỉ có chạm vào mỗi cái của cậu thôi đó."-Victoria tỏ vẻ ngây thơ.
"Không! Cái đó kể cả thế cũng không được! Tôi kể cho cậu bao nhiêu chuyện dạy rằng không được làm thế rồi hả?"
"Tehehe!"-Victoria cười ngốc nghếch.
Michio thở dài, cậu bất lực với cô bạn ngốc đó.
"Cậu còn đau lắm nên để tớ gội đầu cho nhé."-Victoria đột nhiên nhẹ nhàng chạm vào mái tóc Michio.
"Ừ, cũng được!"
Victoria với lên lấy vòi hoa sen, vô tình cô bé chạm người vào lưng Michio. May sao nơi đó lại được mái tóc dài che phủ khiến cho cậu bé không hề biết. Michio nhắm mắt lại, Victoria dịu dàng dùng vòi sen phun nước lên khắp người cậu bạn. Từ mái tóc chảy xuống đến bàn chân, hơi ấm của nước làm Michio dần thả lỏng cơ thể. Cậu lắng nghe bằng thính giác những âm thanh của bọt bông, cảm nhận bằng xúc giác sự dễ chịu khi Victoria mát xa đầu, khứu giác cũng đang tận hưởng hương thơm của mùi hoa trong phòng tắm.
"Nè, thoải mái không?"
"Ừ, cậu làm nó tốt lắm!"-Michio cười thầm.
"Trước đây, tớ vẫn hay gội đầu cho em tớ. Valeria hồi đó là người duy nhất bên tớ, hai chị em dành nhiều thời gian cho nhau lắm đó."
"Vậy à?"
"Mái tóc cậu đẹp thật đó! Tớ khá ngạc nhiên là nó đang dần đổi màu giống với tóc của tớ. Ban đầu cậu về đây thì tóc rõ ràng có màu đỏ rực mà…"
"Cảm giác tuyệt thật! Cậu mát xa tốt lắm đó!"
Michio ngả người ra để ngước nhìn lên khuôn mặt Victoria. Thế nhưng khi nhìn cô bé ở góc nhìn từ dưới lên, cậu lại có cảm giác gì đó ngại ngùng. Thế rồi lại cúi đầu xuống và ngoan ngoãn cho Victoria tiếp tục công việc.
"Sao thế? Tự nhiên cậu lại…"
"Không có gì! Bọt tắm rớt vô mắt thôi!"
Victoria xả nước lên đầu Michio để rửa trôi đi bọt tắm. Cô bé làm nó trong khi ngắm nhìn mái tóc vàng óng ả của Michio.
"Về lời hứa sáng nay, cậu nói sẽ cho tớ biết điều tớ muốn biết, nói điều tớ muốn nghe!"
Michio trầm lắng một lúc rồi bày ra khuôn mặt ngu ngơ.
"Ủa? Có hả?"
"Đồ nói dối! Cậu nói thế sáng nay mà!"-Victoria vừa giận dỗi trách móc vừa lấy tay gõ đầu cậu bạn.
"Đùa thôi! Đùa thôi!"
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thật dài, Michio dùng giọng dịu dàng và trầm ấm nói với Victoria.
"Cậu muốn nghe điều gì nào?"
"Lý do cậu lại tập luyện điên cuồng đến mức làm bản thân đau đớn."
"Đợi tớ tí!"
Michio đứng dậy và đi đến bồn tắm rồi từ từ ngồi xuống ngâm mình. Victoria cũng đi theo và ngồi vào trong lòng cậu. Thấy vậy, Michio liền bối rối.
"Sao tự nhiên đi làm vậy? Chúng ta đang không mặc gì đó… làm như thế thì tiếp xúc quá mức rồi!"
"Cậu bảo sẽ làm điều tớ muốn mà!"
"Tớ nói là "nói" không phải "làm" nên lui ra!"
"Ứ chịu!"-Victoria lại phồng má lên dỗi nhưng vẫn nhân cơ hội lấy tay Michio đặt lên người mình.
Biết bản thân mình đọ lại về sức mạnh, Michio cũng chỉ bất lực khẽ hờ hờ ôm lấy Victoria.
"Tớ không muốn bị bỏ lại! Các cậu quá vượt trội so với tớ. Nếu tớ muốn trở thành đồng đội của Victoria và Valeria, có lẽ chút máu đổ sẽ là chưa đủ. Khoảng cách… nó như là việc tớ cố với lấy bầu trời bằng đôi tay mình vậy."
"Thế nhưng nếu cậu mà chết khi đương đầu nguy hiểm thì sao? Chưa nói đến tên đen xì đó… cậu biết chúng ta sẽ phải đối đầu với bao nhiêu hiểm nguy trong tương lai không? Cậu sẽ chết đó!"
"Vậy nên tớ đang cố gắng đây! Cố để có thể mạnh hơn để sống sót hơn, cố để có thể không phải bị bỏ lại, cố để không bỏ lại ai cả. Tớ… chỉ biết cố gắng để bù lại mọi thứ thôi!"
Nghe những điều đó, Victoria chỉ biết cúi đầu xuống, cô bé để miệng mình chìm trong nước rồi thổi bong bóng.
"Anh Akeru đã dạy tớ rằng muốn bảo vệ ai đó, hãy dạy họ cách bảo vệ chính mình. Tớ mạnh lên là để tự bảo vệ bản thân, rồi một ngày nào đó cũng có thể dạy ai đó điều tương tự. Lúc đó, tớ sẽ có ích đúng không? Sẽ không khiến cậu phải lo sợ đúng không?"
Michio cúi đầu xuống, trán cậu dựa vào lưng Victoria. Cô bé giật mình vì hành động đó nhưng lại nghe giọng nói có chút đáng thương cầu xin mình từ đằng sau.
"Đừng bỏ lại tớ một mình! Tớ không muốn lại mất đi tất cả một lần nữa! Chúng ta làm lành đi!"
Sau khi nói những lời đó, không gian trở nên yên ắng lạ thường. Victoria cũng bứt rứt, cô bé trầm lắng suy nghĩ nhưng cũng muốn thoát khỏi cái không khí này.
"Cái "con rắn" của cậu chạm vào mông tớ rồi đó!"
"Hả?"-Michio xấu hổ đỏ ửng hai má.
Victoria đứng phắt dậy rồi quay sang Michio nở một nụ cười rạng rỡ.
"Đùa thôi! Yên tâm đi!"
Thế rồi, chân Victoria vô tình chạm phải thứ gì đó. Khi nhìn xuống, cô bé hoảng hồn vì thấy Valeria đang nằm úp mặt xuống nước và trôi như xác chết. Con bé vì cứ mãi dìm đầu xuống nước đến mức quá nóng mà ngất.
Michio vội vã bế Valeria lên và chạy ra ngoài. Cậu định xuống phòng thuốc để lấy thảo dược giải nhiệt. Victoria cũng vội vã chạy theo sau, cả hai còn chưa kịp lau khô người nên nước vung vãi cả ra sàn nhà. Clara thấy vậy tưởng đám nhóc lại nô đùa gì đó nên cô không mấy bận tâm. Golem lau dọn dù gì cũng sẽ lau hết những vũng nước kia thôi. Clara nhìn vào phòng tắm đang mở toang, cô rón rén bước vào bên trong và choáng ngợp vì nội thất nơi đây.
"Tuyệt thật! Cái nhà này luôn làm mình ngạc nhiên ghê!"
Dù đã ở đây cả tuần nhưng Clara vẫn hay ra chuồng ngựa lấy nước và lén đi tắm vào ban đêm. Cô khá lo ngại vụ Michio nên đã không hỏi Victoria khi cô bé đang buồn bã để xin phép tắm ở dinh thự. Giờ đây hơi ấm, hương thơm của một phòng tắm sang trọng đã quyến rũ hoàn toàn Clara khiến cô đã chịu vào trong phòng tắm dinh thự. Cô cởi bỏ quần áo để lộ cơ thể đầy đặn, gợi cảm của bản thân. Một thân hình trắng nõn nà, không hề có một vết sẹo. Cánh tay đầy săn chắc và cặp đùi nở nang của một người đã trải qua khổ luyện gian nan.
Sau khi tắm xong, Clara ngâm mình trong nước nóng, cô gối đầu vào thành bồn tắm đầy thoải mái. Khuôn mặt ngước nhìn lên trần nhà, đôi mắt cô lim dim. Tay Clara vuốt ve quanh cơ thể tuyệt mỹ của chính mình.
"Cái cơ thể dơ bẩn này… sao nó vẫn còn đẹp đến thế?"
Lúc này, trên phòng ngủ, Valeria cũng đã dần tỉnh lại. Cô bé đang nằm trong vòng tay của Michio và được cậu ấy lau khô tóc cho. Giật mình khi nhớ lại hình ảnh "con rắn" của Michio, Valeria vội vàng nhảy ra xa.
"Cậu sao thế?"
"Định giở trò gì với tôi hả?"
Victoria vội chạy vào với một cốc nước trên tay, thấy em gái đã tỉnh thì cô bé rất mừng rỡ.
"Tỉnh rồi à? Em vừa ngất trong phòng tắm đó! Michio đã bế em lên đây và mặc quần áo lại cho em đấy."
"Vậy hả?"
Valeria nhìn chị gái rồi nhìn sang Michio. Vốn là một người thông minh và biết điều, Valeria liền cúi đầu cảm tạ người đã cứu mình.
"Cảm ơn cậu đã giúp tôi… với lại xin lỗi vì đã làm đau chỗ đó của cậu… tôi không biết đó là một phần cơ thể con trai…"-Valeria hơi lúng túng và ngượng ngùng.
"Thôi không sao đâu! Đừng bận tâm! Dù gì cũng do Victoria vô duyên!"-Vừa nói, Michio vừa liếc nhìn sang Victoria.
"Xí xóa cho mình đi mà!"-Victoria thành khẩn chắp tay cầu xin.
Sau đó, cả ba đứa trẻ lại cùng nhau đọc truyện rồi cùng nhau đi ngủ. Clara ngâm mình xong đi lên tầng và lén nhìn vào phòng đám trẻ thì đã thấy chúng chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Cô mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy khung cảnh đó rồi đi trở về phòng của mình. Trong giấc mơ đêm nay, Victoria đã thầm mỉm cười.
Sáng hôm sau, một hình bóng thân thuộc liên tục lay người Michio, gọi cậu bé tỉnh dậy.
"Dậy nhanh rồi lẻn ra ngoài đi chơi với chú nào, nhóc con!"
"Dạ? Chú Bellator ạ?"