Chương 7: Nhờ Michio cả đó!

Khi vừa mở mắt ra, Michio đã thấy Bellator đứng ở cạnh giường với trang phục rất lịch sự. Cậu bé muốn bò ra khỏi giường nhưng chẳng thể di chuyển nổi cơ thể. Có những thứ gì đó đang đè lên cơ thể và bám chặt lấy tay chân trói chặt Michio với cái giường. Cố vùng vẫy mãi, cậu mới rút được tay phải ra ngoài và kéo chăn lên. Ở dưới chăn, Victoria đang nằm trên bụng và vòng tay qua ngực ôm lấy Michio. Bên trái người, Valeria vòng tay qua bụng ôm lấy Michio, chân cô bé còn quấn lấy và kẹp chặt chân trái của Michio làm cậu bé chẳng thể di chuyển.

 "Chú Bellator… cháu không di chuyển được!"

 "À, do hai đứa con gái chú, đúng chứ?"

 "Cứu cháu!!"

 Nhanh như thoắt, Michio đột nhiên thấy mọi thứ xung quanh đảo lộn. Để rồi khi lại nhìn thấy rõ ràng, chân cậu chạm dưới đất, mọi thứ cứ như thể cậu chưa từng ở trên giường vậy. Trong khoảng chưa đầy một giây ngắn ngủi, Bellator đã kéo Michio ra và xoay cả cơ thể nhỏ bé đó một vòng rồi nhẹ nhàng đặt cậu bé đứng dưới đất.

 "Vậy chúng ta cùng đi chơi đến một ngôi làng nào đó nhé?"

 "Vâng ạ!"-Michio vẫn choáng sau cú xoay vừa rồi.

 Cả hai chú cháu cùng rón rén bước ra khỏi phòng ngủ. Victoria và Valeria vẫn ngủ say như chết. Ở phòng bếp lúc này, Clara đang ăn sáng. Cô mặc một bộ đồ đơn giản hay thấy ở những người nông dân xưa. Điều đó làm Clara trông lạc lõng hẳn với không gian xung quanh. Ở thư viện lúc này, Eldoria đang miệt mài với những cuốn sách. Cô ấy thường giữ thư viện tránh xa tầm tay của đám trẻ. Đó là nơi cô dùng để nghiên cứu về rất nhiều thứ phức tạp. Bellator cũng góp không ít công sức vào việc xây dựng thư viện đó vào những ngày đầu hai người thành vợ chồng. Bên trong thư viện đó còn có chứa cả những kỷ niệm thời họ còn là một nhóm mạo hiểm giả. Tuy nhiên, giờ thì mạo hiểm giả cũng không còn là nghề thịnh hành nữa.

 Khi bước ra ngoài dinh thự, Bellator khởi động tay chân một chút rồi bế Michio lên. Cậu ta dồn khí lực xuống chân rồi nhảy lên thật cao. Cậu ta đạp lên những cơn gió để bay trên không, tốc độ bay đó còn nhanh hơn cả loài chim cắt lớn. Michio có lẽ cũng đã quen với điều này, cậu bé vẫn hay cùng Bellator đi đến nhiều nơi vào mấy dịp rảnh rỗi và Victoria vẫn còn đang ngủ hoặc có người trông nom. Đôi khi cũng có thể là Eldoria đi cùng. Họ thường đi đến những nơi như các ngôi làng, các cảng giao thương, các khu phố thị,... Đa số các chuyến đi là để mua đồ tiêu dùng hoặc những thứ cần thiết. Victoria vẫn chưa bao giờ được đi như vậy vì cô bé rất dễ bị đám "bề tôi" để mắt tới. Valeria tuy được đến nhà thờ nhưng cũng phải được giám sát kỹ càng bởi viên ngọc gắn trong chiếc vòng cổ. Để tránh việc Victoria lại tị nạnh vì bị bỏ ở nhà, Michio cũng thường giấu nhẹm việc này đi.

 "Chú Bellator có thể di chuyển nhanh như vậy, có bí quyết nào không ạ?"

 "Cái đó thì chú không biết nên giải thích thế nào… chú có thiên bẩm từ bé trong việc dùng khí lực rồi. Ở lần đầu thử là dùng được ngay nên không dạy cháu được."

 "Vậy ạ? Mà chú nói khí lực, nó là gì thế?"

 "Một dạng năng lượng sinh học, có lẽ cháu chưa hiểu được ở lúc này đâu!"

 "Cháu thông minh mà! Chú cứ nói khắc cháu sẽ hiểu!"

 Sau đó, Bellator nói một tràng dài về cách vận hành của khí lực. Michio ngơ ngác không hiểu gì, cậu bé bị quá tải thông tin, nghe tai này mà trôi tọt qua tai kia. Thấy như vậy, Bellator cũng chỉ cười gượng, dù gì hồi còn là mạo hiểm giả, cậu cũng chẳng hiểu nổi nó nếu không có làm thí nghiệm với Eldoria.

 Bay một lúc thì họ đã đến nơi, Bellator đặt Michio xuống đất. Cậu bé rất hào hứng vì lần này được đến một thành phố. Ở nơi đây có rất nhiều nơi buôn bán hàng hoá, là một bến cảng để giao thương qua lại. Rất nhiều người và rất nhiều thuyền bè từ lớn đến nhỏ tấp nập nơi đây.

 "Michio nhớ nắm chắc tay chú để tránh bị lạc đường nhé!"

 "Vâng ạ!"

 Michio nắm lấy bàn tay của Bellator làm cậu ta cũng ngạc nhiên nhưng lại có chút mừng thầm trong lòng. Từ khi về nhà Soluna, Michio thường tuy hòa đồng nhưng lại rất cảnh giác, cậu bé thường chỉ nắm lấy cổ tay áo hoặc cánh tay áo mà thôi. Vì thế, đây là lần đầu tiên Michio mở lòng.

 Cả hai cứ thế bước vào thành phố, họ ghé vào một quán ăn ven đường đầu tiên. Bellator gọi một ít bia và thịt, Michio rất thành thục đọc thực đơn và gọi ra món thịt nướng cùng một ít nước có ga. Sau đó, cả hai đã tán chuyện với nhau một chút trong khi đợi món ăn được phục vụ.

 "Cháu có biết tên nơi này là gì không?"

 "Đây là lần đầu cháu đến đây nên cũng chịu thôi ạ!"

 "Vịnh Draconis đó. Trước kia người ta thấy rồng nơi đây nên mới đặt tên như vậy. Thực ra thì nó cũng thuộc lãnh thổ của đất nước Varathar."

 "Vậy ạ? Tức là ở đây sẽ có rồng đúng không? Tuyệt quá!"-Michio hào hứng.

 "Không có đâu! Rồng hay mấy loài thú khác giờ chẳng còn con nào ở lục địa này."-Bellator thở dài.

 "Lục địa? Ý là nếu sang lục địa khác sẽ thấy đúng không?"

 "Ừ! Thế nhưng nó chưa chắc đã là tốt đâu! Các chủng tộc ở các lục địa khác có mâu thuẫn với con người nhiều lắm. Mà sang được đó là cả một vấn đề."

 Bellator gục mặt xuống bàn rồi than thở, cậu đấm tay xuống bàn vì có chút bực dọc.

 "Gần đây… công việc mạo hiểm giả lại thịnh hành trở lại…"

 "Tốt quá rồi! Vậy cháu có thể trở thành một mạo hiểm giả như chú!"

 "Bỏ đi cháu! Cái đó khuyên chân thành thì không nên!"

 "Tại sao vậy?"

 "Nó chán chứ sao!"

 Bellator ngáp ngắn ngáp dài rồi lấy một cuộn giấy sau hông trải ra bàn, đó là một tấm bản đồ của một vùng đất rộng lớn. Bên cạnh phần ghi chú là những công việc mạo hiểm giả thịnh hành lại gần đây. Đa số là đi vào mấy cái hầm ngục, rồi đào khoáng sản, giết ma vật hay ma thú,...

 "Như đi lao động khổ sai ấy!"

 "Cháu thấy nó cũng khá thú vị mà?"-Michio có chút hứng thú với việc giết ma vật.

 "Cái này cháu nên hỏi trực tiếp Akeru ấy! Ngài ấy sẽ chắc cũng thấy vụ này oải lắm thôi."

 Michio ngạc nhiên nhìn Bellator, cậu bé bất ngờ khi người chú của mình biết về Akeru và còn xưng hô rất kính trọng với cái tên đó. Rõ ràng là Michio chưa đề cập gì đến điều này.

 "Cháu cần gì ngạc nhiên thế? Chú biết chuyện cháu quen với ngài ấy rồi!"

 "Từ khi nào vậy ạ?"

 "Cháu đoán xem!"

 "Victoria lại bép xép phải không ạ? Cậu ấy là chuyên gia gây rắc rối."-Michio nghĩ ngay đến cô bạn thân lắm mồm đó.

 "Không nhé! Valeria nói với chú đấy! Đừng có rắc rối xảy ra là nghĩ đến Victoria nữa. Con bé chỉ là một đứa trẻ vô tư, dễ thương thôi."-Bellator tỏ vẻ tự hào.

 Michio chỉ lườm Bellator bằng ánh mắt phán xét.

 "Nói yêu vậy chứ chú toàn ném con gái ở nhà rồi bỏ đi suốt thôi! Làm sao chú biết được cậu ấy rắc rối thế nào chứ?"-Michio nhớ lại vụ trong phòng tắm tối qua mà vô thức khép chân lại.

 Bellator bị chọc trúng tim đen thì câm nín, cậu ta khá buồn vì cũng không có nhiều thời gian cho con cái. Thế nhưng, Bellator cũng có nỗi khổ riêng mà chẳng dám nói với ai.

 "Mà về việc chú bận rộn dạo gần đây là do liên quan đến các hầm ngục mới xuất hiện."

 "Hầm ngục?"-Michio đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.

 "Thực ra, công việc mạo hiểm giả vốn đã không còn thịnh hành trước cả khi tổ đội cũ của chú giải tán. Nó trở thành một công việc bị xem thường và coi như là một dạng lính đánh thuê cấp thấp vậy. Thế nhưng chỉ mới tuần trước…"

 Khuôn mặt Bellator chuyển sang nghiêm túc, Michio nuốt nước bọt ừng ực vì hồi hộp và chăm chú lắng nghe.

 "Tuần trước đã có một hiện tượng kỳ lạ xảy ra khiến các hầm ngục đột nhiên xuất hiện trên toàn lục địa của nhân loại. Thậm chí có thể là cả thế giới."

 Bellator chỉ tay vào một ngọn núi ở trên tấm bản đồ. Đối chiếu đến các địa điểm gần nó thì có vẻ nó thuộc một phần của vương quốc Heroheim.

 "Đây là một ví dụ. Ở dưới chân ngọn núi này đột nhiên xuất hiện một cái hang. Bên trong hang chính là một hầm ngục. Nó rộng đến mức không gian bên trong như là khoét rỗng cả ngọn núi vậy. Đồng thời là khoáng sản và rất rất nhiều ma vật."

 "Chú nói đột nhiên xuất hiện? Sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một cái hang như thế chứ? Ngọn núi chắc chắn sẽ sụp vào bên trong mất!"

 "Ừ, cháu thông minh đấy! Tuy nhiên, có thể khó tin những hầm ngục như là khái niệm mới xuất hiện tuần trước và có quy mô toàn thế giới. Tức là nó vốn không thuộc về thế giới này."

 Michio chợt nhớ ra cách Akeru gọi vị vua đã bị phong ấn là Ngục Vương-Dunge và thời điểm phong ấn hắn cũng là tuần trước. Cậu bé dường như đã suy luận ra nguyên căn của vấn đề một cách nhanh chóng.

 "Vậy là do Ngục Vương-Dunge đang bị phong ấn trên hành tinh này ư?"

 "Không phải! Đúng hơn là hắn đang có sự hiện diện nơi đây!"

 Bellator giở một cuộn giấy khác ra đặt lên bàn. Từ cuốn sách, một hình ảnh ba chiều xuất hiện trên không trung. Trên mặt giấy là một hình cầu cực kỳ lớn có thể dùng ta để di chuyển hình ảnh, Michio ngay lập tức nhận ra hình cầu này là gì vì cậu đã từng thấy nó qua những cuốn sách.

 "Là tinh cầu của chúng ta! Đây là hình ảnh trái đất đúng không ạ?"

 "Ừ, vấn đề là các ranh giới nằm ở đây!"

 Nói rồi, Bellator kẻ tay theo các đường ranh giới mờ trên tờ giấy khiến nó phát sáng lên. Hình chiếu ba chiều cũng hiện rõ các làn ranh đã được kẻ ra trên giấy. Sau đó, Bellator chỉ vào một khu vực của cuộn giấy trông khá giống với hình ảnh được vẽ trên tấm bản đồ vừa nãy.

 "Chúng ta đang sống ở đây. Khu vực này có thể coi là nơi mà nhân loại và các chủng tộc thuộc nhóm nhân loại sống. Người lùn, người khổng lồ,... Có thể nói là ở lục địa này khá đa dạng về các chủng tộc liên quan đến con người đấy."

 "Vậy thì việc sang các lục địa khác sẽ có thể gặp các chủng tộc khác đúng không ạ?"

 "Đúng! Vấn đề là đâu có dễ, như chú đã nói nó là cả một vấn đề lớn. Bởi vì nó không còn giống một lục địa nữa rồi!"

 "Ý chú là sao ạ?"

 Bellator chỉ tay theo hướng các đường ranh giới, Michio cũng chú ý quan sát nó.

 "Những ranh giới này là một hệ quả do một vị vua tạo ra. Rất ít cách để đi qua nó, nếu di chuyển bằng cách thông thường sẽ bị dịch chuyển ngược về ranh giới phía ngược lại."

 Bellator lấy ngón tay tượng trưng cho một con thuyền, khi tay của cậu ta chạm vào ranh giới phía đông thì nó liền biến về ranh giới phía tây, chạm vào ranh giới phía nam thì chuyển thẳng về phía bắc. Michio hiểu ra nó giống như một khu vực bị cô lập lại, một thế giới bị thu nhỏ trên một hành tinh lớn.

 "Hiện tượng này ban đầu vốn không hề tồn tại cho đến khi một vị vua xuất hiện ở nơi đây, Kết Giới Vương đã tạo ra một khái niệm chưa hề có ở thế giới này chỉ với sự hiện diện của ông ta."

 "Chú nói vậy tức là chỉ với việc một vị vua tồn tại nơi đây thì khái niệm vốn không thuộc về thế giới sẽ đột nhiên xuất hiện ạ?"

 "Pingpong! Cháu đúng rồi đó!"-Bellator vui vẻ cười.

 Đúng lúc này, đồ ăn được phục vụ ra bàn, người mang chúng ra là một cô gái khá nhỏ bé cao tầm 1,3 mét. Michio nhận ra đó là chủng tộc người lùn. Nhìn sang bên đường thì lại có những người cao từ 2,5-3 mét đi lại xung quanh. Đó là tộc người khổng lồ. Vốn thành phố bến cảng này là nơi giao thương không phân biệt chủng tộc nên có rất nhiều chủng tộc đi lại khắp nơi. Michio bắt đầu thưởng thức món ăn vừa được phục vụ. Có lẽ việc đến đây cũng làm cậu bé đói lả rồi. Bellator chắp tay vào và thực hiện nghi thức cảm tạ món ăn. Thấy thế, Michio cũng vội bắt chước làm theo.

 "Chúc ngon miệng!"-Bellator thành khẩn cúi đầu.

 "Chúc ngon miệng!"-Michio bắt chước nói theo.

 Cả hai chú cháu vừa ăn vừa uống một cách ngon lành. Rất nhanh chóng, Bellator đã ăn hết thức ăn mình gọi ra. Cậu ta lại chắp tay cảm ơn bữa ăn ngon.

 "Cảm ơn vì bữa ăn!"

 Lúc này, Michio cũng vội vàng ăn nhanh hơn để rồi vô tình bị nghẹn. Thấy vậy, Bellator nhanh chóng dùng khí thuật để đẩy thức ăn bị mắc trong đường thở của Michio ra ngoài. Cậu bé nhanh chóng uống một hớp nước để cho bản thân đỡ khó chịu. Bellator đến bên cạnh và vỗ nhẹ lưng cho cậu bé.

 "Chú ở đây mà! Cứ từ từ thôi chứ đừng vội!"

 "Cháu cảm ơn ạ!"

 Sau khi Michio dùng xong bữa, cậu cũng chắp tay cảm tạ vì bữa ăn. Thế rồi cả hai người cùng ra khỏi quán ăn sau khi thanh toán xong tiền. Họ định đi dạo một lát để xem có thứ gì có thể mua làm quà cho Victoria và Valeria.

 "Cảm ơn cháu nhé!"

 "Chuyện gì vậy chú Bellator?"-Michio ngước nhìn lên.

 "Mấy đứa con gái của chú… chú thường chẳng có nhiều thời gian rảnh cho mấy đứa nó. Thậm chí, một đứa còn…"

 Khuôn mặt người cha ấy trầm mặc xuống, giọng điệu có chút xúc động và bứt rứt. Nắm chặt lấy đôi bàn tay của Bellator, Michio cố an ủi lấy người đã cưu mang mình.

 "Chú đã cứu rồi mang lại cho cháu một gia đình mới. Victoria là một người vô tư nhưng khá dễ thương và ngọt ngào, Valeria lại là một người tinh tế và sắc sảo. Có lẽ… cháu phải là người cảm ơn mới đúng!"

 Nghe những lời động viên đó, thâm tâm của Bellator có chút được an ủi. Cậu ta cúi người xuống và cõng Michio lên vai. Điều này làm Michio có chút bất ngờ và định nhảy xuống. Thế nhưng cái mỉm cười trên khuôn mặt Bellator lại làm cậu nghĩ "Thôi vậy! Thế này chút cũng không sao!".

 "Chú và Eldoria chưa từng đặt cho cháu một cái tên khi nhận nuôi cháu. Lý do cho việc đó là vì…"

 "Cái đó cháu không quan tâm đâu ạ!"-Michio ngắt lời Bellator.

 Cậu nhìn về phía bầu trời rộng lớn rồi nhìn vào đôi bàn tay mình. Lần đầu tiên cậu nhìn thế giới với góc nhìn của một đứa trẻ được cha mình cõng. Cảm giác thích thú hiện tại cứ như thể đang dâng trào đến mức tràn ra khỏi cơ thể.

 "Anh Akeru đã cho cháu một cái tên, cho cháu một hy vọng để trở thành một con người vĩ đại. Anh ấy là người mà cháu rất kính trọng. Thế nhưng, chú Bellator lại cho cháu một gia đình. Vậy nên, chú là một người cháu rất quý trọng. Cả hai đều là những người quan trọng với cháu."-Michio dịu dàng ôm lấy đầu của Bellator.

 Những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má Bellator, cậu ấy khóc vì xúc động, khóc vì cảm thấy dằn vặt vì tội lỗi. Hồi ức xưa ùa về, lời dạy của người thầy đã dẫn dắt tạo nên gia tộc Soluna hiện ra trong đầu Bellator. Đó là những lời trách mắng.

 "Thiệt tình! Mấy đứa cứng đầu thật đó! Giờ thì chị đây hiểu tại sao Akeru ghét trẻ con rồi!"

 "Lại Akeru! Akeru! Akeru! Chị Mei lúc nào cũng nhắc đến cái tên đó. Chị thích ngài ấy vậy thì cứ tỏ tình đi! Hắn từ chối thì cứ đè hắn ra ép là được!"

 "Đợi khi nào Akira làm được thì chắc chị mới có cửa… bọn nhóc chẳng hiểu chuyện tý nào!"

 "Sao lại nói em không hiểu chuyện?"-Bellator hồi trẻ tỏ ra khó chịu.

 "Nghiêm túc mà nói thì do không hiểu chuyện nên việc lạm quyền và phạt bọn nhóc nhí nhố mới không thấy tội lỗi đó! Còn gặp đứa hiểu chuyện ngoan ngoãn, khi ta lỡ sai lầm với chúng thì có lẽ đã dằn vặt hơn nhiều rồi!"-Mei nhanh chóng tạo ra một cây roi mây bằng ma thuật.

 "Hả? Chị nói thế tức là đang lấy việc mình là người lớn để bắt nạt ấy hả? Bất công! Aaaaa!"-Bellator hét toáng lên vì bị quất roi vào mông sau đó.

 Trở về hiện tại, Bellator giờ đã hiểu ra những lời nói năm ấy, về đứa trẻ hiểu chuyện. Cậu thấy tội lỗi với Michio vì chuyện của Velentia. Nhiều lúc, Bellator cũng nghĩ nếu cậu nhóc này đừng có ngoan ngoãn như thế, liệu bản thân có thanh thản hơn hay không?

 Michio được ngồi trên vai Bellator và đi khắp nơi trong thị trấn như hai cha con. Bỗng nhiên, sự chú ý của cậu nhóc đã bị thu hút bởi một cửa hàng vũ khí. Cậu nhìn những binh khí và các ma khí cụ ở đó với ánh mắt tò mò. Bên cạnh cửa hàng vũ khí đó còn có cả một hiệu sách dành cho quý tộc. Nhận thấy Michio bị thu hút bởi những thứ đó, Bellator liền đặt cậu bé xuống đất và đi đến cửa hàng rồi vẫy gọi. 

 "Lại đây đi! Cháu muốn mua gì đó đúng không?"

 Michio rụt rè nhìn cửa hàng mà không dám đến gần. Cậu loay hoay tìm quanh bản thân mình xem có thứ gì đó có giá trị hay một chút tiền. Tuy nhiên, đó chỉ là hành động của sự bối rối vì Michio vẫn chưa bao giờ động vào tiền bạc từ lúc về dinh thự Soluna. Bellator tiến lại và dắt tay Michio đi vào cửa hàng. Tuy có chút kháng cự nhưng vì cậu bé cũng muốn đồ nên vẻ mặt tuy có hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng vẫn đi theo.

 "Chú liệu có ổn không? Cháu không có tiền…"

 "Cháu ngại để chú thanh toán thì nên như vậy từ lúc chúng ta ăn. Hiểu chứ?"

 "Nhưng mua vũ khí thì đắt…"

 "Cháu quên ta đang sống ở một cái dinh thự to đùng à? Tiền chưa bao giờ là vấn đề đâu nên đừng ngại chứ!"

 "Cháu cảm ơn!"

 Michio cúi mặt xuống tỏ vẻ gượng gạo, cậu bé thường không hay đòi hỏi nhiều ngoài ăn uống nên thường rất ngại ngùng khi được ai đó mua tặng thứ gì. Bellator cũng đủ tinh tế để nhận ra điều đó, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi xoa đầu Michio.

 "Cháu biết Victoria thích gì đúng không? Vậy giúp ta chọn quà cho con bé đi! Xong thì ta sẽ trả công cho cháu."

 "Nếu là vậy thì được ạ!"

 Ánh mắt Michio như sáng lên, cậu chạy tọt vào cửa hàng vũ khí và lựa chọn kỹ lưỡng các mẫu kiếm. Từ trường kiếm châu âu và kiếm vũ trang phổ thông là thứ được chú ý đầu tiên. Bên cạnh đó còn là những thanh đao một lưỡi gọn nhẹ như những thanh Katana, Nagamaki. Một số thanh kiếm mạnh mẽ với những cú đâm như Rapier. Rồi cả những thanh đao hình thù kỳ lạ như Khopesh được Michio gọi là kiếm cong. Rồi đến những thanh đao lưỡi bầu, mã tấu cầm khá nặng tay. Sau khi vác ra ít nhất 10 thanh đao kiếm các loại, Michio nhìn Bellator cười.

 "Cháu mua bằng này ạ!"

 Bellator cũng nhanh chóng thanh toán hết tiền cho tất cả những vũ khí Michio đã mua. Thế nhưng cậu bé vẫn quay lại nhìn tới nhìn lui làm Bellator tò mò.

 "Cháu nhìn gì vậy? Vẫn còn gì muốn mua à?"-Bellator lấy ví sẵn sàng trả tiền.

 "Vâng ạ! Tại cháu nghĩ Valeria đang ở nhà nên nếu chỉ mua quà cho mỗi Victoria thì tội nghiệp cậu ấy lắm."

 "Cháu chu đáo thật đấy!"-Bellator ngạc nhiên.

 "Cậu ấy cũng giúp cháu hồi phục sau vụ hồi sáng bạch nguyệt nên cháu cũng muốn cảm ơn. Cả lúc tối muộn nữa, cháu có vô tình làm cậu ấy giận."

 "Vụ gì thế? Lại lỗi của con bé Victoria đúng không?"

 "Cái đó tý cháu sẽ kể, được không?"

 Michio đi xung quanh khu vực có ma khí cụ, cậu bé vốn không tìm hiểu nhiều về ma thuật, thậm chí mới chỉ loáng thoáng nghe qua khí thuật vài lần. Bởi thế, Michio gần như không biết rõ về mấy dụng cụ này. Nào là trượng, đũa phép, rồi gậy phép… mấy thứ này cậu bé hoàn toàn mù tịt về nó. Thấy vậy, Bellator liền tiến đến để chỉ cho Michio cách chọn ma đạo cụ.

 "Cháu nên phân biệt rõ về hai loại đá ma thuật và đá khí thuật. Đầu tiên là cháu muốn chọn ma đạo cụ thì nên chú ý đến các viên đá gắn ở cái vũ khí đó."

 Bellator chạm tay vào viên ngọc gắn trên đầu cây gậy phép. Nó là một cây gậy dài gỗ dài tầm 70cm, trên đầu cây gậy có một viên ngọc nhỏ lấp lánh hình thoi. Khi chạm tay vào, viên ngọc đó liền phát sáng rực rỡ. Bellator đưa nó cho Michio.

 "Cái này là ma đạo cụ!"

 "Sao chú biết được vậy?"

 "Viên đá trên đó phát sáng vì phản ứng với ma lực trong cơ thể chú, tức là nó dẫn truyền ma lực."

 Bellator lại lấy một cái găng tay gắn một viên ngọc hình tròn và chạm vào nó. Bỗng nhiên từ viên đá toát ra một hào quang có thể thấy bằng mắt thường mặc dù viên đá không hề phát sáng. Bellator đặt nó ra một bên rồi phân loại nó vào khí đạo cụ.

 "Cái này có sự khác biệt ạ?"-Michio tò mò.

 "Ừ, chúng phát ra hào quang thì sẽ là khí cụ. Khí lực được dẫn truyền qua chúng trung hòa năng lượng trong môi trường xung quanh nên tỏa ra hào quang như thế."

 "Cháu hiểu rồi! Ma thạch trong ma đạo cụ vốn dẫn truyền ma lực và nó phát sáng. Còn khí thạch trong khí đạo cụ lại dẫn truyền khí lực và khiến môi trường xung quanh phát sáng."

 Bellator vỗ tay khen ngợi cho trí thông minh của Michio.

 "Chuẩn! Cháu mới nhìn một lần mà hiểu được như vậy. Thông minh lắm!"

 Michio nhanh chóng đi lấy một số loại ma khí cụ để thử nghiệm nó. Sau đó, cậu bé phân loại ra được một số loại ma cụ như trượng, đũa, gậy, vòng gỗ, vòng cổ... Cùng một số loại khí cụ như găng tay, găng chân, vòng đeo tay, vòng chân,... Michio chợt nhận ra một số sự khác biệt giữa các loại vũ khí này.

 "Chú Bellator có biết tại sao ma cụ lại thường là có thiết kế như gậy gỗ, thép còn khí cụ lại là vũ khí đeo mặc không?"

 Bellator ngẫm nghĩ một hồi rồi lấy tạm một cái đũa phép. Cậu dùng ma thuật tạo ra một ngọn lửa nhỏ. Michio nhìn ngọn lửa, nó cháy mà không cần nguyên liệu gì cả, không cần củi hay xăng dầu mà cứ lơ lửng trên không rồi cháy. Sau đó, Bellator lại dùng một khí cụ là một cái găng ngón tay rồi chọc vào ngọn lửa khiến nó biến mất ngay lập tức.

 "Ma lực có tính định hình và biến hoá cao, còn khí lực có tính trung hòa và lan tỏa cao. Thế nên, ma lực có thể tạo ra đủ mọi chiêu thức, hình dạng. Còn khí lực lại không thể mà chỉ bao bọc quanh cơ thể. Nhưng khi khí lực chạm vào ma lực sẽ vô hiệu hoá chúng nhưng nó đồng thời cũng bị tan biến vào năng lượng xung quanh của môi trường."

 Bellator tháo chiếc găng ngón tay ra và ném nó cho Michio. Cậu ấy bắt lấy bằng cả hai tay và cảm nhận được khí lực của Bellator còn sót lại trên đó tỏa ra một cách mạnh mẽ. Bàn tay Michio cảm nhận thấy rõ cảm giác kỳ lạ từ chiếc găng ngón tay đó, nó ấm áp một cách kỳ lạ.

 "Khí cụ giống vật dẫn giúp định hình khí lực trong cơ thể. Chúng thường làm từ xương, da, ngọc của các loài thú… Cũng vì nguyên liệu là như vậy nên sản phẩm tạo ra thường là găng tay, vòng tay,... trừ khi cháu làm khí cụ từ quái thú!"

 Michio chăm chú nghe Bellator giảng. Cái găng ngón tay đang toả ra khí lực mạnh mẽ được bàn tay Michio úp lại, cậu bé như đang muốn giữ cho khí lực của Bellator không tan biến đi mất. Thế nhưng rồi, cái cảm giác ấm áp đó cũng đột ngột biến mất như tan vào hư vô. Michio mở bàn tay ra trong sự bất ngờ rồi nhìn vào món khí cụ đó.

 "Nó biến mất rồi! Khí lực của chú Bellator!"

 "Khí lực vốn sẽ bị trung hoà ra xung quanh rồi thất thoát nên các khí cụ dài làm từ các phần xương thú lớn sẽ chỉ làm thất thoát khí mà thôi. Dùng nó để hỗ trợ cơ thể là chính, còn muốn dùng để đánh nhau thì phải cỡ quái vật như…"

 "Phải cỡ Victoria hay Valeria đúng không ạ?"-Michio nhớ lại sáng bạch nguyệt hôm nay rồi cười gượng.

 "Sao cháu lại nghĩ hai đứa con gái đang yêu của chú là quái vật chứ?"

 Bellator ném cho Michio ma cụ mà cậu ta vừa dùng để tạo ra lửa. Viên ma thạch trên đó vẫn phát sáng rực rỡ mà không hề có chút cảm giác nào toả ra. Nó giống như cầm một viên sỏi ngoài đường thôi vậy.

 "Ma cụ lại dẫn truyền ma lực từ cơ thể để định hình nó và tạo ra ma thuật. Nó thoải mái phóng ra mà không sợ bị thất thoát như khí lực. Vì thế thiết kế ma cụ cũng có phần đa dạng hơn. Ma thạch thì thường có thể khai thác ngoài mỏ tự nhiên, chúng chỉ là khoáng thạch có tính chất dẫn năng lượng cao thôi. Còn phần thân thì chẳng cần chú ý đến mấy, gỗ thì rẻ hơn nên được ưa chuộng. Ma pháp sư hay phù thủy thường nghèo mà!"

 Bellator liền thầm nhỏ vào tai Michio.

 "Cái này nói nhỏ cho Michio biết thôi nhé! Eldoria hồi xưa là con nợ của chú đấy! Phù thuỷ hồi đó toàn đám nghèo rớt mồng tơi với sống tách biệt xã hội vì không có tiền thôi."

 "Cháu không ngờ đó!"

 Michio nhìn cây gậy phép, nó vẫn phát sáng mà chưa hề tắt đi như cái khí cụ lúc nãy. Cậu tò mò lắc nó. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả.

 "Ma lực nó giống như điện ở trong nhà chúng ta vậy. Còn ma thạch giống như pin và đèn ấy. Khi nó hết điện thì đèn cũng sẽ tắt thôi. Đừng bận tâm đến nó nữa, Michio à!"

 Michio mở to mắt kinh ngạc, cậu bé ngưỡng mộ sự hiểu biết của Bellator và nhìn anh ta với ánh mắt kính nể. Điều đó là Bellator có chút ngại ngùng.

 "Chú đỉnh quá! Biết được những kiến thức vi diệu đó!"

 "Cái này điều cơ bản ấy mà, Eldoria còn biết nhiều hơn cơ. À mà, Akeru nữa! Ngài ấy là người thông tuệ mọi thứ đó! Cháu có thể hỏi ngài ấy nếu muốn học hỏi thêm."

 Michio nghe vậy thì trở nên phấn khích và hào hứng. 

 "Vậy ạ? Nếu thế cháu sẽ hỏi anh Akeru thật nhiều về mấy sức mạnh này mới được!"

 Bellator gật đầu cười, thấy khuôn mặt vui vẻ của Michio làm cậu ta cũng vui lây. Sau khi phân loại ra một số món ma cụ và khí cụ, Bellator lấy một vài thỏi vàng sáng lấp lánh trong túi ra để trả cho chủ quán. Đó là một ông lão thuộc tộc người lùn, cao tầm 1m2 nhưng cơ thể trông rất cơ bắp, khuôn mặt hiền từ với bộ râu trắng dài. Ông lão đó rất vui vẻ nhận vành rồi loay hoay lục ngăn kéo để hối lại tiền. Thấy vậy, Bellator liền xua tay.

 "Cứ giữ lại tiền thừa đi! Ta không bận tâm đâu!"

 "Thật là… cậu có vẻ dư giả phết nhỉ? Nhóc con!"

 "Ông Kazad giúp ta nhiều rồi nên giờ cứ coi như là quà trả ơn đi!"

 Lão người lùn đành miễn cưỡng nhận tiền, ông chỉ tay vào cậu nhóc đi cùng Bellator.

 "Vậy hãy để cậu nhóc kia chọn thêm vũ khí đi!"

 Michio lúc này vẫn đi quanh tiệm để ngắm nghía. Cậu cố tìm cho bản thân mình một vũ khí nào đó có thể hỗ trợ cho võ thuật cận chiến. Tuy nhiên, tìm một hồi thì lại chẳng thấy nổi một cái nào cả. Ở thế giới này, võ thuật tay chân rất vô dụng bởi sự phổ biến của binh khí có tầm với và sát thương cao. Nếu ai đó có thiên phú về ma khí thuật, họ cũng cần ma khí cụ để thi triển nên võ thuật tay chân càng bị ghẻ lạnh vì không thể phối hợp và quá yếu đuối. Bởi vậy, các vũ khí giúp bảo vệ tay chân và tăng sát thương cho các thế võ đều đã bị lãng quên từ lâu. Michio không biết điều đó nên cứ loay hoay đi tìm quanh tiệm vũ khí đó để rồi đành thở dài buồn bã.

 "Sao thế? Cháu không tìm thấy thứ phù hợp với bản thân à?"

 "Vâng! Cháu muốn tìm cho mình mấy thứ như vũ khí như găng bảo vệ tay chân ấy. Nhưng không phải giáp của quân đội, chúng quá nặng ảnh hưởng đến độ linh hoạt. Còn găng tay như khí cụ thì khả năng bảo vệ quá kém."

 Lão Kazad nghe cậu bé nói vậy thì tỏ vẻ bất ngờ. Ông không nghĩ cái kiểu chiến đấu tay chân đã thất truyền từ lâu như vậy lại còn có người theo đuổi. Vì vậy, ông cũng thẳng thắn nói với Michio.

 "Này, nhóc tên gì?"

 "Hitsuki Michio ạ!"

 "Ta khuyên nhóc không nên học võ thuật tay chân trong chiến đấu. Nó rất vô dụng!"

 Khuôn mặt Michio liền toát ra vẻ hoang mang sau khi những lời khuyên đó. Rõ ràng cậu đã thắng Victoria bằng phong cách chiến đấu đó. Ấy vậy mà nó lại bị bảo là vô dụng. Trong thâm tâm cũng có chút chạnh lòng. Michio liền phản pháo lại những lời đó.

 "Cháu học kỹ thuật chiến đấu này từ một người thầy rất quan trọng với cháu!"

 "Vậy cháu đã thắng ai bằng kỹ thuật đó chưa? Một trận đấu toàn lực ấy! Và cháu có dám khẳng định nó sẽ là cách chiến đấu cháu theo đuổi sau này không? Khi ấy cháu sẽ phải chiến đấu với rất nhiều người có vũ khí hay quái vật mạnh đấy."

 Ánh mắt sắc bén của ông lão người lùn cùng những câu hỏi hóc búa như mũi tên phi thẳng đến Michio. Nó đến trước mặt nhưng rồi dễ dàng bị Michio tóm lại.

 "Cháu thắng rồi! Một đối thủ rất mạnh là Victoria! Vừa sáng bạch nguyệt hôm nay thôi, cháu đã thắng bằng võ thuật khi bạn ấy dùng kiếm thuật. Về cách chiến đấu thì cháu không chọn võ thuật là phương án duy nhất nhưng hiện tại cháu muốn sử dụng nó. Cháu muốn thành một chiến binh toàn diện, một người mà sẽ không đầu hàng kể cả khi mất vũ khí."

 Michio đanh thép trả lời câu hỏi của Kazad. Cậu đưa nắm đấm của mình ra trước mặt. Mới tuần trước vẫn còn là đôi trẻ con mềm mại. Giờ đây nó đã thành một nắm đấm rắn chắc. Nghe đến việc Michio đánh bại Victoria, Bellator ban đầu đã nghĩ rằng đó chỉ là trò chơi trí tuệ đơn thuần của trẻ con, thứ mà Michio luôn thắng đến mức Victoria nhiều khi phải tủi thân mà khóc. Thế nhưng khi nhìn vào nắm đấm và đôi mắt, cùng với cơ thể đã rắn chắc giờ còn được chui rèn liên tục. Bellator trong thoáng chốc đã nghĩ đến việc Victoria đã thua trước Michio trong một cuộc đánh đối kháng.

 Kazad nhìn Michio, lão cười thật lớn. Một cậu nhóc trông bề ngoài thì không khác một cậu bé mọt sách là bao. Thế nhưng, những bắp lộ ra lại tròn trịa và chắc nịch như thể một chiến binh đã được rèn luyện để ra trận vậy. Ông lão vừa cười, vừa hỏi.

 "Xem ra nhóc tự tin thật! Thế nhưng vẫn chưa nếm mùi chiến trường bao giờ đúng không? Ta đây buôn bán vũ khí lâu năm, chứng kiến không biết bao đứa nhóc mới đến tuổi dậy thì đã đòi ra chiến đấu…"

 "Tuổi dậy thì? Cháu làm gì đã đến tuổi đó?"-Michio thắc mắc.

 "Hở? Hả?"-Kazad bối rối khi nghe câu hỏi đó.

 Thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì của Kazad, Bellator xoa đầu Michio rồi bật cười.

 "Haha! Michio mới có 10 tuổi thôi! Thằng nhóc cao lớn thật đấy nhưng còn chưa đến tuổi dậy thì cơ."

 "Ờ vậy à? Ta cứ nghĩ nó cỡ hai mươi tuổi rồi cơ!"

 Nhìn vào Michio, một cậu bé cao gần 1m6. Trong khi đó, chiều cao trung bình của những đứa trẻ tầm tuổi cậu bé chỉ đâu đó 1m đến 1m3. Michio có chiều cao ngang bằng nam giới khi bắt đầu dậy thì ở tuổi 20 làm Kazad khá bất ngờ. Ông thủ thỉ hỏi Bellator.

 "10 tuổi? Con trai cậu gen trội nhỉ? Ta nhớ cậu hồi bắt đầu tập tành làm mạo hiểm giả còn lùn hơn ta. Chắc do gen Eldoria nhỉ? Con bé hồi đó cao lắm mà!"

 "Xúc phạm nhau nha, lão già! Hồi đó tôi cao gần bằng Michio rồi! Với lại cậu bé đó là con nuôi thôi!"

 "Haha! Chắc lão già này nhầm cậu với mấy con khỉ hay qua quán đây ăn vặt hồi đó rồi."

 Michio thấy hai người lớn có vẻ mải nói chuyện với nhau. Cậu liền đi vòng quanh quán để ngắm nghía chút vũ khí. Từ bên ngoài, một cô bé cao tầm 1m2 bước vào quán, trên tay cô bé cầm theo một túi tiền lớn. Cô bé nhìn tới nhìn lui khắp quán để tìm một thứ gì đó. Lúc này, Michio đã vô tình chú ý đến một loại vũ khí cán dài, một cái thương lớn. Cậu bé cầm thử nó lên và cảm nhận độ nặng của nó. Đột nhiên, trong đầu Michio bỗng nhận ra rằng tối nay cậu có thể đến thư viện của Akeru để đổi sách. Vậy thì chỉ cần đa dạng hoá các loại vũ khí có thể tập luyện cho tuần tới là được. Nghĩ vậy, Michio liền hứng khởi quay lại định gọi Bellator.

 "Cậu nhường cho tôi cái thương này được không?"

 Cô bé vừa bước vào cửa hàng đã ở bên cạnh Michio từ lúc nào mà chẳng ai nhận ra. Bellator quay xuống nhìn Michio vì cảm nhận thấy sự hiện diện mờ ám của ai đó. Cô bé lùn đó thoáng chốc mà đã ở trước mặt Kazad làm ông già đó cũng bất ngờ.

 "Cháu trả tiền cho cây thương kia được chứ?"

 Michio cứng đờ người, cậu ngơ ngác vì chưa hiểu ai vừa nói với mình. Cây thương vẫn được cậu nắm chặt trên tay. Cô bé vừa đưa tiền xong lại như dịch chuyển đến chỗ Michio rồi nắm lấy một phần cán cây thương. Michio không nhận ra cô bé đang ở sát bên mình từ nào cho đến khi cô bé cố giật lấy cây thương từ tay cậu. Thế nhưng…

 "Cậu buông tay ra được chứ? Nắm gì mà chắc vậy?"

 "Nắm chắc? Do cậu yếu ấy chứ!"

 Cô bé đó dùng hết sức bình sinh để kéo cây thương ra khỏi tay trái đang nắm chặt cán thương của Michio. Dù dùng cả hai tay để cố gắng kéo ra nhưng cũng chẳng xê dịch nổi tẹo nào. Michio nhìn cô bé loay hoay với ánh mắt thương hại.

 "Ôi trời! Người gì đâu mà yếu như sên thế?"