“Yếu? Cậu bảo ai yếu hả?”
Cô bé lùn tịt lườm với ánh mắt sắc lạnh, nó làm Michio phải nổi cả da gà lên vì cảm nhận thấy sự nguy hiểm. Thế nhưng nhìn bề ngoài vô hại đó lại làm cậu thở phào vì nghĩ mình chỉ bị nhầm lẫn.
“Đây! Của cậu cây thương đó!”
Michio nhấc cây thương đó lên bằng một tay rồi đưa nó cho cô bé lùn. Khi vừa buông tay, cây thương nặng đè cô bé ngã ra sàn. Bị ngã đau, cô bé đành thút thít.
“Giúp tôi với! Nó nặng quá! Tôi không di chuyển được!”
Thấy cái cảnh cô bé người lùn đó loay hoay để thoát ra khỏi chiếc thương đè lên người. Michio cảm thấy có chút hài hước, cậu che miệng rồi nhếch mép cười thầm. Đây là lần đầu tiên, Michio cảm thấy bản thân mình khoẻ mạnh hơn một ai đó.
“Cậu còn đứng đó cười gì thế hả? Nhanh giúp tôi đi!”
“Được rồi!”
Michio nhẹ nhàng nhấc chiếc thương nặng tầm 40kg đó lên bằng một tay. Nền tảng thể chất của Michio rất tốt, tuy chưa thể điều khiển khí lực hay ma lực để cường hoá bản thân. Đồng thời cũng chẳng hề có bất kỳ phước lành nào. Để bắt kịp Victoria trong những trò chơi Ma Vương và Anh Hùng. Những bài tập rèn luyện thể chất đã được đẩy lên một cách cực đoan. Tuy nhiên thành quả của quá trình đó cũng chỉ là cát bỏ bể so với hai chị em nhà Soluna. Giờ đây, Michio được trải nghiệm cảm giác lần đầu vượt trội hơn người khác. Cậu vừa nhấc cây thương lên vừa nhìn cô bé yếu đuối kia, trong lòng thì rộn ràng vui vẻ. Michio vừa nở một nụ cười thân thiện, vừa lịch thiệp nói.
“Cây thương này là quá sức với cậu nhỉ? Liệu tôi có thể giúp gì cậu không?”-Michio đưa một tay ra, cậu ngỏ ý muốn giúp đỡ cô bé.
Cô bé người lùn đó có chút thiện cảm với cách hành xử lịch sự của Michio, cô nắm lấy tay cậu rồi đứng lên.
“Cậu lịch sự thật đấy! Giống em gái của tôi ghê! Cậu cũng là quý tộc à? Liệu cậu có thể cho tôi biết tên được chứ?”
“Tôi là Hitsuki Michio. Rất hân hạnh được gặp và làm quen!”
Michio nghiêng mình cúi đầu chào một cách lịch sự như thể bản thân là một người quý tộc. Chân phải bước ra sau và khuỵu nhẹ đầu gối xuống, tay phải đặt lên ngực. Cậu bé trước kia chỉ đọc nó trong sách mà chưa bao giờ thử kiểu chào này trước đây. Vừa chào, vừa trải nghiệm điều mới làm Michio rất phấn khích. Cô bé người lùn cũng cúi chào. Như một thói quen đã có từ trước, cô bé cũng để chân phải ra sau và khuỵu gối nhẹ một chút. Nhấc nhẹ hai bên váy rồi cúi đầu chào.
“Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cậu! Tôi là Mina von Soluna thuộc hoàng gia Heroheim!”
Bellator đang khát, cậu ta đi lấy một cốc nước rồi dùng ma thuật tạo ra nước uống. Vừa nhấp ngụm đầu tiên thì nghe đến tên Mina von Soluna, cậu liền sặc nước và phun sạch ra ngoài. Michio cùng Mina vui vẻ bước đến quầy thanh quán của lão Kazad. Bellator liền mau chóng quay mặt ra ngoài để né tránh Mina.
“Ông râu trắng! Số tiền cháu đưa cho ông đủ để mua cây thương này chưa?”
Lão Kazad mở túi tiền rồi trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Ông chỉ thở dài và trả lời cô bé.
“Đây là tiền của Heroheim đúng không? Ở Varathar vốn không dùng loại tiền tệ này nhiều. Tuy đây là cảng giao thương lớn nhưng bọn ta đa phần đều trao đổi bằng vàng bạc nên ta sẽ không nhận tiền này. Chưa kể, việc buôn bán vũ khí cho trẻ em cũng cần có người giám sát nữa!”
Nghe vậy, Mina lộ rõ vẻ buồn rầu trên mặt. Cô bé cố gắng để ra điều kiện mua cây thương.
“Không thể nào! Cháu rất cần cây thương này! Nó là quà sinh nhật cho em gái cháu. Em ấy hiện cũng đang ở đây rồi. Cháu muốn tặng cho em ấy! Với lại cháu cũng 10 tuổi rồi! Đã qua nghi thức trưởng thành lâu rồi mà.”
“Rất lấy làm tiếc… nếu cháu có người giám sát, ta sẽ xem xét lại.”
Ông lão Kazad chỉ lắc đầu từ chối. Mina thấy vậy chỉ đành ngậm ngùi, tủi thân và nuối tiếc. Michio đứng bên cạnh cũng cảm thấy buồn thay cho cô bé, một người chị gái muốn tặng quà cho em mình. Cậu cũng cố nghĩ cách gì đó rồi bỗng nhiên nảy ra trong đầu.
“Khoan đã! Mina bảo là muốn tặng quà cho em gái là cây thương này thì hẳn em ấy không thể nào nhỏ bé, yếu đuối như cậu, đúng chứ? Liệu người đó có phải em họ lớn hơn cậu nhiều tuổi không? Nhờ cô ấy làm người giám sát là được mà.”
Mina nhìn sang Michio với vẻ mặt buồn bã và lắc đầu.
“Em ấy cũng 10 tuổi nhưng thuộc tộc người khổng lồ. Không làm người giám sát được đâu!”
Nghe đến đây, Bellator đứng bên cạnh bỗng giật thót lên và toát hết mồ hôi lạnh khiến Michio phải chú ý.
“Chú Bellator sao thế ạ?”
“Không có gì đâu!”
Mina với tâm trạng hối tiếc đành cố gắng lôi chiếc thương đi cất lại chỗ bản thân vừa lấy. Michio thấy thương cảm cho Mina, cậu nâng đỡ hộ đầu cây thương và đi theo sau lưng cô bé.
Bellator nhân cơ hội này thì liền quay mặt lại nhỏ tiếng nói chuyện với lão Kazad.
“Tôi trả tiền cho cái thương kia thay cô bé được không?”
Lão Kazad nhìn Mina rồi quay qua nhìn Bellator, ánh mắt ông tỏ vẻ nghi ngờ.
“Này, cậu biết ta từng tham dự đám cưới của cậu với Eldoria đấy! Hai đứa thề thốt gì đó với nhau mà những gì ta đều biết đấy!”
“Vụ này đâu phải lỗi do tôi! Do họ tùy tiện đấy chứ!”-Bellator toát mồ hôi lạnh.
“Nhưng cậu vẫn cứ giữ bí mật chuyện này với Eldoria. Lão thấy tội con bé quá!”-Kazad thở dài.
“Thế nhưng… vụ này khó giải thích lắm!”
Đột nhiên, từ bên ngoài có một hình bóng to lớn bước vào. Bellator tái mét mặt khi nhận ra đó là ai. Cậu ta liền lấy tay che mặt mình lại ngay lập tức. Người bước vào có một thân hình cao ráo và toát lên sự mạnh mẽ trông như một chàng hiệp sĩ hoàng gia. Anh ta tiến đến chỗ quầy hàng, Bellator thì cố quay mặt đi chỗ khác rồi húyt sáo. Người hiệp sĩ đó đặt một vài thỏi vàng xuống quầy hàng trước mặt lão Kazad.
“Ở đây có loại dao găm hay vũ khí nào phù hợp cho việc ám sát không?”
Kazad chỉ tay vào chỗ giá treo cuối cửa hàng vũ khí. Nơi đó đặt vô số loại dao găm và các vũ khí dạng kim đâm. Có vẻ chúng khá phù hợp với lối đánh nhanh gọn của một sát thủ. Thế nhưng khi nhìn vào chàng hiệp sĩ này, Kazad lại thắc mắc.
“Một chàng trai to lớn như cậu có lẽ sẽ hợp với việc dùng thương hơn đó!”
Người hiệp sĩ đó chỉ lạnh lùng đáp.
“Ta mua nó cho người chị gái yêu dấu của mình thôi! Mà lão có mắt nhìn người tốt đó, ta là một cao thủ dùng các loại vũ khí cán dài và trọng kiếm đấy.”
Thấy hôm nay có tận bốn vị khách liên tiếp đến mua vũ khí tặng người khác. Kazad cũng thấy hơi kỳ lạ, ông già rồi nên không theo kịp cái xu hướng của thế hệ hiện tại nữa. Chỉ thầm nghĩ rằng việc tặng vũ khí có vẻ đang là mốt hiện nay.
“Vậy từng này vàng có thể mua bao nhiêu nào?”
“Chắc cỡ 7 món, cậu cứ chọn tùy ý đi!”
Mina sau khi được Michio giúp đặt gương, cô bé rệu rã bước chân ra ngoài tiệm và vô tình đụng phải vị hiệp sĩ. Bề ngoài cao lớn khiến Michio phải ngước mắt lên nhìn. Chiều cao gần 1m8 đó đã vô tình doạ cho Michio sợ hãi. Khi va chạm với Mina, vị hiệp sĩ không hề nói gì mà chỉ lặng im. Michio liền tiến lên trước để che chắn cho Mina. Tuy hành động là vậy nhưng cậu vẫn dè chừng.
“Anh không sao chứ? Tôi xin lỗi vì lỡ va phải anh!”-Michio dũng cảm tội thay cho Mina.
Người hiệp sĩ đó trùng đầu gối xuống một chút. Michio ngay lập tức phản ứng và vào tư thế chiến đấu. Anh ta đưa bàn tay về phía Mina, Michio vội vàng nắm chặt lấy cổ tay anh chàng. Thế nhưng dường như Michio chẳng thể làm gì, thứ sức mạnh thể chất của vị hiệp sĩ kia còn vượt trội hơn cả Victoria hay Valeria nữa. Mina từ đằng sau lưng Michio đột nhiên lao lên phía trước.
“Sao em lại đến đây thế, Titana?”
“Cái đó em phải hỏi chị mới đúng!”
“Hả? Chị em?”-Khuôn mặt Michio đầy vẻ bất ngờ.
Cô em gái quỳ một bên gối xuống và bỏ mũ cúi chào Michio. Vừa bỏ mũ, mái tóc dài ngang vai mượt mà đột nhiên rũ xuống. Michio bây giờ mới nhận ra đây là một cô bé gái người khổng lồ chứ không phải một anh chàng hiệp sĩ.
“Rất hân hạnh được gặp cậu! Tôi là Titana von Soluna. Liệu cậu có thể xưng tên và cho tôi biết cậu là ai được chứ?”
Cái giọng trầm ấm và nghiêm khắc từ một thân hình cao lớn, mạnh mẽ nhưng thực tế lại là của một bé gái làm Michio có chút bối rối. Thế nhưng cậu vẫn rất lịch thiệp cúi chào.
“Tôi là Hitsuki Michio! Hiện đang sống tại dinh thự Soluna với tư cách là con nuôi của Bellator de Soluna và Eldoria de Soluna.”
Vừa nghe đến cái tên Bellator, ánh mắt của Titana và Mina đột ngột thay đổi. Titana nắm lấy hai vai Michio và hỏi dồn dập.
“Bellator de Soluna? Cậu biết ông ấy hả? Hiện ông ấy có ở đây không?”
Michio bối rối, cậu chỉ về phía quầy hàng nơi Bellator đang đứng nhưng chẳng thấy ông ấy ở đâu cả. Thấy vậy, Michio cũng hoảng hốt chạy đến chỗ Kazad và hỏi ông.
“Chú Bellator đâu rồi ạ? Chú ấy chạy đâu rồi?”
Ông Kazad chỉ cười suông rồi trấn tính đám nhóc.
“Bellator làm gì đến đây. Hôm nay cậu ấy gửi tên nhóc này đến chỗ ta rồi đi mất rồi. Muốn gặp phải đợi dịp khác.”
Ông ấy chỉ tay vào Michio rồi nói dối Titana và Mina. Xong ông nhét một mảnh giấy vào tay Michio, cậu mở ra đọc thì thấy dòng chữ “Cháu cứ đánh lạc hướng hai con bé kia hộ chú, tý chú sẽ giải thích tình hình sau!”
Michio liền hiểu ý rồi chạy lại chỗ Titana và Mina. Họ đang bối rối nhìn nhau.
“Xin lỗi! Có vẻ như Bellator để tôi lại đây với ông Kazad hôm nay để phụ giúp ông ấy thiết kế vũ khí. Tôi cũng muốn làm thử công việc này trước đây!”
Mina nhìn Titana, cô bé để tay lên ngực rồi nắm chặt, hít một hơi thật sâu rồi thở ra như thể chuẩn bị tinh thần cho một điều gì đó.
“Bọn tôi muốn gặp Bellator! Liệu cậu có biết khi nào ông ấy sẽ trở lại không?”
“Chắc là ngày mai đấy! Ông ấy hẹn tôi như vậy mà. Liệu cậu có muốn chuyển lời gì cho ông ấy không?”
Titana ghé tai chị gái nói khẽ điều gì đó, Mina gật đầu và quay ra nói với Michio.
“Bellator là cha của bọn tôi! Chúng tôi muốn gặp ông ấy!”
“Hả? Cái gì cơ?”-Michio đơ cả người ra, cậu như không tin vào điều mình vừa nghe được.
Titana cầm một vài bức thứ rồi tiến đến gần Michio, cô bé đưa nó cho cậu bằng cả hai tay.
“Cậu hãy đọc nó, hãy tin lời chúng tôi nói! Đây là bằng chứng cho việc Bellator là cha chúng tôi! Chúng tôi rất muốn được gặp người cha thực sự của mình!”
Michio đọc đống thư lướt qua, cậu há hốc mồm vì những thông tin quá bất ngờ thế này. Dường như hình tượng người cha của Bellator trong mắt cậu có chút rạn nứt. Đó là người cha yêu thương vợ con, quan tâm gia đình nhưng giờ lại có con rơi con rớt ở ngoài. Đã thế còn thuộc hoàng gia Heroheim. Michio bán tín bán nghi nhưng bằng chứng đã rõ trước mắt nên cũng khó chối cãi. Cậu đưa những bức thư lại cho Titana. Cô bé nhìn Michio với ánh mắt đầy hi vọng rằng cậu bé sẽ giúp đỡ mình. Xong…
“Cái này… tuy muốn giúp nhưng tôi không biết nên làm thế nào nữa…”
“Cậu chỉ cần tạo cơ hội cho bọn tôi được gặp cha mà thôi. Làm ơn đi! Chúng tôi chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy ông ấy. Chúng tôi chỉ muốn biết bản thân thực sự có một người cha mà thôi.”
Titana quỳ xuống và cúi đầu cầu xin Michio, cậu ngay lập tức phản xạ đỡ lấy cô bé nhưng Mina vội vàng nắm lấy tay cậu và cầu xin.
“Làm ơn! Michio làm ơn đi! Em gái tôi thực sự muốn biết về cha. Rồi muốn biết ông ấy có thực sự quan tâm hay yêu thương chúng tôi không?”
Michio nhìn cả hai cô bé rồi méo cả mặt vì sự khó xử.
“Này… thế nào bây giờ…”
Cậu nhìn ông Kazad với ánh mắt cầu cứu. Ông lão lại thở dài rồi nói lớn.
“Mấy đứa đang tìm quà sinh nhật cho nhau đúng không?”
“Dạ!”-Mina và Titana đồng thanh trả lời.
“Đáng nhẽ ta sẽ không bán cho vũ khí cho trẻ con nếu không có người lớn đi cùng nhưng Bellator đã nhờ ta. Thằng nhóc đó bảo mấy đứa cứ lấy món đồ mình thích đi, hãy coi như đó là quà sinh nhật cho mấy đứa đó!”
Nghe thấy điều đó, ánh mắt của Mina và Titana như sáng lên một chút phấn khích. Thế nhưng hai cô bé vẫn cứ lưỡng lự. Michio liền tiến đến chỗ vũ khí và chọn cho bản thân một cây đinh ba và một cây kích. Xong thì cậu lấy một cặp dao găm và một cặp dao găm hai lưỡi. Cậu bé đưa cho Mina và Titana vũ khí mà bản thân nghĩ sẽ phù hợp với họ.
“Cây kích này cho Titana, cây dao găm này cho Mina. Hãy coi đây như là quà của Bellator tặng cho hai cậu đi. Còn cây đinh ba và dao găm hai lưỡi này thì coi như là quà gặp mặt của tôi. Tôi xin lỗi vì không giúp hai cậu được.”
Mina và Titana nhận lấy món quà của Michio. Thế rồi, Michio lại chạy đi lấy cây thương mà lúc nãy Mina đã cố gắng mua. Cậu mang đến và đặt nó dưới chân cô bé.
“Cây thương này là thứ cậu muốn mua để tặng em gái đúng chứ? Hãy nhận lấy nó đi!”
“Nhưng… chẳng phải là mới lần đầu gặp mặt thì việc này…”-Mina tỏ vẻ khó xử.
“Yên tâm đi! Bellator đã nói tặng là sẽ tặng mà! Chú ấy uy tín lắm!”
Nhận lấy món quà của Michio, Mina cố gắng nâng cây thương lên bằng tất cả sức bình sinh. Cô bé cố gắng đưa nó cho em gái. Titana vội vàng cúi xuống cầm cây thương lên giúp chị gái. Cô bé nhấc cả cây thương 40kg lên một cách khá nhẹ nhàng.
“Em cảm ơn, Mina! Em xin nhận tấm lòng thành này!”
Mina có chút đỏ mặt, cô bé cười vui vẻ rồi xoa đầu em gái.
“Không có gì đâu! Em cao quá rồi! Chỉ có lúc cúi xuống thì chị mới có thể xoa đầu em thế này thôi.”
Titana vội vàng đứng dậy, cô bé quay mặt đi rồi bước đến cuối cửa hàng, nơi treo đầy những vũ khí ám sát gọn nhẹ. Titana lấy một đôi stiletto-dao găm hình kim rồi đưa cho Mina.
“Vậy đây sẽ là món quà của em cho ngày sinh nhật! Chị thích chứ?”
“Ừ! Cảm ơn em nhiều!”
Mina và Titana cùng nhau cười vui vẻ, có lẽ hai cô bé đã tạm thời để chuyện Bellator sang một bên để có thể tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ nhận món quà sinh nhật. Bỗng nhiên, Titana nhìn sang và đưa tay ra.
“Cậu Michio có thể tham dự sinh nhật của chúng tôi ở vương quốc Heroheim được không?”
“Khoan đã! Vậy có hơi đột ngột không? Ý tôi là chúng ta mới gặp nhau thôi mà.”
“Tôi biết cậu hiển nhiên sẽ ngại nếu tôi đột ngột mời cậu thế này. Nhưng tôi và chị đều muốn có bạn bè tham gia bữa tiệc chúc mừng mình. Cậu đã giúp chúng tôi dù chỉ mới gặp lần đầu, điều đó làm chứng tỏ sự thiện chí của cậu. Tôi rất muốn chúng ta trở thành bạn của nhau. Liệu có điều gì làm cậu không vừa lòng?”
Michio vội vàng xua tay và lắc đầu, cậu nắm lấy bàn tay Titana bằng cả hai tay.
“Tất nhiên là được rồi! Chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
“Vậy liệu cậu có thể tham dự sinh nhật của bọn tôi chứ?”
“Cái này… tôi nghĩ năm nay có lẽ chưa được. Đột nhiên bị kéo đến vương quốc Heroheim mà chưa có chuẩn bị gì làm tôi khá sợ.”
“Điều này cậu không phải lo lắng! Bọn tôi sinh nhật vào cuối tháng 16. Từ giờ đến lúc đó còn tận 3 tháng nữa.”
“Khoan! Thế sao hai cậu lại đi chọn quà sinh nhật sớm thế?”
Nghe câu hỏi đó, Titana và Mina đột nhiên im lặng. Michio thấy vậy thì liền nghĩ rằng bản thân đã nói sai điều gì đó. Cậu vội vàng cúi đầu để xin lỗi nhưng Mina đã cất tiếng trước.
“Thật ra tôi và em gái thường bị giam cầm. Thậm chí còn là cấm đi lại dù chỉ trong vương quốc Heroheim đi chăng nữa. Lần này thực sự là một may mắn khi chúng tôi có cơ hội đến đây nên muốn nhân cơ hội mua quà sinh nhật sớm. Mà vì cả hai vô tình biết ý định của nhau rồi nên đành trao quà sớm thôi vậy.”
“Bị nhốt một chỗ ư? Trùng hợp ghê! Tôi và Victoria cũng bị vậy. Chú Bellator và cô Eldoria thường bận rộn với công việc nên họ không có thời gian rảnh dẫn tôi ra ngoài như thế này. Victoria còn đen đủi hơn, cậu ấy hầu như biệt lập để tránh sự truy tìm của những kẻ được gọi là “bề tôi”.”
Hoàn cảnh có phần đồng điệu vô tình khiến bọn trẻ có sự đồng cảm. Cả ba đứa trẻ đã mau chóng trở nên thân thiết. Cả ba cùng nói chuyện vui vẻ với nhau. Thế nhưng bữa tiệc gặp mặt này rồi cũng sẽ tàn. Một toán lính đã đi khắp phố để tìm Mina và Titana rồi hộ tống hai đứa trẻ trở về. Trước khi đi, Mina đã kịp đưa cho Michio một thiệp mời. Nếu cậu ấy muốn đến vương quốc Heroheim thì hãy sử dụng ma thuật lên dấu ấn được khắc trong bức thư. Michio nhận lấy nó và cẩn thẩn cất vào túi áo bên trong. Sau đó, cả ba đã tạm biệt nhau. Mina và Titana được bao quanh bởi những hiệp sĩ hoàng gia. Trông ai cũng rất mạnh và được trang bị rất đầy đủ. Ánh mắt Michio hướng theo hình bóng của hai người bạn mới gặp cho đến khi họ đi xa dần. Cậu trở lại tiệm vũ khí của Kazad rồi nhìn lên trần nhà.
“Cháu biết chú trên đó! Hai bạn ấy đi rồi nên chú hãy xuống đi ạ!”
Bellator đột ngột rơi từ trên trần nhà đáp xuống đất. Cậu ta chạy ra ngoài nhìn tới nhìn lui để dám chắc rằng sẽ không còn rắc rối gì nữa. Xong rồi, Bellator vừa gãi đầu gãi tai, quay về phía Michio rồi cười xuề xoà.
“Cảm ơn cháu đã giúp chú vụ này nhé!”
“Không có gì ạ! Cháu cũng chỉ vừa nhận ra thôi.”
Xong Michio nhìn Bellator rồi cười, có vẻ như cậu bé đã toan tính điều gì đó. Bellator nhận thấy điều này chỉ đành miễn cưỡng hỏi.
“Giờ cháu muốn gì đây?”
“Thực ra thì… cháu muốn nói chuyện với cô Eldoria ạ!”
Nghe xong thì Bellator tái mét cả mặt, cậu ta liền chắp tay cầu xin Michio.
“Vụ này giữ bí mật cho chú đi! Chú không muốn Eldoria biết vụ này. Không thì phiền toái lắm!”
“Để cháu nghĩ xem đã…”-Michio vuốt cằm, ngước mặt lên bầu trời tỏ vẻ suy nghĩ.
“Cháu muốn gì à? Chú sẽ giúp!”-Bellator thành khẩn nói.
“Chuẩn bị cho một cuộc gặp mặt với Mina và Titana đi ạ. Họ rất muốn gặp chú đó! Nếu làm được điều đó thì cháu sẽ tạm giữ bí mật với cô Eldoria.”
“Ể? Điều kiện đó…”
Bellator ngơ khuôn mặt ra một lúc, cậu ta không nghĩ Michio lại nhờ một việc đơn giản như thế. Thấy phản ứng ngơ ngác đó, Michio liền lườm Bellator.
“Bộ không được ạ?”
“Không! Nhưng chú không ngờ cháu lại vì họ… à không, hiển nhiên cháu sẽ vì họ chứ nhỉ?”
“Vậy chú hãy đến Heroheim vào sinh nhật họ được không?”
“Cái đó thì để xem xét đã…”
“Vậy vụ bí mật cũng để xem xét đi!”
“Ơ kìa! Michio!”
Nói rồi, Michio lẳng lặng quay đi, cậu trở lại việc tìm kiếm loại vũ khí phù hợp với bản thân. Bellator thì đi sau Michio với vẻ mặt lo lắng và cố thuyết phục Michio đừng nói gì với Eldoria. Lão Kazad đứng ở gian hàng và quan sát họ, lão thì thầm cười.
Cuối cùng, Michio cũng ra khỏi cửa hàng với hai bàn tay trắng. Cậu bé không thể tìm được món vũ khí phù hợp với bản thân, điều đó khiến tâm trạng trở nên chán nản. Bellator đi đằng sau, cậu ta cất từng món đồ mình vừa mua làm quà cho con gái một cách cẩn thận trong cái bóng bằng ma thuật. Cửa hàng sách của quý tộc bên cạnh tiệm vũ khí vô tình thu hút sự chú ý của Michio. Cậu bé lại chần chừ trong việc bước vào như lúc nãy. Thấy thế, Bellator chỉ cười rồi nhẹ nhàng đẩy lưng Michio đi.
Cả hai người đã cùng nhau đi vào tiệm sách. Không khí trong tiệm thơm ngát như được phun nước hoa thoang thoảng khắp ngõ ngách. Phong cách bài trí trong cửa hàng cũng rất đẹp và mang lại phong thái của một nơi giàu sang chỉ dành cho quý tộc. Michio hưng phấn hít hà không khí trong tiệm sách rồi đi xung quanh tiệm để tìm tòi. Trong tiệm sách lúc này cũng có khoảng vài vị khách quý tộc đang đọc sách.
Michio tìm thấy một kệ sách đặt đầy những quyển sổ trắng tinh. Bên cạnh đó còn có cả những cây bút chì than, bút mực với đủ độ cứng, màu mực khác nhau được đặt trên kệ bút. Michio vui vẻ lấy vài ba quyển sổ và mua khoảng vài chiếc bút đủ các loại. Cậu ôm nó và chạy ra chỗ Bellator với ánh mắt long lanh. Bất ngờ có một bóng dáng cao to đứng chặn trước mặt, Michio cố lách qua nhưng hắn lại cố tình chặn cậu lại.
“Mày không có gia huy à?”
Tên đó cao tầm 1m75, mái tóc màu hạt dẻ cùng đôi mắt hung dữ. Hắn ta nhìn Michio với ánh mắt đe dọa và khinh thường. Thế nhưng đáp lại ánh mắt đó là một cái nhìn đầy cảnh giác và sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra. Michio tay ôm sách bút, chân thì đứng rộng ra để chuẩn bị cho một cú đá hết lực. Thấy điều đó, tên quý tộc hách dịch kia cũng rút sẵn thanh kiếm nhìn có vẻ như là hắn mới mua.
“Tao hỏi mày thuộc gia tộc nào? Nếu là dân đen thì sao giám cả gan vác xác vào đây?”-Vừa nói, hắn vừa giơ chiếc dao găm lên cao.
“Ông bị sao thế? Tự nhiên đi gây sự với tôi?”
“Tao thuộc gia tộc Morgrave! Lucien van Morgrave! Gia tộc thanh trừng bất cứ tên dân đen nào dám cả gan đặt chân vào những nơi dành riêng cho quý tộc. Mày phải hiểu rõ rằng dân đen thì không nên có quyền đọc sách!”
Lucien giơ cao thanh kiếm lên cao định bổ xuống đầu Michio. Thế nhưng trên mũi kiếm, một hình bóng kỳ lạ xuất hiện trên đó. Một chàng trai thân hình gầy gò, nhỏ bé với một mái tóc dài ngang vai rũ xuống đang dùng ngón chân của mình để đứng trên mũi kiếm. Ánh mắt anh ta trông rất kinh dị, chỉ với ánh mắt đó nhìn xuống Michio, nó đã làm cậu bé sợ đến độ thở không ra hơi. Anh ta nghiêng đầu, nhảy xuống che chắn cho Michio và đối diện với tên Lucien.
“Bất công thật đấy nhỉ? Bất công thật đó! Sao dân chúng lại không được đọc sách, sao lại có những kẻ lại có quyền lợi hơn người khác chứ?”
“Đó là vì bọn ta sinh ra đã được như thế! Được ưu ái bởi chúa đấy! Bọn tao sinh ra đã là diễm phúc rồi!”
“Bất công nhỉ? Cái tên chúa ấy phân biệt đối xử thế nhỉ? Mà ngươi cũng bất công quá! Sao lại dùng kiếm để đánh với một đứa trẻ chứ?”
Tên Lucien cười một nụ cười ngoác đến tận mang tai, hắn ta trợn mắt lên và bổ xuống một đòn thật mạnh như muốn lấy mạng cả anh chàng “bất công” lẫn Michio cùng lúc.
“Bất công cái mẹ gì chứ? Tao có gì dùng đó! Thằng thường dân kia và mày cũng thế! Vậy là công bằng!”
“Vậy hả? Vậy tao sẽ dùng nó được không?”
Tên Lucien đã mau chóng nhận ra điều gì đó bất thường. Hắn nhận ta thanh kiếm của mình đã bị bắt lại một cách dễ dàng bởi hai ngón tay của anh chàng “bất công”. Rồi trong một cái chớp mắt, Lucien đã biến mất khỏi đây và tường cửa tiệm sách đã bị thủng một lỗ lớn. Hắn đã bị đánh bay xa tít chỉ sau một cái búng tay.
Michio ngã xuống, tim đập dồn dập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh chàng bất công dí sát khuôn mặt vào cậu nhóc và gặng hỏi.
“Nhóc tên gì?”
“Hi… Hitsu… Hitsuki Michi… o!”-Michio run lẩy bẩy, cổ họng như nghẹn lại, không thể nói lên lời nào.”
“Tốt lắm! Nhóc thuộc họ Hitsuki nhỉ? Hẳn nhóc là “bề tôi” của Akeru đúng không?”
Michio cứng đờ người ra, cậu chẳng thể thốt lên lời nào trước cảm giác hoàn toàn bị áp đảo bởi đối phương. Tên “bất công” chạm tay vào má Michio. Ngay lúc này, Bellator từ ngoài cửa hàng sách đã xông vào. Cậu ta lao đến, rút kiếm ra và hét lớn.
“Tên khốn nhà ngươi sao lại ở đây? Lần này bọn ngươi lại có mục đích gì đây?”
Tên “bất công” đã kịp né tránh đòn chém. Sau đó, hắn lao đến để phản công nhưng Bellator đã nhanh chóng ngả người ra né đòn rồi đấm móc trái vào mạn sườn phải của hắn. “Bất công” hét lên trong đau đớn khi xương sườn của hắn đã vỡ nát. Miệng hắn hộc cả máu. Bellator nhanh chóng tung đòn kết liễu, chém một cú chém dọc từ trên xuống bằng thanh kiếm trong tay phải của mình. Tròng mắt “bất công” trắng rã, miệng thì há thật to, hắn hét lên thật lớn.
“Khai triển lãnh…”
Bellator không để hắn nói hết câu, cậu ta chém thẳng vào cái mồm đang há to của hắn để chặn họng lại. Đúng lúc này, một tên quái dị nữa lại xuất hiện. Khuôn mặt hắn trông khá điển trai với một cơ thể khỏe khoắn. Hắn lao đến và cứu lấy “bất công” trong tình thế hiểm nghèo. Rồi hắn đá Bellator một cú thật mạnh khiến cậu bay ra xa. Thế nhưng có vẻ như đòn đó không có xi nhê gì với Bellator. Cậu ta bị bay tít ra xa và chỉ dừng lại khi xuyên qua vài căn nhà. “Bất công” ngay lập tức bật dậy và vào sẵn tư thế chiến đấu. Tên quái dị kia liền chặn lại sát ý đó.
“Ta nghĩ đủ rồi đó! Đánh nữa thì mày cũng không thắng đâu. Mày đủ chăm chỉ lắm rồi!”
“Hai đánh một đấy! Đây là cơ hội tốt để diệt trừ hắn!”
“Thông tin đã đủ rồi! Mày không nhất thiết phải ở lại đây dây dưa với hắn. “Sách chỉ dẫn” đã nói điều gì? Mày quên sao? Hay muốn làm thêm giờ? Chăm chỉ làm sao! Siêng năng làm sao!”
“Ờ ha! Còn lời trong “sách chỉ dẫn” nữa! Cái gì ấy nhỉ?”-”Bất công” gãi đầu cố nhớ ra lời trong sách.
“Mày thật là… chúng ta cần tóm hai con bé Mina và Titana. Còn về phần thằng nhóc Michio, Akeru hiện vẫn đang rảnh rỗi nên hành động khiêu khích lúc này sẽ là án tử với chúng ta. Nhưng không động đến thì chẳng sao cả, thằng nhãi này cũng chẳng có tiềm năng. Nên không cần để tâm đến nó đâu!”
Bellator đứng dậy sau cú đánh vừa rồi và nhảy thẳng lên cao. Nhìn thấy “siêng năng” và “bất công” từ trên không, cậu ta đạp thẳng vào không khí để lao đến với tốc độ hơn 10000km/h. Một cú bổ bằng kiếm từ trên xuống, âm thanh chấn động phát ra như thể một vụ nổ với hàng trăm quả bom nguyên tử cùng phát nổ. Bởi Michio ở gần đó, Bellator không thể tung hết sức. Cậu đành phát tán khí của bản thân ra để triệt tiêu năng lượng toả ra từ đòn đánh và khéo léo dùng ma thuật để cô lập chấn động phát ra. Làn sóng tụ lại một chỗ thổi tung mọi thứ lên. Sàn nhà và trần nhà bằng gỗ vỡ nát, những mảnh vỡ cuốn lại với nhau tạo nên một cơn lốc xoáy nhỏ bao quanh ba người. Michio giật mình ngã ra vì sợ hãi, chân tay chẳng thể di chuyển nổi.
“Quái thật! Bọn ngươi mang tận 3 người đến đây à?”
“Ồ! Ngươi nhận ra điều đó à?
“Thông tin về quyền năng của bọn mày, ta đều nhớ rõ hết!”
“Siêng năng ghê ha! Vậy ngươi định làm gì để chống lại quyền năng của ta?”
“Siêng năng” tung ra các đòn đấm đá liên tục vào Bellator. Tốc độ của hắn nhanh đến mức không thể nào nhận thấy bằng mắt thường. Cơn lốc xoáy tan dần ra, Michio giờ mới có thể quan sát thấy tình hình. Khuôn mặt cậu bé vẫn còn kinh hãi trước điều vừa xảy ra. Hai tên “bề tôi” kia đã trốn mất, chỉ còn lại Bellator vẫn đang bình an vô sự.
“Chết tiệt! Sao chúng cứ hành động loạn hết cả lên thế?”
“Chú Bellator! Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?”
Bellator nhìn sang Michio, khuôn mặt cậu bé vẫn còn đầy sự hoảng loạn và hoang mang. Tay chân run rẩy vì sợ hãi. Tính mạng cậu bé chỉ như con kiến nếu vô tình bị dính phải dù chỉ một tác động nhỏ từ cuộc chiến. Đột nhiên, mắt Michio mờ dần, khuôn mặt như thể mất đi ý thức. Cơ bắp co giật liên tục. Cơ thế vô lực ngã ra. Bellator vội vàng đỡ cậu bé.
“Michio! Michio! Có nghe thấy gì không? Michio!”
Tai Michio chảy máu, màng nhĩ đã bị thủng, não cũng bị tổn thương một cách nặng nề. Tác động từ cú chém vừa rồi của Bellator đã ảnh hưởng lên cậu bé dù nó đã được triệt tiêu đi rất nhiều. Khoảng cách lúc đó là quá gần, sóng xung kích phát ra đã xé nát cơ bắp, làm gãy xương, phá hủy nội tạng. Dù Bellator cố gắng triệt tiêu mọi tác động bằng ma khí thuật nhưng có lẽ nó chỉ có thể giúp Michio không bị thổi bay mất xác mà thôi.
Cứ như vậy, Michio đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Vài phút sau, Michio dần mở mắt tỉnh dậy. Bellator mừng rơi nước mắt, ôm chầm lấy cậu bé. Một người phụ nữ với mái tóc đỏ rực đứng bên cạnh đã kịp thời cứu chữa khi Michio rơi vào tình trạng nguy kịch. Nhìn kỹ cô ấy, cậu chợt nhận ra đó là Eldoria. Thế nhưng màu tóc của cô trông rất khác thường ngày.
“May quá! Cô có phép dịch chuyển nên mới đến kịp đấy!”-Eldoria thở phào nhẹ nhõm.
“Chú xin lỗi! Do lỗi chú mà…”
Bellator ôm chặt Michio, cậu ta có hơi rướm nước mắt, mũi thì sụt sịt. Nhìn thấy sự quan tâm đó dành cho mình, dù vẫn còn sốc kinh sợ và đau đớn, Michio vẫn cố để vỗ về.
“Cháu không sao rồi! Không sao rồi! Chú bình tĩnh lại được rồi!”
Bellator cứ thế mà siết chặt hơn, nó giống như cách mà Victoria ôm vậy. Điều đó làm cái vỗ lưng của Michio từ nhẹ nhàng sang vội vàng.
“Được rồi! Thả cháu ra không chết ngạy giờ!”
Thấy Michio phải phì phò, khó khăn để thở. Eldoria đành gõ thật mạnh vào đầu Bellator.
“Thả ra anh yêu! Chết thằng bé đấy!”
Sau đó, Eldoria và Bellator đã vội vã đi sửa chữa nhà cửa và cứu thương cho mọi người vô tình bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến vừa rồi. Sau khi mọi thứ trở lại ổn thoả, tất cả thiệt hại đều trở về ban đầu. May mắn số người thiệt mạng là con số không, chỉ trừ tên Lucien bị ném đi đâu thì không ai biết. Bellator và Eldoria đã có một cuộc bàn bạc nho nhỏ ở một quán ăn. Bên cạnh họ, Michio đang ngồi ôm những cuốn sổ và bút vừa mới được mua. Cậu bé có vẻ không còn mấy để tâm đến điều vừa xảy ra, đau đớn thì bản thân cậu cũng đã quen rồi. Giờ đây, sự vui vẻ vì món quà mới được mua là thứ mà Michio để tâm hơn. Thế nhưng không khí nặng nề từ cuộc bàn bạc lại đè lên sự vui vẻ đó.
“Vậy là con gái của Helga và Sylette cũng vừa ở đây và bọn “bề tôi” đang đuổi theo chúng ư?”
“Đúng rồi đấy! Anh đang bất an về chuyện đó! Sợ rằng bọn chúng sẽ tấn công hai con bé. Vệ binh thông thường thì không thể nào chống lại bọn chúng đâu.”
“Cái đó anh hãy yên tâm! Sylette và Helga giờ đang ở bên con họ rồi. Có lẽ chúng gặp họ cũng sẽ không dám tấn công đâu.”
Tuy nói vậy nhưng khuôn mặt của Eldoria vẫn có chút lo lắng. Có lẽ họ đang lo lắng rằng đám “bề tôi” sẽ thực hiện một cuộc tấn công quy mô lớn hoặc đang âm thầm thực hiện âm mưu gì đó. Michio nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Eldoria liền thắc mắc.
“Cháu biết là cô và chú phải chiến đấu liên tục với đám “bề tôi”. Thế nhưng đây là lần đầu cháu thấy bọn họ. Thật đáng sợ! Thậm chí khi đối mặt với chúng, cháu chỉ nghĩ rằng bản thân phải làm sao để sống sót. Đối đầu là chết!”
“Ừ, chú xin lỗi vì đã để cháu bị liên lụy vào việc này! Xin lỗi vì đã để cháu sợ hãi và đau đớn!”-Bellator xoa đầu và nhìn Michio với ánh mắt lo lắng.
“Cô biết bản thân cũng có lỗi trong việc này. Đáng nhẽ cô phải sớm phát hiện hành động của chúng mới phải!”
Michio nhìn sang Bellator rồi lại quay sang nhìn Eldoria. Ai cũng có một ánh mắt e dè và lo lắng. Khuôn mặt thì đầy căng thẳng và sốt sắng. Thế nhưng, Michio lại nở một nụ cười vui vẻ.
“Cô và chú không có lỗi! Hai người đã thành công bảo vệ cháu! Điều đó chứng tỏ cả hai có thể đá đít đám “bề tôi” kia. Dù cháu chưa gặp Sylette và Helga nhưng cháu đã gặp con gái của họ. Hai bạn ấy trông không thua kém gì Victoria và Valeria cả. Có lẽ mẹ họ cũng phải mạnh lắm! Họ sẽ đá đít được đám quái dị kia thôi.”
Nghe những lời động viên tinh thần đó, Eldoria ngẫm nghĩ một lúc. Bellator thì thở dài, cậu ngước nhìn lên trời rồi xoa đầu Michio. Ngay lập tức đã lấy lại tinh thần.
“Michio nói đúng đó, em yêu! Sylette và Helga rất mạnh, có lẽ chúng ta không phải lo lắng đâu. Hãy tin tưởng đồng đội của chúng ta đi!”
Nghe những lời đó, Eldoria cũng thầm cười. Cô nhớ lại những tháng ngày mà cả tổ đội cùng đi với nhau rồi thầm cười vì đã có sự an tâm.
“Đúng rồi nhỉ? Hai bọn họ cũng thuộc hàng quái vật, chúng ta lo lắng thừa rồi.”
Eldoria và Bellator bắt đầu tươi tắn trở lại vì đã yên lòng. Họ giờ cũng chỉ có thể tin tưởng vào hai người bạn cũ. Âm mưu và hành tung của đám “bề tôi” chẳng bao giờ rõ ràng. Họ chỉ có thể hành động dựa trên báo động mỗi khi chúng phá hoại mà thôi. Tuy nhiên, may mắn là không chỉ có hai người họ chiến đấu một mình. Vẫn có những đồng đội cũ đang chung sức cản trở bọn chúng.
“Mà rốt cuộc thì “bề tôi” là những kẻ thế nào vậy ạ?”
Michio nuốt nước bọt sau khi hỏi, khuôn mặt cậu hiện rõ sự kiên quyết muốn biết chân tướng về đám “bề tôi”. Eldoria cũng thoải mái giải đáp thắc mắc đó.
“Có lẽ cháu cũng biết về các vị vua rồi nhỉ?”
“Vâng ạ! Họ rất mạnh và quyền năng!”
“Ừ, điều đó rất đúng! Sức mạnh của họ đi kèm với cả những quyền năng họ sở hữu, khái niệm và danh tính họ đại điện. “Bề tôi” là cách gọi của những kẻ tôn thờ một đế vương-một vị vua sở hữu nhiều danh hiệu. Vị đế vương đó giờ không rõ tung tích, chỉ biết quyền năng của hắn được trao cho các “bề tôi” thôi.”
Michio bỗng nhớ lại lúc “bất công” nói chuyện, hắn đã gọi cậu là “bề tôi” của Akeru.
“Vị đế vương đó… liệu có phải Akeru không ạ?”
“Theo cô được biết thì là không. Akeru không thích cái biệt danh nghe phèn thế đâu.”
Nghe vậy, Michio thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng vẫn còn những điều mà cậu nhất định muốn biết.
“Vậy… làm thế nào để đánh bại các “bề tôi” ạ?”
“Haizz… cái đó thì chịu! Chúng dai như giẻ rách ấy! Đánh kiểu gì cũng không chết! Đã thế còn đông nữa! Tên nào cũng mạnh đến phát khiếp!”
Eldoria vừa miêu tả, mắt vừa trợn trừng lên khi nhớ lại những lần đụng độ. Nghe vậy, Michio liền liên tục hỏi.
“Vậy chẳng lẽ không có cách nào sao? Nếu một ngày nào đó, chúng tấn công Victoria và Valeria thì phải làm sao? Cháu đánh bại chúng kiểu gì đây?”
Michio bồn chồn, chân tay chẳng thể nào để yên khi nghĩ tới việc phải đối đầu với “bề tôi” một lần nữa. Bản thân thì yếu đuối trong khi lại mù tịt thông tin về kẻ địch. Bellator đặt tay lên đầu cậu nhóc, hơi ấm từ bàn tay phần nào làm xao nhãng đi sự khó chịu. Michio ngước nhìn lên, Eldoria giờ đang nở nụ cười với cậu.
“Yên tâm đi! Cô và Bellator mạnh lắm! Chắc chắn sẽ đá đít được bọn chúng thôi. Cứ yên tâm mà giao phó!”
“Không, ý cháu là…”-Michio bỗng ngập ngừng.
“Sao thế? Điều gì khó nói à?”
Michio vỗ mạnh vào hai má, lấy lại tinh thần. Cậu bé rõng rạc nói.
“Cháu muốn tự tay bảo vệ bạn bè mình, tự tay đánh bại đám “bề tôi”. Cô chú không thể bảo vệ cháu mãi được. Thế nên cháu mới muốn biết cách đánh bại chúng.”
Michio có dũng khí nói ra điều đó tuy vậy lại có chút băn khoăn, lo sợ.
“Tuy nói thế nhưng… cháu vẫn yếu…”
Bellator và Eldoria cùng phì cười sau khi nhận ra ý định của cậu bé.
“Vậy ra đó là lý do cháu hỏi cô về “bề tôi” ấy hả?”
“Vâng ạ! Cháu muốn mạnh mẽ hơn! Anh Akeru cũng giao trọng trách cho cháu mà.”
Nhìn thấy sự quyết tâm đó, Eldoria và Bellator bỗng có chung một suy nghĩ khiến họ vô tình đồng thanh nói ra.
“Xem ra đây là lý do cậu nhóc được chọn nhỉ?”
“Sao vậy ạ? Cô chú nghĩ ra cách đối phó với “bề tôi” rồi sao?”-Michio hồi hộp lắng nghe.
“Ừ, nhờ Michio cả đó!”
“Sao lại nói thế? Ý cô chú là sao ạ?”
Bellator và Eldoria chỉ mỉm cười nhìn cậu nhóc với một cặp mắt đầy kỳ vọng. Michio bối rối không hiểu ý nghĩa của hành động đó. Cậu phùng má lên vì nghĩ họ đang trêu chọc và coi quyết tâm của bản thân là trẻ con. Thế nhưng cặp đôi kia có vẻ không nhận ra điều đó, Bellator gọi món ăn vì đã đói sau khi đánh với “bất công” và “siêng năng”. Eldoria cũng chưa ăn gì từ sáng nên bụng cũng réo cả lên. Khi thức ăn được dọn ra, Michio cũng thèm thuồng nhỏ cả dãi mà quên đi chuyện của đám “bề tôi”. Bụng cậu nãy giờ đang cồn cào cả lên, việc hồi phục sau tình trạng nguy kịch tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Cả ba người sau đó cùng nhau ăn một bữa ăn như một gia đình nhỏ vậy.
Sau khi ăn xong, Eldoria bỗng nhớ ra một điều rất quan trọng. Cô quay sang nói với chồng.
“Giờ thì còn một điều quan trọng hơn nhỉ?”
“Sao thế, em yêu?”
Eldoria nhìn sang Michio, ánh mắt cô nghiêm túc hỏi.
“Liệu ngài có thể giúp chúng tôi được không? Tôi biết ngài có khả năng làm điều đó!”
Nghe câu hỏi đó, Bellator nhận ra ngay điều vợ cậu ta muốn nói.
“Liệu có thể nào ngài lại… à không, hiển nhiên là ngài làm được điều đó đúng không? Ra mặt đi chứ!”
Michio khó hiểu nhìn Bellator và Eldoria, hai người họ cùng đồng thanh hỏi.
“Ngài Akeru…”
…………………………………………………
…………………………………………………
Michio tỉnh dậy với khuôn mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã diễn ra. Lúc này chỉ thấy Eldoria và Bellator đang rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Cứ như thể họ vừa tìm được một điều gì đó quan trọng đã cố gắng để tìm kiếm hơn 10 năm vậy.
“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy ạ?”
“Không! Không có gì đâu!”-Eldoria vội lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Bellator thì nắm chặt nắm đấm và cười rạng rỡ. Cậu ấy không thể ngừng thầm lặng ăn mừng được. Có mỗi Michio là vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Sau đấy, Eldoria đã dùng ma thuật dịch chuyển để đưa cả ba người trở về dinh thự Soluna. Michio đứng giữa hai người, tay phải thì nắm lấy tay Eldoria, tay trái thì nắm lấy tay Bellator. Họ trông như một gia đình nhỏ vậy. Trong lòng Michio có chút ấm áp lạ thường.
Vừa về đến nhà, Michio đã có ý định đi tìm hai cô bạn. Từ trên cầu thang bước xuống, Valeria đang vẫy tay với Michio.
“Cẩn thận! Chị đang lo lắng cho cậu lắm đó…”
Chưa kịp nói hết câu, Valeria đã nhìn thấy chị gái chạy ra từ đằng sau mình. Vừa nhìn thấy Michio, Victoria liền nhảy như bay thẳng đến, đâm sầm vào người cậu bé. Cô bé ôm chặt như không muốn để cho người bạn của mình chạy mất vậy.
“Cậu đây rồi! Sao tự nhiên sáng nay lại biến mất thế? Mình lo lắm đó!”
“Ặc… lần sau… cậu nhẹ nhàng với… tớ hơn một chút được không?”
“Ai bảo tuần trước cậu cứ bỏ lại tớ mãi thôi! Cậu sẽ không bỏ tớ bơ vơ nữa được không? Không có Michio, khó ngủ lắm!”-Victoria siết chặt vòng tay đang ôm lấy Michio.
“Ặc… chúng ta làm… lành rồi… còn gì? Thả nhanh… chết tớ bây giờ!”
Victoria buông lỏng tay rồi úp mặt vào ngực Michio. Cô bé đã bình tĩnh lại và có chút xấu hổ vì những lời vừa rồi.
“May quá! Cậu không bỏ đi! Valeria cũng lo lắng cho cậu lắm đó. Cô bé sẽ không ngủ được nếu không có cậu đâu!”
“Chém gió! Chị nói cái quái gì thế? Em làm gì như vậy, chị thì có!”
Valeria chạy tức tốc đến và vỗ vào đầu chị gái mình. Victoria vô tình né sang một bên theo phản xạ làm em gái ngã dúi dụi về phía trước do mất đà. Valeria xoa đầu vì đau sau cú ngã. Ngước mắt lên nhìn phía trước, cô bé thấy quần Michio. Nhớ lại vụ “con rắn” trong phòng tắm tối qua, Valeria hoảng loạn và tung một cú đấm về phía hạ bộ.
“Đùa sao? Đây là cách mình được chào đón khi về nhà à?”
Michio ôm háng và gục ngã. Có vẻ cú này còn thốn hơn cái chết lâm sàng khi nãy.