Bellator ớn lạnh khi thấy cú đấm vào hạ bộ của Valeria. Cậu ta xanh mặt, nhăn mày không nói lên lời. Bất kỳ ai đã trải nghiệm cảm giác bị đấm vào tinh hoàn khi nhìn thấy cảnh tương tự, họ cũng đều thấy đau. Nhìn sang Eldoria, kỳ lạ thay cô ấy cũng có một cảm giác tương tự. Cặp vợ chồng này hiểu rất rõ cảm giác đó.
"Con yêu! Cái chỗ đó không được tấn công vào đâu đó!"-Eldoria dạy bảo con trong khi vẫn nhăn mặt vì thấy hơi nhói.
"Nhưng chỗ đó có "con rắn" kinh lắm ạ! Ngày hôm qua chị Victoria còn đặt nó lên tay con! Eo!"
"Khoan, ý con là sao cơ?"
Nghe thấy Valeria nói thế, Victoria đã nhanh chóng chạy chuồn đi trước.
"Chị Victoria hôm qua ở trong phòng tắm đã tóm "con rắn" lủng lẳng dưới chân Michio rồi đặt vào lòng bàn tay con đấy ạ!"-Valeria nhìn xuống Michio với ánh mắt e sợ.
Michio nằm thấp thỏm lấy tay che hạ bộ, cậu cố bò lui ra ngoài để né tránh Valeria. Bellator sau khi nghe con gái thứ nói thế thì nhanh chóng đi tóm cổ Victoria về. Cô bé vẫn giãy dụa để cố thoát ra nhưng nhanh chóng bất lực.
"Bố yêu thả con ra đi… con biết lỗi rồi mà…"
"Vấn đề là con phải giải quyết lỗi lầm chứ không phải xin lỗi!"
"Con chỉ cho Valeria thử chạm vào "chú chim" đó thôi mà, để dạy em ấy rằng nó không đáng sợ."
"Nếu ai cũng vô tư như con được thì hãy làm thế nhé! Giờ thì đi giải quyết mớ hỗn độn của con đi!"
Victoria đến trước Valeria và cúi đầu hối lỗi. Tuy vậy, cô bé cũng không biết nên xử lý thế nào mà chỉ im lặng nhìn em gái với một cặp mắt cún con. Valeria không thèm bận tâm đến chị, cô bé quay ra hỏi bố mẹ.
"Mẹ yêu! Rốt cuộc tại sao Michio lại có "con rắn" đó vậy ạ?"
"Nó là đặc điểm sinh học khác biệt giữa con trai và con gái đó con. Nó có nhiều chức năng lắm á!"
"Chỉ là sự khác biệt thôi sao? Vậy cắt nó đi cho cậu ấy giống bọn con được không?"-Valeria lạnh lùng hỏi.
Michio nằm dưới đất nãy giờ bỗng hét lên như một con lợn bị thiến. Cậu quên đi cả con đau còn âm ỉ mà vắt chân lên cổ chạy bằng cả tính mạng. Nhìn khuôn mặt Valeria lạnh tanh, bình thản khi nói đến chuyện cắt bộ phận sinh dục, Bellator cũng có cảm thấy hơi sợ hãi. Thế nhưng cậu ta cũng rất nhanh trí nghĩ ra cách đối phó.
"Con yêu! Liệu con có nghĩ đến việc tương tự xảy ra với bản thân mình không?"
"Ý bố là sao ạ?"
"Con nghĩ đến chuyện cắt "con rắn" của Michio được thì liệu con có nghĩ đến chuyện sẵn sàng khâu cái đó của con lại không?"
Eldoria nghe vậy thì ngại đỏ mặt, cô xách cổ áo Bellator vừa kéo đẩy mạnh vừa vỗ má cậu ta la ó um tùm.
"Mắc gì trong hàng ngàn cách dạy dỗ lại đi dạy kiểu đó hả? Bộ anh hết cái để nói rồi chắc? Hai cô con gái đều đang ở đây đó! Anh đi tiêm nhiễm thứ đó vào đầu con bé…"
"Từ từ… bình tĩnh nào? Anh chỉ nghĩ con bé giống em hồi xưa nên…"
"Chuyện đó khác, chuyện này khác! Em hồi đó là trinh nữ nhưng cũng qua tuổi dậy rồi."
Valeria vừa nghĩ đến chuyện bị khâu lại thì cũng tái mét mặt, cô bé nhanh chóng hiểu cảm giác của Michio khi bị đe doạ kiểu đó. Ngập ngừng một hồi, Valeria quyết định chạy đi tìm. Victoria nhìn thấy em gái chạy đi liền nghĩ cô bé sẽ cắt "con chim" nên vội vàng đuổi theo. Bellator và Eldoria cũng dừng cuộc cãi vã và đi theo sau hai cô con gái.
Valeria nhanh chóng tìm thấy Michio, cậu bé đang cố nhảy trên lưng Zoa và cố thúc ngựa chạy trốn. Thế nhưng, Zoa chẳng chịu ngoan ngoãn cho cậu bé cưỡi lên. Con ngựa liên tục xoay người ra sau nhìn rồi liếm má Michio. Thế nhưng nó không biết rằng Michio giờ đang rất hoảng sợ khi nghĩ bản thân sẽ bị thiến. Lúc này, từ xa vọng lại tiếng gọi của Valeria.
"Nè! Michio! Cậu lại đây được không?"
Hình bóng Valeria càng lại gần, Michio cảng hoảng loạn trong khi Zoa thì lại hí lên như đang cười đùa. Biết không thể chạy nên Michio đành quay lại đứng thủ thế. Xong Valeria chỉ cần chút ma thuật đơn giản làm cho cậu bé té ngã bằng cách khiến ngọn cỏ mà cậu dẫm lên chuyển động. Ngã dập mặt ra nền cỏ xong nhìn thấy Valeria tiến đến gần, Michio cố đứng lên chạy xong lại bị ma thuật cho ngã lăn ra. Lúc này bản năng đã quên từ bé bỗng thức giấc, Michio trườn bò đi nhanh chóng như một chú rồng đất bốn chân vậy. Valeria liền điều khiển đám cỏ trói chân tay Michio lại
Thấy vẻ Michio bằng sống bằng chết chạy khỏi mình, Valeria liền nói lớn.
"Bình tĩnh đi! Tôi không làm gì cậu đâu! Thề với chúa trời đó!"
"Có mỗi ông ấy mới tin lời thề đó! Mà cậu cũng đâu theo đạo!"
Nói gì thì nói, hoảng kiểu gì thì hoảng, Valeria giờ đã đứng trước mặt rồi. Cô bé đưa tay đến gần Michio, cậu hoảng sợ nhắm tịt mắt, lấy tay che chắn bản thân. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả, rồi tự nhiên cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn. Valeria đang dùng ma thuật hồi phục cho Michio. Xong rồi cô bé ngồi xuống bên cạnh cậu bạn.
"Cậu cứ chạy hay làm đánh nhau tay đôi với tớ thì tớ không đấu lại được đâu. Chuyên môn của tớ chỉ có ma khí thuật mà thôi."
"Hả? Mình không bị thiến à?"-Michio thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, tớ không định làm thế nữa đâu! Bố yêu bảo là làm thế với cậu không khác gì khâu "cái đó" của tớ lại. Điều đó đáng sợ lắm nên tớ giờ đã hiểu cảm giác của cậu rồi."
"Vậy à? May quá! Chú Bellator cứu cháu tận hai lần ngày hôm nay rồi!"
Valeria ngồi ôm đùi lén nhìn Michio, xong cô bé lại úp mặt vô đùi, đỏ mặt xấu hổ.
"Nói thực thì… tớ không biết cơ thể con trai lại như vậy. Tớ khá sợ khi nhìn thấy một thứ lủng lẳng, loằng ngoằng như giun hay rắn ấy."
Nói rồi, Valeria lén nhìn lên xem có phản ứng của Michio. Cậu bé giờ cũng đã yên tâm sẽ không bị cắt "của quý" nên nhanh chóng vui vẻ trở lại.
"Tớ nghĩ hẳn ai cũng sợ khi phải đối mặt với những thứ chưa biết thôi."
Michio chợt nhớ lại khoảnh khắc khi phải đối mặt với Ngục Vương và "bất công".
"Thế nhưng vì thế tớ mới muốn hiểu rõ về những thứ mình chưa biết. Như vậy thì tớ sẽ không sợ nữa. Lần đầu tớ và Victoria tắm chung, bọn tớ cũng khá bất ngờ về sự khác biệt ở cơ thể nhau. Tớ cũng nghĩ cái bên dưới Victoria là cái miệng có thể cắn mình ấy. Cái gì cũng phải học mới biết mà."
Michio kể về trải nghiệm của mình một cách bình thản. Điều đó làm Valeria bất ngờ, cô bé nghĩ rằng Michio chỉ đơn thuần là giỏi ứng xử. Thế nhưng lúc này, cô bé lại nhận ra cậu ấy chỉ là một đứa trẻ ham tìm hiểu và thực hành mà thôi.
"Sau khi tắm cùng Victoria hôm ấy, tớ cũng đã học rất nhiều kiến thức từ hai giới tính thông qua một số cuốn sách của Eldoria. Tuy cô ấy hạn chế thông tin nhưng nó vẫn đủ cho tớ hiểu biết thêm một chút."
"Vậy à? Cậu có thể dạy tớ những kiến thức cậu đã biết được không?"
Valeria nhanh chóng thay đổi thái độ, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng giờ lại tò mò, thích thú. Michio cũng vui vẻ cười nói.
"Ừ, tớ học được rằng "cái đó" của cậu và tớ là đặc điểm sinh học liên quan đến chức năng sinh sản của hai giới ấy. Nó không chỉ dùng để đi vệ sinh. Sau năm 20 tuổi thì chức năng sinh sản sẽ xuất hiện. Trước đó thì bọn mình chẳng khác gì nhau cả."
"Ý cậu là con gái và con trai cùng tuổi bọn mình chỉ khác biệt nhau mỗi cái đó thôi á?"
"Gần như là thế! Cậu đúng rồi đó!"
Michio vui vẻ kể về những kiến thức giữa hai giới tính mà cậu bé biết. Valeria rất chăm chú lắng nghe điều đó, cô bé từ lúc nào đã quên đi khoảng cách giữa cả hai mà cứ ngắm nhìn khuôn mặt hồ hởi của Michio, cái khuôn mặt giống như một nhà khoa học trẻ đang được nói về những điều mình nghiên cứu. Bầu không khí giữa cả hai trở nên gần gũi và rất dễ chịu. Không còn là khoảng cách do sự e dè, cảnh giác vì e sợ đối phương. Tất nhiên những lúc thế này, Victoria lại lao đến cả hai và phá đám.
"Phải bảo vệ Michio!!"
"Chị làm cái quái gì thế?"
Victoria lao thẳng vào người em gái rồi vật con bé ngã lăn ra đất và liên tục cù lét. Valeria thì không phản ứng lại cái trò chọc lét đó do đã quen với nó. Cô bé làm khuôn mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc nhìn chị gái. Thấy vậy, Victoria quay qua chọc lét Michio một cái làm cậu ta nhột và co người lại.
"Em không nhột à? Thế quái nào?"
"Trò đó của chị vô tác dụng với em rồi. Em đã quá quen với kiểu chọc lét của chị đấy."
Thấy Valeria có vẻ cứng rắn, Victoria nhéo bụng một cái đau điếng làm cô em gái phải hét toáng lên.
"Đau! Cái đó thì đau thực đó! Thả ra đi!"
"Nhưng em định cắt "con chim" của Michio còn gì? Phải phạt để cho chừa để ngăn em lại chứ!"-Victoria càng nhéo mạnh hơn.
"Đau!! Đau thật mà! Thả em ra! Em thề với chúa là không có cắt cái đó của Michio mà!"
"Có mỗi ổng tin em thôi! Mà em đâu có theo đạo đâu?"
"Sao chị cũng nói thế vậy? Uhuhu!"
Valeria đau đến mức gớt nước mắt, con bé chịu đau kém hơn chị mình khá nhiều. Michio nhanh chóng cố kéo Victoria ra ngoài.
"Cậu ấy chưa có cắt cái gì hết mà! Thả ra đi dùm tớ cái!"
"Vậy hả? Vậy mình xin lỗi!"
Victoria buông tay ra, Valeria vội ôm chỗ vừa bị nhéo. Nó đau như thể sắp bị đứt đến nơi rồi vậy. Cô bé nhìn chị với đôi mắt rơm rớm nước mắt. Victoria quay qua Michio tỏ vẻ ngây thơ và ân cần hỏi cậu.
"Thiệt ư? Cậu có sao không?"
"Thật mà! Nhìn tớ đây này!"
Michio kéo cạp quần ra nhìn cho Victoria nhìn vào trong, vẫn chưa có thứ gì bị cắt cả.
"Thấy chưa? Em đã bảo là chưa cắt gì mà!"
Victoria nhìn sang em gái rồi nhếch mép cười đểu, xong cô bé lại quay trở về khuôn mặt ngây thơ vô số tội. Ngay lập tức, Valeria nhận ra chị mình làm thế để trả thù vụ sáng bạch nguyệt. Cô bé cay đến mức muốn khóc nhưng không làm gì được vì mình là người gây sự trước. Michio cũng nhanh chóng nhận ra điều đó nhưng chỉ biết cười cho qua.
"Cậu đúng là…"
"Hề hề hề!"
Đứng xem từ xa, Bellator thấy có vẻ như mọi chuyện đã ổn. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang cười với Eldoria.
"Thấy chưa! Anh đã bảo là dạy kiểu đó là con bé sẽ hiểu thôi mà."
Eldoria lấy tay vuốt mặt rồi thở dài.
"Haizz… em cũng chịu rồi! Chẳng biết nên nói gì nữa!"
Michio chợt nhớ ra về những món quà, cậu vội chạy đến chỗ Bellator và hào hứng nói.
"Chú Bellator quên mất điều gì ạ? Những món quà đau rồi?"
"Ừ nhỉ? Tại vừa về nên chú chợt quên béng đi mất!"
Bellator lấy từ trong cái bóng của mình những món vũ khí mà cậu ta mới mua. Các thanh kiếm, ma khí cụ tổng cộng hơn chục cái bày hết ra ngoài. Những cuốn sổ và bút của Michio cũng được lấy ra. Trước khi dịch chuyển về nhà, Michio đã nhờ Bellator giữ hộ nó. Cậu bé nhanh chóng cầm sổ sách chạy vụt lên phòng và để trên mặt bàn. Victoria và Valeria nhìn thấy bố đang làm gì đó từ xa liền tò mò chạy tới.
"Bố yêu làm gì vậy ạ?"
Victoria nhanh chân hơn, chạy vụt lên trước. Khi nhìn thấy những thanh kiếm tuyệt đẹp được bày ra, cô bé vui sướng nhảy cẫng lên.
"Thật ạ? Cái này là quà bố mua cho con ư?"
"Ừ, nhưng ta cần đặt một vào loại ma thuật lên nó để đảm bảo an toàn đã. Con yêu đợi chút nhé!"
"Vâng ạ!"
Bellator dùng ma thuật lên những thanh kiếm làm những lưỡi kiếm sắc bén trở thành những lưỡi cùn không thể cắt. Nó chỉ là một dạng ma thuật để vô hiệu hoá chức năng của kiếm một cách tạm thời. Trong các trường hợp tập luyện thì lưỡi kiếm sẽ không thể trở nên sắc bén.
Victoria cầm thanh trường kiếm châu âu mà cô bé đã thuần thục lên rồi tung vài đòn. Không hổ danh là thiên tài về vũ khí cận chiến, những đường kiếm cùn đó sắc bén đến không tưởng. Cảm tưởng như nó vẫn có thể cắt phăng cả một chiếc lông vũ đang bay trên không vậy. Victoria cầm thanh kiếm đưa lên trời nhìn ngắm nó với đôi mắt đầy yêu thích.
"Tuyệt vời! Con sẽ sử dụng vũ khí này để đánh bại chị Clara trong những buổi tập mới được!"
Clara ngồi trong phòng riêng trong dinh thự đột nhiên có cảm giác hơi lạnh sống lưng như thể có linh cảm chẳng lành vậy.
Victoria nhìn xuống dưới đất và tò mò về những thanh kiếm kỳ lạ còn lại.
"Bố mua cả những thanh kiếm kỳ lạ này nữa ạ?"
"Cái này do Michio chọn đó. Cậu bé nghĩ con sẽ thích chúng."
"Hể? Chẳng phải con từng nói với cậu ấy là con chỉ thích kiếm trường hai lưỡi rồi hay sao?"
"Bố nghĩ cậu ấy phải có lý do gì đó cho việc ấy đấy. Cậu bé thông minh lắm mà."
Valeria cũng vừa bước tới, sự chú ý của cô bé nhanh chóng va phải những chiếc ma khí cụ. Cô bé không kìm được mà vội vàng cầm cây trượng lên rồi ôm chặt lấy nó.
"Tuyệt vời! Trượng ma pháp này! Bố yêu mua cho con sao ạ?"
"Ừ, nhưng người chọn nó cho con là Michio cơ."
"Tuyệt thật! Cây ma trượng này có viên ma thạch tốt lắm đây này!"
Valeria sờ mó viên ma thạch rồi dụi má vào chúng để cảm nhận rõ ràng từng đường nét viên đá. Cô bé cười vui như vớ được vàng.
Michio vừa trở lại thì thấy cảnh Valeria và Victoria, người thì ôm ma trượng rồi dụi má vào nó, người thì vung vẩy thanh kiếm trong thích thú.
"Mấy cậu thấy nó thế nào? Món quà mà tớ và Bellator cùng nhau mua cho hai cậu đó."
"Cảm ơn nhiều nha!"-Cả hai cô bé đồng thanh trả lời.
Thế nhưng trên mặt đất vẫn còn nhiều những vũ khí khác. Điều này làm Victoria có chút tò mò.
"Sao Michio lại mua nhiều kiểu kiếm như này vậy? Bộ cậu không biết loại kiếm tớ hay sử dụng sao?"
Michio tiến đến và nhặt thanh Katana lên rồi cảm nhận độ nhẹ nặng của nó. Xong thì cậu đặt xuống và cầm thanh Rapier lên rồi quan sát. Cậu bé nhìn kỹ từng loại vũ khí một lượt từ cấu tạo, hình dạng, cảm giác khi cầm rồi đưa ra kết luận.
"Phong cách chiến đấu của mỗi thứ đều khác nhau. Tớ mua chúng là vì muốn cậu có thể đa dạng hoá các chiêu thức và kỹ thuật sử dụng các loại vũ khí khác nhau. Đầu tiên là các loại vũ khí hình kiếm trước đã."
"Hoá ra là vậy! Nhưng chẳng phải luyện tập đến thuần thục một loại vũ khí vẫn hơn sao? Một cú chém luyện cả nghìn lần vẫn mạnh mà."
"Cậu là thiên tài nên sẽ nhanh chóng thuần thục một loại vũ khí thôi. Nhưng sau đó thì sao? Kẹt mãi với một vũ khí, phụ thuộc vào nó thì không phải một cách hay đâu. Bộ cậu quên mục tiêu của bọn mình là ai rồi hả? Không có chỗ cho kẻ lười biếng hay bảo thủ đâu!"
Ánh mắt Michio đột nhiên trở nên nghiêm túc đến lạ thường làm cho Victoria cũng nhanh chóng hiểu vấn đề. Cô bé nhớ ra trận đấu sáng nay, Michio không chỉ dùng một loại "vũ khí" để chiến đấu. Cậu bé đã phải luyện tập từ nắm đấm, cùi chỏ, ống đồng, vật ngã chỉ để có cơ may chiến thắng mà vẫn phải đánh đổi bằng việc gãy xương tay và xương sườn. Khoảng cách sức mạnh rất lớn nhưng Michio đã cố rèn luyện mọi thứ để bù đắp lại. Ấy vậy mà giờ đây, Victoria lại ích kỷ chỉ muốn dùng vũ khí bản thân mình yêu thích và nghĩ rằng chỉ dùng nó là đủ để đánh bại tên đen xì. Cô bé nhìn xuống bàn tay cầm thanh trường kiếm.
"Có lẽ mình cũng nên học hỏi thêm nhiều thứ khác ngoài thứ mình đã thuần thục."
Victoria cắm thanh trường kiếm xuống đất rồi nhặt thanh Katana lên và đưa vào thủ thế căn bản, hô to đầy khí thế.
"Cậu nói đúng! Để trở nên mạnh hơn, tớ sẽ phải học hỏi nhiều hơn! Không có chỗ cho sự lười biếng và bảo thủ được!"
"Tinh thần phải thế chứ! Mà cậu định dùng thanh đao đó kiểu gì bây giờ? Phong cách chiến đấu sẽ phải thay đổi đó."
"Ờ ha! Cái này tớ quên mất!"
Bellator đứng bên cạnh thì phì cười trước sự quyết tâm nhanh chóng của con gái nhưng cậu ta cũng biết rõ rằng sự quyết tâm đó một khi đã có thì khó lung lay thế nào. Bellator dùng ma thuật mô phỏng một thanh Katana rồi bước vào thế bạt đao nhanh.
"Con yêu nhìn kỹ nhé!"
Thanh katana trên tay Bellator cảm giác như một phần cánh tay nối dài vậy. Đòn chém ngang của cậu ta sắc lạnh và dứt khoát. Khả năng bẻ hướng kiếm lại uyển chuyển đến bất ngờ. Từ kỹ thuật rút kiếm nhanh cho đến kỹ thuật kiếm đạo của một samurai, Bellator đều rất thuần thục. Michio nhìn những kỹ thuật đó với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Chú Bellator rốt cuộc thành thục bao nhiêu loại vũ khí vậy ạ? Cảm giác như thứ gì chú cũng thuần thục vậy!"
"Chú thuần thục cả võ thuật, phong cách chiến đầu cùng với tất cả các loại vũ khí cận chiến đấy. Không chỉ tất thảy những thanh kiếm cháu mua về, chú còn biết dùng những vũ khí như rìu chiến, búa chiến, thương ngắn, lưỡi liềm,…"
"Thật ạ? Chú mất bao lâu để luyện tập thuần thục tất thảy vậy ạ?"
"Có lẽ là tầm 20… 30 năm rồi. Tuy vậy chú chỉ dùng đa dạng các vũ khí cận chiến sát thương cao thôi. Mấy thứ dùng để chém, đập nát, đâm mà dài tầm khoảng 80cm đến 120cm ấy. Ngắn hơn hay dài hơn dễ bị sai lệch cảm giác lắm!"
Michio nhìn Bellator với ánh mắt lóe sáng hình ngôi sao. Cậu rất ngưỡng mộ những ai có kỹ thuật tài ba và điêu luyện, càng ngưỡng mộ những người có thể kiên trì luyện tập đến đỉnh cao. Michio nhìn sang Victoria rồi hào hứng định nói gì đó. Thế nhưng cậu chợt nhận ra ánh mắt cô bé lại giống như lúc đánh nhau sáng nay, ánh mắt của một thần đồng đang cố tập trung học hỏi mọi thứ.
Victoria cầm lấy thanh katana từ tay bố xong bắt chước y hệt kỹ thuật. Từ nhịp thở, cách di chuyển chân, ánh mắt và phong cách chiến đấu. Mọi thứ cứ như thể đã in vào từng thớ cơ bắp của cô bé vậy. Nhìn thấy điều này, Michio có chút nhói đau ở lồng ngực. Cậu lại bị kéo dài khoảng cách đối với bầu trời của bản thân một lần nữa rồi. Đó là cho đến khi Victoria bắt đầu tra kiếm vào vỏ. Tay cô bé rướm máu rồi máu tuôn ra như suối. Bellator hốt hoảng cầm máu cho con gái. Victoria chẳng quan tâm đến máu chảy mà chỉ tâm trung vào thanh katana trong tay.
Michio nhận ra khi Victoria tra kiếm vô vỏ, cô bé đã vô tình để tay gần miệng vỏ nên đã bị lưỡi kiếm cứa đứt tay. Tuy lưỡi kiếm đã bị ma thuật của Bellator làm cùn đi nhưng do không biết kiểm soát lực, thanh kiếm vô tình ma sát và xé rách lớp da tay. Trong kĩ thuật kiểm soát kiếm tầm gần bằng cách cầm vào sống lưng kiếm bằng ngón tay trái. Victoria cũng vô tình cắt trúng mạch máu trên cổ tay mình làm máu tuôn như suối. Michio có chút mừng thầm vì thất bại của cô bạn, nó chứng tỏ rằng cô bé vẫn cần nỗ lực, vẫn có thể bị vượt mặt.
Đối với Victoria, có lẽ điều này làm bản thân nhớ lại những tháng ngày khi mới bắt đầu tập luyện với các loại trường kiếm, đơn thủ kiếm. Đó là hai loại kiếm cô bé thuần thục nhất. Buồn cười là cô bé không biết đó đó là hai loại kiếm khác nhau.
"Một tháng! Chỉ cần một tháng thôi!"
"Một tháng cho điều gì cơ?"
"Một tháng để con thuần thục thanh kiếm này. Sau đó, con sẽ thuần thục các thanh kiếm khác."
Victoria giơ cao thanh katana lên trời rồi ngắm nhìn nó dưới sự phản chiếu của mặt trời trên lưỡi kiếm. Cô bé vô thức nhếch khóe miệng cười.
"Con yêu à? Đính chính lại chút, đó là đao đấy. Tên gọi của loại đao này là Katana."
"Vậy ạ? Trông nó giống kiếm lắm mà."
"Thường thì kiếm sẽ không có phần sống lưng cùn mà cả hai cạnh đều là lưỡi sắc bén, còn đao thì có một cạnh sắc bén và một sống lưng cùn."
"Vậy thì con sẽ thuần thục thanh đao này! Haha!"
Michio nhìn Victoria thích thú trước thanh katana, cậu có chút vui vẻ trong lòng. Vui vì món quà của mình đã được đón nhận và yêu quý.
Về phía Valeria, cô bé lại có vẻ hơi phấn khích quá đà. Nãy thì mân mê viên ma thạch của cây trượng xong giờ lại hít hà cái găng tay khí cụ. Michio đột nhiên có cảm giác hơi ớn lạnh như kiểu đang gặp phải biến thái vậy. Mà khí cụ thường làm từ da và ma thạch của quái thú, rốt cuộc mùi khiến Valeria làm vẻ mặt đê mê đó là… Suy nghĩ này luẩn quẩn trong đầu Michio làm cậu cố phủ nhận đến mấy cũng không thể cứu vãn hình tượng của Valeria.
"Tuyệt vời! Có quá nhiều thứ để thử nghiệm luôn! Hề hề hè!"
"Cậu có ổn không thế? Ý tớ là đầu óc ấy."-Michio chọc ngoáy.
"Ý cậu là gì thế? Tớ chỉ yêu thích ma khí cụ và đang hết mình tận hưởng chúng mà thôi!"-Valeria dằn mặt.
"Không, chỉ là tớ…"-Michio ngập ngừng suy nghĩ.
"Cậu muốn gì hả? Đừng nói là muốn đống ma khí cụ này nhé! Dùng chung thì được nhưng đừng có chiếm đoạt làm của riêng đấy!"
"Cái đó thì tớ nào dám… mà đúng ra là do tớ không biết dùng khí thuật hay ma thuật gì sất!"
Nghe vậy, Valeria như được vuốt ve cái tôi. Cô bé vênh mặt lên trời, khuôn mặt đầy vẻ tự hào.
"Cậu hỏi đúng người rồi đấy! Thiên tài ma khí thuật tớ đây sẽ chỉ dạy tận tình!"
Nói rồi, Valeria kéo tay Michio chạy ra chỗ đồng cỏ thật lớn. Cô bé biểu diễn về khả năng sử dụng ma thuật của bản thân. Từ những ma thuật tạo ra cầu lửa, nước, gió đến khả năng điều khiển đất đá, cỏ cây. Valeria đều có thể thuần thục vừa quay vòng tròn vừa tạo phép tứ tung ra xung quanh. Lực ly tâm từ kéo những ma thuật có tính khắc chế nhau tự triệt tiêu nhau nhưng vẫn để lại một cơn lốc nho nhỏ mang màu sắc của tất cả các nguyên tố. Valeria rất thích thú biểu diễn và nghĩ Michio sẽ thích thú, trầm trồ trước khả năng của bản thân. Thực tế thì cậu bé lại đứng ở xa nhất có thể vì sợ ma thuật sẽ bị ném vô người mình. Nhìn cơn lốc ma thuật Valeria tạo ra, Michio cứ nhớ đến pha chết hụt hồi sáng mà hơi run run.
"Xong! Thấy tớ đỉnh chưa nào?"
"Ừ, màn nghệ thuật đó tuyệt thật đấy!"-Michio biểu cảm vô hồn, vỗ tay khen ngợi một cách máy móc như golem.
"Này, ý cậu là sao khi khen ngợi kiểu đó hả?"
Michio cảm thấy có vẻ an toàn thì mới dám tiến lại gần, Valeria liền đưa cây đũa phép cho cậu bé.
"Cậu thử dùng nó đi! Sử dụng ma thuật lửa hay băng gì đó cũng được."
"Nhưng tớ chưa dùng ma thuật bao giờ!"
"Hãy nhắm mắt rồi tưởng tượng hình dạng của ma thuật, ma lực trong cậu sẽ tự định hình thành nó."
"Dễ vậy thôi sao?"
"Ừ!"-Valeria gật đầu lia lịa.
"Vậy để tớ thử!"
Michio cầm lấy cây đũa phép rồi làm theo lời Valeria. Cậu tưởng tượng ra một ngọn lửa rực cháy nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Một làn khói bốc ra cũng không. Cậu bé thất bại hoàn toàn. Thử lại lần nữa, Michio lại nhắm mắt và nghĩ đến nước. Cũng chẳng có gì xảy ra cả. Rồi đến băng. Rồi đến sương. Rồi cả điện. Không một thứ gì có tác dụng. Rõ ràng Michio đã hình dung ra nó rõ ràng trong đầu nhưng lại chẳng thể nào kích thích ma lực cả.
Valeria cũng thấy làm lạ, cô bé không nghĩ Michio lại là người có năng khiến kém về ma thuật đến vậy. Dù gì cậu ấy rất thông minh và có một ý chí linh hồn mạnh mẽ. Ấy vậy mà lại không thể dùng ma thuật cơ bản, điều này là khá vô lý. Chỉ trừ khi…
"Michio đã bao giờ dùng được khí lực chưa?"
"Chưa! Bộ nó có liên quan gì à?"
"Cậu thử dùng nó đi! Đơn giản lắm! Chỉ cần cảm nhận có thứ gì đó ở trong cơ thể đang di chuyển xong bắn tùm lum ra ngoài ấy!"
Valeria đeo một khí cụ là chiếc vòng tay cho Michio để cậu bé dùng thử khí thuật. Tất nhiên, Michio có cố thử đến mấy cũng vô dụng. Cậu bé thắc mắc.
"Có khi nào thiên tài như cậu… dạy người khác rất kém không?"
"Cái đó…"
Valeria ấp úng như bị chọc trúng tim đen, cô bé toát mồ hôi hột. Đúng lúc này, Victoria lại chạy đến tham gia cùng em gái và bạn thân.
"Hai người đang làm gì thế? Luyện tập ma khí cụ à? Michio biết dùng ma khí thuật ư?"
"Không đâu! Cậu ấy hình như không có năng khiếu á!"
"Hể? Không thể nào! Cậu ấy rõ ràng sẽ là kiểu chui rúc đánh tầm xa mà. Giống pháp sư ấy!"-Victoria nói một cách thật thà và vô tư.
"Cái đó là chị đang xúc phạm pháp sư đấy!"-Valeria bực mình.
"Và cậu còn vừa ám chỉ tớ là thằng hèn luôn đó!"-Michio có chút khó chịu với việc bị nói là chui rúc.
Thấy có lỗi vì nói không suy nghĩ, Victoria liền vội cúi đầu xin lỗi em gái và Michio. Cả hai cũng không để tâm chuyện đó quá lâu bởi vì việc tìm hiểu khả năng tương thích ma khí thuật với Michio giờ quan trọng hơn. Valeria liền xung phong trước.
"Cậu xem tớ làm mẫu rồi làm theo nhé!"
Valeria chỉ đầu đũa phép về phía trước rồi tạo ra một quả cầu tuyết nhỏ. Nó to dần, to dần cho đến khi phải đạt kích thước bằng căn phòng ngủ của cô bé. Victoria nhanh nhảu cầm cây trượng lên rồi bắt chước em gái. Cô bé cũng tạo ra được tuyết, một quả cầu tuyết có đường kính hơn một mét rưỡi. Valeria nhìn chị gái và nở một nụ cười khiêu khích.
"Chị dùng hàng to hơn mà không ra được nhiều lắm nhỉ?"
"Chị đâu có bằng em về khả năng ma thuật đâu!"
Michio nhìn thấy ai cũng sử dụng được ma thuật và khí thuật làm cho cậu bé có chút tự ti trong lòng. Cậu trầm lắng suy nghĩ một lúc rồi quyết định thử lại lần nữa. Michio cầm đũa phép và nắm nó thật chặt trong lòng bàn tay. Cậu bé hét lớn.
"Cầu tuyết!"-Không có phản ứng gì.
"Lửa cháy!"-Chẳng có gì xảy ra cả.
"Nước mưa!"-Vẫn chưa có gì xuất hiện.
Michio nhăn mặt, nghiến răng như cố rặn ra ma thuật. Thế nhưng đành bất lực, chẳng thể làm gì. Cái biểu cảm của khó coi đó làm Michio có chút mất hình tượng trong mắt cặp sinh đôi.
"Trông cậu như bị táo bón ấy! Có cố rặn đến mấy cũng không đột nhiên phọt ra ma pháp đâu."
Michio bỏ cuộc sau khi nghe những lời đó. Cậu buông lỏng hai tay và buồn bã chấp nhận sự thật. Khuôn mặt rầu rĩ đó làm Victoria có chút lo lắng, cô bé nhanh nhảu gọi mẹ.
"Mẹ yêu ơi! Michio bị táo…"
Michio vội vàng bịt miệng Victoria lạ vì xấu hổ. Cô bé giãy dụa chui ra và lè lưỡi trêu đùa cậu bạn. Cô bé chỉ đơn giản là muốn bạn mình vui vẻ hơn thôi. Thấy vậy, Michio cũng trêu chọc.
"Cậu còn trêu kiểu đó một lần nữa là tớ cạch mặt như tuần trước đấy!"
"Hả? Không, đừng như thế mà!"
Victoria cứ ngỡ Michio sẽ lại tỏ vẻ lạnh nhạt, cô bé quỳ xuống và bám lấy ống quần cậu bé cầu xin. Đôi mắt rưng rưng nước mắt như thể sắp khóc oà. Michio vội vàng đỡ Victoria dậy và lấy tay lau nước mắt.
"Đùa thôi! Sao tự nhiên cậu mít ướt thế?"
"Ư ư… tại cậu tuần trước…"
"Được rồi! Được rồi! Lỗi tớ! Đừng có khóc đấy!"
Lại dáng vẻ ân cần, ấm áp mỗi ngày, Michio ôm Victoria vào lòng. Valeria đứng nhìn chị gái, chợt cảm thấy hình bóng Victoria hồi xưa giờ đã thay đổi. Thế nhưng kỳ lạ là có vẻ như trong thâm tâm, Valeria lại cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt. Tuy nghĩ là thế nhưng cô bé vẫn thấy chướng mắt cái cảnh ôm ấp, làm nũng đó của Victoria.
"Ê! Có luyện tập ma thuật cho đàng hoàng không thế?"
"Xin lỗi! Tớ sẽ tập trung ngay đây!"-Michio giật mình.
Vẫn là quyết tâm kiên định như mọi khi, Michio cố gắng dùng ma thuật bằng sự cố gắng nỗ lực. Một lần, hai lần, ba lần rồi đến vài chục lần, vài trăm lần hô to, hét lớn các thứ. Cậu bé cố luyện tập hàng tiếng đồng hồ, đến mức mà Victoria cảm thấy chán nản và bỏ đi để luyện katana. Chỉ có mỗi Valeria đứng đó, quan sát từng cố gắng, nỗ lực ấy. Kết quả vẫn là chẳng có điều gì xảy ra cả. Michio thấy thất vọng vô cùng, cứ nghĩ rằng bản thân vô dụng nên mới không thể dùng ma thuật. Thấy không khí nặng nề đè lên Michio, Valeri liền thương cảm lấy cây quyền trượng ra.
"Michio muốn học ma thuật để làm gì? Mạnh lên đúng không?"
"Ừ, tớ muốn mạnh lên thật nhiều để có thể đánh bại các bề tôi rồi cả các vị vua nữa."
"Tớ cũng thế! Tớ học ma khí thuật là để vượt mặt chị Victoria, tớ muốn thành thục cả thánh thuật, thần thuật, tà thuật, quỷ thuật, tinh linh thuật, yêu khí thuật. Không những thế còn muốn thuần thục tất cả các vũ khí liên quan đến ma khí thuật nữa. Tất cả là để có thể mạnh hơn, biết nhiều hơn, tài giỏi hơn..."
Valeria thật lòng kể hết mọi sự tham lam của bản thân, cô bé nhìn Michio với một ánh mắt nghiêm túc, tràn đầy lòng quyết tâm. Cái quyết tâm mà cô bé đã dùng để bám trụ tại nhà thờ Calthorn hơn 1 năm trong cô đơn đó. Michio nhìn Valeria rồi thốt lên.
"Bộ cậu muốn tẩu hỏa nhập ma à?"
"Không! Đừng có đùa kiểu đó! Tớ đang nghiêm túc đấy!"
Nghiêm túc? Đó là điều mà Victoria chưa bao giờ thực sự thể hiện cả. Giờ đây, Michio thực sự thấy trong Valeria là hình tượng một Victoria nghiêm túc. Nó cứ làm cậu bé thấy gượng gạo một cái gì đó. À không, Michio chợt nhận ra cái vẻ nghiêm túc ấy không làm bản thân cậu thấy gượng gạo, nó làm cậu thấy có chút sợ hãi, e dè. Ánh mắt của Valeria lúc này, y hệt của Victoria khi cô bé thực sự chiến đấu mà không cợt nhả, một ánh mắt khiến Michio lạnh sống lưng khi phải đối đầu.
"Nghe này!"
Ánh mắt sắc bén của Valeria làm Michio giật thót cả mình.
"Nếu muốn mạnh lên, cậu sẽ phải hình dung mình sẽ mạnh lên thế nào? Trở thành người ra sao? Đối với tớ, mạnh lên là trở thành một pháp sư toàn diện nhất!"
Nói rồi, Valeria đưa đầu cây trượng về phía trước và niệm phép, hướng cây trượng chỉ vô tình trùng với dinh thự Soluna. Lần đầu tiên Michio thấy Valeria phải niệm phép để thi triển ma thuật. Cảm giác từng tế bào trên cơ thể đều giục bản thân phải chạy thật nhanh.
Một quả cầu năng lượng thuần khiết hỗn hợp nhiều màu sắc đang xuất hiện trước mắt Michio và dần lớn lên. Nó giống như sự hỗn hợp và hoà trộn với nhau của các màu sắc từ ánh sáng. Thế nhưng trong mắt Michio, nó còn nguy hiểm hơn thế. Những màu sắc đảo cũng xuất hiện cho thấy rằng đó không chỉ là một cục ánh sáng thuần khiết. Quả cầu năng lượng còn hỗn hợp cả bóng tối bên trong. Valeria quá tập trung vào việc tạo ra kết cấu duy trì quả cầu mà quên béng cả chuyện mọi thứ đang dần đi quá khả năng kiểm soát của cô bé.
Kích thước quá lớn đã thu hút sự chú ý của Victoria. Đồng thời lúc này đây, Valeria đã nhận ra không thể khống chế nổi quả cầu nữa. Tay Valeria bắt đầu run rẩy vì sức nặng quá lớn của ma thuật và sự tiêu hao ma lực cực kỳ lớn khi thi triển nó. Tuy nhiên, cô bé vẫn bình tĩnh truyền khí lực vào để làm tiêu hao đi năng lượng từ quả cầu mà vẫn giữ được cấu trúc ma thuật duy trì hình dạng của nó.
"Thôi xong! Tớ lỡ tay quá rồi! Nó sắp mất kiểm soát!"
Valeria cầm trượng bằng cả hai tay và đứng rộng chân ra để duy trì việc truyền khí lực. Thế nhưng cấu trúc của quả cầu đã mất ổn định và tán xạ ra ngoài. Victoria nhanh như cắt chém tất cả những phần năng lượng bị phân tán đó. Với tất cả sự tập trung, Valeria đã cô đặc kết cấu ma thuật để thu hẹp quả cầu. Tuy nhiên, năng lượng từ quả cầu vẫn rất lớn và liên tục tán xạ.
"Không ổn! Cứ thế này thì đi tong dinh thự nhà mình mất!"
Michio không chịu đứng nhìn nữa, cậu can đảm lao đến và cầm vào thân cây trượng cùng Valeria. Bàn tay cậu bắt đầu cháy rát và chảy máu như bị nhiễm phóng xạ nặng vậy. Cơn đau chỉ thoáng qua vì dây thần kinh trên tay đã sớm bị phá hủy gây mất cảm giác. Dù vậy, bằng tất cả ý chí, Michio vẫn cầm chắc lấy cây trượng. Nguồn năng lượng toả ra từ quả cầu năng lượng như đang thiêu đốt da mặt, tàn phá từng lớp da.
"Cậu làm gì thế? Như vậy là chui đầu vào cái chết đó! Tớ sắp không giữ được…"
"Bắn nó lên trời đi! Hướng lên trên mà phóng hết nó ra!"
Valeria ngay lập tức dùng hết sức bình sinh hướng cây trượng lên trời và thả lỏng ra cho quả cầu năng lượng bay mất. Nó phát nổ ngay trên không trung, khiến mây trên bầu trời bị thổi bay sạch. Chấn động từ vụ nổ có lẽ phải lan đến tận tầng bình lưu của khí quyển. Những chấn động hướng xuống mặt đất may mắn được Victoria dùng những nhát chém khí lực làm tan biến.
Mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa, Valeria mới thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể cô bé đột ngột ngã xuống như thể không còn khả năng điều khiển nữa vậy. Tuy vẫn có thể ý thức mọi thứ xung quanh nhưng Valeria đã nằm liệt bất, động hoàn toàn.
"Aaaaaaaah! Gư aaaahh!"
Michio gào to hết sức để quên đi nỗi đau đang dần rõ ràng hơn trên cơ thể. Cậu bé có triệu chứng giống như bị nhiễm phóng xạ năng vậy. Victoria lo lắng vội đỡ Michio dậy rồi bứt tốc chạy vào nhà. Michio lại một lần nữa ngất lịm đi vì nỗi đau. May mắn sao, cậu bé vẫn được Eldoria chữa trị kịp thời nhưng sẽ phải ngủ một lúc khá là lâu. Ngày hôm nay, Michio toàn gặp phải chuyện nguy hiểm tới tính mạng mấy lần rồi. Đến cả lúc đi ngủ, dù cơ thể đã khoẻ lại hoàn toàn nhưng cái cảm giác đau đớn nó ám ảnh sâu trong giấc mơ. Michio dãy dụa, đạp chăn gối vì thấy ác mộng về cái chết của bản thân. Đặc biệt là, cậu thấy bản thân thật yếu đuối. Cái cảm giác lúc sắp chết cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ khiến tim Michio đập liên hồi.
Victoria lo lắng cho Michio nên đã ở lại chăm sóc bên cạnh giường bệnh. Eldoria và Bellator cũng ở trong phòng, nắm lấy bàn tay Michio. Hơi ấm từ bàn tay một phần nào đó khiến cơn ác mộng bị đẩy lùi. Clara đứng ở ngoài cửa phòng và dựa lưng vào tường, cô canh gác như một người vệ sĩ vậy. Một phần nào đó trong cô là sự quan tâm và yêu thương đối với những đứa trẻ. Nhất là đối với những đứa trẻ có nhiều sự khác biệt như đám nhóc nhà Soluna.
Khi Michio tạm thời đã qua cơn ác mộng, Victoria đã có một cuộc nói chuyện với bố mẹ.
"Cậu ấy yếu đuối thật đó! Sao cậu ấy lại yếu đến thế chứ?"
"Vì cậu bé chỉ đơn giản là một người thường đó, con yêu!"
"Ý mẹ là chúng ta bất thường ạ?"
"Ừ, có thể nói trong mắt người thường, chúng ta là những con quái vật."
"Con không muốn làm quái vật đâu!"
"Cái đó tùy vào lý tưởng sống của con thôi. Nhưng thực tế hãy nhìn vào Michio mà xem, chỉ riêng việc các con xảy ra sự cố bình thường cũng có thể khiến cậu bé mất mạng."
Victoria nhìn Michio trên giường, cô bé cắn chặt môi để cố kiềm chế nước mắt lại.
"Vậy nếu muốn cậu ấy an toàn, con phải bỏ cậu ấy lại ạ? Con không muốn đâu!"
Eldoria lặng im, cô không biết trả lời thế nào với con gái cả. Nhưng khi nhìn vào Michio, cô ấy có lẽ đã nghĩ như thế.
"Ừ, chắc con…"
Eldoria định nói điều gì đó nhưng đã dừng lại khi thấy tay Michio đặt trên tay mình nắm thật chặt. Có vẻ như cậu bé đã vô thức ngăn cô nói ra điều đó. Bellator lúc này mới hỏi.
"Cậu bé ấy đang cố hết sức đó, em yêu. Cố để bắt kịp chúng ta như cách mà ta cố bắt kịp ngài Mei và Akira hồi xưa. Đừng có tự nhiên lại phủ nhận đi nỗ lực của cậu bé. Michio từng nói là đã đánh thắng Victoria nhà mình rồi đó."
Nghe thấy thế, Victoria vội phản bác.
"Không, cái đó là do con không dùng đến chúc phúc và sức mạnh thật sự! Cậu ấy vẫn…"
"Thắng là thắng! Và để thắng, cậu bé đã phải nỗ lực đến nhường nào, con biết chứ? Và… điều đó tức là cậu ấy đang cố muốn con yên tâm đấy!"
Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Michio, Victoria tuy có chút bận tâm về tương lai khi cậu bé nhắm mắt mãi mãi. Nhưng hiện tại, cô bé vẫn có ý muốn ích kỷ, muốn được bên cạnh người bạn thân của mình. Không phải chỉ mỗi hiện tại, mà cả sau này cũng muốn. Điều đó làm Victoria không biết nên làm gì, cô bé chỉ biết nắm lấy tay Michio bằng cả hai bàn tay nhỏ bé của mình.
"Làm ơn! Hãy mau khoẻ lại đấy!"
Michio nghe vậy thì thầm cười, khoé môi cậu khẽ nhếch lên. Victoria nhận ra điều đó và đấm vào bụng cậu bạn thân làm cậu bé phải bật dậy ngay lập tức.
"Cậu tỉnh dậy rồi!"
"Làm ơn nhẹ nhàng với người bị thương cái coi! Đồ ngốc!"
Victoria ôm chầm lấy người Michio. Hiểu rõ sự lo lắng đó của cô bạn, Michio cũng để yên cho cô bé muốn làm gì thì làm. Vô tình bụng Michio lại réo lên do đói. Việc hồi phục sau những cơn nguy kịch luôn làm con người ta đói bụng. Cả gia đình đã cùng nhau đi ăn cơm. Vừa ra khỏi cửa, họ thấy Clara đang đứng canh gác. Cô bối rối khi bị phát hiện mình cũng quan tâm chuyện bao đồng nhưng Bellator và Eldoria lại rất vui vẻ mời cô tham gia bữa ăn gia đình.
Cả năm người đã dùng bữa như một gia đình nhỏ đầy ấm cúng. Cái không khí gia đình yên bình đó dường như làm họ quên đi một ai đó.
"Sao bữa ăn cứ thiếu ai đó vậy nhỉ?"
"Ưm ưm, bố nói ai cơ ạ? Zoa đúng không?"-Victoria vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
"Valeria đâu rồi? Cậu ấy có sao không sau cú bắn ma pháp đó thế?"
"Ừ nhỉ? Mình quên béng mất!"-Victoria nuốt cái ực rồi thản nhiên nói.
Đúng lúc vừa nhắc tới, Valeria đạp cửa bước vào rồi khóc lóc tùm lum.
"Ư oa a a! Tối quá! Hôi quá! Thối quá! Sao mọi người lại bỏ quên con được chứ?"
Valeria bước vào với đôi mắt sưng vù vì khóc, cổ họng chỉ thút thít được một chút. Thế nhưng điều mọi người chú ý đến là cái bộ dạng nhem nhuốc, tả tơi và bẩn thỉu của cô bé. Khắp người cô bé dính đầy phân. Ngay lập tức, cô bé nhìn thấy Victoria mình rồi lao đến ôm chị gái. Đúng hơn là bôi phân lên người chị.
"Sao chị lại bỏ em ngoài đó trong tình trạng hết ma lực, không điều khiển được cơ thể chứ?"
"Chị nghĩ là nên cứu Michio vì cậu ấy nguy kịch mà!"
"Thế nhưng sao không quay lại vác em vào? Sau chấn động của vụ nổ, đám chim chóc bay tán loạn ra khỏi khu rừng rồi ẻ hết lên người em đây này. Em phải hứng chịu một cơn mưa cớt chim đó."
"Sao em không hét lên gọi chị?"
"Có cục phân rơi trúng mồm em, há miệng làm nó rớt vào rồi đây này! Chị ăn cớt chim bao giờ chưa? Sau đó, từ đâu đến đám chim ưng săn mồi. Chúng thịt đám chim đang hoảng loạn rồi xả thẳng xuống dưới thêm lần nữa. Đám chuột ăn phân tưởng em là đống phân chim xong ra liếm láp. Rồi chúng xả tại chỗ luôn! Còn là dạng nhoét nữa chứ!"
Valeria lấy ngón tay của mình rồi chọc vào miệng Victoria, một ngón tay dính đủ loại cớt. Mùi thối và tởm lợm sốc lên tận óc Victoria làm Valeria cười được mùa. Tức giận vì bị nhét cớt vào mồm, Victoria cũng nhéo má Valeria bằng hết sức bình sinh. Cả hai cô bé đánh nhau làm cớt bay tứ tung, Eldoria đã kịp dựng rào chắn để tránh đống hôi thối đó bay lung tung vào người khác. Michio cũng vội vàng chạy ra xa khỏi trận chiến ngập mùi của cặp sinh đôi. Con golem mải vội dọn dẹp từng chút rơi vãi ra của Valeria khi oánh nhau. Không thể chịu đựng được việc cứ dọn lại bị bày ra, golem trực tiếp xách cổ Victoria và Valeria ném vào phòng tắm. Cả hai cô bé bị ném vào trong thì vẫn tiếp tục đánh nhau.
Mọi người ăn cơm xong xuôi mà cái trận chiến bốc mùi kia vẫn chưa kết thúc. Michio cạn lời chạy về phòng ngủ rồi lên giường đọc sách về võ thuật. Cậu cứ mải mê đọc cho đến khi ngủ thiếp đi.
Clara thấy Victoria và Valeria mãi chưa ra khỏi phòng tắm thì liền tò mò kiểm tra thử. Vừa mở cửa phòng tắm thì nguyên cục cớt chim nhão nhoét bay vào mặt cô. Eldoria đi theo sau để xem hai con gái liền thở phào vì may mắn không nhòm đầu vào trước. Clara sau khi dính đầy đống uế thải trên mặt ngay lập tức nổi giận đùng đùng. Cô xắn tay áo lên và vào tắm rửa cho Victoria và Valeria.
"A! Chị làm gì thế?"
"Tắm rửa cho em chứ còn sao? Cứ định để người dính cớt mãi à?"
"Cái đó em tự làm được! Bỏ em ra!"
Victoria nhìn thấy Valeria bị Clara giữ lại, cô bé tranh thủ thời cơ chơi trò chọc và ngoáy. Tất nhiên Valeria cảm nhận rõ điều đó và đá một cú thật mạnh vào mặt chị gái. Cả hai dù được Clara tắm cho nhưng vẫn cố oánh nhau cho xong trận. Thấy hai đứa không chịu ngồi yên, Clara liền quát lớn.
"Ngồi yên cho chị tắm gội cho hai em được không?"
Kệ lời Clara, hai đứa tiếp tục đánh nhau khiến cô phải tét mông Valeria một cái thật mạnh. Victoria thỏa mãn lắm, cô bé chịu ngồi yên ngay và không gây sự nữa. Còn Valeria thì cay cú đến mức muốn khóc.
"Rồi! Đến lượt em rồi đó!"
Clara bế Victoria rồi tắm rửa cho cô bé. Vừa lúc chị gái bị bế lên, Valeria nhanh như cắt làm một cú chọc nhắm thẳng vào cửa sau rồi ngoáy. Cú đó làm Victoria hét toáng lên.
Michio nằm trong phòng ngủ nghe tiếng hét liền bật dậy. Cậu hoang mang nhìn xung quanh không hiểu có chuyện gì. Xong rồi Michio lại nằm lăn ra ngủ tiếp. Trong giấc mơ, Michio bước vào một nơi quen thuộc-thư viện.
...…
"Hahaha! Tôi chẳng thể nào ngừng cười được luôn đó!"
"Anh Akeru? Anh lại nhuộm tóc ạ?"
"Không! Không! Không! Lần này là một Akeru khác đó. Rất vui được gặp em! Anh là Enerugi!"