Chương 9: Nguyên lý của năng lượng.

Tôi giới thiệu xong bản thân thì lại tiếp tục lăn lộn ra cười. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng tôi trực tiếp tiếp xúc với trẻ con của cái vũ trụ này. Michio có vẻ như là một cậu bé khá thú vị và rất là "khủng". Tôi vẫn cứ ôm bụng cười khi xem vụ tắm chung của cậu bé với cặp song sinh nhà Soluna. Cái đó của cậu bé bị nhầm với con rắn luôn, nó phải cỡ 20cm lận. Đó là một kích thước lớn kể cả với người trưởng thành chứ huống chi một cậu bé 10 tuổi. Thậm chí còn là kích thước khi ỉu xìu nữa. Cách mà nó lủng lẳng khi Michio di chuyển, cứ nghĩ mà tôi lại thấy nó buồn cười. Khéo về sau cậu bé cuốn quanh chân cũng nên…

 "Hừ… haha!"-Tôi không thể nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

 "Anh cười cái gì thế?"-Michio nhìn chằm chằm tôi.

 Tôi nghĩ có vẻ cái đó quá khủng làm Michio cũng cảm thấy thật bất thường và tự ti. Vì vậy, tôi cố hết sức để tịnh tâm lại. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tôi điềm tĩnh lại và hỏi Michio.

 "Như đã nói! Anh sẽ cho phép em đến đây để mượn sách trong thư viện. Giờ em cần gì nào?"

 "Sách về ma thuật và khí thuật ạ!"

 "Hình như đó là hai lĩnh vực khác nhau đúng không?"

 "Em biết ạ! Dù vậy em vẫn nóng lòng muốn học cả hai… được không ạ?"-Michio dùng ánh mắt năn nỉ nhìn tôi.

 "Đếch có chuyện dụ được anh đây nhé!"

 "Biết ngay mà!"-Michio làm khuôn mặt thất vọng tràn trề.

 Tôi biết vì sao cậu bé muốn học cả ma thuật và khí thuật cùng lúc vì tôi luôn quan sát mọi thứ xảy ra. Tuy nhiên, luật cũng đã có nên không thể tùy tiện thay đổi được. Mà tôi nghĩ rằng vẫn sẽ có thứ phù hợp với Michio nếu muốn nắm vững cơ bản của ma khí thuật trong thời gian ngắn.

 "Anh có thể giúp em tìm một quyển phù hợp hơn đấy!"

 "Vâng ạ?"

 "Ừ, đó là quyển sách tổng quan về năng lượng."

 "Năng lượng? Ý anh là sao ạ?"

 "Là một trong những nguyên tắc của vũ trụ này đó! Ma thuật hay khí thuật cũng là năng lượng mà ra mà."

 "Tuyệt vậy ạ? Cái thứ gọi là năng lượng đó."

 Tôi tạo ra một cái bảng từ hư vô, từ nơi khái niệm còn không tồn tại, định hình mọi thứ nghịch lý thành khái niệm và tạo ra vật chất. Một cái bảng xuất hiện tại thư viện toàn tri. Sau đó, tôi dùng những bụi sao khắp vũ trụ để làm ra phấn. Những viên phấn lấp lánh như vô vàn ánh sáng trên bầu trời đêm. Tất cả chỉ để làm Michio ấn tượng với bài giảng. Cơ mà trông cậu bé có vẻ không bất ngờ lắm.

 Tôi mở ra một điểm để quan sát được thực tại bên dưới, đó là một vũ trụ trải dài vô tận. Michio nhìn thấy những ngôi sao gần như thể một cái bóng in trên mặt nước. Cậu bé tò mò chạm tay vào thử. Tất nhiên vì nó chỉ đơn giản là điểm nhìn giống như một cái cửa sổ nên cậu bé chẳng thể chạm vào những vì sao. Michio hào hứng hỏi.

 "Cái bên dưới! Nó lấp lánh giống như các vì sao trên bầu trời vậy!"

 "Ừ, đó gọi là các thiên hà và các thiên thể đó! Còn tất cả những thứ em nhìn thấy bên dưới gọi là vũ trụ."

 "Vũ trụ? Nghe ngầu thế!"-Michio đầy hào hứng.

 "Ừ, vũ trụ vốn là nơi chứa đựng mọi thứ. Bao gồm cả thế giới của bọn em đấy! Mà giờ trở về câu chuyện về năng lượng thôi nhỉ?"

 Michio ngay lập tức ngồi ngay ngắn, khuôn mặt đầy vẻ vui thích, háo hức trước những gì tôi sẽ nói. Dù vậy, tôi vẫn lo lắng cậu bé sẽ cảm thấy nó nhạt nhẽo vì tính học thuật khô cứng, khó hiểu.

 "Ở trong vô vàn các thứ khái niệm, nguyên lý, vô vàn các mô hình vũ trụ có vô vàn những điểm khác nhau. Có vũ trụ khái niệm ma khí thuật là phi lý, có nơi nó lại là hiển nhiên. Có nơi phản vật chất mà tiếp xúc với vật chất là phát nổ, nhưng có nơi chúng tồn tại trong một nguyên tử. Thế nhưng vẫn có những thứ rất khó thay đổi. Bởi trong quá trình anh tạo ra tất cả mọi thứ, anh đã sử dụng lại nhiều mô hình có ích."

 Tôi vẽ lên bảng một hình tròn, ánh sáng của viên phấn được tôi làm sáng chói nhờ quyền năng của bản thân. Michio nhăn mặt lại.

 "Anh Akeru, chói quá!"

 "À, xin lỗi vì đã làm màu quá!"

 Tôi giảm độ sáng của nét phấn trên bảng nhưng vẫn giữ lại nhiệt lượng cho nó.

 "Em cẩn thận nhé! Sờ vào là bỏng đó!"

 "Đang ở thế giới linh hồn mà anh Akeru? Linh hồn vẫn bỏng được ạ?"

 "Về chuyện linh hồn bỏng thế nào là vẫn có đó. Chỉ là ở đây không tồn tại khái niệm về linh hồn, em nhận thức mọi thứ một cách trực tiếp. Tuy vậy, anh đã xoá bỏ phản ứng do nóng lạnh ở cái thư viện này rồi nên sẽ không sao. Chỉ là em vẫn nhận thức được về nó nên có thể sẽ vô tình bị bỏng do phản xạ."

 "Anh xoá bỏ phản ứng nóng lạnh tức là sẽ không bị cháy khi nóng, đóng băng khi lạnh đúng không? Làm sao anh xóa được điều hiển nhiên đó mà vẫn giữ lại cảm quan về nóng lạnh của em được thế?"

 "Anh tách nhỏ từng khái niệm rồi cô lập chúng và xoá bỏ. Có gì khó hiểu à?"

 "Rốt cục thì em biết anh rất mạnh nhưng rõ là có giới hạn không thế?"

 Tôi chỉ cười xuề xòa cho qua, tránh việc đề cập tới tất cả khả năng của bản thân.

 "Trở về chủ đề chính, như anh nói thì mọi vũ trụ đều có những khái niệm có tên gọi giống nhau nhưng nguyên lý khác nhau đúng chứ? Đầu tiên là hạt, chúng đơn giản là những hạt có kích thước cực kỳ nhỏ. Sau đó nhờ những nguyên tắc về lực khiến chúng liên kết tạo ra nguyên tử. Nhiều nguyên tử tạo ra phân tử, rồi chúng cấu thành vật chất."

 Tôi vẽ mô hình nguyên tử của thế giới các bạn cho Michio xem. Cái mô hình nguyên tử mà chỉ có một hạt nhân cấu thành từ neutron và proton với electron bay xung quanh ấy. Đó là một trong vô hạn mô hình nguyên tử có hiện diện trong các đa vũ trụ không tồn tại ma thuật hay khí thuật. Thế nhưng ở nơi này, chúng chỉ là một mô hình đã bị tôi ruồng bỏ, không sử dụng đến. Bởi chúng không thể tạo ra một lượng năng lượng đủ cho những sức mạnh siêu nhiên hoạt động.

 "Khi em tác động vào một vật nào đó, em sẽ chuyển hoá một phần động năng của em thành năng lượng khiến vật thể kia chuyển động. Năng lượng có thể ở nhiều dạng như nhiệt độ, hàn độ, ánh sáng, bóng tối,..."

 Tôi đẩy viên phấn lăn tròn trên bàn để ví dụ cho Michio hiểu, sau đó tôi lấy một mẩu giấy và búng nó bay vào thực tại bên dưới, xóa sổ hoàn toàn một hố đen.

 "Ở một số vũ trụ, việc vừa rồi em thấy sẽ không thể nào xảy ra. Bởi có một khái niệm gọi là bảo toàn năng lượng. Đại khái là năng lượng sẽ không tự sinh ra hay mất đi mà chỉ từ dạng này sang dạng khác. Trong khi đó những vũ trụ không có khái niệm này. Vật chất có thể được tự sinh ra và biến mất. Ví dụ như cái cục đen đen khổng lồ vừa nãy bị biến mất là do anh đã tác động bằng năng lượng, chúng va chạm và triệt tiêu lẫn nhau rồi biến mất."

 Quan sát Michio, tôi thấy rõ sự chăm chú của cậu bé dành cho chủ đề này. Tuy rằng có thể cậu bé không thể hiểu hết nhưng chắc được tầm nào tốt tầm đó vậy. Mà hình như cái hố đen và các vì sao lại thu hút sự chú ý của cậu bé hơn thì phải?

 "Những vũ trụ không có định luật bảo toàn năng lượng thường sẽ có ma thuật hay khí thuật vì nó là những năng lượng được sinh ra từ hư vô. Tuy nhiên, nó rất mất ổn định nên dễ gây ra đại họa hủy diệt. Còn những vũ trụ có định luật này lại không thể tồn tại hai khái niệm trên vì quá thiếu hụt năng lượng. Từ lúc nó sinh ra cho đến khi giãn nở hết thì năng lượng vẫn thế. Không có thể thay đổi tổng tài nguyên tức là không thể tạo thêm nhiều điều kỳ diệu."

 "Vậy vũ trụ của em là vũ trụ không có định luật bảo toàn năng lượng ạ?"

 "Thực ra thì là có và anh đã tìm ra giải pháp cho điều đó. Anh chỉ cần khiến tài nguyên là năng lượng trở nên lớn hơn và có thể được định hình bởi điều gì đó. Lúc này, anh lại thay đổi nguyên lý của ma lực và khí lực để tạo nên ma khí thuật."

 Xong giờ tôi bắt đầu vẽ một mô hình nguyên tử khác với thế giới của các bạn. Đây chính là mô hình nguyên tử trong thế giới của Michio. Một mô hình nguyên tử có 6 loại hạt cùng tồn tại.

 "Ở một vũ trụ khác, các hạt phản vật chất và vật chất giống như một quả bom nếu nó tiếp xúc với nhau. Riêng ở vũ trụ của Michio, điều này không hề tồn tại. Thay vào đó, chúng sẽ tham gia vào mô hình nguyên tử cùng với nhau."

 Tôi vẽ lên bảng mô hình nguyên tử, hạt neutron và anti neutron liên kết với nhau đóng vai trò làm hạt nhân của nguyên tử. Hạt electron và anti electron bay quanh nhau. Tương tự, cặp hạt proton và anti proton cũng thế. Hai cặp proton và electron xen kẽ nhau bay vòng quanh hạt nhân là cặp hạt neutron. Nguyên tử ở thế giới Michio có tận 2 đám mây xác suất tồn tại quanh hạt nhân.

 "Đây là mô hình nguyên tử của thế giới này đó! Trong mô hình này lại còn một mô hình nhỏ hơn bao gồm 8 hạt Quark, một hạt Link,... Chúng cấu tạo nên hạt Electron, Neutron, Proton các kiểu…"

 Tôi mải nói về mô hình này một cách đầy vui thích, nó là một trong những mô hình nguyên tử mà tự tôi tạo ra nên hiển nhiên là rất tự hào về nó. Thế nhưng kiến thức quá vĩ mô và dày đặc có lẽ không phù hợp với một đứa trẻ như Michio. Khuôn mặt cậu bé viết rõ chữ không hiểu gì luôn. Nhận ra từ nãy đến giờ toàn là nói chuyện một mình, tôi đột ngột ngừng lời với chút ngại ngùng.

 "Anh xin lỗi! Em không hiểu đúng không?"

 "Dạ… em… có hiểu một chút xíu!"-Michio ấp úng trả lời như không muốn làm mất lòng tôi.

 "Được rồi! Anh sẽ vào chủ đề chính vậy!"

 Tôi xóa bảng và bắt đầu vẽ một hình ảnh cơ thể người. Xong tôi biến đổi màu sắc của ánh sáng từ viên phấn để tiếp tục bài giảng.

 "Tại mô hình nguyên tử ở thế giới này vốn đặc hơn tức là vật chất cũng đặc hơn, năng lượng cũng nhiều hơn. Xét trên hệ quy chiếu về khối lượng thì chúng lại không hề thay đổi. Tức là một tương tác nhỏ cũng có thể sinh ra công năng lớn. Trong mô hình nguyên tử lại bao gồm 3 chuyển động cực nhỏ sinh ra công nữa. Xong rồi còn cả các khoáng thạch năng lượng không khác gì các nguyên tố phóng xạ…"

 Tôi vừa nói vừa liến thoắng vẽ ra tất cả các hình ảnh về sự tương tác năng lượng với vật chất trong thế giới của Michio. Vì tốc độ vẽ và xoá của tôi vượt qua cả tốc độ ánh sáng nên cái bảng giờ không khác gì một màn hình tivi cả. Michio chăm chú quan sát, mặt cậu bé dần hiểu ra điều tôi định nói. Xem ra cậu bé thuộc dạng học hỏi rất nhanh qua hình ảnh.

 "Nói cách khác, cái vũ trụ của em nó không khác gì một khối cầu đặc toàn năng lượng, một lò phản ứng hạt nhân lớn. Sinh vật từ vũ trụ khác đến là chết vì bị nhiễm phóng xạ ngay."

 "A! Em hiểu tại sao lại có khí lực rồi! Chú Bellator có nói là nó trung hòa năng lượng xung quanh. Tức là khí lực đã bảo vệ em khỏi năng lượng bên ngoài đúng không ạ?"

 "Chuẩn đó! Năng lượng bên ngoài đến từ môi trường bên ngoài rất nguy hiểm nếu tiếp xúc trực tiếp nhưng nhờ có khí lực của cơ thể sinh vật sống nên nó đã bị trung hoà đến mức an toàn."

 "Vậy còn ma lực, nếu như vừa nãy anh bảo rằng vũ trụ của em có định luật bảo toàn năng lượng. Vậy có lẽ nào khi khí lực trung hoà năng lượng bên ngoài, nó không làm tiêu biến một phần năng lượng nào cả. Thay vào đó là chuyển hoá chúng thành ma lực trong cơ thể."

 Tôi mừng rỡ như vớ được vàng, vội vã nhấc bổng Michio và nâng cậu bé lên. Tôi mừng vì cậu bé là một người hiểu biết rất nhanh. Mừng vì một ai đó đã dần hiểu được một phần kiến thức của mình. Cái cảm giác khoan khoái khi được dạy một ai đó và họ có tư duy đồng điệu với mình, thật là tuyệt vời!

 "Em hiểu được mọi thứ nhanh đó!"

 "Cảm ơn ạ! Cũng nhờ anh mà giờ em mới hiểu về sự quan trọng của cái gọi là năng lượng đó!"

 "Ừ, giá mà các Akeru khác có thể hiểu anh quan trọng thế nào?"

 "Ý anh là sao ạ?"

 Tôi chỉ mỉm cười không nói gì về việc đó. Sau đó, tôi bắt đầu triệu hồi ra quyển sách về khái quát năng lượng cho Michio. Cậu bé cầm lấy nó và nhìn với ánh mắt như sáng cả lên. 

 "Em có gì muốn anh dạy trực tiếp cho không? Anh sẽ ân cần chỉ bảo!"

 "Vâng, em tuy hiểu về khí lực và ma lực nhưng chưa biết cách dùng nó thôi ạ!"

 "Cái đó thì đơn giản mà? Bọn anh đâu làm nó phức tạp đâu? Khí thuật giống như em tập bò, đi rồi sinh hoạt còn ma thuật thì giống như việc nói, hiểu vậy."

 Nghe vậy, khuôn mặt Michio càng trở nên buồn rầu hơn. Cậu bé tự ti vì việc đơn giản như tập bò, tập nói còn không làm được. Tôi búng vào trán Michio để cậu bé bỏ đi khuôn mặt thất vọng về bản thân đó.

 "Được rồi! Cái gì cũng phải làm quen! Bộ em mới sinh là đi với nói được ngay hả? Cái đó thuộc về bản năng, một khi em dần hiểu ra nó thì sẽ ổn thôi."

 "Nhưng Valeria… Không, em cần gợi ý! Em sẽ làm được như cậu ấy nếu có gợi ý! Xin hãy cho em lời khuyên!"

 Tôi nghe vậy thì cảm thấy rất vui, cậu bé ấy mang lại cho tôi một cảm giác kỳ vọng đến khó tả. Đồng thời cũng thỏa mãn cả kỳ vọng ấy của tôi.

 "Khí lực liên quan đến vô thức, ma lực lại liên quan đến ý thức. Khi điều khiển được nó thì em sẽ dùng được ma khí thuật, dùng nhiều thì nó sẽ in vào tiềm thức và sẽ có thể dùng vào lần tiếp theo."

 "Ý thức? Tiềm thức? Vô thức? Anh toàn dùng mấy từ ngữ lạ lắm ấy. Em không có hiểu!"

 "Tóm lại là nâng cao nhận thức và kiến thức lên!"-Tôi dí vào trán Michio để chọc ghẹo.

 Thế rồi, tôi lại ném Michio trở về thế giới của cậu bé. Tuy biết rằng Michio còn nhiều điều muốn hỏi nhưng tôi nghĩ nên để cậu bé tự mình tìm hiểu thì mọi thứ sẽ thú vị hơn.

.........…

 Michio dần tỉnh dậy trên giường, trên tay cậu là cuốn sách nói về năng lượng của thế giới. Nhìn sang bên cạnh, Victoria và Valeria đã nằm ở đó từ lúc nào. Lần này, hai cô bé không hề ôm Michio ngủ mà nằm quay lưng về phía cậu. Có lẽ cả hai còn giận dỗi nhau nhiều lắm sau khi đánh nhau suốt mấy tiếng đồng hồ. Victoria vẫn còn đang đặt tay ở mông để che chắn cơ mà.

 Michio ngửi thử mùi của Victoria rồi quay qua ngửi mùi của Valeria. Cậu bé thở phào vì trên người họ đã không còn dính mùi thối gì cả. Ánh trăng hắc nguyệt trên bầu trời tối mù mịt bởi vì nay là một ngày trăng tròn. Tuy nhiên, Michio không bận tâm đến điều đó lắm. Cậu bé ngồi vào bàn và bắt đầu mở từng trang sách ra để đọc. Cuốn sách dạy Michio về tác động của ánh sáng, bóng tối, dòng điện cực âm, cực dương, cực trung tính. Vũ trụ của Michio dày đặc năng lượng đến độ không hề có hư vô tuyệt đối. Đến mức mà bóng tối cũng là một đại lượng vật lý có thể tương tác trong thế giới lượng tử.

 Ở thế giới này, photon không hề tồn tại. Thay vào đó, một loại hạt tên liton sẽ tạo tác cho ánh sáng. Điểm khác biệt với photon là nó tương tác với proton chứ không phải electron. Cũng vì thế, hạt bóng tối daton sẽ tương tác với electron. Do proton không còn đóng vai trò là một phần hạt nhân, chúng giờ cũng tham gia vào các tương tác điện tích. Bên cạnh đó, các phản hạt cũng tham gia vào quá trình tạo nên phản điện tích. Tuy vậy, do hạt và phản hạt luôn gắn kết với nhau như một thể thống nhất nên có thể nói, nguồn điện trong thế giới này thực sự rất là mạnh.

 Để mà nói, thế giới của Michio là một cơn ác mộng cho bất cứ sinh vật nào không hề có khí lực trong cơ thể. Bởi một cơn gió thổi nhẹ cũng tạo ra một lực đủ lớn để thổi bay sinh vật đó đi hàng chục cây số. Trọng lực cũng có thể nghiền cho bẹp dí một sinh vật không có khí. Hay cả những tia nắng, hạt bụi xung quanh cũng đủ sức làm cháy xém và tổn thương tế bào của sinh vật. Tuy nhiên, vốn khí lực là một thứ tất yếu, sinh ra đã có nên vẫn luôn tồn tại sinh vật sống nơi đây.

 Michio đọc từng trang sách và dần hiểu hơn về thứ gọi là khí lực tồn tại trong cơ thể mình. Cậu bé cảm thấy nó rất quan trọng dù bản thân vẫn chưa mường tượng ra viễn cảnh mất đi nó sẽ thế nào. Trí óc của trẻ con chỉ cho phép Michio hiểu rằng thiếu thứ này thì cậu sẽ chết vì bị xé xác như hồi sáng chỉ bởi những cơn gió hoặc cháy thành than như hồi chiều chỉ bởi những tia nắng. Michio nuốt nước bọt, cảm xúc đầy sợ hãi và lo lắng. Việc học hỏi về những kiến thức này nó đáng sợ như việc đọc những cuốn truyện kinh dị vậy. Có quá nhiều cái chết đau đớn và tức thì đối với cơ thể yếu nhớt của sinh vật sống.

 Khí lực vốn sinh ra từ nhân tế bào và được truyền ra qua màng tế bào. Nó được sản sinh ra nhiều hay không phụ thuộc vào thể chất của một người, thức ăn tiêu và cả yếu tố bẩm sinh. Khí lực luôn toả ra quanh cơ thể. Một lượng khí nữa được lưu trữ trong cơ bắp, truyền đi khắp cơ thể theo mạch máu. Muốn biết một người có khí lực tốt hay không thì hãy cảm nhận cơ thể họ khi đang ngủ. Khí lực tỏa ra trong vô thức đó sẽ sinh ra nhiệt lượng bằng nhiệt độ cơ thể. Không khí xung quanh cơ thể sẽ nóng lên, nếu khoảng cách tiếp xúc càng xa đã cảm thấy ấm áp thì chứng tỏ khí lực toát ra càng lớn.

 Đọc thấy thế, Michio liền nhìn sang Valeria. Cậu biết cô bé có khí lực tốt nhất trong cả ba nên muốn thử nghiệm điều mình mới học được ngay lập tức. Michio tiến đến gần giường, chọc chọc vào đôi má phúng phính của Valeria lúc đang ngủ. Sau khi xác nhận cô bé sẽ không tỉnh dậy, Michio thử đặt lòng bàn tay đôi vai nhỏ bé. Cái cảm giác ấm áp ngay lập tức truyền vào lòng bàn tay đó chính là nhiệt độ cơ thể Valeria. Michio dần đưa bàn tay ra xa, cái cảm giác ấm áp đó vẫn còn hiện hữu. Xong cho đến một khoảng cách nhất định thì mới biến mất.

 "Mình cần một cái thước để đo chiều dài này."

 Michio cầm thước đo từ vị trí lòng bàn tay cho đến cơ thể Valeria. Khí lực của cô bé phải toát ra xa tầm 50cm, kể cả đó là khi đang ngủ.

 Sau đó, Michio rón rén đến gần Victoria và đo thử khí lực trên cơ thể. Tuy nhiên, con số làm cậu bé thất vọng ra mặt. Vỏn vẹn có 5cm.

 Trở lại bàn học để đọc sách, Michio tiện thể ghi chú những điều quan trọng về khí lực ra cuốn sổ mới mua chiều nay. Rồi cậu viết cả thông số khí phát tán của Victoria và Valeria ra một cuốn sổ khác. Ghi chép xong, Michio tiếp tục giở sách ra học.

 Thế nhưng cơ buồn ngủ lại ấp tới, Michio mở từng trang sách trong trạng thái liu diu mắt. Cậu bé cố lướt đến những trang sách có kiến thức về ma lực để cố đọc thêm một chút cho thỏa mãn sự tò mò Tuy nhiên cơn buồn ngủ đang dần thắng thế, Michio đành bỏ cuộc và trèo lên giường. Trang sách trên mặt bàn vẫn còn đang mở. Những dòng chữ trên trang sách đang nói về sự phân loại của ma lực. Trong số đó là về thánh lực, thứ tạo ra thánh thuật của thần linh.

 Đặt người lên giường, Michio chợt nghĩ đến cái thử nghiệm vừa nãy. Vừa hay đêm hắc nguyệt nay là một đêm se lạnh. Michio liền vòng tay qua người Valeria và ôm cô bé từ sau lưng. Cậu bé ép sát cơ thể vào để nằm trọn trong khoảng cách 50cm mà khí lực phát tán. Cơ thể Valeria như một chiếc lò sưởi nhỏ ấm áp vào mùa đông. Michio rất thích cái cảm giác ấm áp đó và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 "Michio làm cái gì thế?"

 Valeria có vẻ như chưa hề ngủ. Khi nhận thấy Michio ôm mình, cô bé có chút lúng túng và bối rối. Valeria khẽ khàng xoay người lại, khuôn mặt Michio sát gần khuôn mặt cô bé đến mức có thể cảm nhận rõ cả hơi thở. Valeria đỏ mặt vì xấu hổ nhưng cũng không muốn đẩy Michio ra ngoài. Đã lâu rồi kể từ trước khi đến nhà thờ Calthorn, Valeria đã không được ôm kiểu này mỗi khi đi ngủ, một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ. Victoria trước kia vẫn hay làm thế vào mỗi tối ngủ cùng em gái. Những lúc thế này, Valeria thường áp mặt vào ngực chị gái đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập. Âm thanh ấy như một bài hát ru mỗi giúp cô bé chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.

 Cảm xúc bối rối khi được Michio chủ động ôm vào lòng khi ngủ đã bị những cảm giác thân thuộc lấn át. Valeria cũng dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Michio. Đêm hắc nguyệt hôm nay, trời se lạnh nhưng trên những chiếc giường của dinh thự Soluna. Mọi người đều có một giấc ngủ ấm áp, ngoại trừ Victoria. Cô bé còn lăn cả xuống nền đất vì mơ ngủ nữa cơ.

 Sáng ngày hôm sau, khi ngủ dậy, Michio nhìn vào trong vòng tay mình và chợt thấy khuôn mặt đang ngủ dễ thương của Valeria. Cậu cố trở người và rút tay ra, nhưng Valeria trong cơn mơ đã vô thức kéo tay ấy lại. Vì không muốn kéo bạn mình ra khỏi giấc mơ đẹp, Michio cũng chỉ đành tiếp tục ôm ấp và đợi cho đến khi cô bé tự thức dậy. Có điều là hình như cánh tay được dùng làm gối cả đêm qua đã tê liệt hết rồi thì phải. Cứ mải ngắm nhìn khuôn mặt bình yên của Valeria, Michio lại vô thức nhắm mắt lại. Cái liu diu của sáng sớm khi chưa bước ra khỏi giường thường khiến ta bước tiếp vào một giấc ngủ ngắn khác.

 "Hai bạn ngủ ngon quá nhỉ?"-Victoria nhéo mạnh má Michio.

 "Au! Đau! Cậu thức dậy rồi à?"

 Michio xoa chiếc má đỏ ửng và ngước lên nhìn. Ánh sáng ban ngày chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt làm cậu nheo mày lại. Lấy tay lên che ánh sáng, hình bóng Victoria dần hiện rõ trước mắt. Thế nhưng một hình bóng kỳ lạ lại hiện lên thoáng qua trong trí nhớ Michio. Một mái tóc màu đỏ rực cháy. Khoẻ miệng dần nhếch lên cười, trong lòng lại dâng lên nỗi tức giận đến mức khó hiểu.

 "Velentia à? Khốn kiếp!"

 Victoria nghe thấy tiếng chửi thì đột ngột sợ hãi né tránh ra xa và cúi đầu xin lỗi.

 "A, cho mình xin lỗi! Mình không biết chuyện kéo má cậu khi ngủ sẽ khiến cậu tức giận như thế!"

 Michio nghe giọng cô bạn thân liền bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Cậu hoảng hốt quay ra xin lỗi Victoria nhưng chợt nhận ra Valeria đang nằm trong vòng tay mình nên không dám cử động mạnh.

 "Tớ xin lỗi! Tớ không cố ý! Chỉ là cái giấc mơ ngu ngốc…"

 "Vậy hả? Vậy không phải lỗi do tớ! Hahaha…"

 Victoria vui vẻ trở lại, có lẽ cô bé không bận tâm quá nhiều đến chuyện vừa rồi. Thế nhưng hình bóng của người tên Velentia vừa được gợi nhắc đó làm cho Michio có chút đau đầu.

 "Mà Valeria dậy từ nãy đến giờ rồi đó. Hôm qua hai cậu ngủ ngon phết! Thân thiết ghê!"

 Michio nhìn sang cánh tay phải, khuôn mặt hơi ửng đỏ của Valeria đang lấp ló trong vòng tay cậu. Cô bé cố che đi biểu cảm bằng cách úp mặt vào ngực Michio. "Tối qua ngủ rất ngon!" cô bé không thể vô tư nói thế như chị gái mình được.

 "Cậu thức rồi thì nhấc đầu ra cho tớ lấy tay được không? Liệt rồi!"

 "Ừ, đợi tớ chút!"

 Valeria ngồi dậy và giả vờ dụi mắt để che đi khuôn mặt còn đang xấu hổ. Michio thì không nhấc nổi cánh tay phải lên nữa, nó bị tê hết cả rồi. Cậu bé ngồi dậy và bước xuống giường trong khi thả lỏng cánh tay phải lủng lẳng và đung đưa. Đi xuống dưới phòng vệ sinh cá nhân, Michio đánh răng và rửa mặt mũi bằng nước rồi thấm khô bằng khăn tay. Giờ cậu đã tỉnh ngủ. Michio nhìn vào mặt mình trong chiếc gương. Mái tóc dần dần chuyển sang màu đỏ, cậu bé vuốt tóc ra đằng sau để lộ trán. Đây không phải màu tóc gốc của Michio nhưng nó liên quan đến một bí mật trong quá khứ mà cậu bé đã lãng quên.

 "Tóc màu đỏ này giống của cô Eldoria ngày hôm qua quá! Liệu cô ấy có liên quan gì không nhỉ?"

 Câu hỏi bất chợt hiện ra thôi thúc Michio tìm câu trả lời. Cậu định đi tìm Eldoria để hỏi cho ra nhẽ. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Michio vô tình đụng mặt với Clara. Cô nàng giật mình khi thấy một người trông lạ hoắc đi trong nhà.

 "Oái! Sao em vào được nơi này?"

 "Em ở đây mà chị! Hỏi gì lạ thế?"

 "Ở đây? Bộ Bellator nhận 2 đứa con nuôi à? Anh ta chẳng nói gì với chị sất!"

 "Sao chị lạ lùng thế? Em là Michio, đứa con nuôi duy nhất mà!"

 Bốn mắt nhìn nhau rồi ngơ ngác một hồi, Clara chợt nhận ra đó đúng là Michio. Cô lúng túng trước vẻ ngoài khác lạ của cậu bé, mái tóc đỏ rực vuốt dựng rũ xuống để lộ vầng trán cao. Ánh mắt đỏ rực như ngọn lửa thiêng của thần thánh, như dung nham đang nóng chảy trong lòng núi lửa. Cái cảm giác toát ra từ Michio không còn là ánh vàng dịu dàng và ấm áp. Giờ đây nó lại mang nét nóng tính và khắc nghiệt. Tuy nhiên đó chỉ là hào quang toát ra từ vẻ ngoài, còn tính cách cậu bé thì vẫn như cũ.

 "Michio có khả năng biến hình à?"

 "Không! Em chỉ là thay đổi mỗi màu tóc thôi. Hiện tại thì em có mỗi hai màu tóc đỏ và vàng là có thể thay đổi qua lại được."

 "Lần đầu chị nghe thấy khả năng kỳ quặc như vậy đó. Bộ em có cái phước lành kỳ quái nào đó của Regisfel trong người à?"

 "Cái đó em chịu! Mà chị có thấy cô Eldoria đâu không? Em có việc cần hỏi!"

 Clara lắc đầu, xua tay. Cô không thấy Eldoria hay Bellator đi đâu cả. Từ tối qua đến giờ cô ngủ say như chết. Tuy sáng nay có thức dậy sớm và đi vòng quanh nhà như thói quen của một người kỵ sĩ, Clara lại tuyệt nhiên không thấy vợ chồng nhà Soluna đâu cả. Có lẽ họ lại bay đi đâu đó vì công việc rồi.

 "Chị không thấy họ từ sáng nay đến giờ rồi. Mà em có việc gì cần thì chị có thể hết mình giúp đỡ em trong khả năng của chị."

 "Vâng, vậy em và chị cùng nhau đi nói chuyện một chút được không?"

 Clara gật đầu và đi theo sau Michio, cậu bé đi vào phòng thư viện để kiếm một không gian riêng tư nói chuyện. Michio và Clara cùng ngồi vào ghế và đối diện nhau trên một chiếc bàn.

 "Được rồi! Có gì em có thể nói thoải mái với chị! Dù gì chị cũng là người có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con mà. Chị sẵn sàng lắng nghe chúng."

 Clara vỗ ngực tự hào vì điều đó. Còn Michio, khuôn mặt cậu trầm xuống, biểu cảm có phần buồn rầu và khó chịu.

 "Sáng nay, em đã vô tình nhớ lại một phần ký ức bị mất của mình. Em nhớ đến một cô bé cũng tầm tuổi em. Không hiểu sao cứ nghĩ đến cô bé ấy là em lại tức giận."

 "Vậy ư? Cô bé đó là gì đối với em thế?"

 "Em không biết! Chỉ đơn giản là thù hận, là thứ em muốn hướng hết nỗi căm phẫn của mình vào."

 Câu chuyện nghe có vẻ nặng nề, Clara cũng bắt đầu trầm mặc. Cô biết chuyện Michio bị mất trí nhớ và cũng nghe một phần từ lời kể của Bellator và Eldoria về hoàn cảnh họ gặp cậu bé.

 "Chị nghĩ… cái nỗi căm hận đó có thể đến từ việc em mất đi ai đó quan trọng với mình đúng chứ? Và cô bé đó là nguyên nhân chẳng hạn?"

 "Em nghĩ chị nói đúng! Nhưng cảm giác nó không như thế! Cô bé ấy tên Velentia, em đã nhầm lẫn cô bé là Victoria trong khoảnh khắc. Không những thế ký ức hiện về lại là khuôn mặt rất xinh đẹp, đang khóc thương cho em."

 Càng nói, cảm xúc trong Michio càng hỗn loạn. Cậu không hiểu tại sao mình tức giận, nhưng lại rất thân thuộc cảm giác ấy vì nó tương tự với nỗi tức giận cậu trải qua gần đây thôi.

 "Điều đó khó chịu đúng không? Cảm xúc trong em lúc bấy giờ ấy!"

 "Vâng ạ! Rất khó chịu! Kiểu vừa muốn gặp để đấm vào mặt cô bé tên Velentia đó. Xong em cũng muốn đối diện và hiểu với cảm xúc của chính mình bây giờ."

 "Chị nghĩ không nên đào bới điều đó lên làm gì đâu. Em có lẽ giống chị đấy."

 "Dạ? Là sao ạ?"

 Clara nhìn Michio, cô nhau mày, ánh mắt cô đượm một nỗi buồn và tức giận khó kể hết. Cô nhớ lại hình bóng người bạn mình-Julian. Giờ đây khi nhìn vào Michio, không những cô nhìn thấy hình bóng người bạn đó, cô còn thấy cả một sự đồng cảm giữa hoàn cảnh của hai người. Môi Clara mấp máy, lưỡng lự giữa việc nên nói hay không.

 "Chị từng có một người bạn tên Julian, cậu ấy là bạn thuở nhỏ. Hai đứa đã cùng nhau đi học để trở thành một kỵ sĩ tài ba, đó là ước mơ chung. Về sau khi cậu ấy trở thành kỵ sĩ 1 sao vàng ở Heroheim, quốc vương đã điều động các binh sĩ vàng tham gia vào một cuộc chiến tranh để thị uy sức mạnh."

 "Hiện tại cậu ấy thế nào rồi ạ? Sao chị tức giận với Julian thế?"-Michio ngạc nhiên hỏi.

 "Cậu ấy chết rồi! Theo chị biết được thì là thế! Albert chính là người nói với chị điều đó. Cậu bé đó bảo rằng mình được Julian cứu giúp, giờ Albert đang ở nhà thờ Calthorn với tư cách trẻ mồ côi không nơi nương tựa."

 Nghe chuyện tồi tệ như vậy, Michio đột nhiên cảm thấy có lỗi khi bắt Clara phải nhớ lại nó. Thế nhưng, Clara chẳng bận tâm đến việc ấy. Cảm giác được nói ra chuyện của mình và tìm thấy người đồng cảm giúp cô trở nên nhẹ nhõm biết bao. Cô nở một nụ cười dịu dàng với Michio.

 "Được nói ra chuyện này làm chị cảm thấy nhẹ nhõm thật đấy. Thấy em cũng có hoàn cảnh tương tự cũng làm chị thấy khá hơn khá nhiều."

 "Vậy ạ? Chúng ta có điểm chung trong quá khứ của mình sao?"

 "Ừ, chỉ là chị nghĩ thôi nhé! Có lẽ cô bé Velentia là một người bạn quan trọng của em. Việc em mất đi cô bé khiến em cảm thấy tức giận. Cũng giống chị thôi, chị cũng giận Julian lắm chứ! Cậu ấy hứa hẹn nhiều thứ rồi bỏ chị lại mà chết mà."

 Clara thở dài rồi tiến đến gần Michio, cô quỳ một gối xuống trước mặt cậu bé. Cô có thói quen đó khi muốn nói chuyện mặt đối mặt với những đứa trẻ, vì chúng lùn tịt. Thế nhưng khi Michio giật mình đứng phắt dậy, cậu bé khá cao so với bạn bè cùng tuổi lại làm Clara nhận ra việc mình làm trông khá quê. Cô cũng vội đứng dậy. Clara và Michio nhìn nhau rồi cười xuề xoà, họ cảm thấy hài hước khi hành động lịch sự đó làm họ bối rối thế nào.

 Rồi Clara đứng trùng gối một chút và đưa ngón út ra.

 "Ngoắc tay là hành động của một lời hứa đúng chứ? Liệu chúng ta có thể hứa với nhau là sẽ trở thành bạn, cùng nhau vượt qua nỗi đau của quá khứ không?"

 "Tất nhiên là được ạ! Cảm ơn chị Clara!"

 Sau khi tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, Clara và Michio nổi hứng cùng nhau đi chuẩn bị bữa sáng. Họ đều đồng tình với việc làm món súp dê và bánh mỳ cho bữa sáng. Michio đi gọt khoai tây, chuẩn bị các nguyên liệu, gia vị như rau củ, hành lá, bột năng. Còn Clara bứt tốc chạy đi đâu đó, khi trở lại thì cô vác theo một con dê to đùng đã bị giết. Chỉ với 10 phút mà cô đã đi săn được con dê 100kg khiến Michio không ngậm được mồm vì kinh ngạc. Clara nhanh như thoắt cạo sạch lớp lông nhẵn bóng để lấy thịt dê.

 Khi cả hai bắt đầu vào việc chế biến thức ăn cùng nhau vui vẻ thì ở trên phòng ngủ, Valeria và Victoria lại có một cuộc trò chuyện nho nhỏ. Lúc đầu, sau khi Michio rời đi, hai đứa nhìn nhau nhưng cũng chẳng biết nói gì. Vụ đánh nhau tối qua vẫn còn khiến cả hai muốn cạch mặt nhau. Victoria nhảy xuống giường định đi rửa mặt. Valeria cũng nhảy xuống nhưng lại cố tình đụng vai chị gái. Cơ mà cô bé lúc nào cũng yếu hơn chị mình nên lại là người bị hất ngã. Nhìn thấy vậy, Victoria nhếch mép cười.

 "Chị cười cái quái gì vậy?"

 "Yếu đuối!"-Victoria mỉm cười trêu chọc.

 "Chị…"

 Valeria giận dỗi đến mức khó nói thành lời. Câu đùa vô tình đó đã động chạm đến lòng tự tôn và nỗi tự ti. Cô bé biết bản thân vẫn cứ là yếu đuối trong mắt chị gái. Ngay cả chiêu thức mạnh mẽ ngày hôm qua-đòn năng lượng có thể thổi tung mọi thứ, có lẽ nó cũng sẽ dễ dàng bị Victoria chém nát. Rồi còn cả chuyện về ma khí thuật, Valeria phải học và thử nghiệm để hiểu rõ mới có thể dùng. Ấy vậy mà Victoria chỉ đơn giản là bắt chước theo để sử dụng mà thôi.

 Victoria thấy em gái cứ ngồi lì dưới đất thì liền đưa tay ra đỡ dậy. Valeria lại vội vàng hất cánh tay đó đi, cô bé không muốn nhận sự giúp đỡ của chị mình, không muốn yếu kém hơn.

 "Em không cần…"

 Nhìn cánh tay bị hất ra, ánh mắt Victoria lại đượm buồn. Cô bé nhận ra cách ứng xử của Valeria lại giống hệt Michio hồi tuần trước. Có những điều cô bé không thể hiểu. Tại sao Valeria và cả Michio đều cư xử như thể ghét mình? Liệu rằng, cô bé có phải kẻ đáng ghét? Thế nhưng, không như trước mắt Michio, Victoria chẳng thể khóc lóc hay u sầu trước mặt Valeria. Vì cô bé là một người chị!

 Khi ngước mặt lên, Valeria đã vô tình thấy khuôn mặt u sầu của chị gái. Nhưng là một khuôn mặt buồn bã quen thuộc, không như cái vẻ khóc lóc, ỉ ôi khi trước mặt Michio. Có hơi chút nghẹn lại trong cổ họng, Valeria muốn thốt lên điều gì đó.

 "Chị Victo…"

 "Tại sao em với Michio lại cư xử kiểu đó?"

 "Cư xử kiểu đó?"

 "Việc lẳng lặng bỏ đi! Việc đột nhiên bỏ mặc người khác! Nó thể hiện điều gì cơ chứ?"

 Victoria thực sự đã mất kiềm chế trong phút chốc. Khi nhìn khuôn mặt không hiểu gì của Valeria, cô bé lại bình tĩnh trở lại.

 "Thôi, bỏ đi! Chị không muốn đề cập đến điều này nữa. Chị với Michio cũng làm lành rồi nên có lẽ…"

 "Do chị vô tâm đó!"

 Valeria lạnh lùng đưa ra câu trả lời, cô bé hiểu rất rõ bà chị vô tư đến mức vô duyên của mình.

 "Chị biết chị mạnh thế nào không? Biết chị lúc nào cũng cứ khăng khăng tỏ ra trên người khác không? Chị lúc nào cũng ích kỷ chỉ biết làm điều mình nghĩ, mình muốn! Ai cũng phải chiều theo cái ích kỷ đó!"

 Valeria tóm lấy cổ áo của Victoria, cô bé dùng khí lực cường hoá cơ thể và nhấc bổng chị mình lên trên không.

 "Nếu là bạn bè, chúng ta phải có vị trí ngang bằng nhau đúng không? Vậy tại sao lúc nào chị cũng nhìn người khác với ánh nhìn từ trên xuống thế?"

 Valeria thả tay ra khỏi cổ áo chị gái rồi nhảy thẳng lên giường. Ngồi khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Victoria.

 "Chị hiểu em đã phải cố gắng để học về thánh thuật suốt một năm ở nhà thờ Calthorn chỉ để được một lần được đứng ngang hàng với chị không? Còn Michio, cậu ấy còn phải vất vả hơn rất nhiều đấy!"

 "Vậy không phải bọn em tạo khoảng cách mà vốn đó là lỗi của chị ư?"

 "Ừ, dù chỉ một phần thôi…"-Valeria ấp úng, cô bé đột nhiên thấy ngại sau khi hét vào mặt chị mình.

 Victoria đột ngột nhảy lên giường rồi gối đầu vào đùi Valeria. Cô bé kéo tay em gái đặt lên người mình.

 "Chị làm cái quái gì thế? Đang nói chuyện nghiêm túc…"

 "Valeria ôm chị thử đi! Làm ơn đi mà!"

 Valeria miễn cưỡng ôm chị gái, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh qua hành động đó. Nó ấm áp và có chút khoái cảm của sự vui sướng. Victoria nhìn lên khuôn mặt đang dần hiểu ra điều gì đó của em gái rồi cười.

 "Cảm giác của chị đó! Thế nên chị mới ích kỷ vậy!"

 "Ừ, em hiểu rồi!"

 Trở về phía Michio, cậu ta đang hầm thịt dê. Do công việc giờ chỉ còn là đợi chờ thành phẩm hoàn thành. Cậu đã có một cuộc trò chuyện nhỏ với Clara trong lúc cô đang sắp xếp bàn ăn.

 "Chị Clara có biết tại sao Valeria lại luôn ở nhà thờ Calthorn suốt một năm không về nhà không?"

 Clara ngập ngừng suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

 "Thánh thuật… Con bé muốn học thánh thuật nên mới ở lại đó lâu thế. Chị nghĩ vậy!"

 "Em lại nghĩ khác!"

 "Michio nghĩ gì vậy?"

 Michio nhớ lại màn trình diễn ma thuật của Valeria ngày hôm qua. Cô bé thể hiện mình rất giỏi trong lĩnh vực này, một tiềm năng vượt trội. Vì vậy, việc Valeria vẫn chưa dùng được thánh thuật làm Michio có hai giả thuyết.

 "Em nghĩ Valeria tài ba như vậy mà không thể học chút thánh thuật nào trong 550 ngày là quá vô lý. Lẽ nào, cha xứ ở nhà thờ thực sự không dạy gì cho cậu ấy…"

 Clara có chút giật mình nhưng nhanh chóng điềm tĩnh trả lời.

 "Em suy nghĩ kiểu vậy cũng đúng đó! Nhưng không phải cha của chị không dạy Valeria, mà là để dùng thánh thuật thì cô bé sẽ phải có thánh lực. Quá trình tích lũy nó rất lâu. Em yên tâm là Valeria sẽ sớm học được thôi. Cô bé là thiên tài mà!"

 "Vậy ạ?"

 Michio yên lặng suy luận một chút. Cùng lúc đó, nồi súp dê cũng đã hoàn thành. Clara nhanh chóng lấy súp ra bát và chuẩn bị bánh mỳ lên bàn ăn. Còn Michio thì lên phòng ngủ để gọi cặp song sinh xuống.

 Vừa bước lên phòng, đập ngay vào mắt Michio là khung cảnh Valeria vòng tay qua ôm người Victoria đang gối đầu lên bụng mình. Nó làm Michio chợt nhớ đến một bức tranh thánh mẫu ôm con của mấy quyển sách truyền đạo cậu bé đã đọc qua. Cậu đứng yên một hồi nhìn cặp song sinh quấn quýt nhau.

 Tầm một phút sau, Valeria mới nhận ra sự hiện diện của Michio. Cô bé hốt hoảng hất đầu chị gái qua một bên.

 "Cậu… cậu…"

 "Cậu theo đạo à? Vậy mà tớ cứ tưởng…"

 "Cậu… sao không gõ cửa khi vào phòng?"

 "Có đóng cửa đâu? Nãy giờ mấy cậu quấn quýt nhau khi đang mở toang cửa mà."

 "Chuyện này… không được kể với ai đâu nhé!"

 "Ừ, tớ không kể đâu!"

 Victoria bị hất bay ra khỏi giường đập thẳng đầu vào ghế. Cô bé đứng dậy xuýt xoa cái trán vừa bị va chạm. Khi nhìn thấy mái tóc đỏ của Michio, Victoria liền ngạc nhiên.

 "Tóc cậu lại giống hồi mới về đây rồi kìa!"

 "Ừ, tớ chỉnh lại đó!"-Michio lại biến trở lại mái tóc vàng, có vẻ như đây là một khả năng cậu bé có thể kiểm soát.

 "Ê, tiếc thế! Cậu trong mái tóc đỏ cũng ngầu mà. Nhuộm lại đi!"-Victoria nài nỉ.

 Chiều theo cô bạn, Michio lại trở về mái tóc đỏ. Valeria nhìn thấy khả năng đó của Michio thì có chút ngạc nhiên. Tuy vậy cô bé không hứng thú lắm với khả năng này. Cơ mà… việc đột nhiên nhìn thấy cái phong cách khác hẳn sự lịch thiệp thường ngày của Michio. Valeria cũng thầm công nhận "nó ngầu thật!".

 "Mấy cậu xuống dưới phòng ăn đi! Tớ và Clara vừa cùng nhau nấu món súp dê, chị ấy săn được con dê to cực!"

 Nghe thấy đồ ăn ngon do Michio nấu, Victoria liền phấn khởi lao nhanh xuống tầng trước. Valeria thì lại từ từ bước xuống, cô bé chợt nhận ra đôi dép mình đi trong nhà đã bị chị gái vô tình đá ra ngoài cửa. Michio nhặt đôi dép lên và tiến lại gần giường, cậu quỳ xuống và xỏ nó cho Valeria. Hành động đó làm cô bé rất bối rối. Chưa kịp bình tĩnh lại, Michio đã đỡ lấy một tay Valeria để nâng cô bé đứng dậy. Hành động của cậu như một người quản gia ân cần chăm sóc cô chủ bé nhỏ vậy. Lần đầu được người khác giới đối xử như thế làm Valeria rất khó xử.

 "Có chuyện gì à? Sao cậu cứ đờ đẫn thế?"

 "Không, là do tớ không quen kiểu hành xử này!"

 "Ừ, tớ cũng thế!"-Michio thản nhiên trả lời.

 "Thế sao gì tự nhiên làm vậy chứ?"-Đôi má Valeria có chút hồng hào.

 "Tớ nghĩ cậu sẽ thích kiểu ứng xử này nên thử xem sao. Với lại đột nhiên có hứng…"

 "Cái đó… tớ khá thích… nhưng cảm giác như kiểu bị coi là trẻ con ấy nên bỏ đi!"

 "Vậy lần sau tớ sẽ chú ý!"

 Michio thầm nghĩ đến sáng nay, khi bản thân nhìn thấy Velentia trong cơn mơ màng. Cậu cũng đã hành xử như vậy. Đây cũng là cách hành xử hồi mới làm quen Victoria, cơ mà cô bé không thích nó lắm nên Michio đã không còn làm thế.

 Valeria đi xuống phòng ăn trước. Lúc này, Michio ở trong phòng và dọn dẹp lại chiếc giường bừa bộn sau giấc ngủ hôm qua. Cậu gấp gối và chăn gọn gàng rồi trải phẳng ga giường xong xuôi thì chợt nhớ ra cuốn sách về năng lượng. Lúc này, Michio mới để ý nó ở trên bàn. Trang sách đêm hôm qua vẫn còn đó vì không gì có thể tác động đến sự tồn tại của nó ngoài Michio. Cậu bé đọc lướt qua các dòng chữ trên trang sách. Bỗng sự chú ý của Michio hướng thẳng vào dòng chữ "thánh lực".

 "Giống với ma lực của con người, thánh lực có thể hiểu là loại ma lực của thần linh khi thần lực trung hoà năng lượng xung quanh. Điểm khác biệt là cơ thể thần linh có các yếu tố lưu giữ được năng lượng trắng đến từ các hạt vật chất. Và vì con người không thể dùng riêng lẻ năng lượng trắng nên hoàn toàn không có thể sinh ra thánh lực."

 Michio trợn trừng mắt vì sự thật bất ngờ này. Vậy có lẽ giả thuyết thứ hai của cậu bé đã đúng!