Vừa biết được sự thật về thánh lực, Michio ngay lập tức có ý định đi nói điều đó với Valeria. Thế nhưng, cậu chợt nhớ đến Clara. Trong đầu Michio lúc này là một sự băn khoăn bởi vì cha xứ của Calthorn vốn là cha ruột của chị ấy. Khi được hỏi về việc học thánh thuật của Valeria, Clara đã ngập ngừng. Michio nghĩ rằng Clara đã biết về điều này và có lý do gì đó để không nói ra sự thật. Cậu bé quyết định sẽ tìm một cơ hội nào đó riêng tư để nói chuyện này với Valeria sau.
Bước xuống phòng ăn, Valeria và Victoria đang vui vẻ dùng bữa. Có vẻ như món súp dê mà Michio và Clara nấu rất ngon.
"Tuyệt vời thật! Tớ không ngờ cậu nấu ăn được cỡ này đó!"
"Chị đã bảo rồi mà! Cậu ấy rất đa tài đấy! Chính cậu ấy hướng dẫn chị nấu ăn mà."
Nhìn khuôn mặt hạnh phúc khi thưởng thức món ăn của hai cô bạn, Michio cười thầm trong lòng. Bỗng cậu chú ý đến Clara, trên đĩa của cô ấy vẫn trắng tinh. Có vẻ như cô chưa động đũa mà vẫn ngồi chờ Michio.
"Chị không ăn trước đi ạ?"
"À, chị có thói quen ăn sau lũ trẻ ấy mà. Hồi xưa cha và mẹ chị cũng có thói quen đó vì thiếu lương thực khá nhiều. Thức ăn của nhà thờ chưa bao giờ là đủ để cho những đứa trẻ ấm no. Dù giờ công việc kỵ sĩ đủ chi trả tất cả nhưng chị cũng vô tình học theo thói quen đó mất rồi."
"Cha mẹ chị có vẻ là những người lương thiện nhỉ? Em cũng tò mò muốn được gặp họ đó!"
Ánh mắt Clara hiện lên chút nỗi buồn sau khi nghe Michio nói thế. Có lẽ cô vẫn đang giấu đi một điều bí mật gì đó.
Michio kéo ghế ra và ngồi vào bàn, đối diện với Clara và cặp song sinh. Cậu bắt đầu dùng bữa với bánh mì chấm súp dê.
Clara cũng bắt đầu thưởng thức món súp dê. Cô ngạc nhiên vì khả năng nấu ăn của Michio. Món súp quá ngon! Cô vội vàng ăn như chưa được ăn những món ăn ngon như vậy lâu lắm rồi ấy. Hương vị của thức ăn khiến cô chẳng thể kiềm chế lại và tỏ ra sự nghiêm minh của một vị hiệp sĩ. Rất nhanh chóng, Clara đã ăn hết vài ba cái bánh mỳ.
Phía bên cạnh, Victoria và Valeria cũng phúng phính hai bên má lên vì nhét quá nhiều thức ăn vào miệng. Thậm chí, Victoria còn húp cả súp mỗi khi bị nghẹn bánh mì nữa chứ. Valeria thì dùng cả khí lực để cường hóa bộ nhá mà nhai thức ăn nhanh hơn.
Nhìn mọi người ăn như vậy, Michio vội vàng ăn nhanh hơn để có thể làm đầy dạ dày trước khi chẳng còn gì trên bàn.
Sau khi mọi người ăn xong, Michio đã lên phòng để ngồi ghi chép những thứ về năng lượng ra cuốn sổ. Cậu bé vẫn có chút khúc mắc về nguyên lý hoạt động của các hạt và nguyên tử cấu tạo nên vật chất. Cũng may mắn là các cuốn sách luôn có chức năng mô phỏng bằng hình ảnh nên Michio có thể thấy rõ các mô hình vật lý về các hạt nguyên tử. Tuy vậy, việc giải thích nó cho Valeria và cả Victoria chỉ bằng lời nói là không thể. Cậu bé đành mày mò vẽ lại tất cả những hình mô tả về nguyên tử trong sách.
Kỹ năng vẽ của Michio khá là tốt vì đã từng luyện tập vẽ khi mới về dinh thự Soluna. Hồi đó, Victoria muốn cậu vẽ một cuốn truyện cổ tích bằng tranh ảnh. Trong đó, cô bé là nhân vật chính-anh hùng còn Michio là người đồng đội đáng tin cậy-khuân vác hành lý. Giờ cuốn sách đó vẫn còn được đặt cẩn thận trên mặt bàn, Victoria rất là trân trọng nó và thường tự mình đọc lại mỗi tuần.
Michio vẽ những khối cầu nhỏ màu trắng và đen đại diện cho hạt và phản hạt. Với cặp những hạt neutron và phản neutron gắn kết với nhau có một tần suất rung động cực nhỏ được gọi là rung động trống rỗng. Michio biểu thị nó bằng các nét rung nhỏ nhẹ bên cạnh mô hình hạt nhân cậu vẽ. Về cặp hạt electron và phản electron, Michio cũng dùng màu trắng đen để biểu thị hai hạt. Thế nhưng, cậu lại vẽ một dấu trừ đặt lên chúng. Tương tự, cặp hạt proton và phản proton cũng được vẽ như vậy nhưng với một dấu cộng được đặt lên chúng. Khác với neutron, hạt proton và electron lại không hề gắn kết với phản hạt của chúng mà có một khoảng cách cực kỳ nhỏ gọi là điểm trục quay. Bởi vì, đối với electron và proton, chúng lại có xu hướng xoay vòng cùng phản hạt của mình.
Xong mô hình của các hạt nguyên tử, Michio lật sang trang sách khác và vẽ hình của một nguyên tử. Cặp hạt neutron ở giữa làm hạt nhân trung tâm. Còn cặp hạt electron và cặp hạt proton được Michio sử dụng bút chì khác màu. Cậu chấm liên tục những chấm nhỏ bằng bút chì màu với hai màu đỏ và vàng tương ứng với proton và electron. Những nốt chấm ấy tượng trưng cho đám mây xác xuất bao quanh hạt nhân.
Các hạt electron mang điện tích âm, proton lại mang điện tích dương vốn chúng sẽ hút nhau nếu đặt riêng lẻ. Thế nhưng vì chúng luôn ưu tiên liên kết với phản hạt của mình một cách chặt chẽ hơn. Trong đó, phản electron và phản proton lại có điện tích trái ngược với hạt gốc và đẩy hạt cùng dấu mạnh hơn. Vì thế, đám mây xác suất quanh nguyên tử cấu thành từ các cặp electron có thể hoạt động cùng với đám mây từ các cặp proton mà chúng không bị hút vào nhau.
"Hay thật! Mọi thứ đều có những sự nối tiếp lẫn nhau, vũ trụ mình đang sống đều cấu thành từ những nguyên lý nhỏ nhất liên kết lại thành một điều gì đó vĩ đại."
Trong con mắt của Michio lúc này là sự chăm chú khi được học về những thứ cấu thành lên vũ trụ nơi bản thân đang sống. Từ các hiện tượng thiên nhiên như sấm sét, nhiệt độ,... Đến các vật chất toả ra năng lượng dày đặc như chất phóng xạ, đá năng lượng(ma thạch và khí thạch),...
Giờ đây, cảm xúc của Michio như một đứa trẻ vừa được khai sáng về thế giới ngoài kia. Từng từ ngữ cậu đọc cho đến hình ảnh cậu xem qua cuốn sách, những kiến thức cứ như thế được cậu bé tiếp thu. Tuy nhiên, đôi khi cũng có những từ ngữ khó hiểu, hình ảnh mô phỏng lại được bật lên. Nó như một chương trình truyền hình nhỏ về khoa học trên tivi vậy.
Lúc này, Valeria và Victoria đang cùng nhau cầm những thứ vũ khí hôm qua ra thảo nguyên. Victoria cầm thanh katana đang bằng tay trái, tay phải cô bé đặt lên trên chuôi kiếm. Ngón trỏ tay cái ấn vào phần kiếm cách để đẩy lưỡi kiếm ra khỏi bao, chân phải trùng thấp xuống, chân trái bước rộng ra sau để mở hông. Trọng tâm người của Victoria nghiêng về phía trước, cô bé hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Valeria cũng vào một tư thế chiến đấu khá kỳ lạ với một pháp sư. Cô bé đưa nắm đấm tay phải về phía trước, còn tay trái nắm chặt cây gậy ma thuật giấu ra sau lưng ra sau. Valeria đứng tư thế giống y hệt một kiếm sư sử dụng kỹ thuật liễu kiếm với thanh rapier. Nhìn chị gái với tư thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt Valeria có chút lưỡng lự. Thế nhưng khi nhìn ánh mắt thú săn mồi của Victoria, cô bé ngay lập tức nghiêm túc, sẵn sàng để chiến đấu.
"Bắt đầu đi! Em sẵn sàng rồi!"
Victoria lao lên như một đầu đạn tên lửa, sóng âm phát ra thổi cho bụi cỏ bay tứ tung. Những bước chân dậm xuống nhanh đến mức gần như biến mất ngay lập tức, chỉ để lại những dấu chân dẫm nát cỏ cây trên mặt đất. Cô bé tung một đòn chém ngang và nhanh đến mức cắt xuyên qua cả sóng âm thanh. Bình tĩnh đối diện với đòn tấn công khủng khiếp đó, Valeria dùng khí lực để giảm bớt tác động từ nhát chém. Khi nắm đấm của cô bé chạm vào lưỡi gươm, một lớp đá cứng đã chặn lại chúng. Trong thời gian chưa đầy nửa giây, lớp đá đã bị chém xuyên qua hoàn toàn. Nhưng thời gian đó cũng là đủ để Valeria làm chệch hướng lưỡi đao lên trên.
Đòn bạt đao của Victoria đã bị vô hiệu hoá nhưng nó là không đủ để tạo ra cơ hội chiến thắng cho Valeria. Bởi vì khác với các loại trường kiếm châu Âu, katana là một loại đao khá nhẹ có khả năng uyển chuyển trong những nhát chém. Victoria xoay cổ tay, lưỡi đao quay hướng về phía Valeria. Ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, Valeria đã nhanh chóng cúi thấp người xuống. Tốc độ của cú chém từ trên xuống là rất nhanh, nhanh hơn cả đòn bạt đao khi nãy. Đã thế Valeria giờ còn đang ở góc chết không thể né tránh. Đối diện trước tình thế bị trảm đầu đến nơi, toàn cơ thể Valeria toát hết mồ hôi lạnh. Thế nhưng việc giấu cây gậy phép ra sau lưng vô tình giúp cô bé nhanh chóng thi triển ma thuật tạo khiên đá và chặn thành công cú chém đó.
Nhát chém phản đòn của Victoria có uy lực thấp hơn hẳn đòn bạt đao nên đã không thể xuyên qua lớp đá mà Valeria tạo ra. Đã thế lưỡi kiếm còn kẹt cứng lại trong đá, không thể rút ra. Tim Valeria vẫn đập lên liên hồi sau tình huống nguy hiểm ban nãy. Thế nhưng không để bị sao nhãng khỏi trận chiến, cô bé ngay lập tức tìm cách phản công… xong chưa kịp ngước mặt lên nhìn thì bỗng mọi thứ tối đen lại rồi đảo lộn trước mắt Valeria.
"Nguy hiểm quá! May sao mình rút kinh nghiệm từ trận đấu trước với Michio!"
Valeria nằm vật vã trên đất ôm mặt mũi, cô bé hồi phục cái mũi vừa bị gãy khi trúng đòn bằng ma thuật. Nhìn lên bầu trời xanh, Valeria cắn chặt răng vì cay cú.
"Sao lại thua nữa rồi? Mà chị chơi xấu! Lên gối thẳng mặt em! Đã thế còn làm liên tiếp 10 cú mới dừng! Chị là ác ma à?"
"Chị có chân chứ có cụt đâu mà? Phải dùng chứ!"-Victoria phản bác.
"Luật là đánh trúng một lần thì thôi! Chị lên gối đến gãy cả mũi em luôn rồi. Bộ em đã khiến chị khó chịu ở đâu à?"
"Làm gì có? Chị tưởng em tạo khiến đá ở mặt nên đánh bồi thêm vài đòn cho chắc á!"
"Chém gió! Cú đầu tiên chị thúc vào mặt em đã đẩy em bay đi rồi. Chị còn nắm lấy tóc em để đánh đủ chục cú mới thôi đấy."
Victoria huýt sáo rồi quay đi, cô bé nhớ lại việc bị trét cớt vào mặt tối qua rồi thầm nhếch mép cười. Valeria sau khi hồi phục xong thì đứng dậy như chưa có gì xảy ra.
"Em chưa thắng nổi chị đây đâu! Chị mạnh hơn em nhiều!"
"Ai bảo em chưa thể? Tại chị tự nhiên thúc gối vào mặt em đó chứ! Chơi xấu!"
"Chị có chân nên dùng thôi! Luật đâu có cấm?"
Valeria cay cú, cô bé bĩu môi tỏ ra giận dỗi rồi quay mặt đi. Thấy có vẻ như mình hơi quá đáng, Victoria đành đến dỗ dành em gái.
"Thôi mà, sao em phải giận thế chứ? Có thắng sẽ có thua thôi mà."
Nghe vậy, Valeria càng nổi cáu hơn, cô bé quay lại và chỉ tay vào mặt chị gái.
"Nhưng em chưa đánh bại được chị lần nào cả. Trong khi đó, chị lại để thua trước một Michio yếu ớt. Cái đó khó có thể chấp nhận được!"
Cái máu háo thắng của Valeria lại trỗi dậy, cô bé tuyên bố trước Victoria một lời khiêu chiến mạnh mẽ.
"Để rồi xem! Em sẽ học được thánh thuật! Lúc đó em sẽ mượn sức mạnh từ nữ thần Aurora để đánh bại chị. Đồ ác ma của Lilith!"
"Nữ thần ư? Em đâu có theo đạo?"
"Đó không phải cái chị cần chú ý!"-Valeria bực tức đến mức giãy nảy lên.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Valeria né tránh việc nhìn vào mặt Victoria. Cô bé vẫn còn bực bội sau trận thua vừa rồi. Về phía Victoria, cô bé là người thắng nên cũng không có gì bực dọc cả. Tuy vậy, cô bé vẫn lo sợ em gái lại giận dỗi cạch mặt mình như cách Michio làm tuần trước. Bởi thế, Victoria đã tiến lại ôm chặt Valeria.
"Thôi nào! Thôi nào! Đừng giận nữa! Chị sẽ nhường em vào lần tái đấu sau mà."
Đột ngột bị ôm khi đang tức giận, Valeria cô vùng vằng thoát ra. Thế nhưng, cô bé cũng chẳng thể nào thắng nổi cái ôm của Victoria nên cũng nhanh chóng nguôi ngoai.
"Thôi được rồi! Em không giận nữa!"
"Tuyệt quá! Chị quý em nhiều! Lần sau cho em thắng nha, được chứ?"
"Cái đó em biết! Nhưng lần tái đấu sau phải tung hết sức đấy. Chị nhường em là coi thường em!"
"Vậy quay lại cho chị ôm đi!"
Valeria miễn cưỡng quay mặt về phía Victoria. Cô bé nhìn chị mình với khuôn mặt vui vẻ cũng không nỡ lòng nào phá đi tâm trạng đó.
Victoria nhìn khuôn mặt em gái rồi tươi cười. Bỗng cô bé chú ý đến vết thương đang chảy máu ở đôi môi Valeria. Có vẻ như là do cô bé đã cắn môi khi tức giận và không chú ý đến nó. Trong đầu Victoria chợt nhớ về mẹo mà Michio dùng để chữa lành vết trầy xước da. Cô bé liền liếm luôn vết thương trên môi em gái.
"Em có vết chảy máu này! Để chị chữa cho nhé!"
Victoria liếm chỗ đang rỉ máu trên đôi môi hồng hào và căng mọng của Valeria. Những giọt máu trên môi được hòa quyện với nước dãi trên đầu lưỡi rồi được nuốt xuống cuống họng. Xong cô bé còn dùng nước bọt để xoa đều chỗ vết thương đang tiếp tục chảy máu. Thấy có vẻ chưa đủ để máu ngừng, Victoria còn mút nhẹ vào miệng vết thương.
"Chị làm cho vết thương ngừng chảy máu rồi đó!"
Valeria sốc đến mức đứng người, cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Khi Victoria vừa thả tay ra, Valeria ngã như một cái cột đá bị xô đổ. Michio vô tình nhìn qua cửa sổ và chứng kiến được cảnh tượng đó, cậu bé thắc mắc "cặp song sinh đó đang làm cái trò gì thế?". Trong đầu cậu ngay lập tức liên tưởng đến hình ảnh hai con bọ hung đánh nhau tranh giành lãnh thổ và chiến lợi phẩm.
Nếu so về sức bền trong những cuộc đấu kéo dài thì Victoria không hề có cửa so với em gái. Cô bé có một trữ lượng ma khí lực cực lớn trong cơ thể cùng khả năng hồi đầy nó tính theo giây. Miễn không dùng quá sức đến mức cạn kiệt ngay lập tức thì Valeria gần như không thể cạn ma khí lực. Vì Valeria có thiên phú về ma khí thuật, điều đó đồng nghĩa với việc cô bé sẽ tốn thời gian để học và tích lũy các chiêu thức hơn. Một tiềm năng sẽ tốn rất nhiều thời gian để phát triển.
Ngược lại, Victoria có mức trữ lượng và khả năng hồi phục ít hơn nhưng luôn được tối ưu đầu ra hết mức có thể. Năng lượng của cô bé giải phóng trong đòn tấn công sẽ luôn được tiết kiệm đến mức không có sự lãng phí. Tuy vậy, các chiêu thức ma thuật hay khí thuật bị hạn chế về cả uy lực lẫn sự đa dạng. Nhưng điều đó không quan trọng lắm vì Victoria vốn chỉ dùng ma khí thuật đơn giản như một phần hỗ trợ khả năng dùng kiếm của mình.
Bởi vì Victoria có dạng sức mạnh có cách hoạt động đơn giản hơn Valeria nên cho đến hiện tại, cô bé luôn giành chiến thắng áp đảo trước em gái. Phần nữa là do cả hai đánh cận chiến là chính, thứ không phải chuyên môn của pháp sư.
Hiện tại, cả hai cô bé đều là những thần đồng rất có tiềm năng. Tuy nhiên, cả hai vẫn chưa hề biết hết về những tài năng của mình và khả năng mà mình có thể chạm tới. Cơ mà, có lẽ một ai đó cũng đang rất cố gắng để những người bạn mình có thể phát huy hết khả năng vốn có. Giờ cậu bé ấy vẫn đang cặm cụi khám phá kiến thức về thế giới cho mình.
Vài tiếng sau, Michio đặt bút xuống bàn rồi tựa lưng ra ghế nhìn lên trần nhà và thở dài. Cậu ấy đã nghiên cứu mọi thứ về năng lượng và ghi ra sách. Trong đó bao gồm cả thông tin về các loại ma khí thuật từ các chủng tộc khác nhau. Điều làm Michio ngạc nhiên là về khái niệm giữa ba loại năng lượng chính cấu tạo nên tất cả các sức mạnh siêu nhiên đó là trắng, đen và xám. Trắng là năng lượng từ hạt liton(quang tử), nó có tương tác với proton và phản proton. Trong khi đó, đen là năng lượng từ hạt daton(ám tử), tương tác với electron và phản electron. Còn xám là đến từ hạt bóng ma(shatron), chúng tương tác với neutron và phản neutron.
Bởi trong các hạt liton, daton hay shaton vẫn luôn mang động lượng, tần số sóng dao động và thông tin. Tức là ta có thể khai thác năng lượng và giải mã thông tin vật lý từ chúng. Thần tộc có thể giải mã thông tin của liton, hấp thụ năng lượng trắng từ chúng. Thần lực trung hoà rồi tạo ra thánh lực. Tương tự, các chủng tộc khác đều có thiết kế sinh học khác nhau giúp họ dùng được năng lượng trắng, đen hay xám. Riêng đối với các chủng nhân tộc, quái thú và cả thú nhân, họ lại trung hoà năng lượng trắng, đen và xám cùng lúc bằng khí lực và tạo ra ma lực. Điều này khiến ma lực thường có ứng dụng đa dạng nhưng không nổi trội trong bất cứ mảng nào cả…
Sau khi dành ra vài phút để nghỉ xả hơi, Michio xoay cổ tay để khởi động lại những bó cơ đã mỏi vì liên tục viết. Cậu tiếp tục vừa đọc, vừa ghi chép ra sổ.
"Cái hãm nhất là…"
Michio nheo mắt lại đọc dòng chữ đó như không tin vào mắt mình.
"Đối với con người, cơ thể họ không có cơ chế dẫn truyền để chủ động dùng ma lực hay khí lực. Họ là tộc yếu nhất vì ma khí lực luôn bị động, khó phát triển. Vì thế mới sinh ra ma khí cụ, không có nó thì nhân tộc như hàng phế phẩm vậy… thật à?"
Michio tựa lưng ra ghế rồi vắt tay lên trán.
"Nếu nhân tộc là chủng tộc yếu nhất, vậy thì mình, Victoria và cả Valeria nữa… phải mạnh lên bao nhiêu để tự vệ trong chuyến hành trình nếu các tộc khác thù địch cơ chứ?"
Con mắt của Michio chợt căng ra khi thấy cách biệt sức mạnh trung bình giữa một người bình thường với các chủng tộc khác được ghi rõ ràng trong sách. Đó là con số lớn khủng khiếp, cần một ngàn đến một vạn người chỉ để đánh bại một vài thần tộc, quỷ tộc…
Michio không phải không có quyết tâm và động lực lẫn kỷ luật để trở nên mạnh hơn. Nhưng với việc chênh lệch sức mạnh thế này, sự tự tin của cậu bé dần lung lay. Vụ hủy diệt thế giới của Ngục Vương vẫn là cho Michio ám ảnh đến bây giờ mỗi khi nhớ lại. Cậu lại kinh hoàng khi nhận ra, Ngục Vương Dunge đã huỷ diệt toàn bộ thế giới chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi hôm đó.
Mồ hôi toát ra, tim thì đập liên hồi, Michio căng mắt nhìn lên trên. Cậu tưởng tượng ra ngọn núi lớn không tưởng. Dunge từ trên đỉnh núi nhìn xuống chân núi nơi Michio đứng. Bỗng nhiên, ngọn núi giờ còn cao hơn cả lúc ban đầu. Cao đến mức Michio không thể tưởng tượng được. Cái sự tự tin nhất thời mà Akeru ban cho, giờ đã bị sự thật nghiền nát. Đôi môi Michio có chút mấp máy.
"Có lẽ anh Akeru đã nhầm lẫn điều gì đó nhỉ? Cách biệt đến thế thì sao mình có thể làm được điều gì cơ chứ?"
Michio lấy một hơi thật sâu rồi thở ra để điềm tĩnh trở lại, cậu vỗ mạnh vào hai bên má của mình hai lần cho bản thân tỉnh táo.
"Không… không được tự lừa dối kiểu đó! Mình sẽ tìm cách vượt qua vì mình là người được chọn cơ mà."
Michio gấp sổ viết lại và đứng dậy để đi uống nước, mông cậu bé đã tê do ngồi quá lâu. Vừa đi, Michio vừa nắn bóp mông mình. Uống nước xong, cậu định vào ghi chép tiếp những thứ trong cuốn sách năng lượng. Clara trùng hợp cũng khát nước nên đã vô tình gặp Michio.
"Michio không ra ngoài chơi cùng bạn bè à?"
"Em đang có chút việc cần để tâm hơn ạ?"-Michio bê ấm nước, tay trái đỡ lấy bình, tay phải cầm quai. Cậu nghiêng bình rồi từ từ rót ra tầm ba phần tư cốc nước và đưa cho Clara.
"Cảm ơn em! Mà nãy đến giờ em toàn ngồi viết gì đó ra cuốn sổ đúng không? Đừng có mọt sách thế chứ!"
"Em viết nhật ký tuần này thôi ạ. Đó là thói quen rồi."-Michio nói dối vì không muốn tiết lộ chuyện về Akeru với bất kỳ ai khác ngoài gia đình.
"Nhật ký à? Mẹ chị hồi xưa cũng có thói quen đó. Mà ngồi đến mấy tiếng liên tục như vậy sẽ ê mông đó, em cũng nên ra ngoài vận động đôi chút."
Clara vẫn coi Michio như một đứa trẻ dù cậu bé khá là trưởng thành so với đồng trang lứa. Trong mắt cô, trẻ con cần có sự quan tâm và chăm sóc từ người lớn. Bởi thế, cô rất để ý đến bọn trẻ của nhà Soluna dù chỉ có vai trò là khách.
"Có lẽ chị nói đúng! Em cũng có chút ê ẩm ở mông rồi, ra ngoài chơi với Victoria và Valeria cũng không tệ."
Nói rồi, cả hai vô thức hướng mắt ra ngoài để nhìn cặp song sinh nhà Soluna đang nô đùa vui vẻ. Khuôn mặt họ từ tươi tắn chuyển dần sang có ngờ ngợ rồi thành ra tím tái. Lúc này đây, họ mới chú ý đến bãi chiến trường mà Victoria cùng Valeria cày nát.
"Thôi! Chị nghĩ lại rồi. Ra đó nguy hiểm lắm em à!"
"Vâng, đạn lạc cái thì chúng ta không thấy ngày mai đâu!"
Trên tay Clara là một cuốn sách dày, điều đó làm Michio vô tình chú ý tới.
"Chị Clara đọc sách gì vậy ạ?"
Clara cầm cuốn sách lên rồi ngại ngùng cười trừ.
"Truyện ngụ ngôn, cổ tích, thần thoại cho trẻ ấy… bọn trẻ ở nhà thờ Calthorn rất thích những câu chuyện trong này. Chị đọc để có thể về và kể cho chúng nghe."
"Vậy ạ? Chị là hiệp sĩ thánh của nhà thờ Calthorn mà ha? Sao chị cứ giống nữ sơ thế nào ấy?"
"Ban đầu là do nhà thờ thiếu người trông nom trẻ nên chị phải chăm sóc bọn chúng. Đa số đều là trẻ mồ côi mà, chúng chẳng có tình thương từ cha mẹ nên chị đang cố bù đắp phần nào thôi. Mấy đứa nhóc đó mà trưởng thành như em thì đã đỡ đi phần nào công việc rồi!"-Clara nhẹ nhàng mỉm cười rồi vuốt ve đầu Michio.
Michio bỗng có chút ngưỡng mộ đối với Clara. Cậu đồng cảm với sự khó khăn khi phải trông coi và chiều chuộng trẻ con, cụ thể là Victoria. Trong mắt Michio giờ đây, Clara không chỉ là một người mạnh mẽ mà còn là một đàn chị đáng tin cậy, một người mẹ dịu dàng.
"Em ngưỡng mộ chị thật đó! Vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ còn hiền từ, chăm chỉ nữa."
"Không hẳn đâu, chị chỉ là yêu thích công việc này thôi! Chị yêu quý trẻ con lắm mà!"
"Thật đấy! Chị thật tuyệt vời luôn! Em chỉ có mỗi việc trông coi Victoria mà đã mệt lử ra rồi. Giờ còn có thêm Valeria về nữa, ban đầu em cứ tưởng mình sẽ toang luôn cơ chứ! May cậu ấy không giống tính cách chị mình."
Bỗng trong đầu Michio nảy ra một ý tưởng cực hay. Cậu hào hứng nắm lấy tay Clara làm cô có chút hoang mang.
"Hay chị dạy em cách trông trẻ đi! Em sẽ dùng nó để trông nom Victoria. Em cũng muốn nghe các câu chuyện của nhà thờ từ chị nữa."
"Victoria bằng tuổi em đó…"-Clara cười trừ.
Clara dẫn Michio đi vào phòng cô. Cả hai bắt đầu trò chuyện về công việc "trông trẻ" của bản thân. Đã lâu lắm rồi, Clara mới thực sự tìm được người hợp cạ để nói chuyện đến thế. Cô vui vẻ mà quên đi hẳn thời gian trôi qua.
Lúc này, Victoria và Valeria cũng đã mệt lử sau khi quần thảo với nhau xong. Cả hai đi rửa ráy chân tay, mặt mũi xong thì đi về phòng ngủ. Bỗng Victoria chú ý đến cuốn sổ Michio để trên mặt bàn. Cô bé tò mò định mở ra đọc thử nhưng bị Valeria cầm tay ngăn lại.
"Chị không được tự tiện động vào đồ người khác!"
"Hể? Chị chỉ xem chút thôi mà. Không có cậu ấy ở đây chắc chắn không sao đâu!"
"Không được! Nhỡ nó là nhật ký bí mật thì sao? Cậu ấy không muốn chúng ta xem thì sao?"
"Thì càng phải xem! Chị muốn biết tất cả bí mật về cậu ấy!"
Tinh thần Victoria bông hăng hái lạ thường, cô bé ngay lập tức mở cuốn sách ra để đọc. Valeria liền nhanh chóng dùng ma thuật để che mắt chị gái.
"Em làm gì thế? Cho chị nhìn đi!"
"Không được! Nhất quyết không! Chị muốn cậu ấy lại giận chị sao?"
Victoria chợt ngừng tay lại, cô bé lưỡng lự vì sợ Michio lại giận. Thế nhưng sự tò mò lại lớn hơn tất thảy.
"Hiện cậu ấy không ở đây đúng không? Có mỗi chị và em thì hãy giữ bí mật đi. Không có biết thì sẽ không giận đâu!"
"Chị định biến em thành đồng phạm hả? Đừng hòng!"
"Bộ em không tò mò cậu ấy sẽ viết gì về em à? Nếu đây là nhật kỳ thì haqnr cậu ấy sẽ viết về em đó."
Nghe vậy, Valeria bỗng chốc khựng tay lại và giải trừ ma thuật. Có vẻ như cô bé cũng có chút tò mò.
"Chỉ… chỉ lần này thôi đó! Nhớ giữ bí mật nhé!"
"Ừ, vì chúng ta là đồng phạm mà!"
Cả hai chị em cùng nhau mở sổ ghi chép của Michio ra đọc. Hai trái tim cứ đập lên liên hồi vì sự hồi hộp. Họ lật trang sách đầu tiên ra vì cứ ngỡ sẽ biết được bí mật hay suy nghĩ thú vị gì đó… xong rồi ngơ ngác.
"Cậu ấy viết cái quái gì vậy?"
"Em không biết! Toàn những thứ em chưa biết, chưa nghe, chưa thấy bao giờ cả."
Victoria cầm cuốn sổ rồi xoay ngược lại, cô bé nheo mắt nhìn vào nó như thể cố tìm ẩn ý gì đó. Xoay tới xoay lui, cuối cùng vẫn chẳng hiểu Michio viết cái gì.
"Hay đi hỏi trực tiếp Michio nhỉ?"
"Chị ngốc à? Chúng ta đang đọc trộm đó! Ai lại khai ra bao giờ?"
"Nhưng chị khó chịu lắm! Cậu ấy biết mấy thứ này mà cứ giấu nhẹm mãi thôi. Lỡ đâu là điều gì đó cao siêu thì sao?"
Nhìn vào cuốn sổ với những bức tranh minh hoạ, Valeria cũng cảm thấy có những điều gì đó cao siêu, bí ẩn thật. Cô bé nuốt nước bọt, băn khoăn rằng có nên hỏi hay không vì cũng rất muốn biết. Tuy vậy, lý trí vẫn cứ nhắc cô bé không nên làm thế.
"Thôi thì chị với em cứ đọc trộm hết rồi có gì không hiểu thì bỏ qua nhé! Khi nào có cơ hội hẵng hỏi sau, được không?"
"Có lẽ… vậy cũng được!"
Cả hai thỏa thuận với nhau rồi lén đọc trộm sổ. Đa phần những gì trong đó đều khiến cả hai chẳng hiểu gì. Tuy vậy, chỉ vừa lật đến trang hiện đang viết dở dang. Sự chú ý của Valeria đã va vào thánh thần thuật, tà quỷ thuật, tinh linh thuật và yêu khí thuật. Giờ thì lý trí của cô bé vứt vào xó xỉnh nào rồi. Ngay lập tức, Valeria cầm sổ chạy ngay đi tìm Michio.
"Em làm gì thế, Valeria?"
"Cậu ấy biết về các loại ma khí thuật mà em luôn tìm kiếm. Vậy mà cứ giấu đi! Em phải hỏi cho ra nhẽ!"
"Khoan, chúng ta đang đọc trộm đó! Em quên rồi à?"
"Cậu ấy dám giấu em chuyện cậu ấy biết về thánh thần lực. Cậu ấy mới có lỗi!"
"Tư duy kiểu gì thế?"
Valeria chạy vụt mất, cô bé dùng ma thuật để dò tìm vị trí của Michio bằng cách dò dấu chân cậu bé để lại. Valeria chạy hết tốc lực đến trước cửa phòng Clara đúng lúc Michio đẩy cửa phòng bước ra. Một tiếng rầm vang lên làm cậu bé giật bắn cả mình.
"Làm cái trò gì thế? Chạy trong hành lang nguy hiểm lắm có biết không?"
Đầu óc Valeria quay vòng vòng do choáng, trán cô bé đã chảy máu ròng ròng.
"Trông cậu không ổn chút nào! Đợi tớ chút nhé!"-Michio vội vàng chạy đi tìm băng gạt và thuốc hồi phục.
Valeria nhanh chóng niệm phép trong đầu để hồi phục lại trạng thái bình thường nhưng Michio đã chạy mất tiêu rồi. Clara bước ra khỏi phòng, ân cần hỏi han.
"Em không sao chứ? Có việc gì vội thế?"
"Em ổn! Em muốn tìm Michio để hỏi về những thứ trong cuốn sổ này. Cậu ấy dám giấu nhẹm những thứ rất quan trọng này."
Valeria đưa cuốn sổ cho Clara, cô cầm lấy rồi mở sổ ra đọc. Tuy nhiên, cô lại chẳng hiểu nổi những gì viết trong sổ, đó toàn là những thứ khái niệm mà lần đầu tiên Clara biết đến trong đời. Bởi thế, cô chỉ nghĩ đó là những thứ trẻ con viết do tâm hồn sáng tạo mà thôi.
"Michio viết và vẽ đẹp nhỉ? Valeria muốn cậu ấy giải thích những gì trong sổ, đúng không nào?"
"Vâng, tuy đa số những gì cậu ấy viết trong này em đều không có hiểu nhưng trang đang viết dở có một thứ rất quan trọng ạ."
"Thứ rất quan trọng ư? Đó là gì nào?"-Clara thầm nghĩ đó là một món ăn hay một ước mơ gì đó.
"Đó là thánh thần…"
"Ê! Cậu có sao không?"
Michio vừa kịp trở về, cậu bé đã xen vào được cuộc nói chuyện khiến Clara không nghe được lời Valeria nói. Vừa thấy cậu bạn, Valeria vội vàng lao thẳng đến như một con báo tìm thấy con mồi. Michio cảm thấy nguy hiểm sắp đến gần liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Đứng lại!"-Valeria hô lớn.
"Có gì bình tĩnh nói! Cái mặt đáng sợ thế kia có ma mới dám đứng lại ấy!"
Hai đứa trẻ đột nhiên rượt đuổi nhau như thế làm cho Clara có chút ngơ ngác. Cô thầm nghĩ rằng Michio đã chọc ghẹo Valeria cái gì đó rồi.
Michio biết là sẽ thua nếu đọ thể lực, đầu cậu nhảy số nghĩ ngay đến chỗ hay chơi trốn tìm cùng Victoria. Đến trước cửa dinh thự, Michio vội vàng mở cửa ra để chạy. Nhìn thấy Valeria đang lao đến như một con trâu điên, cậu luống cuống đẩy cửa.
"Cậu không thoát được đâu!"
Valeria nhảy lên không và lao đến như một con mãnh hổ vồ mồi. Thế nhưng cái trò đó quá quen với Michio rồi, Victoria cũng hay làm thế mà. Cậu bé nhẹ nhàng luồn lách, né tránh và vòng ra sau cú vồ. Valeria theo đà húc thẳng vô cửa. Đúng lúc này, Victoria lại đẩy cửa bước vào. Valeria vô tình nhảy thẳng vào người chị gái khiến cả hai lăn lộn vài vòng.
"Sao tự nhiên chị lại ở đây?"
"Chị nhảy xuống qua đường cửa sổ. Chị định chặn bên ngoài để tránh việc Michio chạy mất."
Cặp song sinh choáng váng đè lên người nhau. Michio tiến đến với khuôn mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng cậu nhận ra Valeria đang cầm cuốn sổ mà bản thân mình vừa mới viết.
"A! Cậu đọc nó rồi hả? Cũng tiện ha! Cậu có hiểu những gì trong đó viết không?"
"Hể? Cái này… bọn tớ được phép đọc trộm à?"-Victoria chỉ tay vào cuốn sổ, nét mặt hơi bối rối.
"Ừ, nó đâu có gì bí mật đâu! Chỉ là kiến thức thôi mà. Tớ đang viết là cho các cậu đọc đấy!"
"Ể… vậy mà cậu không có nói…"
"Giờ thì nói rồi đó!"
Valeria đã hết choáng váng, cô bé ngay lập tức tiến đến hỏi Michio tới tấp.
"Rốt cục là… rốt cục là… cậu có biết về thánh thần lực à? Sao không nói với tớ?"
"Mới biết sáng nay thôi. Sau lúc ăn sáng ấy."
"Vậy ư? Cậu biết nó từ đâu thế?"
"Anh Akeru đó! Anh ấy cho tớ đến một nơi gọi là thư viện vũ trụ mỗi sáng đầu tuần để tớ có thể lấy được những quyển sách mang nhiều tri thức. Quyển lần trước là võ thuật, thứ mà tớ dùng để đánh bại chị cậu. Quyển lần này là năng lượng."
"Vậy là… cậu dám giấu nhẹm mấy thứ quan trọng như thế mà không chịu chia sẻ ư?"
"Cậu cần máu của Akeru trong huyết quản mới nhìn thấy được cuốn sách. Tớ phải ghi chép ra sổ để cậu đọc đấy."
Michio lấy quyển sổ từ tay Valeria rồi kéo tay cô bé chạy đi.
"Cậu định đi đâu thế?"
"Tớ cần kiếm chỗ riêng tư một chút! Cả Victoria nữa, đi theo tớ mau!"
Cả ba đứa trẻ chạy một mạch đến gần bìa rừng. Michio cảnh giác nhìn về phía dinh thự, cậu có chút nghi ngờ nhỏ với Clara. Sau đó, Michio mở cuốn sổ và giải thích tường tận tất cả những thứ mình đã ghi chép. Nghe xong, Valeria và Victoria đều như không thể tin vào tai mình.
"Vậy ý cậu nói tất cả chúng ta đều được cấu thành từ những hạt bé nhỏ đến vậy sao?"
"Đúng! Những hạt nhỏ bé đó còn có những hạt nhỏ hơn cấu thành lên chúng. Tất cả những thứ như nóng lạnh, nặng nhẹ, cứng mềm, bền giòn,... Đều có nguồn gốc từ những thứ nhỏ bé đó."
"Rốt cục tớ chẳng hiểu gì cả!"-Đầu óc đơn giản của Victoria cần một thứ gì đó làm ví dụ.
Valeria ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng thấy hợp lý, có lẽ cô bé đã hiểu luôn vẫn đề.
"Trước kia tớ đã từng nghĩ cơ thể có các tế bào đã là nhỏ nhất rồi. Vậy là còn có các phân tử, rồi đến các nguyên tử, hạt nguyên tử, lượng tử… nó giống như tế bào của các tế bào vậy."
"Chuẩn đó! Cậu hiểu biết hơn Victoria nhiều thật!"
Victoria nhìn xuống dưới chân, có một đám kiến nhỏ bò theo vết mùi để tìm con mồi. Có vẻ lần này, con mỗi là một con sâu xấu số đang trong quá trình kén. Tuy vậy, con sâu đó được một sợi tơ buộc khiến nó lơ lửng trên không trung. Đàn kiến không thể với tới cũng như trèo cây để tóm con sâu. Thế nhưng, chúng đã bám lên nhau rồi dần dần chồng chéo lên đủ cao để với tới con sâu và tóm nó.
"Tớ hiểu rồi!"
"Gì thế? Chuyện chú kiến à?"-Michio nghĩ Victoria chỉ đang phân tâm với đám kiến.
"Giống đám kiến chồng chéo lên nhau thành một thể to lớn hơn. Tất cả các hạt cậu nói tới cũng thế, chúng chồng chéo lên nhau để tạo nên một thứ lớn hơn. Cơ thể chúng ta là một trong số các tác phẩm đó."
Victoria quay ra nhìn Michio với đôi mắt long lanh.
"Có đúng không? Khen tớ đi!"
Michio đột nhiên thấy hơi có lỗi khi nghĩ bạn mình là một đứa ngốc. Cái tính vô tư của Victoria đôi khi làm cậu quên mất cô bé là một thiên tài có khả năng học tập chỉ qua những câu chuyện cậu kể. Michio xoa đầu Victoria rồi gượng gạo cười trừ.
"Vậy giờ cậu giải thích cho tớ về ma khí lực được không?"
"Ừ, nó giống kiểu tương tác lực ấy."
Nó rồi Michio đẩy nhẹ Valeria khiến cô bé ngã dập mông xuống đất.
"Cậu làm gì thế?"
"Tương tác lực đó! Bởi trong vật thể nào cũng có tồn tại năng lượng, khi ta tương tác với vật khác thì ta đang truyền năng lượng sang vật đó. Có rất nhiều loại năng lượng khác nhau như động năng, thế năng, nhiệt năng… ma khí năng cũng là một phần trong cơ chế đó."
"Vậy hành động xô ngã tớ và so với việc tạo ra ma thuật hay điều khiến khí lực là tương đối giống nhau à?"
"Ừ, cậu hiểu đúng rồi đó!"
"Nó đơn giản để diễn giải hơn tớ nghĩ!"
Michio đưa tay ra đỡ Valeria đứng dậy. Sau đó, Michio giải thích cho cặp song sinh về cơ chế sản xuất của khí lực của cơ thể và cách hoạt động của nó. Đồng thời, cậu cũng giải thích về ma lực sinh ra thế nào, điểm khác biệt giữa ma lực và khí lực ra sao. Và rồi, cả sự khác biệt về đặc điểm sinh học của các chủng tộc, năng lượng trắng-đen-xám.
Khuôn mặt Valeria trở nên hào hứng, cô bé như tìm thấy ánh sáng cho con đường gian nan, chịu đựng suốt một năm nay. Ánh mắt chăm chăm hướng về Michio, Valeria giờ như muốn bùng nổ, muốn ôm lấy cậu bé và thơm má mà thôi. Trong lòng cô bé tràn ngập niềm vui vì đã tìm được lời giải cho bài toán thánh thần lực.
"Thế nhưng… vì khác biệt về đặc điểm sinh học, con người không sản sinh ra thần lực, quỷ lực được đâu. Mấy cái thần thánh thuật hay tà quỷ thuật, chúng ta đều không thể sử dụng được."
Victoria nghe điều ấy với khuôn mặt dửng dưng, cô bé nhún vai cho qua vì bản thân không cần thiết chú trọng vào thần thánh thuật. Còn Valeria… chỉ có những cảm xúc hỗn độn xuất hiện mà thôi.
"Hở? Đùa nhau à?"
"Đó là sự thật! Mỗi chủng tộc đều có đặc điểm ma khí lực riêng khiến họ khai thác được năng lượng từ daton, liton hoặc shaton. Con người khá đặc biệt, họ lại hỗn hợp cả ba."-Michio dè chừng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Valeria.
"Thế tức là con người cũng dùng được các loại ma khí thuật của các chủng tộc khác đúng chứ? Vì họ đặc biệt chẳng hạn?"-Đồng tử mắt Valeria co lại, cô bé không tin lời Michio nói và tìm mọi cách để phản bác.
Michio lắc đầu, cậu tiếc cho sự cố gắng của Valeria nhưng cũng không muốn giấu cô bé sự thật.
"Đừng có nói dối nữa! Con người có thể dùng được thánh thuật, rõ ràng Vesperis đã dùng nó…"-Valeria chững lại, cô bé bắt đầu nhận ra có điều gì đó rất sai.
"Có thể cậu đã nhầm lẫn rồi! Người cậu nói là cha xứ đúng không? Ông ấy là con người, ma thuật vốn rất đa dạng, có thể đó chỉ là dạng ma thuật cậu chưa thấy bao giờ mà thôi. Bởi cậu chưa nhìn thấy thánh thuật bao giờ, nhầm lẫn là đương nhiên!"
"Có thể con người bình thường không dùng được thì sao? Tớ là thiên tài có tài năng, có phước lành, có bảo hộ,... Tớ được thần linh ưu ái nên… chỉ cần… chỉ cần có niềm tin thôi!"
"Cậu đâu có học được gì dù đã mất hơn một năm đó thôi. Trong khi đó, ma thuật thì cậu thành thạo rất nhanh mà. Rõ ràng chỉ có khả năng, cậu không thể sử dụng thôi."
Valeria thững thờ, cô bé nhận ra bản thân mình đang nói dối. Vesperis chưa bao giờ dùng ma khí thuật cả. Chính cô bé cũng chưa bao giờ được học bất cứ điều gì về thánh thuật suốt hơn 1 năm nay. Thế nhưng, nỗi tức giận đang trào dâng đã lấn át đi lý trí.
"Vậy một năm nay… một năm nay của tớ thì sao? Tớ đã cố gắng vì điều gì cơ chứ?"
"Cậu cứ coi đó là trải nghiệm để có thêm nhiều bạn bè đi. Rồi bao kỷ niệm đẹp chẳng hạn? Tớ biết sự thật rất khó chấp nhận nhưng…"
"Cái gì là bạn bè chứ? Cái gì là kỷ niệm chứ?"
"Hả? Ý cậu là sao?"
Trong đầu Valeria giờ chỉ còn sự tức tối, sự tự lừa dối. Michio đặt tay lên vai Valeria, cố gắng an ủi. Thế nhưng, cô bé đã mạnh bạo hất thẳng cánh tay đó ra rồi tức giận bỏ đi. Michio cố đuổi theo sau nhưng bị Valeria đẩy ngã nhào ra đất.
Valeria bỏ đi ra một nơi vắng vẻ gần bìa rừng rồi cào mạnh vào thân cây đến mức bật cả móng. Nhũng đầu ngón tay đã bê bết máu nhưng cô bé không màng đến chuyện hồi phục mà tiếp tục cào. Đến khi lớp vỏ cây bị cào nát, Valeria mới dừng lại và đổ sụp xuống.
"Nói dối! Michio là kẻ nói dối! Cả Akeru cũng là kẻ dối trá! Tất cả là nói dối!"
Trong đầu Valeria chợt hiện lên hình ảnh của những đứa trẻ ở nhà thờ. Ánh mắt xa lánh và dè chừng của chúng làm cô bé tức giận. Những lời dè bỉu, chỉ trích hướng về cô bé mỗi bữa ăn, mỗi giấc ngủ. Valeria đã chịu đựng suốt một năm vì nghĩ Vesperis là người tốt, rằng mình sẽ thực sự học được ma thuật.
Valeria cắn chặt môi đến khi nó chảy máu. Gục đầu vào thân cây, cô bé khóc to hết mức có thể.
"Ưaaaa…aaaaaa…aaaah!"
Vừa khóc vừa nấc lên từng đợt, Valeria lại nhớ đến chị gái. Người mà cô bé muốn vượt qua, muốn chiến thắng. Cái cảm giác tội lỗi khi bỏ mặc người chị thân thiết cô độc một mình trong dinh thự ùa về. Valeria hối tiếc rất nhiều thứ suốt một năm qua, lý do để cố gắng giờ đang bị lung lay.
"Mình muốn vượt qua chị ấy! Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao? Chẳng lẽ…"
Valeria gục đầu xuống đất, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Michio nói dối! Cậu ta là kẻ nói dối! Nói dối! Nói dối! Dối trá! Cậu ấy lừa mình!"
"Rõ ràng miệng nói cậu ấy dối trá nhưng em lại tin vào lời nói đó, đúng không?"
Victoria đã chạy theo sau và đuổi kịp em gái. Valeria ngước mặt lên nhìn chị, đôi mắt cô bé vẫn ngấn lệ, má thì đỏ ửng lên.
"Chị tìm được Valeria rồi!"
Victoria ôm em mình vào lòng và an ủi. Sự ấm áp đó đã phần nào xoa dịu sự tức giận trong lòng Valeria.
"Sự dịu dàng này chị học từ Michio đó. Người tốt bụng như cậu ấy sẽ không có lý do nào để nói dối em cả."
"Có… cậu ấy dịu dàng là để em tin rồi lừa dối em… cậu ấy yếu hơn em nên đang ghen tị…"
"Michio có giống kiểu người đó không nào? Em thông minh hơn chị nhiều mà, nếu đó là giả tạo thì em sẽ nhận ra ngay. Đúng chứ?"
Valeria vẫn còn ấm ức trong lòng nhưng cũng không thể phản bác lại những điều Victoria nói. Cô bé áp mặt vào ngực chị rồi thủ thỉ khóc. Victoria cũng nhẹ nhàng xoa dịu cơn tức giận của em mình.
Chục phút sau, Michio vẫn đang bồi hồi đứng đợi. Cậu bé đi đi lại lại, không yên lòng vì lo về phản ứng thái quá của Valeria.
"Tớ dẫn Valeria về rồi đây!"
Victoria từ xa vẫy tay với Michio, bên cạnh là Valeria trông có vẻ như đã bình tĩnh lại. Michio cũng thở phào vì nghĩ mọi chuyện đã ổn. Cậu cũng chạy về phía của cô bạn.
Valeria lẽo đẽo theo sau chị gái rồi cúi gằm mặt xuống suy nghĩ điều gì đó.
"Đừng buồn nữa nhé! Giờ bọn mình hãy tiếp tục học về năng lượng từ Michio đi. Biết đâu tìm được cách để mạnh hơn thì sao?"
Michio tiến đến với khuôn mặt đầy lo lắng, cậu rất quan tâm đến tâm trạng của Valeria sau khi biết sự thật. Cái cảm giác thất vọng vì cố gắng trở thành đổ sông đổ bể đó. Rồi cả cảm giác bị lừa bởi một lời nói dối, hứa hẹn viển vông. Tuy không hiểu sao nhưng Michio lại rất hiểu rõ nó.
Khi bước đến gần Michio, Valeria nhìn thẳng vào mắt cậu bé. Trong mắt Valeria vẫn còn sự giận dữ của một người đã đánh mất niềm tin.
"Cậu nói dối vì ganh tỵ với tài năng của tớ, đúng không?"
"Hả? Sao cậu nói thế?"