Valeria hằn học bước về dinh thự mà không hề nói lời nào với Michio, để mặc cho cậu bé cố gắng chạy theo sau và giải thích.
“Này, tớ không có nói dối hay ghen tỵ gì với cậu hết! Valeria!”
Michio vừa đuổi theo sau Valeria, vừa cố thanh minh. Thế nhưng, cô bé lạnh lùng không đáp lại. Thậm chí còn gạt cậu bé ra ngoài. Victoria khá bối rối, cô bé cứ nghĩ em gái mình đã hiểu chuyện và đi xin lỗi Michio. Không ngờ rằng, Valeria lại hành xử như vậy.
“Valeria nè, không phải em đã biết rằng Michio không cố nói dối sao? Tại sao lại tự nhiên nổi đóa lên thế?”
Valeria lẳng lặng không nói gì, không quan tâm đến những lời thanh minh của Michio và chị gái.
Gần như cả sáng bạch nguyệt hôm nay, cô bé cứ như cạch mặt cả Michio lẫn chị gái vậy. Clara nhìn thấy đám trẻ lại bắt đầu giận dỗi sau khi chí chóe với nhau. Cô cười thầm và nhớ lại kỷ niệm đẹp từ hồi còn bé với những người bạn thân thiết. Xong trong lòng cô lại có chút bất an vì sự việc xảy ra tuần trước. Cầm cốc cà phê trên tay đưa lên uống mà cứ run rẩy cái cốc.
Bữa trưa đến, Clara lại tiếp tục chế biến tiếp thịt dê. Michio đã định vào giúp nhưng cô gạt cậu bé ra vì muốn tự tay làm một bữa ăn thật ngon. Ngày hôm nay, tâm trạng của Clara trông rất vui vẻ và thoải mái.
“Chị không nhất thiết phải làm hết đâu!”
“Cứ giao cho chị đi! Dù gì chị cũng quen với việc này rồi mà!”
Clara đẩy Michio ra khỏi phòng bếp, vô tình cậu chạm mặt với Valeria đang xuống phòng vệ sinh. Cô bé quay mặt đi tỏ ra rất giận với cậu bạn. Nhìn vậy, Michio chỉ đành thở dài.
Món ăn Clara làm hôm nay là món sườn dê nướng. Vừa làm, cô vừa ngân nga một bài hát nào đó thuở bé. Món sườn dê bắt đầu toả hương lan ra cả nhà bếp, hương thơm dễ chịu và đầy hấp dẫn của món ăn đã dẫn dụ Victoria lén xem thử. Michio cũng tò mò ngước đầu vào xem. Hai đứa trẻ hóng hớt, chen lấn nhau nhìn qua khe cửa mở hờ hờ. Rồi vô tình, Victoria và Michio xô nhau ngã lăn ra làm Clara giật mình.
“Hai em làm gì thế?”
“Bọn em tò mò thôi ạ! Mùi gì mà thơm thế?”-Michio và Victoria đồng thanh.
“Chị sắp xong rồi đó! Lên gọi Valeria xuống đi nào!”
“Vâng ạ! Bọn em đi ngay!”-Victoria nhanh nhảu chạy lên lầu gọi lớn tên em gái.
Nhìn Michio và Victoria, một hồi ức đẹp nằm sâu trong tiềm thức của Clara ùa về. Cô thầm cười… rồi buồn nôn. Cái cảm giác muốn nôn oẹ đó ứ đọng trong cổ họng nhiều đến mức muốn trào ra khỏi khoang miệng. Clara đập mạnh đầu vào tủ bếp để cố lấy lại bình tĩnh. Michio đứng đó nhìn thấy tất cả. Lại cái hành vi bất thường đó của Clara làm cậu lo lắng. Bởi cậu biết rõ nó-sang chấn tâm lý.
“Chị Clara! Chị có sao không?”
“Lấy hộ chị thuốc! Trong phòng của chị… trên mặt bàn… nhanh lên!”
Michio vội vã chạy đến phòng ngủ và lấy lọ thuốc an thần cho Clara. Cậu nhận ra đó là lọ thuốc loại mạnh nhất mà cậu hay dùng trong quá khứ, loại mà ức chế thần kinh mà Eldoria đã làm ra riêng cho cậu. Michio vội vàng vớ lấy lọ thuốc và mang đến phòng bếp đưa Clara.
Vừa vào phòng, Michio bất ngờ và hoảng hốt khi thấy Clara đang nằm dưới sàn. Bên cạnh cô là những sợi tóc bị dày vò và bứt ra khỏi đầu. Hai tay Clara vẫn nắm chặt lấy hai bên vai đến mức chảy máu. Michio nhanh chóng đến và đỡ cô ấy rồi đặt lọ thuốc vào lòng bàn tay.
“Đây! Chị mau dùng nó đi!”
Clara cầm lọ thuốc rồi đổ ra cả nắm và nuốt hết trong một lượt. Michio hoảng sợ vì liều lượng mà được dùng, cậu vội đỡ lấy người cô ấy. Clara đã bắt đầu ngấm thuốc rồi sinh ra ảo giác. Khuôn mặt cô thả lỏng và vô hồn nhìn về phía trước. Michio nhanh chóng bế Clara lên và mang về phòng, đặt lên giường. Miệng cô ấy liên tục lẩm bẩm.
“Cha… mẹ… Julian… bọn khốn Morgrave!”
“Chị Clara, không sao rồi! Ổn rồi! Có em ở đây!”
Michio xoa đầu Clara và cố gắng an ủi cô ấy, thế nhưng hành động đó vô tình làm ảo giác méo mó đi. Clara nhìn Michio ra cha-Vesperis. Cô đẩy cậu bé lăn ra giường rồi mặc cho cậu đang lo lắng cho cô.
“Cha! An ủi con theo cách đó đi! Cha à!”
“Chị nói cái quái gì thế? Cha? Ý chị là cha xứ Vesperis ư? Em là Hitsuki Michio cơ mà!”
Clara cởi đồ, cô bắt đầu có hành động đi quá giới hạn. Michio nhìn cô với ánh mắt lo sợ, cậu cố vùng vẫy thoát ra nhưng chẳng thể làm gì vì đã bị ghì chặt. Cũng may, ở thế giới này, trước khi dậy thì ở tuổi 20, nam giới gần như không có dấu hiệu sinh lý, sinh sản nào. Bởi vậy, Clara đã cảm thấy điều gì đó sai sai và dần tỉnh táo trở lại. Cô gục xuống trong vòng tay Michio và ngất lịm đi.
Michio đỡ lấy cơ thể Clara và thở hồng hộc sau trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi. Cậu không biết vì sao Clara lại như vậy, mọi chuyện diễn ra đột ngột rồi kết thúc rất chóng vánh. Đột nhiên nhớ đến phòng bếp, Michio vội vàng đến để kiểm tra. May mắn là bếp đã tắt nên không bị cháy đồ ăn. Thế nhưng mớ tóc và máu còn sót lại của Clara vương vãi đầy dưới đất vẫn cần được thu dọn.
Valeria và Victoria xuống bếp cùng nhau và chưa hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Hai cô bé hỏi Clara đã đi đâu nhưng Michio chỉ nói dối rằng cô ấy đã về phòng ngủ chuẩn bị thứ gì đó cho công việc kỵ sĩ.
Bữa trưa, cả ba đứa trẻ ăn mà trong khi Clara vẫn chìm trong giấc ngủ sâu ở trong phòng. Valeria được thưởng thức đồ ăn ngon nên tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô bé gần như quên mất lý do phải cố tỏ ra tức giận với Michio và Victoria. Thế nên vô tình, cô bé đã nhìn sang cả hai. Victoria vẫn vô tư lự, ăn mà chẳng lo nghĩ gì cả. Thế nhưng trên khuôn mặt Michio lại mang đầy tâm tư và nặng trĩu điều gì đó muộn phiền. Valeria nhận thấy điều đó, cứ nghĩ rằng cậu bạn còn buồn lo do chuyện của mình. Cô bé cúi mặt xuống, trong lòng thầm nghĩ.
‘Xin lỗi cậu nhé! Tớ có lý do cần phải tiếp tục tức giận với cậu!’
Sau khi cả ba ăn xong thì lại lên phòng và chuẩn bị ngủ trưa. Valeria vẫn cố xa lánh chị gái và Michio. Cô bé nằm một góc giường và ôm lấy chiếc gối, quay mặt ra phía ngoài. Victoria nghĩ em mình vẫn còn tức giận nên nhẹ nhàng nằm cạnh bên và vòng tay qua eo, ôm con bé ngủ.
Còn Michio thì tiếp tục ngồi vào bàn học và đọc sách. Lật từng trang sách nhưng dường như chẳng đọc được chữ nào. Trong đầu cậu cứ nghĩ đến chuyện vừa rồi của Clara nên chẳng thể chú tâm.
‘Chắc chợp mắt một chút rồi mọi thứ sẽ ổn thôi! Mình cũng nên thế!”
Michio trèo lên giường và kéo chăn trùm đầu, ngủ thật say.
Một giờ sau, Clara thức dậy và bước từng bước rệu rã vào phòng bếp. Cô thấy món sườn nướng trên bàn bếp đã được làm nóng lại. Trên mặt bàn là mảnh giấy ghi chú.
*Em đã để lại một ít thức ăn, chị tỉnh dậy thì nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Em có thể đồng cảm với nỗi đau của chị nên khi đã sẵn sàng, hãy nói với em nhé!*
Clara đọc tờ ghi chú rồi ngồi vào bàn ăn, tờ giấy bay xuống đất, bị thổi bay ra ngoài phòng bếp. Golem thu dọn vô tình đi qua và nhặt lên, trên tờ giấy đang loang lổ do ngấm những giọt nước.
“Cậu đồng nghiệp… chuyện này… có thể… nhờ tôi lo mà…”
Đến tận chiều, sau khi có một giấc ngủ trưa rất ngon, Valeria gần như đã quên đi ý định của mình. Theo thói quen mơ màng mà ôm lấy Victoria. Chợt thấy ướt ướt ở khoé miệng, Valeria liếm mép. Nhận ra hương vị có vẻ rất thật, cô bé giật bắn mình tỉnh dậy và thấy bà chị đang ngủ nhỏ dãi đầy mặt mình.
“Eo! Tởm quá!”
Valeria co chân đạp thẳng vào mặt Victoria lăn đùng xuống đất. Cơ mà nó có vẻ không xi nhê lắm.
“Tức thật! Ngủ say như chết ấy! Chị mà tỉnh lại thì biết tay em!”
Sau đó, Valeria vội vàng đi xuống phòng vệ sinh để rửa mặt mũi.
Michio lúc này vẫn theo thói quen luyện tập như mọi ngày. Cậu vẫn sử dụng những thân cây gỗ ở gần bìa rừng như một bao cát để tập võ. Thân cây sần sùi cứng cáp vẫn khiến nắm đấm của Michio chảy máu nhưng không hề làm cậu bé chậm lại. Những cú đá giờ đã dứt khoát hơn nhưng những vết bầm tím vẫn luôn xuất hiện. Có vẻ như việc luyện tập liên tục tuần trước đã làm chai lì nỗi đau thể xác đi một chút.
“Phù! Nghỉ chút đã!”
Michio nằm tựa lưng vào gốc cây mà cậu vừa dùng để luyện tập. Bên cạnh đó có vài thân cây tre và chuối đổ rạp. Cậu cởi áo ra và để lộ cơ thể cường tráng đang nhễ nhại mồ hôi của mình. Nắm đấm của Michio bê bết máu. Khi bàn tay thả lỏng đặt trên đất, những đầu ngón tay và lòng bàn tay đã trầy xước bung cả những mảng da ra ngoài. Chân cậu cũng bị thương không kém gì đôi tay cả, từ lòng bàn chân, gót chân đến đầu gối cũng đều bầm dập ít nhiều. Khuỷu tay cũng có những vết bầm dập và xước da khiến máu dính bê bết.
Nghỉ ngơi một lúc, Michio định đứng dậy nhưng những cơn đau nhói làm cậu bé chùng chân xuống. Cơn adrenaline và noradrenaline đã không còn tăng cao như lúc luyện tập làm cơn đau đột ngột trở lại.
“May là mình chuẩn bị thuốc trước rồi!”-Michio nhăn nhó vì đau.
Lấy lọ thuốc hồi phục thần kỳ của Eldoria rưới lên người, những vết thương dần dần biến mất như chưa có gì xảy ra vậy. Michio trở lại trạng thái nguyên vẹn nhưng cơ thể như vừa được cường hóa thêm một chút. Tuy nhiên, những vết máu dính trên tay thì vẫn còn đó. Mồ hôi mồ kê sau khi tập luyện vẫn nhễ nhại khắp người. Hồi phục xong, một cơn buồn ngủ lại ập đến, ánh mắt Michio dần liu diu rồi nhắm lại. Cậu nằm thoải mái dưới nền cỏ mềm mại của thảo nguyên rồi chợp mắt một chút.
Valeria đứng nhìn từ xa đã quan sát buổi tập luyện khắc nghiệt đó. Khi nhận thấy Michio đã say giấc nồng, cô bé mới tò mò lại gần nhìn. Cơ thể trần trụi sắc nét đang ướt đẫm mồ hôi được ánh sáng mặt trời phản chiếu làm nó trở nên óng ánh như được mạ vàng. Valeria ngại ngùng nhưng lại rất hiếu kỳ, cô bé rón rén đến gần và sờ soạng cơ thể Michio. Cơ bắp khi được thả lỏng thì thật là mềm mại, tỷ lệ mỡ thấp làm những múi cơ rõ nét. Thế nhưng mùi mồ hôi trộn lẫn với máu cũng chẳng dễ chịu gì. Valeria khẽ khàng sử dụng ma thuật để rửa trôi đi mùi khó chịu và những vết loang lổ của máu.
“Cậu nên giữ sạch sẽ trước khi ngủ nghỉ chứ?”
Khi cơ thể Michio đã trở nên sạch bóng, Valeria lại tiếp tục ngắm nghía dáng vẻ cậu bé khi ngủ. Cô bé nhìn vào dòng ma khí lực chảy trong cơ thể cường tráng kia. Valeria luôn có một cảm giác bị thu hút kỳ lạ đối với Michio. Ban đầu, đó chỉ là sự tò mò vì lần đầu tiên được nhìn thấy cơ thể người khác giới. Sau đó, nó là sự ân cần và ấm áp trong từng hành động và cử chỉ của cậu nhóc. Thế nhưng đó chẳng phải lý do chính cho sự chú tâm của Valeria. Lý do thực sự là do ma khí mạch của Michio.
“Chúng có thể dẫn truyền ư?”
Valeria đặt tay lên ngực Michio, nhiệt độ cơ thể truyền vào lòng bàn tay cô bé. Trái tim đập lên từng hồi theo nhịp hít thở. Valeria vội áp sát tai vào để nghe tiếng tim đập của Michio.
“Đúng rồi! Âm thanh này thực sự là âm thanh phát ra khi…”
Michio cảm thấy lồng ngực mình có vật đè lên, cậu vô thức đưa tay ra sờ soạng và tóm chặt lấy tóc Valeria. Trong giấc mơ, Michio lại nghĩ đó là chiếc gối ngủ mềm mại trên giường ấm nệm êm. Cậu trở người và đè đầu Valeria xuống dưới đất.
“Ê! Khoan đã! Từ từ… ư ư ư…”
Bị ngực đè lên mặt khiến Valeria chẳng thể nói chuyện. Cô bé cố đẩy Michio ra, lấy ít không khí để thở nhưng nhanh chóng bị cậu nhóc trở người đè tiếp. Valeria cô mãi mới chui được đầu ra, há to miệng để hít thở. Thế nhưng Michio nhanh chóng ôm lấy sau đầu cô bé và ép sát vào người mình. Miệng Valeria vô tình mút luôn đầu ti của cậu nhóc.
“Ư ư… ứ ư…”
Mọi chuyện đi quá xa làm Valeria nổi giận và tát vào mặt Michio làm cậu giật mình tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy, ú ớ chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã thấy Valeria đang nổi giận đùng đùng bên cạnh.
“Ơ? Có chuyện gì vừa xảy ra à?”
“Đồ đê tiện!”
“Khoan! Sao tự nhiên lại?”
Valeria lại quay mặt bỏ đi, mặc kệ câu hỏi của Michio. Lần này, cô bé giận nguyên ngày luôn. Tối ăn cơm, Clara thắc mắc tại sao hôm nay mặt Valeria cứ xị ra suốt nhưng cô bé chẳng hề trả lời. Giận đến mức tối bạch nguyệt khi ngủ cũng quay mặt ra góc giường, ôm gối. Michio có cố gặng hỏi thì chỉ được đáp lại bằng sự im lặng và cái bĩu môi của cô bé.
Tối hôm đó, Michio ngủ muộn hơn hai người bạn của mình. Cậu nhớ lại buổi chiều hôm nay người mình khá sạch sẽ và khô ráo khi tỉnh dậy. Thế nhưng tự nhiên đầu ti bên phải của cậu lại hơi rưng rức và ươn ướt. Thầm nghĩ đến cái gối trong giấc mơ tát mình khiến mình tỉnh giấc. Đã thế Valeria lại còn ở đó. Michio thầm nghĩ.
‘Mình thường đọc trong truyện là pháp sư thường có tâm hồn bay bổng, đầu óc tò mò và trên hết là một linh hồn đầy trẻ trung. Bộ Valeria cũng giống trẻ con à? Nhưng con trai thì làm gì tiết sữa được đâu nhỉ?”
Sáng hắc nguyệt, Bellator và Eldoria trở về dinh thự Soluna. Cả ba đứa trẻ ngay lập tức lao ra chào đón họ trở về. Eldoria bỗng chú ý đến khuôn mặt đang tỏ ra khó chịu của Valeria liền tò mỏ hỏi han.
“Con yêu đang không vui ở đâu à?”
“Mẹ hỏi Michio và Victoria đi ấy! Họ chọc ghẹo, nói dối con!”
Eldoria cười trừ, cô biết rõ tính cách của Michio sẽ không đi nói dối hay lừa lọc bạn bè. Thậm chí còn chủ động đi xin lỗi, làm lành trước nếu vô tình xảy ra xung đột. Còn Victoria thì thường rất chiều chuộng em gái dù đôi khi có hơi vô tư thái quá chút.
“Để mẹ hỏi xem chị gái có lỗi gì với con nhé?”
Valeria bỗng có chút hơi lo lắng, bởi hôm qua cô bé đã đạp chị gái mình lăn xuống đất khi ngủ trưa. Thế nhưng khi Eldoria gặng hỏi, Victoria dường như không biết gì về việc đó. Valeria thở phào như trút được chút gánh nặng.
Về phía Michio, cậu vẫn còn nhiều bận tâm về việc gặp Velentia trong mơ, rồi sang chấn tâm lý của Clara ngày hôm qua. Thế nhưng giờ có lẽ mối bận tâm nhất với Michio là tìm cách làm lành với Valeria. Cậu liếc nhìn qua cô bé rồi quay ra thì thầm vào tai Bellator.
“Chú có biết Valeria thích gì nhất không?”
“Ma khí cụ là thứ con bé thích nhất. Nhưng không phải là ta đã mua cả đống rồi sao?”
“Không! Ý cháu là món ăn, sách hay ma khí thuật yêu thích cơ. Cháu cần quà làm lành với bạn ấy.”
“Lại gây gổ gì à? Mà cái đó chú không có rõ. Chắc Eldoria biết đó!”
Michio liền chạy qua Eldoria rồi ghé tai cô thì thầm câu hỏi vừa rồi.
“Cháu cần quà làm lành với Valeria, cô gợi ý cho cháu được không?”
Eldoria ngay lập tức hiểu ý rồi đưa cho Michio một danh sách dài những món ăn yêu thích của Valeria.
“Cô gợi ý là làm món thịt sói nướng trong hoa này. Mà nhớ để con bé nguôi ngoai chút rồi hẵng tặng nhé!”
Eldoria làm một cái nháy mắt thân thiện rồi đưa ngón tay cái làm ký hiệu ok. Michio gật đầu hiểu ý và giấu danh sách vào trong túi quần. Valeria nhìn thấy mẹ đang ra ký hiệu mờ ám với Michio liền nghi ngờ ngay. Cô bé đến hỏi nhưng Eldoria chỉ cười xuề xòa cho qua chuyện. Valeria lại quay sang lườm Michio với ánh mắt cảnh giác.
Clara bước xuống nhà với trang bị đầy đủ, cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi luyện tập đã hẹn trước với Victoria. Từ khi nghe nói con bé học được kiếm kỹ mới, cô có chút lo lắng, bồn chồn. Bellator nhìn thấy bộ giáp Clara mặc trên người thì khá bất ngờ. Cậu ta nhếch mép cười cợt nhả.
“Lâu không thấy lại hình ảnh của một hiệp sĩ bảo vệ hoàng gia Heroheim nha! Hôm nay sao cô đột nhiên có hứng thú với việc dùng lại trang bị trong đội đặc biệt à?”
“Anh phải biết rõ việc này là để đảm bảo tính mạng cho tôi chứ? Bộ giáp xích sắt của quân đội bị Victoria chém như chém hoa quả luôn kìa!”
“Hahaha! Con bé mạnh mẽ nhỉ?”-Bellator vỗ ngực tự hào cười lớn.
Clara chỉ đành thở dài, cô thầm lo lắng cho cái mạng của mình sau những buổi luyện tập với Victoria.
Valeria đến gần mẹ, kéo áo họ thu hút sự chú ý và thì thầm vào tai.
“Bố mẹ có thể cho con đến nhà thờ Calthorn hôm nay được không?”
“Bộ con không muốn ở lại nhà cùng mọi người thêm nửa ngày nữa sao?”-Eldoria thắc mắc.
“Con… con…”
Valeria nhìn sang Michio, “hứm” một cái và quay mặt đi tỏ ra tức giận.
“Con không muốn nhìn mặt cậu ấy ạ!”
“Thôi nào con yêu! Rốt cuộc đã cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Michio nhìn Valeria với ánh mắt bất lực. Cậu thầm nghĩ có thể làm lành ngay hôm nay nhưng có vẻ như là không thể rồi.
“Giờ mẹ cho con đến nhà thờ luôn đi ạ!”
“Haizz… được rồi con yêu!”
Eldoria bế Valeria vào lòng rồi bay lên, cô dùng ma thuật để tạo ra một đôi cánh bằng gió và ngay lập tức phóng ra ngoài với tốc độ đủ để loài chim cắt lớn hít khói. Tốc độ kinh hoàng làm sức gió thổi vào mặt Valeria khiến mồm miệng chẳng thể khép lại. Dù vậy, cô bé vẫn cố nói.
“Mẹ… có thể… dạy cho con… vài loại ma thuật… bay được không…”
“Được thôi con yêu!”
Eldoria giải trừ ma thuật rồi để bản thân rơi tự do cắm đầu xuống đất. Valeria sợ đến tím tái cả mặt, cô bé ôm chặt lấy người mẹ và la hét trong hoảng hốt.
“Sắp rơi! Sắp cắm đầu xuống đất rồi! Mẹ bay lên đi!”
“Bình tĩnh đi! Cỡ này chưa là gì đâu!”
Gần chạm xuống đất, Eldoria ngay lập tức điều khiển những lá cây rơi rụng dưới mặt đất thành một tấm nệm cực đàn hồi. Cô xoay lưng ngã vào tấm đệm lá và được đẩy thẳng lên không trung. Sau đó, lòng bàn chân Eldoria bắt đầu nóng lên và phóng ra một ngọn lửa cực lớn đủ sức thổi bay cả chục ngọn núi. Hoả lực khủng khiếp đẩy cả hai mẹ con bắn đi với tốc độ âm thanh.
“Dùng khí lực đi con yêu!”
Nghe theo lời mẹ, Valeria ngay lập tức dùng khí lực để có thể bảo vệ cơ thể. Lúc này, trước mắt cô bé là quang cảnh của cả một phần lục địa rộng lớn trải dài như vô tận. Lần đầu tiên được ở trên cao thế này, lần đầu tiên được bay nhanh thế này làm cho Valeria vô cùng phấn khích. Cô bé quay qua nhìn mẹ và kinh ngạc.
“Oa! Đằng sau lưng mẹ có cánh thiên thần kìa!”
“Làm gì có đâu con? Cánh của loài đại thiên nga đó! Ma thuật có thể mô phỏng lại các rất nhiều thứ, bao gồm cả đặc điểm của ma thú. Tuy nhiên, đôi cánh này cũng chỉ là hàng dùng tạm thời thôi.”
“Tuyệt thật! Con muốn thử luyện tập cách sử dụng nó!”
“Cái đó khó lắm! Sẽ mất thời gian đó nhưng mẹ tin con sẽ thành thục được thôi.”
Nói rồi, Eldoria hất tung Valeria lên không trung rồi nói lớn.
“Con thử dùng ma thuật điều khiển vật thể lên chính mình để tự lơ lửng đi.”
“Vâng ạ! Để con thử!”
Eldoria dùng cánh bao bọc mình rồi cắm đầu lao xuống như một đầu đạn tên lửa. Cô tiếp đất nhẹ nhàng bằng cách dùng khí lực để triệt tiêu lực va chạm với mặt đất. Xong cô ngước nhìn lên không trung và thấy Valeria thực sự đã lơ lửng được trên đó. Con bé học hỏi nhanh đến phi thường chỉ qua một gợi ý.
Từ trên không nhìn xuống dưới, Valeria nhìn thấy mẹ đang vẫy tay gọi mình. Cô bé giải trừ ma thuật rồi rơi tự do. Eldoria ngay lập tức tạo ra một lốc xoáy nhỏ có khả năng cuốn mọi từ miệng xuống chân lốc. Valeria nhắm mắt lại vì sợ hãi, bàn tay nhỏ bé khép nép ôm chặt lồng ngực mình. Khi mở mắt ra, cô bé đã nằm gọn trong vòng tay của mẹ.
“Tốt lắm! Con không sợ chứ?”
“Có hơi chút thôi ạ!”
Tuy nói thế nhưng trái tim Valeria vẫn đập lên liên hồi sau trải nghiệm đầy kích thích và mạo hiểm vừa rồi. Cô bé nhảy xuống đất và vươn vai, khởi động tay chân, nhảy nhảy vài cái rồi tươi cười.
“Thấy chưa? Con còn khoẻ lắm!”
“Ừ, con dũng cảm lắm!”
Eldoria vừa xoa đầu con gái vừa khen ngợi. Cô chỉ tay về phía nhà thờ Calthorn, Valeria nhìn theo hướng chỉ tay. Cô bé chợt có chút lưỡng lự, thật lòng giờ cô bé chẳng muốn đến đây nữa. Thế nhưng, vẫn có một người quan trọng có chung mục tiêu với Valeria ở đây. Cô bé ấy là lý do Valeria quyết tâm đến nhà thờ Calthorn dù đã biết sự thật là con người không thể dùng thánh thuật.
“Vậy con chào mẹ nha!”
“Ừ, tạm biệt con yêu! Tuần sau gặp lại nhé!”
Eldoria thơm một cái lên má Valeria, chào tạm biệt và bay đi mất. Valeria cứ nhìn theo bóng dáng mẹ một hồi không thôi. Cô bé có chút lưỡng lự muốn trở về nhưng đã đâm lao rồi nên chỉ đành theo lao thôi.
Bỗng nhiên, có một ai đó đột ngột ôm lấy Valeria từ đằng sau. Một cô bé có mái tóc trắng tinh khiết như và đôi mắt màu xanh dương đẹp đến mê hồn. Cô bé mặc một bộ trang phục trông giống như một nữ tu.
“Chị Valeria đã trở về! Em nhớ chị lắm đó! Tuần trước không em không được gặp nhớ lắm luôn!”
“A! Grace! Chị cũng thế!”
Valeria nhấc bổng Grace lên và ôm vào lòng. Cô bé coi Grace như em gái của mình vậy. Dù ở nhà thờ, Valeria luôn bị bọn trẻ ghét nhưng vẫn có Grace là luôn luôn bên cạnh cô bé. Bởi vì cả hai đều có mục tiêu chung là có thể học được thánh thuật.
“Chị vừa bay đến đây ạ? Bằng ma thuật ư? Dạy em được không?”
“Đợi một năm nữa bằng tuổi chị đi hẵng học nhé!”
“Ưm… dạy đi mà! Làm ơn đó! Em không đợi được đâu!”
Grace ôm lấy Valeria và nhõng nhẽo, năn nỉ. Sự dễ thương đó đã khiến Valeria phải mềm lòng. Cô bé chỉ cho Grace cách điều khiển vật thể bằng ma thuật rồi tự mình lơ lửng làm mẫu. Tuy vậy, Grace lại không phải kiểu thiên tài học cái được luôn như Valeria. Cô bé cố loay hoay một hồi, thử đi thử lại rồi đành tạm bỏ cuộc.
“Chịu thôi! Khó quá đi mất!”
“Thế nên chị mới bảo đợi một năm nữa hẵng thử mà.”
“Vậy em bằng tuổi chị là em có thể làm được ạ?”
“Hên xui! Ai biết được?”
“A! Chị ba phải vừa thôi! Ai lại đi nói thế?”
Grace và Valeria vừa gặp lại đã quấn quýt lấy nhau như thể đã không gặp lâu ngày. Cả hai vui vẻ trò chuyện rồi cùng nhau đi đến nhà thờ.
“Mà em mới nghe đồn gần đây chị đã cướp lấy bạn trai của chị gái đó. Thật không vậy ạ?”
“Bạn trai của chị gái? Chắc ý em là chuyện về Michio. Mà bạn trai gì chứ? Cậu ấy là bạn bè thường thôi mà.”
“Vậy ạ? Thế mà làm em cứ tưởng… mà em cũng muốn được gặp chị gái của chị và người anh đó ghê!”
Nghe vậy, Valeria xị mặt xuống, cô bé ậm ừ nói.
“Thực ra… bọn chị mới cãi nhau hôm qua…”
“Ể? Vậy là chị trở lại nhà thờ ngay hôm nay là do giận dỗi à?”
“Ừ, đúng là thế! Thực ra còn có nguyên do nữa… về thánh thuật đó!”
“Thánh thuật? Chị thành thục nó rồi sao?”
Valeria tỏ ra chút đắn đo và lo lắng, cô bé hơi bất an trước phản ứng của Grace sau khi biết sự thật.
“Chị mới biết gần đây thôi… con người không thể nào dùng thánh thuật được đâu. Cơ bản là do chúng ta không thể có thánh lực trong cơ thể.”
“Vậy ạ? Bảo sao em với chị cả năm nay không hề dùng được nó dù chỉ một lần.”
Grace trả lời một cách thản nhiên như thể đó chẳng là chuyện gì to tát lắm vậy. Điều đó là Valeria bất ngờ và ngơ ngác cả người ra, cô bé không ngờ rằng Grace nhanh chóng chấp nhận sự thật đó dễ dàng đến vậy.
“Sao em dễ dàng chấp nhận nó thế?”
“Ừm… để em nhớ xem…”
Grace chỉ tay vào thái dương và cố nhớ lại lý do cô bé muốn học thánh thuật. Còn Valeria vẫn nhìn cô bé bằng đôi mắt ngơ ngơ ngác ngác.
“Em nhớ rồi! Em học thánh thuật vì nghĩ nó có thể cải thiện ma thuật trị liệu của em. Em muốn được trở thành một thánh nữ có thể cứu người á!”
“Vậy sao? Giờ không học được nó hẳn em phải thất vọng và tức giận lắm nhỉ?”
“Hử? Sao phải thế? Có gì đâu ạ? Em chỉ cần luyện tập dùng ma thuật trị liệu đến mức độ thần thánh cũng phải thua. Lúc đó, dăm ba cái thánh lực gì đó đều là ruồi muỗi hết.”
Grace tự tin vỗ ngực trả lời trước mặt người chị cô bé trân quý. Valeria thì như vừa ngộ ra điều gì đó, cô bé xấu hổ rồi thấy áy náy, ân hận vì đã hành xử như một đứa trẻ nóng nảy với Victoria. Đặc biệt là phản bội lại ý tốt của Michio. Thậm chí còn nói những lời tổn thương cậu bé một cách ích kỷ.
‘Liệu giờ cậu ấy còn để tâm chuyện đó không nhỉ? Cậu ấy sẽ ghét mình mất ư?’
Tất nhiên là không! Bởi giờ Michio đang sung sướng nhảy như điên trên giường ngủ vì cậu đã tìm được bí quyết sử dụng khí lực trong cuốn sách.
“Tuyệt vời! Giờ mình sẽ thực hiện nó ngay và luôn cho nóng!”
Michio chạy đi lấy chiếc vòng tay khí cụ rồi đeo nó. Cậu bé chạy ra ngay gần bìa rừng để tập luyện việc vận và dồn khí lực vào tay và chân. Michio đứng tấn rồi đấm vào thân cây, mỗi cú đấm lại dồn một ít sức lực vào. Tâm trí cố gắng để cảm nhận một dòng năng lượng nào đó chảy trong mình. Cái cảm giác khác thường nào đó hay một nhận thức kỳ lạ nào đó, Michio cố gắng hết sức để tìm ra nó. Trong sách ghi rõ về việc sử dụng khí lực sẽ buộc phải cảm nhận bằng cơ thể. Điều đó khiến cậu bé nghĩ rằng chỉ với kiểu luyện tập thông thường và nghĩ về mỗi cú đấm, nó sẽ cho cơ thể sự cảm nhận.
Thế nhưng cứ đấm mãi, đấm mãi mà chỉ có nắm đấm chảy máu và thân cây dần nứt toác ra. Tuyệt nhiên không hề có biểu hiện nào của thứ gọi là khí cả. Michio nghĩ do bản thân chưa đủ nỗ lực nên tiếp tục luyện tập. Cậu chỉ dừng lại khi trời đã tối và đã đấm hơn một vạn lần. Victoria đứng bên cạnh Clara sau buổi luyện tập mệt mỏi, ngắm nhìn những nỗ lực mồ hôi xương máu của Michio. Mồ hôi từ sau buổi tập giờ cũng đã khô hết, cơ thể Victoria có chút dính dính vì bẩn. Thế nhưng, có vẻ như Michio vẫn chưa hề biết rằng cô bạn đã đứng nhìn mình từ nãy đến giờ.
“Cậu ấy không chú ý đến em!”
“Ờm… chắc do cậu ấy mải mê quá mà…”
“Giờ thì cái cây đó còn được chú ý hơn em! Huhu!”
“Bộ em muốn ăn đấm hả? Rèn khả năng chịu đựng cũng được ha?”
“Ý em không phải thế!”-Victoria đấm vào người Clara liên tục vì khó chịu khi bị trêu ghẹo.
“Mà cậu ấy tập kỹ thuật cận chiến thôi à? Không vũ khí ư?”
“Vâng, nó có vấn đề gì không?”
“Có, tại vì kỹ thuật cận chiến giờ rất vô dụng. Nó chẳng thể đấu lại một người thường có một con dao trên tay chứ đừng nói là lên chiến trường đao kiếm, cung thương,... Chưa kể là kỹ thuật đó còn không thể kết hợp ma khí thuật nữa. Nó là thứ vô dụng đã bị đào thải ấy.”
“Vậy ạ? Nhưng có lẽ Michio sẽ khác! Cậu ấy từng đánh bại em đó!”
“Chắc do em nhường chứ gì?”
“Em đánh hết sức mà! Đừng có làm như nỗ lực của cậu ấy là vô dụng chứ!”
Victoria nhảy ra trước mặt Clara, cô bé bĩu môi, hai chiếc má hồng phúng phính lên. Nhìn đôi má mềm mại và đàn hồi đang nảy tưng tưng trước mặt, Clara không kiềm lòng được mà chọc nhẹ ngón tay mình vào nó.
“Phù phù… chị làm gì thế?”-Victoria hất tay Clara ra và xoa xoa hai bên má hồng hào của mình.
“Xin lỗi! Chị không kiềm chế được…”
Bỗng một tiếng đổ rầm thu hút sự chú ý của cả hai người. Nhìn sang phía Michio, cái cây mà cậu bé dùng để luyện tập đã đổ ra đất. Michio nhìn xuống cái cây đổ ra đất, cậu tức giận đạp mạnh vào nó.
“Tức thật! Sao mình mãi chưa thể sử dụng khí lực thế?”
Clara nhìn thấy nguyên cái cây gỗ to đùng đó đã bị đốn hạ chỉ bằng nắm đấm. Cô có chút nể phục trước sự kiên trì của Michio. Tuy rằng, đối với cô thì điều này là một việc rất dễ dàng với một nhát kiếm.
Victoria chạy về phía Michio và nhào vào ôm lấy cậu bé. Cô bé ôm lấy eo và úp mặt vào lưng cậu bạn. Cơ thể đầy mồ hôi sau khi luyện tập vừa nhớp nháp vừa dính. Ngay lập tức, Victoria đẩy Michio ra xa.
“Eo! Michio hôi quá! Đi tắm cùng mình mau đi!”
“Ôm nữa không bạn hiền?”
“Không đâu! Không chịu đâu! Đi tắm đi!”
Victoria lắc đầu lia lịa, xua tay từ chối việc ôm Michio dù đó là điều cô bé rất thích.
“Ôm nào! Ôm đi nào! Dụi mặt vào ngực tớ luôn đi!”
Thấy dáng vẻ né tránh đáng yêu của Victoria, Michio cười một nụ cười rạng rỡ. Cậu dang hai tay và tiến về phía Victoria rồi đột ngột ôm cô bé vào lòng. Michio dúi mặt Victoria vào ngực mình rồi nắm lấy sau đầu cô bé. Cậu dùng mặt Victoria như một chiếc khăn lau đi mồ hôi nhễ nhại của cơ thể. Khuôn mặt Michio tỏ ra vẻ khoan khoái, nghịch ngợm.
“Cậu… quá đáng rồi đó nha!”
Victoria tức tối đấm một cú mạnh mẽ vào mạn sườn phải làm Michio gục ngã ngay lập tức. Đấm xong, cô bé vội vàng lau lau mặt mình. Thế nhưng mặt cô bé đã dính đầy mồ hôi lẫn chút máu của Michio làm nó chua rình lên. Càng lau, cái bẩn càng lan ra mặt. Michio nằm bệt trên bãi cỏ và ôm bụng đau đớn.
“Tớ đùa xíu thôi mà!”
“Cậu quá đáng đó! Đi tắm với tớ nhanh!”
“Ư… tại thấy cậu tự nhiên làm khuôn mặt bối rối với né tránh nên tớ mới muốn trêu ghẹo một chút…”
Nói rồi, Michio nằm ngửa ra đất. Victoria ngay lập tức vác cậu bạn lên vai rồi chạy một mạch về dinh thự và lao đầu vào bồn tắm.
Tắm xong thì lũ trẻ xuống dưới cùng ăn bữa tối với bố mẹ và Clara. Cả gia đình nhỏ đã có một bữa ăn đầy ấm cúng và ngon lành bên nhau mà không có ai đó mang cớt về phá đám.
Rồi buổi tối đó, Michio vẫn có chút suy nghĩ về chuyện làm lành với Valeria. Cậu mở danh sách mà Eldoria đưa chiều nay để tìm hiểu cách chế biến những món ăn mà Valeria yêu thích. Tuy nhiên, nguyên liệu có thể là một vấn đề. Bỗng trong đầu Michio nghĩ đến Zoa cùng đống đồ ăn mà nó mang đến cho cậu khi luyện tập.
‘Mình sẽ thử lén vào khu rừng ma ám đó xem sao?’
Victoria bước vào phòng ngủ sau khi đã vệ sinh răng miệng xong. Cô bé dụi dụi mắt và lấy tay che miệng, ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ. Ngay lập tức, cô bé nhảy lên giường cái uỳnh rồi bò đến chui vào lòng Michio, ôm cậu bạn ngủ thiếp đi. Thấy khuôn mặt yên bình khi ngủ của Victoria, Michio cũng gác chuyện Valeria snag một bên rồi ôm cô bé ngủ.
Cả hai đứa trẻ đã ngủ rất ngon vì buổi luyện tập chiều nay đã tiêu hao rất nhiều năng lượng. Chẳng bù cho Valeria, giờ đang phải thao thức vì ân hận việc đã nổi cáu với Michio vì lý do ngớ ngẩn. Đám trẻ ở nhà thờ đã say giấc nồng. Grace đang nằm cùng mọi người, cô bé vừa ngủ vừa mỉm cười, có vẻ như đang có một giấc mộng đẹp.
Valeria mất ngủ liền lén ra ngoài nhà thờ vào nửa đêm, cô bé ngắm nhìn bầu trời. Mà đêm hắc nguyệt, mọi thứ đều tối mịt, đến cả âm thanh của động vật hay côn trùng trong đêm cũng không hề thấy. Bầu trời chẳng hề lấp lánh lấy nổi một ánh sao. Bởi những hạt liton đã bị mặt trăng đen hấp thụ hết, nó đứng một mình trên bầu trời và toả ra sắc tím huyền bí. Khung cảnh lúc này chìm trong sắc tím và sự yên ắng, giống như khung cảnh trong một bộ phim kinh dị vậy.
Valeria nằm dưới sân cỏ của nhà thờ Calthorn-nơi lũ trẻ thường hay vui chơi. Cô bé không hề sợ màn đêm này, bởi những ngày bị bắt nạt và cô lập ở nhà thờ còn đáng sợ hơn. Valeria lúc mới đến đây thường mất ngủ, cảm giác trống vắng khi không còn Victoria bên cạnh là nỗi cô đơn khó tả. Mỗi lúc như thế, việc nằm dưới bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh của bạch nguyệt hoặc để ánh sáng tím huyền ảo của hắc nguyệt bao trùm lấy bản thân luôn là một cảm giác tuyệt diệu.
Cứ như thế, một đêm lại trôi qua. Valeria đã ngủ thiếp đi ngoài sân vườn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, khuôn mặt mũm mĩm của Grace đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé. Valeria lấy tay véo nhẹ hai bên má Grace thay cho lời chào buổi sáng.
“Chị lại nằm ngoài này rùi! Bộ chị mộng du hả?”
“Ừ, chắc là thế đó!”
“Do chị gặp căng thẳng gì đó đúng không? Có gì nói với em đi! Mộng du hay căng thẳng đều không tốt!”
Valeria ngồi bật dậy và nhìn vào khuôn mặt non nớt, đáng yêu của Grace rồi thở dài.
“Haizz…Em muốn biết sao?”
Grace gật đầu và chăm chú nhìn vào mắt Valeria.
Valeria bỗng có chút e dè né tránh ánh mắt quan tâm đó. Cô bé luôn muốn bản thân tỏ ra trưởng thành trước Grace. Vụ việc của Michio hẳn không thể nào nói ra được.
“Chị hơi… mà thôi! Em còn bé! Không hiểu được đâu!”
“Em kém chị có một tuổi thôi đó. Em không phải là em bé so với chị đâu đấy.”
“Em vẫn là đứa con nít trong mắt chị thôi! Nên chị không muốn nói!”
“Ư ư… chị lúc nào cũng thế!”-Grace giận dỗi nói với giọng nũng nịu.
Valeria bật cười, có bé thấy dáng vẻ nũng nịu của Grace quá đỗi dễ thương.
Từ trong nhà thờ, Albert bước ra ngoài với cả quyền trượng và kiếm. Cậu ta lại muốn thách đấu với Valeria để chứng tỏ thực lực như mọi khi. Đúng là một cậu bé hiếu chiến.
“Lại cậu à? Albert đúng không nhỉ? Thua chưa đủ sao?”
“Im đi! Lần này tôi sẽ thắng!”
“Anh không thắng được chị Valeria đâu, anh Albert! Chị ấy quá mạnh! Anh sẽ bị thương đó!”-Grace xen vào giữa cuộc thách đấu như mọi khi của Albert và cố ngăn cản.
“Anh sẽ không bị thương đâu! Em yên tâm đi!”-Albert xoa đầu Grace rồi gạt cô bé qua một bên.
Bọn trẻ ở nhà thờ lại hóng hớt ra xem trận đấu của Valeria và Albert. Đối với đám nhóc, Valeria như một con quái vật còn Albert như một hiệp sĩ can đảm luôn thách thức quái vật để tiêu diệt nó. Ai ai cũng cổ vũ cho Albert dù lần nào kết quả của trận đấu cũng là chiến thắng áp đảo của Valeria.
Valeria đứng dậy và nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ. Nhìn thấy điều đó, Albert lập tức nổ hết da gà da vịt lên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chưa kịp vào tư thế chuẩn bị, trời đất trước mắt Albert đã đảo lộn. Cậu ta bị hất tung lên không trung hơn 10m và bị xoay vòng vòng trong một cơn lốc.
“Cậu lại thua rồi!”
Valeria giải trừ phép lốc xoáy, Albert hạ cánh xuống đất an toàn nhưng đầu óc lại xoay mòng mòng. Cậu sủi bọt mép nằm giật giật một chỗ. Xung quanh, bọn trẻ lại xì xào bàn tán về trận đấu.
“Con quái vật đó lại thắng rồi!”
“Tội nghiệp Albert! Cậu ấy kiên trì thật!”
“Đúng là quái vật mà! Nghe nói nó là ác ma của Lilith đó!”
“Thật sao? Vậy một ngày nào đó nó sẽ bị Aurora diệt trừ thôi.”
Valeria cắn môi, cô bé lẳng lặng quay lưng về phía mọi người rồi đi chỗ khác. Grace loay hoay nhìn Valeria và nhìn mọi người. Cô bé không biết bảo vệ người chị đáng quý thế nào.
“Mọi người… đừng có nói chị Valeria như thế…”-Grace run run giọng nói.
Chẳng ai thèm để ý đến lời của Grace cả. Cô bé liền tức giận quát lớn hơn.
“Mọi người! Đừng ai nói xấu chị Valeria nữa!”
Những đứa trẻ chú ý đến Grace một lát rồi lại chăm chú vào câu chuyện của mình. Cảm giác bức bối đến bất lực đó luôn là thứ Valeria phải chịu đựng suốt một năm ở đây. Cô bé chỉ có cách là rời đi một mình mỗi khi chuyện tương tự xảy ra. Grace quay về phía Valeria nhưng cô bé đã biến mất từ lúc nào.
Sáng bạch nguyệt thứ hai, từ lúc sớm tinh mơ, Michio đã đeo vòng tay khí cụ rồi cố đấm ăn xôi như mọi khi để luyện tập khí lực. Cậu không hiểu cái gợi ý về cảm nhận cơ thể ở cuối trang sách. Cứ như thế mà luyện tập theo cách thông thường. Cố gắng để có thể tìm được sự “cảm nhận” đó trong một khoảnh khắc.
Sau buổi tập, Michio lại ngồi bực tức ở dưới gốc cây.
“Quái quỷ! Sao mình không dùng được nó? Mình kém cỏi đến vậy sao? Như vậy thì làm sao đủ để đồng hành bên cạnh bọn họ được?”
Dằn vặt xong, Michio đứng dậy và trở về dinh thự. Cơ thể đã mệt mỏi đến rệu rã sau buổi tập luyện. Cậu bé lao ngay vào phòng tắm để dội nước qua người, lau đi mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên cơ thể. Trở về phòng ngủ, Michio lao đầu vào nghiên cứu về khí lực.
Victoria vẫn còn nằm ngủ trên giường, tướng ngủ thì dạng chân banh cả háng ra, đạp chăn gối tứ tung. Do nằm lăn lộn nên áo của cô bé cũng bị kéo lên quá ngực để lộ hết bụng. Tay phải cô bé vô thức gãi rốn còn tay trái thì để gối đầu.
Michio nhìn sang Victoria rồi theo thói quen, ân cần đặt cô bé nằm ngay ngắn lại và cẩn thận đắp chăn.
“Trông cậu ngủ ngon thế này thì khó mà làm phiền thật đấy!”
Michio xoa trán của Victoria một lúc, ngắm khuôn mặt say ngủ của cô bé. Rồi cậu quay lại bàn học và lật sang trang sau của cuốn sách.
“Đùa nhau à? Ahahahaa!”
Michio nhảy cẫng lên trong sự hân hoan vui sướng, cậu hét ấm trời như thể vừa vớ được mỏ vàng vậy. Victoria giật mình bật dậy rồi cầm cái gối ném thẳng vào mặt Michio. Cô bé dụi dụi mắt rồi lăn ra ngủ tiếp.
“Xin lỗi! Tớ lỡ phấn khích!”
Michio đã tìm được bí quyết sử dụng khí lực ở trang sau cuốn sách. Hôm qua, sau khi đọc về khí lực, cậu bé đã quá mải vội nên đã hiểu nhầm về cái gọi là “cảm nhận cơ thể”. Nó không phải là dùng đầu óc đề cảm nhận mà để tự cơ thể phản ứng.
Michio lao ngay lập tức xuống phòng bếp và bật bếp lửa lên rồi cho tay vào ngay lập tức. Cái nóng của ngọn lửa đã làm cậu vội vàng rụt tay lại theo phản xạ. Tiếp tục chơi ngu có thưởng, Michio cố định tay mình lại để nó không rút ra ngay lập tức khi vừa mới thấy nóng.
“Làm thôi nhỉ? Trông có hơi sợ…”
Michio nhắm chặt mắt vì sợ đau rồi thò tay vào lửa, cái nhiệt độ gây bỏng rát đó ngay lập tức truyền vào tay. Thế nhưng nó không hề bị cháy xém hay bỏng ngay lập tức, một lớp khí kỳ lạ nào đó làm ngọn lửa né tránh bàn tay. Michio dần mở mắt ra và nhìn thấy hiện tượng đó. Khí lực đã dồn hết lên bàn tay để triệt tiêu đi nhiệt độ và sự cháy của ngọn lửa. Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một lớp hào quang kỳ lạ.
Khí lực trong cơ thể vốn hoạt động một cách vô thức để bảo vệ cơ thể. Nó giống như việc hít thở, rút tay lại khi nóng hoặc lạnh, né tránh khi thấy vật gì đó bay về phía mình… Tất nhiên vẫn có thể kiểm soát nó để tập trung vào một chỗ trong một thời gian nhất định. Việc thò tay vào lửa của Michio là để kích thích khí lực trong cơ thể hoạt động. Khí lực giống như một phản xạ vậy.
Giống với các chiến binh luyện tập lâu ngày, họ sẽ hình thành các phản xạ có điều kiện. Khí lực cũng có thể được tập luyện để vận dụng cho các trường hợp nhất định mà cơ thể cần ngay lập tức. Còn trong đa số trường hợp, nó sẽ hoạt động như một phản xạ không điều kiện để bảo vệ cơ thể. Khi luyện tập với thân cây, những cú đấm liên tục của Michio đã không bị phản lực làm rách cơ cũng là do khí lực đã hoạt động để triệt tiêu nó.
Tuy vậy, vốn khí lực của con người sẽ không hoạt động nếu không có khí cụ làm vật dẫn truyền. Vậy nên việc thò tay vào lửa của Michio vẫn là một trò chơi liều ngu ngốc mà thôi.
Sau khi nắm được bản chất của khí lực, Michio lao đầu vào tập luyện, hoàn thiện một phản xạ có điều kiện cho cơ thể để sử dụng khí lực. Nói cách khác, cậu bé đã bước được bước đầu tiên vào con đường sử dụng khí thuật cơ bản.
Ba hôm sau, Michio đã tạm thời điều khiển được khí lực bằng các phản xạ không điều kiện. Bằng cách dùng hết sức bình sinh để đấm vào tảng đá, mỗi cú đấm như thể để mặc thịt nát xương tan. Michio đã có thể giải phóng khí lực thông qua những cú đấm như thế. Tương tự, cậu cũng làm được điều đó với chân và ứng dụng nó trong việc chạy nhảy.
Tâm trạng Michio khoan khoái như trúng xổ số độc đắc, cậu vui vẻ vừa đi vừa nhảy nhót và hát ca. Victoria không hiểu sao cậu bạn mình lại vui như vậy. Cô bé tò mò hỏi nhưng Michio chỉ tươi cười nói đó là bí mật.
Còn Clara, cô chỉ nhìn thấy việc tâm trạng Michio thất thường mấy ngày hôm nay. Cậu bé ngày nào cũng lao đầu vào việc tập luyện xong lúc thì mặt xị xuống, giờ lại nhảy nhót tung tăng. Clara đã thầm lo lắng vì nghĩ Michio có chút… bệnh tâm thần.
Từ cửa sổ phòng nhìn ra ngoài, Clara ngày nào cũng thấy Michio tập luyện liên tục không biết mệt mỏi. Đúng hơn là cậu bé nốc thuốc hồi phục để lấy lại thể trạng rồi tiếp tục tập. Mỗi sáng khi vừa mới kịp tỉnh dậy pha cà phê và uống, cảnh Michio chơi liều đã đập ngay vào mắt Clara. Điều đó càng làm cô chắc chắn hơn về việc Michio có vấn đề về tâm lý.
“Mình cứ nghĩ Michio là đứa bình thường nhất trong đám trẻ. Ai ngờ… mình có nên giúp đỡ cậu bé chút không?”
Trở về phía Valeria, tâm trạng của cô bé giờ đây đã xuống đáy vực rồi. Suốt ba ngày nay phải chịu những lời đàm tiếu, mục đích cố gắng thì cũng đã không còn. Grace thì lại không bận tâm đến chuyện thánh thuật nhiều như cô bé nghĩ. Giờ đây, Valeria chỉ muốn về nhà.
Hôm nay, bọn trẻ có thể học ma thuật với cha xứ Vesperis. Ông ấy tuy không có năng khiếu nhiều về ma thuật nhưng dạo gần đây lại có hứng thú học và tìm hiểu về nó. Bởi vậy, bọn trẻ ở nhà thờ cũng được tập làm quen ma cụ và điều khiến ma lực mức cơ bản.
Vesperis bước ra chỗ Valeria đang ngồi một mình và đặt tay lên vai cô bé.
“Con có sao không? Có điều gì không vui à?”
Ông ngồi xuống bên cạnh Valeria, cô bé đang ngồi ôm đùi trầm ngâm suy nghĩ. Thấy vậy, cha xứ cũng bắt chước dáng ngồi ôm đùi của Valeria.
“Cha nghe nói nếu ngồi như này, não sẽ hoạt động tốt hơn đấy!”
“Vậy ạ?”
“Con có tâm trạng gì tồi tệ à?”
“Không ạ!”
“Đừng có dối cha! Cha tiếp xúc với quá nhiều với trẻ con, đủ để biết khi nào chúng đang buồn bực rồi.”
Valeria không nói gì, cô bé chỉ ngước mắt nhìn Vesperis. Suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Con muốn về nhà! Không muốn ở nhà thờ nữa!”
Nghe điều đó, khuôn mặt Vesperis biến sắc ngay lập tức. Ông dồn dập hỏi Valeria.
“Khoan đã! Chẳng phải con còn chưa học được thánh thuật sao? Con còn cần ở lại đây!”
“Chắc con không cần nó nữa! Bởi con nghĩ mình sẽ thành thạo ma thuật đến mức vượt qua thánh thuật là được rồi ạ.”
Vesperis cứng họng, ông cố gắng suy nghĩ để tìm cách thoả thuận để níu giữ Valeria ở lại.
“Vậy chẳng phải ở nhà thờ, con đang học được cách điều khiến ma lực tốt hơn thông qua việc sạc đá ma thuật sao? Điều đó quá tốt còn gì?”
“Cái đó… con nghĩ con cũng có thể tập luyện ở nhà được. Gần đây, con có một cậu bạn rất thông thái có thể giúp con điều đó.”
Khuôn mặt Vesperia càng lúc càng hoảng hốt, lo lắng sau mỗi câu trả lời của Valeria. Ông vẫn chưa muốn cô bé trở về dinh thự lúc này.
“Còn Clara thì sao? Chẳng phải theo thoả thuận của chúng ta, Clara sẽ đến dinh thự Soluna để dạy kiếm thuật cho chị gái con. Nếu con về thì Victoria sẽ mất thầy đó.”
“Cái này…”
Valeria bỗng đắn đo, cô bé nhớ đến chị gái mình. Bỗng cảm giác ân hận dâng trào đến khó tả. Cúi gằm mặt xuống một lúc, Valeria thở dài rồi đứng bật dậy.
“Hãy nghĩ về chị gái đi Valeria! Con có thể giúp đỡ chị mình mà!”
Valeria quay về phía Vesperis, cô bé nhìn khuôn mặt đang có chút hồi hộp, lo sợ điều gì đó của ông. Valeria thở dài rồi nói.
“Vâng, có lẽ con sẽ ở lại thêm ít lâu nữa…”
Vesperia thở phào, giờ ông đã có chút yên tâm. Có vẻ như ông vẫn còn cần Valeria ở lại nhà thờ để thực hiện một điều gì đó.
“Giờ con có muốn cùng ta đến chỗ mọi người không?”
Vesperis đứng dậy rồi đưa một tay ra để Valeria nắm lấy. Thế nhưng có vẻ như cô bé chỉ nhìn chằm chằm bàn tay sần sùi đầy vết chai sạn dính đầy đất cát đó. Thấy vậy, Vesperis ái ngại đập tay vào hai bên áo để phủi bụi.
“Xin lỗi con! Nãy ta có giúp mọi người trong làng thu gặt rau củ ấy mà.”
“Ừm, con không bận tâm đâu! Cha có cần con làm sạch tay cho không?”
“Không! Không! Cha tự đi đến vòi nước được mà. Con hãy đến chỗ mọi người trước đi. Hôm nay ta sẽ chỉ mọi người về ma thuật gió đó. Cha mới học được gần đây thôi.”
Nói rồi, Vesperis lúng túng chạy đi. Valeria cũng đến chỗ đám trẻ đang tụ tập. Chúng rất tò mò và hứng thú với bài giảng của cha xứ hôm nay về ma thuật phong. Grace có vẻ đã đến đây đầu tiên, cô bé đang quay tới quay lui đi tìm Valeria.
Một lúc sau, Vesperia bước ra với một chiếc quạt khổng lồ rồi nói lớn với đám nhóc.
“Các con hôm nay muốn học ma thuật phong không?”
“Có ạ!”-Đám trẻ đồng thanh trả lời.
“Hôm nay cha mang đến cho các con một ví dụ dễ hiểu cho ma thuật phong đây.”
Nói rồi, Vesperis cầm chiếc quạt khổng lồ và phẩy phẩy mấy cái. Gió từ chiếc quạt thổi vù vù, man mát làm tóc mái của Valeria bị hất lên. Phẩy quạt xong, Vesperia bước xuống.
“Gió-bản chất là những dòng không khí chuyển động trong môi trường quanh chúng ta. Cha có thể dùng quạt hay bất cứ thứ gì để khiến không khí di chuyển và tạo ra gió.”
“Vậy ứng dụng nó với ma lực thế nào ạ?”-Grace giơ tay đặt câu hỏi.
“Đúng là câu hỏi hay! Như tay đã biết-ma lực vốn có tính định hình cao. Ta có thể định hình chúng và tạo ra các hiện tượng có trong tự nhiên thông qua ma cụ. Phong ma pháp cũng hoạt động như thế.”
Vesperis chạy đến chỗ Valeria rồi cúi xuống hỏi cô bé.
“Con giúp ta trợ giảng được không?”
“Được ạ!”
“Đầu tiên, ma thuật gió có thể thi triển bằng cách khuếch đại chuyển động có sẵn trong không khí.”-Vesperia quay ra nói với lũ trẻ.
Nói rồi, ông phẩy tay một cái. Một luồng khí nhỏ được tạo ra từ lòng bàn tay. Vesperis ngay lập tức dùng ma pháp khuêch đại nó, làm chúng lớn dần như một cơn gió thoảng của mùa hè.
“Thứ hai, ta có thể tạo ra một cái quạt vô hình rồi quạt tung mọi thứ lên.”
Vesperis dùng đũa phép và hất đầu đũa từ dưới lên. Một cơn gió mạnh mẽ được tạo ra thổi tóc của những đứa trẻ bay phấp phới. Trong đầu ông lúc này đã hình dung ra một chiếc quạt trên tay thì vì là đũa phép.
Nhìn thấy phong ma thuật của Vesperia, đám trẻ đều trầm trồ vỗ tay khen ngợi. Tiếp vỗ tay ca ngợi rôm rốp vang khắp sân sau của nhà thờ.
“Cách thứ ba, ta có thể tự tạo ra gió bão bằng khả năng tưởng tượng để định hình ma lực luôn. Tuy nhiên, cha chắc chắn mình không đủ trình để làm điều này nên Valeria sẽ làm nó.”
Nói rồi, Vesperis nhường chỗ cho Valeria thể hiện. Thấy màn trình diễn đầy tự tin của Vesperis-một người không hề có năng khiếu ma lực, Valeria như được truyền cho chút can đảm.
Cô bé bước lên trước mặt mọi người. Thấy mặt Valeria, đám trẻ lại bắt đầu nói xấu như mọi khi. Thế nhưng hiện tại, cô bé không bận tâm đến nó mà chỉ chú tâm đến việc trình diễn khả năng của bản thân.
“Mình xin phép bắt đầu!”
“Chị cố lên!”-Grace chen chúc trong đám nhóc, cố chui đầu ra để cổ vũ Valeria.
Nhìn thấy Grace, Valeria bật cười. Cô bé là thiên tài nên chắc chắn làm được chứ không phải không. Thế nhưng lời động viên vẫn như tiếp thêm sức mạnh cho cô bé. Valeria dùng ma thuật phong, cô bé nhớ lại hình ảnh của mẹ khi bay vèo vèo bằng phong ma thuật và thử mô phỏng lại nó.
Valeria ngay lập tức bay thẳng lên không trung. Bao quanh cô bé là những cơn gió mạnh mẽ đang nâng cả cơ thể nhỏ bé lơ lửng trên không. Grace ở dưới đất nhìn lên đầy trầm trồ. Vesperis thì không ngừng vỗ tay khen ngợi. Albert cũng há hốc mồm khi nhìn thấy Valeria bay lơ lửng trên đó.
Để trình diễn tài năng, Valeria thậm chí còn bay lượn vòng qua vòng lại, lộn nhào trên bầu trời như thể là chủ nhân của những cơn gió.
“Wow! Đỉnh thật đó!”-Grace kinh ngạc hô lớn.
“Con cẩn thận kẻo ngã! Bay thấp thôi!”-Vesperis nhìn với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vâng, con xuống ngay đây ạ!”
Valeria lao xuống và tiếp đất bằng tư thế anh hùng. Cô bé nhìn mọi người, nghĩ rằng ai cũng sẽ trầm trồ với tài năng của mình. Thế nhưng bọn trẻ lại nhìn với ánh mắt e dè. Bỗng một thứ gì đó rơi bộp xuống đất làm mọi người chú ý.
“Đó… đó là chiếc vòng cổ của Valeria đúng không?”-một đứa bé sợ hãi.
“Nó là ma cụ của Valeria. Hình như nó đứt ra và bay cùng bạn ấy.”
Valeria vội vàng chạy đến để lấy lại chiếc vòng. Thế nhưng cú tiếp đất vô tình làm cô bé bị chuột rút. Một đứa nhóc đã nhặt được nó.
“Này, liệu có phải khả năng ma thuật của Valeria mạnh mẽ đến thế là nhờ có ma cụ này không?”
Nói rồi, thằng nhóc thử dùng ma lực lên chiếc vòng cổ. Nhưng nó không hề có phản ứng làm cậu bé sốc vì nhận ra điều gì đó.
“Cái này… nó không phải ma cụ!”
Đám nhóc từ e dè chuyển sang sợ hãi nhìn Valeria. Vốn sợi dây chuyền Valeria hay đeo là thiết bị theo dõi của Eldoria nhưng vì nó khá giống ma cụ nên bọn trẻ đã không để ý việc Valeria có thể tự do dùng ma lực. Đây là bí mật mà Valeria đã che giấu cả năm nay, không cho ai biết.
“Đừng nói là… Valeria đã dùng ma thuật mà không cần ma cụ đấy nhé!”
“Điều này… chỉ có ma thú mới có khả năng làm được thôi! Rốt cuộc Valeria là gì?”
Valeria nhanh chóng hồi phục được chân và lao đến. Cô bé xô ngã thằng nhóc vô duyên đang cầm chiếc vòng cổ của mình. Thằng bé ngã xuống đất, run rẩy chỉ tay vào mặt Valeria, hét lớn.
“Quái… quái vật! Nó là quái vật!”
Valeria thẫn thờ khi nghe thấy điều đó, cô bé nhìn xung quanh và rồi thấy những ánh mắt dè chừng, sợ hãi của đám trẻ. Cô bé thẫn thờ, không nói nên lời. Ngay lúc này, trong đầu Valeria chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.
‘Mình muốn về nhà! Em muốn về bên chị, Victoria! Tớ muốn về bên cậu, Michio! Con muốn về bên bố mẹ!’
Tiếng hò hét, chửi bới của đám trẻ vẫn vang lên. Có đứa còn quá khích bốc nắm đất có viên đá bên trong rồi ném thẳng về phía Valeria.
Ngay lập tức, một hình bóng lao ra che chắn cho cô bé. Albert đã đứng ra và dang rộng tay, mặt đối mặt với đám trẻ. Cậu nhìn chúng với ánh mắt hăm doạ. Viên đá bay trúng trán cậu khiến nó chảy máu.
“Này! Cấm các người động vào đối thủ của tôi! Hiểu chưa?”
Grace cũng nhanh chóng lao ra làm dang tay che chắn Valeria và đối mặt với mọi người.
“Không được động vào chị ấy!”
Thế nhưng, Valeria đâu cần những người yếu đuối hơn mình bảo vệ. Như vậy chẳng phải là cô bé còn yếu đuối và thua kém cả những kẻ kia. Valeria ngồi đó, cô bé chẳng quan tâm đến những người đang đứng ra bảo vệ mình. Ngay lập tức, Valeria bay vút lên trên bầu trời rồi nhìn xuống mọi người. Rồi cô bé nhìn về hướng mà cô bé cho là nhà và bay vút đi.
Vesperis vội vã chạy theo nhưng bóng dáng Valeria bỗng chốc biến mất trên bầu trời.
“Tại sao chứ? Mình chỉ là có thiên bẩm thôi mà. Mình không phải quái vật!”
Valeria bay như một chú chim cắt lao đi săn mồi trên bầu trời. Cô bé vừa bay vừa gạt đi những giọt nước mắt đang tuôn trào.
Victoria đang nằm nghe Michio kể về những thứ trong cuốn sách năng lượng. Bỗng nhiên một cảm giác bất an chạy khắp cơ thể cô bé. Ngay lập tức, Victoria nhìn về phía khu rừng ma ám.
“Valeria có chuyện gì rồi?”
“Là sao? Valeria giờ đang ở nhà thờ mà!”
“Linh cảm mách bảo tớ có chuyện rồi!”
Dứt lời, Victoria đi đến cửa sổ rồi mở toang nó ra và lao thẳng qua. Cô bé chạy vút về hướng của khu rừng thuộc lãnh địa của gia đình. Khu rừng được mệnh danh là địa điểm ma ám chết chóc.