Sau khi Victoria hốt hoảng chạy đi, Michio đã không đuổi theo vì cậu nghĩ rằng cô bé sẽ ổn thôi. Mà cậu có đuổi theo thì cũng chẳng thể bắt kịp Victoria được.
Tuy nghĩ thế nhưng Michio vẫn cứ không an tâm. Cậu tiếp tục đọc sách nhưng lại vì mong ngóng Victoria trở về mà nhìn ra cửa sổ. Lúc đi tập, Michio cứ mải đi loanh quanh bìa rừng. Đến bữa trưa, bàn ăn đầy món ngon chỉ có mình Clara và cậu ngồi ăn.
“Em có thấy Victoria đâu không? Em ấy chưa đói à?”
Michio nhìn chằm chằm ra cửa sổ, hướng khu rừng. Clara ngồi đối diện ánh mắt đầy căng thẳng và lo lắng của Michio. Cô đột nhiên cảm thấy ngại ngùng khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
“Trên mặt chị có điều gì lạ à? Hay do quần áo của chị?”
Clara đưa tay lên sờ mặt rồi chỉnh lại quần áo của bản thân sao cho tươm tất lại. Cô đang mặc một bộ áo sơ mi đơn giản với ống tay rộng, nếp gấp tạo thành hình bông hoa nở rộ. Măng sét áo được thiết kế gọn gàng bám sát cổ tay rất dễ chịu. Màu áo trắng của vải bông-cotton tinh khiết và mỏng manh bám sát cơ thể. Đôi khi những đường nét quyến rũ của Clara cũng có thể lấp ló qua những lớp vải.
Bỗng Clara đột ngột ngại ngùng khi nhận ra điều gì đó. Cô nhìn Michio rồi cố gạt phăng suy nghĩ đó đi.
“Không thể nào! Bộ em đã có những ý nghĩ đó rồi à?”
Michio không nói gì mà chỉ nhìn chăm chú ra hướng cửa sổ. Clara cứ nghĩ đó là ánh nhìn dành cho cô nên càng bối rối.
Ngày hôm nay, Clara đã đem đồ lót của mình đi giặt. Nó là bộ đồ lót chuyên dụng trong quân đội, nó bó sát với cơ thể và khá thuận tiện trong việc mặc vào rồi di chuyển và chiến đấu. Bởi thế, Clara khá ưa chuộng nó mặc thường xuyên. Một phần là vì cô không muốn quấn vải quanh ngực nữa. Thế nhưng từ khi đến dinh thự Soluna, ở đây có cả tá đồ lót đủ mẫu mã hình dáng khác nhau làm Clara bối rối. Eldoria đã chuẩn bị nó cho cô nhưng cô lại không hề biết mặc chúng.
Cứ nghĩ rằng Michio đang nhìn vì bản thân thả rông, Clara vội lấy tay che chắn ngực lại. Cô quay lưng ra đằng sau và ấp úng hỏi.
“Xin lỗi em! Cái này quá khổ trông hơi khó coi đúng không? Với lại áo sơ mi có hơi khêu gợi quá không? Chị cứ nghĩ là…”
Michio giờ mới nhận ra vẻ mặt bối rối của Clara.
“Dạ? Bộ có chuyện gì với quần áo của chị à? Đúng là thân hình chị đẹp thật mà, mặc như vậy rất hợp dáng luôn!”
Clara xấu hổ vội vàng đứng dậy đi thay quần áo. Cô rời khỏi ghế ăn. Do đang quay lưng về phía Michio, cô vô tình để lộ mông mình. Sẽ không có gì đáng nói nếu như cô mặc một cái quần âu màu đen. Thế nhưng, cô lại mặc một chiếc váy dài làm bằng vải xuyên thấu-sheer. Vốn nó là phụ kiện đi kèm khi mặc váy trắng cùng chất liệu vải với chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Nhưng Clara không biết điều đó và chỉ mặc chiếc váy vải sheer mà thôi. Đã vậy, cô còn đang mặc một chiếc quần lót ren đen mà Eldoria mua nữa chứ.
Michio nhìn thấy kiểu mặc váy sai cách đó của Clara thì phụt cười. Cậu tạm thời quên đi nỗi lo lắng về Victoria trong thoáng chốc.
Thấy Michio đột nhiên cười, Clara quay về phía sau và nhìn thấy bờ mông săn chắc cũng chiếc quần ren quyến rũ đang lộ ra trước mặt cậu nhóc. Cô ngại đỏ hết cả mặt và rối rít cả lên.
“Em biết đấy! Chị chưa bao giờ mặc đồ của quý tộc cả. Chị không biết cách phối đồ với cả lần đầu chị thấy mấy quần áo kiểu này…”
“Hahahaha! Em biết nên mới buồn cười chứ! Đáng lẽ chị nên mặc thêm chiếc váy cotton bên trong rồi mới mặc thêm váy sheer bên ngoài. Với cả quần lót có loại cùng màu đó chị.”
Michio vừa cười vừa giảng về kiến thức thời trang của mình. Vốn đây không phải kiến thức cao siêu gì mà nó lại phổ biến trong các cuốn sách về thời trang của vương quốc Summonar. Thời trang của vương quốc này khá phổ biến và độc đáo, thậm chí có nét của thời hiện đại. Bellator và Eldoria khá thích ghé qua nơi này.
“Vậy là…”
Clara ngại ngùng né tránh ánh mắt của Michio.
“Trông chị ăn mặc như này… trông ngố tàu lắm hả?”
“Không sao! Ai lần đầu chẳng có lầm lỡ! Em có thể chỉ cho chị cách phối đồ đúng hơn.”
“Tự nhiên phải nghe một đứa nhóc dạy mình mặc sao cho đúng… Ngại thật đấy!”
“Không sao cả mà! Không biết thì ta cứ tìm hiểu là được rồi!”
“Vậy… ăn xong bữa trưa đã nhé!”
Clara nâng bát súp lên rồi vội vàng ăn, cô cố ăn nhanh để quên đi sự ngượng ngùng đến chín mặt vừa rồi. Michio cũng bắt đầu cầm dĩa và thìa lên để ăn thịt dê nướng. Cậu bỗng nghĩ đến Valeria. Chợt nhớ ra trước lúc đi Victoria có nói đến em gái mình đang gặp rắc rối. Michio lại càng bất an hơn.
Thế nhưng có thực mới vực được đạo, trước mắt Michio cần lấp đầy chiếc bụng đang đói meo móc của bản thân trước đã.
Sau khi ăn xong, Michio đã đến phòng ngủ của Clara và hướng dẫn cô ấy về cách mặc các loại quần áo. Đầu tiên là về áo ngực.
“Cái áo ngực dây này, chị nên mặc khom người về phía trước để mặc.”
Clara khom người về trước theo lời Michio, cô có chút căng thẳng và lo lắng hơi thái quá.
“Như này á?”
“Chị phải cởi áo sơ mi ra trước chứ!”
Clara lúng túng nên quên mất điều gì nên làm trước làm sau. Cô vội vàng kéo vạt áo dưới lên rồi chui đầu ra khỏi áo. Vô tình bộ ngực lớn của cô kẹt vào thân áo khiến chúng nảy lên khi bị kéo ra. Điều này làm Clara xấu hổ nhìn sang Michio.
Với sự tinh tế của mình, Michio đã quay lưng về phía sau khi Clara thay đồ.
“Chị xong chưa?”
“Rồi! Sau đó làm gì nữa?”
Michio ân cần đến và chỉ cho Clara cách mặc áo ngực dây, từ phần cài cúc sau áo cho đến việc chỉnh lại sao cho ngực mình thoải mái. Điều này làm cho Clara cảm thấy lúng túng.
“Sao em có vẻ thành thục điều này thế?”
“Thì em hay hướng dẫn cho Victoria mà. Cậu ấy thường thả rông lung tung nên Eldoria bảo em phải dạy cho cậu ấy cách mặc quần áo lót.”
“Ừm… vậy à?”
Sau đó, Michio đến tủ quần áo và thản nhiên lựa chọn quần lót trong tủ. Có vẻ như cậu bé 10 tuổi này không hề ngại ngùng trong việc lựa đồ tế nhị cho người khác giới bởi tính tình quá ngây thơ của mình. Trong mắt Michio, đó đơn giản chỉ là quần áo để mặc lên người.
Clara mặc lại chiếc áo sơ mi vừa nãy. Trong lúc lựa đồ, Michio chợt nhớ đến chuyện cỡ ngực. Bởi trong tủ quần áo, các bộ áo ngực tuy đa dạng nhưng có vẻ như nó là hàng được đặt trước và cùng một cỡ giống nhau.
“Chị mặc áo ngực có thấy khó chịu do quá chật hay quá lỏng không?”
“Không, vừa lắm luôn!”
“Có vẻ như em lỡ khinh thường khả năng của Eldoria rồi. Cô ấy chuẩn bị tất cả áo ngực chuẩn cỡ cho chị luôn nè. Chu đáo thật!”
“Khoan… cổ biết cỡ ngực của chị khi nào?”-Clara bỗng hơi lạnh gáy.
“Bằng mắt á! Em từng thấy một lần cô ấy đi dưới phố và tia hết số đo vòng 1 của toàn bộ mọi người trên phố rồi.”
“Éc! Khiếp thế!”-Clara nhăn mặt, dường như hình tượng về Eldoria có chút sụp đổ.
Michio đã chọn cho Clara một chiếc váy cotton trắng trông rất phù hợp với chiếc áo sơ mi Clara đang mặc. Đồng thời, cậu cũng lựa ra một chiếc quần lót màu trắng để tránh việc màu sắc quần bị lộ ra bên ngoài.
Sau đó, Michio bước ra khỏi phòng cho Clara có không gian kín đáo để thay quần áo. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Clara thở phào bước ra khỏi phòng.
“Chị thay đồ xong rồi đó hả? Quần áo thế nào ạ?”
“Mặc thoải mái lắm! Nó đẹp hơn những bộ quần áo thông thường chị hay mặc.”
“Vậy thì tốt rồi!”
Clara ngắm nhìn trang phục mình đang mặc, cô cảm thấy mình như được hoá thân thành một người giàu sang. Cảm giác vui sướng đến khó tả. Giờ cô cảm thấy có chút tiếc nuối khi không chịu mặc quần áo Eldoria chuẩn bị sớm hơn.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Michio, Clara đặ tay lên đầu cậu bé cố gắng xoa dịu nỗi lo. Cô tò mò hỏi han.
“Em đang bận tâm chuyện gì à?”
“Vâng ạ! Vừa sáng nay, Victoria đã vội vã chạy vào khu rừng ma ám. Hình như cậu ấy có linh cảm xấu gì đó về Valeria.”
Nghe đến chữ ma ám, Clara có chút rén. Kể ra, cô vẫn có chút nhát ma và mấy câu chuyện ám ảnh kinh dị về các linh hồn.
“Chị nghĩ Victoria sẽ bình an thôi! Cô bé mạnh lắm nên không sao đâu! Dăm ba con ma đâu là gì với cô bé, đúng không?”
“Em cũng nghĩ thế… nhưng vẫn hơi bất an. Sợ cậu ấy bị lạc trong rừng mất rồi.”
“Ờ nhỉ? Đúng vấn đề nan giải thật… nhưng chắc Victoria không đi quá sâu đâu. Cô bé sẽ sớm trở về thôi!”
Trời đã tối, mặt trăng trắng cũng đã lấp ló qua những đám mây và phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, mỹ miều của nó. Victoria… vẫn chưa về.
Clara và Michio ngồi rung đùi ngoài cửa dinh thự. Họ ngồi rộng chân, khủy tay đặt lên đầu gối, hai tay đan vào nhau để lên che miệng cùng nhau hướng mắt nhìn về phía khu rừng với vẻ bồn chồn, lo lắng.
“Chị vừa nhận được tin thông qua bồ câu đưa thư là Valeria cũng bay về phía khu rừng rồi lạc trong đó ấy.”
“Vậy à? Thế là yên tâm có người trông nom Victoria không bị lạc rồi ạ.”
Clara và Michio bỗng yên lặng một hồi, không gian trở nên yên ắng chỉ có tiếng dơi bay lượn đầy bầu trời.
“Lỡ hai đứa nó không tìm thấy nhau trong rừng thì sao?”
“Chắc tìm được thôi chị… Victoria có linh cảm mà.”
“Linh cảm chứ có phải định vị đâu? Tìm kiểu gì thế?”
Michio không trả lời câu hỏi, cậu cùng Clara tiếp tục ngồi rung đùi đợi thêm một lúc nữa.
“Đi thôi nhỉ chị Clara? Vào rừng tìm họ thôi!”
“Ma khí thuật có đánh được ma quỷ không em? Lỡ gặp chúng thì sao?”
“Cầu cho không gặp chúng đi chị! Chị ở nhà thờ Calthorn thì hẳn ngày nào cũng cầu nguyện với đấng thần linh đúng không? Cầu cho thần linh sẽ đáp lại chị lúc này đi!”
“Nhà thờ Calthorn thực ra theo đạo vĩ nhân. Nó giống một trại trẻ mồ côi kiêm trường học dạy trẻ về những người vĩ đại thôi.”
Michio nghe vậy thì cứng họng không biết nói gì. Cậu đứng dậy chạy ngay lên phòng rồi cầm cuốn sách năng lượng. Clara cũng vội vàng chạy theo cậu vì tò mò và không biết bản thân nên làm gì. Chắp tay trước sách và lẩm bẩm.
“Anh Akeru nhớ cầu cho chuyến đi này của em bình an nhe! Được không ạ?”
Clara nhìn Michio với ánh mắt hoang mang, cô không biết Michio đang cầu nguyện cái gì. Chỉ thấy cậu nhóc chắp tay trước bức tranh tự hoạ bản thân trên bàn rồi cầu nguyện làm cô hoang mang cực độ.
Sau khi cầu nguyện xong Michio lấy lại ngay tinh thần, gạt phăng đi lo lắng. Cậu chuẩn bị một vài ma khí cụ cùng thanh kiếm lưỡi cùn của Victoria và sẵn sàng tiến vào khu rừng.
“Đi tìm họ thôi, Chị Clara!”
Clara tuy vẫn chưa hiểu sao tinh thần của Michio lại lên nhanh thế nhưng cô cũng mau chóng chạy đi chuẩn bị giáp và vài con dao găm. Bởi lần này, địa điểm là trong khu rừng nhiều cây gỗ, việc chen chúc trong rừng sẽ không phù hợp với việc vác kiếm theo.
“Chị cũng chuẩn bị tạm ổn rồi! Đi thôi nào!”
Cả hai hừng hực khí thế bước đến trước bìa rừng. Không khí u ám dù chỉ mới ở ngoài bìa rừng thôi đã làm Clara có chút hơi nhụt chí. Âm thanh đáng sợ trong rừng vang vọng ra bên ngoài, tiếng sói tru lên, tiếng chim cú kêu trên những cành cây làm ai cũng có phần khiếp sợ. Chưa kể đến việc có thể trong rừng có các loại ma thú nữa. Điều đó đủ sức làm chùn chân vô số người có ý định bước vào đây.
Michio hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm bước vào khu rừng. Clara theo sau cậu bé. Bóng tối trong khu rừng hun hút và thăm thẳm như muốn kéo cả hai vào đáy vực sâu của nó. Clara phải lần mò, bám sát vào áo Michio để không bị lạc mất cậu bé.
“Em cẩn thận nhé! Đừng để lạc mất chị đó!”
“Yên tâm đi! Em nhìn thấy rõ đường đi mà.”
“Thấy rõ? Ý em là sao?”
“Em đọc trong sách về năng lượng, trong ánh sáng có hạt liton, bóng tối thì có hạt daton tồn tại. Cả hai đều mang thông tin trong mình, mắt người thường chỉ có thể tiếp thu được thông tin trong hạt liton thôi. Còn mắt em khá đặc biệt, em có thể tiếp thu được cả hai hạt.”
“Ý em là giờ em đang thấy rõ trong bóng tối như thấy trong ban ngày sao?”
“Đúng đó! Nhìn rõ cực kỳ luôn!”
Michio tiếp tục đi trong khu rừng, cậu nắm lấy cổ tay Clara để chắc chắn rằng sẽ không lạc mất cô ấy. Cả hai đi được một lúc, Michio vô tình đạp phải một cành cây khô. Tiếng kêu rắc rắc vô tình làm Clara giật bắn cả mình. Tuy nhiên, cô nhanh chóng điềm tĩnh lại.
“Tuyệt vời! Thứ này có thể làm đuốc được này!”
Michio nhặt cành cây khô đó lên đưa cho Clara. Cô mau chóng dùng ma thuật để tạo ra lửa. Cành cây rực cháy vô tình làm mắt Clara chói loá. Cô nhắm hờ đôi mắt lại để dần làm quen với ánh sáng từ ngọn lửa.
Trong bóng tối dày đặc và lạnh lẽo của khu rừng, ngọn đuốc bé nhỏ đó le lói lên đã tiếp thêm hơi ấm và sự can đảm cho Clara. Cô đưa ngọn lửa đi xung quanh để soi sáng và tìm đường. Tuy nhiên, ánh sáng đó quá bé nhỏ chưa đủ để xua tan đi màn đêm dày đặc-nơi mà ánh bạch nguyệt còn không thể xuyên qua.
“Vẫn cứ sợ sợ kiểu gì ấy nhỉ? Em tiếp tục dẫn đường giúp chị nhé!”
Clara nhìn vào bóng tối hun hút xung quanh, đôi mắt có chút e sợ, đôi chân có hơi run run. Cô nắm chặt tay Michio, bỗng cảm thấy tay mình có hơi nhơn nhớt.
“Michio à? Em chỉ đang đùa thôi đúng không? Trả lời đi em!”
Không một lời hồi đáp lại, chỉ có tiếng sột soạt bên cạnh Clara. Cô lạnh hết cả người, run rẩy nhìn sang đôi tay đang nắm chặt thứ gì đó của mình.
“Em… chào… chị…”
Một sinh vật trông giống như một hình nộm bằng gỗ đang đứng cạnh Clara. Nó không có khuôn mặt bình thường của một sinh vật sống. Nó giống như một con búp bê gỗ được ai khắc lên nụ cười nham nhở để có biểu cảm. Con mắt và lỗ mũi của nó như bị đục ra bởi một chiếc đục đẽo gỗ của một thợ mộc. Điều kinh dị hơn, giọng nói của nó giống như một bé gái yếu ớt vậy.
“Chào em…”-Clara run rẩy nói và vẫy tay với nó.
Con búp bê cũng vẫy tay lại với Clara, xong khi nó dơ tay lên thì cái đầu rớt luôn xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh dị đó, Clara sủi bọt mép ngất ngay tại chỗ.
Michio đã bị lạc mất Clara trong phút chốc. Cậu hiện tại đang ở một khu đất trống trải. Thật kỳ lạ khi trong khu rừng tưởng chừng như toàn là cây cối lại có một khu vực chỉ có một thảm cỏ trải dài thế này. Cảm giác như có một ai đó đã di chuyển hết cây cối ở đây đi chỗ khác rồi vậy.
“Rốt cuộc là ai? Ai đã bày ra trò này thế?”
Michio quay đầu nhìn khắp xung quanh mình. Cậu vào sẵn tư thế để chiến đấu. Thế nhưng bỗng nhiên có một giọng nhẹ nhàng và thánh thót của một bé gái vọng ra.
Một đám dây leo bò lổm ngổm trên đất như những con rắn chui ra. Đó chính là thứ đã kéo Michio ra chỗ này, tách khỏi Clara.
“Ma thuật ư?”-Michio cảnh giác lùi lại vài bước khi đám dây leo đến gần.
“Cậu nhìn thấy trong bóng tối đúng không? Cậu giống thú nhân thật đó!”
“Tôi không phải thú nhân! Tôi không có tai mèo hay đuôi chó gì cả!”
“Ừ, cái đó ai chẳng biết!”
Giọng nói vang vọng xung quanh khu rừng, đến từ mọi hướng xung quanh Michio làm cậu bé cực kỳ căng thẳng. Tiếng tim đập liên hồi vì sợ hãi và căng thẳng, đồng tử giãn nở ra, nhịp thở dần gấp rút hơn. Khí lực trong người Michio theo bản năng sinh tồn mà phản ứng lại. Ngay lúc này đây, cậu vô tình đạt được trạng thái có thể phát động khí lực để chạy trốn hoặc chiến đầu bất cứ lúc nào.
“Lộ mặt đi chứ! Ngươi là “bề tôi” đúng không?”
“Bề tôi? Đó là gì thế? Tôn giáo nào đó à?”
Từ đằng sau Michio, một hình bóng to lớn ghé sát đôi tai cậu và thì thầm. Giờ Michio mới nghe rõ giọng nói đó, nó nhẹ nhàng và thánh thót nhưng rất trẻ con. Giống như một cô bé cùng tuổi với cậu vậy.
Michio xoay đầu ra sau và chình ình trước mắt cậu ta là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Một chàng trai với mái tóc xanh lá, dái tai có vài nụ hoa trông như những chiếc khuyên tai. Trên đỉnh đầu anh ta có hai bông hoa đang nở rộ, những cánh hoa cử động nhẹ nhàng như một đôi tai phụ vậy.
“Cậu là ai?”
“Tôi là Hitsuki Michio. Anh rốt cuộc là thứ gì thế?”
“Tôi là thần cai quản khu rừng này!”
Khi anh ta cất giọng, cái giọng thánh thót đó làm Michio ngỡ ngàng… giọng của một bé gái 10 tuổi.
“Cái giọng không hợp với mặt chút nào! Anh làm mất hình tượng của thần rừng quá đấy!”
“Đừng nói thế chứ! Giọng tôi mạnh mẽ mà!”
Michio nghe vậy thì phụt cười, cậu nhanh chóng bịt miệng lại để không cười thành tiếng. Nhưng giọng của một bé gái trong thân hình một người đàn ông trưởng thành trước mặt làm Michio bay sạch hình tượng về thần rừng hay tinh linh rừng rậm gì đó.
“Hahahaha! Mình cứ nghĩ thần rừng là những người phụ nữ xinh đẹp hay là những ông già râu tóc vừa dài vừa bạc… haha! Ai ngờ thực tế lại thế này!”
“Tui… tui đã cố rùi mà! Tại hổng được chứ bộ!”
Ông anh thần rừng chuyển sang xưng hô kiểu bé gái luôn khiến cho Michio phải ôm bụng, lăn ra đất cười sặc sụa.
“Hahaha! Đau bụng quá! Hoá ra tâm hồn cũng là bé gái luôn à?”
Vị thần rừng bĩu môi, nhíu mày nhìn Michio. Cậu ta vung tay. Các sợi dây leo trong rừng bò đến và trói chặt Michio lại.
“Khoan! Từ từ đã! Hãy nói chuyện!”
“Đi mà nói chuyện với đám dây leo ấy!”
“Xin lỗi! Tại tôi thực sự chưa bao giờ gặp tình huống hài hước như này!”
“Tui cứ nghĩ là cậu sẽ tinh tế lắm cơ! Ai ngờ lại thế này, thật đáng thất vọng!”
Michio nghe vậy thì bối rối nhìn vị thần rừng.
“Ấy khoan đã… tinh tế ư? Với một người đàn ông á? Tôi nghĩ tinh tế chỉ dành cho phụ nữ thôi, còn đàn ông thì cứ suồng sã với nhau không phải là thoải mái hơn sao? Chú Bellator dạy tôi vậy đó!”
Vị thần rừng quay lại nhìn Michio với ánh mắt giận dỗi.
“Tôi mang tâm hồn nữ giới đó nha!”
“Vậy hả? Tức là cậu yêu nam giới đó hả?”-Michio gượng cười.
“Ừ, tất nhiên rồi!”-Vị thần rừng điều khiển đám dây leo mang Michio đi cùng mình.
Câu nói đó như có ma thuật làm Michio hoá đá vì ngơ ngác, khó hiểu. Bỗng một cảm giác bất an dâng trào làm Michio cố gắng dãy dụa cố thoát ra khỏi những sợi dây leo. Cậu dùng hết sức bình sinh để cắn đứt các sợi dây leo và thoát ra ngoài. Giờ Michio còn hoảng sợ hơn cả lúc đối đầu với “bề tôi” nữa.
Chàng thần rừng không bận tâm lắm đến việc Michio cố trốn thoát, bởi cậu có cắn đứt đến bao nhiêu cái dây leo thì sẽ có bấy nhiêu mọc lại thôi. Thế nhưng, Michio cứ giãy dụa như thế cũng làm cậu ta chú ý tới. Thần rừng ghé sát khuôn mặt Michio.
“Cậu đừng cố trốn nữa! Đi với tui đi!”
“Không! Tuyệt đối không! Nhất định là không!”-Michio lắc đầu lia lịa từ chối.
“Thôi thì cứ cố trốn ra nếu cậu có thể. Nhưng nói trước là nó chỉ làm tốn sức mà thôi.”
Thần rừng vác Michio lên vai mình. Cậu bé bất lực bị bắt đi. Lần này, Michio còn tuyệt vọng hơn cả khi đối diện với Ngục Vương nữa.
Giãy dụa mãi cũng mệt, Michio chỉ còn sức để ú ớ vài tiếng trên vai của thần rừng.
Về phía Clara, cô dần dần tỉnh lại sau khi ngất đi vừa nãy. Con búp bê gỗ vẫn nằm bên cạnh cô nhưng nó không hề cử động. Clara chống tay lên trán nghĩ rằng mình đã gặp ảo giác. Cô chợt nhớ ra mình đã bị lạc mất Michio và hoảng hốt bật dậy đi tìm.
Một lúc sau, cô vô tình tìm được một chiếc hồ trong khu rừng. Chỗ này thật rộng lớn với những đàn cá đang bạch quang đang bơi lội xung quanh hồ. Nơi đây không hề bị bao vây bởi những tán cây rộng lớn gần như che đi cả bầu trời. Nó thoáng đãng và mát mẻ, ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống mặt hồ tạo nên khung cảnh lung linh tuyệt diệu. Đàn cá đang phát sáng lấp lánh cùng với ánh trăng chiếu trên mặt hồ. Những con đom đóm bay khắp nơi, âm thanh của một số loài chim du dương, líu lo trong những tán cây của khu rừng vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Mọi thứ thật thơ mộng và đẹp đến mê hồn khiến Clara buông bỏ cảnh giác. Cô đưa tay như muốn bắt lấy chút ánh sáng tuyệt diệu của không gian này. Thứ ánh sáng không ấm áp mà lại mát mẻ… man mát… lành lạnh… lạnh buốt như gáy Clara lúc này vậy.
Những đàn cá bơi tạo thành hình đầu lâu trên mặt hồ. Những con đom đóm cùng nhau xếp thành chữ “chết đi” trước mắt Clara. Còn những chú chim thì đang hót giai điệu của những bản nhạc cầu siêu. Đám dơi từ đâu bay đến che đi mặt trăng trắng và tạo thành hình đầu lâu trên bầu trời chỉ để lộ ánh trăng qua hốc mắt, miệng. Rồi chiếc đầu lâu cử động, khắp khu rừng có tiếng người vang lên câu hỏi.
“Sao ngươi ở đây? Cút đi! Chết đi!”
Clara nhát ma nên nhanh chóng lăn ra bất tỉnh thêm lần nữa. Cô ngã xuống mặt hồ và để bản thân lềnh bềnh trôi đi theo những dòng nước.
Michio bị vác trên lưng vị thần rừng, cậu mới nhận ra hắn ta đang quấn toàn bộ cơ thể bằng những sợi dây leo thay cho quần áo. Nó giống như một năng lực siêu nhiên hay một phần cơ thể của hắn chứ không phải ma thuật. Bởi khí lực Michio luôn phát ra không triệt tiêu hay làm lỏng đi được sức ép từ những sợi dây dù nó siết rất chặt. Cậu bé loay hoay để duỗi được bàn tay phải ra và nắm thật chặt vào những sợi dây leo quấn quanh cơ thể.
Quá trình luyện tập gần đây giúp Michio ghi nhớ rõ được cảm giác khi khí được phát động. Nhờ đó, cậu có thể dùng khí thuật để bổ trợ cho khả năng nắm của bàn tay.
Thế nhưng có vẻ như việc cố gắng xé nát những sợi dây leo không mấy khả thi cho lắm. Chúng quá dày và có thể được tái tạo liên tục. Nhưng Michio vẫn cố cứng đầu thử nó liên tục.
“Cậu đừng phí sức! Lén lút làm chuyện đó không qua mắt tôi được đâu!”
Vị thần rừng quay đầu lại nhìn, lườm Michio với ánh mắt đáng sợ. Cậu bé giật bắn cả mình khi bị phát hiện, đành ngoan ngoãn buông tay ra để mặc cho số phận.
“Được rồi! Tôi sẽ không cố làm trò mèo nữa!”
“Tui không tin cậu được!”
Thần rừng ôm Michio ra phía trước ngực mình. Đám dây leo ôm chặt lấy cơ thể Michio chuyển động và hoà làm một với những sợi dây đang đan thành quần áo của vị thần. Giờ trông anh ta cứ như một con chuột túi mẹ đang nuôi con trong cái túi của mình vậy.
Michio gượng cười quay lại nhìn thần rừng với ánh mắt kinh hoàng.
“Bộ anh không có mặc quần áo bên trong à?”
“Hả? Cái đó quan trọng lắm sao? Tôi là người yêu thiên nhiên mà!”
Mỗi bước đi của thần rừng, người Michio lại cọ vào anh ta. Mỗi lần chạm lưng vào toàn bộ cơ thể cơ bắp săn chắc nhưng nhễ nhụa đằng sau mình, mặt Michio lại càng tái mét, sống lưng như có dòng điện mạnh chạy qua.
“Tôi có thể tự đi được… anh có thể cho tôi xuống được không?”
“Xin lỗi! Ta không có tin cậu!”
“Thế thì làm ơn đừng để nó chạm vào mông tôi được chứ?”
“Thứ gì chạm vào mông cậu?”
Michio hướng ánh mắt xuống dưới, cái mông của cậu đang chạm phải một thứ gì đó dài và khẳng khiu như khúc gỗ. Mỗi lần nhấc chân bước, cái khúc gỗ lủng lẳng đó lại vung văng lên một lần, đập thẳng khe háng cậu bé.
“À cái đó hả? Cậu biết đó là phản ứng tự nhiên mà đúng không?”
Nghe được câu đó, mặt Michio từ tím tái chuyển sang xanh ngắt. Giờ chỉ còn cầu sao cho Akeru đến cứu thì cậu mới có thể thoát được kiếp nạn này.
Sau một hồi bất lực khi phải biến thành một con chuột túi con nằm trong bụng mẹ và liên tục bị vật thể không xác định chọt chọt gần mông, Michio bỗng nhiên được thả xuống. Cậu vội vàng quay lại nhìn vị thần rừng, anh ta trần chuồng không có mặc bất cứ thứ gì. Thứ như khúc gỗ va vào mông cậu từ nãy đến giờ là khúc gỗ thật. Thế nhưng nó lại nằm giữa háng của thần rừng nên vẫn làm Michio có phần cảnh giác.
Cậu ngay lập tức lăn ra xa và vào tư thế chiến đấu.
“Tôi không có định làm hại cậu đâu!”
“Tin thế quái nào được chứ? Giờ anh trông như tên biến thái nào đó vậy!”
Bỗng một bóng hình thân quen nhưng rất to lớn xuất hiện phía sau Michio. Cậu cảm nhận rõ cái hơi thở thân quen của sinh vật phía sau và mừng rỡ quay đầu lại.
“Zoa! Là mày đúng không? Sao đột nhiên lại…”
Michio chết lặng khi nhìn thấy hình bóng to lớn ấy. Đó là một con sói nhưng to như một con voi vậy. Nó thở, hơi thở phà vào mặt Michio đủ để thổi mái tóc dài của cậu bay lên. Hình dáng to lớn của nó đủ để dọa bất cứ ai chết đứng vì sợ hãi.
Miệng con sói khổng lồ mở nhẹ ra. Trong một khoảnh khắc chưa đầy một giây, khuôn mặt Michio như thể đã mất đi một nửa. Cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc bị hất bay đi chục vòng, chỉ dừng lại khi vô tình va phải chân của thần rừng.
Đôi tay buông xuống, cơ thể giật nhẹ lên rồi Michio bật dậy.
“Hôi quá! Sao tự nhiên nhổ nước dãi vào mặt người ta thế?”
“Em gái tôi liếm cậu đó. Nó có vẻ quý cậu. Giới thiệu luôn, con bé là thần thú của nơi này đấy.”
“Ể? Thật á?”
“Ừ, con bé quý cậu lắm đó!”
Michio nghe vậy thì dũng cảm lại gần con sói và ôm lấy nó. Cậu dụi dụi xoa xoa vào bộ lông đen láy mượt mà của nó.
“Vậy ra là hành động thân thiện à? Tao rất vui vì được gặp mày nhé!”
Vị thần rừng nhìn Michio với ánh mắt phán xét. Anh ta nhận ra bản thân còn không được coi trọng bằng con chó đó.
Michio nhân cơ hội vuốt ve bộ lông thì tiện thể chùi lại đống nước dãi đang dính đầy trên mặt. Con sói thì cứ nghĩ cậu nhóc yêu quý nên quấn quýt với mình. Nó vui vẻ nằm ra đất và cuộn tròn người lại. Bộ lông mềm mại của nó như một chiếc giường bông ấm áp sẵn sàng đón nhận Michio vào nằm.
Thần rừng nhìn cô em gái nhanh chóng kết thân và quấn lấy Michio, anh ta tỏ ra ghen tức với điều đó nên tìm cách phá đám. Anh điều khiển cách sợi dây leo chọc thẳng lỗ hậu con sói làm nó tru lên rồi nhảy thẳng lên cao. Có lẽ nó phải nhảy cao cỡ 100m gì đó trên không lận.
Do con sói khổng lồ đột ngột nhảy lên, Michio cũng vô tình bị hất tung lên theo. Cậu sợ hãi nhắm chặt mắt lại rồi được vị thần rừng đỡ vào lòng. Khi mở mắt ra, khuôn mặt đang dịu dàng cười của anh ta đập thẳng mắt làm cậu giật mình tung nắm đấm.
“Đau đau! Cậu không nhẹ nhàng với phụ nữ được à? Vũ phu thế?”
“Không! Tôi không có nhẹ nhàng với biến thái đâu!”
“Chị làm gì thế? Tự nhiên chọc vào cửa sau của em. Nó đau lắm đó!”-Từ trên bầu trời, một giọng nói vọng xuống.
Âm thanh trong trẻo đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của Michio, cậu nhìn lên bầu trời và nhận ra con sói vừa bay lên đã biến mất. Một chú vẹt từ trên đó bay xuống và đậu lên trán Michio.
“Xin chào! Mình là thánh thú của nơi đây!”
Sự bất ngờ hiện rõ trên mặt Michio. Cậu không ngờ con sói to lúc nãy lại hoá thành một chú vẹt nhỏ có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Michio tò mò lấy ngón tay chọc chọc chú vẹt. Nó cười vì cảm thấy hơi nhột. Michio mở to mắt quan sát nó. Thấy vậy, chú vẹt ngại ngùng vỗ cánh bay lên đầu cậu.
“Đừng có nhìn một cô gái với ánh mắt như vậy! Người ta ngại đó!”
“Không… tớ không có ý đó! Chỉ là… tò mò quá mức thôi!”
“Haha! Cái đó là hiển nhiên! Một thứ sinh vật kỳ diệu như tớ, không gây tò mò sao được?”
Michio nhẹ nhàng đưa tay lên đầu và chộp lấy chú vẹt, nó nằm gọn trong đôi bàn tay của cậu. Nhìn ngắm chú chim bằng đôi mắt đầy tò mò, Michio không biết mình đang làm nó trở nên xấu hổ. Con vẹt lấy cánh mình che đi đôi mắt chăm chú của Michio.
“Cậu có hiểu tớ nói gì không thế? Đừng nhìn chằm chằm một cô gái!”
“Tớ đang tò mò. Rất tò mò!”
“Gì thế? Cậu muốn biết điều gì về nàng thánh thú đây à?”
“Ừ, cậu đang khoả thân đúng không? Đó là lý do cậu ngại khi bị nhìn đúng chứ?”
Con vẹt buông cánh ra khỏi mắt Michio và nhìn thẳng vào mắt cậu bé. Nó nghiêng đầu hỏi.
“Khoả thân? Tớ có lông. Đó không được coi là quần áo cho động vật ư?”
“Hiểu rồi! Hoá ra là vậy! Bảo sao động vật thường không thấy ngại khi chúng không mặc quần áo.”
Sau bao ngày, Michio giờ cũng đã hiểu được câu hỏi cậu luôn băn khoăn bấy lâu nay. Nhìn về phía hai người cậu mới gặp, thầm nghĩ.
‘Có lẽ họ cũng là người tốt! Dù trông hơi quái dị chút…’
Vị thần rừng tiến đến, ghé tai em gái thì thầm hỏi.
“Quần áo là gì thế?”
“Là mấy tấm vải con người mặc ấy. Họ thường muốn che đi bộ phận nhạy cảm hay gì đó.”
“Giống như cách chị hay quấn dây leo quanh người đó hả?”
“Ừm… chắc vậy!”
Vị thần rừng và thánh thú gật gù với nhau cười thầm. Có vẻ như họ đã học hỏi được thêm một chút kiến thức gì đó về con người ngày hôm nay.
Michio bỗng nhớ ra chuyện của Victoria và Valeria. Cậu liền hỏi hai người bạn mới gặp về tung tích của hai cô bé.
“Mà hai người có thấy một cặp song sinh tóc vàng ở đâu không?”
“Bộ Victoria và Valeria cũng lạc trong này à?”-chú vẹt bay lên đầu Michio rồi thản nhiên hỏi.
“Cậu biết họ à?”-Michio ngạc nhiên
Nhận ra mình nói hớ, con vẹt ngay lập tức dùng cánh che miệng mình lại. Nó rối rít giải thích. Từ xa, cũng có tiếng ai đó giật thót cả mình.
“Thì… cũng có gặp vài lần ở bìa rừng á… haha…”
“Cũng đúng ha! Dù gì họ cũng ở dinh thự Soluna gần 10 năm rồi. Chắc cũng phải gặp vài lần để biết tên chứ.”
Con vẹt và thần rừng thở phào nhẹ nhõm như thể đã che giấu được điều gì đó bí mật.
“Thôi thì để tôi giúp cho!”
Vị thần rừng chạm tay xuống mặt đất để cảm nhận cả khu rừng. Anh ta sử dụng năng lực của bản thân để truyền giác quan đến toàn bộ cây cối xung quanh. Từng rễ cây, ngọn cỏ giờ đã trở thành tai mắt giúp anh ta có thể quan sát toàn bộ khu rừng. Sau đó, thần rừng nắm lấy một sợi rễ cây chui lên từ mặt đất và lần theo hướng của nó.
“Hướng đó! Hình như có gì đó khá bất thường mà các ngọn cỏ không biết được.”
Chú vẹt hạ cánh xuống đất và chớp mắt đã biến thành hình dạng một con hổ. Nó nhìn Michio và ra hiệu cậu ngồi lên lưng mình.
“Cảm ơn nhé!”
Michio nhanh chóng hiểu ý định của con hổ và nắm chặt lấy lông nó để trèo lên lưng. Với sức mạnh thánh thú của khu rừng, nó nhanh chóng nhảy lên trên không, vượt qua những tán cây dày xếp chồng lên nhau đủ để che đi cả bầu trời. Ánh mặt trăng chiếu sáng soi bóng hình ảnh một người một hổ xuống từng tán cây. Michio nhìn thấy đầy hào hứng và thích thú trước cảnh tượng này. Cảm giác ngầu lòi khi được cưỡi trên lưng một chú hổ làm cậu không thể nào không hứng phấn được.
Con hổ lao vút đi trên bầu trời. Nó nhảy qua lại bằng cách đạp chân vào những ngọn cây để lấy đà. Cái thân hình nặng cả tấn mà lao đi nhẹ tựa lông hồng. Michio bám chặt vào thân hình to lớn của con hổ, miệng cậu không thể ngừng vui cười vì cảm giác phấn khích này. Gió sinh ra từ việc di chuyển với tốc độ cao như thể muốn cuốn cậu bay đi xa. Thế nhưng, giờ nó lại càng làm cậu kích thích hơn.
“Ha ha! Cảm giác thích thật đó!”
“Cậu vui à? Chỉ đơn giản là chạy thôi mà?”
“Đúng thế! Nhưng được ngồi trên lưng một con hổ cực kỳ ngầu lòi và mạnh mẽ thế này làm tôi vui cực kỳ luôn!”
“Vậy hả? Thế lần sau cũng đi phượt kiểu này không?”
“Sẵn lòng!”
Tiếng cười của Michio vang vọng khắp một phần khu rừng. Clara vừa chợt tỉnh lại. Mở mắt ra, cô lại thấy một cái bóng khổng lồ nhảy qua với tiếng cười lớn. Thế là cô nhắm mắt lại thêm một lúc nữa.
‘Chắc là ảo giác thôi! Ngủ xíu nữa vậy!’
Michio hạ cạnh xuống một vị trí nào đó trong khu rừng rộng lớn. Từ trong một thân cây, vị thần rừng chui ra với cơ thể cường tráng đang trần chuồng. Anh ta mau chóng điều khiển những chiếc lá biến thành quần áo cho mình.
“Có vẻ như đây là nơi có tín hiệu kỳ lạ đó!”
Thần rừng gạt tay, tất cả cây cối xung quanh tự mình chuyển động. Chúng di chuyển ra xa để lại một khoảng đất trống có thể nhìn lên bầu trời. Khi mọi thứ trở nên trống trải, giữa nơi từng bị những thân cây che đi lộ ra một ụ đất lớn.
Michio nhìn về phía ụ đất, cậu thẫn thờ đến sững người. Đứng yên như trời trồng vì cảnh tượng trước mắt. Đầu gối Michio vô lực mà khụy xuống. Nước mắt cậu đã bắt đầu ứa ra. Bởi ụ đất lớn trồi lên đó có khắc hai cái tên Victoria và Valeria. Nó trông như một nấm mồ nhỏ cho hai cô bé xấu số vậy.
“Không thể nào! Sao lại như thế được?”
Thánh thú mau đến liếm liếm khuôn mặt Michio để an ủi nỗi đau. Chỉ có thần rừng là điềm tĩnh tiến lại gõ gõ vài cái vào ụ đất.
“Ê, lại đây xem coi! Cái này tạo ra bởi ma thuật của người bên trong nó đấy!”
“Hể?”