Michio lại gần ụ đất và áp sát tai vào nó. Cậu không hề nghe được bất cứ điều gì bên trong. Chỉ tay vào ụ đất, Michio rưng rưng nước mắt nhìn thần rừng.
“Đừng có vội kết luận! Đào nó ra trước đã.”
Lấy lại chút hi vọng, Michio lấy tay mình bới đất. Thế nhưng kỳ lạ là ụ đất này rất thất thường. Nó giống như một thể thống nhất hơn. Dù có bới thì đất cũng không bở ra, chẳng có lấy một hạt cát dính lên tay.
“Cái đó là ma thuật đúng không?”-thần rừng hỏi.
“Ừm… có thể đây là ma thuật của Valeria chăng?”
“Cậu có cách nào giải ma thuật không? Ụ đất này còn có cả phép cách âm nên không gọi người bên trong ra được đâu.”
Michio ngồi xuống suy nghĩ một lúc, cậu đắn đo xem liệu khí lực của mình có đủ để làm bở đống đất kia hay không. Bởi Valeria vốn rất mạnh mẽ về khả năng ma thuật mà.
“Thôi thì thử mới biết được!”
Michio đứng trước ụ đất, cậu bước chân phải lên trước, vươn tay phải ra phía sau, lòng bàn tay hướng lên trời. Cả người ngả dài ra theo sải tay, cơ bụng được giãn lỏng ra hết cỡ. Chân trái đứng vững chắc làm trụ đỡ cơ thể. Ánh mắt Michio hướng về phía trước chuẩn bị cho một cú đấm toàn lực.
“Được rồi! 1… 2… 3…”
Chân phải đứng trước vung ra sau, cơ bụng xoay cả trọng tâm cơ thể về phía trước. Nắm đấm như một mũi tên phóng về phía trước. Kết hợp với việc xoay cánh tay, cú đấm đó càng được bổ trợ thêm lực xoắn mạnh mẽ. Khí lực ngay lập tức được phóng ra để bảo vệ bàn tay Michio. Khí va đập với ma thuật tạo ra ụ đất khiến cát bụi bay lên tứ tung.
“Có được không?”
“Không! Một đấm là chưa đủ!”
Có vẻ chưa xi nhê cho lắm, ụ đất mới chỉ bở ra một chút xíu sau đòn đánh vừa rồi. Michio bực mình đá chân phải lên cao qua cả đầu. Cậu vung mạnh chân vòng từ trên xuống ra sau làm đà cho cú đấm của mình. Cú đấm này lấy đà lớn hơn cả cú đấm trước làm uy lực của nó lớn hơn rất nhiều. Bởi vậy, khí được phóng ra cũng nhiều hơn, đủ để làm cho ụ đất bở ra một miếng nhỏ vừa đúng kích thước để một con bọ hung nằm gọn trong đó.
Chưa vội nản chí, Michio tiếp tục đưa chân trái lên cao rồi giáng một đòn đá chẻ cực kỳ lực xuống. Cú đá trông như cú vung rìu của một người tiều phu đang chặt củi. Chưa dừng lại, Michio lấy đà từ cú đá chẻ để bật nhảy lên cao. Khí lực còn sót lại từ đòn đá chưa tan đi hết vô tình làm đòn bẩy khiến việc bật nhảy cao hơn hẳn bình thường. Có lẽ cậu đã nhảy cao lên cỡ 3m trên không.
Nhìn xuống dưới chân và bối rối, Michio không hề biết bản thân sẽ bật lên được cao như vậy. Cậu dần mất trọng tâm trên không trung bởi khí lực chỉ được giải phóng ở chân trái đã làm cơ thể mất cân bằng. Thấy bản thân đang rơi xuống với việc cắm đầu xuống đất và hai chân thì hướng thẳng lên trời, Michio nhanh chóng mất bình tĩnh và hoảng hốt. Cậu theo phản xạ tự nhiên, dùng hết bình sinh xoay chân hướng xuống nhằm tiếp đất an toàn. Trong vô thức, Michio đã khiến khí lực của cả cơ thể hoạt động. Nó thúc đẩy cơ bắp, máu được tuần hoàn hết mức có thể.
Đây là kỹ thuật sử dụng khí để vận hành nó trong cơ thể, thúc đẩy phản xạ và sức mạnh thể chất. Thay vì phóng nó ra bên ngoài để tấn công và phòng thủ, kỹ thuật này lại thiên về nâng cao hiệu năng của cơ thể.
Michio vô tình sử dụng khí thuật trong vô thức khiến cậu cảm nhận thời gian chậm lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi rơi xuống, cậu đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cơ bụng vặn xoắn lại hết sức có thể, Michio nhanh chóng xoay chân mình trên không và tung một cú đá xoay vòng giáng thẳng xuống ụ đất.
“Aaahh!”
Michio hét lên bởi cú đá quá mạnh vừa rồi đã ít nhiều làm chân cậu bị chấn thương. Cậu nằm vật vã xuống đất và ôm lấy chân của mình, nhăn mặt vì đau nhức. Khí lực tuy giảm thiểu được tổn thương do phản lực, nhưng nó không thể triệt tiêu được toàn bộ, vẫn có thể xảy ra thương tích ngoài ý muốn như thường.
Vị thần rừng thấy Michio đau đớn thì vội chạy vào bụi cây gần đó. Anh ta bước ra với một chút hoa quả và vài vị thảo dược quý.
“Cậu mau dùng cái này đi!”
Thần rừng đỡ lấy Michio và cho cậu ta ăn trái táo hoa-một loại trái cây giống như táo nhưng có một bông hoa mọc trên cuống. Sau đó, anh ta vắt trái pame-một loại trái giống lựu nhưng có màu tím, nhân của chúng giống một hạt lựu lớn bọc bên trong toàn là nước có mùi vị rất ngọt. Cái chân bị đau của Michio được thần rừng đắp lên một loại cỏ hương Parome-thứ có thuốc có chất ức chế thần kinh và giảm đau.
Vốn trong thực vật vẫn có một cơ chế sinh học giống khí lực giúp chúng tồn tại. Điều này đồng thời giúp thực vật có thể dễ dàng quang hợp và ám hợp. Bởi khác với động vật, thực vật tuy có sản sinh ra khí lực và trung hoà để tạo ra ma lực nhưng lại không có cơ chế tích trữ. Ma khí lực dư thừa từ cây cối thường được thải trực tiếp vào môi trường. Tuy nhiên, chúng lại có thể được trữ trong hoa quả với nhiệm vụ bảo vệ hạt giống trước khi rụng xuống và nảy mầm thành cây mới. Động vật ăn quả có thể tiêu thụ các loại năng lượng này để bổ sung dưỡng chất và ma khí lực cho bản thân.
Đối với tộc hoa nhân, họ hoàn toàn có thể sử dụng trái cây như một dạng ma cụ để khuếch đại ma thuật.
Thần rừng sử dụng ma thuật lên cơ thể Michio khiến cơn đau của cậu ngay lập tức biến mất. Anh ta đặt cậu bé nằm xuống đất rồi từ từ lui ra xa.
Michio bất ngờ trước điều thần rừng vừa làm. Lý do không phải vì việc anh ta dùng ma thuật mà là do cảm giác rất đỗi quen thuộc. Cậu chợt nhận ra, trong những buổi luyện tập tuần trước, sau khi ăn trái cây mà Zoa đem về, cơ thể cậu cũng có cảm giác tương tự thế này.
Bật thẳng dậy sau khi chân đã hoàn toàn bình phục, Michio phủi bụi bẩn trên quần áo và khởi động tay chân. Cậu quay sang cười với vị thần rừng.
“Cảm ơn nhé! Tôi không ngờ anh sẽ giúp tôi.”
“Có gì đâu! Đó là điều hiển nhiên thôi mà.”
Michio nhìn vào ụ đất giờ đã có dấu hiệu nứt vỡ. Cậu hít một hơi thật sâu rồi tung một đòn đá thấp đầy uy lực. Cú đá còn mạnh mẽ hơn khi cậu chiến đấu với Victoria nữa. Một cú rồi đến hai cú,... cứ thế… cứ thế cho đến khi Michio cảm thấy hơi nhức chân thì đổi chân để tung đòn. Cả hai chân đều nhức thì dùng đầu gối, cả hai gối đau những thì lại quay qua dùng nắm đấm đầy cứng rắn và những cú cùi chỏ cực kỳ sắc bén.
Cứ thế điên cuồng tung đòn, mỗi đòn đều như đặt toàn bộ sức mạnh vào vậy. Thể lực Michio nhanh chóng bị đẩy quá giới hạn chịu đựng khiến khí lực trong cậu hoạt động mạnh mẽ. Tất nhiên khí lực của Michio có giới hạn khiến cơ thể cậu vô tình mất kiểm soát và gục ngã xuống. Khi ấy, cậu lại cắn đống trái cây mà thần rừng đã mang đến. Nó như một liều thuốc hồi phục thượng hạng khiến Michio có thể tiếp tục vựng dậy đầy sung mãn.
Sau hơn vài ngàn lần tung đòn như vậy, ụ đất đã bị bào mòn từng lớp đất đá. Chúng bở ra và vương vãi khắp nơi, dính cả lên Michio làm cậu trở nên nhấm nhem bùn đất. Những giọt mồ hôi tuôn ra như suối pha lẫn với đất cát dính trên khuôn mặt khiến cậu nhóc trông thật bẩn thỉu. Tay chân vẫn rướm máu như thường lệ, chúng nhanh chóng khiến cát dính lại thành các cặn bẩn.
Sau bao nỗ lực, Michio cuối cùng cũng tung ra một cú chốt để đá vòng cầu xuyên qua ụ đất. Ma thuật đã khiến đống đất đá liên kết với nhau nhanh chóng sụp đổ như một dãy domino. Bên trong đó, Victoria và Valeria đang ôm nhau, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Tớ đây! Tìm thấy hai cậu rồi! Trốn gì kỹ thế không biết?”
Michio mỉm cười rồi ngã vào vòng tay của hai người bạn mình. Cậu đã vắt kiệt sức, thở hổn hển không ra hơi chỉ để có thể phá được cái ụ đất ma thuật ấy. Thần rừng và thánh thú nhìn nhau rồi lại gần ba đứa trẻ.
Valeria nhìn thấy hai thứ lạ mặt đi cùng Michio thì vô cùng cảnh giác. Nhất là sau khi nhìn thấy cậu bạn đột nhiên đổ gục xuống trước mắt. Cô bé nhận ra cả hai thứ trước mặt mình đều chứa đựng đầy ma thuật một cách thuần khiết. Nhất là vị thần rừng, anh ta không có chút dấu hiệu nào của khí lực phát ra cả. Còn thánh thú, Valeria lại nhìn nó ra một con người.
Vì ma lực là căn nguyên định hình lên tâm trí, ý chí, linh hồn của con người và cả ma thú. Một số loại ma thú có trí tuệ như con người, linh hồn của chúng sẽ thể hiện rõ trí tuệ đó. Valeria có một thiên bẩm cho phép cô bé nhìn rõ ma khí lực của kẻ khác. Lúc này đây, điều cô bé nhìn thấy trong thánh thú giống với con người.
“Chị Victoria nè! Cái người quấn dây leo khắp thân kia không phải sinh vật sống đâu. Là ma đó! Còn con thú to lớn bên cạnh giống với một ma thú có trí tuệ. Chúng ta nên chạy...”-Valeria e dè, sợ hãi nói.
Victoria ôm Michio trong vòng tay. Cô bé nhận ra dấu hiệu của việc vừa phải chiến đấu trên cơ thể cậu bạn. Cứ ngỡ rằng Michio đã phải đánh nhau với hai kẻ đằng kia và cận kề nguy hiểm, Victoria hiện rõ vẻ mặt đầy tức giận.
Thánh thú ngậm đống đồ Michio vác theo và vui vẻ đến gần cặp song sinh. Valeria thấy nó đến gần thì tái mét mặt mày. Nó thả đống ma khí cụ và kiếm xuống trước mặt Victoria rồi dùng mũi đẩy chúng đến gần tay cô bé.
“Của cậu đây! Cậu bạn kia đã mang đến cho cậu đó! Tôi đã giúp cậu ấy đến đây.”
Victoria nhìn Michio nhấm nhuốc bùn đất, khuôn mặt tối sầm lại.
Bằng cách quái quỷ nào đó, Victoria lại nghe thành một điều gì đó khác. Miệng cô bé lẩm bẩm.
“Của ngươi đây! Thằng kia đã mang đến cho ngươi đó! Ta đã giúp hắn đến đây… ý ngươi là dùng Michio làm mồi săn ta đó hả?”
Nhanh chóng giật lấy thanh kiếm, Victoria lao lên với một tốc độ nhanh chóng mặt. Thần rừng ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm và cảnh báo em gái.
“Này, cẩn thận! Né đòn đi!”
Một nhát chém uy lực phóng ra, kiếm khí bay thẳng về phía trước và đốn hạ cả đống cây cối trong rừng. Máu của thánh thú rơi lộp bộp xuống đất.
Valeria bất ngờ trước sức mạnh khủng khiếp của chị gái. Nhìn vào ánh mắt Victoria, sát khí dày đặc làm ai ai cũng run sợ.
Tuy nhìn thấy chiếc đầu của thánh thú lăn dưới đất nhưng có vẻ như vị thần rừng không mấy hoảng hốt cho lắm. Anh ta chỉ ngồi bệt xuống đất, khoanh chân lại và quan sát mọi thứ.
“Tiếp theo là ngươi đó!”
“Ai cơ?”
Một nửa tầm nhìn của Victoria bỗng tối đen lại. Cô bé chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị dí đầu xuống dưới đất. Một con tinh tinh khổng lồ đang nắm lấy đầu Victoria. Nó vừa chạy như bay vừa chà nó mặt đối thủ xuống mặt đất.
“Đây là do cậu tự chuốc lấy đó nhé!”
Con tinh tinh nhấc đầu Victoria lên và đập mạnh vào thân cây. Ngay lập tức, cái cây đó gãy làm đôi.
Thần rừng quan sát trận chiến. Nhận thấy Valeria sắp tham gia hội đồng em gái, anh ta đến bên cạnh cô bé.
“Đừng tham gia vào làm gì! Em gái tôi sẽ giúp chị cậu hạ hoả thôi.”
Valeria mau chóng với lấy cây gậy ma pháp và chĩa thẳng vào mặt thần rừng. Anh ta vẫn bình tỉnh đáp.
“Cậu biết thừa đây không phải bản thể thật của tớ rồi đúng không?”
“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Sao lại tấn công Michio?”
“À cái đó…”
Thần rừng giải thích lại mọi chuyện từ lúc gặp Michio cho đến khi cậu bé cố gắng phá ụ đất. Valeria tuy vẫn cảnh giác nhưng nhận ra đó không phải lời nói dối. Cô bé cũng ngồi xuống cạnh thần rừng và xem trận chiến.
“Ta có nên ngăn hai người họ lại không?”
“Ừm… tớ có đồ ăn vặt này! Ăn không? Vừa ăn vừa xem cho vui!”
“Ừ, thế thì xem thêm chút nữa vậy.”
Valeria cùng thần rừng ngồi cạnh nhau. Họ vừa ăn hạt điều, hạt hạnh nhân vừa xem trận chiến. Buồn mồm họ lại hỏi thăm nhau.
“Sao lúc nãy hai cậu trốn trong cái nấm mồ đó vậy?”
“Do tớ và chị đều sợ ma ấy! Khu rừng này có ma đúng không? Cứ nghĩ trốn trong đó đến khi mặt trời lên là có thể thoát. Ai ngờ…”
“Ma ấy à? Làm gì có? Chỉ có tớ và em gái sống ở đây thôi à? Cậu nhát gan quá rồi!”
“Sao khu rừng này bị đồn có ma thế? Hai cậu là nguyên nhân đúng không?”
Thần rừng ngẩng đầu nhìn lên trời, thầm nhớ lại mọi chuyện.
“Có lẽ vậy? Tại nơi đây từng là chỗ tuyến đường mà trộm cướp hay đi qua. Bọn tớ thường dùng năng lực của mình để điều khiển thú rừng và cây cối đuổi bọn gian tặc.”
Nhìn về phía trận chiến, bãi chiến trường mà Victoria và thánh thú đã oanh tạc la liệt cây cối đổ rạp. Valeria vừa xem trận chiến vừa lo lắng.
“Có ổn không vậy? Chị Victoria rất rất mạnh đó! Liệu em gái cậu có sao không?”
Thần rừng nhìn Valeria rồi tươi cười, tự tin nói.
“Yên tâm đi! Con bé cũng mạnh chẳng kém đâu!”
Trở lại chiến trường, thánh thú lúc này thút thít kêu lên.
“Chị ơi! Giúp em với!”
Nó nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy đầu Victoria.
“Em lỡ tay quá rồi!”
Trận chiến đã sớm ngã ngũ, từ khi Victoria bị tóm lấy đầu. Cô bé đã chẳng thể phản kháng. Dù vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay và cắt vào được cánh tay khổng lồ của thánh thú. Thế nhưng nó chẳng hề gây nổi một chút sát thương nào quá sâu. Ngược lại, thánh thú còn hăng máu hơn, nắm chặt đầu Victoria và đấm xuyên qua vô số cây cối trong rừng khiến chúng đổ rạp hết.
“Xin lỗi mà! Tại bản năng sinh tồn của tớ…”
Victoria bất tỉnh, miệng há hốc, hai tay buông thõng ra. Thánh thú vội thả tay mình ra khiến cô bé rơi bộp xuống đất. Mắt Victoria trợn ngược lên, dường như không còn chú ý thức. Cơ thể đôi lúc giật giật lên vài cái.
Thánh thú hoảng sợ biến thành một con hổ ngoạm lấy áo Victoria, kéo cô bé về chỗ chị gái. Vừa vội vàng lao đi, vừa hoảng hốt gầm lớn.
“Không ổn rồi! Em lỡ tay quá rồi!”
Vừa trở lại chỗ cũ, nó bất ngờ khi thấy Valeria và chị gái đang tranh luận gay gắt.
“Chị tớ là một thiên tài kiếm thuật, có thể cắt đứt một quả cầu năng lượng cực kỳ lớn đó! Chị ấy sẽ thắng!”
“Còn lâu! Em tớ đủ sức để phóng qua khu rừng trong một giờ. Biến thành chim thì con bé có thể bay lên độ cao cả ngàn mét. Nghĩ sao Victoria có thể thắng con bé được cơ chứ?”
“Victoria sẽ thắng!”
“Mơ đi! Em tớ mới có thể thắng!”
“Hay cược với nhau đi! Ai thua sẽ thực hiện một yêu cầu của người thắng!”
“Chơi thì chơi! Sợ gì?”
Không ai chịu thua ai cả, họ nhìn nhau với ánh mắt như phát ra tia lửa điện. Gầm gừ đối đầu nhau trong cuộc tranh luận ai mạnh hơn ai.
Đúng lúc dấu hiệu kết thúc của trận chiến xuất hiện. Cả hai mong chờ xem ai là kẻ chiến thắng. Thánh thú vẫn tỉnh táo trở về với không một vết xước. Miệng nó còn ngậm chặt lấy Victoria. Valera ngay lập tức hối hận, cay cú khi Victoria đã thua bét tè lè nhè.
Thánh thú kéo Victoria đến gần chỗ Valeria, đặt cô bé nằm ngay ngắn xuống đất.
“Vậy là chị ấy thua thảm thật rồi hả?”
“Ừ, chị cậu thua rồi. Mà cậu không lo cho tình trạng cậu ấy sao?”
“Yên tâm đi! Tầm này chỉ khiến chị ấy ngủ được một lúc thôi.”
Thánh thú nằm xuống bên cạnh với vẻ đầy lo lắng nhìn Victoria. Nó rưng rưng nước mắt, dụi mũi vào mặt cô bé và liếm liếm vào hai bên má hồng.
“Liệu cậu ấy có ổn thật không thế? Bị đánh như này có làm cậu ấy coi tớ như kẻ thù không?”
“Không, chị ấy là người gây sự trước mà. Tý ta giải thích tình hình là chị ấy sẽ xí xoá thôi.”
“Vậy sao? Mọi chuyện sẽ ổn sao?”
“Yên tâm đi! Tuần trước chị ấy còn bị Michio đánh thảm hơn thế này nhiều.”
Victoria nằm yên dưới đất một lúc thì bắt đầu nghe được tiếng nói chuyện. Cô bé dần mở mắt và tỉnh lại. Ngồi bật dậy ngay lập tức nhưng sự choáng váng sau khi bị tác động mạnh vào đầu khiến cho cô bé tý thì lao thẳng đầu về phía trước.
Đầu óc quay mòng mòng, tầm nhìn thì như bị đảo lộn khiến Victoria cảm thấy buồn nôn. Cô bé ôm chặt miệng để không bị ọc hết những thứ có trong bụng ra ngoài. Thế nhưng vì từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào mồm nên có buồn nôn đến mấy cũng chẳng có thứ gì ọc ra ngoài vả.
Khi đầu óc đã tỉnh táo trở lại, Victoria quay đầu nhìn sang bên cạnh. Cánh tay cô bé vẫn đang nắm hờ lấy thanh kiếm. Thấy khuôn mặt của một con hổ khổng lồ đang nhìn mình làm Victoria sợ hãi lùi lại.
“Ngươi… định săn ta à? Ta không phải con mồi ngon đâu!”
Có vẻ như Victoria đã tạm mất trí nhớ do đầu óc vẫn còn choáng váng.
“Tuyệt quá! Cậu tỉnh lại rồi!”
Thánh thú nhảy lên và đè người Victoria xuống đất. Liếm láp liên tục khuôn mặt cô bé như liếm một cây kem.
“Khoan… ta đã… bảo là… ta không có ngon cơ mà…”
Valeria ngồi nói chuyện với thần rừng và xem anh ta sửa chữa lại bãi chiến trường của hai người vừa rồi. Chỉ bằng những động tác tay chỉ đạo như một nhạc sĩ trưởng điều phối dàn hợp xướng. Thần rừng đã khiến các sợi dây leo bò quanh khắp khu rừng và dựng các cây cối đã bị đổ rạp. Sau đó, anh ta sử dụng một loại ma thuật kỳ lạ giúp cây cối tự lành lại, kể cả những cái cây đã bị gãy làm đôi.
“Đỉnh thế? Sao cậu làm được hay vậy? Tớ chỉ có thể điều khiển cây cối bằng cách định hình lại cách chúng chuyển động thôi. Cậu làm như thể đang ra lệnh cho toàn bộ mọi thứ vậy!”
“Vậy hả? Đó là cách con người làm dùng ma thuật hệ thảo ư? Dùng tính chất định hình của ma thuật để tạo “khuôn” cho chuyển động của thực vật. Cách đó bất tiện thật đó!”
“Bất tiện? Chẳng phải ma thuật là định hình cấu trúc sao? Như kiểu luyện thú thì định hình một khẩu lệnh hoặc tạo một “tuyến đường” cho con thú đó làm theo ấy. Bộ ngoài cái đó ra còn cách nào khác ư?”
“Có lẽ đối với con người thì không. Vì tớ coi cả khu rừng này như một phần thân thể. Điều khiển thân thể thì chỉ cần cử động là được đúng không?”
Valeria há hốc mồm ngạc nhiên trước khả năng đầy khủng khiếp của thần rừng. Cô bé phấn khích như vớ được mỏ vàng. Nhìn thần rừng với ánh mắt lấp lánh, cô bé hào hứng hỏi.
“Vậy cậu không dùng ma thuật ư? Liệu đó có phải phước lành không? Hay là loại chúc phúc gì đó chẳng hạn?”
“Không đâu! Không đâu! Mặt cậu gần quá!”
Thần rừng lắc đầu, xua tay. Anh ta cố lùi ra xa khỏi khuôn mặt đầy tò mò của Valeria.
“Để mà nói thì… cậu sẽ tin lời tớ nói chứ?”
“Tin! Tin! Cậu định nói với tớ điều gì đó cao siêu hay thú vị lắm phải không?”-Valeria gật đầu lia lịa.
“Không được kỳ thị tớ đâu nhé!”
“Ừ, tớ sẽ không kỳ thị!”
“Tớ…”
Khuôn mặt thần rừng đỏ ửng, anh ta ấp úng và đầy đắn đó khi nhìn vào khuôn mặt hào hứng của Valeria.
“Tớ… có thể nói chuyện với cây cối đó.”
“Ừm ừm, hoá ra là cậu tự kỷ! Tớ hiểu rồi!”-Valeria đập tay kết luận.
“Này, cậu…”-Thần rừng hạn hán lời, chỉ đành chống tay lên trán thở dài.
“Hoá ra nói chuyện tự kỷ với cây cối có thể giúp ta có được năng lực mạnh mẽ như vậy.”
“Ý tớ không phải thế! Mà thực sự tớ có khả năng nói và hiểu được cây cối thông qua khí lực chúng toát ra.”
Thần rừng nhìn Valeria với ánh mắt nghiêm túc, anh ta nói sự thật chứ không hề dối trá. Bởi khí lực toát ra từ sinh vật sống đôi lúc sẽ biểu thị cho suy nghĩ của chúng. Đối với một số loài động vật đã tiến hoá để có khả năng nhận ra điều này, chúng sẽ biết trước cây cối khi nào chín quả, cây nào có độc tố cao. Một vài chủng tộc cũng có khả năng này là elf, hoa nhân, yêu tinh…
“Tiếc thật đó! Thế mà tớ cứ nghĩ đây là loại ma thuật nào đó bản thân sẽ có thể học được cơ chứ!”
“Xin lỗi vì đó không phải ma khí thuật! Tớ không thể giúp cậu được rồi!”
“Thôi bỏ đi! Có lẽ việc cố chấp làm một điều gì đó không thể đối với bản thân là một điều ngu ngốc. Tớ giờ muốn tận dụng và phát triển hết tất cả những gì tớ đang có.”
Valeria mỉm cười nhìn lên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt cô bé. Từ sáng nay, sau khi rơi xuống khu rừng này, Valeria đã ngồi bên dưới một tán cây. Cô bé buồn tủi suy nghĩ về những sự cố chấp trong suốt một năm qua. Giá mà cô bé sớm bỏ cuộc khi mà bản thân chẳng thể lĩnh hội được điều gì.
Bỏ rơi Victoria một mình trong dinh thự để theo đuổi một ước vọng viển vông. Rồi tự để bản thân gánh chịu sự cô lập của đám trẻ tại nhà thờ. Nổi giận vô cớ với Michio chỉ vì cậu ấy nói bản thân không thể học thánh thần thuật. Để rồi sau tất cả, Valeria đã có chút mệt mỏi rồi. Cô bé tiếp tục bám víu vào Grace như lý do cuối cùng để cố gắng chày cối.
Khi nhìn thấy Grace có thể nhanh chóng chấp nhận việc không dùng được thánh thần thuật, lý do cuối cùng của Valeria đã tan biến. Cô bé lủi thủi một góc, ngồi ôm đầu gối, mũi sụt sịt, khóc thút thít.
Từ bé, Valeria luôn cảm thấy mình là người theo sau Victoria, bị che lấp bởi ánh hào quang của chị gái. Cả hai thi thố với nhau rất nhiều, rất nhiều nhưng phần thua lại đa phần là Valeria. Đến khi lớn hơn một chút, cô bé bắt đầu nhận ra sự bảo bọc quá lớn của chị gái. Victoria lúc nào cũng chiều theo ý của em gái, xoa dịu lúc cô bé ngã đau.
Khi ấy, bố mẹ của cả hai rất bận rộn cũng như ít khi về nhà. Họ vốn mang trọng trách cao cả và luôn phải đối đầu với những kẻ địch mạnh mẽ. Bởi vậy, thời gian quan tâm con cái cũng rất ít. Thời điểm duy nhất Eldoria và Bellator toàn tâm, toàn ý dành cho con mình là từ lúc cả hai sinh ra đến khi lên 5 tuổi. Thế nhưng trong ký ức của Valeria lúc ấy lại thấy khuôn mặt họ hiện lên với những quầng thâm trên mắt và đôi môi khô nứt nẻ.
Cô bé đã thầm nghĩ rằng việc nuôi dạy mình và chị gái rất vất vả. Có lẽ vì thế, bố mẹ mới trông hốc hác như vậy. Nhưng rồi, khi tự so sánh bản thân với Victoria, Valeria lại lập tức nghĩ rằng chị gái mới là phiền muộn lớn nhất. Chị ấy luôn luôn nghịch ngợm, phá phách mà.
Với cái suy nghĩ đó, Valeria luôn tỏ ra mình trưởng thành hơn. Tự huyễn hoặc bản thân mỗi khi thua cay cú trong các cuộc thi thố với Victoria. Rằng cô bé chỉ đang nhường nhịn mà thôi.
Cho đến khi ấy, lúc cả hai đã lên 5, Eldoria đã gọi hai con ra để nói về việc phải đi công tác xa ngày. Valeria đã xung phong đứng lên trước mặt mẹ.
“Để con chăm lo cho Victoria! Mẹ cứ yên tâm đi!”
Eldoria đã cười và xoa đầu cô bé. Sau đó, quay sang dịu dàng nói với Victoria.
“Con nhớ phải chăm sóc và nhường nhịn em con đó! Con là chị gái mà!”
“Vâng ạ! Con vẫn sẽ chăm sóc Valeria thật tốt!”
Đối với Valeria lúc đó, câu nói ấy vô tình đã phủ nhận đi toàn bộ những điều cô bé đã cố thể hiện ra. Rằng bản thân trưởng thành hơn, rằng bà chị trẻ con đó sao có thể hơn mình được cơ chứ? Ai nhường ai? Ai chăm ai?
Sau khi bố mẹ đi xa nhà, Valeria đã rủ Victoria chơi trò đánh trận giả như mọi lần và tiếp tục thua cuộc.
“Em cố chấp như vậy làm gì thế? Chị sẽ vô tình làm em đau đó! Bỏ cuộc đi!”
“Đừng có nói thế khi em chưa thắng chị lần nào!”
“Vậy để chị nhường cho em thắng nhé, được không nào?”
“Nhường? Ai cần nhường nhịn cơ chứ? Tiềm năng của chúng ta ngang nhau, sao em lại luôn kém hơn chị hả?”
Valeria tức tối bỏ vào nhà sau trận thua đó. Cô bé trốn lủi thủi trong phòng. Còn Victoria lại chăm chỉ đi chuẩn bị bữa ăn, lau dọn nhà cửa. Tất nhiên là đều ném công việc cho Golem là chính nhưng cô bé cũng đã cố gắng làm được một điều gì đó.
Sau khi cơn giận nguôi ngoai, Valeria đã chứng kiến tất cả những điều đó. Cô bé cảm thấy một cơn bức bối đến khó tả, cái cảm giác lồng ngực nghẹn lại vì một điều gì đó. Valeria thầm nghĩ do mình đã ghen tỵ với chị.
‘Ghen tỵ ư? Tức là mình đang nghĩ mình kém cỏi hơn chị ấy hả? Tại sao lại thế?’
Những câu hỏi đó bắt đầu hiện lên trong đầu Valeria, cảm giác ấy cứ xuất hiện mỗi khi tiếp xúc với Victoria. Trong khi Valeria kẹt trong những cảm xúc đó, Victoria lại càng ngày càng tỏ ra mình vượt trội. Cô bé dần có chút thạo việc nhà dù việc nấu ăn vẫn còn hơi non tay.
Mỗi tối khi đi ngủ, Valeria vẫn hay sợ hãi cái bóng tối đen đặc của màn đêm. Victoria đã luôn ở đó, đã luôn ôm lấy cô em gái vào trong lòng dù bản thân vẫn đang run rẩy vì sợ hãi. Cái ấm áp của vòng tay ấy lại càng khiến ngọn lửa trong lòng Valeria như bùng cháy mạnh mẽ hơn. Sự bứt rứt, khó chịu chẳng thể nào tan biến. Valeria đã dần không còn ôm lấy chị gái khi ngủ mà nằm quay lưng lại với cô bé.
Dần dần trong sinh hoạt, Valeria cũng nhận ra Victoria đang luôn dành cho mình phần hơn. Điều mà trước đây chỉ có cô bé mới làm. Những món ăn ngon, những cuốn sách đẹp, những câu chuyện hay… từ lúc nào luôn có phần lớn dành cho Valeria. Và sự bức bối không tên thì ngày càng lớn.
Bởi có một bí mật mà Valeria vẫn luôn giấu giếm. Mỗi khi đi ngủ, Victoria vẫn thường hay nói mớ. Nói về những điều cô bé mong muốn.
“Mình muốn ở bên Valeria mãi! Bởi con bé là điều quan trọng với mình!”
Victoria vừa ngủ mớ, vừa thầm cười.
“Bố mẹ đã giao trọng trách trông coi Valeria… vì mình là chị cả… mình phải nhường nhịn và chăm sóc em thật tốt!”
Những lời nói đó đã vô tình động đến tận tâm can Valeria. Cô bé vẫn luôn nhận thức được tình yêu thương mà Victoria dành cho mình. Ấy vậy mà, cô bé luôn từ chối nó. Gạt nó sang một bên. Điều mà Valeria luôn chú tâm chỉ là chiến thắng và vượt trội hơn chị gái mà thôi. Và cô bé không phải lý do cho những quầng thâm đó nữa.
Rồi lúc đó, Victoria đã rơi nước mắt. Những giọt nước lăn dài trên má, rơi xuống đầu người em đang nằm trong vòng tay cô bé.
Valeria quay lại nhìn chị gái và ngạc nhiên khi thấy đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn tuôn lệ đó. Có vẻ như Victoria đang gặp ác mộng chăng? Nhưng không, cô bé đã nói mớ rằng.
“Nhưng mà… việc làm chị gái khó quá! Ôm đồm hết mọi thứ vào người thật mệt mỏi. Giờ Valeria lại còn xa lánh con nữa! Con phải làm sao bây giờ? Con cũng muốn được nuông chiều, được quan tâm mà.”
‘Cái danh chị gái, nó nặng nề vậy sao? Mình giờ giống như gánh nặng của chị ấy sao?’-Valeria đã thầm nghĩ như vậy trong đêm hôm đó.
Cô bé lau đi những giọt nước mắt trên đôi má hồng mềm mại đó rồi trở người quay về phía chị gái và ôm thật chặt.
Sáng hôm sau, Victoria tỉnh dậy, thấy Valeria đang ngủ trong vòng tay, cô bé thầm mỉm cười. Nhìn khuôn mặt đáng yêu đang say ngủ đó, Victoria không kiềm lòng được mà véo nhẹ hai bên má.
“Chị làm cái gì thế?”
“Em dậy rồi à?”
“Lâu rồi! Có bữa nào em thức dậy trễ hơn chị đâu mà.”
“Ừ ha… chị hay ngủ nướng suốt thôi!”
Valeria bật dậy và bước ra khỏi giường, cô bé vẫn có chút khó chịu nên tỏ ra lạnh lùng với Victoria.
Như mỗi sáng, cả hai lại có một cuộc chiến nhỏ để xem ai mạnh mẽ hơn ai-một trận đánh cận chiến. Kết quả là Valeria vẫn thua cuộc như mọi lần. Cô bé nằm vật vã ra đất, lòng đầy phẫn nộ.
Victoria đến gần và quan tâm, hỏi han em gái.
“Rốt cục chị không hiểu, sao em cứ cố chấp vượt qua chị làm gì thế? Chị không muốn cứ phải thi thố kiểu này chút nào cả.”
Valeria nhìn lên bầu trời trong xanh, nơi những cánh đàn chim lớn đang di cư, những đám mây xanh đang nhẹ nhàng trôi. Làn gió mát thổi lên khuôn mặt cô bé, làm khô đôi môi đang im lặng.
Victoria lo lắng nhìn em gái, đặt tay lên trán để đo thân nhiệt cô bé.
“Em có sao không? Sao không nói gì?”
“Em ổn! Chỉ là em đang băn khoăn…”
“Có gì em cứ nói đi!”
“...Tại sao em lại thua ấy nhỉ?”
“Có lẽ do em yếu hơn chăng? Chị là chị của em nên phải mạnh hơn để bảo vệ em mà.”
Valeria ngồi bật dậy, cô bé tức tối cúi gằm mặt xuống.
“Chị nghĩ một người chị là như thế nào?”
Victoria trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi tươi tỉnh đáp.
“Là một người có thể bảo vệ, có thể gánh trách nhiệm chăm sóc, dạy bảo em mình. Chị nghĩ vậy đó!”
“Ừ, chính vì lý do đấy đó! Lý do mà chị luôn giữ một khoảng cách với em. Làm ơn… đừng coi em như gánh nặng của chị!”
Rồi Valeria lẳng lặng bỏ đi trong sự bối rối của Victoria. Từ ấy, cô bé càng ngày càng háo thắng với chị gái hơn. Mong muốn một ngày nào đó có thể vươn đến ngang tầm chị mình.
Thấm thoắt thời gian cũng đã trôi qua, Valeria dần lớn hơn, cô bé vẫn là kẻ thua cuộc. Sau khi nghe được một lời mời về việc học thánh thần thuật của nhà thờ gần đó, Valeria đã bằng sống bằng chết nài nỉ bố mẹ cho phép đến nơi đó để học tập. Cô bé vẫn giữ vững mục tiêu trở nên ngang hàng với Victoria. Nhưng lúc này đây, ý nghĩ năm đó lại dần bị lãng quên. Cô bé đã dần chỉ chăm chăm đến việc tìm cách chiến thắng chị gái.
Sau khi chạy trốn khỏi nhà thờ ngày hôm nay, Valeria đã có thời gian ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Nhớ ra điều quan trọng mình đã quên mất, cô bé gục đầu xuống gối, khóc nấc từng tiếng.
‘Phải rồi ha! Mình đâu cần chiến thắng. Chị ấy vẫn vậy, vẫn luôn muốn có người ở bên, không nhất thiết phải ngang hàng. Chị ấy luôn muốn cõng mình trên lưng như thế, chỉ có mình là từ chối nó thôi.’
Tiếng lá xào xạc trong gió, âm thanh hiu hắt của khu rừng lấn át tiếng thút thít của cô gái bé nhỏ trong khu rừng. Hình bóng Valeria nhỏ bé ngồi khép nép dưới gốc cây, bầu trời thì bị những tán cây dày che mất, chỉ còn vài tia nắng bé nhỏ lọt qua từng khe lá. Valeria vẫn khóc, vẫn thầm tự trách.
“Tại cái cố chấp chết tiệt của mình! Mình lại thành gánh nặng của người khác rồi! Của bố mẹ, của chị gái, giờ còn là của cả Michio nữa!”
“Chị đoán em không có nặng đến thế đâu! Đừng lo lắng quá về cân nặng của mình nhé!”
Victoria đã tìm được Valeria từ lúc nào, cô bé xoa đầu em gái và dịu dàng nói.
“Em trốn kỹ quá! Làm chị tìm mãi mới ra!”
Valeria ngước mặt nhìn lên, khuôn mặt đỏ như gấc. Đôi mắt có chút sưng lên vì khóc quá nhiều. Đối diện với nụ cười hồn nhiên, vui tươi của Victoria, cô bé như nhìn thấy tia sáng ấm áp nhất.
“Đừng khóc nhè nữa! Nên làm thế này nè!”
Victoria cười để lộ cả hàm răng trắng đẹp của mình, một nụ cười tựa như thiên sứ. Nhưng đang buồn bã lại nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình rạng rỡ như vậy làm Valeria đôi chút khó chịu.
“Chị làm gì khó coi vậy? Bình thường hộ em cái!”
“Ý em là thế này à?”-Victoria lao thẳng vào người Valeria, đè cô bé xuống đất, dụi mặt vào cái bụng mềm mại và trắng trẻo.
“Chị làm cái quái gì thế? Bỏ em ra cái coi!”-Valeria cố hết sức bình sinh đẩy Victoria ra khỏi người mình.
“Hahaha! Cho chị ôm tý nữa đi mà!”
“Không! Xấu hổ lắm! Ai đó thấy thì sao?”
“Nơi đây làm gì có ai? Cứ thế này lúc nữa đi!”
Dù cố tỏ ra phản kháng nhưng Valeria cũng không mấy khó chịu với điều này. Cô bé tự nhủ rằng thêm một chút nữa thôi điều này cũng không tệ.
“Em xin lỗi chị… em đã bỏ lại chị một mình, chị ghét cô độc lắm phải không?”
“Không sao! Em đến nhà thờ để học thánh thuật đúng chứ? Chị luôn ủng hộ ước mơ của em!”
“Nhưng… em cũng chẳng thể học được… chẳng được một chút nào cả!”
“Cái đó nằm ngoài dự kiến của chúng ta, không phải lỗi của em! Liệu giờ em có muốn trở về nhà không nào?”
Victoria dụi má vào bụng Valeria, cô bé tuy đang an ủi em gái mình nhưng lại né tránh ánh mắt của con bé. Tất nhiên, Valeria cũng không muốn giao tiếp qua ánh mắt, điều đó càng làm cô bé khó xử hơn thôi.
“Chị… có buồn vì em bỏ lại chị một mình không? Em cần biết điều đó!”
“Có lẽ… không! Chị cũng có Michio ở bên cạnh mà!”
“Vậy em không cần về cũng được nhỉ?”
Victoria đột ngột bật dậy và ôm chặt lấy Valeria. Cái ôm thật chặt như thể siết nghẹt thở người em gái vậy.
“Em hiểu rồi! Từ giờ, em sẽ không làm vậy nữa đâu. Em chỉ không muốn là gánh nặng của chị thôi mà.”-Valeria nhẹ nhàng xoa đầu Victoria.
“Không sao! Em nhẹ lắm! Nhẹ thật mà!”
“Ý em không phải nói về cân nặng! Đồ ngốc!”
Một lúc sau, khi nỗi buồn cũng đã trôi qua, Valeria đứng dậy hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành của rừng sâu, nơi tràn ngập làn oxi mát mẻ của cây xanh quang hợp làm tinh thần Valeria tỉnh táo trở lại.
“Chị em mình về thôi! Chúng ta từ giờ sẽ không rời xa nhau nữa.”
“Mừng em về nhà! Chị nghĩ giờ Michio đang cố gắng làm một món gì đó thật ngon cho chúng ta đó.”
Nghe đến Michio, khuôn mặt Valeria tự nhiên ửng đỏ, cô bé đan tay vào nhau, ấp úng nói.
“Thực ra… khi về thì chị… có thể dành cho em một chút quan tâm hơn… được không?”
“Ửm? Chị vẫn quan tâm em mà?”
“Chỉ là… chị biết đó… em nghĩ chị sẽ dành sự chú ý cho Michio hơn…”
“Chị lại nghĩ Michio mới là người quan tâm chị. Chị coi cậu ấy là bạn nhưng nếu là một thành viên trong gia đình, chị nghĩ cậu ấy sẽ là anh cả.”
“Cũng đúng ha? Chị toàn được cậu ấy chiều chuộng thôi. Mong cậu ấy sẽ chiếu cố em!”
“Chắc chắn là em sẽ được cậu ấy yêu quý mà!”
Victoria đứng dậy và tiến tới nắm tay em gái. Cô bé vui vẻ tươi cười.
“Cùng về thôi!”
Sau đó cả hai đã lạc trong rừng, Victoria tìm được Valeria bằng linh cảm nên cả hai không một ai nhớ đường về. Valeria đã thử bay lên nhưng chỉ thấy một cánh rừng bạt ngàn và đường chân trời. Do cô bé cũng không biết dinh thự Soluna ở hướng nào nên đành bất lực hạ cánh. Victoria tự tin đi ngược lại con đường mình đã chạy đến đây rồi nhanh chóng bị lạc. Rồi từ lúc nào, mặt trời đã lặn.
Hai đứa trẻ đói meo nhưng không dám ăn trái cây trong rừng vì sợ có độc. Cả hai đã thử đốt lửa trại thì cây cối trong rừng đột ngột gầm rú lên. Cứ nghĩ đó là ma, Valeria đã tạo ra một ngôi mộ giả mong rằng mình có thể trụ vững đến sáng và có người tới cứu.
Để rồi trở lại hiện tại, Michio đã vào rừng và nhanh chóng tìm được ngôi mộ đất của cặp song sinh và phá nó.
“Cậu đã đốt lửa trong rừng phải không? Cái đó làm kích hoạt hệ thống đe doạ lâm tặc mà tớ chuẩn bị đó.”
“Vậy ra là ma quỷ trong rừng chính là cậu đó hả? Haha! Tớ sợ đến suýt chết vì đau tim đây!”
Michio dần tỉnh lại, đầu óc cậu giờ tỉnh táo như thể vừa được hồi sinh vậy. Vết thương trên cơ thể giờ đã hoàn toàn biến mất. Cậu nhìn xung quanh, Victoria đang bị thánh thú liếm đến ướt sũng cả người. Còn Valeria lại đang ngồi tâm sự thân tình với thần rừng. Michio bật cười.
“Haha! Mấy cậu đã nhanh chóng kết thân rồi cơ đó! Tốt quá rồi!”
“Tốt gì chứ? Cậu tách con hổ này ra khỏi tớ đi! Nó đang muốn ăn thịt tớ!”
“Gì chứ? Thánh thú chỉ đang tỏ ra thân thiện với cậu thôi mà? Ăn thịt gì? Nó rất thân thiện và giúp tớ rất nhiều đấy.”
“Vậy hả?”
Valeria nhìn về phía chị gái, cô bé cũng bật cười vì bộ dạng ướt sũng đó. Trong lòng cô bé lúc này đã không còn sự khó chịu nữa. Thế nhưng có một điều cô bé vẫn tự nhủ khi nhìn Victoria.
‘Quả nhiên là… mình cũng không muốn trở thành kẻ được đỡ lấy. Mình cũng muốn được đỡ lấy một ai đó nữa.’
Michio tiến lại gần và nằm xuống bên cạnh Valeria.
“Xin lỗi nhé! Vì tớ đã làm cậu giận! Tớ biết cậu đang cố gắng để học thánh thần thuật. Ấy vậy mà…”
“Không sao đâu! Cậu chỉ cho tớ biết sự thật thôi. Không có cậu, có lẽ tớ vẫn đang tự lừa dối chính mình.”
“Vậy à? Nếu vậy thì tốt rồi!”
Michio cảm thấy thật nhẹ nhõm, cậu mỉm cười thầm trong lòng.
Bỗng Valeria nằm xuống bên cạnh Michio. Cô bé đặt tay lên đầu làm gối, mắt nhìn lên bầu trời sao lung linh, lấp lánh.
“Mà này, cậu nói cậu có thể đọc sách từ anh Akeru đúng chứ? Những cuốn sách đó có dạy về ma khí thuật không?”
“Có! Chắc chắn là có!”
Valeria trở người về phía Michio, nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập kỳ vọng.
“Vậy… cậu có thể giúp tớ học ma khí thuật từ những cuốn sách đỏ được không?”
“Tất nhiên là được! Đó là ý định từ đầu của tớ nhưng sao đột nhiên cậu lại nói muốn nó. Rõ ràng cậu bảo tớ và Akeru là kẻ nói dối mà?”
“Cái đó là do lúc nóng giận nên lỡ lời thôi. Đừng nhắc lại chứ!”
Rồi Valeria trở người nhìn lên bầu trời đêm. Ánh mắt cô bé hướng về phía mặt trăng trắng.
“Chẳng phải cậu bảo chúng ta sẽ có một chuyến hành trình để khám phá thế giới này. Rồi đánh bại các vị vua xấu xa nữa. Vậy nên tớ cũng muốn mạnh lên.”
“Vậy à? Còn lý do khác đúng không?”
Valeria chợt khựng lại, cô bé nhìn sang Michio. Ánh mắt của cậu bé toả ra sự dịu dàng, nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Khuôn mặt ấy cứ như cậu đã nhìn thấy cả tâm can người đối diện. Dù hơi đắn đo những Valeria cũng vui vẻ đáp.
“Tớ cũng muốn là bờ lưng đủ sức gánh vác mọi người!”
Valeria nắm chặt cây gậy phép trên tay, giơ về phía trước mặt, hướng thẳng lên bầu trời.
‘Chẳng phải ma khí thuật của nhân loại, mình còn chưa khám phá hết nữa. Sao phải cứ cố gắng học mấy thứ khác làm gì nhỉ? Ngu thật đấy!’
Michio nắm lấy cánh tay hướng lên bầu trời của Valeria rồi rõng rạc nói.
“Với sức mạnh ma khí thuật của nhân loại, ta có thể vượt trên cả những bậc tối cao.”
Cậu bé tuyên bố điều đó rồi quay sang nhìn Valeria với ánh mắt đầy kỳ vọng.
“Ở đây, chúng ta có một pháp sư thiên tài mà!”
Valeria bất ngờ trước những lời nói của Michio, khuôn mặt đỏ ửng và nóng ran như thể đặt trước một ngọn lửa nhỏ. Cô bé quay mặt đi chỗ khác để che giấu sự ngại ngùng của mình.
Không khí khó xử đó nhanh chóng bị Victoria phá đám, cô bé lao vào người em gái và cậu bạn. Mặt cô bé ướt sũng nước dãi, mắt nhắm mắt mở.
“Cậu làm gì thế? Eo ơi! Bẩn quá!”
“Cậu không cứu tớ!”-Victoria vội vớ lấy áo Michio để lau mặt.
“Này, bẩn quá! Đừng có làm thế! Tớ có khăn tay mà!”
“Cái này để trả đũa cậu không cứu tớ!”
Thánh thú lại gần Victoria, nó thở sát bên tai làm cô bé hoảng sợ lăn ra xa, đè cả lên người Valeria.
“A! Đau! Chị xuống khỏi người em nhanh!”
Thánh thú đưa mặt lại gần, Victoria càng giãy dụa, Valeria càng kêu oai oái.
“Bình tĩnh lại đi! Thịt người không phải món tớ thích.”
“Cứu với! Con quái đó từng ăn thịt người rồi kìa!”
“Tớ chưa từng ăn thịt người!”
“Thế sao ngươi biết bản thân có thích hay không? Đáng sợ quá! Bố mẹ ơi!”
Michio đặt tay lên mũi thánh thú trong hình dạng một con hổ khổng lồ.
“Cậu biến thành con gì đó nhỏ thôi.”
“Ừ, để tớ làm thử!”
Rồi thánh thú biến thành hình một con tinh tinh. Hình dạng đó càng làm Victoria hoảng hồn hơn. Cô bé đạp cả lên lưng Valeria để chạy đi nhưng nhanh chóng bị thánh thú tóm chân lại và ngã sấp mặt.
“Rốt cuộc sao Victoria lại sợ thánh thú đến thể nhỉ?”
“À, tại nãy tớ có đánh cậu ấy bất tỉnh đó!”
“Hả?”
Thánh thú giải thích lại mọi chuyện với Michio.
“Hiểu rồi! Mà sao cậu lại biến thành hình dạng dùng để bán hành cho Victoria thế?”
“Tớ nghĩ nó giống người. Đi bằng hai chân này. Nắm bằng hai tay trước này. Chẳng phải giống nhau sẽ dễ nói chuyện hơn sao?”
“Cậu hiểu sai vụ đó rồi! Thả chân cậu ấy ra đi!”
Thánh thú thả Victoria ra, cô bé ngay lập tức lao đi. Michio nhanh chóng chặn lại và ôm cô bạn vào trong lòng mình.
“Rồi rồi! Yên tâm là không sao rồi!”
“Huhu! Tớ sợ lắm!”
Valeria nhìn chị mình, ánh mắt cô bé hiện rõ sự soi xét. Không biết từ lúc nào chị mình lại thành ra như thể kia. Vừa hèn vừa nhát.
Thần rừng đến gần Valeria và đặt tay lên vai cô bé. Anh ta nhẹ giọng hỏi han.
“Giờ thì kèo cá cược của chúng ta… cậu định tính thế nào nhỉ?”