Chương 13: Khế ước quái quỷ!

"Nè, đừng nói là… cậu cố tình quên nó đi ấy hả?”

“Không đâu! Tớ nhớ mà… hihi!”

 Thần rừng nhìn chằm chằm còn Valeria thì cố tránh né ánh mắt của anh ta. Cô bé đã tính sủi kèo từ bao giờ rồi.

 “Vậy… vậy… đừng là yêu cầu gì quá đáng nha!”

 “Khế ước. Một khế ước giữa 5 người chúng ta thôi.”

 “Khế ước? Sao lại đến mức đó? Cậu định ném bọn này ra toà án à?”

 “Không! Làm gì có cơ chứ? Tớ có định kiện tụng gì đâu.”

 Michio nghe đến từ khế ước thì liền thắc mắc.

 “Bộ cái đó phiền phức lắm à? Mà tớ nghĩ nó chỉ là tờ giấy, ký vào và làm theo thoả thuận hai bên đã ra trước thôi chứ. Kiểu như một hợp đồng không có tính pháp lý cao vậy.”

 “Cái đó đúng là vậy nhưng… thực ra khế ước cũng có thể coi là một bằng chứng pháp lý trong kiện tụng. Chưa kể đối với quỷ dữ, có những loại tà thuật có thể tạo ra điều kiện ép buộc ta thực hiện theo khế ước. Trong các cuốn sách có nói…”

 Michio nhìn Valeria rồi gõ mạnh vào trán cô bé.

 “Cậu lậm truyện quá rồi! Làm gì có con quỷ nào ở đây cơ chứ?”

 “Đau! Cậu đâu cần gõ mạnh vậy cơ chứ?”

 “Đã hứa là phải làm! Đã cược là phải chịu!”

 Michio quay sang nhìn thần rừng. Anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn những thân cây gỗ để có thể khắc khế ước lên.

 “Vậy điều kiện khế ước thế nào?”

 “Ừm, cậu chỉ cần một tháng đến thăm tôi và em gái một vài lần thôi.”

 “Hả? Vậy thôi á?”-Valeria bất ngờ khi nghe thấy điều kiện đơn giản đó.

 “Ừ, chỉ vậy thôi! Tại trong rừng không có mấy ai bầu bạn nên chúng tôi khá cô đơn. Vậy nên cũng muốn mấy cậu ghé thăm thường xuyên ấy mà.”

 “Gì chứ? Tưởng thế nào! Ai ngờ vậy thì được! Đưa tôi khế ước đi, tôi sẽ ký!”

 Michio nhìn vào tấm ván gỗ có khắc đầy đủ thông tin về khế ước. Cậu thở phào.

 “Điều kiện khế ước chỉ là cả ba chúng ta cùng đến thăm họ thường xuyên. Cũng không quá đáng lắm. Thế mà cậu cứ lo lắng linh tinh thôi!”

 “Ừ, lỗi tớ! Lỗi tớ!”

 Valeria vừa ký xong khế ước một cái thì có tiếng cạch vang lên. Thần rừng vừa đeo cho cô bé một cái vòng bằng gỗ. Michio chưa kịp phản ứng cũng bị anh ta đeo cho một chiếc tương tự. Xong anh ta tặng một chiếc cho Victoria, trông thấy chiếc vòng gỗ đẹp, cô bé thản nhiên đeo nó vào tay. Thậm chí còn cảm ơn rối rít.

 Còn Michio và Valeria thì toát hết mồ hôi lạnh, linh cảm cho bọn họ một điềm báo nguy hiểm đang cận kề. Một rắc rối lớn gắn liền cùng khế ước họ vừa ký. Cả hai run run giọng hỏi.

 “Cái này… là gì vậy?”

 “Bom á! Vi phạm khế ước nó nổ cho banh xác lun!”

 “Cái quái gì thế!!!”

 Michio và Valeria hoảng sợ tìm mọi cách tháo chiếc vòng tay ra. Xong khi họ dùng tay còn lại để kéo chiếc vòng, đột nhiên nó mọc ra thêm một cái nữa và bám thẳng vào cổ tay còn lại.

 “Gấp đôi luôn! Cho vụ nổ càng dữ dội!”

 “Đùa à? Sao cậu lại làm thế?”-Valeria cuống cuồng lên vì sợ.

 “Để chắc chắn mọi người làm đúng khế ước thôi. Cái gì cũng phải có sự đảm bảo của nó, đúng chứ?”

 “Bộ không còn cách nào khác hả?”

 Michio đột nhiên nghĩ ra cách, chi bằng cậu chặt cụt tay mình để ném vòng ra ngoài rồi dùng ma thuật hồi phục lại sau. Biết ý định đó, thần rừng liền ngăn cản.

 “Đừng có thử chặt tay, cái vòng sẽ nhảy lên cổ cậu đó!”

 Nghe vậy thì Michio rén ngang, cậu bỏ ý định làm trò dại dột đó ngay tức khắc.

 “Mấy cậu thật là… chỉ cần làm theo khế ước, đến đây mỗi tháng một hai lần là được. Tớ sẽ tái khởi động cái vòng lại cho. Mà ngày nào các cậu chẳng đến gần bìa rừng, có gì đâu phải lo lắng về chuyện vòng sẽ nổ nhỉ?”

 “Không lo thế quái nào được! Khế ước này ảnh hưởng đến tình mạng đó!”-Michio và Valeria đồng thanh.

 Victoria cũng thử lấy vòng ra và để rồi có thêm một cái nữa bên tay còn lại. Cô bé khen ngợi.

 “Wow! Cái vòng này đẹp nha!”

 “Đùa nhau à? Bộ cậu không nghe thấy nó là bom hả? Mắc gì để nó gấp đôi thế kia?”

 “Có sao đâu? Chỉ cần làm đúng khế ước là được. Với cả nó có nổ tớ cũng có banh xác được đâu mà lo?”

 “Tớ thì có! Tớ không có cái bảo hộ nào trên người cả!”

 “Yên tâm đi! Tớ sẽ nhặt lại từng mảnh, lúc đó mẹ yêu có thể hồi sinh cậu.”

 “Chắc chắn nhặt được hết không?”

 “Có lẽ thế!”

 “Vậy là không đáng tin rồi!”

 Michio nhìn sang Valeria với ánh mắt trìu mến. Cậu đặt cả hai tay lên vai cô bé, tỏ vẻ đồng cảm.

 “Lần này bọn mình đi cùng nhau nha! Có gì thì đồng cam cộng khổ nhé!”

 Valeria xúc động ôm lấy Michio, an ủi cậu bé.

 “Tớ mới nhớ ra là mình cũng có bảo hộ giống chị gái. Không sao đâu! Cậu có đi một mình thì tớ sẽ lo hậu sự.”

 Lời nói đó như một cú đấm đau điếng người, Michio ôm lấy hai eo Valeria rồi lắc cô bé thật mạnh.

 “Tại sao cậu lại ký vào bản khế ước quỷ quái đó thế?”

 “Tại cậu khuyên tớ mà!”

 “Aaaah! Tại sao mình lại tỏ ra quân tử lúc đó thế?”

 Sau một hồi cuống cuồng cả lên, Michio lấy lại bình tĩnh và quyết định đi đàm phán.

 “Liệu… anh có thể tháo chiếc vòng này ra được không?”

 “Không được! Cậu đâu lấy gì đảm bảo với tôi việc thực hiện khế ước đâu?”

 “Tôi hứa! Tôi chắc chắn sẽ thực hiện nó!”

 “Lời hứa có lấy ra ăn được không? Ai mà chẳng hứa được?”

 Càng đàm phán, càng đi vào ngõ cụt. Michio giờ đây rất lo lắng. Cậu không lo về việc không thực hiện lời hứa trong tương lai gần. Nhưng chắc chắn một điều, trong tương lai xa, việc này sẽ ảnh hưởng đến chuyến hành trình đi vòng quanh thế giới.

 “Vậy liệu, anh có thể ra hạn hay thay đổi khế ước được không? Cho tôi ra điều kiện đi!”

 “Ra hạn? Ý cậu là 1 tháng gặp nhau 1 lần là quá đáng ư?”

 “Không phải vấn đề đó!”

 “Vậy cậu không muốn gặp bọn tôi ư?”

 Từ xa có tiếng động xào xạc trong bụi cây, thánh thú vội hướng mắt nhìn sang đó. Rồi nó cảnh giác nhìn về phía Michio và thần rừng.

 “Biết đâu sau này, bọn tôi sẽ phải đi đâu đó thật xa thì sao? Thời hạn 1 tháng 1 lần sẽ rất bất tiện!”

 “Vậy thì khi đó tôi sẽ kéo dài thời hạn lên 2 tháng một lần!”

 “Nữa đi! Chuyến đi có thể sẽ rất dài luôn ấy!”

 “3 tháng! 3 tháng là tối đa rồi đó!”

 Michio nhận thấy vẫn còn mặc cả được thêm, cậu liếm mép nghĩ cách để nói dối. Nhìn thấy hành động đó, thánh thú ra sức nhảy đằng sau thần rừng để thu hút sự chú ý. Nó cố ra hiệu với Michio rằng đừng có thử dại dột ra điều kiện quá đáng.

 “Hay là kéo dài thời gian ra nữa đi! Tại anh biết đó, đôi khi tôi có thể sẽ phải định cư lại một số nơi trong thời gian dài.”

 “Thời gian dài? Là bao lâu?”

 “Khoảng từng này!”-Michio nhếch mép cười đắc thắng.

 Michio xoè cả bàn tay 5 ngón ra trước mặt thần rừng. Thánh thú sau lưng cậu nhảy cẫng lên, nó dùng hai chân mình tạo thành hình chữ X, lắc đầu lia lịa.

 “5 tháng ư?”

 “Là 5 năm!”

 Cả khu rừng bỗng chốc im bặt, không còn tiếng xào xạc của lá hay tiếng đung đưa của những cành cây trong gió. Nụ cười đắc thắng của Michio dần thành nụ cười gượng vì lo lắng. Cậu ý thức được rằng mình sắp không ổn rồi.

 Bỗng khu rừng im bặt đột nhiên nổi cơn giông bão, cây cối xung quanh cảm tưởng như sắp bật gốc để đứng dậy. Valeria và Victoria vào sẵn tư thế để đối đầu với những điều sắp xảy ra.

 Thần rừng hỏi Michio với giọng đe doạ.

 “Được đằng chân, lân đằng đầu! Cậu gian xảo hơn tôi nghĩ ấy nhỉ? Tôi cho nổ luôn cái vòng được không? Tôi chúa ghét bọn gian thương đấy!”

 “Dạ, làm ơn đừng! Chúng ta sẽ tiến tới thỏa thuận khác được không ạ?”-Michio vội cúi đầu xin lỗi ngay lập tức.

 “Nói đi! Sai thì chịu khó nhặt từng mảnh về nhé!”

 “Chúng ta sẽ gặp nhau mỗi tháng một lần. À không, mỗi tuần một lần cũng được ạ!”

 Nghe vậy, thần rừng liền nguôi giận, cây cối xung quanh bắt đầu ngồi xuống đất, tự mình cắm lại rễ cây. Michio toát hết mồ hôi hột, tim cậu đập loạn cả lên. Thế nhưng, mọi thứ vẫn theo kế hoạch.

 “Chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn nếu anh có thể thay đổi điều kiện chiếc vòng này.”

 “Điều kiện đó thế nào? Nói thử xem!”

 “Thay vì chiếc vòng sẽ nổ khi tôi không đến khu rừng này mỗi tháng một lần, chi bằng biến chiếc vòng thành thiết bị liên lạc hay thứ gì đó giúp anh có thể gặp tôi. Như vậy có phải tiện lợi hơn không?”

 Thần rừng nghe thấy có lý, nếu điều kiện thay đổi như vậy thì anh hoàn toàn có thể gặp Michio nhiều hơn. Điều đó cũng sẽ xảy ra tương tự với Victoria và Valeria.

 Michio cẩn thận quan sát nét mặt của thần rừng, cậu vẫn hơi lo lắng anh ta sẽ không chấp nhận thỏa thuận này. Thầm nghĩ rằng:

 ‘Nếu là một thứ gì đó giống như ma thạch liên lạc thì mình hời rồi. Vừa né được quả bom, vừa không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống hàng ngày.’

 Rồi may mắn cũng tới, thần rừng lấy ra miếng ván gỗ, ghi lên nó một bản khế ước khác, khắc thêm những điều kiện mới. Anh ta đưa cho Michio để cậu ký lên nó.

 “Ký đi! Ta đã hủy bản khế ước cũ và thay đổi nó đúng theo các điều kiện mới của cậu.”

 Michio cẩn thận cầm lấy miếng gỗ, cậu đọc kỹ từng điều khoản và ký tên lên đó. Ký xong, chiếc vòng gỗ trên tay cả ba đứa trẻ rơi thẳng xuống đất. Chưa kịp vui mừng, thần rừng đã vội đeo luôn một sợi dây chuyền được làm hoàn toàn từ thực vật cho Michio. Chuỗi được làm từ những ngọn cỏ đan xoắn lại với nhau, mặt dây chuyền là một khuôn gỗ nhỏ với một bông hoa hồng tuyệt đẹp nằm trên đó.

 “Cái đó là một phần cơ thể chính của ta. Từ giờ, ta có thể luôn luôn ở bên cậu và gặp mặt cậu bất cứ lúc nào rồi.”

 Michio nhìn sợi dây, vẻ mặt ngơ ngác. Cậu thử tháo sợi dây chuyền ra nhưng nó ngay lập tức siết chặt cổ.

 “Đừng thử tháo nó ra! Cậu sẽ bị ngạt thở đó!”

 “Ư… a… tôi hiểu rồi… thả lỏng nó ra đi…”

 Thần rừng búng tay, sợi dây liền thả lỏng ra. Michio đặt tay lên sờ, vết siết vẫn còn hằn đỏ ở cổ. Ít nhất thì giờ cũng có thể thở phào vì không còn có quả bom hẹn giờ nào lên người nữa.

 “Từ giờ mong cậu chiếu cố đó!”-Thần rừng đưa tay ra.

 “Hừ… tôi cũng mong anh chiếu cố!”-Dù hơi miễn cưỡng, Michio vẫn bắt tay với thần rừng.

 Khế ước đã thành công nhưng có một điều làm Michio thắc mắc. Đó là hai cái tên nằm trong bản khế ước có ghi rõ chữ *da Soluna*. Và giờ, cậu có thêm một mối nghi ngờ nữa về thân phận thực sự của hai người này.

 ‘Lại lỗi chú Bellator đúng không ta?’

 Nhìn sang Valeria và Victoria, Michio chợt nhận thấy cả hai cô bé đều không bị tặng dây chuyền. Đột nhiên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Michio.

 Thần rừng tiến đến, anh ta nắm hờ bàn tay đặt dưới cằm Michio. Ngón trỏ đẩy nhẹ cằm, nâng đầu cậu nhóc lên, hướng ánh mắt cậu vào khuôn mặt mình. Ngón cái ấn nhẹ đôi môi căng mọng.

 Ánh mắt thần rừng lúc này đắm đuối đến lạ thường, cái ánh mắt làm Michio nổi hết da gà da vịt từ chân lên tận đầu. Miệng anh ta vừa thốt lên tiếng nói, Michio đã giật bắn cả người lên.

 “Cậu nhận ra rồi đúng không? Từ đầu, mục tiêu của ta không phải bọn họ. Đó là cậu. Chỉ mình cậu thôi! Ta không thể theo đuổi quá nhiều người được.”

 Nói rồi anh ta quay mặt đi chỗ khác, đắc chí cười thầm. Michio nhìn chằm chằm hành động kỳ quặc đó, thần rừng liền quay lại tặng cậu một nụ hôn gió. 

 Michio hững hờ, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên đôi bàn tay. Rồi đưa tay xuống che mông mình, mặt mày tím tái, xanh xao.

 Thánh thú lại gần, vỗ lên vai để an ủi cậu bé.

 “Chịu khó chăm sóc chị ấy nhé!”

 “Ờ… ừm… được rồi…”

 “Cả mình nữa nhé! Mình cũng có tên trong khế ước phải không?”

 “Ờ… ừm… còn gì tệ hơn được không?”

 Bình thường, nếu là các cuộc gặp mặt kết bạn mới, Michio thường rất hăng hái và hoà đồng. Thế nhưng lần này, cậu bé lại không nghĩ đây là một cuộc gặp mặt kết bạn thông thường. Cảm tưởng nó giống như một cái bẫy mà bản thân vô tình dẫm phải thì hơn.

 Bỗng một mùi hương kỳ lạ ngay lập tức thu hút sự chú ý của thánh thú. Nó biến thành đại bàng và bay vút lên trên cao. Từ trên bầu trời, nó thấy một người đang trôi lềnh bềnh dạt vào một bờ hồ. Đám một đám hà mã đang làm một bản giao hưởng để gọi thánh thú. Giữa đám hà mã chính là Clara.

 Thánh thú ngay lập tức đáp xuống, biến thành dạng sói và ngoạm lấy Clara. Nó gật gù cảm ơn đám hà mã rồi chạy mất dạng.

 Một mùi hương nồng nàn đã nhanh chóng thu hút sự chú ý từ mọi người. Cả ba đứa trẻ vội vàng bịt mũi lại ngay lập tức. Valeria nhăn hết cả mặt mũi, cô bé vội dùng ma thuật để tạo một chiếc mặt nạ phòng độc. Victoria thì chọc hẳn hai ngón tay vào mũi và quyết định thở bằng mồm.

 Thánh thú đã trở về, nó thả Clara trước mặt đám bạn. Bộ dạng cô lúc này trông tả tơi khủng khiếp, bụng thì uống nước no nê, chương cả lên. Còn khắp người thì dính mùi “giao hưởng” của hà mã.

 “Chuyện quái gì đã xảy ra với chị ấy thế?”-Michio thốt lên.

 “Đám hà mã đã vớt cô ấy lên trong tình trạng bất tỉnh, chúng bao quanh cô ấy rồi lập dàn hợp xướng.”

 “Rồi hiểu luôn!”

 “Hiểu chuyện gì thế? Sao chị ấy thành ra như vậy?”-Valeria thắc mắc.

 “Đại khái là thế này, trong tự nhiên thì loài hà mã có một bản giao hưởng tởm lợm tuyệt đối. Chúng đi ẻ, trong lúc ẻ thì lấy đuôi đánh cớt bay tứ tung khắp nơi.”

 “Vậy tức là…”

 Valeria nhìn xuống Clara với ánh mắt thương hại.

 “Chị ấy đã bị vài con, có khi là cả chục con đứng xung quanh, chổng mông vào và hợp xướng đó.”

 “Eo ơi! Tởm chết mất!”

 Thánh thú tiến đến dụi mũi vào người Clara, nó liếm má cô vài cái, cố đánh thức cô dậy.

 Michio nhăn mặt nhìn nó với ánh mắt kinh tởm.

 “Cậu thiếu ăn đến độ đó cơ à?”

 “Hử? Tớ ăn uống đầy đủ thường xuyên mà?”

 “Bộ cậu từng làm chó nhà một thời gian rồi à?”

 “Không! Tớ sống trong rừng từ bé đến lớn mà.”

 Thánh thú có chút nhột nhột. Nó nhìn Michio và nhận ra cậu bé đang nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ.

 “Sao cậu nhìn tớ bằng ánh mắt đó?”

 “Cậu… liếm Clara trong khi cơ thể cô ấy dính đầy cớt. Điều đó thật tởm lợm!”

 “Điều đó bình thường ở một số loài động vật mà. Bộ loài người không ăn cớt bao giờ à?”

 “Ừ, chẳng con người bình thường nào đi liếm cớt mà tỏ vẻ bình thản như cậu được cả.”

 “Vậy à? Những người bất thường thì sao?”

 Michio đánh mắt nhìn sang Victoria và Valeria, cậu đập tay vào trán, lắc đầu ngao ngán.

 Nhìn thấy Michio liếc mình, Valeria và Victoria cùng chỉ tay vào bản thân và hỏi.

 “Có chuyện gì à?”

 Michio nhìn họ với ánh mắt thương hại, nhìn như thể họ có quá nhiều sự khác biệt. Cậu nói với thánh thú.

 “Bất thường thì có… nhưng không phải nhiều… điển hình là hai người kia!”

 “Vậy tớ và chị gái là người bất thường! Lại có thêm hai người bạn thất thường!”

 Thánh thú hồn nhiên nhảy cẫng lên, nó vẫy đuôi tỏ vẻ thích thú. Michio nhìn nó rồi đánh mắt nhìn sang thần rừng và hai cô bạn. Cậu thở dài chán nản.

 “Chúng ta có bốn thành phần thích tiêu hoá chất thải ở đây!”

 Thánh thú nhảy đến chỗ Victoria và Valeria. Nó vẫy đuôi, lè lưỡi. Trên lưỡi nó vẫn còn dính chút thành phẩm của hà mã trên người Clara.

 “Hai cậu cũng thích thứ này đúng không?”

 Mùi thối nồng nặc sặc lên tận mũi bất cứ ai chọc mũi vào ngửi. Cặp song sinh ngay lập tức xua tay lắc đầu, đồng thanh từ chối.

 “Xin lỗi! Chúng tớ không thích thứ này tý nào!”

 “Hử? Sao Michio bảo cậu ăn được đống này mà?”-Thánh thú hồn nhiên hỏi.

 “Michio!!! Cậu đã nói cái gì thế hả?”-Victoria và Valeria tức giận quát cậu bạn.

 “Chẳng phải hai cậu vừa mới nhét cả đống thứ như vậy vào mồm nhau tuần trước à?”

 Nói rồi Michio lè lưỡi, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Còn cặp song sinh thì ngay lập tức chỉ vào mặt nhau đổ lỗi.

 “Cái đó là lỗi tại Valeria!”

 “Là lỗi tại chị Victoria!”

 Victoria và Valeria lại đè nhau ra véo má nhau. Michio chán chẳng thèm cản. Cậu bước đến chỗ thần rừng, chỉ về phía Clara và đưa ra yêu cầu.

 “Anh có thể tạo ra vài sợi dây leo để cột chị ấy lên lưng em gái anh không? Tôi đoán chị Clara sẽ không tỉnh lại nổi đâu!”

 “Ừ, được thôi!”

 Michio vẫy tay gọi thánh thú. Nó tiến đến gần, cậu ra hiệu cho nó ngồi xuống. Thánh thú rất nghe lời làm theo mọi thứ Michio yêu cầu. Cậu bé sờ thử bộ lông mềm mại của nó, cố xoa đều lông ra để tạo một khoảng trống vừa đủ và mềm mại.

 Thần rừng cũng đã trói Clara lại, Michio nhờ anh ta đặt cô ấy lên lưng thánh thú rồi quấn thêm vài lần dây quanh bụng nó.

 “Cậu làm điều này để làm gì thế?”-Thánh thú nhìn Clara trên lưng, mũi nó khịt khịt vài cái.

 “Để kéo chị ấy về chứ còn gì nữa?”

 “Cậu không ở lại đây chơi thêm sao?”-Thánh thú nhìn Michio, khuôn mặt tỏ vẻ buồn bã.

 “Xin lỗi ha! Giờ cũng muộn rồi. Mặt trăng lên đến đỉnh rồi kìa. Trẻ con phải ngủ sớm!”-Michio há miệng ngáp to, giờ cơn buồn ngủ đã làm cậu mệt mỏi lắm rồi.

 “Em yên tâm đi! Giờ cậu ấy có chạy đằng trời cũng không thoát nổi chị em ta đâu! Nhỉ?”-Thần rừng vuốt ve đầu em gái và đánh mắt nhìn Michio.

 Cái đánh mắt đó như tia điện chạy xuyên qua người làm Michio bừng tỉnh. Cậu rùng hết cả mình mẩy. Thiếu một ánh nhìn nữa thì điện năng chắc đủ để khiến cho cậu trụy tim, co giật tại chỗ.

 “Ta đi về thôi! Victoria! Valeria!”

 Một lúc sau, Clara dần dần tỉnh lại trên lưng thánh thú. Cô ngửi thấy mùi hôi thối xộc lên mũi. Mùi amoniac “thơm” nức não khiến cô nàng ngay lập tức choáng váng, buồn nôn.

 Clara cố giãy dụa thì chợt nhận ra cơ thể bị trói chặt. Cô nhận ra bản thân đang ở trên lưng một con thú khổng lồ. Điều đó khiến cô có chút hoảng hồn nhưng với kinh nghiệm bao năm trên chiến trường, Clara đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 Sợi dây được buộc chặt để cố định Clara không rớt xuống nhưng vẫn đủ nới lỏng để không làm cô ngạt thở. Nhận ra mình vẫn có thể cử động dù hơi khó khăn, cô đã cố trườn mình để sợi dây lỏng ra thêm một chút.

 Clara cố gắng quay ngang người sang bên trái, tạo khoảng trống đủ để rút tay phải ra ngoài. Trong bàn tay phải của cô có một viên ngọc quý trông giống như một loại đá dẫn truyền-ma thạch hoặc khí thạch. Tuy nhiên nhìn kỹ, nó chẳng giống một vật liệu siêu kim-thứ kim loại dẫn truyền mọi dạng năng lượng một cách ưu việt. Viên ngọc đó… giống như một thứ không thuộc về nơi này. Clara nắm chặt lấy viên ngọc và niệm một loại câu pháp gì đó. Viên ngọc bắt đầu có dấu hiệu tan rã.

 Những tán cây dày đủ để che lấp cả bầu trời đột ngột héo úa, chúng nhanh chóng co lại về thân cây. Ngay cả thân cây cũng lập tức trở nên khô khốc. Thần rừng vô tình đứng khựng lại một lúc. 

 Vô tình điều này giúp ánh trăng sáng chiếu xuống con đường mà thánh thú đang đi. Nhờ ánh trăng, Clara nhìn thấy Michio đang đi bộ cùng mọi người. Valeria và Victoria còn đang vui vẻ nắm tay nhau đi tung tăng. Cô nhẹ nhõm thở phào và dừng việc niệm chú. Viên ngọc hoá trở lại hình dạng gốc. Clara tiếp tục ngủ thiếp đi.

 Thánh thú trong thoáng chốc đã rùng mình, nó xù hết cả lông lên. Từ sống lưng lan ra khắp cơ thể một cảm giác kỳ lạ khiến nó bối rối. Thánh thú đứng sững một lúc, cảm thấy không có gì nguy hiểm. Nó nghĩ bản thân đã nhầm lẫn điều gì đó.

 Rồi bỗng cả làn da của thánh thú ngứa ngáy dữ dội, nó co rúm người lại rồi dãn cả cơ thể ra. Bất chợt, cả thân thể rung lắc dữ dội khiến Clara nằm trên lưng nó phải giật mình. Từng mảng lông dày của thánh thú rơi xuống đất. Từng mảng từng mảng như vừa bị ai đó dội nước sôi rồi vặt ra vậy.

 Thần rừng cũng vừa lấy lại ý thức, anh ta đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Một lượng lớn cây cối đã héo tàn. Những tán cây úa vàng rủ xuống, còn cảnh cành cây thì khô và giòn tới mức không thể chịu nổi sức nặng của lá mà gãy rụng, vương vãi khắp nơi.

 Lúc này, thánh thú và thần rừng đều có chung một liên tưởng đến điều gì đó khủng khiếp vừa xảy ra.

 “Cái quái gì vừa xảy ra thế? Em có đánh hơi được không?”

 “Em không biết ạ! Em cũng đột nhiên bị gián đoạn năng lực.”

 Valeria và Victoria quay lại nhìn hai người bọn họ. Cả hai cô bé vừa dắt tay nhau đi tung tăng giờ lại cầm chặt lấy vũ khí trong tay, ánh mắt như đang chuẩn bị cho điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Cả bốn người lúc này đều nhận ra mình không có gì nhầm lẫn cả. Thế nhưng, họ không hề biết nguyên nhân do đâu. Chỉ đành hết sức cảnh giác chờ đợi.

 Bước chân của Michio vẫn nhanh nhanh chóng chóng đi trên con đường trở về nhà. Thấy mọi người đang đi chậm lại, cậu liền quay đầu lại gọi lớn.

 “Nè! Sao tự nhiên lại đi chậm thế? Có gì xảy ra à?”

 “Không có gì đâu! Chắc do tớ tưởng tượng thôi!”-Nói rồi, Victoria chạy đến gần và ôm chặt lấy tay trái cậu bạn.

 “Bộ cậu sợ bóng tối à?”-Michio ân cần hỏi han.

 “Không không, tớ chỉ đơn giản muốn ôm thui à!”

 Chuyện vừa rồi xảy ra rồi nhanh chóng kết thúc như một cơn gió thoảng qua. Thế nhưng cả bốn đứa trẻ ở đó, ai cũng toát mồ hôi hột vì sợ hãi. Mỗi mình Michio không biết gì đang xảy ra nên vẫn dũng cảm, hiên ngang. Người ta có câu, chỉ có kẻ mù mới dũng cảm đi trong bóng tối.

 Tầm một tiếng sau, giờ có lẽ cũng đã quá nửa đêm. Mặt trăng trắng đang có dấu hiệu lặn dần. Cuối cùng thì mọi người đã đến được bìa rừng gần dinh thự Soluna.

 “Vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé!”

 “Hẹn mai gặp lại!”

 “Tôi không mong sẽ gặp nhau sớm thế đâu. Dù vậy, cảm ơn anh vì đã giúp tôi tìm lại cặp chị em phiền toái này.”

 “Ừ, không sao đâu!”

 Michio đến đần thánh thú, nó nằm xuống, ánh mắt mong chờ được vuốt ve. 

 “Cảm ơn cậu nhiều nha! Khi nào rảnh nhớ gặp tôi nhé!”-Michio vuốt nhẹ bộ lông mềm mại và ôm lấy đầu thánh thú.

 “Ừ, lúc nào cậu hú gọi tôi là tôi sẽ có mặt!”

 Cả hai vui vẻ cười khúc khích như một cặp bạn thân. Nhìn thấy cảnh đó, thần rừng chỉ biết lặng thinh nhìn và cảm thán.

 “Cậu ấy có vẻ thích động vật nhỉ?”

 “Không đâu! Cậu ấy phân biệt đối xử với anh thì có. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ấy thấy anh phiền á!”-Valeria giải thích.

 Thần rừng nghe vậy có vẻ buồn, anh ta cúi mặt xuống, miệng thở dài.

 “Ra là vậy à? Có lẽ cách tôi gặp cậu ấy hay việc ép buộc cậu ấy kết bạn… nó hơi quá đáng chăng?”

 “Không biết nữa! Nhưng có thể không phải lý do đó đâu.”

 Valeria hướng ánh mắt trở về phía khu rừng, khẽ thủ thỉ.

 “Lần sau có gặp, nhớ trực tiếp đối diện cậu ấy. Nói chuyện, nhìn vào ánh mắt, hay thậm chí là lao đến ôm cậu ấy cũng được đó.”

 Thần rừng hơi e dè, nhưng rồi anh ta cũng gật đầu.

 Thánh thú hoá thành hình dạng một con chuột. Sợi dây buộc ngang bụng nhanh chóng tuột ra. Nó từ từ chui ra ngoài rồi biến thành một con linh miêu. Clara vẫn còn nhắm mắt ngủ ngon, không biết rằng mình đã trở về dinh thự Soluna.

 Thánh thú nhanh nhẹn nhảy lên vai thần rừng, cùng anh ta trở lại ngôi nhà của họ. Victoria vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt. Valeria thì tươi cười, nháy mắt với thần rừng. Michio nhẹ nhàng vẫy tay, lặng lẽ mỉm cười, nhìn theo đến khi họ đi sâu vào khu rừng.

 Valeria thấy người nhễ nhại mồ hôi nên nhanh chóng chạy vào dinh thự để chuẩn bị nước tắm. Victoria cũng định chạy theo em gái nhưng bị Michio tóm cổ áo kéo lại. Cậu chỉ tay xuống Clara.

 “Cậu bế chị ấy vào trong nhà đi, Victoria!”

 “Cậu bế đi! Nó hôi lắm! Tớ không chạm vào đâu!”

 “Hôi với tớ thôi! Chẳng phải bữa nọ cậu còn chơi với Valeria bằng cớt sao?”

 “Cái đó không phải chơi! Cậu thật là!”

 Cơn gió đêm lạnh nổi lên, khiến những tán lá cây trong rừng xào xạc. Cái se lạnh của buổi tối làm Clara chợt thức dậy. Cô sờ soạng xung quanh, không còn thấy bộ lông thú mềm mại mình nằm lên từ nãy đến giờ. Chỉ còn lại những sợi dây leo xếp chồng lên nhau như những tấm chăn dày.

 Clara bật dậy, cô vươn tay, ưỡn ngực ra phía trước, dãn toàn bộ cơ thể đang uể oải sau khi thức dậy của mình. Cô lấy tay che, há miệng rộng hết cỡ để ngáp.

 “Oáp oáp!”

 Nơi này, ánh trăng sáng đã có thể chiếu rọi vạn vật. Clara liếc mắt nhìn xung quanh. Thấy Michio và Victoria đang đứng bên cạnh mình. Cảm thấy có gì đó trong đầu lưỡi, cô chẹp chẹp miệng vài cái.

 “Chị Clara… chị vừa…”

 “Chị vừa??”

 Chợt thấy bùng nổ vị giác, mùi hôi thối và kinh tởm sặc lên tận óc, Clara năn ra đất. Cô nôn thốc nôn tháo. Nôn đến mức không còn gì để nôn thì cô lấy tay chưa rửa thọc vào để móc cái thứ tởm lợm vừa vô tình nuốt. Chợt nhận ra tay còn dính cái đống đó nhiều hơn, Clara sặc sụa tại chỗ.

 “Chị ổn không thế?”-Victoria đến đỡ lấy người Clara, vỗ lưng cho cô.

 Michio vội chạy về dinh thự để lấy nước uống. Cậu trở lại với một cốc nước đầy trên tay, cẩn thận đưa đến gần miệng Clara.

 “Cảm ơn em nhiều!”

 Clara đặt môi lên miệng cốc, uống ừng ực từng ngụm nước. Michio cẩn trọng nâng đáy cốc để nước có thể đổ vào miệng cô.

 “Chị đã nuốt phải thứ gì thế?”

 “Phân và nước tiểu hà mã.”

 “Em nói cái gì cơ?”-Clara nhìn Michio với ánh mắt kinh hoàng.

 Đáp lại ánh mắt đó, Michio nhìn Clara với ánh mắt đầy thương hại. Và thế là… cô ấy lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo.

 Vài phút sau, Clara bước về dinh thự với khuôn mặt thất thần. Cô rệu rã lết từng bước chân, vẻ mặt khô khốc như vừa trải qua cơn trầm cảm lâu ngày. Hai tay buông thõng xuống dưới, miệng mấp máy.

 “Mình vẫn còn thở ra mùi hôi à? Đến khi nào mùi này mới hết đây?”

 Golem quản gia đã đứng ở cửa chờ mọi người về từ bao giờ. Nhìn thấy bộ dạng hôi hám, bẩn tưởi của Clara, nó vội vàng bế cô lên và chạy vào phòng thay đồ trước nhà tắm.

 “Ngươi… ngươi làm cái quái gì thế?”

 Clara giật mình hoảng hốt, cô nhanh chóng bị ném vào phòng tắm. Golem đứng ra ngoài cửa và nói vọng vào.

 “Xin hãy… thay quần áo và tắm rửa… ngài đang làm bẩn sàn nhà…”

 “Hả? Ừ, à!”

 Clara bối rối trước chuyện con golem đó làm. Cô cứ nghĩ nó chỉ là một loại ma khí vật gì đó hành động theo mệnh lệnh mà thôi.

 Thôi thì cũng đang là người bẩn nhất trong cả đám, Clara cũng cởi bỏ quần áo ra rồi đặt chúng cẩn thận xuống đất. Xong cô cẩn thận gõ vào cửa phòng thay đồ, gọi vọng ra ngoài.

 “Ta thay đồ rồi đó! Giờ ta sẽ bước vào phòng tắm. Ngươi hãy đứng đợi bên ngoài một chút.”

 “Cô… hãy đi dội nước qua người trước… rồi hẵng nhảy vào bồn tắm sau…”

 “Ta biết rồi!”

 Clara bước vào trong phòng tắm, sau khi tiếng cạch của chốt cửa vọng ta ngoài. Golem mới bước vào và lấy bộ quần áo. Thấy có vẻ như chúng đã tả tơi và bẩn đến mức không thể cứu chữa. Nó không ngần ngại gói chúng vào bịch rác và đem đi tiêu hủy.

 Sau khi Clara tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Valeria và Victoria mới bước vào tắm. Lần này, Michio đã sợ hãi không dám tắm chung. Cậu vẫn còn nhớ như in nỗi đau từ những cú đấm vào hạ bộ của Valeria.

 Khi gội đầu, Valeria đã ngắm nhìn mái tóc chị gái. Cô bé muốn một điều gì đó nhưng rất ngại nói ra. Mải suy nghĩ, cô bé không hề để ý rằng mình đang dừng việc gội đầu.

 Victoria chợt để ý đến sự chú tâm của Valeria. Cô bé đứng dậy và đứng ra đằng sau lưng em gái.

 “Muốn được gội cho đúng không nè?”-Victoria vô tư sờ vào mái tóc mềm mại của em gái.

 “Chị… chị làm gì thế hả?”-Valeria đỏ mặt, vừa có chút bối rối xen lẫn ngại ngùng.

 “Đừng ngại! Đừng ngại! Muốn chị gội đầu hay kỳ lưng cho thì cứ nói!”

 “Khoan đã! Dừng lại đi!”

 “Vậy là không muốn hả?”-Victoria buông tay ra khỏi đầu em gái.

 Valeria ngơ ra một lúc, hai má ửng đỏ, đôi môi bĩu lại. Cô bé nắm lấy tóc mình bằng cả hai tay, đưa chúng lên gần má rồi che mặt xấu hổ. Giọng run run, thầm thì.

 “Em muốn! Nhưng xíu nữa hãy cho em làm điều tương tự với chị nữa, được không?”

 “Tất nhiên là được!”

 Victoria tươi cười, một nụ cười rạng rỡ khiến Valeria cảm thấy chói loá. Cô bé yên lặng không nói gì trong lúc mái tóc đang được gội rửa.

 Một lúc sau, đến lượt Valeria gội đầu cho chị. Lúc này, cô bé đã không còn ngại ngùng nữa. Victoria thì vẫn vô tư, hồn nhiên chờ đợi cái chạm khẽ khàng của em gái lên mái tóc.

 Cả hai cô bé đều có mái tóc giống y hệt nhau về cả chất tóc lẫn màu sắc. Bởi vậy, dù đang gội cho chị mình, Valeria vẫn làm thuần thục như làm cho chính bản thân. Không khí ấm áp trong phòng tắm, mùi hương lãng mạn của nước hoa, âm thanh êm ái của dòng nước chảy. Tất cả tạo nên một không khí riêng tư cho cặp song sinh. Điều này làm tâm trạng Victoria trở nên thư thái. Còn Valeria, cô bé như thấy được thời cơ thích hợp cho những điều mình muốn nói.

 “Chị sợ nhất điều gì ạ?”

 “Sao em hỏi thế?”

 “Em muốn biết, chỉ vậy thôi!”

 “Cô đơn! Là cái cảm giác trống trải khi ở một mình trong một căn phòng ấy!”-Victoria trả lời ngay tắp lự.

 Nghe câu trả lời đó, Valeria dừng tay.

 “Em sao thế? Ngừng lại rồi!”

 “Chị có giận không? Ý em là…”

 “Không đâu! Chị sẽ tha thứ cho em mà. Chị gái phải là người rất vị tha!”

 “Em…”

 “Em không cần thấy tội lỗi đâu. Chị có Michio bầu bạn lúc em vắng nhà rồi. Không hề cô đơn đâu!”

 Valeria có hơi chút cắn rứt, cô bé hiểu Victoria đã cảm thấy thế nào. Bởi cô bé cũng có một nỗi sợ, sợ trở thành một gánh nặng.

 “Em… ghét trở thành gánh nặng, một kẻ vô dụng trong mắt chị!”-Valeria ngấn lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống lưng người chị.

 Victoria lặng thinh không nói gì.

 Valeria chợt nhận ra mình đang khóc, cô bé vội vàng lau đi nước mắt một cách luống cuống.

 “Em xin lỗi! Em chỉ là…”

 “Không sao đâu! Chị hiểu mà! Cũng do chị cố chấp…”

 “Cả hai cậu đều cố chấp như nhau cả thôi! Lũ ngốc!”-Michio đứng ngoài cửa phòng tắm nói vọng vào trong.

 Giật mình vì giọng nói của Michio phá tan đi không gian yên tĩnh trong phòng tắm. Cặp song sinh cùng nhau hướng mắt nhìn về phía cửa phòng.

 “Tớ nghe chuyện từ chị Clara rồi đó, Valeria! Cậu đã bị đám trẻ ở đó bắt nạt, đúng không? Cậu nói dối về việc có nhiều bạn bè nhưng thực chất là bị cô lập. Vậy mà vẫn cố chấp!”

 “Vậy sao? Sao em nói dối chị?”-Victoria nhìn Valeria với ánh mắt trách móc.

 “Em không có muốn…”

 “Em còn che dấu chị điều gì nữa?”-Victoria có chút tức giận.

 “Còn cậu nữa! Tỏ vẻ vị tha cái nỗi gì? Cậu thì suốt ngày buồn tủi vì Valeria thôi. Tớ đến đây như một người thay thế để bù đắp nỗi cô đơn của cậu vậy.”

 “Cậu nói cái gì vậy?”-Victoria hoảng hốt.

 “Đúng là lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu đã lao vào ôm lấy tớ. Sau đó, cậu rất vô tư trong việc tiếp xúc với tớ. Điều đó làm tớ rất cảm kích! Thế nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn cẩn thận chăm sóc những món đồ của Valeria trong phòng hay sao? Cậu vẫn dùng ánh mắt buồn bã để nhìn những kỷ vật ấy.”

 “Ê, chuyện đó! Ai cho cậu nói ra?”-Victoria hùng hổ định bước ra ngoài bịt miệng Michio.

 “Tớ sẽ đi đây! Cho hai người có không gian riêng để nói chuyện. Tự giải quyết vấn đề với nhau đi nhé.”

 “Đừng có mà chạy!”

 Valeria nắm lấy cánh tay Victoria, ngăn chị gái chạy ra ngoài.

 Victoria nhìn xuống, khuôn mặt Valeria cúi gằm, cô bé khẽ lắc đầu như thể không muốn chị mình rời đi.

 “Em xin lỗi! Vì em đã cố chấp!”

 “Ừm, chị cũng thế! Chị xin lỗi!”

 Cả hai đối diện với nhau nhưng chẳng ai muốn nhìn trực diện vào mắt nhau.

 “Chị giận thật đó! Cực kỳ giận luôn! Từ cái lúc em bỏ đi ấy.”

 “Em cũng thế! Em đã luôn ghét chị từ cái lúc mà chị cố gắng tỏ ra giỏi giang tất thảy mọi thứ để chăm lo cho em ấy.”

 “Hả? Từ tận lúc nào cơ?”-Victoria ngạc nhiên.

 “Từ tầm 5 tuổi… có lẽ vậy.”

 “Vậy à? Sao em lại thế?”

 “Bố mẹ luôn có quầng thâm dưới mắt khi chăm sóc chúng ta. Có thể là do họ mệt mỏi. Em không muốn điều đó chút nào. Vậy nên khi chị cố gắng trở nên giỏi hơn, em nghĩ mình sẽ trở thành gánh nặng duy nhất. Rồi khi chị chăm sóc em, em mới nhận ra mình không muốn là gánh nặng của chị.”

 Valeria nói liền mạch tất cả những gì mình nghĩ trong lòng. Sau khi phơi bày ra được tất cả tâm tư, cô bé thở hồng hộc vì nín thở lúc nói. Thế nhưng, hơi thở đó giờ đã thật nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 “Ra là vậy! Đó là lý do cho sự cố chấp của em sao?”

 “Ừ, bởi em rất yêu quý chị Victoria!”

 Sau câu nói đó là một nụ cười, một ánh mắt trực tiếp nhìn vào khuôn mặt đối phương. Victoria lại cúi nhẹ đầu.

 “Vậy còn chị? Chị thì sao?”

 Valeria nhìn Victoria, ánh mắt cô bé như mong đợi chị mình nói ra lý do. Thế nhưng, Victoria lại lưỡng lự. Rồi lại lắp bắp trả lời.

 “Tại… tại… bố mẹ bảo… chị là chị cả nên… chị phải… chăm sóc em…”

 “Chị chưa sẵn sàng đúng không? Em sẽ đợi mà!”

 Valeria dịu dàng mỉm cười, cô bé nắm chặt tay Victoria bằng cả đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình.

 “Để nói ra điều này, em đã phải lấy rất nhiều can đảm. Nên em sẽ đợi đến khi chị sẵn sàng nói với em.”

 Khuôn mặt Valeria đầy xúc động. Victoria nhẹ nhàng đặt tay lên đôi má ửng hồng trên vẻ mặt đó.

 “Chị chỉ có thể nói là bây giờ, Victoria này luôn đón chào khi em về.”

 Ngoài cửa, một bóng lưng đang dựa vào tường lắng nghe mọi thứ. Dù kết quả chưa phải điều mong đợi nhưng cũng đã mãn nguyện vài phần, Michio đứng dậy, bước ra khỏi phòng thay đồ. Đi trên hành lang dài, khóe miệng cậu bé khẽ nhếch lên mỉm cười.

 Sau khi tắm xong, Victoria và Valeria bước ra ngoài với một tâm trạng khoan khoái, thoải mái. Cả hai vui vẻ cùng nhau sấy khô tóc rồi bước lên giường, nắm tay nhau ngủ.

 Michio là người tắm cuối cùng, cậu cũng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng để cơ thể đầy bụi bặm, bẩn thỉu nhảy lên giường đi ngủ là không nên tí nào. Cậu ngồi một mình trong phòng tắm rộng rãi, hưởng thụ sự ấm áp của bồn tắm, sự yên ắng của màn đêm.

 Thả trôi cơ thể trên những dòng nước, Michio nhìn lên trần nhà tắm. Trong đầu cậu có rất nhiều câu hỏi quẩn quanh trong đầu.

 “Cuối cùng thì liệu mình… chắc không thể nào rồi nhỉ?”

 Michio hớt nước của bồn tắm rưới lên khắp người. Cậu vung tay, vớt lại mái tóc đang xoã ra, trôi theo từng làn nước.

 “Chỉ là… chỉ là một chút thôi! Mình mong rằng Velentia không phải nguyên do mình được chú Bellator và cô Eldoria đón về. Rằng mình không phải người thay thế trong mắt Victoria. Rằng Valeria sẽ hoà thuận với mình.”

 Thẫn thờ nói những điều đó rồi thẫn thờ ngồi dậy. Michio dựa lưng mình vào cạnh bồn tắm. Cậu ủ rũ nghiêng đầu về phía trước. Tóc mái dài ướt sũng rủ xuống, che đi khuôn mặt. Nước rơi từ tóc xuống chảy thành dòng. Michio chụm lòng bàn tay lại, đưa ra hứng lấy nước. Cậu nhìn dòng nước chảy, lặng thinh không nói gì. Cứ thế, nước chảy cho đến khi chỉ còn lã chã rơi từng giọt. Michio hứng lấy từng giọt, từ mái tóc, từ khuôn mặt, từ đôi mắt.

 “Mình lại mong muốn viển vông rồi!”