Michio trở về phòng ngủ sau khi tắm xong, Victoria và Valeria đã có một giấc ngủ rất sâu. Cậu lặng lẽ đứng nhìn một lúc rồi đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.
“Vừa tắm xong nên mình cảm thấy tỉnh táo sao? Chẳng muốn đi ngủ chút nào!”
Michio vừa đi trên dãy hành lang, mắt hướng ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời. Miệng thì ngáp ngắn ngáp dài. Đôi mắt liu diu, nhìn mọi thứ trở nên mờ ảo.
Từ lúc nào, cậu đã vô tình bước đến phòng của Clara. Chợt ánh đèn trong phòng phát ra khiến sự tò mò thôi thúc cậu nhìn vào trong. Michio nheo mắt nhìn.
Clara lúc này đang ngắm nhìn một viên ngọc trên tay. Ánh mắt cô đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó. Vẻ mặt có chút bứt rứt, đắn đo. Chợt cô nói.
“Đừng có trốn sau cánh cửa nữa. Nửa đêm đi theo dõi phụ nữ là xấu đó.”
Michio giật mình, cậu luống cuống bước vào phòng.
“Em… em chỉ mới… đi qua thôi ạ!”
“Chị đùa thôi! Em vào đi!”
Michio bước vào phòng, tim đập liên hồi. Cậu bé có cảm giác hồi hộp kỳ lạ. Không, đúng hơn là dòng máu Hitsuki trong cậu đang sôi sùng sục lên vì điều gì đó.
“Em không ngủ được à?”
“Vâng, em mất ngủ ạ!”
“Vậy đến đây, chị kể chuyện cho dễ ngủ nhé!”
“Được ạ?”
“Ừ! Chị cũng đang mất ngủ mà.”
Michio cảnh giác đến gần, ngồi lên giường. Clara đứng dậy và xoay ghế lại, ngồi đối diện với cậu nhóc. Ánh đèn dầu nhỏ làm không gian trở nên ấm áp hơn, làm cơn buồn ngủ của Michio ập đến. Cậu bé gật gù như sắp ngủ thiếp đi đến nơi nhưng vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo.
“Nhìn em kìa! Buồn ngủ quá trời luôn!”
“Em chưa mà! Em vẫn chưa buồn ngủ tẹo nào!”
Clara đưa bàn tay lên gần miệng, ngón trỏ cô gần đôi môi, che đi nụ cười của mình.
“Em làm chị nhớ về thuở bé của mình đó.”
“Thuở bé? Ý chị là sao?”
“Thì em giống với chị hồi đó ấy!”
“Liệu chị có thể kể cho em về chị thuở bé được không?”
Clara bỗng ngừng cười, cô im lặng trong phút chốc.
“Thôi! Chị chẳng muốn kể cho em về điều đó đâu. Chị lại lên cơn mất.”
Michio liếc mắt nhìn lên mặt bàn, lọ thuốc lớn chỉ còn lại phân nửa. Cậu có chút lo lắng.
“Chị định tiến hoá để quang hợp ạ?”
“Ý em là sao?”
“Uống bằng đó thuốc thì có ngày chị thành người thực vật đó!”
“Ê! Cái tên nhóc này!”
Clara ghì chặt lấy cổ Michio, cô ngoáy đốt ngón tay vào hai bên thái dương của cậu bé.
“Đau đó! Em chỉ cảnh báo chị thôi mà.”
“Em chọc ngoáy đểu chị thì có!”
Rồi Clara nằm sõng soài ra giường, cô dang rộng hai tay ra, dùng cả cơ thể để cảm nhận sự ấm êm của tấm nệm êm ấm.
“Chị trước kia từng là một con bé nhút nhát, hay sợ ma lắm đấy.”
“Giờ cũng thế mà, có thay đổi gì đâu?”
“Có chứ, chị vẫn còn sợ ma. Nhưng có lẽ chị đã không còn nhút nhát nữa.”
“Vậy ư? Dù gì chị cũng đã trưởng thành rồi mà. Phải can đảm lên chứ!”
“Ừ, cũng vì chị là một hiệp sĩ nữa. Cái danh đó chỉ dành cho những người dũng cảm thôi.”
Michio nghĩ ngợi một lúc, cậu chợt nhận ra.
“Em không nghĩ thế! Không phải do cái danh đó!”
“Ý em là sao?”
“Trở thành người lớn, trở thành hiệp sĩ không phải lý do để ai đó trở nên can đảm hơn. Chỉ khi họ đã trưởng thành thì mới có thể tạm khống chế nỗi sợ mà thôi. Bớt sợ tức là can đảm, đúng không?”
Clara ngồi bật dậy, cô nheo mắt nhìn Michio.
“Bộ em đã phải học những cái gì thế hả? Em còn suy nghĩ trưởng thành hơn cả đám quý tộc suốt ngày ăn với học nữa. Tuổi em là phải chơi!”
“Chơi ư? Chẳng phải em vẫn chơi đùa hằng ngày sao? Với Victoria ấy!”
Clara gãi đầu, cô không biết nên nói thế nào với cậu nhóc.
“Em nghĩ một cuộc đời của con người là thế nào?”
“Sinh ra, trưởng thành, già yếu, chết đi… chắc có vậy thôi ạ!”
“Và để có cái quá trình đó, ta mất đến 300 năm. Nhiều người sống thọ đến 500 năm. Chị muốn nói đến quá trình cơ.”
“Em chưa tìm hiểu kỹ nhưng nếu không nhầm thì em sẽ dậy thì ở tuổi 20, qua vị thành niên tuổi 30 rồi cứ thế sống đến khi cơ thể có dấu hiệu lão hoá. Khi đó, em sẽ nhanh chóng già đi, 30 năm sau là chết.”
“Không phải chuyện đó! Ý chị là em sẽ sống thế nào? Vì điều gì?”
Michio khựng lại một lúc, cậu biết rõ câu trả lời cho điều đó nhưng âm thanh như ứ đọng trong cuống họng. Điều này thật khó để nói ra.u
“Em chưa nghĩ ra sao? Vậy chị nói của chị trước nhé!”
Clara ngồi dậy cô vuốt ve sợi dây chuyền, thầm mỉm cười.
“Chị ấy nhé… Cũng chẳng biết nữa! Chị còn chưa hết vị thành niên nữa mà! Haha!”
Michio ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Clara.
“Chị cũng đang đi tìm lại lý do cho sự can đảm của mình đây. Em nói chị đã trưởng thành làm chị ngại quá đi mất!”
Clara lấy những cuốn sách trên kệ tủ, đó là những cuốn sách mà cô đã mượn từ Eldoria.
“Mấy ngày trước, chị có nói chị đọc những câu chuyện cổ tích vì chị thích nó nhớ không?”
Những cuốn truyện cổ tích với bìa truyện rực rỡ. Bên trong là những câu chuyện trẻ con như hoàng tử yêu công chúa, hiệp sĩ gặp được nàng yêu tinh,... Đó là những câu chuyện lãng mạn về những mối tình đơn giản với kết thúc có hậu. Bên trong cuốn sách không chỉ có những dòng chữ mà còn có cả những bức tranh màu nhiệm minh hoạ cặp đôi nhân vật chính ở bên nhau. Clara lật từng trang sách, vuốt ve chúng một cách nhẹ nhàng.
“Chị đọc những câu chuyện này vì chị thích chúng, những câu chuyện nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa… chị cũng mong muốn được như những nhân vật trong câu chuyện. Bởi vì ở tuổi chị, con gái ai cũng có những ảo tưởng, mơ mộng mà.”
Michio nhìn vào ánh mắt đang dành từng sự trân quý cho những cuốn sách của Clara. Đôi tay người kỵ sĩ trước mặt không còn rắn chắc như khi cầm lấy thanh kiếm hay khi mặc bộ chiến giáp. Đôi tay ấy giờ lại mềm mỏng, thon thả như một cô thiếu nữ bình thường. Michio thầm nghĩ.
‘Một bàn tay trắng nõn nà, nhỏ bé trông yếu ớt đó mà lại là một hiệp sĩ ư?’
“Năm 15 tuổi, chắc tầm chừng đó chăng? Chị đã đến vương quốc Regisfel để học tại một ngôi trường đào tạo cho những đứa trẻ tiềm năng trở thành các hiệp sĩ. Hồi đó, chị giống với Victoria lắm, cũng ước mơ trở thành hiệp sĩ các kiểu…”
“Chị giống Victoria ư? Sao em có cảm giác không đúng lắm nhỉ?”
“Hiển nhiên là giờ trông chị đã rất khác, em không thể tưởng tượng nổi hồi đó chị nghịch ngợm thế nào đâu!”
Sắc mặt Clara có chút thay đổi, cô bồi hồi nhớ lại câu chuyện trong quá khứ.
“Tầm 5 năm sau đó, chị đạt được huy hiệu bạc. Vì vốn chị là công dân của Heroheim nên đã bị điều động về và được phong tước hiệp sĩ nơi đây. Sau đó giữ tước vị hơn 1 năm thì chị bỏ và về nhà thờ Calthorn làm kỵ sĩ thánh.”
“Sao chị lại làm thế?”
Khuôn mặt Clara trầm lắng xuống, ánh mắt cô có chút buồn bã như thể không cam tâm được điều gì đó.
“Chị nghĩ chị còn quá trẻ con cho công việc nặng nhọc đó. Dù gì thì chị lúc đó vẫn là trẻ con mà. Công việc ở nhà thờ hiện tại chỉ là trông coi lũ trẻ. Do chị đã có một vài thoả thuận với Bellator nên mới đến đây một thời gian.”
“Vậy là hiện tại, chị đang cố gắng vì mọi người ở nhà thờ ư? Chị muốn được mọi người công nhận à?”
“Em bắt thóp được chị rồi đó! Giờ lượt chị nha!”
Khuôn mặt Clara thả lỏng, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật dài. Bất ngờ, cô cầm lấy tay phải của Michio, đặt nó vào lòng bàn tay trái của mình. Bàn tay của cậu nhóc 10 tuổi đó còn lớn hơn cả tay của vị nữ hiệp sĩ kia. Một bàn tay trắng trẻo nhưng có thể thấy rõ từng đường nét gân tay. Cổ tay đến vai đều là những đường nét cơ bắp sắc sảo, chắc nịch. Bởi Michio vốn không thể dùng ma thuật lẫn khí thuật nên cơ thể cậu hoàn toàn là do luyện tập khắc nghiệt cực độ. Ở độ tuổi đó, cậu còn cứng rắn hơn cả khối quân nhân đã qua rèn luyện cơ bản trong vài năm.
“Tay em lớn thật đó! Với cả rắn chắc cực kỳ luôn! Chị không ngờ nổi em lại bằng tuổi Victoria và Valeria luôn đó. Đám nhóc ở nhà thờ không ai được như em luôn. À không, khéo phải tìm trong quân đội mới thấy người có cơ bắp như em ấy.”
“Tất nhiên rồi! Em phải luyện tập đến chết đi sống lại chỉ để có thể nô đùa được với Victoria cơ mà. Cái ôm của cậu ấy khác gì gấu ôm không cơ chứ?”
Clara bật cười, cô lấy tay che đi nụ cười của mình. Michio nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Em giống chị đó! Đều đang cố gắng hết mình vì người khác kìa.”
Chợt nhận ra điều gì đó, Michio cũng bật cười.
“Chị bắt thóp được em rồi đấy! Đúng là đang em cố gắng vì sự công nhận của người khác giống chị. Hiện tại, có lẽ em muốn là một thành viên trong nhà Soluna.”
“Chị không ngờ lại được một cậu nhóc chưa bằng nửa tuổi mình đồng cảm với mình. Haha!”
Trong lòng Michio giờ cũng đã thoải mái hơn, cậu khẽ mỉm cười rồi đứng dậy khỏi giường.
“Em biết mình nên làm gì rồi! Giờ em sẽ trở về phòng mình đây! Chúc ngủ ngon!”
“Ừm, chúc ngủ ngon nhé!”
Michio vui vẻ vẫy tay, Clara cũng mỉm cười vẫy tay. Rồi cậu bé ra khỏi phòng, cẩn thận đóng kín cửa lại.
“Cảm ơn em vì đã dành chút thời gian nghe một phần câu chuyện của mình. Tiếc là chị không đủ can đảm để kể toàn bộ.”
Nói rồi, Clara nhấc chân đặt lên giường, cô đặt gối lên đùi mình và nhẹ nhàng úp mặt vào gối.
“Thấy chưa? Tớ hèn nhát quá trời này! Julian nè, tớ cô đơn quá!”
Không có gì đáp lại, chỉ có Clara tự mình nói chuyện với chính mình mà thôi. Cô tắt đèn, không gian trả lại cho bóng tối, mọi thứ thật yên tĩnh và ảm đạm.
“Mình lại cô đơn rồi!”
Clara ngồi như thế một lúc rồi cô đứng dậy, bước đến gần cửa và khẽ mở một chút để nhìn ra bên ngoài. Cô nheo mắt nhìn tới nhìn lui để đảm bảo không còn ai nữa. Rồi cô bước vào phòng, đặt người lên giường. Cô nằm nghiêng mình sang bên phải, nhìn ra hướng cửa phòng.
Khuôn mặt của Clara ửng đỏ, tay nhẹ nhàng kéo chăn qua cổ mình, che đi cả cơ thể. Chân Clara co lại một chút, cô để đùi mình kẹp lấy tay phải, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Cơ thể Clara khẽ giật lên một chút, hơi thở có chút hổn hển. Khuôn mặt đỏ bừng như say rượu. Đôi tay hơi chút nhớp nháp.
“Đúng là chỉ có điều này mới làm tâm trạng mình đỡ hơn một chút nhỉ?”
Nói rồi, cô ngồi dậy, lấy chút giấy ăn để trên mặt bàn và lau đi thứ nước trên tay phải và hai bên đùi mình.
Valeria nằm trong vòng tay Victoria, đôi mắt nhắm chặt nhưng chưa hề ngủ. Nằm quá lâu trong một tư thế khiến cô bé khó chịu. Valeria khẽ mở mắt, rồi giật mình với đôi mắt đang mở trừng trừng nhìn mình.
“Á! Có…”
Victoria vội bịt miệng em gái mình lại.
“Xuỵt! Nửa đêm ai hét toáng lên thế?”
“Chị Victoria đó à? Sao giờ chưa ngủ nữa?”-Valeria thở phào.
“Chị nên hỏi em câu đó mới đúng! Sao em chưa ngủ?”
“Tại chị cứ nhìn chằm chằm em như vậy đó!”
Valeria ngồi bật dậy, Victoria nhìn thấy thì hoảng hốt định kéo xuống.
“Em định làm gì thế?”
“Đi tìm nguyên do cho sự mất ngủ của chị. Michio đâu rồi?”
“Này, ai bảo em cần tìm cậu ấy hả?”
“Thế sao chị không ngủ đi? Chờ cậu ấy bước vào phòng mới chịu ngủ à?”
Victoria bị chọc trúng tim đen, cô bé ngồi bật dậy. Khuôn mặt ngại ngùng, không nói nên lời.
“Em sẽ đi gọi cậu ấy về ngay đây!”
“Khoan… khoan… chắc cậu ấy vẫn đang tắm đó!”
“Nãy cậu ấy đứng ở đây một lúc với tóc tai hơi ẩm ướt mà. Tắm xong rồi ấy chứ!”
Victoria cúi đầu, xấu hổ nói nhỏ.
“Chị chắc cậu ấy muốn chị và em có không gian riêng với nhau giống hồi bé nên mới không vào trong nên là…”
“Nhưng chị không ngủ nổi thì em sao ngủ được? Để em đi tìm cậu ấy!”
Nói rồi, Valeria hùng hổ đứng dậy và chạy ra ngoài cánh cửa. Victoria cũng vội vàng đi theo sau lưng em gái.
Michio về phòng với tâm trạng vui vẻ. Cậu định bước vào trong thì nghe thấy tiếng nói khẽ của cặp song sinh cùng những bước chân rón rén gần cánh cửa.
“Chị không thể ngủ khi không có cậu ấy cũng giống em khó ngủ khi không có chị hồi bé thôi. Có gì phải xấu hổ đâu nhỉ?”
“Chị biết! Chị không có vấn đề gì khi phải thừa nhận nó nhưng hôm nay…”
“Thế chị định để cho cậu ấy ngủ ngoài phòng bếp à?”
“Vậy… vậy chúng ta cùng nhau đi tìm cậu ấy thôi. Em sẽ nằm ở giữa, cho cả chị ôm em ngủ nữa!”-Victoria nói điều đó với vẻ mặt hơi miễn cưỡng.
Nghe vậy, khuôn mặt Valeria đỏ bừng lên, cô bé lắp bắp.
“Khoan… khoan… chị nên nằm giữa… chị khó ngủ vì thiếu cậu ấy và em mà, đúng không? Chị phải nằm giữa!”
Đứng bên ngoài nghe thấy tất cả, trong lòng Michio có chút mừng rỡ đến khó tả. Cánh cửa vừa mở ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Victoria và Valeria, cậu ngay lập tức lao vào hai cô bé.
“Ể? Khoan! Michio, sao cậu ở ngoài này?”-Valeria bối rối xua tay.
“Sao nãy cậu không vào ngủ cùng thế hả?”-Victoria bĩu môi giận dỗi.
Không nói gì, Michio ôm lấy hai bên eo của hai chị em. Cậu dễ dàng nhấc bổng cơ thể họ lên và nhảy thẳng đến giường ngủ, đè lên người Victoria và Valeria.
“Tớ nằm giữa! Hihi!”
Nói rồi, cậu úp mặt xuống, ngủ thiếp đi. Michio cứ thế chìm vào giấc mộng đẹp.
“Từ từ đã… nằm lại đi! Cậu nặng quá!”
Valeria xấu hổ, cuống cuồng tìm cách đẩy Michio ra. Cô bé nhìn sang Victoria, tìm cách cầu cứu nhưng lại thấy chị gái đã ngủ từ lúc nào. Victoria đặt tay lên bờ lưng to lớn của Michio và nhắm mắt yên giấc mộng. Valeria ngơ người ra một lúc, rồi cô bé cẩn thận dùng ma thuật để kéo Michio nằm lên cao hơn, kéo cánh tay cậu bé ôm lấy mình.
Sáng hôm sau, Valeria dậy tỉnh dậy khá muộn. Cô bé không hề thấy Michio nằm cạnh mình, Victoria thì vẫn còn mệt mỏi sau vụ đi lạc ngày hôm qua nên ngủ say như chết. Điều gì đó thúc dục Valeria chọc chọc vào cái má phúng phính của chị gái. Rồi cô bé nhẹ nhàng xuống khỏi giường và đi tìm Michio. Định bụng sẽ xin lỗi chân thành vụ cãi nhau và cảm ơn vì đã vào rừng tìm mình ngày hôm qua.
Sau khi bước ra ngoài hành lang rộng, dạ dày Valeria đột nhiên réo lên. Bụng dạ đói meo cả rồi. Cô bé tung tăng xuống dưới phòng ăn, miệng không thể ngừng mỉm cười. Do vẫn còn vui vẻ chuyện đã làm lành với chị gái hôm qua nên Valera tự tin mình sẽ có thể xin lỗi Michio một cách chân thành. Bỗng nhiên, ở phòng bếp vọng ra tiếng nói chuyện.
“Lạ thật? Em lấy đâu ra nguyên liệu để làm món thịt sói nướng hoa mật đỏ này thế?”
“À, cái đó thì em kiếm ở trong rừng đó ạ!”
“Bằng cách nào thế?”
“Không vui vẻ gì cho lắm nên em không muốn nhắc lại đâu!”
“Em ổn không thế? Có bị thương ở đâu không? Em vác nguyên một con sói về nhà cơ mà!”
Clara hốt hoảng đi vòng quanh Michio để kiểm tra, chắc chắn rằng cậu nhóc không có bị thương nặng ở đâu đó. Thế nhưng, có vẻ như cô lo lắng hơi thái quá vì trên quần áo cậu nhóc cũng không có dấu vết nào từ việc đi săn cả.
“Sao em lấy được nguyên một con sói rừng lớn này về thế? Em còn chẳng có dấu hiệu của việc đi săn nữa.”
“Cái đó…”
“Nói đi! Chị phải có trách nhiệm trông nom bọn em trong khi bố mẹ vắng nhà đó!”
“Được rồi…”
Vẻ mặt Michio hơi miễn cưỡng, cậu gượng cười rồi rút ra từ dưới cổ áo sợi dây chuyền hoa đang đeo.
“Em dùng cái này ạ…”
“Đó là gì thế?”
“Chẳng là hôm qua, trong khu rừng ma đó, bọn em có gặp một vị thần rừng cùng em gái anh ta là một thánh thú... Rồi sau đó có một khế ước… Xong thì, em có sợi dây chuyền này và có thể liên lạc với họ… Sáng ngày em gọi thần rừng và anh ta đã vui vẻ tặng em đống thực phẩm này. Đại khái thế ạ!”
“Tuyệt vời! Em có một mối quan hệ tốt đó chứ!”-Clara nhìn Michio cảm thán.
“Không hẳn ạ… khó nói lắm…”-Michio hơi tái mặt khi nghĩ về vị thần rừng.
Valeria lén lút ở ngoài quan sát mọi chuyện, cô bé lấp sau cánh cửa và cố gắng hóng hớt mọi chuyện bên trong phòng.
“Sao đột nhiên em lại muốn làm món ăn này thế? Chị nghĩ chúng ta vẫn còn nhiều món có thể nấu với nguyên liệu trong tủ mà?”
Thịt sói được đặt lên miếng gỗ, lưỡi dao sắc bén đưa qua từng thớ thịt gọn gàng cắt đứt từng miếng. Mỗi miếng thịt được thái ra một cách đều đặn và hoàn hảo như một đầu bếp chuyên nghiệp. Đầu Michio hơi nghiêng nhẹ, đôi tay điêu luyện thể hiện tài năng qua từng lưỡi dao trong công việc của mình. Ánh mắt cậu nhóc chăm chú, miệng hơi nhếch lên cười.
“Em nấu món này để làm lành với Valeria. Cậu ấy có lẽ còn chút để bụng sau vụ cãi nhau mấy bữa trước.”
“Ừ nhỉ? Cô bé tỏ ra giận dỗi và gọi em là kẻ dối trá mà nhỉ?”
“Ừm, vậy nên em mới xin Eldoria công thức món ăn cô bé yêu thích. Đây cũng là lần đầu em làm món này luôn đó.”
“Nếu là Victoria thì chị có thể hiểu. Nhưng Valeria thì… Em cố gắng hết mình vì chút giận dỗi trẻ con của một cô bé mình chỉ vừa mới gặp vài tuần thôi sao?”
Michio ngừng tay, đôi mắt cậu hơi đăm chiêu.
“Có lẽ… em đang muốn làm cậu ấy cười chăng?”
Thịt sói sau khi được thái thành từng miếng thì được Michio băm nát. Từng nhát dao phập xuống chiếc thớt gỗ một cách chuẩn xác và uy lực. Đôi tay nhanh thoăn thoắt, điêu luyện biến những đường dao sắc bén như những lưỡi kiếm lạnh lùng. Clara nhìn cách Michio dùng dao mà làm cô liên tưởng đến những sát thủ lành nghề.
Sau khi băm nát thịt, cậu nhồi nó vào trong những bông hoa mật đỏ. Loài hoa này có cái tên là hoa kèn bụng đỏ, phần đầu hoa hơi nở ra, những cánh hoa toè ra trông như những bông hoa loa kèn. Tuy vậy, phần thân hoa lại bịt kín, chứa đầy mật và đang trong quá trình biến thành quả. Lúc đó, thân hoa sẽ dày lên thành vỏ và chứa đầy thịt quả mọng nước. Khi hoa còn trong hình dạng chứa đầy mật chúng sẽ có phần thân màu đỏ và phình lên. Nếu phần thân bông hoa, mật đỏ ngọt lịm sẽ trào ra ngoài.
Michio cẩn thận dùng một cái que nhỏ để làm miệng hoa mở ra, để lộ phần mật hoa sóng sánh bên trong. Cậu cẩn thận nhồi thịt vào bên trong hoa. Mật hoa nhanh chóng ngấm vào lớp thịt. Michio cẩn thận cầm những bông hoa nhồi thịt đem đo ướp trong nước ép lựu.
“Giờ thì chỉ còn đợi cỡ 1 tiếng hơn mà thôi.”
“Em có vẻ thành thục việc nấu ăn quá nhỉ?”
“Ừm, em không chắc là mình đã nấu ăn từ bao giờ? Học từ ai? Chỉ biết là nó đã làm điều này từ rất lâu trước đây rồi.”
“Chị nghĩ trình độ của em phải luyện tập ít nhất 5 năm rồi đó. Ở cái tuổi bé tí đã giỏi vậy rồi. Liệu em có muốn trở thành đầu bếp không?”
Michio hơi đỏ mặt, hơi vui vì được khen ngợi.
“Cảm ơn chị! Em nghĩ chỉ cần có thể nấu ăn cho những người quan trọng đối với mình là đủ rồi. Mà, có thể trong chuyến phiêu lưu tương lai, em sẽ làm đầu bếp riêng của cặp song sinh đó ha!”
Valeria đứng theo dõi bên ngoài nghe thấy hết mọi chuyện. Trong lòng có một cảm giác ân hận kỳ lạ, cô bé ngồi xổm xuống. Đôi mắt hơi rưng rưng lệ, đôi môi cắn chặt. Valeria gục đầu xuống. Trán đặt lên hai đầu gối. Mũi có chút sụt sịt. Miệng hơi run run.
Khi ấy, bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Valeria, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô bé ngước lên nhìn. Lại nụ cười dịu dàng và bao dung đó, ai cũng có nó. Có để tha thứ cho những lỗi lầm, giận dỗi vô cớ của cô bé.
“Chào buổi sáng! Cậu có đói không? Bữa trưa đang được chuẩn bị rồi đây. Đừng khóc nữa nhé!”
Khuôn mặt Valeria mếu máo, răng cắn chặt lấy môi dưới, cố giữ cho cảm xúc không dâng trào và tràn ra. Thế nhưng, đôi mắt đã mờ đi bởi những giọt lệ, chúng tràn ra và lăn trên má. Cô bé chui vào lòng Michio, tay nắm chặt lấy áo cậu bé, kéo như thể muốn xé rách nó.
“Tớ xin lỗi! Thực sự xin lỗi!”
Michio bao dung ôm Valeria vào lòng, tay phải nhẹ nhàng vỗ lấy lưng cô bé, tay trái nhẹ nhàng xoa đầu.
“Không sao đâu! Tớ không để tâm điều đó đâu!”
Một lúc sau, khi Valeria đã ngừng khóc. Cô bé vội vã lau nước mắt, bĩu môi nhìn Michio.
“Đáng nhẽ cậu nên giận ngược lại tớ chứ? Giống như việc cậu làm với Victoria ấy.”
“Hai việc đó khác nhau mà, tớ không nghĩ chuyện của cậu không đáng để tức giận lắm.”
“Nhưng… cậu làm như này thì khó xử lắm…”-Valeria nhỏ giọng lại, nói hơi ấp úng.
“Vậy à? Để tớ cố thử giận dỗi như cậu nhé!”
Michio ngẫm nghĩ một lúc, cậu ta nhăn mặt lại mếu máo, rưng rưng nước mắt rồi nói giọng lí nhí.
“Cậu… cậu…”
“Được rồi! Dừng lại ngay! Đủ rồi! Trông nó khiếp lắm!”-Valeria nhanh tay che mặt cậu bạn lại.
Michio làm lại khuôn mặt bình thường, thản nhiên hỏi.
“Trông khó coi đúng không?”
Valeria đấm vào ngực Michio, nét mặt có chút hờn dỗi.
“Trong mắt cậu tớ khó coi thế à?”
“Không, cậu dễ thương mà!”
“Trông như thế nào? Giống với ai?”-Valeria cúi mặt xuống, không để cho Michio thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
“Như một thiên thần luôn ấy!”-Michio tươi cười nói.
Nhìn khuôn mặt bình thản khi nói những lời đó, không hiểu sao Valeria lại cảm thấy hơi bực. Cô bé nhẹ nhàng đấm vào ngực Michio liên tiếp vài cú.
“Bộ điều đó cậu cũng nói với chị Victoria mỗi ngày đúng không? Không thể nào mà không thấy ngại khi nói điều đó cả! Hiểu chứ?”
Michio nhẹ nhàng bắt lấy tay của Valeria, đặt nó gần lồng ngực. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy nó, đưa sát khuôn mặt lại gần cô bé đối diện. Nhìn trực diện vào mắt đối phương, Michio không cho Valeria cơ hội né tránh ánh nhìn của mình.
“Tớ không thấy ngại khi nói điều đó vì tớ đang nói thật. Với tớ, những điều thật lòng luôn dễ dàng để nói ra. Với lại, Victoria và cậu ai cũng xinh đẹp như nhau mà.”
Valeria cố né tránh ánh mắt của Michio nhưng khuôn mặt đưa sát gần đó không cho phép cô bé lảng tránh nó. Cô bé chỉ đành nhắm tịt mắt lại. Tuy vậy, Michio đã tính trước.
“Nếu cậu không mở mắt ra, tớ sẽ làm mọi thứ mình muốn đó.”
Valeria càng nhắm nghiền mắt chặt hơn. Thấy không có phản ứng, Michio luồn tay từ dưới thân áo lên. Khi bàn tay to lớn vô tình chạm vào eo, Valeria đã giật mình nhảy cẫng lên. Michio liền nhanh tay tóm lấy cơ hội.
“Cậu làm gì thế? Nè…”
Michio luồn tay vào sâu trong đến gần cánh tay áo, cậu chọc ngón tay mình vào nách và cù lét Valeria.
Không thể chống cự trước cảm giác nhột, cô bé nằm lăn lộn ra đất cười sặc lên. Michio vô tình bị kéo theo ngã về phía trước, đè lên người Valeria. Ấy vậy, cậu nhóc vẫn không hề dừng lại.
Ngón tay Michio khá linh hoạt do cậu từng học mát xa và biết chơi một số loại đàn. Những đầu ngón tay nghịch ngợm luồn lách trong cánh tay áo, chọc nhẹ vào nách Valeria. Cô bé cố kháng cự bằng cách khép nách mình lại, kẹp chặt tay Michio. Thế nhưng đó chỉ là chút chống cự yếu ớt, bởi đôi tay ấy đã quá quen với mấy trò bới đất đào cát. Sự phản kháng giờ càng làm Michio hăng máu hơn, chú tâm chọc lét một cách mãnh liệt hơn.
“Nè… haha… khoan đã… haha… dừng lại đi!”
“Cậu cứ coi đây như là cách tớ trút giận là được. Vậy coi như chúng ta hoà nhé!”
“Ư… haha… tớ không có thích… ư… điều này…”
“Và tớ cũng đâu có thích chuyện cậu giận tớ vô cớ. Bình đẳng thế còn gì?”
Thế rồi, những ngón tay đó lại càng tinh quái hơn, nó vuốt ve nhẹ nhàng cặp nách mềm mại và nhạy cảm của Valeria mặc sự phản kháng hết lực của cô bé.
Michio vừa cù lét, vừa cảm thấy điều này thật thú vị. Khi nhìn Valeria bất lực vì nhột, cơ thể co rúm lại và miệng thì không thể ngừng cười, Michio cảm thấy có thứ gì đó thức tỉnh. Cậu thấy thinh thích cái cảm giác này.
“Dừng lại đi… đủ rồi đó!”
Valeria thốt lên trong sự bất lực khi phản kháng là điều vô ích. Thấy bản thân có đi hơi quá đà, Michio mới ngừng tay.
“Được rồi, tớ thoả mãn rồi! Giờ thì chúng ta hoà nhé!”
Valeria thở dốc một lúc, cánh tay vẫn kẹp chặt lấy tay Michio khiến cậu không rút tay ra được. Cô bé thở hồng hộc một lúc thì mới ngẩng đầu dậy, nhìn Michio với ánh mắt hình viên đạn.
“Cậu nghĩ giờ dừng lại mà được à?”
Nhanh như cắt, Valeria nâng hông mình dậy, đẩy người Michio cao lên một chút. Chân cô bé luồn qua nách và cánh tay, kẹp chặt lấy cổ Michio, không cho cậu di chuyển tay và đầu
“Giờ đến tôi!”
Valeria vươn tay xuống dưới, tính trả đũa Michio. Bỗng nhận ra tay mình không đủ dài, cô bé cố rướn người dậy, tìm cách chạm vào nách đối phương bằng được thì thôi. Thế nhưng mỗi khi cố rướn người dậy, đầu Michio lại chạm vào bụng ngăn không cho Valeria không thể ngồi dậy hoàn toàn.
“Tức thiệt! Sao tay mình ngắn thế chứ?”
Và rồi trong phút sơ sẩy, ngón tay Michio lại cử động và tiếp tục cù lét Valeria. Lần này còn điêu luyện hơn lúc trước.
Cơn nhột không thể chặn lại, Valeria chỉ đành thua cuộc và lăn ra đất cười sặc sụa. Tiếng cười lớn ầm cả dinh thự Soluna.
Clara tò mò đi ra ngoài. Cô nhìn thấy cả hai đứa trẻ đều đang tươi cười. Cứ nghĩ cả hai chỉ đang đùa nghịch vui vẻ, cô chỉ đứng lặng lẽ ngắm nhìn và thầm cười. Không hề để ý đến ánh mắt cầu cứu của Valeria.
Bỗng mọi thứ đột nhiên dừng lại, một luồng khí tràn ra và lan tỏa khắp nơi khiến ai cũng ớn lạnh. Nhìn về phía trước mặt, Victoria đang bước đến vô hồn.
“Nè, cả hai đang làm gì đó?”
“Victoria!?”-Michio và Valeria đồng thanh.
Tay Victoria buông thõng xuống dưới, vừa đi vừa đung đưa người như một con rối đứt vài sợi dây. Khuôn mặt của cô bé lạnh tanh đến mức đáng sợ. Mọi người đứng đó đều bị doạ cho lạnh sống lưng.
“Nè, đã hỏi cả hai đang làm gì thế? Sao không trả lời?”
“Do Michio ấy ạ! Cậu ấy đột nhiên đè em xuống xong thò ta vào trong áo rồi sờ soạng em nữa!”-Valeria chỉ tay vào Michio và đổ hết lỗi lên đầu cậu bé.
“Khoan đã, cái này có thể giải thích! Tớ chỉ đang…”
Michio định rút tay ra nhưng Valeria kẹp chặt lấy tay cậu. Victoria đến gần, nghiêng đầu nhìn xuống đôi tay vẫn còn ngọ nguậy trong áo của em gái mình. Michio toát hết mồ hôi, đầu hiện lên một ý nghĩ.
‘Thôi! Quả này đi tong rồi!’
Thế rồi, Victoria đột nhiên ngã xuống, nằm lăn ra đất. Mọi người giật mình lại kiểm tra rồi thở phào khi nhận ra cô bé chỉ đang mộng du. Michio là người cảm thấy nhẹ nhõm nhất, cậu lau mồ hôi vào áo Valeria khiến cô bé giật mình. Nhân cơ hội đó, Michio nhẹ nhàng véo vào da của cô bạn một cái đau điếng rồi mới rút tay ra.
“Cậu! Quá đáng!”-Valeria nóng mặt nhìn Michio.
“Hề hề!”
Michio lè lưỡi lêu lêu Valeria khiến cô bé tức điên lên rồi húc thẳng đầu vào ngực cậu.
“Tên này! Thế mà còn cười được!”
Thế là cả hai lại chí choé nhau, Victoria nghe thấy tiếng động thì dần thức dậy. Vẫn còn cơn ngái ngủ, cô bé dụi mắt rồi nhìn xung quanh. Thấy Valeria và Michio đang dùng hết sức vật lộn nhau. Cứ nghĩ cả hai đang ôm nhau thắm thiết, Victoria mỉm cười rồi vội lao vào tham chiến, ôm Valeria từ đằng sau.
“Đã làm hoà rồi à? Tuyệt thật đó!”
Thấm thoắt đã một tiếng rưỡi trôi qua, lúc này thì món thịt sói nhồi hoa cũng đã hoàn thành và được lên đĩa, dọn ra bàn. Mùi hương thơm phức từ mật hoa thoang thoảng khắp căn phòng, khiến mọi người đều có cảm giác nâng nâng, thích thú. Victoria không thể chờ được. Khi Michio vừa đặt đĩa thịt trước mặt, cô bé vội vàng cắn một miếng thật to.
Vị ngọt xen lẫn sự chua nhẹ thấm trong từng miếng thịt ngay lập tức tan chảy trên đầu lưỡi. Hương vị nồng nàn, béo ngậy của mật pha lẫn chút săn chắc của thịt sói tạo ra một hương vị đặc sắc đến mê man. Cùng mùi hương quyến rũ của hoa lan toả trong không khí đẩy thực khách vào không gian của một cánh đồng hoa. Ai ai cũng cảm thán trước hương vị và thưởng thức món ăn với khuôn mặt đầy thoả mãn.
Đặc biệt là Valeria, cô bé giờ đây đã ngất ngây trước món ăn tuyệt vời mà Michio đã làm ra. Nó còn ngon hơn cả món ăn mà Eldoria hay làm. Cô bé ngậm thật nhiều miếng thịt trong miệng, đợi chờ cho hương vị mật ong chảy ra, lan toả khắp từng tế bào vị giác. Hai bên má phồng lên, phúng phính. Mỗi khi Valeria nhai, cặp má đó lại tưng tưng nảy lên xuống như của một chú thỏ.
Clara ăn có phần từ tốn hơn, cô mải ngắm nhìn những đứa trẻ ăn uống một cách thoả thích. Vô tình điều này làm cô chú ý đến cách ăn của Michio. Cậu bé cũng ăn rất từ tốn giống như cô. Vừa ăn, cậu còn vừa cẩn thận lau miệng cho Victoria và Valeria. Clara bồi hồi nhớ về người bạn thuở bé-Julian. Cô ngắm nhìn hành động ân cần của Michio với một nụ cười thầm kín.
Sau khi ăn xong, mọi người lại ai làm việc của người đó. Clara và Victoria lại đi ra ngoài tập kiếm thuật. Còn Michio và Valeria cùng nhau nghiên cứu về cuốn sách năng lượng. Michio ghi chép mọi thứ ra sổ cho Valeria đọc lại nó. Càng đọc, cô bé càng phấn khích với nhiều điều mới lạ.
Lật đến trang sách tiếp theo, Michio tìm thấy cách sử dụng ma thuật. Cậu bé nhảy cẫng lên trong vui sướng khiến Valeria giật mình.
“Tìm được rồi! Tìm được nó rồi!”
“Cậu bị sao thế? Tự nhiên nhảy lên thế?”
“Tớ tìm được cách để dùng ma thuật rồi!”
“Đâu? Cho tớ xem!”-Valeria lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt cô bé chứa đầy sự hào hứng.
Ma thuật vốn là điều khiển bằng ý thức và trí tưởng tượng. Khi ta lấy một chiếc cốc, não bộ sẽ truyền thông tin xuống và điều khiển chân tay thực hiện hành vi. Ma thuật cũng vậy, ma lực trong cơ thể vốn có thể bị nhào lặn và được định hình bởi ý thức. Khi não bộ phát ra tín hiệu, ma lực sẽ theo tín hiệu đó và tạo ra vật thể, hiện tượng. Nó giống như một hoạ sĩ vẽ bức tranh lên một không gian vậy. Tuy nhiên, ta cũng không thể đơn giản hoá mọi thứ nếu muốn tạo ra một cấu trúc phức tạp. Ta phải được hiểu rõ thiết kế của cấu trúc và định hình một cách rõ ràng tùy theo độ phức tạp của chúng.
Khi trước, Michio thất bại khi dùng ma thuật là do cậu không ra tín hiệu não cho ma lực trong cơ thể vận hành. Cậu dùng tiềm thức để nhớ lại cách ma Valeria sử dụng ma thuật rồi làm theo hành động của cô bé. Điều này vô tình không đúng cách thức mà vận hành ma lực của não bộ. Ta phải trực tiếp tưởng tượng ra điều ta muốn và nhìn vào không gian trước mặt thì ma lực mới được vận hành.
Khi ta luyện tập và ghi nhớ cách sử dụng một loại ma thuật nào đó. Điều mới khắc sâu vào trí nhớ cho lần dùng tiếp theo. Đây là sự tương đồng giữa khí lực và ma lực.
Cũng bởi vì có rất nhiều kiểu pháp sư với kiến thức và trí tưởng tượng khác nhau, một loại ma thuật cũng phân chia ra nhiều cách hoạt động. Ví dụ như ma thuật hồi phục, có loại sẽ tạo ra một môi trường để tế bào sản sinh và hỗ trợ chúng có thể tái tạo lại như ban đầu, có loại sẽ tạo luôn một cánh tay mới để thế chỗ, có loại thì lại trực tiếp làm cơ thể mọc ra xương rồi bù đắp dần cơ bắp…
Điều kỳ diệu nữa là ma lực vốn xuất phát từ năng lượng được trung hoà bởi khí lực. Vì vậy, chúng có thể tồn tại rất lâu mà không bị tan biến như khí lực. Tuy vậy, nếu chúng bị chuyển thành một dạng năng lượng khác, chúng sẽ không còn giữ được hình dạng ban đầu. Bởi vậy, một số ma thuật cấu tạo hoàn toàn từ ma lực sẽ không thể tồn tại lâu vì chúng sẽ chuyển thành năng lượng trong môi trường.
Michio hưng phấn khi hiểu ra vấn đề, cậu ngay lập tức nhìn vào lòng bàn tay và tưởng tượng ra một ngọn lửa. Trong lòng bàn tay cậu bỗng có những tiếng lách tách, lách tách. Chúng nóng lên rồi phát sáng. Một ngọn lửa nhỏ thực sự đã được tạo ra. Michio giờ đã chính thức sử dụng được ma thuật.
“Nhìn nè! Tớ tạo ra được lửa bằng ma thuật rồi nè!”-Michio nhìn sang Valeria với vẻ mặt đầy phấn khích, cậu muốn khoe chiến tích tuyệt vời này của mình.
“Đỉnh thật đó! Cậu mới đọc sách có chút mà dùng được luôn. Tớ cứ nghĩ cậu không có tiềm năng dùng ma khí thuật chứ!”-Valeria vỗ tay khen ngợi.
“Chuyện! Tớ mà lại! Tớ không dùng được ma khí thuật lúc trước là do cậu chỉ dạy quá kém thôi.”-Michio vênh mặt lên, lòng đầy sự tự hào.
“Haha… Cái đó tớ không phủ nhận được… tớ chưa có dạy ai bao giờ mà…”-Valeria hơi gượng gạo cười.
Thế rồi, Michio thử tạo ra nước, cát, đất, gió, điện và vô vàn nguyên tố khác bằng cách tưởng tượng về chúng. Chợt nhận thấy chúng khá là bé, có vẻ như cậu chưa thể điều khiến một lượng lớn ma lực được. Dù vậy thì dùng được ma thuật lúc này đây đã đủ làm Michio thấy sung sướng vô cùng tận rồi. Cậu cười như được mùa.
“Hahahaha! Làm được rồi!”
Rồi nụ cười đó dần biến chất, Valeria đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh khi nhận ra điều đó.
“Hehehe! Có trò để làm rồi!”