Michio chạy ra ngoài sân nơi Victoria đang luyện tập cùng Clara. Cả hai đánh khá ngang kèo nhau. Victoria vốn nhanh hơn, mạnh hơn và linh hoạt hơn rất nhiều. Thế nhưng với kinh nghiệm dày dặn cùng cơ thể trưởng thành, Clara vẫn có thể chiến thắng liên tiếp trong các cuộc đấu tập.
Giờ đây, cả hai cũng thấm mệt sau khi chiến đấu liên tục. Họ nghỉ giải lao một chút. Victoria nằm ra nền cỏ tươi mát, tay chân dang rộng hết cỡ để những giọt sương đọng lại trên cỏ làm mát cơ thể đang nóng và nhễ nhại mồ hôi. Cô bé lăn lộn cho mát người rồi nằm ngửa ra, mắt nhìn lên bầu trời.
Michio vui vẻ đến gần, cậu đứng trước mặt Victoria, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, mỉm cười nghịch ngợm.
“Khát! Khát quá! Lấy cho tớ ngụm nước đi!”-Victoria há miệng thè lưỡi, chỉ tay vào mồm ra hiệu bản thân khát.
Mây trên bầu trời theo cơn gió trôi đi, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống đôi mắt ngọc ngà của Victoria. Cô bé vội nhắm tịt mắt lại nhưng vẫn mở to miệng chờ nước từ Michio.
“Ừm… được thôi!”
Nói rồi, Michio úp lòng bàn tay trái lên mu bàn tay phải, cậu chụm các ngón tay phải với nhau lại để trông giống như một vòi nước. Từ những đầu ngón tay, nước nhỏ giọt và rơi vào miệng của Victoria.
Từng dòng nước tinh khiết mát lạnh rơi xuống đầu lưỡi làm Victoria cảm thấy thật dễ chịu, có chút khoan khoái. Thấy ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô bạn, Michio cẩn thận di chuyển trong khi tay vẫn rót nước. Cậu đứng chắn ánh mặt trời, tạo bóng râm cho Victoria.
Khi cảm thấy có bóng râm, Victoria dần mở mắt. Giọt mồ hôi lăn xuống rơi vào con người, cô bé vội vàng dụi mắt khiến mắt mình hơi mờ đi.
Bóng dáng của Michio đứng sừng sững che đi bầu trời. Nó bị ánh sáng làm cho chói loà, khiến đôi mắt Victoria chỉ lờ mờ nhìn thấy động tác của cậu bạn. Hai tay Michio đặt gần quần, dòng nước lại từ đó chảy ra. Nhìn thấy điều đó, Victoria sặc nước, vội lấy tay che chắn dòng nước đang chảy xuống. Cô bé vội vàng ngồi bật dậy.
“Cậu… cậu lấy nước từ đâu thế? Sao lại chơi khốn nạn thế hả?”
“Hửm? Ma thuật mà? Có gì khốn nạn ư?”
Victoria nhìn kỹ lại, chợt nhận ra Michio đã có thể tạo ra ma thuật. Cô bé vội mừng rỡ nhảy vào ôm cậu bạn.
“Chúc mừng cậu nhé! Dùng được ma thuật rồi này! Tuyệt quá!”
“Cảm ơn! Mình cũng đang muốn khoe với cậu đây!”
Victoria vui mừng nhấc bổng Michio, xoay vòng vòng. Cả hai đều mừng rỡ cho thành tựu mới của cậu nhóc.
Sau đó, Victoria lại nằm ra đất. Cô bé chỉ tay vào miệng bản thân.
“Tớ chưa uống đủ đâu! Còn khát lắm!”
“Ừ, để tớ làm phép ngay!”
Michio lại tiếp tục tạo nước, dòng nước chảy liên tục, róc rách. Victoria thì vui vẻ đón lấy dòng nước tinh khiết chảy vào miệng mình. Đứng từ xa, Valeria chứng kiến tất thảy với khuôn mặt ánh lên sự kinh tởm. Cô bé vội lao đến.
“Khoan đã! Hai người làm cái quái gì vậy? Sao lại đi uống nước tiểu của nhau?”
Michio quay người lại nhìn, tay vẫn tiếp tục làm phép. Valeria đến gần và nắm lấy vai cậu, kéo người cậu quay về phía mình. Dòng nước đang chảy xuống miệng Victoria vội văng sang người Valeria làm cô bé sợ hãi la hét.
“Aaaaah!!! Cậu tưới cái thứ bẩn thỉu đó vào người tớ. Mùi quá! Khai quá!”
“Nhìn lại đi, đồ ngốc! Nước tạo ra bằng ma thuật mà.”
Valeria nhìn kỹ lại, chợt nhận ra nước chảy ra từ lòng bàn tay Michio thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi trời! Thế mà tí nữa tớ…”
“Nè, em uống thử nước từ ma thuật không? Đã lắm đó!”-Victoria vui vẻ rủ rê.
“Nó chỉ là nước tinh khiết thôi mà, có gì đặc biệt đâu? Nếu chị muốn thì em cũng có thể tạo ra được.”
Michio nghe vậy liền nằm xuống dưới đất. Cậu chỉ tay vào miệng bản thân.
“Vậy cậu cho tớ uống thử nước của cậu đi! Tớ cũng muốn biết nước tạo ra từ ma thuật sẽ có hương vị thế nào.”
“Nước vốn không mùi vị mà. Nhưng cậu thích thì được thôi.”
Nói xong, Valeria xoè bàn tay ra và tạo nước. Ngay lập tức, dòng nước tuôn ra như một con đê vỡ khi bão lũ dội thẳng mặt Michio và Victoria. Cả hai ngộp thở trong nước, ú ớ không nói được lời nào. Khi Valeria ngừng phép, cả hai đã trương phình bụng lên, miệng úng nước.
“Cậu… nên điều chỉnh lại… lượng nước… ọc ọc…”
“Em quá tay… rồi… ọc ọc…”
“Ah! Em xin lỗi! Em quên mất phải kiềm chế.”
Valeria vội vàng ngồi xuống và đặt tay trái lên bụng Victoria, tay phải lên bụng Michio rồi ấn mạnh giúp cả hai phun hết nước trong bụng ra ngoài.
Michio và Victoria ngồi dậy, cả hai lau nước trên miệng. Mặt tái mét sau pha suýt chết đuối trên cạn đó. Valeria cuống cuồng dập đầu xin lỗi.
“Em xin lỗi! Em không giỏi hạn chế ma lực lắm. Bởi lượng nhỏ ma lực đối với em đã là của một người pháp sư trưởng thành rồi.”
“Thôi, không sao đâu mà! Giờ em có thể học cách kiểm soát lại là được.”-Victoria vỗ vai an ủi em gái.
Michio vội nằm ra nền cỏ, người cậu vẫn ướt sũng sau khi ăn trọn đòn ma thuật vừa rồi. Thế nhưng, tâm trạng xem ra vẫn còn lỳ đòn chán. Cậu tự tin nói.
“Vậy hãy thử lại lần nước đi! Cậu vốn là thần đồng, đúng chứ? Chắc chắn không cần đến lần 3 mắc lỗi đâu!”
Michio vênh mặt, ra chuyện Valeria hãy thử lần nữa đi, tôi đây sẵn sàng đón nhận.
Thấy tinh thần đón nhận của cậu bạn, Valeria cũng thử đứng lên để làm lại lần nữa.
Khi cái bóng của Valeria che đi ánh sáng mặt trời, Michio cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần. Cậu nhắm tịt mắt, ngậm chặt mồm. Trong lòng hơi hồi hộp và lo lắng.
Thế rồi, Valeria đã tạo ra một dòng nước nhỏ. Nếu ví dòng nước Michio tạo ra như một vòi nước uống thì Valeria lại tạo ra dòng nước như một vòi nước máy. Nước đổ thẳng vào mặt Michio, không quá dữ dội nhưng cũng không quá dịu êm.
“Thế này được chưa vậy?”
Michio ngậm chặt miệng nên không thể trả lời, cậu khẽ khàng gật đầu.
Thấy điều này có vẻ thú vị, Victoria liền bắt chước Valeria.
“Tớ tham gia với nhé!”
Michio tiếp tục gật đầu nhưng đôi lông mày có hơi nhíu lại. Rồi Victoria tạo ra dòng nước dội thẳng lên mặt Michio. May sao, dòng nước ấy cũng chỉ như nước chảy từ vòi của bồn rửa mặt. Nó vừa đủ êm dịu để làm thư giãn khuôn mặt cậu nhóc. Thế là hai dòng nước cứ vậy dội thẳng vào người Michio.
Clara từ xa bước tới, cô đã trở về sau khi đi dạo quanh dinh thự giờ giải lao. Bỗng cô nhìn thấy hình ảnh Michio nằm dưới đất, tận hưởng dòng nước chảy ra từ cặp song sinh. Mặt Clara nhăn nhúm lại, vội vàng chạy tới chỗ đám trẻ.
“Sao bọn em nghịch bẩn thế? Thiếu gì trò để nghịch, ai lại tiểu tiện thẳng mặt nhau thế kia?”
“Cái đó không phải tiểu tiện!”-Cả đám đồng thanh.
Sau đó, Victoria và Clara tiếp tục việc tập luyện. Victoria sử dụng một thanh bokuto đã được Eldoria chuẩn bị cho mấy ngày trước. Cô bé đã có thể sử dụng loại vũ khí này như một phần cơ thể rồi.
Victoria nắm chặt chuôi kiếm một lúc, ánh mắt như chìm đắm trong trí tưởng tượng. Cô bé ngước đầu lên bầu trời, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Michio và Valeria ngồi lại xem trận đấu tập. Cả hai hết mình cổ vũ cho người bạn đáng yêu.
“Cố gắng lên! Chị gái yêu dấu!”
“Đừng làm tớ thất vọng đấy! Dùng hết sức mình chiến đấu đi!”
Victoria hào hứng nắm chặt tay, đấm lên trời. Cô bé quay lại nhìn hai người bạn của mình và hô to.
“Được rồi! Tớ sẽ chiến thắng!”
Clara nhìn đám trẻ với khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Cô toát hết mồ hôi lạnh, thầm nghĩ.
‘Bọn nhóc định cho mình không toàn thây à?”
Trận đấu bắt đầu, Clara đi vào thế thủ cơ bản. Cô cầm chắc thanh kiếm bằng hai tay, mũi kiếm hướng lên trời, lưỡi kiếm quay về phía đối thủ. Tinh thần đã chuẩn bị, ánh mắt nghiêm túc hướng về phía đối thủ.
“Em có thể đánh hết sức không?”
“Ừ, chị đã sẵn sàng rồi! Có lẽ thế…”-Bản năng đột ngột mách bảo Clara phải cẩn thận khiến cô dè chừng.
Victoria bước chân phải về phía trước, chân trái lùi ra sau. Tay phải cầm chắc chuôi kiếm, tay trái giữ chặt vỏ kiếm. Một luồng khí lạnh toát từ tư thế đó toát ra khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy buốt giá.
Victoria điều chỉnh hơi thở. Khi nhịp thở vừa kết thúc, Clara đột ngột lùi lại theo phản xạ tự nhiên. Lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, giải phóng một luồng kiếm khí mạnh đến mức kinh hoàng về phía trước. Đó không phải khí lực mà chỉ là sức gió từ động tác rút kiếm mạnh bạo.
Lưỡi kiếm gió phi thẳng về phía Clara, cô mau chóng cúi đầu xuống để né tránh. Ngọn gió cứ thế mà bay cả trăm mét về phía khu rừng, cắt đổ một vài cái cây ở đó.
Chưa kịp thở phào sau khi né tránh thành công đòn vừa rồi, một tiếng nổ vang lên. Mặt Clara đang nhìn xuống dưới đất nhưng cô biết rõ âm thanh đó là gì. Chính là bước chân của Victoria khi cô bé dẫm mạnh xuống mặt đất để phóng về phía cô.
Tay Clara đặt lên nền đất, lông tóc trên người như muốn dựng lên. Lưỡi kiếm tàn bạo đã gần chạm vào sau gáy cô. Thế nhưng, với khả năng linh hoạt của mình, Clara nhảy bật hai chân lên. Đầu hướng xuống đất theo đúng hướng đi của lưỡi kiếm. Cô dùng hết sức mạnh vào bàn tay đặt trên đất để đẩy cả cơ thể lên. Clara làm một cú lộn nhào một vòng về phía trước. Ở giữa không trung, cô nắm chặt thanh kiếm đang giơ cao của mình. Ánh mắt hướng về phía Victoria.
Victoria không mấy bất ngờ trước phản xạ đó. Cô bé nhanh chóng đặt chân phải xuống đất. Ngón chân cái vừa chạm vào nền cỏ, cô bé đã cảm nhận rõ được trọng tâm của bản thân. Victoria xoay người hướng lên trên, thanh kiếm cầm áp sát cơ thể. Lợi dụng lực ly tâm, một nhát chém kinh hoàng nữa sắp sửa được tung ra.
Nhưng tất cả chỉ là kế nghi binh, Clara nhanh chóng nghiêng người ra sau để né cú chém của đối thủ. Victoria bất ngờ, ngay lập tức đánh mất thăng bằng do chỉ có chân phải chạm đất. Thế là Clara chỉ việc nhẹ nhàng gạt chân cô bé rồi hướng mũi kiếm vào cổ. Vậy là thắng!
“Em lại thua nữa rồi! Chết tiệt!”
“Do em còn thiếu kinh nghiệm thôi. Không sao đâu!”
Clara thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn xuống bãi chiến trường với ánh mắt dè chừng. Chỗ Victoria xoay người, lưỡi kiếm mới chỉ hướng xuống dưới chút thôi mà đã tạo ra hẳn một vết cắt sâu trên mặt đất. Rồi cả đám cỏ, chúng đều bị cắt bằng phẳng. Chưa kể đến những cái cây rừng bị đốn hạ đằng xa. Giả sử mà Clara liều mình chặn đòn thôi thì có lẽ bản thân cô sẽ mất mạng là cái chắc.
Michio quan sát cả trận chiến, cậu thấy rõ về sự áp đảo của Victoria về mặt sức mạnh hay tốc độ nhưng lại không thể chiến thắng. Đúng hơn, cô bé đã bỏ cuộc khi mới giữa chừng trận đấu.
“Cả hai đều nhường nhau à?”
“Ý cậu là sao, Valeria?”
“Cậu nhìn họ sẽ thấy rõ thôi. Cả hai đều chỉ coi đây là đấu tập nhẹ nhàng nên không thèm bung hết sức. Tuy không biết chị Clara thế nào nhưng để mà đánh gục chị Victoria khi chị ấy toàn lực thì cần một chiêu thức đủ để thổi bay cả ngọn núi cơ. Việc chĩa kiếm vào cổ là vô nghĩa!”
“Cần cỡ đó lận á? Cậu đùa thôi đúng không?”-Michio bất ngờ nhìn Victoria với vẻ mặt hơi e sợ.
“Không đùa đâu! Tớ đánh với chị ấy suốt mà. Nhiều đòn tấn công ma thuật đủ để thổi bay cả dinh thự Soluna còn chẳng làm gì nổi chị ấy.”-Ánh mắt Valeria đầy nghiêm túc nhìn Victoria.
Rồi cô bé có chút tức tối, thúc nhẹ vào người Michio. Cậu nhóc giật mình nhìn sang bên cạnh. Valeria nắm chặt tay áo, giật giật liên tục, ra hiệu Michio hãy đi theo mình.
“Được rồi! Chúng ta lên phòng nhé!”
Khi cả hai đứa trẻ cùng nhau đi trên hành lang trở về phòng, Valeria đã bực tức nói lớn.
“Ah! Sao chị ấy có thể dễ dàng để thua người khác cơ chứ?”
“Sao cậu giận dữ vậy?”
“Tại chị Victoria ấy! Chị ấy lúc nào cũng hành tớ ra bã trong khi lại để thua người khác. Thế khác nào bảo tớ là đứa kém tắm nhất đâu?”
“Thôi nào, tớ chỉ nghĩ là cậu ấy muốn dùng hết sức với cậu vì tôn trọng thôi mà. Thua như thế đâu có sao?”
Valeria đứng khựng lại. Rồi cô bé quay về phía sau nhìn Michio.
“Cậu có tư cách nói điều đó à?”
Valeria đưa mặt mình sát mặt Michio, lông mày cau lại, đôi mắt lườm thẳng mắt đối phương. Môi dưới cô bé bĩu lên, răng cắn chặt lại với nhau.
“Cậu cũng thắng bà chị của tớ một lần đó thôi!”
Michio cười xuề xòa, vỗ vai Valeria an ủi.
“Vấn đề kỹ năng đó, bạn ạ!”
Valeria ngay lập tức dùng ma thuật đóng băng nước trên quần áo Michio khiến cậu hốt hoảng. Khuôn mặt cô bé đầy ghen tức nhìn cậu nhóc. Rút cây đũa phép từ sau váy, Valeria gõ nó vào lòng bàn tay.
Michio hoảng hốt tìm cách trốn thoát nhưng khối băng cứng ngắc trên người làm cậu chỉ ngọ nguậy như một con giun mới bị đào lên khỏi đất mà thôi.
“Mình đùa thôi! Đùa thôi mà! Mình chỉ có thắng Victoria khi cậu ấy không có dùng hết sức thôi mà.”
Valeria vẫn còn sự bực tức hiện rõ trên mặt. Cô bé vốn háo thắng nên việc bị chê kém tắm hơn ai đó một cách gián tiếp rõ là một sự xúc phạm nặng nề. Michio sợ hãi quay người nằm sấp rồi bò như một con sâu đo trên mặt đất để chạy trốn.
Valeria đan tay vào nhau, ngón trỏ và giữa hướng ra ngoài thành hình khẩu súng. Mắt cô bé nhắm thẳng vào cặp mông chổng lên của Michio mỗi khi cậu lổm ngổm bò và rồi…
Vài phút sau đó, Michio đang tìm mấy lọ thuốc hồi phục trong phòng mình và đem ra cho Valeria. Cô bé tội nghiệp đã đâm thẳng ngón tay mình vào lớp băng dày cộp, cứng cáp khiến nó bật cả móng. Cơn đau khiến Valeria hét toáng lên. Thế là Michio phải mau chóng chạy đi tìm thuốc.
Vừa tìm thấy thuốc, Michio liền mau chóng quay lại. Cậu vừa chạy ra thì vô tình húc phải người Valeria làm cô bé ngã lăn ra đất.
“Cậu ổn chứ? Đúng rồi, mau đưa ngón tay đây!”
“Ổn rồi! Mình dùng ma thuật hồi phục rồi!”-Valeria đưa ngón tay ra cho Michio xem.
Cậu nhóc vội vàng nắm lấy bàn tay và ngắm nghía thật kỹ lưỡng, đảm bảo nó không có chút sưng tấy hay nứt móng nào. Chỉ khi đã xác nhận ngón tay ấy lành lại như chưa có gì xảy ra, Michio mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sự quan tâm của cậu bạn, khuôn mặt Valeria hơi đỏ lên. Cô bé quay mặt đi chỗ khác, trong lòng hơi có chút xấu hổ.
“Cậu hét toáng lên làm mình cứ tưởng…”
“Đau thì người ta phải la thôi! Tự nhiên bị vậy cũng hoảng lắm chứ bộ!”
Nhận thấy Michio vẫn còn cầm tay mình, Valeria cũng từ từ nắm bàn tay lại. Cô bé lén nhìn vào lớp băng vẫn còn sót lại trên người cậu bạn.
“Mà cậu cũng thật là… sao vẫn có thể di chuyển với việc đóng băng quanh người thế chứ? Vì lo cho tớ nên có sức mạnh phải không?”
“Làm gì có chuyện đó! Nãy cậu định chọc vào mông nên tớ dùng hết sức bình sinh mà di chuyển. Vô tình khí lực giải phóng làm tan băng đó chứ.”-Michio xua tay giải thích.
Nghe vậy, Valeria có hơi chút thất vọng.
“Thế mà tớ cứ tưởng cậu vì tớ chứ…”
“Chơi ngu tự chịu!”
“Cái…”
Sau đó, cả hai trở về phòng ngủ và thay quần áo đang bị ướt. Michio nhảy thẳng lên giường, vớ lấy cuốn sách về năng lượng, giơ cao nó song song với mặt mình để đọc. Valeria vẫn chẳng hề nhìn thấy cuốn sách. Trông hành động của Michio, cô bé tò mò bò lại gần rồi chui vào vòng tay cậu.
“Cậu làm gì thế?”
“Tớ đang tò mò rằng nếu tớ có góc nhìn giống cậu, liệu tớ có thể nhìn được cuốn sách hay không?”
Nói rồi, Valeria ngọ nguậy, cố chui đầu lên cao. Michio không mấy bối rối, có vẻ việc Victoria nằm ngửa trên người cậu đã trở nên quá đỗi bình thường. Valeria thì cảm giác cũng tương tự mà thôi. Tuy nghĩ là thế nhưng cơ bắp Michio vẫn gồng cứng. Bởi vì mỗi khi Victoria nằm trên người cậu bé thì đều lăn lộn, nghịch ngợm. Lâu dần điều này làm cơ thể cậu nhớ rằng phải gồng chặt cơ thể đối với bất cứ ai nằm lên người.
Nhưng cảm giác lần này lại khác, Valeria lại ngoan ngoãn đến kỳ lạ. Cô bé nằm gọn trên người Michio, không một chút giãy dụa hay trở mình. Cơ bắp Michio dần thả lỏng, phổi dần có thể hít một hơi thật sâu và phồng lên hết cỡ. Bởi cơ bắp khi thả lỏng thì rất mềm, đầu Valeria dần chìm vào ngực Michio. Mỗi khi cậu bé đưa tay lên lật trang sách, cơ ngực lại gồng cứng một chút, nó đàn hồi và làm đầu Valeria nảy lên. Cô bé không hề quen với điều này nên dần có chút ngột ngạt.
“Sao tớ vẫn không thể nhìn thấy cuốn sách thế?”
“Do cậu không đáp ứng đủ điều kiện để đọc đó.”
“Hừ… điều kiện là gì thế?”
“Cậu phải có máu của anh Akeru trong huyết quản. Có lẽ chỉ mỗi tớ đủ điều kiện để đọc thôi.”
“Hừm… anh Akeru keo kiệt! Cậu mau đọc cho tớ đi!”-Valeria giận dỗi bĩu môi.
“Ừm, được thôi!”
Michio lật trở về mấy trang sách, đến trang bắt đầu của chủ đề cậu đang đọc.
“Phần 5: Các loại năng lượng trắng, đen, xám.”
Cuốn sách gần như không hề có lời nói mở đầu mà chỉ có những thông tin. Vì một cuốn sách được viết những quy luật của thế giới bởi Akeru, lời mở đầu sẽ vô tình tạo thêm quy luật không cần thiết.
“Vốn electron tương tác với hạt anti electron trong hệ kín bằng cách sinh ra hạt daton ảo, hạt này đóng vai trò dẫn lực điện từ cho tương tác. Tương tự, cặp hạt proton và anti proton sinh ra hạt liton.”
Michio bật nút hình ảnh để quan sát mô hình rồi tiếp tục đọc sách cho Valeria.
“Vì liton và daton ảo không hề thoát ra khỏi hệ kín của chính nó nên ta không thể đo lường được, cũng như không hề có thông tin trong chúng. Như ở chương trước đó đề cập, hạt trái dấu sẽ hút nhau do tương tác điện từ. Electron và anti proton mang dấu âm, anti electron và proton mang dấu dương. Và chúng đều tồn tại trong đám mây xác suất quanh hạt nhân. Chính liton và daton đóng vai trò làm mạnh mẽ hơn liên kết giữa cặp hạt và phản hạt, tránh việc hạt và hạt hút lấy nhau làm hỏng mô hình.”
Michio lật trang tiếp theo của cuốn sách.
“Cặp hạt Neutron vốn trung tính, chúng không tham gia vào tương tác điện từ vì không mang điện. Tuy vậy, chúng vẫn có một tương tác lực nhỏ là lực liên kết (trong mô hình hạt nhỏ hơn ở chương 10 sẽ đề cập đến điều này). Để tương tác lực này, chúng đã tạo ra hạt shaton ảo, hạt này tác động đến bốn hạt trong mô hình đám mây bên ngoài. Đồng thời, hạt ảo này cũng là nguyên do cho tương tác hút trái dấu của hạt và hạt, phản hạt và phản hạt. Tuy vậy, chúng yếu hơn hạt ảo liton và daton vì tính trực tiếp của hạt.”
Valeria vừa nghe, vừa há to mồm ra ngáp lấy ngáp để. Cô bé lèm bèm nói.
“Michio, tớ chẳng hiểu cái gì sất!”
“Ừ, tớ thì hiểu!”
“Cậu giải thích được không? Vẽ ra giấy ấy chẳng hạn?”
“Cái đó thì được!”
Valeria trèo xuống khỏi người Michio, cậu bé ngay lập tức ngồi vào bàn học và lấy giấy bút ra. Valeria ngồi bên cạnh quan sát những thứ đã được vẽ ra giấy với vẻ mặt tò mò.
“Cái hạt tớ vẽ màu trắng này gọi là liton nhé! Đầu tiên, đây là lý do mắt cậu nhìn được mọi thứ.”
“Là sao? Liton liên quan đến mắt ư?”
“Vạn vật đều cấu tạo từ hai thứ. Cậu nhớ không?”
“A! Cái này cậu có nói trước đó, là năng lượng và thông tin.”
“Đúng rồi! Vật chất ta đang thấy hàng ngày là một dạng năng lượng nghỉ. Còn sao ta nhìn thấy nó thì là do thông tin được mắt tiếp nhận và não bộ giải mã. Mà vật chất cấu thành từ các phân tử, phân tử thì cấu thành từ nguyên tử, nguyên tử lại do các hạt nhỏ hơn rồi cứ thế nhỏ hơn nữa.”
“Vậy các hạt đó đều mang năng lượng và thông tin bắn thẳng vào mắt ta ư?”
“Không, đồ ngốc ạ! Tớ đã bảo nó là dạng vật chất nghỉ mà. Cái bắn vào mắt ta là hạt liton, daton, shaton cơ. Ba hạt này va đập thẳng vào vật chất rồi bật ra, mang thông tin phản lại vào mắt ta. Daton là bóng tối, liton là ánh sáng.”
“Ừm, có lẽ tớ hiểu đại khái rồi! Mà trong bóng tối đâu có nhìn được gì đâu? Chẳng lẽ daton không mang thông tin.”
“Không, mắt và não tớ vẫn phân tích được cả hai nên tớ nhìn thấy rõ trong bóng tối đó.”
Valeria nghe vậy tò mò áp sát mặt vào mặt Michio, cô bé dùng ngón tay cái và ngón trỏ mở banh hai mí mắt cậu bạn.
“Sao lại thế? Tớ có thấy mắt cậu khác biệt gì đâu?”
“Cái này trời sinh ra đã thế, tớ chẳng rõ nữa. Nhưng nó khá đặc biệt và tiện lợi, nhất là khi phải tìm cặp song sinh nào đó lạc trong rừng về.”
“Thế, cảm giác nhìn trong bóng tối với hạt daton thế nào vậy?”
“Ừm, nó giống như việc bị đảo màu ấy. Trắng thành đen, đen thành trắng lẫn lộn. Nếu phải nhìn cả hai cùng lúc thì màu sắc tớ nhìn thấy sẽ đa dạng hơn người thường rất nhiều. Ví như một quả táo, tiếp thu thông tin từ liton sẽ ra màu đỏ, daton sẽ ra màu xam lam cyan. Cả hai thì nó ra màu trộn lại của đỏ và cyan. Mà hình như mắt tớ thường ưu tiên liton hơn.”
“Vậy à? Tớ tò mò quá… A! Hay là cậu cho tớ bên mắt đề tớ nghiên cứu. Sau đó, tớ sẽ dùng ma thuật hồi phục mắt cho cậu được không?”
“Ê này, vừa phải thôi!”
“Đùa thôi mà!”
Valeria gãi đầu, liếm môi cười xuề xòa cho qua chuyện. Mà điều cô bé quan tâm hơn bây giờ là…
“Ừm… vậy điều này liên quan gì đến ma thuật hay cái cậu gọi là năng lượng trắng, đen và xám không?”
Michio cầm một cuốn sổ, lật trang mà cậu đã đánh dấu bằng thẻ sách. Rồi cậu chỉ thẳng vào hình minh hoạ mà bản thân đã mất vài tiếng để hiểu và vẽ ra. Valeria nhìn nó, đầu khẽ nghiêng nhẹ, cố để giải mã thông tin trước mặt.
“Chẳng hiểu gì sất! Hình vẽ trừu tượng quá! Cậu có thể giải thích được không?”
“Cậu làm sao hiểu mọi thứ ngay khi mới nhìn lần đầu được chứ? Tớ còn mất tận 2 ngày chỉ để đọc đi đọc lại chương 5 mới hiểu đây này.”
Michio chỉnh lại ghế ngồi, chỉnh lại cổ áo. Đầu ngẩng cao lên, khuôn mặt hơi vênh váo.
“Nào, để thầy dạy em hiểu!”
“Nè, từ bao giờ cậu thành thầy tớ rồi?”
“Tập trung vào bài giảng ngay, Valeria! Có gì hãy hỏi sau khi kết thúc môn học.”
Michio gằn giọng nói, cậu ta cố bắt chước phong cách của một giảng viên ưu tú.
“Ở chương 3, chúng ta đã đề cập đến câu chuyện sấm sét đúng chứ? Như cậu biết thì có hai kiểu sấm sét là sấm trắng và sấm đen.”
“Cái đó tớ nhớ, nguyên nhân nằm ở các đám mây dông hình thành. Có quá trình gọi là phân tách điện tích do các hạt băng và nước ma sát với nhau. Lúc này, cặp hạt proton bị đẩy xuống dưới. Cặp hạt electron bị đẩy lên trên. Khi dòng điện từ đám mây đi quá mức điện trở trong không khí thì chúng phóng xuống mặt đất. Thường thì sấm sét trong mưa sẽ màu vàng, sau mưa khi gần tạnh sẽ có màu tím.”
“Nguyên nhân cậu thấy việc đó là do các hạt liton được phóng ra trong cơn sét proton đầu tiên. Ở đợt sét electron, daton được giải phóng và nó pha trộn với ánh sáng từ liton nên cậu có thể thấy một vầng hào quang màu tím bao quanh tia sét. Với tớ thì màu tím sẽ bọc trọn cả tia sét, một màu tím lung linh. Cậu còn nhớ về hiện tượng hấp thụ và phát xạ không?”
“Cậu từng nói về hiện tượng này!”
“Gọi là thầy!”-Michio nghiêm giọng nói.
“Vâng, thưa thầy! Thầy từng nói về hiện tượng này rồi ạ.”-Valeria nhỏ giọng.
“Đúng rồi! Giải thích xem!”-Mũi Michio vểnh lên hít hà.
“Khi các hạt proton hoặc electron muốn trở thành mức năng lượng cao, nó sẽ hấp thụ hạt tương ứng là liton hoặc daton. Còn nếu muốn trở thành mức năng lượng thấp, chúng sẽ phát xạ bớt liton hoặc daton.”
“Đúng rồi, đây chính xác là lý do tại sao cậu nhìn thấy hiện tượng sấm sét đen và sấm sét trắng. Và năng lượng trắng và đen cũng có cấu trúc tương tự như thế.”
Nét mặt Valeria ngay lập tức thay đổi, cô bé phấn khích sấn tới Michio. Đôi mắt đầy long lanh, tay run run như sắp không thể kiểm soát bản thân mình.
“Hả? Cậu nói đó là nguyên lý của năng lượng đen và trắng. Thứ tạo nên thánh thuật và tà thuật ư?”
“Ừ, mà sao cậu phấn khích thế? Con người đâu có chức năng cơ thể để dùng được hai thứ thuật đó?”
“Tớ muốn biết nó! Chỉ thế thôi!”
Khuôn mặt đầy kỳ vọng và hồi hộp của Valeria đưa sát Michio, hơi thở của cô bé còn phà thẳng lên mặt cậu nhóc. Michio có chút ngại ngùng, lấy tay che lại thứ hơi ấm phì ra từ khuôn mặt búng ra sữa kia. Cậu nhẹ nhàng kéo má Valeria ra xa.
“Được rồi! Năng lượng đen vốn bắt nguồn từ electron, nó được gọi thế do màu tối của daton. Còn proton thì có năng lượng trắng và màu sáng của liton. Cơ thể của thần tộc có một số bộ phận đặc biệt để trữ một lượng lớn năng lượng trắng ở mức năng lượng cao. Tương tự, quỷ tộc cũng như vậy, chỉ khác là họ trữ năng lượng đen.”
“Vậy ứng dụng của nó là gì?”
“Cái đó… tớ chưa có đọc đến…”
Valeria lui ra xa, ánh mắt thất vọng ngắm thẳng vào Michio.
“Thầy ơi, thầy chẳng soạn giáo trình gì cả. Tắc trách thực sự đó thầy!”
“Xin lỗi…”
Michio lặng lẽ quay mặt đi trước lời chỉ trích có phần trêu ghẹo của Valeria. Cậu tự nhủ.
‘Biết vậy lần sau không làm cái trò thầy giáo này nữa.’
Cậu liếc mắt nhìn Valeria, thấy cô bạn vẫn dùng ánh mắt phán xét nhìn mình thì lại liếc mắt đi.
“Vậy tớ sẽ nói đến chủ đề khác nhé… Cội nguồn ma khí lực trong cơ thể con người chẳng hạn…”
“Đừng đổi chủ đề! Tớ muốn biết về cái kia trước. Hay cậu là một giáo viên tồi?”
“Đổi chủ đi mà! Tớ thực sự chưa có học đến…”
Đúng lúc đang khó xử, bỗng từ bên ngoài, Victoria mở cửa phòng lao vào trong. Cô bé trần chuồng xong ném thẳng quần áo vào người Michio. Quần lót còn bay thẳng mặt cậu nhóc. Xong, Victoria lớn tiếng nói.
“Đi tắm cùng nhau thôi, mọi người! Tớ mồ hôi mồ kê nhễ nhại rồi!”
“Nè, đây đâu phải phòng thay đồ! Sao chị lại…”
Michio gạt cái quần lót dính trên mặt xuống, từ từ gấp gọn đống quần áo bị ném lên người. Khuôn mặt hơi tối sầm lại, tiến đến gần Victoria. Cô bé nhìn khuôn mặt bạn mình, vẫn vô tư tươi cười.
“Đi tắm thôi! Đi tắm thôi!”
“Ừ, nhớ rửa kỹ vào nhé!”
“Hửm? Ý cậu là sao?”
“Hôm nay… hơi khai hơn mọi ngày đấy!”
Victoria đơ ra một lúc, rồi khuôn mặt đỏ bừng lên. Vội vàng giật lấy quần áo từ tay Michio, miệng lắp bắp.
“Cậu… cái đó không phải do tớ tè dầm hay gì đâu… Đúng rồi, tại mồ hôi đó. Tại mồ hôi mà thôi!”
Victoria cúi mặt xuống vì xấu hổ xong lén liếc mắt nhìn lên Michio. Khuôn mặt cậu nhóc lộ rõ sự lịch thiệp, tử tế. Nhưng thực chất đang tính cách chọc ghẹo cô bé.
“Tớ hiểu! Đôi khi mọi chuyện thật khó để thừa nhận. Cậu tập luyện gian nan lắm mà. Lỡ rớt hay són ra chẳng hạn?”
“Ah!!! Không có chuyện đó mà!”
Michio vỗ vai an ủi, cậu đến gần tủ quần áo, lấy bên trong một chiếc khăn tắm và khoác lên người Victoria. Rồi cậu bé lấy lại quần áo từ tay cô bạn và định đem nó đi giặt. Mà vừa bước ra khỏi cửa, Michio còn kéo chiếc quần lót Victoria ra rồi thốt lên cảm thán.
“Ôi trời! Có màu vàng khè luôn này!”
“Aaaah!”
Victoria hét toáng lên rồi ngay lập tức giật lấy quần áo trong tay Michio, cắm đầu chạy thẳng đến phòng giặt đồ.
Nhìn theo bóng dáng hốt hoảng chạy đi đó, Michio quay trở lại phòng và chuẩn bị quần áo đi tắm. Miệng cậu khẽ nhếch lên cười.
“Lấy độc trị độc! Kiểu gì cậu ấy cũng phải ngại với độc chiêu này.”
Nhìn thấy Michio dễ dàng khắc chế tính cách vô tư của chị gái, Valeria vỗ tay cảm thán và nhìn theo cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Đỉnh cao quá! Cậu khắc chế cứng bà chị ngốc đó luôn!”
“Hiển nhiên rồi! Thành quả của việc nghiên cứu tính cách Victoria mà.”
Nghe thế, Valeria ngó liếc xung quanh rồi đến gần và thủ thỉ vào tai Michio.
“Nè, nói nhỏ cho tớ xíu cách khắc chế chị ấy mà cậu biết được không?”
“Được thôi! Đầu tiên là cậu ấy tự coi mình như chị lớn, mấy chuyện kiểu mất kiểm soát của trẻ con như tè dầm sẽ làm cậu ấy ngại. Hồi mới gặp, cậu ấy coi tớ như búp bê để ôm ấy, ngược lại nếu chủ động thì cậu ấy sẽ ngại. Nhưng giờ chắc cũng quen rồi. Còn nữa…”
Michio thì thầm với Valeria hơn ngàn phương pháp làm Victoria phải đỏ mặt tía tai. Cậu nhóc ngoài những lúc nhẹ nhàng, tình cảm ra thì cũng rất thích chọc ghẹo, uy hiếp người khác.
“À mà… giờ chúng ta cũng nên đi tắm cùng với Victoria không nhỉ?”
“Ừm, tớ thấy chúng ta vẫn còn thơm tho mà. Chị Victoria tập luyện nhiều nên mới cần tắm thôi.”
Valeria tỏ vẻ không mong muốn, có lẽ cô bé là kiểu người chỉ tắm khi thấy bản thân mình bẩn thỉu.
“Vậy thì tớ đi tắm trước vậy. Cũng chẳng thể bỏ Victoria tắm một mình được.”
Valeria đột ngột kéo tay áo Michio, khuôn mặt cô bé có chút nũng nịu.
“Cậu ở đây để đọc tiếp cuốn sách năng lượng kia đi mà, tớ còn muốn học tiếp. Chị Victoria đâu phải trẻ con, chị ấy có thể tự tắm tiếp được.”
Michio thầm suy nghĩ một lúc rồi gạt tay Valeria ra, đến gần bàn học đưa cho cô bé một cuốn sổ đầy những ghi chép.
“Cậu có thể cày hết đống này cho đến khi tớ trở lại nhé. Với cả, đúng là Victoria không phải trẻ con nhưng cậu ấy cũng mời tớ vào tắm chung còn gì? Thiện chí đó sao không đáp lại chứ?”
Michio cười, đưa ngón tay cái ra làm dấu đồng thuận. Valeria cầm lấy cuốn sổ vào lòng, cô bé có chút mong muốn nhỏ.
“Vậy thì tớ vào cùng với nha. Dù gì tớ cũng muốn ở với chị Victoria.”
Khuôn mặt Michio bỗng dưng hoá đá, cậu đứng lặng người như thể ai đó vừa nhấn nút dừng lại trên cái điều khiển cơ thể vậy.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi!”
Valeria nhảy xuống giường, ôm tay Michio kéo đi nhưng không thể nào nhúc nhích nổi cái cơ thể đó. Nhìn vào khuôn mặt cậu bạn, cô bé nhận ra nó như thể một cái xác rỗng, linh hồn đã bay mất từ lúc nào.
“Nè, cậu sao không thế?”
Michio không phản ứng, Valeria lại càng lay mạnh hơn.
“Nè, thật sự có sao không thế?”
Cậu nhóc quay mặt nhìn sang Valeria, chậm rãi quỳ gối, đặt hai tay xuống rồi dập đầu thẳng sàn nhà, nói lớn.
“Em xin lỗi! Chị làm ơn đừng có hành hạ “con chim” của em nữa ạ!”
À phải rồi, thằng bé vẫn còn sang chấn tâm lý từ hai lần trước.
Michio run run người lo sợ, mắt không dám ngước lên. Hơi thở cậu rối loạn, nhịp tim đập lên liên hồi. Cũng đúng thôi! Chẳng thằng đàn ông nào muốn bị ai đó đấm thẳng vào hạ bộ cả.
Valeria nhìn xuống dưới chân mình, ánh mắt chứa đầy sự thương hại. Không thấy động tĩnh hay câu trả lời nào, Michio khẽ ngước mắt nhìn lên. Thấy khuôn mặt của Valeria, cậu giật bắn người rồi lại dập đầu xuống.
“Thôi, đứng dậy đi! Tớ không động chạm đến nó đâu!”
Valeria nhẹ nhàng quỳ xuống đưa tay ra chạm vào người Michio toan nâng cậu bạn đứng dậy. Thế nhưng khi đôi bàn tay nhỏ bé với không chút sát ý đó chạm vào người, Michio lại giật mình và lùi thẳng ra xa.
“Này, đã bảo không làm gì rồi! Cậu không tin tớ à?”
“Vâng ạ!”
Nghe vậy, Valeria thầm giận dỗi.
“Vậy tớ đi tắm với Victoria trước đây.”
“Vâng, cảm ơn chị đại đã tha cho em!”
Không thèm nhìn lại Michio, Valeria chỉ “hứ” một cái rồi lấy quần áo đi đến nhà tắm.
Cứ tưởng được thở phào nhẹ nhõm, Michio cũng không ngờ rằng cô bé tinh ranh đó đang tính toán làm trò gì với cậu.
Một lúc sau, khi này Valeria và Victoria vẫn còn đang ngâm mình trong bồn tắm. Michio rảnh rỗi nên đi ra ngoài thảo nguyên để luyện tập. Cậu có ý định kết hợp việc sử dụng khí lực, ma lực và ma lực vào võ thuật của bản thân.
Nhìn từ đằng xa, về phía cánh đồng hoa của dinh thự Soluna, Clara đang ngồi bên những bông hoa. Cô âm thầm hái chúng rồi đan thành những chiếc vòng như một đứa trẻ. Nhìn kỹ, cô còn đặt một bông hoa nhỏ lên vành tai của mình. Đôi môi cô thầm mỉm cười khi hít hà hương thơm tỏa ra từ những bông hoa.
Giờ đây, Michio đã không còn bất ngờ trước mặt đối lập của Clara. Dù là một kỵ sĩ mạnh mẽ, cô vẫn mang tâm hồn của một thiếu nữ mà thôi.
Michio cẩn thận lại gần Clara, cô nàng ngay lập tức phát giác ra cậu nhóc.
“Michio đó à? Em lại đây đi!”
“Vâng ạ!”
Cậu bé cẩn thận lại gần và ngồi xuống bên cạnh Clara. Khuôn mặt cô nàng hiện mang đầy nét tươi tắn và vui vẻ. Đặt chiếc vòng hoa lên đầu Michio, cô ngắm nghía kỹ càng xem có hợp với cậu nhóc hay không.
“Chị làm gì thế ạ?”
“Chị muốn xem xem em có phù hợp với chiếc vòng này hay không ấy mà. Hihi!”
“Vậy có hợp không ạ?”
“Có, được lắm! Khuôn mặt em xinh như con gái nên đeo vòng hoa hợp lắm!”
“Vâng, em cảm ơn!”
Nhìn khuôn mặt cậu nhóc, Clara bỗng bật cười. Dù cố lấy tay che miệng mình lại để giấu giếm điều đó nhưng tiếng khúc khích vẫn làm Michio phát giác.
“Dạ? Trông mặt em buồn cười lắm ạ?”
“Không! Điều này gợi lại việc chị hay làm ở nhà thờ thôi. Chị cũng chăm sóc đám trẻ giống thế này. Mà cũng không ngờ rằng ở đây chị cũng được làm điều đó.”
Nhìn nụ cười ấy, Michio cũng thầm suy nghĩ.
‘Tính cách chị ấy chẳng hợp làm một hiệp sĩ gì cả.’
Rồi, cậu nhóc lại có một câu hỏi.
“Nè, sao chị không làm một giáo viên nhỉ?”
Câu hỏi đó làm Clara bất ngờ, cô chợt khựng lại, khuôn mặt có chút đắn đo. Rồi cô thở dài trách móc.
“Chị không làm được đâu! Hiện tại chị đang là hiệp sĩ ở vương quốc Heroheim, tự ý thoái vị để chuyên tâm đi dạy thì sẽ bị cho vào tội đảo ngũ mất. Chị chỉ có thể thoái nhiệm vị trí, thuyên chuyển đi nơi khác mà thôi.”
“Vậy ư? Em xin lỗi vì đã hỏi như thế!”
“Không sao đâu! Dù gì chị cũng nghĩ bản thân hợp với việc trông trẻ con mà. Em nhận ra điều đó làm chị ngạc nhiên đó.”
“Nếu vậy thì khi có cơ hội, chị có định làm nghề giáo không?”
“Tất nhiên là có chứ! Chị hứa đó!”-Clara đưa nắm đấm tay ra.
“Vậy thì lúc đó, em sẽ tham gia lớp học chị dạy nhé!”-Michio cụng tay với Clara, cả hai đã xác lập một lời hứa.
Clara cười, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng ban mai. Ánh mặt trời giờ không còn chói loá, bầu trời cũng đã sạch bóng mây. Một cơn gió nổi lên, thổi tung mái tóc dài ngang hông của Michio và Clara. Tóc dày che đi khuôn mặt của cả hai. Đến khi gió ngừng, mái tóc hai người đã rối bù. Nhìn khuôn mặt nhau, họ cùng nhau bật cười.
Bỗng từ đâu trên bầu trời xanh thẳm, một chú chim bồ câu đưa thư bay đến. Nó đậu lên người Clara, dụi đầu vào đùi cô. Ở chân trái của nó có một mẩu giấy nhỏ được cuộn lại quanh chân. Clara nhẹ nhàng gỡ mẩu giấy ra và đọc, đó là một lời nhắn nhỏ từ cha cô. Ánh mắt của cô từ sự thoải mái, vui vẻ dần dần chuyển sang đắn đo, căng thẳng và buồn tủi.
Michio tinh ý nhận ra điều đó, định hỏi Clara xem đã có điều gì thì cô bỗng dập đầu xuống đất, cầu xin cậu bé.
“Michio, làm ơn! Làm ơn hãy khiến Valeria trở lại nhà thờ được không? Dù chỉ nửa tháng thôi cũng được! Hãy vì chị!”