Bất ngờ trước lời cầu xin của Clara, Michio luống cuống, vội vàng đỡ cô đứng dậy.
“Sao tự nhiên chị lại thế? Mau đứng dậy đi!”
“Làm ơn đi! Chị cần Valeria trở lại nhà thờ. Nếu không, chị sẽ…”
“Được rồi! Em hiểu rồi! Để em thử thuyết phục cậu ấy. Trước tiên, chị đứng dậy đi đã.”
Một vài tiếng sau, Michio giờ đang tập luyện để đưa ma khí lực vào võ thuật của bản thân. Lúc nghỉ ngơi, cậu nhìn về phía Victoria và Clara đang luyện tập. Tâm trí cậu vẫn bận bịu nghĩ đến lý do tại sao Clara lại cầu xin mình mang Valeria trở lại nhà thờ.
‘Hồi nãy hết hồn thật! Tự nhiên chị Clara quỳ xuống cầu xin mình như thế… Mà rốt cục thì tại sao nhà thờ lại cần Valeria nhỉ?’
Michio băn khoăn một hồi, ánh nhìn đăm chiêu về phía Victoria làm cô bé rợn cả người. Rồi cậu lại nhìn về phía phòng ngủ, thầm nhắc đến tên Valeria làm cô bé hắt xì một cái.
‘À, phải rồi! Do Victoria ít tính ứng dụng hơn chứ sao?’
Đột nhiên, Victoria có chút bực bội, Clara ngay lập tức nhận ra điều ấy.
“Em sao à?”
“Không hiểu sao em có cảm giác ai đó bảo mình là đồ vô tích sự, vô giá trị.”
“Làm gì có ai chứ? Em nghĩ linh tinh rồi.”
Michio thầm gật đầu ra vẻ bản thân ngẫm nghĩ ra điều chân lý gì đó.
‘Cũng đúng thôi! Valeria vốn có một lượng ma khí lực khổng lồ, trong khi Victoria chỉ nhỉnh hơn mình chút xíu. Nói cách khác, Valeria không khác gì một cái bình năng lượng sống cả. Có cậu ấy chẳng phải là có thể tận dụng nguồn năng lượng đó sao?’
Rồi vẻ mặt tự đắc đó chuyển dần sang nghi hoặc, Michio dường như nhận ra điều gì đó không ổn.
‘Cơ mà… nguồn năng lượng đó dùng vào việc gì? Nhà thờ của chị Clara… à không, cha xứ đang toan tính làm gì mà cần nguồn năng lượng lớn như vậy?’
Sự nghi ngờ dần chuyển sang nỗi lo lắng vô cớ. Michio nhìn vào biểu hiện lúc nãy của Clara, thầm cho rằng nguyên nhân đến từ cha của cô.
Trở lại với việc luyện tập sau vài phút nghỉ ngơi, Michio lại tiếp tục tung những đòn đánh mạnh mẽ vào cái cây gần bìa rừng. Cơ thể cậu dần ghi nhớ lại cảm giác khi sử dụng khí lực vào đòn đánh. Hiện tại, cậu đã không cần bung hết sức để có thể phát động nó. Những cú đấm jab nhanh nhẹn giờ cũng có thể truyền khí vào trong. Từng bước từng bước một, cậu nhóc dần dần mạnh lên. Nếu ví việc luyện tập như một tựa game, Michio đã cày cuốc gần 400 tiếng để có thể thành thục mức độ cơ bản của ma khí thuật. Giống như một game thủ, cậu nhóc cũng cảm thấy thích thú mỗi khi cày cuốc và đạt một thành tựu mới để mạnh lên.
Bài luyện tập đơn giản ngày hôm nay của Michio chỉ là việc tung những đòn jab liên tục vào thân cây trong thời gian nhất định. Ban đầu, cậu đã thành công tung 30 cú đấm trong 15 giây, rồi càng lúc càng nhanh hơn. Hiện tại, Michio hoàn toàn có thể tung ra 40 cú đấm trong 10 giây.
Sau khi cẳng tay và vai đã rã rời, Michio lại bắt đầu bài luyện tập bật nhảy tại chỗ. Cái cảm giác hôm đó, khi mà đã truyền khí lực vào lòng bàn chân và nhảy lên cả chục mét, Michio rất muốn tái hiện lại nó. Cậu bé bắt đầu nhảy lò cò quanh bìa rừng cho đến khi cổ chân bắt đầu có dấu hiệu nhức mỏi.
Nghỉ ngơi một lúc, Michio tiếp tục bài tập ngồi xổm xuống rồi bật thẳng về phía trước. Ban đầu, mỗi cú bật nhảy chỉ có thể cao nhất 2m và xa nhất 3m. Nhưng, việc liên tục luyện tập đã khiến khí lực trong cơ thể hoạt động. Sau 30 phút làm đi làm lại một hành động không nghỉ ngơi, khí đã từng chút một tham gia vào việc luyện tập. Giờ Michio đã bật cao hơn 4m và nhảy xa 8m.
Tất nhiên, hùng hục cả buổi để tập luyện thì đến tối, cậu nhóc đã nhễ nhại mồ hôi, bốc mùi và bẩn thỉu. Như hồi sáng, Victoria và Valeria lại vào tắm trước. Và rồi… khi bước chân vào nhà tắm sau, Michio thẫn thờ nhìn nhà tắm, đôi tay buông thõng xuống, vẻ mặt đầy sững sờ và tuyệt vọng.
“Valeria!!! Sao cậu lại làm thế chứ hả?”
Ôi trời! Con bé gian xảo đó! Nó đóng băng cả nhà tắm bằng ma lực sau khi dùng xong. Cái nhà tắm nóng, hơi nước bốc lên làm mịt mù cả căn phòng giờ thành một tủ đông lạnh với hơi giá đủ làm ai cũng co ro hết cả người lại.
Tội nghiệp! Giờ Michio chỉ còn cách đứng nhìn bồn tắm mà không dám bước vào trong mà thôi. À không, vẫn phải dội chút nước qua người để rửa đi bụi bẩn chứ.
Michio nhìn đống băng đá được đúc khuôn bởi bồn tắm. Cậu nhăn nheo mặt mày. Nuột ực một cái xuống cổ họng rồi lấy hết can đảm thò một ngón chân xuống sàn nhà. Cơn buốt giá nhanh chóng len lỏi vào lòng bàn chân, lan đến đùi, tiến thẳng qua từng thớ cơ bắp đang co giật lên từng hồi. Não Michio ngay lập tức tê buốt vì lạnh. Dù cho có bẩn đến mấy thì việc tắm bất khả thi rồi.
Chợt nhận ra mình vẫn còn ma lực, cậu bé hồ hởi chạy ra phía sau chuồng ngựa để tìm nơi tắm rửa.
Michio cởi quần áo, để lộ toàn bộ da thịt mình. Bóng tối bao bọc và che dấu cơ thể cậu. Cái se lạnh của gió làm cơ bắp run lên bần bật. Lấy một hơi thật sâu, Michio nín thở rồi dùng ma thuật dội thẳng nước từ đầu đến chân mình. Nước lạnh buốt làm cậu bật hơi ra, thở hồng hộc. Trái tim đập lên như thể tiếng trống được chơi trong buổi nhạc rock.
“Hừ… hừ… lạnh quá! Cậu nhớ mặt tớ đó, Valeria!”
“Lạnh đúng không nè?”
Valeria đứng từ đằng sau Michio từ lúc nào. Cô bé nhẹ nhàng đặt tay lên vai Michio rồi nhếch mép cười đểu.
“Phừm… haha!”
Không nhịn nổi mà bật thành tiếng, Valeria ôm bụng, chỉ tay vào mặt Michio cười như được mùa.
Michio lặng lẽ nhìn, không nói gì. Cậu đợi cô bạn mình cười xong, cười cho đã đời. Khi Valeria vừa đánh mắt nhìn, Michio ngay lập tức xả thẳng nước lên người cô bé.
“Nè, cậu… cậu làm gì vậy?”
Không để cho Valeria nói, Michio xả thẳng nước vào mồm luôn. Rồi nhanh như cắt, Michio cúi người xuống, bắt lấy chân và bế Valeria lên kiểu công chúa.
Do nước chảy đầy mặt, rơi cả vào mắt, Valeria đang nhắm tịt hai mắt lại. Cô bé khua tay khua chân do không biết Michio tính làm điều gì. Đến khi mở được mắt, cô bé chợt nhận ra ánh mắt mở trừng trừng đầy kinh dị của cậu bạn.
Michio lạnh lùng bế Valeria đến chỗ đống rơm khô, thả xuống rồi vội kéo rơm lấp lên người cô bé.
“Cậu… cậu định chôn sống tớ bằng cách này sao? Vô dụng thôi!”
“Cậu nghĩ thế ư?”
“Hả? Ý cậu là sao?”-Valeria cố giãy dụa, gạt đống rơm rạ ra ngoài rồi ngóc được đầu lên.
Ánh mắt Michio đầy nham hiểm, nhếch khóe miệng cười đểu.
“Cậu biết dính đống đó mà không tắm rửa mọi ngóc ngách là sẽ ngứa lắm đó chứ?”
“Ư… ư… cậu nghĩ thế là tớ sẽ đầu hàng và làm nóng bồn tắm sao?”
“Ừ, để xem cậu chịu được bao lâu?”
Valeria đứng bật dậy, rời khỏi đống rơm rồi phủi qua loa những cọng rơm bám trên quần áo. Cô bé vênh mặt lên tự mãn.
“Chỉ cần phủi đi chút xíu là xong! Tớ tuyệt đối không thua cậu đâu!”
Vài phút sau đó, trên phòng ngủ của đám trẻ.
“Chị gãi hộ em với! Nó ngứa kinh khủng!”
“Sao tự nhiên em lại bị vậy chứ? Dị ứng à?”
Valeria trằn trọc trên giường, vừa lăn lộn, vừa vén áo quá cả rốn để gãi khắp bụng, lưng, cổ, tay và chân. Victoria thương xót nhìn em gái nổi mẩn đỏ khắp người.
“Ư… ư… ngứa lắm! Do nãy em ngã vào đống rơm ấy.”
“Tội nghiệp! Hay em vào nhà tắm để tắm rửa lại đi.”
Valeria bĩu môi, phùng má, đỏ mặt tía tai. Cô bé hướng mắt nhìn Michio đang đọc sách và cười khúc khích.
“Không! Tuyệt đối không đâu!”
“Em cứng đầu quá! Gãi thế này thì khéo rách da vẫn chưa khỏi đâu.”
Vừa dứt lời, Victoria lỡ tay gãi xước da em gái làm cô bé rướm cả máu.
“Xin lỗi! Chị lỡ tay!”
“Ư… oa…”
Valeria hét toáng lên vì cơn đau rát từ vết xước. Victoria vội liếm lấy vết thương và ôm lấy em gái để an ủi. Lúc này đây, Michio chỉ nhẹ nhàng gấp sách lại và đi chuẩn bị quần áo cho cả ba.
Vài phút sau, Victoria và Valeria cùng nhau gãi lấy gãi để. Thậm chí miệng Victoria còn sưng lên chút ít.
“Đi tắm thui nào!”
Nói bằng giọng mỉa mai, Michio đến và đưa tay về phía Valeria. Dù vẫn còn giận dỗi và ham hố chuyện thắng thua nhưng cơn ngứa thì không chịu được, Valeria đành bỏ cuộc. Cô bé nắm lấy tay Michio, lủi thủi đứng dậy và đi theo. Victoria cũng vội vàng chạy theo cả hai.
Vừa đến phòng tắm và mở cửa ra, một hơi lạnh buốt giá phà thẳng vào mặt ba đứa trẻ làm ai nấy cũng run rẩy. Nhìn vào cái tủ đông lạnh trước mặt, Victoria hoang mang cực độ.
“Thế quái nào mà phòng tắm nóng của chúng ta lại…”
“Do em làm đấy!”
“Hả? Tại sao?”
“Ư… ư… tại Michio…”
Victoria nhìn sang Michio với ánh mắt lo lắng, cô bé đang sợ cả hai lại giấu mình để chiến tranh lạnh.
“Tại tớ?”-Michio hoang mang chỉ tay vào mình rồi lắc đầu.
“Hai người lại có chuyện gì rồi? Nói với tớ đi! Chúng ta là người cùng nhà đúng không? Đừng bỏ tớ ra rìa mà!”
Michio gạt tay, lắc đầu lia lịa. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao Valeria lại làm trò đùa oái oăm này. Ánh mắt đáng thương của Victoria nhìn sang em gái.
“Được rồi! Tại em! Em làm trò này trước!”
Valeria không chịu nổi ánh mắt ấy nên nói lớn để phá tan cái bầu không khí khó chịu này.
“Sáng nay, lúc em mời Michio tắm chung, cậu ấy sợ hãi em rồi tìm cách trốn tránh. Rõ ràng là không cho em cơ hội để xin lỗi vì vụ “con rắn” giữa hai chân. Nên em dỗi và tìm cách ghẹo cậu ấy một hôm.”
Khuôn mặt Valeria cúi xuống, cô bé đan tay vào nhau. Ngước nhìn Michio, vội cúi đầu xuống xin lỗi.
“Thật lòng tớ vẫn thấy khó chịu vì bản thân cứng đầu như vậy. Khi cậu cố hết sức để làm món thịt nhồi hoa để dỗ dành tớ, nó làm tớ rất hối hận vì những điều mình đã làm. Vậy nên tớ chỉ muốn…”
Michio nhẹ nhàng xoa đầu Valeria, mỉm cười dịu dàng.
“Gì chứ? Vậy mà tớ cứ tưởng… Thú thực thì hồi sáng tớ cũng sợ việc cậu sẽ đánh hạ bộ lần nữa rồi đó. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì… có lẽ lỗi không hoàn toàn ở cậu.”
Cả hai người nhìn sang Victoria với ánh mắt phán xét.
“Hả? Sao lại nhìn tớ?”
Victoria ngây thơ nghĩ mình vô tội trong chuyện này, cô bé đã quên mất mình là người nắm lấy “chú rắn” của Michio đặt lên tay Valeria.
Valeria chọc nhẹ hai đầu ngón tay trỏ với nhau, ánh mắt cún con cầu xin.
“Vậy cậu sẽ tắm cùng với tớ chứ?”
“Chẳng lẽ để cậu đóng băng nước thêm lần nữa sao?”
“Ê, nhanh vào làm nóng bồn tắm đi! Chị ngứa lắm rồi!”-Victoria vừa với tay gãi lưng vừa chen ngang cuộc trò chuyện.
Valeria chỉ ngón trỏ về phía bồn tắm, từ đầu ngón tay phóng ra một tia sáng màu đỏ thẳng vào lớp băng. Hơi lạnh ngay lập tức tan biến, băng đá dần chảy ra thành nước rồi bị đun sôi sùng sục. Trong thoáng chốc, cả nhà tắm trước đó như cái tủ đông đã biến trở lại thành bồn tắm nóng như mọi ngày.
Thế là cả ba vội cởi quần áo và lao vào nhà tắm ngay lập tức. Do đã tắm gội trước đó, Valeria và Victoria chỉ dội nước qua người rồi kỳ cọ toàn bộ cơ thể bằng xà phòng diệt khuẩn để trị mẩn ngứa. Michio thì khoan dung ngồi gội đầu.
Sau khi những vết mẩn đỏ đã dịu nhẹ đi, Valeria cùng chị mình bước vào bồn tắm nóng. Lúc này, Michio lại đang bận xoa đều sữa tắm khắp cơ thể mình. Rồi cậu chăm sóc da mặt bằng sữa dưỡng ẩm. Ngày nào cũng làm điều ấy như một thói quen, bảo sao dù là một cậu bé với thân thể cường tráng nhưng mặt Michio như thể búng ra sữa vậy.
Tắm gội đầy đủ xong thì cậu nhóc bắt đầu đi ngâm mình. Tất nhiên là vẫn né né cái chỗ Valeria ngồi ra xa nhất có thể.
“Cậu có ý gì thế hả?”
“Nào có gì đâu? Cậu nghĩ quá rồi đó, Valeria!”
“Vậy lại đây ngồi cùng tớ đi nào!”
Michio chỉ mỉm cười, không hề đáp lại. Valeria liền chủ động tiến đến. Xong, Michio lại ngay lập tức lùi mông mình ra xa.
“Cậu vẫn sợ đúng không?”
“Không, tớ đâu có đâu, chỉ là ngồi một mình sẽ rộng rãi và thoải mái hơn thôi.”
“Xạo ke!”
Valeria nhảy xổ đến chỗ Michio làm cậu giật mình nhảy ra khỏi bồn tắm. Sàn tắm trơn trượt khiến cậu trượt chân ngã dập mông. Nhìn thấy thế, Victoria thầm bật cười. Còn Valeria thì lại tiếp tục nhìn thấy thứ đó lần nữa.
“Au… hông tớ… được rồi, tớ không chạy nữa.”
Mắt Valeria dán vào “con rắn”, chăm chú quan sát nó. Michio vội xấu hổ lấy tay che lại.
“Này, sao cậu nhìn vào nó chằm chắm thế?”
“Nó không động đẩy hay di chuyển. Tức là nó không gây nguy hiểm.”
“Hả??? À… ừ thì đúng là nó không di chuyển nhưng…”
“Vậy thì yên tâm rồi! Tớ cứ nghĩ nó là thứ ký sinh nguy hiểm cơ.”
Nghe vậy, Michio chỉ nhìn Valeria, cậu chẳng biết nên nói gì với cô bạn này nữa. Thôi thì, miễn là cô bé không đấm vào nó lần nữa thì không sao rồi.
Michio đứng dậy, bước chân vào bồn tắm. Cậu đứng sừng sững trước mặt Valeria và đưa tay phải ra.
“Vậy coi như tớ sẽ xí xoá hiểu lầm lần trước. Chúng ta bắt tay làm hoà nhé!”
“Ừ, cùng bắt tay làm hoà thôi. Cảm ơn cậu nhé!”
Valeria đưa cả hai bàn tay lên, bắt lấy “con rắn” của Michio khiến cậu đứng sững người. Cô bé vui vẻ cười nói.
“Trước tiên thì phải làm quen với người bạn tớ đã làm tổn thương trước đã. Tớ cũng muốn biết rõ hơn về cậu bạn nhỏ này.”
Chứng kiến điều đó, Victoria cũng mừng rỡ vì em gái mình đã làm lành thành công. Cô bé vội bơi lại gần và nắm lấy tay Valeria.
“Thấy chưa, chị đã bảo nó không hề đáng sợ rồi mà. Giờ để chị dạy em về những gì chị biết về thứ này nhé.”
Một tiếng hét vọng ra từ nhà tắm, tiếng hét toáng của một cậu trai, bất lực và thảm thiết.
Lúc sau, cả ba đứa trẻ đã lên trên phòng ngủ và ngồi đọc truyện. Chợt nhớ đến lời cầu xin của Clara sáng nay, Michio giả vờ gợi nhắc.
“Valeria có định trở lại nhà thờ không thế?”
“Không đâu! Giờ tớ chẳng còn lý do gì để quay lại đó cả.”
“Thế nếu có lý do trở lại thì đó là gì?”
Câu hỏi làm Valeria thấy khó hiểu, cô bé nhận ra điều gì đó ẩn ý.
“Ý cậu là muốn tớ quay lại đó? Bộ cậu thấy tớ phiền à?”
“Không! Không! Ý tớ không phải thế! Chỉ là…”-Michio xua tay, lắc đầu.
Cậu nhóc thở dài ra rồi quay sang đối diện với Valeria.
“Chỉ là chị Clara nhớ tớ khuyên nhủ cậu trở lại đó. Tớ nghĩ nên hỏi trực tiếp cậu về việc này. Ít nhất một tháng thôi cũng được. Bởi tớ thấy chị ấy khá đáng thương nên là…”
“Hoá ra là cậu muốn giúp chị ấy ư? Nhưng, cậu nên nhớ là ở đó đối với tớ như địa ngục ấy. Tớ chẳng muốn trở lại đó chút xíu nào. Tớ với chị Clara không có thân thiết đến mức sẽ giúp đỡ nhau đâu.”
“Nếu như tớ đề nghị bản thân cũng sẽ đi cùng cậu thì sao? Cậu đi một mình thì bị bắt nạt nhưng cả hai chúng ta cùng đi. Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Cậu nghĩ tớ cần một người yếu hơn mình bảo vệ ư?”
“Cậu đâu giỏi xử lý đám đông. Khoản này tớ “mạnh” hơn cậu mà.”
Valeria xoa cằm, nhíu mày suy nghĩ một lúc, thầm tưởng tượng đến viễn cảnh trở lại nhà thờ.
“Vậy chúng ta đến đó cũng được nhưng… cậu hứa sẽ không rời tớ nửa bước chứ?”
Michio lẳng lặng lấy một sợi dây thừng trong gầm bàn rồi nắm lấy chân Valeria kéo về phía mình. Cậu đặt chân lên giường rồi quấn dây quanh chân mình và chân Valeria.
“Ừm, không rời nửa bước!”
“Không phải kiểu đó! Giỡn hoài!”
Valeria bức tức dùng tay bổ vào trán Michio. Cậu nhóc bật cười làm cô bé cũng cười theo.
“Nè, cả hai người!”
Victoria bĩu môi lườm Valeria và Michio.
“Bộ cả hai bỏ quên ai sao?”
“A, đúng là còn chị Victoria nữa. Xíu nữa thì quên mất.”
“Chị đi cùng được không? Chị ghét ở nhà một mình lắm.”
“Cái đó… thật tuyệt! Em cũng muốn chị đi cùng luôn.”
Victoria nhảy xuống giường rồi lao đến tủ quần áo, lục lọi chuẩn bị hành trang cho cả ba người. Cô bé háo hức lắm. Bởi đây là lần đầu cô bé được đi đâu đó chơi mà. Ở dinh thự biệt lập từ thuở bé đến giờ làm Victoria rất phấn khích mỗi khi có cơ hội đến nơi đông người.
Michio nhìn vẻ hào hứng của Victoria thì thầm cười. Valeria ngồi cạnh cậu, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo, khẽ giật nó. Cô bé ghé sát tai Michio rồi thì thầm.
“Chuyến đi lần này trông cậy cả vào cậu đó. Nhớ không được bỏ bê tớ và chị gái khi đến nhà thờ nha.”
“Tất nhiên là không rồi! Sao cậu lại lo về điều đó?”
“Do cậu quá quan tâm đến người khác thôi. Ít nhất thì hãy đối xử với bọn tớ đặc biệt hơn những người còn lại đi.”
Michio nhìn Valeria, mỉm cười thầm rồi đặt tay lên đầu cô bé.
“Yên tâm đi! Đối với tớ thì bọn cậu vẫn luôn là đặc biệt nhất!”
“Thiệt không?”-Valeria nhìn Michio với đôi mắt nhõng nhẽo.
“Thiệt mà!”
Michio ôm lấy Valeria, đặt cằm lên mái tóc cô bé, thở dài ra bằng miệng.
‘Dù gì cũng đang sống cùng nhau mà, không đặc biệt nhất sao được?’
Victoria đã chuẩn bị hành lý xong rồi đặt chúng lên giường.
“Tầm này quần áo đã được chưa vậy?”
Nhìn kỹ đống hành lý, Michio nheo mắt đếm. Chắc phải cỡ 30 bộ quần áo khác nhau.
“Bộ cậu đến đó trình diễn thời trang hay định tá túc luôn một tháng thế hả? Chúng ta sẽ đến đó ba đến bốn ngày rồi về nhà một ngày.”
“Hừm… bộ đi đi lại lại như vậy không mệt hả?”
“Thế cậu định bỏ bê dinh thự đến 1 tuần lận à? Còn phải cho Golem đi sạc pin nữa chứ.”
“Ừ ha! Tớ quên mất!”
Victoria lại loay hoay, hì hục bỏ bớt quần áo ra ngoài. Thoáng trông, cô bé có vẻ hơi quá hưng phấn cho chuyến đi này rồi.
Michio thở dài, tự hỏi rằng nếu bản thân bỏ Victoria một mình thì cô bé sẽ làm nên trò trống gì. Cậu xắn tay áo lên giúp Victoria sắp xếp lại hành lý.
“Cậu phải gấp quần áo cẩn thận vào… rồi hãy mang theo một ít thuốc hồi phục nữa… còn cả kiếm gỗ nữa, cậu vẫn muốn luyện tập khi đến đó, đúng không?”
Không biết từ lúc nào, Michio đã giành hết công việc của Victoria, đẩy cô bé ra ngồi một chỗ. Cảm thấy bị coi như trẻ con, cô bé thầm giận dỗi bĩu môi.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Michio giục Victoria và Valeria đi ngủ trước. Cậu sẽ xuống chỗ Clara để nói về chuyến đi ngày mai.
Bước đến phòng ngủ của Clara, Michio khẽ gõ cửa ba lần rồi đợi. Không thấy có động tĩnh, cậu lại tiếp tục gõ cửa thêm vài lần nữa. Gõ mãi không thấy có phản ứng khiến cậu cảm thấy lo lắng, vội mở cửa phòng ngủ xông vào.
Trong đêm hắc nguyệt, ánh sáng tím chiếu xuống qua ô cửa sổ làm mắt thường mờ mờ ảo ảo. Thế nhưng, đôi mắt đặc biệt của Michio lại nhìn thấy rõ mọi thứ, cái ánh sáng tím vẫn ở đó nhưng nó lại rực rỡ hơn trong đôi mắt của cậu. Clara ngồi trên giường, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng cú kêu vang vọng trong đêm. Mây trôi trên bầu trời xa xăm, đôi khi vài tia sét vàng lại loé lên.
Michio không biết ánh mắt đó dành cho thứ gì nữa, không rõ Clara đang ngắm nghía gì ngoài kia. Chỉ biết rằng trước mặt là một cơ thể trần trụi.
Clara không mặc gì, mặt cô bơ phờ nhìn ra ngoài. Một mùi lạ toả ra lẫn với mùi nước hoa xịt khắp căn phòng. Mùi gì đó kích thích lạ kỳ.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng một cảm giác thúc dục Michio không nên biết điều này. Cậu khẽ khàng đóng cửa lại.
Michio chạy vội lên phòng, lấy giấy bút ra viết.
*Em đã thuyết phục Valeria đến nhà thờ thành công rồi ạ. Ngày mai, chúng ta có thể khởi hành. Em cũng xin lỗi vì đã vào phòng khi chị khoả thân.*
Sau đó, Michio chạy hùng hục xuống phòng Clara và nhét tờ giấy qua khe cửa.
Lúc này, Clara đã tỉnh táo lại. Cô nhận thấy một tờ giấy được lén nhét qua khe cửa nên vội vàng chạy đến. Thế nhưng, bộ ngực đầy đặn đó lắc lư khiến cô chợt nhận ra mình đang không có mảnh vải trên người. Ngại đỏ mặt, Clara vội vã vào mặc lại quần áo và nói vọng ra ngoài.
“Michio đúng không? Đợi chị chút xíu!”
Không phản hồi, Michio đã sớm chạy lên phòng ngủ từ lâu.
Clara đến gần cửa và nhặt tờ giấy lên đọc. Biết được Valeria sẽ đến nhà thờ làm cô mừng rỡ rơi nước mắt. Lấy tay che miệng lại như thể giữ cho cảm xúc mình không oà ra.
‘May là kế hoạch không bị thất bại vào phút cuối rồi!’
Đọc tiếp những dòng còn lại, mặt Clara đỏ bừng lên. Cô xấu hổ khi nhận ra Michio đã thấy điều mình vừa làm. Thậm chí cậu nhóc còn ghi dòng chữ nhỏ ở cuối.
*Chăn đệm ướt thì chị đưa cho Golem nhé, cậu ấy giặt cho ạ.*
Đọc đến đây, Clara không thể kìm nổi sự xấu hổ mà hét toáng lên.
“Rốt cuộc em quan sát từ khi nào chứ!?”
Ngồi lại một lúc ngẫm nghĩ, Clara gục trán vào hai đầu gối, ngồi khép chặt chân lại. Miệng lẩm bẩm.
“Mình biết lạm dụng điều này là không nên nhưng… không có nó thì sao mình chống lại sự căng thẳng đây?”
Sang chấn tâm lý của Clara rất nặng. Mỗi khi lên cơn, cô đều mất kiểm soát hành vi. Sau khi có lại ý thức, cô luôn bị căng thẳng đến cực độ nên luôn tìm đến cực khoái để giảm tải tinh thần. Tuy Clara biết rõ đó không phải cách để giải quyết vấn đề nhưng cô chẳng thể nào bỏ được nó. Bởi vì giờ đây, tâm trí cô luôn ngập trong quá khứ và nỗi hối hận.
Clara ngồi trong đêm, thở phào nhẹ nhõm, bật khóc ân hận. Đến khi đầu óc bắt đầu mệt mỏi, đôi mắt lim dim không thể mở, cô nằm ra giường. Chăn ấm nệm êm ôm trọn lấy cả cơ thể mỹ miều của người thiếu nữ. Giấc ngủ dần ru tâm trí nghỉ ngơi, lạc vào một khoảng không mềm mại, lạnh lẽo.
Sáng ngày hôm sau, cả ba đứa trẻ nhà Soluna đã sẵn sàng cho chuyến đi của mình.
Clara cũng thức dậy từ rất sớm và đi chuẩn bị xe ngựa. Thời tiết hôm nay thật đẹp làm tâm trí Clara đã phần nào đỡ mệt nhọc.
Michio mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng dài tà không có cúc. Chiếc áo khoác nam này có hai chiếc túi lớn bên trong đủ để cậu cất giữ hai cuốn sổ. Gần phần lai áo cũng có hai túi lớn để cất vật dụng, bút và ngòi. Michio búi tóc của mình lên thành một cái đuôi ngựa bồng bềnh phía sau. Cậu đeo hai vòng tay khí cụ làm bằng xương của một ma thú dạng sói. Ở hai ngón tay áp út, Michio đeo hai chiếc nhẫn làm từ một loại ma thạch tổng hợp sáng lấp lánh màu cầu vồng.
Valeria và Victoria lại mặc một bộ quần áo phong cách tomboy, phối giữa áo sơ mi và quần âu. Hai cô bé không diện váy mỏng và thoáng mát như mọi ngày. Mái tóc của cả hai cũng được buộc gọn sang một bên đỉnh đầu. Với Valeria thì là bên trái. Còn Victoria lại buộc nghiêng sang phải. Có lẽ đây là cách dễ nhất để cả hai không bị nhầm lẫn với nhau.
Clara nắm chắc dây cương, đánh mạnh roi. Bốn con ngựa hí lên mạnh mẽ kéo chiếc xe chạy như bay. Clara há hốc mồm vì tốc độ không tưởng của chiếc xe ngựa. Bởi các chiếc xe bình thường chỉ phóng được cỡ 20-30 km/h. Thế nhưng, ở dinh thự Soluna, đám ngựa đã được dạy về cách sử dụng ma khí lực từ bé cho việc chạy. Chúng hoàn toàn có thể kéo xe chạy với vận tốc 90-150 km/h.
Đối với đa số xe ngựa lúc bấy giờ, bánh xe thường là gỗ và bọc một lớp thép mỏng bên ngoài. Còn đối với chiếc xe này, Eldoria đã sử dụng bánh xe cao su, vừa đàn hồi cao giúp giảm sóc, vừa bên bỉ. Thêm vào đó, cô còn dùng một loại hợp chất đặc biệt trong cơ thể nhưng yến rồng-một sinh vật thuộc chủng rồng nhưng có cách làm tổ như loài yến. Nước bọt của chúng dùng khi xây tổ sẽ đàn hồi như dịch thể loài slime nhưng bền hơn rất nhiều. Hợp chất này có vài nguyên tố hoá học là Suli và Firtua. Suli là chất tìm thấy trong đa số các loài slime hoặc các chất dịch có tính biến đổi cao, có khả năng giảm nhiệt tốt. Đặc biệt với Firtua, chúng là nguyên tố cấu thành nên ma thạch hệ hoả, một loại thụ kim. Vành bánh xe ngựa được bôi một lớp như vậy, nhiệt năng ở lớp xe được dẫn lên qua trục bánh xe để chuyển thành điện năng.
Giằng co mãi thì mới dừng được đám ngựa lại, Clara toát mồ hôi hột vì cô không quen việc phóng đi với tốc độ đó bằng xe. Michio xách hành lý đặt lên khoang hành khách. Rồi cậu bé quay ra xách nách Valeria và Victoria, nâng từng người lên xe. Do cơ thể khá cao nên Michio chỉ cần bật nhẹ nhàng cũng nhảy lên được khoang hành khách.
“Bọn em lên xe hết chưa? Chị đi nhé!”
“Chị đi được rồi đó! Mà có cái nút ở đó, khi nào báo đỏ thì chị bấm vào nhé.”
“Cái đó là gì thế?”
“Nút tăng tốc bằng hỏa lực.”
“Thôi! Cho xin kiếu! Bọn này chạy cũng đủ nhanh để chị phát khiếp rồi.”
Clara tiếp tục nắm chắc dây cương và quất nhẹ roi. Lần này đám ngựa chạy chậm hơn hẳn. Có vẻ như tiếng roi quất càng lớn, chúng sẽ theo mệnh lệnh và chạy càng nhanh.
Hệ thống giảm xóc của xe ngựa rất tốt khiến tuy chiếc xe dù chạy vèo vèo nhưng vẫn êm ru. Êm đến mức Michio thoải mái đọc sách trên xe luôn. Tuy vậy, để ý sang bên cạnh thì Victoria có vẻ không ổn lắm. Cô bé bị say xe, sắp nôn oẹ tới nơi rồi.
“Cậu có thực sự ổn không đó? Tớ có mang theo thuốc chống say xe này.”
“Ổn mà! Tớ chỉ đang… oẹ… không ổn lắm thôi!”
Michio vội đỡ lấy trước ngực Victoria, vuốt ve sau lưng. Cậu đặt một lọ thủy tinh ra trước mặt cô bé. Victoria khó chịu lắm nhưng cũng chẳng thể nôn được, sáng đến giờ đã ăn gì đâu.
Valeria tạm dùng phép hồi phục thể trạng lên người Victoria. Đây là lần đầu cô bé đi xe cộ nên không quen cho lắm.
Một lúc sau, khi cơ thể đã dần quen với chuyển động của xe ngựa, não bộ không còn bị rối trong việc nhận ra tín hiệu vận động, Victoria mới dần mất cảm giác buồn nôn. Dù vậy, cô bé vẫn tởn cả người ra.
“Khiếp đảm thật! Sao xe chạy chậm thế mà cảm giác buồn nôn vậy?”
“Theo em được biết là do tai nghe tiếng động từ chuyển động trong khi mắt thì thấy mọi thứ như đứng yên nên chị mới vậy đó. Não chị đang phân vân không biết nghe tai hay mắt ấy mà.”
“Vậy à?”
Nói rồi, Victoria thò đầu ra ngoài từ cửa sổ. Chiếc xe đang phóng vù vù, chạy như xé gió. Mái tóc Victoria bị gió thổi bay phấp phới ra phía sau. Cô bé há miệng thật to, đón nhận làn gió mạnh mẽ thổi vào khoang miệng.
“Oaaaa! Làm thế này cảm giác thích hơn nhiều nè! Ô oaaaa!”
“Này cẩn thận đó! Xe phóng nhanh nên đừng làm thế!”-Clara hốt hoảng cảnh báo.
“Không sao… đâu ạ… cỡ này… em chạy… còn nhanh hơn…”-Victoria ú ớ nói, gió đẩy cả âm thanh từ thanh quản cô bé vào ngược trở lại.
Thấy khuyên răn cũng chẳng được, Clara chỉ đành thở dài bất lực.
“Thế có gì xảy ra thì tự chịu đó nhé!”
“Em biết rồi! Chị cứ yên tâm!”
Vừa dứt lời, từ đâu trên bầu trời rơi tõm xuống một bãi gì đó màu trắng vào mồm Victoria. Một đàn chim trời đang bay trên cao, chúng cũng đang bay cùng hướng chiếc xe ngựa. Nhận ra thứ gì vừa vào mồm mình thì Victoria vội nhổ ngay ra nhưng vẫn lỡ nuốt xuống một ít. Cô bé chui đầu vào lại xe, rưng rưng nước mắt hỏi Michio.
“Cậu có ít nước súc miệng nào không?”
Sau vụ này, chắc cô bé tởn tới già mất. Chắc thế?
Sau hai giờ trên xe ngựa, nhóm Michio đã đến nhà thờ. Nơi đây nằm gần một ngôi làng nhỏ cũng có thể gọi là đông người sinh sống. Victoria bước xuống, chân nhảy tưng tưng trên mặt đất. Sự hưng phấn chẳng thể nào kìm chế, cô bé cứ mải mải vội vội kéo Michio theo mình.
“Cậu từ từ thôi!”
“Tớ háo hức quá đi mất!”
“Quay mặt lại đây tớ nhìn nào!”
Victoria quay mặt lại, miệng vẫn cười rạng rỡ, đôi mắt vẫn sáng long lanh. Michio từ tốn chỉnh lại cổ áo và tóc tai cho cô bạn của mình như mọi khi.
“Rồi, chỉnh tề rồi thì cậu muốn đi đâu thì đi.”
Quay ngoắt sang Valeria, Michio cẩn thận đỡ cô bé xuống xe.
“Cho tớ khoác tay chút, được không?”
“Rất sẵn lòng!”
Valeria ôm lấy một bên tay của Michio cùng cậu đi về phía nhà thờ. Victoria nhanh chân chạy trước. Thấy mọi người chậm quá, cô bé còn quay lại thúc dục.
“Nhanh lên đi! Nhanh lên nào!”
Clara quất roi để đánh ngựa về chuồng, rồi tìm chỗ cất xe. Trước khi đi, cô có nói lớn với đám trẻ.
“Bọn em cứ đến đó trước. Chị đi cho đám ngựa này về chuồng đã.”
“Chị yên tâm! Em sẽ trông nom cặp sinh đôi này cho.”
Valeria bám chặt tay trái Michio, đầu nghiêng sát vào vai. Cô bé nhận thấy rõ trái tim đang đập dồn dập của cậu bạn. Nhận ra Michio có chút hồi hộp, cô bé thầm cười.
‘Trông vậy chứ cậu ấy cũng có chút lo lắng kìa.’
Thú thực, điều mà Michio đang nghĩ ngay lúc này không phải thế. Bởi khi Valeria tựa đầu vào vai cậu, mái tóc bồng bềnh mang hương hoa thoang thoảng ập vào mũi. Khác với Victoria, trải nghiệm tiếp xúc gần gũi với Valeria thật mới mẻ. Đôi lúc, Michio vẫn đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
‘Điều này làm mình nhớ hồi mới gặp Victoria… chắc sẽ mất một thời gian để làm quen với nó mất.”
Khi cả ba đứa trẻ tiến đến nhà thờ, Vesperis đã vội chạy ra để đón chào. Ông dường như đã đợi và lo lắng từ rất lâu. Khi nhìn thấy Victoria và tưởng nhầm đó là Valeria, ông ngay lập tức quỳ xuống hối lỗi.
“Ta xin lỗi! Là một cha nhưng ta đã không dạy dỗ tốt đám trẻ của mình. Xin lỗi vì đã để những đứa trẻ ấy làm tổn thương con!”
Victoria có hơi chút bối rối, cô bé xua tay, lắc đầu.
“Không phải đâu! Ông nhầm người rồi! Cháu là Victoria de Soluna. Chị gái của Valeria de Soluna ạ.”
Vesperis ngước đầu lên, vẻ mặt có chút bất ngờ.
“Sao con lại đến đây?”
“Cháu đến theo lời mời của em gái ạ.”
“Vậy em cháu đâu?”
“Đang ở cùng cậu bạn cháu là Michio ạ.”
“Michio? Vị hôn thê của hai cháu, đúng không?”
“Hôn thê? Đó là gì?”
Lúc này, Michio cũng vừa bước đến. Cậu đặt tay lên vai Victoria, ngón áp út đeo chiếc nhẫn có đính ma thạch sáng lấp lánh.
“Đó là người sẽ kết hôn với cậu trong tương lai đó. Mà cũng phải qua 30 tuổi mới nên làm thế.”
“Kết hôn? 30 tuổi? Cái đó còn xa lắm! Tính làm gì?”
Michio đặt tay phải lên trước ngực trái, nghiêng nhẹ đầu cúi chào Vesperis.
“Xin hân hạnh làm quen! Cháu là Hitsuki Michio. Hiện đang làm người quản gia chăm sóc cho Victoria và Valeria.”
Vesperis ngỡ ngàng trước phong thái trưởng thành, lịch sự và cơ thể rắn rỏi thấy rõ từ bên ngoài của Michio. Ông không kìm được mà hỏi.
“Cháu bao tuổi thế? 20 rồi đúng không?”
“10 tuổi ạ.”
“Cháu có gen tộc khổng lồ hay thú nhân à?”
“Không ạ! Cháu là con người.”
Vesperis nhìn sang bên cạnh, Valeria đang bám lấy một bên tay của Michio. Cô bé nhìn ông đầy hoang mang. Thấy vậy, Vesperis ngay lập tức đứng dậy.
“Thôi thì hai cháu là người mới đến, ta sẽ chuẩn bị quà tiếp khách. Các cháu cứ vào nhà thờ để quan sát một cách tự nhiên. Ta nhờ con được không, Valeria?”
“Vâng, dù gì con cũng muốn bám lấy hai người này.”
“Haha… vậy ta đi nhé!”-Vesperis cười xuề xoà rồi vội chạy đi chuẩn bị ít quà vặt mà bọn trẻ ở nhà thờ thường thích.
Sau khi cha xứ chạy vào với dáng vẻ vội vã, đám trẻ cũng tò mò liếc ra ngoài. Ngay lập tức, Grace nhanh chân chạy vụt ra và ôm lấy người Valeria.
“Chị Valeria về rồi! Em lo cho chị lắm đó!”
“Xin lỗi vì đã làm em lo lắng rồi.”
Grace nhận ra Valeria dễ dàng qua nguồn ma lực dồi dào luôn toả ra xung quanh. Cô bé có thiên bẩm về cảm quan ma khí lực từ bé, cộng với việc Valeria cũng có một lượng ma khí cực lớn nữa.
Lúc này, đám trẻ trong nhà thờ cũng ùa ra ngoài ngóng chuyện. Thấy khuôn mặt đẹp phi giới tính, cùng chiều cao bất thường của Michio làm ai nấy cũng tò mò. Mấy cô bé thì vội xúm lại xung quanh hỏi.
“Cậu là ai thế? Có phải trẻ mồ côi mới đến đây không?”
“Tớ là quản gia nhà Soluna. Về vế mồ côi thì cũng có thể coi là có…”
“Anh tên gì thế? Bao tuổi rồi?”
“Tớ tên Hitsuki Michio. Tớ có 10 tuổi thôi.”
“Sao cậu cao vậy? Thân hình cũng cường tráng nữa.”
“Chắc do tớ phát triển chiều cao tốt. Thân hình là do khổ luyện mà thành.”
“Mùi thơm quá! Khí chất đặc biệt nữa!”
Những cô bé bao quanh Michio như đàn chim non háu ăn vây quanh chim mẹ sau khi săn mồi về. Chúng đều nhìn Michio với vẻ đầy tỏ mò. Còn các cậu trai đứng nhìn từ xa, tự hỏi rằng gã đô con đó sao lại hút gái đến thế.
Valeria và Victoria bị đùn đẩy rồi bị hất ra khỏi đám con gái tụ tập xung quanh Michio. Cả hai đều có chung cảm giác giận dỗi khi nhìn cậu bạn mình bị chiếm đoạt. Thế là hai cô bé nổi giận đùng đùng và bỏ đi.
Michio liếc mắt nhìn Victoria và Valeria bỏ đi với vẻ mặt giận dỗi. Cậu vội tìm cách xin lỗi rồi thoát khỏi đám đông để đuổi theo. Các cô bé thì vẫn cứ bao vây cậu để hỏi.
“Nè, cậu là gì đối với Victoria và Valeria vậy?”
“Là người rất quan trọng! Bọn mình đã có một lời hứa sẽ ở bên nhau trong chuyến hành trình tương lai.”
“Wow! Lãng mạn thế!”
Những cô bé đó đều đồng thanh cảm thán, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Một cô bé đứng trước mặt Michio hỏi cậu.
“Nè, cho mình hỏi…”
Michio vội vã lấy ngón tay trỏ đặt lên trước đôi môi, ngừng lời cô bé ấy.
“Xin lỗi nhé! Mình muốn trả lời câu hỏi của các bạn lắm. Nhưng những người quan trọng của mình đang bận lòng điều gì đó nên mình muốn đến bên họ. Có gì để sau hẵng hỏi được không? Khi mình rảnh rỗi, mình sẵn sàng lắng nghe và nói chuyện với các bạn.”
Michio bỏ ngón tay ra khỏi đôi môi, cô bé trước mặt cậu ngơ người ra. Khuôn mặt cô bé có chút ửng đỏ, ánh mắt long lanh nhìn cậu trai nam thần trước mặt, chẳng thể thốt lên một lời nào. Michio khẽ nháy mắt, cả đám con gái ai đó cũng như mất một nhịp trái tim. Cậu tranh thủ cơ hội chạy ra khỏi đám đông đi tìm hai cô bạn của mình.
Albert ở trong nhà thờ, cậu đang lo lắng cực độ điều gì đó. Nhận thấy mọi người đều đang ồn ào thì cố gắng để bơ đi. Thế nhưng, tiếng ồn vẫn làm cậu có chút tò mò. Tranh đấu lý trí mãi thì Albert vẫn quyết định ra ngoài xem tình hình.
Michio chạy hối hả theo sau Victoria và Valeria. Cả hai cô bé đều giận dỗi chẳng thèm ngoảnh mặt lại.
“Nè, hai cậu sao vậy?”
“Không biết! Tự nhiên ghét cậu!”-Victoria bước càng bước càng nhanh hơn.
“Kỳ vậy? Có chuyện gì phải nói rõ ra chứ!”
“Tại cậu hứa là coi bọn tớ đặc biệt hơn nhưng cuối cùng thì lại đi thân thiện với họ đó.”-Valeria đi chậm lại, khẽ đấm vào vai Michio.
“Cái đó là xã giao thôi mà.”
“Nhưng, đám đó từng bắt nạt tớ, rồi còn nói xấu cậu và chị gái. Giờ cậu không những không nghe lời tớ mà còn tiếp xúc đám đó thân thiết như vậy. Tớ ghét!”
“Vụ bị bắt nạt cậu đâu có kể rõ ràng? Tớ có biết điều đó đâu?”
“Ừ nhỉ? Vậy tớ không giận nữa.”
Valeria nắm lấy tay Michio, khuôn mặt vui vẻ trở lại. Còn lại mỗi Victoria vẫn giữ vẻ mặt giận dỗi bỏ đi. Chợt nhận ra mình bị bỏ lại một mình, cô bé đứng lại, quay ra sau nhìn Michio và Valeria, rồi quay về phía trước. Mũi chân nhấc nhẹ lên, đập liên tục xuống đất đợi chờ. Chưa kịp đợi Michio đến dỗ dành thì Victoria đã hết kiên nhẫn, chạy về phía cậu bé.
“Gư aaaaa!!! Sao không đuổi theo tớ hả? Để tớ một mình trông quê quá!”
“Cậu là đứa dễ dỗ dành nhất đó.”
“Nhưng cậu phải dỗ!”
“Cậu giận tớ vô lý quá!”
Lúc này, Albert với vẻ vội vã, thở hồng hộc đầy mệt nhọc. Cậu chạy về phía Valeria, hô lớn.
“Làm ơn! Liệu cậu có thể giúp tôi không? Tôi sẽ hạ mình. Hạ mình để cầu xin sự giúp đỡ của cậu.”