"Gì chứ? Lại thách đấu à?”
“Không! Lần này quan trọng hơn rất nhiều!”
Albert hiện rõ sự sợ hãi trên nét mặt. Michio tò mò thì thầm vào tai Valeria.
“Cậu ta là ai thế?”
“Là Albert, cậu ta suốt ngày thách đấu tớ để chứng tỏ bản lĩnh. So với đám kỳ thị tớ thì cậu ta cũng cùng một giuộc cả thôi.”
Thấy vẻ thành khẩn tội nghiệp của Albert, dù chưa hiểu chuyện gì nhưng Michio có chút động lòng. Thế nhưng, Valeria thì không muốn dây dưa với Albert một chút nào cả, cậu ta quá phiền phức đối với cô bé.
“Làm ơn đi! Tôi đã hạ mình rồi! Làm ơn hãy lắng nghe tôi một chút thôi cũng được!”
“Nghe này, tôi trở lại đây do đã có thỏa thuận với Michio, không phải trở lại đây để từ thiện. Tôi không muốn giúp…”
“Cậu nói đi!”-Michio lấy tay che miệng Valeria, ngừng lời cô bé lại.
Thấy một cậu nhóc lạ hoắc, Albert liền tò mò.
“Cậu là ai thế?”
“Quản gia của cặp song sinh nhà Soluna, Hitsuki Michio. Hiện tại sẽ đến đây để chăm sóc cho Victoria và Valeria.”
“Còn tôi tên là Albert.”
Albert đứng dậy, phủi đất cát dính trên đầu gối. Cậu đưa tay ra, chủ ý muốn bắt tay với Michio.
“Xin lỗi vì không chú ý đến cậu! Tôi đang hối hả, cần sự giúp đỡ của Valeria.”
Michio bắt tay xã giao với Albert.
“Thế thì nói đi! Cậu cần gì?”
Albert chợt thay đổi sắc mặt, cậu đắn đo nhìn Michio. Giọng điệu dần nặng nề.
“Cậu ư? Cậu có đủ mạnh không thế? Tôi chỉ cần những người mạnh để giúp mình mà thôi.”
“Ừm, cái đó thì…”
“Vậy thì thứ bảy tuần sau hãy đi lánh nạn cùng những người khác đi.”
Khuôn mặt Albert tỏ vẻ nghiêm trọng, dường như có một điều gì đó nguy hiểm sắp xảy ra vào tuần tới.
Từ đằng sau lưng Michio, Victoria ló mặt ra. Suốt từ nãy đến giờ, cô bé úp mặt vào đằng sau lưng Michio, vòng tay qua eo ôm bụng cậu bé.
“Nè, Michio mạnh lắm đó! Cậu ấy từng đánh mình bầm dập được mà.”
“Cậu là…”-Albert đầy ngạc nhiên khi thấy một người trông giống hệt Valeria.
“Tớ là chị gái song sinh của Valeria, Victoria de Soluna!”
Victoria thì cười vui vẻ, Michio thì thân thiện nắm tay làm Valeria khó chịu ra mặt. Cô bé vẫn còn trách cậu nhóc Albert vì tội biến cô bé trở thành ác ma trong mắt mọi người.
“Nè, chị Victoria, Michio. Đi với tớ một lúc được không?”
Albert lại bắt đầu quỳ gối cầu xin khi Valeria lên tiếng.
“Này, làm ơn! Tôi đã…”
“Phẩm hạnh cậu có giá trị trao đổi, được không? Cậu hạ mình có thay đổi được gì không?”-Valeria nói với khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Hả? Ý cậu…”-Albert có hơi ngỡ ngàng khi thấy khuôn mặt sắc lạnh của Valeria.
“Cậu đã biến tôi thành một trò hề trước mặt mọi người, cậu thì được tung hô dù là kẻ thua. Trong khi đó, tôi là người thắng thì bị ví như ác quỷ. Cậu nghĩ giờ lôi cái phẩm hạnh đó ra thì trả đủ cho những gì tôi phải nhận từ cậu hay để giúp đỡ cậu ư? Hoang đường!”
“Không, nhưng chuyện này…”
“Chuyện nào cũng vậy thôi! Cậu nghĩ tôi là kiểu bé ngoan cao thượng đi giúp đỡ người làm mình tổn thương chắc.”
Michio khá bất ngờ khi nghe những lời lạnh lẽo, đầy đe dọa từ cái miệng hay mè nheo chị gái của Valeria. Mà… thôi thì còn đỡ hơn việc cô bé đòi thiến cậu.
“Tôi xin lỗi! Vậy nên làm ơn…”
“Lời xin lỗi quá muộn đó! Giá mà cậu ý thức được chuyện này sớm hơn nửa năm. Giờ có ra sao tôi kệ cậu.”
Valeria ngoảnh mặt, dắt tay chị gái đi chỗ khác. Trước khi đi, cô bé còn để lại một lời nhắn.
“À mà cho cậu cơ hội đó. Từ giờ mỗi lần thách đấu tôi sẽ dùng toàn lực, đánh bại được tôi một lần thì tôi sẽ cho cậu cơ hội nói.”
Albert gục xuống trong tuyệt vọng, Michio nhìn theo Valeria. Toan định đuổi theo thì nghe tiếng khóc sụt sùi và nước mắt rơi lã tã xuống đất. Cậu ngoảnh mặt lại nhìn dáng vẻ thảm hại của Albert.
“Này, sao trông cậu thảm hại thế?”
“Cậu thì biết gì chứ?”-Albert quát tháo.
Cậu nhóc này vốn ngổ ngáo, bốc đồng. Cậu cứ nghĩ cái tôi, danh dự của bản thân là cao quý lắm. Một lối suy nghĩ đậm mùi quý tộc.
“Cái gì vậy? Sao tự nhiên nổi nóng với tôi?”
Chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt Albert lại có chút hy vọng. Cậu nắm lấy tay Michio và cầu xin.
“Này, cậu thuyết phục được Valeria, đúng không? Giúp tôi đi! Tôi sẽ…”
“Lại hạ phẩm giá ư? Cậu nghĩ tôi cần cái đó chắc? Bộ cậu là con nhà cao quý hay gì? Với cả, tôi không có thiện cảm với người làm tổn thương Valeria.”
Michio với vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhìn Albert. Cậu cũng đã cảm nhận được ít nhiều sự buồn tủi trong Valeria những ngày qua. Bởi thế, chẳng có lý do gì để giúp đỡ cả.
Thế nhưng, đối với Albert-một cậu nhóc có cái tôi cao và không mấy hiểu chuyện, điều này lại như một lời xúc phạm danh dự. Cậu ngay lập tức nổi đoá.
“Cậu dám chê danh dự của tôi ư? Cậu chỉ là tên người hầu nhà Soluna thôi mà dám tỏ vẻ trịnh thượng à?”
“Cậu bị cái quái gì thế? Tự dưng nổi đoá. Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà.”
“Đừng nói với tôi kiểu đó. Tôi sẽ thách đấu cậu, một trận đấu danh dự.”
Michio thở dài, thầm nghĩ trong đầu.
‘Cái quái gì đây? Bộ cậu ta có vấn đề về cái tôi sao?’
Albert đứng dậy, vào sẵn tư thể chiến đấu. Cậu ta cũng biến chút võ tay chân vì bản thân cũng có thể gọi là trùm trong đám trẻ ở nhà thờ. Thế nhưng, tư thế chiến đấu lại đầy sơ hở. Michio thấy rõ điều đó, cậu lại thở dài. Cảm giác đối đầu với Albert cũng chẳng mấy áp lực, uy hiếp gì cả.
Michio vào thế thủ là lúc Albert lao nên. Albert vươn tay ra sau, xa hết cỡ để tung một cú đấm thật mạnh về phía trước. Michio chỉ nhẹ nhàng đấm nhanh một cái, trúng vào mặt Albert. Máu mũi lập tức bắn ra, cơ thể chợt choáng váng trong phút chốc. Lợi dụng thời cơ, Michio đấm một cú tay sau hết lực thẳng vào bụng. Cú đấm thổi bay cơ thể Albert đi gần chục mét.
Chợt nhận thấy mình hơi quá tay, Michio ngừng lại và không tiến tới. Albert nằm một lúc, cậu gần như nôn oẹ ngay tức khắc. Cố lắm mới gượng dậy nổi. Cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, cậu lại tiếp tục lao về phía Michio như con thiêu thân. Albert vươn sải tay ra sau hết cỡ để lấy đà đấm về phía trước. Michio chỉ bật nhẹ chân, lao về phía trước, thúc gối thẳng mặt. Albert lại tiếp tục bị hất bay ra. Nhưng lần này, Michio không ngừng lại mà lại tặng thêm một cú cùi chỏ thẳng vào chiếc cằm đang để lộ. Não Albert bị chấn động làm cậu nằm ngất một lúc lâu.
Michio nhẹ nhàng phủi tay như thể Albert còn chẳng xứng làm đối thủ của cậu. Trước khi đi, cậu còn liếc mắt nhắn nhủ.
“Trình cỡ cậu mà đòi đánh sòng phẳng với Valeria là chết thẳng cẳng đấy. Tôi còn chẳng dám làm thế.”
Michio để mặc Albert ở đó, vội chạy đi kiếm Valeria. Cậu vào nhà thờ. Nơi đây không giống một như bao nhà thờ bình thường. Họ không xây một cái tượng chúa to tổ chảng nơi trung tâm nhà thờ cũng như những biểu tượng tôn giáo. Nhìn kỹ thì nó giống nơi sinh hoạt tập thể hơn. Các tủ sách được để ở hai bên tường cho trẻ con đọc mỗi khi chúng rảnh rỗi. Michio để ý từng cuốn sách, xem ra chúng không phải sách về tôn giáo hay thờ chúa. Đúng hơn là sách về lịch sử và những vĩ nhân trong lịch sử nhân loại.
Nhìn từ bên ngoài, nơi đây được xây đúng kiến trúc của các nhà thờ chúa, cao tầm 30m. Biểu tượng cây thánh giá cũng được đặt ở cửa sổ tròn nằm trên cánh cửa ra vào. Điều này làm Michio có chút mong đợi được nhìn ngắm một bức tượng thạch cao khổng lồ. Tuy không có tượng nhưng các ghế ngồi cho giáo dân lại luôn được xếp một cái bàn lớn phía trước. Điều này không có ở các nhà thờ thông thường, nơi chỉ có ghế ngồi cho con chiên cầu nguyện. Ngước nhìn lên, Michio chợt nhận ra nhà thờ này có hơn một tầng. Tò mò định chạy lên để khám phá, cậu chợt nhận ra Valeria đang ngồi làm gì đó với mấy cục đá bên cạnh Victoria.
Vesperis đang trông nom đám trẻ. Michio liền chạy lại hỏi ông.
“Dạ thưa, cha xứ có biết Valeria đang ở đâu không vậy?”
“Con bé á? Đang ở cùng với chị gái trên tầng 2 kìa. Con tìm con bé à?”-Vesperis chỉ tay về hướng cầu thang.
“Vâng, cháu cảm ơn!”
Michio vội chạy lên tầng hai. Khi này, Valeria đang cùng chị mình nạp năng lượng cho các viên đá ma thuật. Bên cạnh hai cô bé có hai chiếc rổ đựng đầy những viên đá đang phát sáng rực rỡ. Một cái hơi vơi chắc tầm gần 15 viên. Một cái thì đầy ắp đá, đếm sương sương trên bề mặt cũng đã tầm 25 viên. Bên dưới chân bàn thì có một đống đá xếp chồng lên nhau màu chanh vàng.
Valeria nhặt một viên lên, nắm nó trong tay và chúng dần dần phát sáng một cách rực rỡ. Ánh sáng phát ra thậm chí còn lấn át đi sắc vàng chanh ban đầu của viên đá. Valeria bỏ viên ma thạch đã nạp xong vào rổ của mình-cái rổ đang đầy ắp. Victoria cũng đang lóng ngóng bắt chước việc sạc ma thạch. Cô bé có chút vụng về, chậm chạp nhưng không phải không làm được.
“Này, cho tớ thử chút được không?”
Michio chạy về phía cặp song sinh, tiện tay nhặt luôn một viên đá lên để làm thử ngay cho nóng. Valeria hốt hoảng khi thấy điều đó.
“Cẩn thận! Cậu không đủ ma lực sạc nó đâu. Nguy hiểm lắm! Cậu không cẩn thận là bị hút khô ma lực đó.”
Nghe vậy, Michio vội thả viên đá ra.
“Thật hả?”
“Ừ, nhất là mấy viên ma thạch to như vậy, không cẩn thận là cậu bị hút cạn ma lực, không đi lại nổi đâu.”
“Khiếp thế! Này, cậu sạc nhiều vậy có ổn không đó?”-Michio nhìn Valeria với vẻ đầy lo lắng.
“Mình thì ổn! Nguồn ma lực của mình lớn như một pháp sư thượng cấp và nó còn hồi phục cực kỳ nhanh nữa.”
“Vậy thì Victoria thì sao? Cậu ấy cũng sạc quá trời kìa.”
“Tớ hả?”-Victoria chỉ tay vào bản thân.
“Ừ, cậu ổn không thế?”
“Hehe! Cậu nghĩ tớ là gì hả? Nguồn ma lực của tớ đúng là không tài nào so bì nổi Valeria nhưng tớ có phước lành giúp nó không bao giờ bị lãng phí ra ngoài và luôn hạn chế đầu ra ở mức tiết kiệm nhất.”-Victoria cười, vỗ ngực tự tin với khả năng của mình.
“Haizz… mình lo lắng thừa thãi rồi…”
Tuy biết là nguy hiểm, Michio vẫn có chút tò mò. Cậu nhặt một mảnh ma thạch vỡ ra, nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay và hỏi Valeria.
“Nè, nếu tớ nạp cho viên bé tí xíu này thì sao?”
Valeria liếc nhìn viên ma thạch, thầm nghĩ chắc cũng không sao vì bé cỡ đó thì có gì xảy ra, Michio cũng không mất mạng được. Cô bé gật đầu.
“Cậu thử đi. Cỡ đó chắc ổn?”
Michio bắt chước Valeria, nắm chặt viên ma thạch trong lòng bàn tay, vận hết sức bình sinh của cơ thể. Ngay lập tức, tín hiệu não bộ đã đưa ra mệnh lệnh phát động khí lực nhắm thẳng vào nơi Michio đang tập trung vào nhiều sức mạnh nhất-viên ma thạch.
Do không hề biết rằng thứ mình đang phát động là khí lực. Michio vẫn tiếp tục nắm chặt tay, dồn lực mạnh hơn. Viên ma thạch không hề hấp thụ đống khí được phát ra. Thay vào đó, năng lượng xung quanh lại bị khí lực trung hoà và tạo ra ma lực. Tuy vậy, ma lực đó lại không được định hình lại để phù hợp với viên đá khiến nó không tiếp nhận được năng lượng. Đồng thời, khí lực trong lòng bàn tay Michio đang tạo thành lớp màng khiến ma lực không được cơ thể hấp thụ ngược trở lại.
Một lượng lớn ma lực ứ đọng lại một chỗ, nơi nằm giữa viên ma thạch và tay Michio. Chúng dần dần quá tải, bị rò rỉ ra khỏi bất cứ kẽ hở nào của bàn tay, các ngón tay. Ánh sáng lóe lên, Michio vẫn không biết đó là do hiện tượng cô đọng ma lực. Valeria ngay lập tức phát hiện ra nó và giải phóng một lượng lớn khí lực ra xung quanh. Đồng thời, cô bé lập lên một lớp rào bảo vệ bằng ma thuật.
Ma lực dồn đọng nhanh chóng phát nổ. Một tiếng bùm như những quả bom c4 phát ra. Âm thanh lớn làm cho chim chóc bên ngoài hoảng sợ bay đi nhưng cũng làm đám trẻ tại nhà thờ chú ý.
Michio hoảng sợ nhìn vào đôi tay mình, nó có chút cháy xém. Thật may mắn là khí lực trong lòng bàn tay đã triệt tiêu vụ nồ. Nếu không thì tay cậu có lẽ đã rách toác cả ra rồi. Cậu bé có chút bàng hoàng, không rõ điều gì vừa xảy ra. Tim vẫn còn đập dồn dập vì giật mình hoảng loạn. Bàn tay nhanh chóng rướm máu.
“Cái gì vừa xảy ra vậy?”
“Cậu đưa tay đây cho tớ nhanh!”-Valeria vội nắm lấy cổ tay, úp bàn tay vào lòng bàn tay Michio.
“Michio có sao không thế?”-Victoria hốt hoảng.
“Tớ không sao! Hơi rát chút thôi!”
Vẻ mặt vẫn bối rối không biết vì sao lại xảy ra vụ nổ như vậy, Michio đánh mắt nhìn viên đá. Nó đã sớm vỡ tan thành bụi. Thế nhưng các mảnh lớn còn sót lại không hề phát sáng, chúng vẫn giữ nguyên màu sắc ban đầu.
“Cậu đã truyền khí lực vào viên đá, đúng không?”
“Hả? À… ừm… có lẽ thế?”
“Khi cậu truyền ma lực để sạc ma thạch, cậu sẽ định hình chúng sao cho phù hợp với việc dẫn truyền của viên ma thạch. Điều này cậu sẽ tự nhận thức được khi đang phát động đúng ma lực. Giống như việc cậu thấy một cây gậy, dù chưa biết toàn bộ công dụng của nó thì cậu vẫn biết dùng nó để vung vẩy, đập một thứ gì đó khác.”
Cánh tay Michio dần hồi phục trở lại bình thường, cảm giác đau rát cũng sớm dễ chịu hơn.
“Thế nhưng khi cậu dùng khí lực để truyền vào ma thạch hoặc ma lực để truyền vào khí thạch. Điều này giống như việc cậu cầm cây gậy nhưng tung hứng lung tung để rồi nó vung vào đầu ấy. Đơn giản là cậu dùng sai cách.”
“Ý cậu là tớ đã phát động khí lực ư? Tớ đã bắt chước cậu mà.”
“Đồ ngốc! Cậu nắm chặt cánh tay vào viên đá đến cái độ gân guốc nổi hết cả lên thì ma lực cái nỗi gì?”-Valeria nổi đoá cốc nhẹ đầu Michio một cái.
“Nè, đừng đánh! Cậu ấy vừa bị thương xong.”-Victoria nắm lấy cổ tay Valeria, ngăn cô bé bắt nạt Michio
“A! Tớ xin lỗi! Mà cậu giải thích rõ hơn, được không?”
Valeria giải thích cho Michio rõ về hiện tượng vừa xảy ra, bao gồm cả chuyện dồn nén ma lực tại một chỗ. Victoria ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe dù đôi lúc một câu hiểu, một câu không.
“Hãy học cách điều khiển ma lực một chút đi.”-Valeria kéo tay Michio, lôi cậu đi.
“Chẳng phải tớ dùng ma thuật được rồi sao?”
“Cái đó là “tạo ra” khác với “điều khiển” và “vận hành”. Cả khí lực của cậu nữa, cậu thường “giải phóng” chứ không “bao bọc” hay “cường hóa”. Được rồi! Hôm nay tớ sẽ dạy tất thảy cho cậu.”
“Ê, cậu có dạy được không á? Cậu dạy kém lắm mà.”
“Cậu thông minh mà. Sẽ hiểu thôi!”
Valeria cùng Michio chạy ra một bãi đất trống lớn. Victoria định chạy theo nhưng nhận ra đống bừa bộn sau vụ nổ thì lại quay lại dọn dẹp kỹ càng trước khi đi.
“Haizz… hai người dám bỏ lại mình với đống hỗn độn này. Nhớ đấy!”
Tuy nói vậy, Victoria vẫn lẳng lặng dọn dẹp sạch sẽ. Không hiểu sao, cô bé còn thầm mỉm cười khi làm điều đó.
Valeria đứng ra trước mặt Michio, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. Cô bé đưa tay phải ra, tập trung vào lòng bàn tay. Nước trong lòng bàn tay chảy ra như suối, một ma thuật hệ thủy cơ bản.
“Cậu làm theo đi!”
Michio mau chóng đưa tay phải ra để tạo ra ma thuật thủy. Dòng nước cậu tạo bé hơn rất nhiều so với Valeria, nó làm cậu nghĩ mình như đang tiểu tiện. Khuôn mặt hơi xị xuống.
“Xi… xi… xi…”
“Này, đang nghiêm túc đó! Đừng đùa kiều vậy coi!”-Tuy nói thế nhưng Valeria vẫn bật cười.
Valeria nắm chặt bàn tay lại, dòng nước vẫn chảy ra qua từng kẽ hở của bàn tay. Rồi bỗng nhiên, hướng nước chảy biến đổi, chúng phun thẳng sang hai bên qua kẽ hở ngón tay út và ngón tay trỏ. Cứ như Valeria đang cầm một cây gậy bằng nước vậy.
“Làm thử đi!”
Michio nhìn tay mình rồi buồn tủi nói với Valeria.
“Bé quá! Nó quá bé để cầm như cậu.”
“Ừm, xin lỗi vì đã dùng ví dụ này!”
Valeria ngừng ma thuật, ngồi xuống vuốt cằm suy nghĩ. Khi nhìn lên khuôn mặt Michio, bỗng cô bé nảy ra một ý tưởng.
“Nè, Michio!”
“Có Michio đây!”
“Sao chúng ta không thử dùng lẫn lộn cách sử dụng ma lực thông thường và khí lực thông thường của cậu, nhỉ?”
“Là sao?”
“Cậu biết ma thuật đến từ tưởng tượng, khí thuật đến từ cảm nhận…”
“Ma thuật đến từ việc phóng chiếu hình ảnh ta có trong đầu lên thực tế một cách có ý thức. Khí thuật đến từ cách phản xạ vô thức, ta rèn luyện chúng để các phản xạ đó được dùng có chủ đích.”
“À rồi, xin lỗi vì tớ không nhớ điều đó. Nhưng như cậu nói thì ma thuật là truyền thông tin vào không gian để ma lực vận hành theo những thông tin đó. Vậy sao không thử cách “giải phóng” ma lực thay vì khí lực thế?”
“Tớ chưa hiểu ý cậu nói cho lắm!”
Michio khẽ nhăn mày, cố mường tượng ra những gì Valeria muốn diễn tả. Thấy khuôn mặt khó hiểu đó, Valeria liền đứng ra làm ví dụ. Cô bé dậm mạnh chân xuống đất, nhảy bật lên cao. Từ bước chân đạp mạnh xuống đất, một luồng khí lớn theo đó mà hướng lên trên. Nó thổi tung và cuốn theo ít cỏ dại dưới đất. Michio chợt nhận ra ngay nguyên lý của ma thuật này.
“Hiểu rồi! Ý cậu là thay vì tớ đạp mạnh xuống đất để phóng khí lực như thông thường thì tớ sẽ đạp mạnh xuống như một hiệu lệnh để phát động ma thuật phóng tớ lên trên không, đúng chứ?”
Valeria đứng trên cao, cách mặt đất tầm 50m. Cô bé nói vọng xuống.
“Chẳng nghe thấy gì cả! Cậu nói to lên!”
Michio bắt đầu thử nghiệm ma thuật, cậu mường tượng một ngọn gió lớn thổi ở dưới chân mình. Ngọn gió ấy đủ mạnh để nâng cả cơ thể lên. Ngay lập tức, gió thổi vù vù làm chân Michio bị nhấc bổng lên. Cậu bé ngã lộn tùng phèo.
Ngồi dậy với khuôn mặt hơi ngơ ngác, Michio ngẫm nghĩ lại về thứ ma thuật mình vừa sử dụng.
‘Mình sai “thời điểm” à? Ma thuật phát động ngay khi mình phóng chiếu hình ảnh tưởng tượng lên thực tế. Chậm lại một chút chắc sẽ được.’
Tiếp tục thử nghiệm. Lần này, Michio dập chân xuống đất rồi nhảy lên. Cậu phát động ma thuật ngay lúc cơ thể bắt đầu rơi xuống. Thế nhưng, ngọn gió lại thổi theo hướng thẳng xuống đất. Không những chẳng thể bay được cao hơn mà còn bị rơi nhanh hơn.
‘Mình vừa lỡ nghĩ đến chuyện rớt xuống à?’
Lần thứ ba thử, Michio đã bắt đúng nhịp điệu. Khi bàn chân vừa nhấc khỏi mặt đất, ma thuật phong đã tạo ra những cơn gió lớn phát ra từ chân. Nó vừa đủ để đẩy cơ thể Michio bay lên một chút. Thế nhưng, khi muốn gió thổi mạnh hơn, sai lầm xuất hiện. Luồng khí từ chân nhanh chóng làm mất đối xứng cơ thể, khả năng giữ cân bằng rối loạn. Chân bị hất tung ngược lên, chúi đầu Michio hướng thẳng xuống đất.
Michio có chút hoảng sợ, cậu ngã thẳng cắm mặt xuống. Cũng may đây là bãi cỏ mềm nên đầu óc không bị sao. Tiếp tục đứng dậy lần nữa, Michio quyết phải thử đến khi nào thực hiện được kỹ thuật Valeria đang sử dụng.
Từ xa, Victoria đang lao đến như một con báo săn mồi. Michio tiếp tục nhảy lên. Rút kinh nghiệm từ những lần trước, cậu thử sử dụng ma thuật một cách từ tốn hơn. Chân vừa rời khỏi mặt đất, phong ma thuật ngay lập tức được phát động. Lại như lần trước, cơ thể lại mất thăng bằng do lơ lửng trên không. Nhanh trí, Michio tạo một luồng gió thổi ngược hướng mình ngã xuống để đẩy cơ thể vào vị trí cân bằng. Cứ như thế, cậu dần làm quen và bao bọc cơ thể bằng một luồng gió.
Michio đã lơ lửng được trên không trung. Nhìn lên bầu trời, cậu cố thử bay lên chỗ đứng của Valeria. Thế nhưng chợt nhận ra, ma thuật mà không có đủ ma lực thì cũng chỉ là tưởng tượng viển vông mà thôi. Cậu đành gọi lớn.
“Valeria! Tớ bay được theo ý cậu rồi này!”
Valeria nhìn xuống, thấy một luồng ma lực cuốn quanh bụng Michio liền mừng rỡ bay đến.
“Cậu làm thế nào vậy?”
“Tớ chỉ nghĩ cách làm sao để bay lên thôi.”
“Đó là khả năng “điều khiển” ma lực đó.”
“Hả? Vậy tớ làm được rồi sao?”
“Ừm, dù tớ bảo cậu là “giải phóng” ma lực. Cơ mà kệ đi, đằng nào mục tiêu ban đầu cũng là dạy cậu cách “điều khiển” thôi. Giỏi lắm!”
Được Valeria khen, Michio thầm cười một cách tự mãn.
“Mà cậu giải thích cho tớ về cơ chế ma thuật được không? Mấy thuật ngữ mà cậu nói đó là gì?”
“Ý cậu là “tạo ra”, “điều khiển”, “vận hành”... đó hả? Với “tạo ra” thì đơn giản là cậu tạo hình cho ma lực thành nguyên liệu ma thuật thôi. Giống như cách tạo ra nước qua lòng bàn tay ấy. Còn “điều khiển” là bước sau đó, như cách cậu khiến luồng gió bao quanh mình bây giờ ấy. “Vận hành” thì phức tạp hơn, cậu phải điều khiển ma thuật di chuyển liên tục trong cách hoạt động phức tạp.”
Michio nhìn Valeria với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cậu hào hứng hỏi.
“Cậu học những điều tuyệt vời này ở đâu thế?”
“Tớ tự chiêm nghiệm ra đó! Tớ là thiên tài mà!”
“À… ừm…”
Đột nhiên, ánh mắt Michio chuyển sang e dè, đắn đo. Cái biểu cảm thể hiện rõ sự khó lòng tin tưởng đó làm Valeria phật lòng.
“Này, cậu không tin tớ à?”
“Có đôi chút!”
“Hẳn là đôi chút!?”-Valeria dí sát đầu gần mặt Michio, soi xét kỹ từng biểu cảm của cậu.
“Ừm thì…”
Michio gượng cười, cậu gãi nhẹ má mình bằng ngón tay trỏ.
Bỗng từ đâu đó, một luồng kình lực phát ra thu hút sự chú ý của cả hai. Họ đánh mắt nhìn xuống dưới chân. Victoria đang ngồi xổm dưới đất, tư thế như đang chuẩn bị cho một cú nhảy. Quá hiểu điều gì diễn ra tiếp theo, Michio di chuyển ra xa. Valera thì vẫn có đôi chút ngơ ngác, không biết bà chị mình đang định làm trò gì.
“Đợi tớ chút nhé! Tớ lên đó ngay!”
Valeria giờ mới hiểu ra vấn đề. Cô bé toát hết mồ hôi lạnh nhìn sang Michio. Cậu bé đã sớm tách ra xa.
“Nè, cậu định bỏ…”
Chưa kịp dứt lời, Victoria đã phóng thẳng về phía Valeria. Một cái ôm nhẹ nhàng, đầy yêu thương đến từ một cú tông xe tải. Victoria đâm sầm vào người em gái làm cả hai bị hất bay lên trời.
Cái kiểu bày tỏ tình cảm, ôm ấp các thứ kiểu này dù thấy bao lần, Michio vẫn tím tái cả mặt mỗi khi chứng kiến nó. Cậu thở phào vì mình không phải nạn nhân cho cú ôm thắm thiết lần này.
“Bà chị ngốc!”-Valeria nổi đoá.
“Haha! Tại em bay cao quá mà!”
“Sợ vãi! Cậu mà đâm vào tớ là chết thẳng cẳng đó!”-Michio nói lớn.
“À mà, tớ có chuyện quan trọng hơn phải nói với Michio đó.”-Victoria nhìn về phía nhà thờ, một hình bóng ai đó từ xa tiến tới với thanh kiếm gỗ trên tay.
“Gì thế?”-Michio tò mò nhìn theo Victoria.
Từ đằng xa, Albert đang hằm hằm bước tới với khí thế ngút trời. Cậu ta cầm theo một thanh kiếm gỗ trông khá nặng trên tay, nó trông giống một thanh trường kiếm trung cổ nhưng có phần bề ngang rộng hơn đáng kể.
Michio nhìn xuống phía dưới với ánh mắt có chút cảnh giác, không rõ Albert định làm trò gì. Đột nhiên, cậu ta hướng thẳng lưỡi kiếm về phía Valeria.
“Này! Xuống đây đấu với tôi! Nếu tôi thắng, cậu phải nghe lời đề nghị hợp tác với tôi.”
Valeria nhìn Albert với sự chán nản hiện rõ trên mặt. Thấy rõ điều đó, Michio chỉ thẳng mặt cậu nhóc kiêu ngạo kia.
“Cậu nghĩ cái quái gì khi đòi thách đấu với người khác để hợp tác thế? Ít nhất phải đưa ra lời đề nghị có lợi cho cả hai bên, hiểu chứ?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu! Với lại, đối với quý tộc thì các lời đề nghị chẳng phải đều qua những trận đấu danh dự sao? Lợi ích ư? Bộ cậu là doanh nhân chắc?”
“Quý tộc? Tôi tưởng ở đây tất cả đều mồ côi?”
Nghe vậy, Albert đột nhiên khựng lại. Cậu khó chịu ra mặt, hét lớn.
“Cái đó cậu không cần biết!”
Michio ngơ ngác nhìn Valeria, chỉ tay vào Albert hỏi.
“Cái tên đó bị bệnh ảo tưởng à?”
Michio định bay xuống dưới đất nhưng chợt nhận ra mình không biết hạ cánh thế nào. Cậu loay hoay, bối rối một lúc vì luồng gió ma lực mạnh mẽ vẫn đang bao quanh eo đang nâng mình lên. Thế rồi, Michio thử khiến cho luồng gió đó yếu đi để hạ cánh. Bỗng nhiên, nó đột ngột biến mất làm cậu giật mình, rơi thẳng xuống.
Michio đấm tay xuống đất, trùng đầu gối. Cậu hạ cánh bằng tư thế anh hùng ngầu lòi. Còn khuôn mặt thì nhăn nhó lại.
‘Mình thấy mấy quyển truyện chú Bellator đưa cho có kiểu tiếp đất này. Nghĩ nó không hợp lý mà đúng là không hợp lý thật.’
Cố sức đứng lên, đầu gối Michio có hơi co lại vì cảm giác tê tái sau cú tiếp đất vừa rồi. Cậu nhảy lò cò đến đối diện Albert.
Trên bầu trời, Victoria đầy hưng phấn chỉ trỏ vào Michio.
“Em nhìn kìa! Tư thế tiếp đất kiểu anh hùng đó! Ngầu lòi không!?”
“Gì chứ? Em thấy nó là kiểu tiếp đất hại xương khớp thì có. Cậu ấy đang đi khập khiễng kìa.”
Michio mặt đối mặt với Albert, nghiêm giọng nói.
“Cậu muốn gì? Tôi sẽ xem xét kỹ lời đề nghị nếu có những lợi ích xứng đáng.”
“Nghe này, tôi không quan tâm tên thấp kém làm người hầu như cậu. Và tôi không ngu gì để mắc bẫy của đám có tư duy doanh nhân. Cái tôi cần để thoả thuận tôi cũng nói rồi.”-Albert vênh mặt lên nhìn Michio, ánh mắt đầy hăm doạ.
Nhìn ánh mắt đó, Michio thở dài vì biết đối phương không phải kiểu lý lẽ gì.
“Haizz… hiểu rồi! Vậy tôi sẽ đứng ra thay Valeria, được không? Dù gì tôi cũng là bạn cậu ấy, tôi chưa muốn cậu ấy lỡ tay thổi bay cậu đi đâu đó.”
Albert vẫn giữ ánh mắt hăm doạ, lùi ra xa khỏi Michio. Cậu ta thủ thế, đưa thanh kiếm ra trước mặt, gằn giọng hỏi.
“Được thôi! Cầm kiếm lên đi!”
“Oáp… cái đó không cần đâu! Tôi cũng chưa có học kiếm thuật.”
“Đừng coi thường tôi vì cậu mới chỉ thắng tôi có một lần!”
“Biết rồi! Bắt đầu thôi!”
Michio thả lỏng cơ thể, cậu định dùng một kỹ thuật đã học trong sách tuần trước. Trọng tâm người dồn về phía trước, ánh mắt chú tâm nhìn thẳng vào Albert.
Nhận thấy sự tập trung cao độ của Michio, Albert cảm thấy bị đe doạ. Cậu lao lên với một đòn bổ xuống. Tư thế xuất phát rất chuẩn chỉ, thấy rõ rằng kiếm thuật của Albert rất bài bản. Thế nhưng ánh mắt của Michio không hề thay đổi, cứ như thể cậu đoán trước điều gì sẽ xảy ra vậy.
Đường kiếm của Albert đột ngột bẻ hướng. Nó nhắm vào phần xương sườn bên phải đang đầy sơ hở của Michio. Chỉ tiếc rằng, đường kiếm đó dù cố đến mấy cũng không nhanh bằng những cú vung kiếm chơi chơi của Victoria mà Michio né tránh hàng ngày.
Michio bật lên, lao thẳng về phía trước. Cậu dễ dàng tóm lấy cổ tay trái của Albert, đẩy lưỡi kiếm ra ngoài. Albert chưa kịp phản ứng lại, Michio đã cụng thẳng đầu vào mặt cậu ta. Máu mũi tuôn ra, Albert choáng váng. Chỉ như vậy là thời cơ để Michio luồn qua đằng sau cơ thể cậu ta, vòng tay qua cổ làm một cú siết động mạch cảnh mạnh bạo. Albert cố giãy dụa hết sức để thoát ra.
“1… 2… 3… 4… 5…”
Đếm đến 5, Michio nhẹ nhàng thả tay ra. Cơ thể Albert trượt xuống, gục ngã dưới chân Michio. Nhìn qua thôi cũng đủ biết là cậu ta đã bất tỉnh, cơ thể đôi lúc còn giật giật lên vài lần.
“Tôi đã cố cho cậu cơ hội để nói ra lời thỉnh cầu rồi đó. Chẳng lẽ cậu không hiểu ra điều đó?”
Michio ngoảnh mặt đi, tiếp tục bay lên với Valeria và Victoria.
“Xin lỗi đã để các cậu chờ lâu!”
“Michio cũng mạnh phết ha!”
“Tất nhiên rồi! Tớ đã luyện tập rất nhiều mà. Cậu nhìn cách Victoria vui đùa là biết!”
“Tớ sao? Tớ chơi đùa thì sao chứ?”-Victoria ngơ mặt ra.
“Tớ hiểu rồi!”
Valeria và Michio nhìn nhau với ánh mắt đồng cảm, khóe miệng khẽ nhếch lên cười bất lực.
“Nè!!! Hai người lại bỏ mặc bà chị này mà tủm tỉm với nhau nữa rồi!”
Albert sau khi nằm co ro một hồi đã tỉnh lại. Cậu choáng váng đỡ lấy trán mình rồi đứng dậy thêm lần nữa.
Michio nhìn xuống dưới, thở dài.
“Có cần tớ cho cậu ấy “ngủ” lần nữa không?”
“Ưm ưm, cứ cho cậu ấy nhớ đòn hộ tớ!”-Valeria tươi cười rạng rỡ.
Michio nhìn vẻ mặt đó rồi nhìn Albert, không hiểu sao cậu cứ thấy có gì đó sai sai.
‘Sao mình trông giống phản diện thế nhỉ?’
Albert lại nhìn lên lớn tiếng kêu gào.
“Đấu tiếp lần nữa đi! Ta vẫn chưa phân thắng bại đâu!”
“Sao cậu lỳ đòn thế?”
“Ta đây không sợ ngươi! Đừng hòng…”
Một tiếng sau, Albert thâm tím cả mặt mày, người ngợm. Cậu bị đấm đến mức tởn cả ra luôn. Tay chân run rẩy lẩy bẩy như một ông cụ già khú đế. Thanh kiếm giờ như một cây gậy chống xuống đất để cơ thể đứng vững. Xong cậu lỡ run tay, cây kiếm gỗ tả tơi nứt toác và gãy làm đôi. Mất đồ để chống đỡ, cơ thể Albert vô lực mà ngã sõng soài ra đất.
Michio chỉ hơi tê tay chân một chút, người còn không dính lấy một vết xước xác. À không, cậu có sây sát chút ở đầu gối do hạ cánh sai cách hơi nhiều thôi. Cũng bởi Victoria thấy kiểu hạ cánh siêu anh hùng nó ngầu nữa.
Một lần thua có thể do xui rủi chứ cả chục lần thế này thì chỉ có thể là do chênh lệch thực lực mà thôi. Nhìn Albert tàn tạ, nhừ tử nằm bệt dưới đất, thở không ra hơi. Michio lạnh lùng hỏi.
“Nữa không?”
“Dạ, em biết điều rồi ạ! Em xin thua và vái anh làm đại ca.”
Albert quỳ xuống đất, chắp tay cầu xin tha thứ. Nhìn bộ dạng thảm hại đó làm Michio có chút khó hiểu.
‘Rồi cái danh dự cậu ta đâu rồi? Đấm rớt mất rồi à?’
Albert gục xuống, nằm thẳng cẳng dưới đất. Michio vội đỡ lấy cậu ta rồi gọi Valeria.
“Cậu hồi phục cho cậu ấy, được không? Tớ lỡ quá tay!”
“Xin kiếu đi! Cậu ta phiền lắm! Để vậy cho chừa. Mà công nhận cậu quá tay thật, đánh cỡ đó mà lị.”
Valeria nhìn cơ thể bầm dập của Albert mà có chút hơi run run. Victoria thì không mấy làm lạ, Michio cũng hay bị thương kiểu này suốt.
Thấy Albert nằm co ro, giật giật tội nghiệp quá thể, Michio đành lấy một chai thuốc hồi phục ra và rót vào miệng cậu ta một chút. Ngay khi thuốc vừa được nuốt xuống, ma lực nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể để chữa thương. Các vết bầm tím nhanh chóng biến mất, Albert dần dần mở mắt.
“Đại ca Michio ạ?”
“Ờ, tiền đâu?”
Albert ngồi bật dậy, cúi đầu xuống trước mặt Michio, hai tay cung kính lấy đưa tiền.
“Dạ đây ạ!”
“Tốt lắm! Tháng này được bảo kê!”
“Hai cậu làm trò gì dợ?”-Victoria tò mò.
“Này, thôi diễn đi!”-Valeria bực mình.
Michio thôi không bày trò nữa và trả lại tiền. Bỗng có chút để tâm đến chuyện mà Albert sống chết phải nhờ bằng được, Michio gạ lời hỏi.
“Mà cậu có cần gì giúp ở bọn tôi à? Nói đi, nếu trả giá hợp lý thì tôi sẽ xem xét.”
Albert nhìn Michio có chút e dè. Mà đã ăn trận đòn nhớ đời rồi, giờ thì muốn được việc đành phải nghe lời đối phương thôi.
“Em có thể tìm mọi cách để hậu thuẫn đại ca, vậy nên hãy giúp em đánh bại gia tộc của mình. Làm ơn!”
“Đánh bại gia tộc? Tôi tưởng cậu mồ côi?”
“Thực ra thì em đã trốn chạy khỏi gia tộc mình.”
“Được rồi, tớ sẽ đi trả tên này về nơi sản xuất và lấy tiền thưởng.”-Valeria lạnh lùng trói Albert lại bằng ma thuật.
“Từ từ đã! Từ từ đã! Nghe tôi nói hết đi mà!”-Albert dùng hết sức giãy giụa khỏi dây trói chặt trông như con sâu đo.
Michio miễn cưỡng ôm chặt Valeria đang hăng máu vào lòng để kiểm soát. Cô bé bị ôm đột liền đỏ mặt tía tai. Victoria thấy vậy cũng mò lại gần, kéo một tay Michio, khoác qua vai mình.
“Cậu kể tiếp đi!”
“Thực ra, chuyện sẽ chẳng có gì đáng để tâm nếu em chỉ trốn đi. Bởi em cũng không muốn dính dáng đến họ nữa. Nhưng, xui rủi là gia tộc ấy đã sớm tìm ra tung tích nơi này và quyết định sẽ tấn công vào thứ bảy tuần tới.”
“Hoá ra là vậy à? Cậu muốn bảo vệ nhà thờ này cùng với mọi người ư?”
“Ừm, đúng là thế!”
“Vậy tôi sẽ cân nhắc chuyện giúp đỡ. Gia tộc cậu tên gì? Tôi cần chút thông tin để chuẩn bị kế hoạch trước. Lao đầu vào đánh không phải thứ hiệu quả.”
“Gia tộc em… ừm thì… là gia tộc… Morgrave…”
“Hửm!?”
“Gia tộc Morgrave ấy! Cái gia tộc tai tiếng đó, đại ca không biết ư?”
“Chúng ta hủy kèo! Chuyện ai người ấy lo nhé. Đem giao nộp cậu ta thôi!”