Sau một hồi ra sức thương thảo, Michio cũng tỏ lòng thương xót Albert rồi quyết định giúp cậu. Tất nhiên, nếu mọi chuyện đi quá xa, Albert vẫn sẽ bị giao nộp lại cho Morgrave.
“Giờ đại ca cởi dây trói của em ra được chưa?”
“Ừ, được rồi. Mà cậu cần cung cấp thêm thông tin cho tôi về gia tộc của cậu.”-Michio thả dây cho Albert thoát ra.
“Dạ, đại khái là thế nào ạ?”
“Họ có thành viên nào đặc biệt đáng chú ý không? Sức mạnh và chuyên môn tổng thể của họ là gì?”
“Cái đó ạ? Nếu em nhớ không nhầm thì có một gã tên Lucien, thuộc nhánh phụ gia tộc. Gã được nhận vào nhánh chính vì tài năng kiếm thuật vượt trội.”
“Gã đó bỏ qua. Gã chết chắc rồi!”
“Hả? Là sao? Gã mạnh lắm!”
“Mấy bữa trước, tôi có gặp gã và bị gã dọa giết. Xong rồi, một kẻ tự xưng là bề tôi của bất công xuất hiện và ném hắn bay tít đi đâu đó. Pha đó còn sống được thì giờ cũng đang băng bó đầy người ấy chứ. Còn ai khác không?”
“Cái đó thì… em cũng không rõ nữa… các thành viên trong gia tộc ngoài một vài người từ nhánh phụ trèo lên nhánh chính mới rõ về sức mạnh. Nhánh chính cũng rất ít người thể hiện khả năng của mình. Em chỉ biết là đa số các thành viên đều có sở trường trong các loại vũ khí cận chiến như kiếm, rìu, giáo ngắn thôi.”
“Ừ, cảm ơn cậu vì thông tin!”
Michio tháo dây thừng trên trói Albert, nó ngay lập tức biến mất vì là thành phẩm từ ma thuật của Valeria. Cậu có chút bất ngờ vì chuyện đó.
“Biến mất rồi!”
“Hàng tạo ra bằng ma thuật mô phỏng lại mà. Nó sẽ biến mất sau khi không còn mục đích sử dụng. Cậu muốn làm một cái dây thừng không biến mất thì cần có nguyên liệu và dùng ma thuật để định hình nó lại.”
“Vậy hả? Tớ sẽ ghi nhớ điều này.”
Albert được tự do, ngay lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin Michio.
“Liệu đại ca có thể giúp em mạnh lên không?”
“Không, tôi chịu!”-Michio lắc đầu từ chối.
“Hả? Dứt khoát thế!?”-Albert hơi ngớ người.
“Hiện tại, tôi mù tịt về việc sử dụng vũ khí. Chuyên môn hiện tại chỉ là võ thuật tay chân. Nhờ tôi làm huấn luyện cậu về võ thuật thì làm sao kịp được. Còn kiếm thuật thì tôi chịu chết.”
“Ê, cái đó giao cho tớ, được không?”-Victoria lay người Michio thu hút chú ý.
“Không, cậu thì nguy hiểm quá! Lỡ tay cái thì Albert ngỏm luôn đấy.”
“Cậu ấy là chị gái song sinh của Valeria à? Bộ cậu biết kiếm thuật ư?”-Albert có chút mừng rỡ.
“Đừng! Tuyệt đối không! Quá nguy hiểm! Cậu không thể lường trước kiếm thuật của Victoria đâu. Gãy xương nát người như chơi đấy. Mà như vậy thì làm gì có hiệu quả luyện tập.”
“Nè, tớ sẽ nhẹ tay mà! Cậu cho tớ huấn luyện cậu ấy đi!”-Victoria vòng tay qua eo, ôm chặt Michio, giọng điệu nài nỉ.
“Hay cho em thử đi, đại ca! Em nghĩ mình làm được đó.”
“Không là không! Victoria từng chặt đứt một vài cây gỗ lớn cách xa cả trăm mét chỉ bằng kiếm khí đó. Chị Clara còn rén nữa là cậu.”
Bỗng Michio nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt liền trở nên vui vẻ.
“Đúng là có cách rồi! Nhờ chị Clara là được mà. Cậu có thể học kiếm thuật từ chị ấy.”
“Ờ thì… cái đó…”
Albert đột nhiên đỏ mặt, e thẹn. Cái vẻ khúm núm đột ngột đó làm Michio nhận ra điều gì đó không ổn. Mà chỉ cần nhìn sơ qua thôi, đứa ngốc như Victoria cũng biết trường hợp này hơi khó thực hiện.
“Thực ra… tập với chị Clara làm em hơi mất tập trung chút xíu…”
“Tại sao thế?”-Michio nheo mắt dè chừng câu trả lời.
“Tên này ấy, lúc nào cũng thách đấu với tớ để chứng tỏ bản thân mạnh mẽ. Thực ra là muốn ra oai với chị Clara đó!”-Valeria chỉ thẳng mặt Albert chỉ trích.
“Khoan! Sao cậu biết chuyện này?”
“Nhìn mặt bà chị ngốc của tôi xem, nhìn qua vẻ khúm núm của cậu là dần đoán ra chuyện này rồi. Huống chi tôi đã ở đây hơn 1 năm. Bộ cậu nghĩ tôi ngốc xít chắc?”
“Đừng có nói chuyện này với ai khác trong nhà thờ đó! Làm ơn đấy!”
“Cái đó ai cũng biết rồi!”
“Hả!!!!??”
Michio nhìn Albert chán nản chẳng biết nên nói gì thêm. Nếu như cả Clara cũng không phải cách hữu hiệu thì việc chiến đấu với gia tộc Morgrave sắp tới chỉ có 4 người là làm được.
‘Hoặc không? Mình còn có nhiều cách nữa cơ mà.’
Michio đặt tay lên vai Valeria làm cô bé giật mình. Cậu vui vẻ nói.
“Chúng ta có thể làm thuốc súng nữa đó. Như vậy thì tăng cao khả năng đối phó rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Ý tớ là súng đấy! Trong sách về năng lượng có nhắc qua về khái niệm cháy nổ nhớ chứ? Chúng ta có thể tạo ra thứ gọi là vũ khí nóng.”
“Ể? Cái đó không hữu hiệu đâu! Súng thường phải nạp đạn bằng cách đổ thuốc vào nòng cho mỗi phát bắn. Như vậy thì cậu chỉ bắn được một phát là hết đát. Phát đó mà đối phương né được thì toang.”
“Cái đó không phải ý tớ! Tớ định làm súng thay đạn theo băng cơ.”
“Nó là gì thế?”
“Một loại súng nhỏ gọn gọi là súng lục bán tự động, phần tay cầm của súng là nơi để đẩy băng đạn chứa khoảng 10 đến 15 viên đạn vào. Mỗi lần bóp cò là bắn được một viên ấy.”
“Wow! Nghe có vẻ đỉnh phết! Vậy chúng ta làm thử đi.”
Michio đánh mắt nhìn sang Albert, mỉm cười đầy trìu mến.
“Dạ, đại ca có gì muốn nói ư?”
“Chẳng là chúng tôi không biết cần bao nhiêu tiền để chuẩn bị nguyên liệu cũng như nơi có thể mua chúng.”
“Cái đó, đại ca cứ để em! Em vẫn còn khá nhiều tiền chôm được từ lúc chạy khỏi gia tộc. Ở nhà thờ, em chẳng tiêu xài đồng nào mà. Còn về nơi mua nguyên liệu, em cũng biết rõ khu vực này.”
Nói rồi, Albert dúi vào tay Michio một xấp tiền lớn. Victoria nhìn cách Michio nhận tiền mà đầy phán xét.
‘Rõ bọn mình ở dinh thự, ăn đồ ngon, sống xa hoa mà sao cậu ấy lại có kiểu tham tiền hèn mọn này nhỉ?’
Cảm nhận được ánh nhìn của Victoria, Michio chỉ gãi đầu cười cho qua chuyện.
“Vậy chúng ta sẽ phân chia thế này đi. Hiện tại, có bốn người có khả năng chiến đấu là tớ, Valeria, Victoria và Clara. Còn Albert, cậu sẽ có trọng trách di tản những đứa trẻ từ nhà thờ và cha xứ Vesperis đi nơi nào đó an toàn. Bởi tớ là người yếu nhất so với ba người còn lại, tớ cũng sẽ chế tạo một khẩu súng lục như một quân át chủ bài.”
“Có chuyện gì vậy ạ? Chiến đấu? Nơi an toàn?”
Từ sau lưng Valeria, Grace thò mặt ra tò mò hỏi. Sự xuất hiện của cô bé làm cả bọn giật mình hoảng hốt. Bằng chất giọng đầy ngọt ngào, ngây thơ, cô bé tò mò hỏi.
“Mọi người bàn gì vậy? Chơi bời ạ?”
“Đúng đúng! Bọn chị bàn kế hoạch đi chơi đó.”-Valeria mỉm cười, khẽ bịt tai Grace lại rồi đẩy cô bé đi.
“Chơi gì vậy ạ? Cho em tham gia cùng, được không?”
“Không được! Em còn nhỏ tuổi quá!”
“A! Chị lại nói thế rồi! Mọi người hơn em có một tuổi thôi đó! Bất công quá! Mọi người cố gạt em ra ngoài thì có.”
Grace phồng má hờn dỗi, Valeria cầm tay cô bé kéo đi chỗ khác để cả bọn bàn tiếp kế hoạch. Thế nhưng, Grace vẫn cố quay lại nói.
“Đúng rồi! Có ai ở đây biết phép an thần không? Em thấy chị Clara lại lên cơn gì đó rồi đấy ạ. Bình thường cha xứ có thể giúp chị ấy bình phục nhưng lần này tệ lắm. Sắc mặt của cha Vesperis cũng không ổn lắm đâu.”
Michio nghe thấy vậy thì ngay lập tức chạy về phía nhà thờ. Cậu đoán rằng Clara lại lên cơn động kinh do sang chấn tâm lý. Thế nhưng, một linh cảm xấu cũng le lói trong lòng Michio.
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Michio, Albert cũng tính đuổi theo nhưng bị Victoria ngăn lại.
“Cậu ấy biết cách giải quyết vấn đề. Không cẩn thận, cậu có thể là vật cản đấy.”
“Nhưng… liệu đại ca…”
“Tuy chỉ là linh cảm thôi, cậu không nên đến đó. Hãy tin vào Michio!”
Ánh mắt Victoria đầy sự nghiêm túc khiến Albert cũng đành làm theo. Dù trong thâm tâm, cậu ta vẫn đầy sự lo lắng nhưng biết làm sao đây? Cơn động kinh của Clara, cậu hoàn toàn không hề hiểu nó là gì cả.
Michio đến gần nhà thờ, tiếng khóc thút thít đôi lúc gào thét lên ngay lập tức khiến cậu biết vị trí của Clara. Cô đang ở trong căn phòng ngủ. Vesperis ngồi bên ngoài với vẻ mặt thất thần, suy sụp. Ông thở không ra hơi nữa, ánh mắt thì đầy sự cay đắng. Michio vội lao vào phòng, Vesperis vội vàng ôm chân, ngăn không cho cậu vào phòng.
“Cháu không được vào! Nguy hiểm lắm!”
“Clara đang lên cơn do sang trấn tâm lý! Cháu biết cách để xử lý chuyện này!”
“Không được! Lần này nặng đến mức ta không biết giải quyết thế nào nữa! Cháu vào đó rất nguy hiểm!”
Vesperis dùng hết sức giữ chân Michio lại. Thấy sự quyết liệt ngăn cản đó cùng tiếng gào khóc của Clara bên trong. Michio bỗng cảm thấy tức giận đến tột độ.
“Vậy thì bỏ mặc chị ấy một mình à? Bác làm cha kiểu gì vậy?”
Nghe những lời đó, Vesperis bật khóc. Ông thả chân Michio cho cậu bước vào trong. Vừa mở cửa, đập vào mắt Michio là vẻ mặt gây kinh hoàng của Clara. Cô đập phá căn phòng cũng thật khủng khiếp. Chăn gối ném tứ tung khắp nơi, bàn ghế cũng đập nát bấy. Giờ cô đang ngồi trên khép nép gần cạnh giường, quấn chăn quanh người và gục mặt vào đầu gối khóc nức nở. Khóc một lúc, cô lại nghiến răng vẻ đầy cay hận.
“Chị Clara à? Em là Michio đây!”
“Bọn khốn Morgrave! Lũ khốn đó đã giết Julian và Elise!”
Michio đứng sững lại trong sự bàng hoàng. Cậu nhìn vào ánh mắt vô hồn của Clara và dần hiểu ra mọi chuyện.
“Mình sẽ tàn sát lũ khốn đó từng tên từng tên một khi chúng vác bản mặt chúng tới đây! Giết sạch không để một mống nào có cơ hội trở về!”
Sự phẫn nộ và hận thù trong lời nói của Clara làm Michio lạnh gáy. Cậu giờ lại có chút đắn đo trước hoàn cảnh này. Một cái gối bay thẳng về phía Michio, làm cậu bất ngờ nhưng vẫn kịp né tránh.
“Lũ khốn đó! Mình không thể chịu ý nghĩ tàn sát bằng được lũ khốn đó!”
Clara nắm chặt mái tóc dài của cô rồi giật mạnh. Đầu cô đập mạnh vào chính đầu gối mình. Michio vội vã đến cầm lấy cổ tay ngăn cô tự làm tổn thương mình thêm. Clara nhanh chóng đẩy cánh tay đó ra, toan tung nắm đấm nhưng kịp nhận ra Michio.
“Thở đều lại đi! Chị cần ổn định lại hơi thở từng chút từng chút một!”
Michio ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy người Clara. Cậu xoa dịu lấy cơ thể đang run bần bật lên của cô. Nhẹ nhàng đỡ người Clara nằm xuống giường.
“Chị bình tĩnh lại đã nào! Yên tâm đi! Ở đây an toàn mà!”
Dù hơi run tay, Michio vẫn cố hết sức để giúp Clara ổn định trở lại. Cậu liếc mắt nhìn. Quần áo trên người Clara tả tơi, gần như là đang khoả thân. Trên tấm ga trải giường có một vết loang lớn ướt đẫm. Michio chỉ thầm nghĩ đó là nước mắt nên không chú tâm. Để đỡ người Clara xuống, cậu chống tay lên vết thấm nước đó để nó dính vào tay mình.
“Lúc khốn đó! Lũ khốn Morgrave…”
“Không có chúng ở đây đâu. Chị an toàn mà.”
“Có… có ai ở đây không?”
“Có đây. Đang nắm lấy tay chị này.”
Michio đặt bàn tay của Clara và lòng bàn tay mình, hơi ấm từ lòng bàn tay cậu lan ra, dần xoa dịu cơn phẫn nộ. Cô nằm trên giường, mắt vẫn tiếp tục rơi lệ, miệng vẫn lẩm bẩm những điều gì đó tồi tệ. Michio vẫn cố gắng dịu dàng an ủi Clara. Rồi dần dần, cơn mệt mỏi ập đến. Không khí yên bình Michio tạo ra trong phòng dần dần xoa dịu sự căng thẳng của Clara. Cậu không rời đi. Cứ ở đó nắm lấy tay cô. Thời gian trôi đi. Có lẽ Clara đã ngủ thiếp đi sau nửa tiếng. Michio vẫn cứ ngồi nắm lấy đôi bàn tay cô. Tầm hơn một tiếng, khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn. Michio mới quan sát kỹ càng xung quanh.
Nhìn ở phía góc phòng, một mẩu giấy bị vo lại. Michio cố vươn người ra với lấy nó. Cậu dùng chân gạt mẩu giấy lăn về phía mình. Do tay phải vẫn đang nắm tay Clara, cậu đành dùng miệng và tay trái để gỡ mẩu giấy ra. Vừa mở ra thì đã bàng hoàng vì nội dung bên trong.
*Tao là người đại diện cho gia tộc Morgrave. Tao biết Albert đang ở chỗ mày. Bọn tao sẽ tới nhà thờ Calthorn vào tuần tới. Nếu mày không muốn số phận mày, bố mày, cả đám trẻ nhà thờ như thằng bạn trai và mẹ mày thì liệu hồn giao nộp thằng nhóc.*
Cuối bức thư có ký tên của một thành viên trong gia tộc-Cain von Morgrave. Cái gây sốc ở bức thư là nó có vết máu, một mảng da người sót lại và vài cái móng tay bị nhổ ra. Cảm giác kinh tởm lan toả trong tâm trí Michio. Cậu gấp bức thư lại và giấu nó vào túi quần.
Thấy Clara đã ngủ rất sâu, Michio mới khẽ khàng rút tay phải ra. Chân cậu đột ngột tê tái do ngồi xổm quá lâu. Michio chống tay vào cái bàn cạnh giường để lấy điểm tựa đứng dậy. Tay trái cậu chạm vào một vật gì đó đặt trên bàn. Michio nhận ra nó giống một khúc xương đốt sống cổ mà mình đã từng nhìn qua sách ảnh.
Mọi thứ yên ắng, Michio bước ra khỏi phòng với tâm trạng nặng nề. Vesperis đã sớm rời khỏi đây để đi đâu đó. Cậu chẳng bận tâm lắm về ông ấy vì đang mải suy nghĩ về những thứ mà mình vừa chứng kiến. Michio vừa đi, vừa để tay trái che miệng, thầm cảm thấy chút kinh tởm cái gia tộc Morgrave kia. Bỗng cậu ngửi thấy một mùi kỳ lạ từ tay mình, nó hơi khai khai, tanh tanh. Cái mùi kỳ quặc trên tay làm cậu vội chạy đi rửa ngay lập tức.
‘Bộ nãy mình chạm vào đâu à mà có mùi này vậy? À đúng rồi, nó có thoang thoảng khi nãy, chỉ là mình không chú tâm đến. Mà mùi này quen ghê! Hình như mình đã ngửi ở đâu đó rồi?’
Michio vội vỗ hai má mình mấy cái để không suy nghĩ về điều đó. Nhưng rồi tâm trí vẫn nhớ lại làm cậu rùng mình.
‘Mà để chị ấy nằm với đống mùi đó có sao không nhỉ? Mà chắc mũi cũng quen với mùi rồi.’
Sau cơn lôi đình vừa rồi của Clara, đám trẻ trong nhà thờ đã bị dọa cho hoảng sợ. Vesperis dù có kiệt sức nhưng vẫn cố để đi trấn tĩnh chúng. Sau khi Michio vào phòng giúp Clara bình tĩnh trở lại, ông cũng thở phào nhẹ lòng phần nào đó. Còn đám nhóc ở nhà thờ, chúng đều rất hoang mang và lo lắng. Một phần vì sợ những lời nói đầy căm phẫn của Clara, phần khác vì lo lắng cho cô-người chị mà chúng hết mực yêu quý.
Michio bước ra khỏi nhà thờ với vẻ mặt đầy mệt mỏi, nặng trĩu. Mặt nhăn lại, răng cắn chặt lấy đôi môi mềm. Nhìn cái cách gào thét và quằn quại của Clara, cậu quyết định sẽ không lôi cô vào cuộc chiến sắp tới.
‘Giờ thì sức chiến đấu lại phải phụ thuộc vào Victoria và Valeria rồi. Liệu còn có ai không? Chú Bellator và cô Eldoria thì không được biết vụ này, sẽ gây rắc rối cho họ mất. Còn ai nữa giờ?’
Đang mải suy nghĩ, Michio không để ý đám trẻ đã đến bao vây xung quanh mình. Chúng hỏi tới tấp.
“Này, chị Clara đã ổn chưa vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Chúng tớ có thể giúp gì chị ấy không?”
“Bộ chị ấy bị đau ở đâu à?”
“Do tà thuật ám lên chị ấy đúng không?”
Nhiều câu hỏi cùng lúc khiến Michio có chút rối ren. Cậu xua tay ra hiệu mọi chuyện đã ổn. Thế nhưng, đám trẻ vẫn lo lắng không thôi. Nét mặt bất an của chúng hướng về phía Michio, cậu là người duy nhất hiểu điều gì đã xảy ra với Clara. Bởi vậy, cậu cũng rất đắn đo.
“Mọi người! Bình tĩnh nghe tôi nói đây! Chuyện này rất quan trọng! Kể cả với Clara và mọi người!”
Michio nghiêm giọng nói lớn khiến đám đông xôn xao ngừng lời bàn tán, cùng nhau nhìn về phía cậu như mong chờ một giải pháp giúp đỡ Clara.
“Thứ bảy tuần tới, có một gia tộc tàn ác tên Morgrave sẽ tới đây. Chúng là nguyên nhân khiến Clara ra nông nỗi này. Tôi yêu cầu mọi người trong nhà thờ hãy đi lánh nạn vào ngày hôm đó.”
Cậu đưa bức thư cảnh báo của gia tộc Morgrave gửi cho Clara để làm bằng chứng xác thực trước đám đông. Vesperis vừa thấy nó liền vội vàng ngăn lại.
“Không được cho bọn nhỏ xem! Cháu định…”
“Bác định giấu ư? Ổn không đó? Nếu mọi người không biết chuyện này và rời đi sớm thì chắc chắn tuần sau sẽ có người chết. Không khéo là thành thảm sát đấy.”
“Nhưng…”
“Nhưng nhị gì nữa? Cháu đã từng chạm trán với một thành viên trong gia tộc của chúng. Cháu chắc chắn bọn chúng sẽ không nương tay cho trẻ em đâu.”
Vesperis dù không cam lòng nhưng sự thật đó không thể chối cãi. Ông đành ngồi xuống trong sự bất lực, vẻ mặt đầy sầu não.
Những đứa trẻ yên lặng nhìn nhau rồi bắt đầu ồn ào bàn luận. Một trong số đó tiến lên hỏi Michio.
“Liệu chúng mình có giúp gì được hôm đó không?”
“Tìm một nơi lánh nạn và trú ẩn cho đến khi bọn tôi đón mọi người về.”
Một cậu con trai trong đám tiến lên về phía trước. Vẻ mặt cậu đầy nghiêm túc, tay thậm chí còn nắm chặt lại, ánh mắt tỏ rõ sự phẫn nộ.
“Cho tôi tham chiến đi! Tôi cũng biết cách chiến đấu!”
Đám trẻ lập tức nhốn nháo, ai ai cũng hò hét.
“Tôi cũng vậy!”
“Cho tôi tham gia nữa!”
“Tôi cũng muốn giúp chị Clara!”
Michio lạnh lùng nhìn mọi người. Giữ yên lặng một hồi lâu, đợi cho đám đông hò hét nghĩa khí xong xuôi. Rồi khi cả đám trẻ đều gật đầu với nhau, cậu mới phá đi cái ảo tưởng đó.
“Vậy mọi người nghĩ chỉ với chút khả năng chiến đấu là ổn sao? Đó là một gia tộc lớn đấy. Chúng sẽ có đủ sức mạnh để nghiền nát mọi người như một con kiến.”
“Cậu nói gì vậy? Đừng khinh thường bọn tôi!”
“Ở đây đã có ai từng đánh nhau với Valeria chưa? Kể cả một trận chiến một đối một hoặc tất cả hợp lực, có ai thắng không?”
Lúc này, cả đám trẻ mới băn khoăn nhìn nhau. Đúng là ở đây chưa hề có một ai dám đối đầu với Valeria thực sự cả.
“Chưa đúng không? Và Valeria thì luôn bị Victoria đánh bại, Victoria lại luôn bị Clara đánh bại. Ấy vậy mà chị Clara mạnh mẽ đó lại thua cuộc trước gia tộc Morgrave để rồi tổn thương như vậy. Giờ thì biết sự chênh lệch chưa?”
Lúc này, không hề còn chút khí thế nào cả. Tất cả chỉ còn là sự sợ hãi, lo lắng. Để làm dịu bầu không khí đó, Michio dùng một chất giọng ấm áp nói với tất cả.
“Vậy nên, cách tốt nhất bây giờ là đi lánh nạn. Mọi người là những người rất quan trọng với Clara. Tôi đã từng thấy chị ấy đọc những cuốn truyện cổ tích ở dinh thự Soluna với vẻ mặt đầy hạnh phúc. Chị ấy nói rằng đó là vì mong muốn được ngồi cùng mọi người ở đây và kể những câu chuyện đó. Vậy giờ mọi người muốn để chị ấy một lần nữa mất đi những điều quan trọng với mình sao?”
Những đứa trẻ cảm thấy xúc động sau khi nghe những lời đó. Bắt đầu có tiếng sụt sùi cùng những giọt nước mắt rơi. Michio mỉm cười thầm, cúi đầu trước đám đông, vẻ mặt đầy cầu khẩn.
“Mọi người làm ơn hãy lo lắng cho mạng sống của mình vì chị Clara! Hãy nghe lời tôi đi lánh nạn vào thứ bảy tuần tới!”
Đám trẻ đó gật gù đồng ý. Ánh mắt Vesperis vẫn đầy bất an. Và ngay cả Michio cũng thế, chẳng có gì đảm bảo cho mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp vào tuần tới. Chỉ là, cậu đang tự tin vào hai người bạn mới quen của mình.
Sau khi bàn bạc về chuyện đi lánh nạn, mọi người đã thống nhất về việc đi đến một ngôi làng gần đó trong ít hôm. Michio ra ngoài nhà thờ và đi tìm Albert. Cậu bỗng có chút bất ngờ khi thấy cậu bạn kia đang luyện tập thể chất bằng những bài tập vung kiếm, chạy bộ, nhảy cóc.
Victoria đứng ở đó đếm hiệu lệnh cho Albert rèn luyện. Cô bé không trực tiếp tham gia mà chỉ đứng ngoài hỗ trợ. Đôi khi còn dạy cậu ta một chút kiếm kỹ của bản thân.
Về phía Valeria, cô bé đang dạy cho Grace về những loại ma thuật hỗ trợ như hồi phục và cường hoá cơ thể. Grace rất chăm chú lắng nghe nó và thuần thục khá nhanh. Những loại ma khí thuật cơ bản luôn dễ dàng để học tập với chỉ một chút tài năng nhưng nếu biết tận dụng thì nó cũng rất mạnh. Valeria là người hiểu rõ điều đó. Việc dạy Grace là đúng chuyên môn của cô bé rồi.
Michio đứng quan sát một lúc. Cậu nhận ra có vẻ như bản thân không phải là người duy nhất lo lắng rồi.
“Mấy cậu! Cho tớ tham gia cùng với nào!”
“Đợi cậu mãi đó! Chị Clara thế nào rồi? Cậu nhờ chị ấy tham chiến, được không?”-Victoria hào hứng vẫy tay gọi Michio.
Michio đứng sững lại, mặt cúi gằm xuống vẻ chán chẳng buồn nói.
“Tin xấu đây! Chị ấy sẽ không thể tham gia được. Bởi chị ấy mà thấy đám Morgrave là lên cơn động kinh đó.”
“Là sao?”
Michio tường thuật lại tất cả những gì Clara đã nói trong cơn cuồng dại. Dường như hiểu được phần nào nỗi đau ấy, đám trẻ lặng im, trong lòng đầy thương xót. Bầu không khí trĩu xuống nặng nề trong sự im ắng thoáng chốc. Bởi ngay sau đó, cả bọn phải lấy lại tinh thần.
“Vậy trận chiến lần này không chỉ vì mỗi chúng ta mà còn là vì cả chị ấy nữa, được không?”-Albert nghiêm túc hỏi.
“Chúng ta? Ngay từ đầu rắc rối là do cậu bỏ trốn đó!”-Valeria bắt bẻ.
“Ừm thì… tôi xin lỗi!”
“Thôi đừng để ý chuyện vặt vãnh đó nữa! Chúng ta nên tập trung vào chuyện sắp tới đi. Michio tính kế thế nào rồi?”-Victoria đặt tay lên vai của Albert, dịu dàng an ủi.
Khuôn mặt của Michio vẫn cúi xuống từ nãy đến giờ. Cậu không hiểu sao bên trong mình cũng có cảm giác đó. Một cảm giác hận thù sâu sắc với gia tộc Morgrave.
‘Thế quái nào? Đây là vì mình tức giận khi thấy Clara bị tổn thương hay do chính mình đang cảm thấy điều tương tự Clara?’
Một sự liên kết khó tả len lỏi, luồn lách qua trái tim và bộ não. Nó trói chặt vào tận nơi sâu thẳm nhất của linh hồn. Michio hận. Hận đến tận xương tủy. Hận những kẻ còn chưa từng gặp mặt. Cậu bối rối. Cái cảm giác như có những sợi chỉ lạ kỳ dẫn lối cho những cảm xúc của Clara vào trong cậu.
‘Đây là lần đầu tiên ư? Không! Là lần mãnh liệt nhất!’
Victoria thấy Michio bất động không trả lời liền tiến đến và nhẹ lay người cậu. Chợt nhìn vào ánh mắt vô hồn cùng khuôn mặt sặc mùi sát khí, cô bé giật mình hoảng hốt.
Michio ngước mắt lên nhìn, Victoria ngay lập tức lùi ra xa. Valeria cũng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt ghê rợn với ánh mắt như muốn thiêu sống ai đó ấy. Grace và Albert cũng bị dọa cho sợ hãi lùi lại. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lên tận từng đốt sống cổ và truyền thẳng vào xương sọ khiến bộ não cũng phải thoáng rùng mình.
“Cậu ổn không thế, Michio?”
“Ổn? Ừ, rất ổn luôn!”
“Sao mặt trông đáng sợ thế? Tớ lỡ làm gì sai ư?”
“Không phải lỗi tại cậu đâu, Victoria!”
Michio bất giác cười khúc khích. Tiếng cười bỗng tiếng nghẹn lại. Rồi cậu rơi nước mắt.
“Lỗi tại lũ Morgrave! Tôi sẽ tàn sát hết tất thảy chúng!”
“Nè, cậu thực sự không ổn đó!”
“Ổn!? Rất ổn luôn nè! Cậu nhìn tớ xem! Không ổn chỗ nào chứ?”
Michio tiến sát lại gần, nâng cằm Victoria lên, ép cô bé nhìn thẳng vào ánh mắt man rợ của mình. Victoria có chút hoang mang, cố gắng quay đầu đi nhưng Michio lại bóp chặt hai má, bắt cô bé phải nhìn thẳng.
“Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ! Đây chính là nỗi hận của tớ dành cho đám khốn kiếp đó!”
“Cậu kỳ quặc quá! Cậu lại kỳ lạ nữa rồi! Trở lại bình thường đi mà! Trả lại Michio thường ngày cho tớ đi!”
Victoria bắt đầu rưng rưng nước mắt, Michio chợt bừng tỉnh lại. Cậu vội thả tay ra khỏi má Victoria. Nhìn vào đôi tay đang run lên bần bật của mình, Michio có chút bất an.
‘Thế này là sao? Lần trước với Victoria và Valeria luôn là sự ấm áp mà. Nguyên do là gì?’
Nhìn khuôn mặt sắp khóc oà lên tới nơi của Victoria, Michio bất giác đặt tay lên má cô bé. Ngón cái cậu khẽ chạm và lau đi những giọt nước mắt. Victoria bỗng chững lại, ngừng khóc.
“Quả nhiên là nước mắt có tác dụng với cậu ha!”
“Haizz, cậu thật là…”-Michio thở dài, mỉm cười nhìn Victoria.
Valeria lại gần, dùng tay gõ vào đầu Michio một cái thật mạnh khiến cậu choáng váng.
“Sao tự nhiên lại đánh tớ?”
“Tớ tưởng đầu cậu bị chập đoạn nào?”
“Đó không phải cách để chữa bệnh chập mạch đâu!”
“Mà rốt cuộc cậu bị sao thế? Tự nhiên hằm hằm sát khí.”
“Tớ cũng chịu! Chẳng biết tại sao nhưng hình như điều này có liên quan đến chị Clara.”
“Chị Clara ư? Bộ chị ấy đã làm gì cậu sao?”
“Không phải! Là điều gì đó làm tớ có khả năng cảm thấy những gì chị ấy cảm thấy cơ.”
“Bộ cậu cũng có phước lành ư?”
“Không thể nào! Cái này chẳng hề đặc biệt gì cả. Cũng không mạnh mẽ nữa. Phước lành gì chứ? Giống một loại phù phép thì đúng hơn.”
“Phước lành không nhất thiết phải mạnh đâu. Nó giống một loại thiên phú trời ban hơn. Nguồn gốc của nó bắt nguồn từ vương quốc Regisfel. Có khi nào cậu có gốc gác ở đó không?”
Michio chợt bàng hoàng nhận ra điều gì đó. Cậu nhớ lại một mảnh ký ức của mình. Bàn tay run rẩy. Cổ họng như nghẹn lại. Đầu gối trùng xuống như thể sắp ngã. Nhìn lên đôi bàn tay mình, Michio cắn chặt môi.
“Tuyệt đối không phải như thế!”
Valeria đặt tay trái lên má Michio, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bằng tay phải.
“Đừng có chối bỏ phước lành của mình! Cậu nên chấp nhận nó như một phần của bản thân.”
“Ý mình không phải…”
“Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đến Regisfel. Lúc đó, cậu sẽ có thể tìm về nguồn cội của mình. Khắc cậu sẽ hiểu nó mà thôi!”
“Đã bảo không…”
Valeria nhẹ nhàng lấy tay che miệng Michio lại. Cô bé mỉm cười dịu dàng với cậu nhóc.
‘Làm ơn nghe tôi nói đi mà, đồ ngốc! Tôi vừa nhớ ra một vài thứ rất quan trọng đấy.’
Nhìn Valeria đang cao hứng an ủi mình, Michio chỉ đành thở dài.
‘Thôi thì đợi khi nào khác rồi nói chuyện này sau chưa có muộn.’
Nghĩ rồi, cậu nhìn lên khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của Valeria. Không hiểu sao thấy ghen ghét. Cô bé lấy tay che miệng cậu từ nãy đến giờ mà chưa thả ra. Michio lè lưỡi liếm luôn lòng bàn tay Valeria khiến cô bé rùng mình giật tay lại.
“Cậu làm gì thế?”
“Được rồi! Chúng ta bắt tay vào thực hiện kế hoạch thôi!”
Victoria thấy Michio đã lấy lại tinh thần liền vui vẻ ôm lấy eo cậu từ phía sau. Mỗi bước Michio đi, cô bé cũng lẽo đẽo bước theo trong khi tay vẫn ôm chặt bụng, mặt vẫn áp sát lưng cậu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Michio quay lại hỏi Albert.
“Từ đây đến bìa rừng của khu rừng ma ám là bao xa vậy?”
“Chắc đâu đó tầm 1 cây số thôi, cậu định đến đó làm gì vậy?”
“Ở đó, tớ có hai người bạn rất mạnh luôn đó.”
Nhận ra Michio đang nói đến ai, Victoria đột nhiên cảm thấy hơi ren rén. Cô bé hỏi với giọng hơi lo lắng.
“Chẳng lẽ, cậu định gọi họ?”
“Chuẩn rồi! Thánh thú và thần rừng sẽ giúp ta vụ này.”
“Hả??? Tớ không muốn đâu!”
“Chúng ta cần sức mạnh mà, phải tận dụng hết chứ?”
“Nhưng, thánh thú đấm tớ đau lắm, còn suýt bóp nát đầu tớ cơ.”
“Cái đó do cậu mà. Đi thôi!”
Victoria dù vẫn hơi sờ sợ thánh thú sau vụ lần trước nhưng cũng biết không ngăn nổi Michio một khi cậu đã quyết định. Cô bé chỉ đành tỏ ra mình không cam tâm bằng cách vòng tay qua cổ Michio rồi nhảy lên quặp chân quanh eo bắt cậu cõng đi.
Michio nhìn lên trời với ánh mắt đầy bất lực. Cậu đặt tay đỡ lấy đùi Victoria rồi nhẹ nhàng đẩy lưng, hất mông cô bé lên cao một chút cho thoải mái rồi cõng đi.
“Bộ anh ấy lúc nào cũng phải làm thế à, chị Valeria?”-Grace tò mò hỏi.
“Có lẽ thế?”
“Chị đã thử được anh ấy cõng trên lưng như vậy bao giờ chưa?”
“Chưa đâu, chị cũng không định làm thế.”
Nói là vậy nhưng ánh mắt Valeria vẫn bày ra chút thèm thuồng cái sự thân thiết kia. Michio bất giác cảm nhận được điều đó liền quay lại hỏi.
“Muốn thử không? Phía trước còn trống nè!”
Michio chỉ tay vào bụng, biểu cảm và giọng điệu đầy sự trêu chọc. Tưởng tượng đến cảnh mình bám phía trước người Michio như một con gấu Koala, Valeria chỉ cười khẩy một cái.
“Cậu muốn đó nhé!”
“À không, khoan đã! Đùa xíu thôi!”
Valeria lao đến rồi bám chặt lấy phía trước Michio. Chân cô bé vòng ra sau quặp lấy lưng Victoria. Tay thì vòng qua sau cổ, ôm chặt để bản thân không rơi xuống. Valeria cố áp sát người, bám chặt lấy Michio.
“Em cũng định tham gia cùng với chị à?”-Victoria vui cười.
“Không đâu, chỉ là cậu ấy thách em thôi!”-Valeria nhếch mép cười đểu.
“Vướng quá không di chuyển được!”-Michio nhăn mặt, hơi chút khó chịu.
Đứng ở bên ngoài nhìn, Albert thầm cảm phục.
‘Đại ca khoẻ thật! Hai người bám lên mà không thấy có vẻ gì là nặng nề luôn.’
Grace ngây thơ, nghiêng đầu nhìn cảnh Valeria và Victoria cùng nhau bám lên người Michio thầm tưởng tượng.
‘Hai chị ấy trông giống vượn đu cây quá ha!’
Michio cố gắng di chuyển, cậu cố hết sức để ngóc đầu lên nhìn đường phía trước mà bước đi. Mỗi khi bước đi, lưng phải cố thẳng lên để cho cơ thể không đổ thẳng về phía trước. Valeria ghì chặt phía trước, Victoria đè nặng phía sau làm mỗi bước đều như một bài tập thể lực. Michio gồng cứng người, gằn giọng lại gọi Albert.
“Mau dẫn đường tôi đi! Cậu còn đứng đó làm gì?”
“Haha! Đại ca trông cực quá ha!”-Albert vội chạy lên trước nhưng cũng không quên trêu ghẹo Michio.
Sau nửa tiếng, cả nhóm đã đến gần bìa rừng. Victoria và Valeria vội buông khỏi người Michio khi thấy khu rừng. Vừa được giải thoát, Michio đã khuỵu gối xuống, mắt trợn trừng, cơ thể run run, thở hắt không ra hơi.
“Nghỉ tý! Mệt quá!”
“Gì yếu vậy? Bọn tớ còn khỏe như vâm đây! Đi có tí ti đường mà đã…”-Valeria nhếch mép khích tướng.
“Cậu ác ôn vừa thôi, Valeria! Cậu có phải đi bước nào đâu?”
Michio nằm vật vã ra đất. Cậu đặt tay lên lồng ngực, cố lần tìm chiếc vòng cổ thần rừng trao tặng. Thấy tim mình nhảy tưng tưng như vũ công trong lễ hội, cậu bật ra một hơi thở từ miệng trong sự mệt mỏi.
‘Mấy cậu ấy tổng có tầm 65kg chứ mấy, chỉ nặng hơn mình chút xíu mà mệt rã rời vậy? Mà khoan, sao mình lại thấy lại thấy bị Valeria kéo về phía trước nặng hơn rất nhiều việc Victoria đè sau lưng nhỉ?’
Michio ngóc đầu lên nhìn Valeria, ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô bé ấy đang lủi thủi, giấu diếm việc giải trừ ma thuật tăng trọng lượng cơ thể. Michio cay cú cắn môi nhưng cũng chẳng làm gì được.
Sau khi hồi phục lại thể lực, Michio đứng dậy và gọi lớn về phía khu rừng.
“Nè, Thần rừng!!!! Tôi cần anh giúp đỡ!!!!”
Không hề có một chút động tĩnh nào ngoài những chiếc lá xào xạc bởi những cơn gió thôi lướt qua. Michio tiếp tục hô lớn.
“Tôi biết anh có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi mà!!! Giúp tôi đi!!”
Thấy Michio cố gắng hô lớn như vậy, Grace cùng Albert cũng bắt chước theo.
“Này, thần rừng!! Đại ca đang gọi anh đó!”
“Thần rừng có thật không ạ!? Có thì anh hãy ra mặt đi!!”
Bỗng từ dưới áo Michio, bông hồng trên mặt dây chuyền nở rộ rồi tự ý bay lên trước mặt cậu nhóc. Từ nụ hồng có một giọng nói của một bé gái phát ra, thanh thoát và ngọt ngào.
“Tôi nghe thấy lời cậu gọi rồi! Lần sau chỉ cần nói vào mặt dây chuyền thôi nhé. Em tớ đang trên đường đến chỗ bọn cậu.”
Vừa dứt lời, Albert chỉ tay lên bầu trời khi thấy một chiếc bóng to lớn chiếu xuống mặt đất. Cậu há hốc mồm kinh ngạc trước sự khổng lồ của thứ bay trên đó. Một con đại bàng với sải cánh lớn đến vĩ đại. Chỉ với việc nó vỗ cánh thôi đã tạo đủ sức gió làm cỏ cây trên thảo nguyên chao đảo. Thân hình con đại bàng đó cứ như một chiếc phi cơ vậy, có khi còn lớn hơn rất nhiều.
Đại bàng đáp xuống đất bằng cách quặp cánh lại quanh thân rồi lao thẳng đầu xuống như một chiếc tên lửa. Cả đám trẻ ai cũng hốt hoảng chạy tán loạn. Grace và Albert thậm chí bị doạ suýt chút nữa tè ra quần. Còn Michio, Victoria và Valeria thì chỉ vội chạy ra xa cho đại bàng có chỗ hạ cánh.
Khi tiếp đất, một luồng gió mạnh mẽ phát ra, tạo thành một cơn lốc thổi tung toàn bộ mọi thứ dưới mặt đất lên. Một chút cỏ cây và đất đá bị cuốn lên tít trời xanh. Cát bụi bị thổi lên mù mịt khiến Michio vội che mắt mình lại.
“Cảm ơn vì cậu đã đến… đây?”
Khi khói bụi tan đi, Michio cố gượng cười với Thánh Thú. Nó cắm đầu lún sâu dưới lớp đất đá. Cái chân chim hướng thẳng lên trời còn đang giật giật lên. Do không tài nào rút đầu ra nổi, nó dùng chân mình ra ký hiệu cầu cứu. Valeria đành miễn cưỡng dùng ma thuật tách lớp đất đá ra và kéo nó lên.
“Hạ cánh thất bại nhỉ?”-Michio cạn lời nhìn thánh thú.
Sau khi lấy được đầu ra khỏi đất, thánh thú lắc lắc cổ mình, xoay toàn bộ cơ thể để tách lớp bụi đất còn sót lại trên người ra. Nó dùng đôi cánh của mình để lau đầu, mỏ, cổ để đẩy những mảnh đất cỏ cứng đầu bám dính. Rồi nó đập đôi cánh xuống đất để rũ hết bụi bẩn ra ngoài.
“Xong rồi đó! Tớ ổn rồi! Giờ thì, mấy cậu gọi chị tớ vì lý do gì vậy?”
Thánh thú cất lên một chất giọng vang dội và dũng mãnh khiến Grace và Albert phải giật mình. Cả hai không hề nghĩ đến việc một loài vật có thể nói hiểu tiếng người rành mạch như vậy.
“Cậu có thể mang Valeria, Victoria và tớ về dinh thự Soluna, được không? Tớ sẽ nói rõ tình hình trên đường trở về.”
“Rất sẵn lòng!”
Vừa nói hết câu, thánh thú đã dùng mở quắp lấy Michio và đặt cậu lên lưng. Sau đó, nó đặt một bên cánh xuống đất làm đường để Valeria và Victoria trèo lên. Khi cả ba đã yên vị trên lưng, nó nhìn sang Albert và Grace. Vẻ mặt của cả hai vẫn có chút dè chừng, lo sợ.
“Mấy cậu không lên à?”-Thánh thú cúi đầu xuống sát người Albert, riêng cái mỏ nó thôi đã bằng cả cơ thể cậu nhóc rồi.
“Mấy cậu ấy phải ở đây. Bọn tớ có kế hoạch cho họ ở đây rồi.”-Michio giải đáp.
“Vậy hả? Mà họ là bạn mới của cậu, đúng không?”
“Ừ, họ là trẻ mồ côi ở nhà thờ Calthorn. Cô bé kia tên Grace còn cậu nhóc là Albert.”
“Ừm, rất vui được gặp mặt! Albert và Grace!”-Thánh thú thân thiện cất tiếng. Âm thanh phát ra như tiếng kêu vang trên bầu trời xanh làm cả ai cũng phải giật mình.
Grace mặt cắt không còn giọt máu, đứng yên như hoá đá. Cô bé sợ hãi trước hình dáng to lớn của thánh thú và uy mãnh nó phát ra. Cái giật mình khi thánh thú cất tiếng nói là Grace chao đảo, sắp ngã ra. Albert vội đỡ lấy cô bé.
“Con bé hơi sợ thánh thú đó! Tôi biết thánh thú đang cố tỏ ra thân thiện nhưng vẫn đáng sợ quá.”
Thánh thú nghe vậy chợt cảm thấy chút chạnh lòng.
“Vậy ư? Tôi xin lỗi!”
“Lần sau gặp chắc họ sẽ quen thôi! Cậu đừng để tâm quá điều đó.”-Michio xoa bộ lông đầu trắng muốt, mềm mịn của thánh thú để an ủi.
“Cảm ơn nha! Quả nhiên chỉ có cậu là không sợ hãi mỗi khi gặp tớ thôi.”
“Tất nhiên rồi, cậu là bạn tớ mà!”
Thánh thú dang rộng đôi cánh của mình rồi vỗ mạnh cánh. Làn gió mạnh bạo từ đôi cánh đó đủ sức hất tung Albert và Grace bay lên không trung. Thánh thú nhanh như chớp bay vút lên bầu trời. Michio giật mình bám ôm chặt lấy cơ thể nó. Victoria thì mỉm cười hào hứng dang tay ôm lấy sức cản to lớn của không khí. Valeria chỉ đơn giản là bộc phát một lượng khí lực to lớn để làm tấm chắn vô hình chống lại lực cản không khí.
Thánh thú bay nhanh như xé tan gió trên bầu trời. Luồng khí tách ra quanh thân nó vô hình nhưng đầy nguy hiểm như thể những cơn lốc xoáy. Khi bay ngang qua khu rừng, luồng khí ấy cuốn theo lá cây trên những ngọn cây bay cùng. Thánh thú vụt qua trên bầu trời thôi nhưng những tán cây cũng bị thổi nghiêng ngả theo hướng nó bay. Mỗi cú đập cánh lại như một nhát búa giáng xuống mặt đất, những cành cây yếu ngay lập tức gãy rụng.
“Cậu kể chuyện đi!”
“Đi… âm… ôi… ông… ó… ói… ược!”-Michio ngóc được đầu dậy như gió thổi ngập mồm khiến cậu không thể nói nổi thành lời.
“À, quên mất!”
Thánh thú vội đập cánh về phía trước, dừng cơ thể lại giữa không trung. Michio ngay lập tức bị lực quán tính làm lao người về phía thân thánh thú, úp thẳng mặt vào bộ lông chim mềm mại của nó. Cậu như người mất hồn sau pha đó. Đánh mắt nhìn sang Victoria, cô bé lại rất cao hứng như thể được xem một màn trình diễn xiếc ngoạn mục vậy.
Sau đó, thánh thú bay chậm lại, Michio kể cho nó nghe mọi chuyện về gia tộc Morgrave lẫn chuyện của Clara. Thấy vẻ nghiêm trọng của vấn đề, thánh thú gật gù đồng ý việc giúp đỡ.
“Vậy cậu muốn tớ và chị tham gia vào cuộc chiến sắp tới ư?”
“Ừ, tớ không biết phe địch sẽ mạnh thế nào nên cần bổ sung chiến lực và kế hoạch nhiều nhất có thể.”
“Chuyện đó không thành vấn đề! Dù gì tớ cũng mang ơn gia đình cậu.”
“Cảm ơn nhé! Nếu cậu và thần rừng tham gia vụ này thì tớ nghĩ có khả năng thắng cao hơn rồi.”
Valeria hóng chuyện rồi tò mò hỏi.
“Cậu vừa bảo giúp vì từng mang ơn gia đình tớ. Chuyện gì vậy?”
“Cậu không được bố mẹ kể à? Cả cái khu rừng ma ám đó thuộc tài sản nhà cậu đó.”
“Hả?”-Valeria ngạc nhiên không nói lên lời.
“Hả?”-Michio cũng ngạc nhiên không nói lên lời.
“Cái này là thật nha!”-Victoria thản nhiên đáp.
Valeria quay sang nhìn Victoria với ánh mắt nghi hoặc.
“Sao chị biết mà em hổng có biết?”
“Thì mẹ từng nói khi chị em mình nghe chuyện mẹ kể hồi bé, nhớ không?”
“Em chẳng nhớ gì về chuyện này hết cả!”
“Chắc lúc đó em ngủ trước chị rồi. Chị thường ôm em khi em ngủ say xong mới ngủ mà.”
Michio vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi gia tộc Soluna giàu có cỡ nào.
Khi trở về đến dinh thự nhà Soluna, Michio vội nhảy xuống đất. Cậu khuỵu gối, tay run cầm cập vì phải bám chặt trên lưng thánh thú khi nó phi bay trên trời.
“Vậy giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Cậu có ổn không thế?”-Thánh thú lo lắng cho Michio.
“Ờ… Vẫn… À không… không ổn cho lắm…”
“Tớ xin lỗi vì đã…”-Giọng thánh thú đầy sự hối lỗi.
“Không sao đâu! Do tớ quá yếu thôi ấy mà! Đừng bận tâm!”
“Cảm ơn cậu!”
Thánh thú cúi đầu, Michio mỉm cười với nó. Cậu xoa đầu nó để trấn an rằng mình vẫn ổn.
“Mà giờ thì cậu hãy kể lại mọi chuyện với thần rừng nhé.”
“Ừ, tớ sẽ nói! Chị ấy chắc chắn sẽ giúp cậu!”
“Cảm ơn cậu nhiều nha!”
“Vậy tạm biệt cậu nhé! Tớ đi đây!”
“Ừ, hẹn sớm gặp lại!”
Thánh thú ngẩng đầu, nó biến thành hình dáng một con hổ rồi nhanh chóng nhảy vào khu rừng bạt ngàn của nó. Michio nhìn theo, cảm giác có chút an tâm hơn.
Michio phải ngồi thở hồng hộc một lúc mới có thể đứng dậy được. Valeria bắt đầu hỏi về kế hoạch.
“Michio nè, cậu bảo làm súng nhưng cậu đã có bản thiết kế chưa?”
“Cái đó thì chưa! Cuốn sách tớ mượn tuần này là sách về năng lượng. Nó không hề đề cập đến cách thức để làm súng lẫn thuốc súng. Nó chỉ để cập đến hiện tượng cháy nổ của súng đạn thôi.”
“Hể??? Vậy thì làm sao giờ?”
“Thực ra, mỗi tối chủ nhật tớ sẽ được anh Akeru kéo đến thư viện của anh ấy để mượn sách, mỗi cuốn sách sẽ mang những tri thức khác nhau. Chúng ta có thể bắt đầu thực hiện việc làm súng sau khi tớ đến mượn sách.”
“Vậy à? Hôm nay là thứ sáu. Vậy tức là còn 2 ngày nữa. Vậy thì sao cậu phải về dinh thự Soluna sớm làm chi?”
“Để khổ luyện! Ở nhà thờ, có quá nhiều người sẽ gây xao nhãng việc tập luyện. Đám trẻ sẽ có thể tò mò và bị liên lụy mất.”
“Liên lụy? Cậu chỉ đơn giản là đánh cây cối như mọi lần thôi mà, sao liên lụy được?”
“Không, lần này thì khác!”
Victoria chạy thẳng vào trong nhà rồi nhanh chóng ra ngoài với một mớ kiếm gỗ. Cô bé cầm một thanh bokuto, nắm chặt phần cán kiếm bằng cả hai tay. Victoria vào thế thủ, cán kiếm đưa lại gần sát khuôn mặt, mũi kiếm chĩa về phía trước, chân phải đạp mạnh ra phía trước, bới tung đám cỏ dại để lộ ra những lớp đất ẩm ướt.
“Tớ sẵn sàng rồi đó! Để công bằng thì tớ cũng sẽ không sử dụng đến phước lành của bản thân.”
Michio cởi áo, để lộ cơ bắp đang siết chặt lại. Từng thớ cơ, từng đường gân trở nên rõ rệt. Cậu hít một hơi thật sâu. Chân đứng rộng ra, tay phải nắm chặt đặt ngang hông, tay trái thả lỏng đưa ra phía trước.
“Trong hai ngày này, tớ, Victoria và cả cậu sẽ luyện tập chiến đấu với nhau. Cậu đã sẵn sàng chưa, Valeria?”
“Hiểu rồi! Tớ sẵn sàng!”
Victoria lấy cây gậy phép ra. Cô bé tạo một mũi nhọn bằng băng ở đầu cây gậy giống như một cây giáo. Valeria hừng hực tinh thần chiến đấu trong đôi mắt. Tay trái xòe ra đưa về phía trước, tay phải cầm cây giáo băng để ngang tầm mắt. Miệng cô bé khẽ nhếch lên cười.
“Tớ không có dùng cái phước lành nào đâu nên đừng để bị đả bại quá sớm đó, Michio!”-Valeria khích tướng.
“Chị nghĩ câu nói đó dành cho em chứ, Valeria?”-Victoria khẽ kháy đểu.
“Nè, chị khinh em đó à? Michio mới là người yếu nhất ở đây.”
“Chuẩn bị bắt đầu nào hai cậu! Tận dụng từng phút giây thời gian đi chứ!”-Michio than phiền.
Chẳng thèm nghe lời nói đó, Valeria và Victoria vẫn tiếp tục kích động nhau bằng lời nói. Thấy vậy, Michio lao thẳng lên. Cậu tung ra một đấm vào mạn sườn Valeria rồi xoay người tung cước thẳng mặt Victoria.
“Cái cặp song sinh cứng đầu này! Để tớ bắt đầu trước nhé!”
“Cậu chơi xấu thế!”-Victoria và Valeria nhăn mặt.
Ở nhà thờ, Clara giờ đã ổn định trở lại. Cô ngồi thẫn thờ nhìn mọi thứ mình đập phá trong căn phòng. Khuôn mặt cô vẫn như người mất hồn, ánh mắt thì tràn đầy tâm sự. Cô ngồi bật dậy khỏi chăn, toan định ra khỏi giường nhưng lại chán nản chẳng buồn đứng lên. Cô đặt chân xuống đất, xỏ chân vào đôi dép hay dùng trong nhà. Nhìn xuống chân mình, Clara thấy một đống đồ đạc bể vỡ. Cô ngồi chống tay vào cạnh giường, đầu cúi như đang gục xuống. Cô nhìn lên chiếc bàn cạnh giường rồi nhận ra Michio đã chu đáo để lại một lọ thuốc an thần cho mình.
“Thật là…”
Clara bật cười khúc khích, một tiếng cười nghe vừa đáng thương, vừa đáng sợ. Lúc này, một tiếng gõ cửa phát ra. Giọng của Albert vọng vào từ bên ngoài.
“Em vào được không ạ?”
Clara vốn chẳng buồn trả lời bởi đang muốn ở một mình. Cô không thèm nói gì mà chỉ nhìn về phía cửa phòng. Albert không thấy đáp nhưng vẫn nói tiếp.
“Em cũng đã biết chuyện gia tộc Morgrave sẽ đến đây! Bởi vậy, xin chị hãy…”
Trên tay Albert là một thanh kiếm gỗ dùng để luyện tập. Nó giống với loại kiếm hai lưỡi có bề ngang dài cậu hay dùng. Cậu nắm chặt phần cán kiếm, lấy hết can đảm để nói.
“Em muốn chị giúp em mạnh mẽ hơn ạ! Em cũng muốn đánh bại cái gia tộc chết tiệt đó vì anh Julian. Bởi anh ấy là ân nhân của em!”
Không thấy tiếng trả lời, Albert cúi đầu, vẻ mặt đầy buồn bã. Cậu quay đầu, bước chân đầy rệu rã bỏ đi. Bỗng cửa phòng mở ra, Clara đã mặc quần áo chỉnh tề. Cô cũng đeo một thanh kiếm gỗ ngang hông.
“Chị Clara…”-Albert thốt lên khi nhìn thấy vẻ mặt Clara.
“Nói trước là tâm trạng chị không có vui đâu. Hãy nghiêm túc nếu muốn mạnh lên.”
Đôi lông mày Clara nhíu lại, ánh mắt cô như thể đang hăm dọa Albert. Cô bước đi, một sự lạnh lẽo đến đáng sợ phát ra làm Albert phải rùng mình.
Ngay lúc này đây, Clara đã không còn vui tính được nữa rồi.