Chương 18.5: Chuẩn bị trước cuộc chiến.

 Trở lại tầm hơn một tiếng trước, Michio lúc này đang tái mặt vì sợ rớt khỏi lưng thánh thú. Albert đứng nhìn họ bay xa rồi mới dắt Grace trở về. Cô bé nắm lấy tay áo cậu rồi khẽ giật nhẹ.

 “Anh Albert này, em lo quá!”

 “Sao thế?”

 “Em sợ chị Valeria không thể đối chọi lại gia tộc Morgrave đâu. Cả anh Michio và chị Victoria nữa, họ mới chỉ gặp bọn mình mà lại bị đẩy vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng.”

 Albert trầm ngâm một lúc rồi than thở.

 “Anh cũng biết thế nhưng chẳng còn cách nào khác cả. Anh quá yếu đuối so với gia tộc của mình.”

 “Vâng ạ, đến cả chị Clara còn bị bọn họ làm cho ám ảnh tâm lý như vậy. E rằng nhóm của chị Valeria không thể đánh lại họ đâu.”

 Albert nghĩ ngợi một lúc. Cậu gãi đầu, vẻ mặt ửng đỏ đầy khó chịu.

 “Anh ghét phải thừa nhận điều này nhưng Valeria mạnh hơn chị Clara nhiều. Cả gia tộc của anh chưa từng có thành viên nào mạnh bằng cậu ấy. Em yên tâm đi!”

 “Vậy ạ? Nếu vậy thì có lẽ em bớt được phần nào lo lắng rồi.”

 Cả hai đứa trẻ tiếp tục đi bộ về nhà thờ. Grace vẫn bất an không thôi và đặt nhiều câu hỏi. Albert lại suy nghĩ. Mà càng suy nghĩ thì lại càng bị nỗi lo lấn át. Để rồi từ bao giờ, cả hai đã về đến nhà thờ. Đứng trước cửa nhà thờ, trong lòng Albert giờ đầy tâm sự.

 “Anh cũng quyết tâm luyện tập nữa. Anh muốn mạnh lên!”

 “Không, anh không được chiến đấu! Anh sẽ chết đó!”

 Albert nhìn Grace với ánh mắt đượm buồn nhưng đầy quyết tâm.

 “Anh biết! Anh có thể sẽ chết nhưng đây vốn là vấn đề của anh với gia tộc của mình. Anh không thể để người khác giải quyết hết được. Có lẽ, nếu anh mạnh hơn thì có thể giúp cho nhóm của đại ca một chút gì đó chăng?”

 “Nhưng… nhưng mà…”

 Albert nhẹ nhàng xoa đầu Grace. Cô bé rưng rưng nước mắt, tay nắm chặt lấy gấu áo. Cậu nhóc mỉm cười nhìn cô bé.

 Lúc này, trong nhà thờ thật im ắng. Không còn tiếng trẻ con nô đùa như mọi lần nữa. Albert mở cửa bước vào. Mọi người đang ngồi xúm lại với nhau, nghe Vesperis giảng dạy về ma thuật. Trên khuôn mặt mọi người ai cũng mang nét buồn bã và lo sợ, những lời của Michio làm họ không thể nào dứt ra khỏi đầu được. Nhìn cảnh này, Albert có chút nghẹn lòng. Cậu lẩm bẩm trong miệng nhưng đủ to tiếng để Grace nghe được.

 “Anh cũng muốn bảo vệ nơi này và mọi người nữa. Vậy nên là…”

 Nhìn lên khuôn mặt Albert, Grace dường như thấy một quyết tâm vững chắc trong cậu, dẫu cho vẫn còn nhiều nỗi sợ lấn át trong tim. Cô bé chỉ thầm đan tay vào tay Albert rồi nắm chặt nó.

 “Em tin vào anh đó!”

 Trở về với hiện tại, Clara đang đập Albert một cách tàn nhẫn. Cô vung thanh kiếm của mình lên cậu nhóc như thể đang trút giận vậy. Sau nửa tiếng luyện tập không ngừng nghỉ, Albert bầm dập khắp người, chân đứng còn chẳng vững nổi. Những vết thương do từng đường kiếm lạnh lùng, vô tình của Clara đã bê bết máu. Máu còn vương vãi ra khắp ngọn cỏ mỗi khi Albert bị đánh cho nằm vật vã ra đất. Cậu giờ chỉ có thể lê lết bò dưới đất để nhặt lại thanh kiếm đã bị đánh văng đi. Clara thấy vậy thì liền bỏ đi. Hình bóng cô trong đôi mắt Albert mờ dần. Cậu dần mất ý thức.

 Grace đứng ngoài quan sát cuộc chiến, nhìn Albert bị đánh không thương tiếc rồi nằm gục như vậy thì rất lo lắng. Cô bé vội vàng chạy đến rồi quàng tay Albert qua vai, dùng hết sức kéo cơ thể cậu đi vào nhà thờ.

 Máu từ đầu Albert rơi xuống vai Grace, mùi tanh bốc lên nồng nặc. Những vết thương hở khiến máu thấm qua nhuộm đỏ cả áo cậu nhóc. Vừa kéo được Albert vào nhà thờ, Grace vội đặt cậu nhóc xuống để đi tìm Vesperis.

 Vừa nhìn thấy Albert đang hấp hối, đám trẻ tò mò xúm lại. Grace chẳng kịp rời đi nên đã bị đám đông bao vây. Những đứa trẻ với vẻ mặt đầy lo lắng và xót xa hỏi.

 “Cậu ấy bị sao thế?”

 “Lại là Valeria đúng không? Con quỷ đó!”

 “Sao Valeria tàn ác như thế? Đánh cậu ấy đến mức này…”

 Grace sốt sắng lo cho Albert nhưng lại chẳng thể đi đâu khi bị vây kín. Những lời nói xấu về Valeria lại bắt đầu xì xào. Cop bé nhìn Albert rồi nhìn mọi người, tức giận hét lên.

 “Đừng có đổ cho Valeria nữa! Chị ấy không làm gì cả! Albert thế này là do chị Clara đấy!”

 Đám trẻ bỗng im bặt, dường như nhận ra điều gì đó. Một đứa nhóc mới hỏi.

 “Chị Clara làm ư? Tại sao vậy chứ? Tớ biết chị ấy đang suy sụp nhưng không thể nào lại ra tay ác thế được.”

 Valeria buồn bã buông thõng tay xuống, giọng ứ nghẹn kể lại.

 “Mọi người cũng biết gia tộc Morgrave sắp tiến tới đây vào tuần sau, đúng chứ? Thực ra, anh Albert là thành viên trong gia tộc. Anh ấy đã trốn chạy khỏi đó. Giờ bọn họ muốn bắt lại đứa con bỏ trốn này. Vậy nên…”

 Những đứa trẻ nhìn nhau, rồi chúng nhìn xuống Albert với một ánh mắt dè chừng. Để rồi, một trong số chúng đã nói.

 “Vậy là cậu ta có xuất thân từ cái nơi khốn kiếp đó hả? Tôi là trẻ mồ côi do người nhà tên đó giết toàn bộ anh chị em, bố mẹ, ông bà, họ hàng của tôi đấy. Vậy mà tên đó vẫn mặt dày…”

 Grace liếc nhìn về tiếng chửi đầy phẫn nộ đó. Cô bé chợt nhận ra đấy là cậu nhóc thân thiết ngày nào cũng kè kè với Albert. Snakys Kyburg là thành viên còn sót lại duy nhất của gia tộc mà Morgrave tiêu diệt. Grace cố hết sức thanh minh.

 “Nhưng anh ấy khác với các thành viên khác của Morgrave…”

 “Mày biết cái gia tộc đó trọng huyết thống thế nào không? Nếu là nhánh phụ thì còn lâu mới có chuyện đi tìm lại, thắng đó chắc chắn phải thuộc nhánh chính. Có khi là kẻ kế thừa gia tộc. Chị Clara hẳn biết điều đó. Vậy nên, mày hiểu tại sao chị ấy đánh hắn đến tơi tả chưa? Thằng chó đó có tội!”

 “Không thể nào! Anh ấy đâu phải người như vậy…”

 “Mày biết gia tộc Morgrave có thú vui gì không? Đó là…”

 Grace bỗng chừng mắt sau khi nghe Snakys nói. Cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc một người tốt bụng như Albert lại xuất thân từ gia tộc tàn độc thế được.

 Những đứa trẻ khác cũng vậy, nghe những lời của Snakys thì hầu như chẳng thể tin vào tai mình. Rồi Snakys chỉ tay vào Albert.

 “Thắng khốn ấy! Giao lại hắn cho Morgrave cũng chẳng cứu nổi chúng ta đâu. Gia tộc hắn là lũ khốn nạn sẵn sàng giết người diệt khẩu. Chi bằng…”

 Ánh mắt Snakys trở nên vô hồn, cậu nhẫn tâm buông lời cay nghiệt với người bạn tưởng chừng thân thiết nhất.

 “Giết hắn đi! Diệt hậu hoạ tương lai!”

 Vậy là với một Albert chẳng thể phản kháng, Grace bé nhỏ thì chẳng thể bảo vệ nổi cậu. Đám nhóc nhìn Albert, ánh mắt giống hệt cách chúng nhìn Valeria khi gọi cô bé là ác quỷ. Nhưng lần này, nỗi sợ gia tộc Morgrave khiến chúng phẫn nộ hơn nhiều.

 “Không! Không được lại gần!”

 Grace cố kéo lấy người Albert để chạy đi nhưng đám nhóc nhanh chóng kéo cô bé ra, giữ chặt tay chân lại.

 Clara đã vội chạy đi rửa mặt sau buổi tập với Albert. Cô dùng tay hứng nước rồi hất thẳng chúng vào mặt mình để làm trôi đi lớp mồ hôi nhễ nhại và cả máu tanh bắn lên. Bỗng cô nhận ra hình ảnh mình phản chiếu trên mặt nước trong lòng bàn tay. Ánh mắt thật vô tâm và tàn nhẫn. Khi ra tay với Albert, cô chẳng hề có một chút thương tiếc nào cả.

 ‘Sao mình lại phẫn nộ vậy? Julian à, mình đang trở thành kiểu con gái cậu căm ghét đó. Thật ngang ngược, bướng bỉnh và vô lý! Cậu nhóc đó không có tội, ấy vậy mà…’

 Clara lại tiếp tục hất nước lên mặt liên tục cho đến khi tóc cô cũng ướt sũng.

 ‘Đâu có rửa trôi được sự dơ bẩn của mình để trở lại con người trước kia. Liệu mình có được tha thứ chứ? Sau khi mình làm điều ấy để bù đắp cho cậu?’

 Clara nhăn mặt lại, cô điên cuồng hất nước lên mặt mình. Cho đến khi cô nhận thấy điều này thật vô nghĩa. Những giọt nước trên gương mặt cô rơi xuống. Từng giọt, từng giọt lăn trên trán từ mái tóc, lăn trên má từ khoé mắt, lăn dọc theo sống mũi xuống cằm. Nước nhỏ xuống áo, làm thấm ướt lớp áo mỏng, lộ bộ ngực lớn của cô. Clara thẫn thờ nhìn ngực mình, những giọt nước tiếng tục lăn vào khoé miệng. Có giọt thật vô vị, có giọt hơi mằn mặn.

 ‘Sao những người tốt bụng như cậu lại chết chứ? Sao những kẻ xấu xa lại sống tốt? Thế giới này thật bất công!’

 Khuôn mặt Clara đầy bức xúc, cô xay đắng cắn chặt môi mình rồi bật cười.

 “Không! Cô ấy nói đúng! Thế giới này rất công bằng khi cho ta lựa chọn! Chỉ là ta đã chọn cái thiệt về cho mình thôi. Bọn chúng chọn giết được thì tớ cũng vậy.”

 Trở về phía Michio, cả ba đứa trẻ đang luyện tập chiến đấu rất căng thẳng. Xét về số lần bị loại khỏi cuộc chiến, Michio đang nắm giữ vị trí đầu bảng. Cậu bị hất bay ra liên tục và phải nốc cả đống thuốc hồi phục để lao vào cuộc đấu. Valeria và Victoria gần như vẫn chưa hề gục ngã lần nào, cả hai ngang tài ngang sức.

 “Cậu lại bị hất bay ra nữa rồi!”-Victoria và Valeria đồng thanh khi thấy Michio bị thổi bay khỏi cuộc chiến.

 “Biết rồi! Tớ yếu nhất! Nhưng đừng có lơ là!”

 Nói rồi, cậu lại dùng một lọ thuốc nữa, cơ thể nhanh chóng lành lặn. Michio lao đến với tốc độ chạy nước rút. Victoria đặt lưỡi kiếm ngang hông tung một đòn chém từ phải sang trái. Mũi kiếm vừa chạm sát bụng, Michio vội hóp bụng lại để né tránh. Cậu nhảy bật lên trên không, đạp cả hai chân vào mặt Victoria. Thấy cơ hội loại bà chị, Valeria nhanh chóng chọc thẳng gậy phép xuống dưới cằm Victoria rồi niệm ma thuật. Cây gậy vừa loé sáng, Michio nhanh chóng xoay hông, đạp một cú thật mạnh thẳng mặt Valeria. Gót chân cậu đập thẳng sống mũi khiến cô bé choáng váng.

 “Cậu làm tớ mất cơ hội loại bà chị thúi rồi đó!”

 “Đây là hỗn chiến mà! Làm gì có chuyện tớ để mất thế cân bằng, Victoria mà bị loại thì cậu quay ra đập tớ không kịp ngáp mất.”

 Michio rớt xuống đất, cậu đổi tư thế, tung một đòn đá quét sàn. Valeria nhanh chóng nhấc chân lên để né đòn. Cô bé vừa có chút đắc thắng thì nhận thấy mũi chân Michio đang móc xuống đất. Cậu chống hai tay xuống đất làm trụ, xoay vòng hất tung chân còn lại lên. Valeria chưa kịp phản ứng, một cái gót chân đã bay thẳng vào má trái cô bé.

 Victoria trở lại cuộc chiến, cô bé đâm mũi kiếm nhắm thẳng đến ngực Valeria đang đầy sơ hở. Michio vội bắt lấy chân Victoria định kéo ngã. Cậu nhanh chóng nhận ra mình bị lừa bởi đòn giả, lưỡi kiếm đang đâm bổ thẳng xuống dưới. Michio ăn đòn hộc cả máu. Victoria nhanh chóng rút kiếm về nhưng nhận ra chúng bị mắc kẹt. Valeria đã dùng ma pháp hệ thổ để tạo một lớp đất giữ chặt mũi kiếm của Victoria trên người Michio.

 “Trận thắng đầu tiên của em với chị!”-Ánh mắt Valeria loé sáng đầy đáng sợ.

 “Từ từ đã, em gái yêu quý!”-Victoria dường như cảm nhận điều gì đó không ổn từ ánh mắt ấy.

 Valeria bóp chặt hai má Victoria bắt cô bé mở miệng rồi nhét cây hàng ma pháp của mình vào.

 “Em nghĩ hôm nay chị không cần uống nước lần nào nước đâu.”

 Khuôn mặt Victoria tái nhợt. Valeria mỉm cười nham hiểm. Cô bé xả thẳng một cơ lũ quét vào miệng chị mình cho đến khi bụng Victoria chương phình lên vì úng nước.

 Valeria thở dốc đầy mệt mỏi, cuộc chiến kéo dài suốt một giờ đồng hồ đã làm cơ thể kiệt sức. Do cô bé đã vô hiệu hoá phước lành của mình, ma lực và khí lực cũng hồi phục chậm lại. Đòn xả lũ vào mồm Victoria đã làm cô bé kiệt quệ hẳn, y như lúc bắn quả cầu ma thuật lên trời.

 Valeria nằm lăn ra đất thở dốc. Tay còn chẳng thể nắm vào, chân cũng chẳng thể co lại nổi. Rồi Michio bỗng nhiên bật dậy.

 “Khoan!? Thế quái nào?”-Valeria đầy bất ngờ.

 “À, cái đó thì…”

 Michio rút trong áo mình ra chiếc vòng hoa hồng mà thần rừng tặng.

 “Victoria lỡ chém vào nó. Không hiểu sao nó chẳng bị gì và tớ cũng chẳng chịu chút sát thương nào.”

 Michio liếc mắt nhìn sang Victoria đang đầy bụng nước rồi nhìn sang Valeria đang nằm bất động, mặt chảy đầy mồ hôi lạnh.

 “Xem ra, cuộc chiến có vẻ chưa kết thúc nhỉ?”

 “Từ từ đã! Cậu chơi xấu quá! Thắng như vậy không có vinh quang đâu!”

 Michio bốc nắm đất lên tay rồi tiến đến gần Valeria. 

 “Này khoan! Khoan đã! Cậu định làm gì thế?”

 “Thì bắt chước cách cậu hạ gục Victoria chứ sao?”

 “Tớ dùng ma thuật mà! Hơn nữa, đó là nước chứ không phải đất cát!”

 “Ôi trời, có chú giun lạc vào đây này!”-Michio nhìn nắm đất.

 Valeria nhìn vẻ mặt nham hiểm của Michio khi cầm nắm đất rồi oà khóc lớn.

 “Đừng có nhét thứ đó vào mà! Làm ơn đó!”

 “Vậy nhận thua xem nào!”

 “Không! Không được!”

 “Giun ngon lắm nè!”-Michio nhếch mép cười.

 “Ư oa oa…”-Valeria mếu máo, nước mắt giàn giụa.

 Nửa giờ sau, Victoria tỉnh dậy trên giường. Cô bé hơi choáng váng nhìn xung quanh. Thấy Michio đang ôm ấp, an ủi Valeria đang khóc nhè.

 “Ư oa oa…”

 “Tớ đùa thôi mà! Tớ có làm gì cậu đâu! Đừng có khóc nữa!”

 Victoria không nhớ nổi những gì vừa xảy ra sau giấc ngủ. Cô bé chỉ cảm thấy hơi đầy bụng mà thôi.

 “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”

 “À, cậu tỉnh rồi hả?”

 Michio mừng rỡ nhìn Victoria, tay vẫn phải xoa đầu Valeria.

 “Tỉnh rồi! Mà sao em ấy khóc lớn vậy?”

 “Cái đó… chẳng là sau khi cậu bị Valeria bơm nước đầy bụng, tớ đã phải ấn vào bụng cho cậu phụt hết đống đó ra rồi hô hấp nhân tạo.”

 “Hả? Hô hấp nhân tạo? Ý cậu là…”

 “Dùng ma thuật hệ phong rồi thổi nó quay miệng và mũi cậu ấy.”

 Victoria có chút thất vọng trong lòng. Nhìn thấy Valeria vẫn đang ăn vạ, cô bé liền tò mò lại gần rồi đưa tay ra lau nước mắt em gái. Michio giật mình ôm chặt lấy Valeria.

 “Về Valeria… cậu ấy chỉ là không thể cử động nổi cơ thể. Do cậu ấy đã tiêu hao quá nhiều ma lực và khí lực thôi.”

 Thấy Michio đang bối rối, nét mặt Valeria bỗng chốc trở nên nham hiểm. Cô bé tiếp tục giả vờ mít ướt.

 “Cậu ấy giở trò với em trong lúc bất động đó! Cậu ấy định nhét chúng vào… đáng sợ lắm!”

 Victoria căng mắt nhìn Michio, ánh mắt chứa đầy sự hăm doạ.

 “Cậu đã làm cái quái gì vậy?”

 “Chẳng là… tớ đã doạ cậu ấy. Nếu không bỏ cuộc, tớ sẽ bốc nắm đất lên rồi nhét vào mồm cậu ấy. Tớ có nói trong nắm đất có con giun nên…”

 Michio liếc mắt nhìn sắc mặt Victoria. Cô bé vẫn trừng mắt nhìn khiến cậu lại tiếp tục né tránh. Sau khi biết rằng Michio chỉ đùa giỡn, Victoria thở phào xoa đầu em gái.

 “Đáng nhẽ, cậu phải nhét nó vào mồm em ấy dứt khoát vào chứ!”

 “Hả? Cái gì???”-Valeria và Michio đồng thanh trong sự bất ngờ.

 “Em chẳng tống đầy nước mồm chị còn gì? Đang cố ăn vạ ai đó?”

 “Tch… chết tiệt! Bà chị ngốc biết tư duy rồi!”-Valeria tặc lưỡi.

 Victoria hơi bực mình véo mạnh má em gái.

 “Em coi thường chị thế hả? Xấu tính quá à!”

 Cú véo đau nhói làm Valeria vội vàng nắm lấy cổ tay Victoria để kéo ra nhưng chẳng thể làm gì được. Thể chất của Victoria quá vượt trội.

 Kéo một hồi đến khi má em gái đỏ ửng lên thì Victoria mới chịu thả tay ra. Michio nhìn cách hai chị em này trêu chọc nhau thì thầm cười. Victoria chợt nhận ra điều gì đó quan trọng mới hỏi.

 “Mà đây là lần đầu tiên em thắng chị trong một cuộc đấu đó nhỉ? Cảm giác thế nào?”

 Valera khựng lại. Cô bé đặt tay lên lồng ngực mình. Trái tim cô bé vẫn đập như bình thường, tâm trí thì chẳng có gì hân hoan cả. Chiến thắng Victoria chẳng mang lại cảm giác sung sướng gì như cô bé từng nghĩ. Nó trống rỗng và vô nghĩa.

 “Chẳng hiểu vì sao trước đến giờ em lại cứ mong mỏi chiến thắng chị nữa. Cảm giác chiến thắng không vui như em nghĩ. Tim em không hề đập nhanh, không hề có sự hạnh phúc nào cả.”

 “Vậy mà đứa cứng đầu nào đó lại bỏ đi một năm chỉ vì háo thắng nhỉ?”-Victoria nhõng nhẽo dụi má mình vào má Valeria

 “Chị đừng nhắc lại nó nữa! Mà thả em ra! Cứ sấn sổ vào khó chịu chết đi được! Với lại, tuy không thích chiến thắng nhưng em vẫn ghét thua cuộc đó!”

 Valeria cố bò đến chỗ Michio cầu cứu. Thế nhưng, Michio chỉ nhìn cô bé rồi mỉm cười.

 “Cả hai quý nhau như vậy tốt quá rồi! Victoria nhớ bù đắp cho Valeria đủ một năm xa cách nhé.”

 “Cảm ơn cậu nha! Tớ hứa sẽ bù đắp cho con bé cả đời luôn! Quyết không rời nửa bước!”

 “Vậy tớ sẽ xuống bếp nấu ăn. Chắc hai cậu luyện tập xong cũng đói meo rồi. Cậu ở trên này với…”-Michio vừa nói, vừa thò chân xuống đất, xỏ dép.

 “Cậu định đi đâu, Michio? Cậu phải tách Victoria ra khỏi tớ!”-Valeria nắm lấy chun quần Michio, quyết không cho cậu rời đi.

 Michio không nói gì. Cậu cởi luôn quần ra cho Valeria giữ rồi đi đến tủ quần áo, lấy cái quần khác để thay. Valeria bất lực, ngơ ngác cầm lấy chiếc quần. Đến khi nhận ra thì cô bé hốt hoảng ném chiếc quần đi. Lúc này, Michio đã bước ra cửa, quay lại cười mỉm.

 “Xong xuôi tớ sẽ gọi hai xuống nhé! Hai cậu nhớ tận dụng thời gian riêng tư này đi!”

 Michio vừa bước xuống phòng bếp, định nấu món cơm hạt dẻ. Lúc cậu đang mải đập đống hạt dẻ tích trữ trong bếp thì Golem đã vội chạy vào thông báo. 

 “Cậu người hầu… chúng ta có ba vị khách đến thăm ạ!”

 “Khách ư? Người lạ á?”

 “Đúng ạ! Trong số đó có vẻ như… không phải là người…”

 Nhận ra ngay đó là ai, Michio vội vàng chạy ra ngoài. Cậu vừa mở cửa đón khách thì giật mình với vũng máu trước cửa sàn. Albert đang được thánh thú vác đến trước cửa với một cơ thể bê bết máu. Michio vội vàng lấy một lọ thuốc hồi phục rồi nâng đầu Albert lên, đổ thuốc vào miệng cậu ta. Các vết thương nhanh chóng lành lại, Albert ho sặc sụa và dần tỉnh lại.

 “Đại ca? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

 Michio nhìn Albert với vẻ mặt nghiêm trọng. Cậu nhận ra các vết thương trên người Albert. Đó là những vết chém trải dài từ gần cổ xuống tới bụng. Nó sâu hoắm, máu tuôn ra rất nhiều. Một lớp máu đã khô đi. Nhưng kỳ lạ thay, phần chân tay lại không có chút máu khô nào. Không, thậm chí chân tay còn chẳng có vết chém nào. Cứ như thể là… Michio nghĩ mà rùng mình.

 Thánh thú đang ở hình dạng sói cất tiếng nói.

 “Một người ăn mặc giống như một vị cha xứ đã cưỡi ngựa, buộc cậu ấy trên lưng ngựa và mang đến gần bìa rừng, bảo tôi hãy đưa cậu nhóc này đến nhà Soluna.”

 “Rốt cuộc sao lại thế này?”

 “Cái đó tớ không rõ! Cậu ta bị thương nặng như thế từ trước khi cha xứ đưa cậu ta cho tớ.”

 Albert dần tỉnh táo trở lại. Michio sốt sắng gặng hỏi cậu.

 “Rốt cuộc ai đã làm cậu nên nông nỗi này?”

 Albert chợt nhớ ra điều gì đó. Dưới sự gặng hỏi của Michio, cậu chỉ né tránh ánh mắt đó bằng cách cúi đầu.

 “Do em có chút tai nạn thôi mà. Không sao đâu!”-Albert cố cười.

 “Có đấy! Tôi đã đưa hết số thuốc hồi phục của mình mang đến nhà thờ cho Vesperis là 5 lọ. Mỗi lọ thuốc có thể hồi phục toàn bộ các vết thương rách toác, cắt sâu trên cơ thể bằng cách uống hoặc tạo ra chi mới khi chúng bị cắt rời bằng cách đổ vào miệng vết cắt. Chắc chắn ông ấy chỉ đưa cậu đến nếu có gì đó xảy ra khiến ổng phải dùng toàn bộ số thuốc vẫn không hồi phục được cho cậu.”

 Càng nói, Michio càng nhận ra ai đã làm việc này. Nhưng cậu vẫn cố tình không hỏi thẳng.

 “Rốt cuộc có chuyện quái gì xảy ra hả? Nói cho tôi nay! Đã có ai đến tấn công nhà thờ ư?”

 Trước sự tra hỏi của Michio, Albert chỉ cúi đầu chịu đựng. Để rồi, Michio càng tra khảo, Albert càng rối loạn. Cậu không trả lời cho đến khi không nhịn được mà quát lớn.

 “Chuyện này không liên quan đến cậu!!!”-Albert tức giận quát tháo.

 Michio ngừng lời, Albert gục đầu vào đầu gối mình. Cậu ôm chặt lấy sau đầu bằng cả hai tay.

 “Không! Không! Không! Em xin lỗi đại ca! Nhưng làm ơn, hãy để em tự mình giải quyết chuyện này. Làm ơn!”

 Michio sự rối ren, dằn vặt hiện rõ trên khuôn mặt Albert liền ngừng lời. Cậu kéo chân thánh thú ra hiệu nó đi cùng mình. Thánh thú đi theo, bỗng một con hình nhân nhảy lên đầu Michio. Đấy là vị khách thứ ba, là thế thân của thần rừng. Albert cứ thế một mình ngồi ôm đầu trước cửa nhà Soluna.

 Thần rừng trượt từ đỉnh đầu xuống gáy và trèo lên vai Michio. Anh ta tò mò thủ thỉ vào tay cậu. Giọng ngọt ngào, thánh thót làm Michio giật thót cả mình.

 “Michio nè, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu nhóc kia thế?”

 “Anh làm tôi giật mình đó! Mà tình hình của Albert tôi không có rõ. Còn việc tôi nhớ, anh đã được em gái kể lại đầu đuôi câu chuyện chưa?”

 “Rồi, đại khái việc Morgrave sẽ tấn công vào tuần tới, đúng chứ? Cậu đang chuẩn bị hoả lực cho cuộc chiến, đúng không?”

 “Ừ, vậy nên tôi cần sự giúp đỡ của anh. Tất nhiên, tôi cũng cần chuẩn bị thêm vũ khí nữa.”

 “Cậu cần cứ nói tôi! Đặc biệt là vũ khí, tôi có cả lô đao kiếm, cung, thương, dao, súng. Tuần trước có đám buôn lậu thứ đó đi qua khu rừng bị bọn tôi doạ bỏ của chạy lấy người đó.”

 Thần rừng trong hình dạng bé nhỏ trên vai Michio vui vẻ vỗ ngực. Thế thân của anh ta trông như một con búp bê nhỏ dễ thương được làm thủ công vậy. Cơ hội được giúp đỡ người bạn đầu tiên trong cuộc đời anh ta đã đến, anh ta đầy hào hứng khi có thể giúp Michio phần nào với tất cả những gì mình có.

 Michio nhìn anh ta, ánh mắt cậu loé lên tia sáng của sự vui sướng tột cùng. Cậu không kiềm lòng được mà tóm lấy hình nhân trên vai mình rồi hôn tới tấp vào hai bên má nó.

 “Tuyệt vời! Anh là vị cứu tinh của tôi đó! Xin lỗi vì đã nghĩ xấu về anh! Hahaha!”

 “Ê, khoan… cậu làm gì đó? Khoan…”

 Thần rừng bối rối trước sự hân hoan tộ đỉnh của Michio. Nhưng anh ta không mấy khó chịu về những nụ hôn đó. Khuôn mặt con búp bê như được kết nối với cảm xúc của chủ nhân. Đôi má nó chuyển dần sang hồng hào rồi đỏ ửng cả lên. Nhưng nó không có cố ngăn lại sự nhiệt thành từ những nụ hôn. Con hình nhân chìa má về phía Michio như muốn đón nhận thêm những cái thơm từ cậu. Vẻ mặt nó thoả mãn như thể vừa được uống nước sau bao nhiêu ngày lưu lạc trên sa mạc vậy.

 Thánh thú nhìn hình nhân, trong lòng nó đầy sự nghi hoặc.

 ‘Bà chị này… sao mà lúc mình liếm má thì hay làm đỏng đảnh vậy ta?’

 Dường như không muốn tốn thêm chút thời gian nào nữa, Michio đặt lại thần rừng lên vai mình. Sau khi đón nhận những cái thơm dồn dập, con hình nhân đỏ chót mặt mày, đầu bốc cả khói như quá nhiệt. Nó chao đảo, không đứng vững nổi trên vai Michio rồi lỡ trượt chân. May sao, nó vẫn kịp bám vào vai áo cậu nhóc để trèo lên.

 “Chúng ta đi lấy vũ khí mau lên nào!”

 Michio hưng phấn chạy tọt vào trong rừng. Cậu có thoáng chốc nhìn về phía Albert đang nằm gục ngã trong đau khổ.

 Victoria và Valeria trên phòng thì cứ ngồi chờ Michio. Cả hai đợi mãi mà chẳng thấy mùi thức ăn thơm ngon đâu cả. Golem có ghé qua phòng ngủ của đám trẻ. Nó liếc mắt qua kẽ cửa để nhìn vào bên trong. Victoria vẫn đang ôm chặt Valeria trong lòng, thậm chí còn quặp chân qua người như để em mình không còn cơ hội trốn thoát. Valeria với vẻ mặt bơ phờ, chấp nhận số phận của mình cũng chẳng cố để phản kháng nữa.

 Golem chợt nhớ ra Michio đã xuống phòng bếp trước đó. Nó chạy xuống bếp và thấy đống hạt dẻ đập sẵn cùng gạo đã được rửa qua. Biết ý định làm món cơm hạt dẻ của Michio, nó xắn tay áo lên dù cơ thể sắt thép của nó không hề mặc gì. Không lâu sau, mùi hương từ món cơm hạt dẻ đã bay lên tận phòng ngủ trên tầng hai. Valeria đầy háo hức vì sắp thoát được khỏi vòng tay người chị phiền phức. Còn Victoria, khi ngửi thấy mùi đồ ăn thì bụng réo lên liên hồi.

 Michio đi được một lúc thì quyết định ngồi lên lưng thánh thú di chuyển cho nhanh. Vậy là cả ba cũng mau chóng đến được nơi cất giấu vũ khí lấy được từ đám buôn lậu.

 Michio hào hứng nhảy xuống đất. Cậu thấy một cái hang từ xa có một mùi kỳ lạ phát ra. Cậu nhanh chân chạy vào đó và nhìn thấy hàng chục thùng hàng chứa đầy vũ khí. Mùi hương từ một thùng hàng bốc ra làm Michio chú ý. Tò mò mở ra, cậu thấy khó hiểu trước thứ bột màu xám đen trong thùng.

 “Sao chiếc thùng này lại chứa bột mì vậy? Còn màu đen nữa chứ?”

 Với bản tính tò mò, bàn tay Michio ngó ngoáy chọc vào đống thuốc súng rồi đưa lên miệng nếm thử. Cậu mau chóng nhổ ra vì các mùi dở tệ của nó. Thế nhưng, đầu lưỡi vẫn còn cái vị cay cay, đắng đắng xộc lên. Cái hơi hăng hăng và mùi tanh nồng nặc làm đầu óc choáng váng. Michio vội lùi ra xa.

 “Thuốc súng đó cha! Mắc gì đi liếm thử hả?”-Thánh thú ở hình dạng mèo trèo lên đầu Michio nói.

 “Em cũng nốc do tưởng là bột đó thôi!”-Thần rừng đánh mắt khinh khỉnh.

 “Chị cũng vậy!”

 “Khụ khụ… hoá ra… khụ… hai cậu đều không có tư cách…”-Michio ho sặc sụa, mùi thối bắt đầu lên tận óc.

 Đợi Michio ho cho xong, thần rừng mới đến vỗ vai.

 “Cậu ổn chứ? Thực ra, thuốc súng có thành phần từ diêm tiêu. Chúng được làm từ phân và nước tiểu nên là…”

 Michio trợn trừng mắt nhìn vào đống thuốc. Cậu lấy tay che miệng trong sự đau đớn, bàng hoàng.

 ‘Đợi đã! Thế thì chẳng phải mình với Victoria và Valeria giờ đã cùng phe nếm chất thải rồi à? Chết tiệt!’

 Nghĩ đến việc đống đó là phân trộn nước tiểu, Michio không kiềm được mà nôn thốc nôn tháo.

 Một lúc lâu sau, cậu mới lấy lại được tin thần.

 “Thôi thì cứ kiểm tra đống thuốc đó trước đã…”

 Nhìn vào thùng thuốc súng, Michio thử bốc một nắm lên. Cậu mượn một cái lá từ thần rừng rồi ra ngoài cửa hang động. Đặt chiếc lá xuống đất, Michio để một ít thuốc súng lên lá. Cậu đứng lùi ra xa, rửa sạch tay bằng thủy ma pháp. Sau đó, Michio bắn một quả cầu lửa về phía chiếc lá. Chẳng có phản ứng gì xảy ra cả.

 Michio ngỡ ngàng vì thuốc súng không hề nổ. Cậu hốt hoảng chạy lại thùng thuốc. Tất cả thuốc trong thùng vốn đã bị ẩm mốc từ đời nào rồi. Michio hốt hoảng ngửi xem còn thùng thuốc súng nào không. Đen đủi thay, tất cả các thùng khác đều đã bị ẩm.

 Bỗng Michio nhận thấy một dòng chữ khắc dưới nắp thùng hàng. Chợt nhận ra âm mưu thực sự của việc vận chuyển thuốc súng, Michio cười thầm trong lòng. Trong nắp thùng có khắc.

 *Bởi quân đội vương quốc Heroheim cấm việc giao thương thuốc súng như hàng hoá. Tuy nhiên, số thuốc bị hỏng lại có thể được bán đi để lừa các gian thương thay vì tiêu hủy. Anh đã lợi dụng luật đó để gửi những thùng này. Hãy tự sản xuất thuốc súng.*

 Trong nắp thùng này không hề ghi công thức. Michio liền đổ hết thuốc súng trong thùng ra. Dưới đáy thùng cũng không hề có gì cả.

 Cậu tiếp tục tìm ở các thùng khác rồi may mắn tìm được công thức làm thuốc súng. Michio vui mừng cắt tấm gỗ ghi công thức làm thuốc ra. Khi cầm tấm gỗ trên tay, Michio chợt nhận thấy nó là hai tấm gỗ riêng biệt được xếp chồng lên nhau. Giữa những tấm gỗ đó là một lá thư.

 Michio mở lá thư ra đọc rồi vội rạch các thùng gỗ khác để tìm những lá thư còn lại. Tất thảy tìm được 5 lá thư. Michio đặt chúng nằm ngang trên mặt đất. Thần rừng và thánh thú cũng tò mò về những lá thư đó.

 “Rốt cuộc cái lũ buôn lậu đó đang gửi gì vậy?”-Thánh thú nhảy xuống rồi nhìn vào những lá thư.

 “Cậu mở ra đọc nó đi, Michio!”-Thần rừng bám vào vai Michio rồi trượt xuống.

 Michio mở lá thư rồi đọc. Những nội dung trong thư làm cậu bàng hoàng, kinh ngạc. Cổ họng trong vô thức nuốt nước bọt ừng ực.

 “Vụ này không ổn rồi! Mình lo cho Mina và Titana quá!”

 “Vụ gì vậy?”-Thần rừng hóng hớt nhảy lên tay Michio để đọc thư.

 *Chúng ta không thể chịu đựng được chính sách độc tài của nhà vua Heroheim nữa! Đất nước của anh hùng gì chứ? Họ chỉ là lũ lợi dụng con người mà thôi! Bởi vậy, hãy mau đấu tranh đảo chính! Hỡi những người dân ở các vùng thuộc lãnh thổ của Heroheim! Các bạn đều có người thân, gia đình phải đi vào những cuộc chiến tranh và hi sinh mất mát! Hãy vùng lên để kết thúc cuộc chiến vô nghĩa đó!*

 *Vị vua của Heroheim-Vellgrad von Sieg, ông ta coi vị nữ anh hùng Yuukan Ren là công cụ chiến tranh. Tên vua đó ném cô bé tội nghiệp ra chiến trường từ bé. Giờ đây, cô bé đã nhận ra sự tàn ác đó và đứng về phe chúng ta. Bởi vậy, đây là thời khắc đã điểm cho chúng ta báo thù. Đòi lại những gì tên vua khốn nạn đó đã cướp mất.*

 Khi mở ba bức thư còn lại, tất cả đều trống không khiến Michio khó hiểu. Thế nhưng, nó là đủ thông tin cho cậu biết sắp tới mọi thứ đều sẽ trở nên đáng quan ngại hơn bao giờ hết. Bởi nếu hoàng gia Heroheim sụp đổ. Hai người bạn cậu mới quen là Titana và Mina sẽ trở thành những mục tiêu để bị xử tử đầu tiên do là người của hoàng gia.

 Michio rút tấm thiệp mời được Titana đưa cho. Cậu luôn cẩn thận giữ nó trong túi áo của mình. Nhìn vào lá thư, cậu không khỏi lo lắng cho tình hình ở vương quốc Heroheim sắp tới. Cũng may, mấy hòm gỗ này đã bị bỏ lại khiến cuộc chiến có thể bị ngăn chặn phần nào.

 “Vụ này căng rồi nhỉ? Heroheim sẽ có đảo chính à?”-Thần rừng bình thản nhìn bức thư.

 “Ừ, đen thật! Tôi có hai người bạn mới quen thuộc hoàng gia ở đó. Tôi lo cho họ quá!”

 “Mới quen thôi ư? Cậu tốt bụng quá đấy!”

 “Ừm, cũng vì họ là con rơi rớt của chú Bellator nữa nên…”

 “Ây khoan, họ là chị em chúng ta hả?”-Thần rừng ngay lập tức thay đổi thái độ.

 “Cái gì cơ?”-Michio ngơ ngác nhìn thần rừng rồi nhìn thánh thú.

 “Thì tôi và em gái đều thuộc gia tộc Soluna. Với lại, có mỗi Bellator là nam giới. Tôi nghĩ, ông ấy là bố chúng tôi.”-Thần rừng lúng túng giải thích.

 “Sau vụ này, tôi sẽ méc cô Eldoria vụ ngoại tình. Không thể để vụ này chìm được!”-Michio thở dài.

 “Nhưng vậy thì… họ đang gặp nguy đấy! Chị em của tôi đang lâm nguy đấy!”

 Thánh thú cũng nhảy cẫng lên khi biết những người chị em dù chưa gặp mặt đang trong tình huống bị lăm le đe doạ.

 “Ta phải mau chóng đến vương quốc Heroheim để cứu họ thôi!”

 “Trước tiên phải giải quyết chuyện gia tộc Morgrave đã. Còn đảo chính Heroheim thì để sau, mấy cậu nghĩ chúng ta có cách nào đến đó à?”

 “Ừ nhỉ? Xin lỗi, mình hơi lo lắng quá rồi.”-Thánh thú cụp đuôi xuống. 

 Michio cất lại những lá thư vào trong áo mình. Cậu cầm tấm gỗ ghi công thức chế tạo thuốc súng mà lòng đầy phấn khởi. Rồi sự phấn khích đó nhanh chóng biến mất khi cậu đọc kỹ hướng dẫn thực hiện. Michio liếc mắt nhìn thánh thú, nở một nụ cười thân thiện.

 “Gì vậy? Sao cậu nhìn chằm chằm tớ thế?”-Thánh thú bỗng cảm thấy điều gì đó không ổn.

 “Cụ thể là mình cần phân và nước tiểu á! Cậu có thể cho…”

 “Éo! Mình vẫn là sinh vật có trí tuệ cao đó nha! Éo ai làm thế cả!”

 “Tình huống cấp bách lắm rồi! Vậy nên là…”

 “Đéo! Tuyệt đối đéo làm đâu!”

 Michio khẽ quay sang thần rừng rồi thơm má anh ta, thủ thỉ thầm thì vào tai.

 “Thuyết phục cậu ấy hộ tớ được không?”

 Thần rừng đỏ mặt tía tai, răm rắp gật đầu.

 “Em gái à? Chị nghĩ chúng ta…”

 “Biến! Bà chị thối! Sống với nhau chục năm mà chị dám làm thế với em sao?”

 Thánh thú vừa gầm gừ giận giữ, vừa cẩn thận lùi từng bước ra cửa hang. Nó vô tình dẫm phải một lớp rêu nhỏ và trượt chân, trong đầu bỗng thoáng qua ý nghĩ.

 ‘Thôi bỏ mịa rồi!’

 Thần rừng mau chóng dùng dây leo trói chặt thánh thú lại như trói gà. Nó vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát ra được, chỉ đành bất lực gào thét.

 “Thật đó hả? Chị dám bắt em làm cái trò xằng bậy vậy chỉ để…”

 Vài phút sau, thánh thú đang lấy chân gãi đầu vì đã hiểu lầm.

 “Hề hề… hoá ra là vậy… thế mà em cứ tưởng…”

 “Tưởng gì hả, đồ ngốc?”-Michio và thần rừng cùng đánh mắt, đồng thanh hỏi.

 “Thì tại… em chưa có nghe rõ… ê hê!”

 Khi nãy, Michio đã nghĩ ra cách nhờ thánh thú phát lệnh cho động vật trong khắp khu rừng chạy ra phía bìa rừng gần nhà Soluna rồi cùng nhau bậy ở đó. Sản lượng vừa nhiều, đồng thời cũng đỡ mất công di chuyển đống phân đó.

 Thánh thú gầm một tiếng thật lớn làm rung chuyển cả khu rừng. Tất cả các sinh vật ngay lập tức cảm nhận được sự uy hiếp cùng mệnh lệnh của nó. Rất nhanh chóng, có vô số loài động vật chạy đến gần bìa rừng để cung cấp nguyên liệu làm diêm tiêu.

 Việc của Michio bây giờ là trở về để nhờ Valeria chế biến đống nguyên liệu đó cho xong mà thôi. Cậu hào hứng đi về phía bìa rừng với tâm trạng vui vẻ, hứng khởi.

 “Hoá học! Lần đầu mình được chạm vào hoá học! Mình là nhà hoá học! La la la…”

 Nhìn Michio tung tăng chân sáo, thần rừng liền thì thầm nói với em gái.

 “Cậu ấy nhận mình là nhà hoá học cớt kìa! Hahaha…”

 Thánh thú nghe vậy cũng không kiềm được và bật cười.

 “Michio là nhà cớt học thì có!”

 Tiếng thì thầm của thánh thú quá lớn làm Michio có chút bực mình. Cậu dừng chân lại và đi bộ như bình thường, tâm trạng bị cụt hứng.

 Vừa đến gần bìa rừng, mùi thối hoắc của đống uế thải động vật đã làm thánh thú chùn bước. Mũi nó quá thính nên chẳng chịu nổi. Đi thêm một đoạn nữa, Michio cũng phải chùn chân vì mùi thối. Chỉ có thần rừng là chẳng mấy bận tâm mà tiếp tục bước đi. Nhưng đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi, Michio và thánh thú đành miễn cưỡng đi tiếp.

 Đi đến bìa rừng, Michio dừng chân lại vì phía trước toàn uế thải. Cậu không thể để đống đó dính vào người được. Đống đó thối đến mức buồn nôn, thối đến độ mũi như muốn tách ra khỏi mặt để chạy mất, thối đến độ làm mắt như muốn mù để không phải nhìn thấy thứ bầy nhầy đã tạo nên mùi hương khủng khiếp kia. Michio chỉ đành cắn răng dùng ma thuật để bay qua đống phân đó. Giờ mà rớt xuống chắc cậu hoá kiếp luôn mất.

 Vừa về đến nơi an toàn, Valeria đã vui vẻ ra chào đón Michio. Khuôn mặt cô bé tươi cười, đôi tay dang rộng ra chào đón. Michio cứ ngỡ điều gì đó đáng mừng, cậu ngơ ngác dang tay ra toan ôm lấy Valeria. Bỗng từ xa, Victoria đang hoảng hốt cảnh báo.

 “Chạy nhanh! Chạy ngay đi!”

 Chưa kịp phản ứng, Valeria đấm một cú trực diện vào mặt Michio làm cậu bay xa cỡ 5 mét. Không để cậu hoàn hồn, Valeria đã lao đến rồi ngồi đè lên người Michio, định đấm tiếp.

 “Từ từ đã! Có gì chúng ta hẵng nói…”

 “Cậu ấy nhé! Miệng thì bảo xuống nấu ăn cho tụi tôi. Xong tôi đợi cậu mãi. Chị Victoria cứ ôm tôi mãi đến mức mót tiểu cũng không dám đi. Cậu làm tôi nhịn suốt xong hoá ra là bỏ vào rừng chơi để Golem nấu ăn. Đã vậy, cậu nhìn xem!”

 Valeria chỉ tay vào đống chất thải động vật chất đống như núi xung quanh bìa rừng. Chúng bốc mùi nồng nặc lên khắp nơi. Cái mùi ấy khéo còn đặc đến độ nhìn thấy bằng mắt thường không chừng.

 “Cậu mang cái đống này về đúng bữa tôi đang ăn đấy! Mùi cớt lấn át cả mùi cơm hạt dẻ thơm ngon của Golem rồi đó! Cậu giỡn mặt với tôi hả?”

 “Khoan, cái này là cần thiết cho kế hoạch của chúng ta mà. Để đánh bại Morgrave đó.”

 “Cần thiết? Định ném phân vào mặt đám Morgrave hả?”

 “Thuốc súng! Thuốc súng cần nguyên liệu là diêm tiêu, lưu huỳnh và than. Diêm tiêu cần phân để làm.”

 Michio cố gỡ nắm tay đang nắm chặt cổ áo mình. Khuôn mặt phẫn nộ của Valeria dí sát khiến cậu toát hết mồ hôi hột. Nhìn về hướng thánh thú cầu cứu. Cậu bỗng nhìn thấy một con vẹt bay rồi đậu trên đầu thánh thú. Con vẹt đó kêu liên tục.

 “Quà của Michio! Quà của Michio!”

 Nhìn con vẹt, Michio cay đắng rớt nước mắt.

 Valeria định tung thêm cú đấm nữa vào mặt Michio nhưng thôi vì đã kiếm chế lại được. Victoria vội vã chạy đến. Cô bé xót xa ôm lấy đầu Michio, giữ lấy tay em gái lại.

 “Không được đánh cậu ấy như thế! Có gì từ từ hẵng nói.”

 Michio giả vờ nhõng nhẽo ôm lấy Victoria, khuôn mặt tỏ ra sợ hãi. Cậu chỉ tay vào Valeria rồi nói với giọng gợi đòn.

 “Đúng vậy! Cậu bảo em gái cậu đi! Con bé bạo lực quá!”

 “Này nhé, tôi chỉ đấm một cái cho đỡ bực thôi đó.”

 Valeria mắt nhắm mắt mở, cố bơ đi vẻ gợi đòn của Michio. Cô bé có chút tò mò về cách làm thuốc súng, hạ giọng hỏi.

 “Mà cậu nói thuốc súng là làm thế nào cơ? Chỉ tớ cái coi!”

 Michio bật dậy, cầm tấm ván gỗ chứa công thức làm thuốc súng, đưa cho Valeria đọc.

 “Cụ thể là quy trình như vậy. Nhưng, vấn đề là diêm tiêu cần có thời gian ủ cỡ 4 tuần lận. Chúng ta chỉ còn có 1 tuần nên là…”

 “Ừm, chúng ta có thể đẩy nhanh quá trình đó bằng ma thuật.”

 “Hả? Được ư?”

 “Về lý thuyết thì có, ma thuật có tính định hình năng lượng bằng thông tin não bộ xuất ra mà. Mấy cái đẩy nhanh phản ứng này nọ là cân được tất. Nếu như cần phản ứng phân hủy, tớ chỉ cần lệnh cho đám vi sinh vật làm việc nhanh hơn. Nếu là phản ứng các chất hoá học, chỉ cần sắp xếp phân tử. Mẹ yêu bảo tớ thế đó! Nhưng tớ cũng cần…”

 “Vậy tớ sẽ đi kiếm lưu huỳnh cùng thánh thú và thần rừng nhé. Công việc chia ra được rồi. Nhẹ quá!”

 Michio nhảy thẳng lên lưng thánh thú, thần rừng cũng mau chóng nhảy lên theo. Cậu vui vẻ vẫy tay tạm biệt Valeria.

 “Vậy trăm sự nhờ cậu đó! Còn Victoria, có gì mà Valeria cần thì hãy giúp đỡ nhé!”

 Victoria vẫy tay chào Michio, cô bé hô lớn.

 “Cậu yên tâm đi! Ở đây cứ giao mọi thứ cho tớ!”

 “Có gì đừng giận tớ nhé!”

 “Hở? Ý cậu là sao?”

 Valeria nhìn khuôn mặt Michio, chợt nhận ra hình như có điều gì đó bất ổn. Với vẻ mặt đầy nghi hoặc, cô bé đọc kỹ lại cách thức làm thuốc súng và nở một nụ cười đầy nham hiểm.

 “Chị Victoria thân yêu!”

 “Sao thế? Em gái yêu quý!”

 “Chuyện là… để làm được thuốc súng ta cần diêm tiêu. Cái đó thì… thế nào ta…”-Valeria ấp úng, dùng đôi mắt cún con nhìn chị gái.

 “Có gì khó nói à? Cứ thoải mái đi! Giao hết cho chị là được. Em chỉ cần dùng ma thuật đẩy nhanh quá trình có diêm tiêu là được rồi.”

 Valeria nhếch mép cười. Nụ cười ấy làm Victoria bỗng lạnh gáy, toát mồ hôi hột.

 “Em cần chị liên tục nhào nặn đống phân kia rồi trộn chung với nước tiểu. Nhớ là liên tục trong quá trình em làm phép.”

 “Hể? Em nói gì cơ?”

 “Nhớ làm bằng tay trần nhé, chị gái đáng yêu của em!”

 Valeria vênh mặt lên, liếc mắt nhìn Victoria rồi nở nụ cười đê tiện. Cứ như thể cô bé đã chờ cơ hội để bắt nạt chị gái từ lâu lắm rồi vậy.

 Sau khi nghe công việc, Victoria vội chạy theo hướng Michio cầu cứu. Đống chất thải thối chặn hết đường phía trước nên cô bé lỡ dừng chân. Vậy là xong, Valeria dùng ma thuật tạo cùm chân cho chị mình chạy đằng trời. Rồi cô bé vừa cầm đầu dây xích, vừa đọc kỹ các nguyên liệu cần có. Tro thì cứ dùng hoả ma pháp đốt đống lá khô là được. Rơm thì có ở chuồng ngựa. Đất mặn thì có vẻ như hơi khó kiếm. Thôi thì dùng tạm đất từ chuồng gia súc vậy. Bởi đám tẩu địa long cũng ăn mặn đái khai phết mà.

 Valeria vòng đi chuẩn bị nguyên liệu nhưng cũng không quên cột chặt chị gái lại, không cho chạy đi mất. Một lúc lâu sau, cô bé trở về với cả tấn nguyên liệu bay lơ lửng sau lưng mình. Victoria ngồi một mình, chống tay vô cằm, vẻ mặt đầy sự chán nản.

 “Chúng ta bắt đầu công việc thôi nhỉ?”

 Valeria tạo ra một kết giới vô hình đóng kín, môi trường trong đó có nhiệt độ và độ ẩm phù hợp để ủ đống phân và giúp quá trình vi khuẩn phân hủy chất hữu cơ nhanh hơn. Valeria dùng ma thuật đưa tất cả đống nguyên liệu vào trong kết giới. Cô bé quay ra và kéo tay chị gái mình.

 “Việc của chị Victoria chỉ là đi trộn đều đống hỗn hợp bao gồm đất mặn, phân động vật, tro, rơm và nước tiểu đó mỗi lần cách nhau 1 phút mà thôi. Bởi trong kết giới, các vi khuẩn được thúc đẩy mạnh. Chỉ cần vài phút đã đặt hiệu quả phân hủy hữu cơ trong vài ngày.”

 “Dỗi! Sao em lỡ làm thế với chị? Dỗi thật đó!”-Victoria bĩu môi càu nhàu.

 “Đây là cần thiết để chúng ta chiến thắng Morgrave. Với cả chị yên tâm đi, em không tàn nhẫn với chị vậy đâu. Chị có ngửi thấy mùi thối nữa không?”

 Victoria khịt khịt mũi, nhận ra mùi hôi thối từ phân đã không còn. Ánh mắt cô bé dường như rực sáng lên.

 “Đúng rồi nè! Hổng còn thối nữa!”

 “Ừm, em đã dùng ma thuật để làm bay đi đống mùi thối đó đấy. Chị biết em cũng là một người rất ghét mùi hôi mà.”

 Victoria xúc động nhìn em gái, nước mắt rưng rưng. Không kiềm lòng được, cô bé lao đến ôm chầm lấy Valeria.

 “Đúng là em gái đáng mến của chị! Em lo cho chị thế này!”

 “Vậy thì chị hãy giúp em và Michio nghen?”

 “Ừm, chị rất sẵn lòng!”

 Victoria tự tin bước vào trong kết giới với 100% tin tưởng vào Valeria. Vừa bước vào, cô bé liền chùn bước rồi lùi lại. Thế nhưng, kết giới đóng chặt làm cô bé không có đường lui. Không hề có kiếm trên tay, Victoria cũng chẳng thể chém đứt kết giới. Chân bủn rủn quỳ xuống, tay liên tục đập vào tường kết giới.

 “Em nói dối chị! Trong này thối hoắc ấy!”

 Valeria rớt nước mắt cá sấu nhìn Victoria.

 “Em xin lỗi! Chẳng là ma thuật này em học được khi lén đọc trộm sổ tay của mẹ. Vì em chưa kịp đọc hết nên là…”

 “Chị sẽ mách mẹ yêu sau vụ này. Huhu…”

 Vậy là mỗi người đều có công việc để làm. Ai ai cũng đều vui vẻ cùng nhau làm thuốc súng. À, có lẽ chỉ mỗi Victoria là vừa làm vừa khóc lóc ầm ĩ thôi.

 “Sao lại bắt mình làm việc này chứ? Cậu bỏ đi đâu thế? Cậu quá đáng lắm!! Cậu quá đáng thực sự đó, Michioooo!!! Cậu về được đây thì nhớ mặt mình đấy!”

 Victoria nước mắt nước mũi dàn dụa, mặt mũi mếu máo oán trách Michio. Trong khi tay cô bé thì phải nhào nặn phân liên tục rồi trộn thêm nước tiểu vào chúng. Mùi hôi thối nồng nặc nhưng chẳng thể đưa tay lên để bịt mũi. Đã vậy, việc nhìn vào đôi bàn tay hồng hào, bé nhỏ của mình phải thọc vào cái đống nâu nâu, nhầy nhầy kia làm Victoria vừa kinh tởm, vừa buồn nôn.

 “Yên lặng làm việc đi chị yêu! Trong thuốc súng, diêm tiêu chiếm 75% thành phần đó. Tức để làm 10kg thuốc súng, ta cần 7.5kg diêm tiêu. Để lấy được cỡ đó, ta cần xử lý hơn 2.5 tấn nguyên liệu kia đó nha. Em cân đo tỷ lệ kỹ rồi. Chị có mỗi việc trộn thôi mà mè nheo hoài.”

 “Em giỏi thì vào đây mà làm đi!”

 “Duy trì kết giới cũng mệt chứ bộ. Vậy nên em mới cần chị giúp đó, chị yêu!”

 “Hức hức… nhưng nó thối đến mức làm nước mắt chị tuôn không ngừng nè.”

 “Chịu khó dùm em cái đi, chị…”

 Victoria tiếp tục làm việc nhưng không khỏi oán trách trong lòng.

 ‘Michio ném lại 75% đống rắc rối cho mình! Cậu ấy quá đáng với mình quá!’

 Bỗng từ trong rừng, một bóng hình nhỏ bé bước ra từ những bụi cây rậm rạp. Một cô bé với mái tóc xanh cùng thân hình cao gầy bước ra. Khi cất giọng, thứ âm thanh thuần khiết quen thuộc nhưng đầy ma mị.

 “Xin lỗi nhưng mình có thể giúp gì không?”

 “Cậu là…”-Victoria đầy ngạc nhiên, trố mắt, há hốc miệng.

 “Cậu ra mặt sớm hơn mình nghĩ đó!”-Valeria cũng không khỏi ngạc nhiên.

 “Ừm, mình thấy Victoria có vẻ tội nghiệp nên là muốn giúp. Rất hân hạnh được gặp các cậu! Mình là Flora da Soluna!”

 Hiện giờ, Michio đang đổ mồ hôi hột khi ở trong miệng núi lửa đầy nguy hiểm.

 “Cứu với! Cứu với! Tôi rớt đến nơi rồi!!!”

 “Cứ yên tâm! Dây leo còn chắc lắm.”-Thần rừng an ủi.

 “Nhưng tôi thấy nó sắp đứt rồi á! Cứu!!!”

 Michio bám chặt vào một cuộn dây leo được bện chặt như dây thừng treo lơ lửng ở miệng núi lửa. Trong miếng gỗ có ghi rõ về những mỏ lưu huỳnh có thể khai thác. Đen đủi thay, nó lại nằm ngay gần miệng núi lửa. Chỉ chục phút trước, Michio đã vô cùng hào hứng khi cầm cây cuốc chôm được trong đống vũ khí của đám buôn lậu, chân nhảy tưng tưng. Trên lưng thánh thú, cậu cũng không thể kiềm lại sự phấn khích của mình. Đó là cho đến khi bị thả ngay vào miệng núi lửa để khai thác lưu huỳnh.

 Từ nãy đến giờ, Michio cũng đã la hét khá lâu rồi. Dung nham núi lửa bỏng cháy bùng lên. Những dòng bong bóng đỏ bên dưới miệng núi lửa vỡ tung. Từng dòng dung nham đập vào nhau rồi bắn lên cả chục mét. Có chút đất đá đỏ rực bắn ngay sát quần Michio. May sao cậu co người nhấc mông lên kịp thời. 

 Loay hoay quanh miệng núi lửa một hồi, Michio cũng đã tìm thấy một mỏ lưu huỳnh vàng. Không để mất thêm thời gian, cậu nhanh chóng đu dây lại gần mỏ. Tìm một chỗ có thể đứng an toàn, Michio đặt chiếc ba lô sau lưng mình xuống rồi lấy cuốc ra đập. Cậu nhanh chóng lấy được những tảng lưu huỳnh lớn và chất đầy ba lô. Chiếc ba lô chật kín lưu huỳnh được khoá chặt lại và buộc vào dây leo để thần rừng kéo lên. Sau đó, một chiếc ba lô trống không khác được chuyển xuống.

 “Lẹ lên! Lẹ lên! Dưới này nóng lắm rồi đó!”

 Bỗng ý thức Michio đột nhiên mờ dần, cậu hơi chóng mặt một chút. Đầu gối khuỵu xuống, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề. Hiện tượng này khiến cậu nhóc bối rối, không hiểu sao cơ thể lại khó chịu và đau đớn đến thế. Dù vậy, Michio vẫn cố để khai thác tiếp quặng lưu huỳnh. Một lớp bột đỏ được Michio đào ra, nó lẫn với lớp lưu huỳnh vàng. Hình như có một quặng khoáng vật khác ở đây.

 Mặc dù không biết đó là gì, Michio vẫn cố để phân loại nó. Nhưng giờ đây, mắt cậu mờ đến nỗi chẳng thể nhìn thấy nổi màu vàng và đỏ. Đôi tay run lên cầm cập chẳng thể cầm nổi cây cuốc lên nữa. Michio nằm ra đất và mất hẳn ý thức.

 Ở bên trên miệng núi, thần rừng và thánh thú đợi mãi chẳng thấy tín hiệu gì. Cứ nghĩ Michio đang khai thác phải quặng cứng nên hơi lâu, họ cứ thế mà chờ đợi. Cho đến khi thánh thú nhận ra điều gì đó không ổn. Con vẹt đậu trên đầu nó có dấu hiệu lạ khiến nó phải bay đi. Lúc này, cả thần rừng cũng nhận ra điều bất thường đó. Họ vội vã đến gần miệng núi lửa rồi nhìn theo hướng sợi dây. 

 Một bóng hình của một cô gái xinh đẹp ở bên dưới đang ôm lấy Michio. Cô ấy cột những chiếc túi chứa quặng mà Michio đã đào được vào sợi dây leo và kéo kéo sợi dây để ra hiệu. Thần rừng vội thu hồi đống dây về.

 Lúc này, cô gái đó bế Michio trong vòng tay mình như một người mẹ bế đứa con non. Cô thì thầm vào tai cậu những lời thương xót.

 “Cậu đến gần miệng núi lửa mà không có phòng độc gì cả. Thật đáng thương!”

 Cô gái đó bay vút lên miệng núi lửa như thể đang đứng trong một chiếc thang máy vô hình. Khi ra khỏi miệng núi, cô nhẹ nhàng đáp chân xuống đất mà ngỡ như một thiên sứ giáng trần. Mái tóc trắng muốt bay phấp phới trong gió y hệt một đôi cánh thiên thần đang dang rộng. Cô ta cất giọng. Giọng nói đó ngọt ngào nhưng giản dị, không hề cao siêu.

 “Mấy nhóc rõ chẳng biết phân chia công việc thế nào cả. Đáng nhẽ con hình nhân đó nên xuống để khai thác lưu huỳnh thay cho cậu nhóc này mới phải.”

 Thánh thú cảm thấy mối đe dọa không hề nhỏ từ con người này. Nó cảnh giác lùi ra xa. Lông trên khắp cơ thể dựng lên thẳng đứng, răng cắn chặt lại với nhau. Thánh thú thủ sẵn móng vuốt, miệng liên tục gầm gừ. Thế thân của thần rừng nhanh chóng vào tư thế chiến đấu. Nó gọi cả ngàn sợi dây leo đan vào với nhau, cuốn lại thành những mũi giáo nhọn hoắt hướng về đối phương.

 Cô gái kỳ lạ chỉ ngón tay vào thần rừng. Hành động tưởng như đơn giản đó lại làm thế thân ngay lập tức héo úa và vỡ ra. Rồi cô ta lại chú ý đến Michio, nâng nhẹ đầu cậu lên, vuốt ve mái tóc dài mềm mượt.

 “Tạo hoá đa dạng nhưng thật không công bằng! Có sinh vật lại dễ dàng ngộ độc chỉ bởi đám khí độc từ miệng núi lửa. Trong khi đó lại có sinh vật dễ dàng ngụm lặn trong dung nham.”

 “Cô là ai? Ý cô là gì?”

 “Tên ta là Justina Fairy, rất vui được gặp mặt cô nhóc! Còn ý của ta là nhóc có thể biến thành rồng, đúng không? À mà, giờ thì chắc không thể rồi, nhóc Zoa da Soluna nhỉ?”

 Thánh thú ngớ người ra một lúc, nó nhìn xuống cơ thể mình. Giờ nó là một cô bé trần chuồng, móng vẫn nhọn hoặc, tai của loài thú nãy biến thành vẫn còn trên đầu. Thế nhưng giờ, hình dạng của nó là một thú nhân. Đây chính là hình dạng thật của thánh thú.