Chương 19: Anh cảnh báo trước, đừng vì sự đồng cảm mà tin tưởng!

...………………………………………………

 “Em ngủ lâu thật đó nhỉ?”

 Michio giật mình tỉnh dậy mơ hồ trong thư viện tri thức. Cậu nhóc đã ngủ liền tù tì hai ngày do cơ thể trúng độc rất nặng rồi. Con bé Valeria hoàn toàn bối rối trước việc Michio trúng độc. Cũng phải thôi, đây là bệnh nhân ngộ độc đầu tiên của con bé mà. Cũng may có thể chữa cháy bằng cách hồi phục cơ thể cho Michio liên tục và đợi khí lực tự đẩy chất gây hại ra ngoài.

 “Anh là…”-Michio nhìn tôi có hơi ấp úng.

 “Hi, mỗi Hi thôi. Gọi là Ka cũng được. Cái tên nghe cụt lủn đúng không?”

 “Có lẽ… cũng cũng…”-Michio gật đầu đồng ý.

 “Ý nghĩa của nó là ngọn lửa. Hẳn em cũng nhìn ra mái tóc đỏ cháy của anh đang phập phừng nhỉ?”

 “Vâng ạ!”

 Michio ngồi ngoan ngoãn, khoanh tay, khép chân trên chiếc ghế tôi đặt sẵn trong thư viện rỗng này.

 “Ăn gì không? Bánh táo chẳng hạn? Anh đây đi làm cho.”

 “Dạ, không ạ! Em…”

 “Có gì khó nói à?”

 “Vâng, em lỡ… không cầm theo sách mượn vào tuần trước…”

 Nhìn mặt cậu nhóc cứ thấp thỏm lo sợ làm tôi tưởng chuyện gì căng thẳng lắm. Hoá ra là vậy, tôi chỉ thở dài.

 “Yên tâm đi! Mấy cuốn sách đó sẽ tự trở về khi anh kéo em vào thế giới này thôi.”

 “Vậy ạ? Vậy thì em yên tâm rồi!”

 Michio thở phào nhẹ nhõm, cậu tựa lưng vào chiếc ghế, tay chân có chút thả lỏng do không còn căng thẳng nữa.

 “Có ăn bim bim khoai chiên không?”

 “Vâng ạ, mà đó là món gì vậy?”

 Tôi mở một cánh cổng xuyên thực tại để lấy tạm túi khoai tây chiên giòn rụm trên mặt bàn. Oni đang xem phim cùng Hito, cả hai vừa quay lại thì đã bị cuỗm mất đồ ăn vặt rồi.

 Đặt túi khoai tây chiên trước mặt Michio, tôi bốc một miếng lên để ăn. Thấy vị có hơi nhạt nhẽo, tôi thò tay vào bếp của mình để lấy túi bột phô mai. Yougan có vẻ đang loay hoay nấu món gì đó trong đấy.

 Rắc phô mai vào túi khoai tây rồi lắc đều lên. Khi mở túi khoai ra, mùi hương thơm phức lan toả làm Michio thèm nhỏ dãi. Cậu thử bốc một miếng rồi cho vào miệng. Tiếng rộp rộp, giòn tan của miếng khoai khi được nhai. Vị mằn mặn và béo ngậy của lớp bột phô mai tan vào đầu lưỡi. Ánh mắt Michio như loé sáng lên vậy.

 “Món này ngon quá! Anh làm thế nào vậy?”

 “Em biết chiên khoai không?”

 “Dạ, ý anh là rán bằng dầu ăn đó ạ?”

 “Ừ, chỉ cần rán khô khoai tây chiên là ra thành phẩm thôi. Còn bột phô mai thì chắc hơi khó làm. Em có thể dùng gia vị khác cũng được.”

 “Để khi nào đó em sẽ làm thử! Cảm ơn anh nhiều!”

 Tôi có chút vui vui trong lòng khi nhìn cậu nhóc vui vẻ ăn khoai chiên. Mặc dù, tôi khá ghét trẻ con… Sao cũng được, có lẽ không phải đứa trẻ nào cũng khó ưa. Tôi bốc một miếng khoai rồi ăn trong khi thầm suy nghĩ.

 “Mà quyển sách chế tạo vũ khí anh chuẩn bị sẵn rồi. Nhóc có cần lấy nó ngay rồi về không?”

 “Dạ, anh đã chuẩn bị xong rồi ư? Chu đáo quá! Em cảm ơn!”

 Tôi đưa cuốn sách chế tạo hàng nóng cho Michio, cậu nhóc vội vàng lật sách để tìm về các thiết kế súng lục tự động. Nhìn một hồi, Michio đánh dấu vào trang sách có mẫu súng Glock GK-20. Một loại súng từng được sử dụng tại chiến tranh ở thế giới này. Nó phổ biến vì phù hợp với những cuộc đột kích. Số đạn trong một băng đạn là 20, số lượng phù hợp, không quá cồng kềnh cũng như không cần thay đạn quá nhiều trong các cuộc đối đầu.

 “Em có sự lựa chọn tốt đó!”

 “Vậy ư? Em chỉ chọn theo số đạn thôi mà.”

 “Ừm thì… có lẽ em chưa trải qua thế chiến nên không biết, có vài loại vũ khí sinh ra chỉ để bán lấy doanh thu chứ không thực dụng.”

 “Thế chiến? Nó là gì vậy?”

 “À phải rồi, em không biết nó nhỉ? Thôi kệ đi!”

 Michio ngoan ngoãn không hỏi gì thêm. Tuy trong lòng cậu nhóc vẫn có chút tò mò, tôi thấy rõ điều đó. Mà thôi kệ vậy, có lẽ để thằng nhóc tự tìm hiểu sẽ tốt hơn. Tôi rời khỏi ghế, lần mò cuốn sách về lịch sử rồi đặt tạm nó xuống gầm bàn.

 “Liệu em có thể trở về được chưa ạ?”

 “Nóng vội thế? Bộ anh ít đất diễn vậy ư?”

 “Ưm, em có hơi lo! Ý em là bạn bè em sẽ lo lắng nếu em cứ ngủ li bì như vậy.”

 Tôi đang nhai rộp rộp những miếng khoai tây chiên, tay liên tục lục bốc khoai để ăn.

 “Ừm, cái đó em cứ yên tâm đi! Thời gian anh có thể điều chỉnh về số 0. Tức là em có ở đây cả mấy tháng trời thì ở thế giới của em, thời gian chẳng trôi đi chút nào. Thời gian mang tính tương đối mà.”

 “Mấy tháng trời ư? Vậy thì em mong được gặp lại bạn bè chết mất!”

 Michio gãi đầu cười. Nhưng, câu nói đó làm tôi ngừng tay lại. Miếng bim bim đang nhai dở trong miệng bị đẩy qua răng, chà vào mặt trong má phải. Nó từ từ thấm nước bọt rồi tan ra, từ lớp phô mai cho đến miếng khoai.

 Chợt nhận ra tôi đang có chút chạnh lòng, Michio vội xua tay.

 “Em xin lỗi! Em không có ý nói anh phiền phức đâu!”

 “Anh không có ý đó.”

 “Vậy ư?”-Michio ngước mắt ngạc nhiên.

 Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, cằm đặt lên xương quai xanh gần vai trái. Ánh mắt có chút đăm chiêu suy nghĩ.

 “Có lẽ, anh cũng muốn cảm nhận sự nóng vội giống em. Ý anh là, dù biết rằng mọi chuyện vẫn sẽ ổn, em vẫn lo cho bạn bè mình đến mức không chờ được, phải không?”

 “Vâng ạ, nhưng em có thể ở đây cùng anh thêm phút chốc!”

 “Thôi, anh chẳng cần thế đâu.”

 “Vậy ư? Em trông anh có vẻ hơi cô đơn. Các Akeru khác cũng vậy ạ? Lần trước, anh Enerugi dường như sung sướng quá mức chỉ vì được gặp người hiểu mình. Nếu anh muốn, em có thể nán lại chút nữa.”

 Michio kéo ghế đến ngồi sát lại tôi rồi nắm lấy tay tôi. Cái ấm áp từ đôi tay đó toả ra. Đó là cái ấm từ linh hồn cậu nhóc. Có lẽ đó là lý do tại sao, Valeria và Victoria lại quý cậu nhóc đến vậy. Tôi thở ra một hơi thật lâu có lẽ đâu đó vài phút. Cứ như một người đàn ông đang hút hết lượng nicotin có trong một điếu xì gà trong một hơi rồi thở ra vậy. Hơi thở ấm nóng tỏa ra khắp thư viện. Tôi hơi thừa nhận mình có chút ghen tị.

 “Luyện bắn súng không? Anh có thể dạy nhóc!”

 “Vâng ạ!”

 Tôi tạo ra một khẩu súng lục, một bia tập bắn. Rồi ân cần hướng dẫn Michio từ cách cầm súng, chốt an toàn, thay băng đạn, ngắm bắn…

 Michio rất nhanh chóng làm quen với súng lục và cũng bắn suýt trúng được tấm bia. Mà… có như vậy thôi cậu bé cũng vui vẻ ra mặt. Nó làm tôi tò mò đọc suy nghĩ của Michio.

 ‘Có súng rồi thì mình nên xả bao nhiêu viên đạn vào đám Morgrave đây nhỉ?’

 “Ôi, chết tiệt thật!”-Tôi lỡ thốt lên.

 Michio cười vui vẻ, tôi cũng cười xã giao theo. Nhớ lại lời Enerugi và Yoru nhận xét, có vẻ như Michio cũng rất thích thử nghiệm thực tế điều gì đó cậu được học. Đó là điều tốt nhưng… trường hợp xả súng lên người mà được coi như bài tập thực hành ư? Tôi bật cười khi nhớ đến câu đùa về học sinh Mỹ. Ở thế giới của Michio, có lẽ là ở nước Amekka nhỉ?

 Sau một buổi tập làm quen với súng đạn, Michio có vẻ như rất phấn khích. Cậu thầm nghĩ.

 ‘Với thứ này, mình chắc chắn có thể đánh bại đám Morgrave. Kế hoạch sẽ thành công mỹ mãn với sức mạnh này!’

 Rồi trong đầu Michio có sự thấp thoáng của một hình bóng ai đó. Cậu nhóc có vẻ như rất lo lắng cho người này.

 “Em đang đồng cảm, đúng không? Gặp một người có vẻ giống mình mà.”

 “Vâng, ý anh là sao ạ?”

 “Anh cảnh báo trước là đừng có để sự đồng cảm biến thành niềm tin, em sẽ đánh mất cảnh giác để rồi hối hận đấy.”

 Michio nhìn tôi, khuôn mặt đầy khó hiểu. Rồi có lẽ, tôi cũng không tiết lộ thêm điều gì. Một tiếng tách của cái búng tay, Michio được đưa trở về nhà.

…………………………………………………

 Trở về hai ngày trước, Flora tạo ra hàng chục hình nhân gỗ giúp vận chuyển và trộn đống hỗn hợp đặc mùi thối. Năng suất nhanh chóng được đẩy lên cao, nhóm Valeria đã tạo ra ít nhất 7,5kg diêm tiêu chỉ trong hơn 1 giờ làm việc. Cũng nhờ Flora, Victoria chẳng phải lặn lội trong đống phân trộn nước tiểu đó nữa. Cô bé vội vã chạy về nhà đi tắm nhưng bị Valeria giữ lại.

 “Chị điên à? Người dính đầy cớt mà chạy về nhà cho nó vương vãi khắp sàn hả?”

 “Nhưng chúng thối và bẩn quá đi mất! Chị không có chịu được!”-Victoria rưng rưng nước mắt.

 “Đợi em chút xíu!”

 Valeria tạo một đám mây nhỏ, đám mây đó bắt đầu xám dần rồi đen xì và mưa như trút nước. Victoria vội vàng cởi sạch quần áo rồi đứng dưới mưa tắm.

 Quay trở lại việc chiết xuất diêm tiêu, Valeria thực hiện đúng những gì có trong tấm bảng gỗ. Cô bé nhờ Flora tạo ra một thùng gỗ lớn, đổ hết đống thành phẩm mình vừa ủ vào trong rồi thêm nước nóng.

 “Đợi thôi!”-Valeria ngồi xuống nhìn thùng gỗ.

 “Hả? Đợi ư? Tớ tưởng đang gấp rút?”-Flora bối rối.

 “Khi nãy, để làm cho giường ủ được vi khuẩn phân hủy nhanh hơn, tớ đã dùng ma lực để mớm cho từng con ăn rồi thúc đẩy khả năng phân hủy chất hữu cơ của chúng. Kết giới cốt để nhốt chị tớ và chặn mùi thôi!”-Valeria nhếch miệng cười

 “Hả? Em nói cái gì cơ?”-Victoria không biết từ lúc nào đã ở sau lưng Valeria, khuôn mặt phẫn nộ y như quỷ dữ.

 “Dạ, em nói đùa thôi ạ!”-Valeria toát hết mồ hôi lạnh, hoảng sợ không dám quay mặt lại. Cô bé cứ tưởng chị mình đang tắm trong cơn mưa ào ạt nên không nghe thấy gì.

 Valeria vừa định quay lại để mở miệng nói lời xin lỗi, Victoria đã nhanh tay nhét đống quần áo còn dính đầy phân vào mồm cô bé.

 “Cái này là trả đũa đó! Ăn hết đê!”

 “Ư… ị a o em(chị tha cho em)…”-Valeria rưng rưng nước mắt cầu xin trong khi Victoira đang cay cú ấn mạnh cái quần vào mồm cô bé.

 Nhìn sang phía Flora với ánh mắt cầu cứu, Valeria chỉ nhận lại sự né tránh và một cái huýt sáo. Victoria tức không chịu được cởi sạch quần áo Valeria ra rồi lấy quần áo cũ dính phân thối hoắc lau khắp người em gái. Giờ thì cả hai đều phải chịu trận như nhau rồi.

 “Đi tắm nhanh! Em cũng đầy cớt rồi!”

 “Vâng ạ!”-Valeria bất lực bị lôi cổ đi.

 Flora ngồi bên ngoài đợi, cô bé nhìn vào rừng cây xanh ngát của mình. Victoria vác Valeria trên vai rồi bứt tốc chạy ra sau chuồng ngựa, lấy vòi nước xả lên đầu em gái cho trôi hết cặn bẩn.

 “Sao em có thể chơi trò quá đáng vậy hả? Nó thối hoắc!”

 Valeria không nói gì, miệng lẩm bẩm.

 “Lỗi cũng tại chị đó thui…”

 Valeria quay mặt đi, né tránh ánh nhìn trực diện từ Victoria.

 Victoria khó chịu, nâng cằm Valeria, ép cô bé nhìn trực diện vào mình.

 “Nhìn chị! Sao em làm điều quá đáng đến thế? Em muốn chị giận em thật ư?”

 Valeria cố cúi mặt xuống, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ về bản thân. Giọng cô bé trầm lắng.

 “Có lẽ do em khó chịu. Em khó chịu vì chị và Michio.”

 “Hể? Đợi chị xíu!”

 Victoria nhanh chóng ngồi xuống bên trái Valeria, áp sát người cô bé.

 “Tại sao vậy?”-Victoria nghiêng đầu hỏi.

 “Chị làm em cụt hứng đó!”

 Valeria thở dài một tiếng rồi bắt đầu nói.

 “Có lẽ sau 1 năm xa cách, em cảm giác mình đã mất kết nối với chị. Ban đầu, em cứ nghĩ có thể thông qua Michio. Nhưng mà, cậu ấy thân thiết với chị như vậy lại làm em khó chịu. Cảm giác như một cậu nhóc ất ơ từ đâu đến chiếm mất vị trí của mình trong nhà vậy.”

 Victoria nắm lấy đôi bàn tay của Valeria, nhẹ nhàng vỗ về em gái.

 “Làm gì có chuyện mất chỗ chứ? Em là em, Michio là Michio! Với cả, Michio giống bảo mẫu của chị hơn là một cô em gái bé bỏng như em. Cứ yên tâm đi! Nếu em cảm thấy xa cách, chị sẽ sẵn sàng tiến lại gần!”

 Valeria nhìn bàn tay nắm hờ hững của mình. Cô bé tiếp tục kể.

 “Chị biết đó, em với chị, thua và thắng… đó là điều duy nhất em nghĩ mình có kết nối với chị, như một đối thủ vậy. Thế rồi, gần đây em nhận ra điều đó không khiến em vui đến thế. Em dằn vặt bởi bản thân đã vì cái chiến thắng vô nghĩa đó mà bỏ lại chị một năm. Em biết chị ghét cô đơn thế nào mà. Ấy vậy mà…”

 Victoria ôm lấy Valeria, nhẹ nhàng đặt đầu em gái lên đùi mình rồi vuốt ve mái tóc. Cặp đùi trắng muốt, nhỏ bé nhưng rất săn chắc. Nó ấm áp, thân thuộc. Valeria ngại đỏ mặt, giọng ấp úng.

 “Em có phải trẻ con nữa đâu!”

 “Vẫn là em gái của chị mà, đúng không? Vậy nên chị vẫn thấy em rất quan trọng. Chuyện một năm đó cứ bỏ qua đi! Chị sẽ tha thứ! Miễn giờ đây em ở bên chị là được rồi.”

 Nghe những lời nói đó, Valeria chẳng biết trả lời thế nào. Cô bé quay mặt về phía bụng Victoria rồi chui mặt vào đó.

 “Này, em làm gì vậy? Chỗ đó nhột lắm!”

 Valeria khúc khích cười, tiếng cười đó làm Victoria có chút tò mò. Rồi hơi thở âm ấm của Valeria phà vào phần dưới bụng của Victoria làm cô bé rùng mình. 

 “Chị biết sao em lại nhốt chị vào trong cái hầm ủ phân đó không?”-Valeria vừa hỏi, vừa cố nhịn cười.

 “Tại sao vậy?”

 “Tại cái mặt chị khi khóc và giận dỗi làm em vui á! Hahaha!”

 Victoria thở dài rồi nhéo tai Valeria thật mạnh làm cô bé phải hét toáng lên.

 “Tệ rồi! Phải chỉnh đốn em thật nghiêm khắc mới được.” 

 Victoria trần chuồng người đẫm nước vác Valeria lên vai rồi chạy thẳng vào nhà. Valeria vội vàng dùng ma thuật điều khiển những giọt nước rơi xuống để không làm sàn nhà bị ướt.

 Một lúc sau, cả hai bước ra ngoài với quần áo đã tươm tất, sạch sẽ. Thơm tho, thoải mái rồi nên Victoria trông yêu đời hơn hẳn. Còn Valeria, cô bé vẫn không ngừng xoa mông mình.

 ‘Khốn kiếp! Bà chị đánh mạnh tay dữ!’

 Bỗng từ đằng xa, họ nhìn thấy Flora đang vẫy tay gọi. Cô bé đang chỉ tay vào một cái gì đó giống một cơ thể người. Victoria vội vàng chạy đến.

 “Cái gì vậy? Sao lại có…”

 “Tớ không rõ! Tự nhiên thấy trong bụi cây tòi ra cậu nhóc này.”

 Valeria cũng vừa chạy đến, khi mới nhìn vào cậu nhóc bên dưới, cô bé đã vội nhăn mặt.

 “Albert đây mà. Sao cậu ta lại ở đây? À mà, dính toàn cớt thế này?”-Valeria vội bịt mũi lại.

 Nhìn kỹ từ trên xuống dưới, Albert đang để lộ cặp mông trần của mình ra ngoài.

 “Mắc gì tên này không mặc quần thế?”

 Valeria vội cầm lấy một que gỗ dài chọc chọc vào người Albert. Cậu nhóc không cử động, cô bé nhanh trí cắm thẳng đầu que vào cửa sau. Thế mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, Valeria bắt đầu thấy lo lo.

 “Hình như, cậu ta ngỏm rồi thì phải?”

 “Hể? Ngỏm ư? Ý em là cậu ấy chết rồi à? Kiểm tra đi chứ!”

 “Chị giỏi thì thò tay vào mà khám nghiệm thi thể. Vừa mới tắm xong, em chưa muốn động vào một bãi cớt khác đâu!”

 Nhìn Albert, Victoria cũng hơi dè chừng. Cô bé cũng chẳng muốn dính cớt nữa thật. Flora dù cũng cảm thấy bất an nhưng do không muốn chạm vào đàn ông nên cứ luống cuống quay đi quay lại nhìn. Rồi Valeria bỗng nghĩ ra sáng kiến.

 “Chị Clara kìa!”

 Valeria hét lớn, bỗng nhiên Albert có phản ứng. Mông cậu siết lại. Cú siết mạnh đến nỗi làm cây gậy sau mông bắn ra. Valeria và Victoria vội né nó.

 “Còn sống!”-Valeria cười đắc ý.

 “Em thật là… dám lấy chị Clara ra chỉ để…”-Victoria nghi kỵ nhìn.

 Vẫn chưa hề thấy Albert tỉnh dậy hẳn, Valeria tiện tay dùng ma thuật tạo mưa gió dội thẳng người cậu nhóc. Những thứ bẩn thỉu nhanh chóng trôi theo dòng nước đi mất. Nhìn Albert ướt sũng, Valeria dùng ma thuật treo cậu nhóc lên cái cây gần đó rồi thủ thế. Cô bé đấm vào không khí, một luồng gió mạnh mẽ từ đằng sau thổi đến. Như một cơn lốc mạnh bạo, nó thổi cả cây cối nghiêng ngả. Albert cũng bị gió thổi cho không ngậm được mồm lại, hai má cậu phồng lên bởi gió lốc, răng lợi nhe hết cả ra, rãi rớt cả sang hai bên hàm.

 “Này thì anh hùng nè! Này thì đối thủ nè! Này thì nữ thần Aurora nè! Này thì chúa quỷ Lilith nè!”

 Valeria càng đấm càng hăng, cô bé cũng cay tên nhóc này cả năm rồi giờ mới có cơ hội trả đũa. Victoria nhìn em mình vui thú thì cứ thấy hơi bất an.

 Chợt nhận thấy cái cây đang có dấu hiệu bật gốc, Victoria vội ngăn cản Valeria.

 “Em dừng lại đi! Em định xử cậu ấy thật à?”

 Valeria ngừng tay, quay về phía chị gái nở nụ cười tươi tắn.

 “Làm gì có? Em chỉ giúp cậu ấy làm khô người thôi ạ.”

 “Em thổi luôn cả linh hồn cậu ta ra khỏi cơ thể rồi ấy chứ.”

 “Không vậy sao mà khô được? Với lại, em có cách để cậu ta tỉnh dậy đó. Michio dạy em đấy.”

 Nói rồi, Valeria đưa tay về phía trước. Ngón tay cái cô bé giữ chặt lấy ngón trỏ như chuẩn bị cho một cú bật ra mạnh mẽ. Rồi khi ngón cái thả ra, một luồng khí lực khủng khiếp phóng theo đường thẳng về phía trước, trúng ngay hai quả trứng cút đang lồ lộ của Albert.

 “Aaaaaaaaaahhhhh!!!!!!”

 Albert tỉnh lại với tiếng la hét thảm thương. Ánh mắt Valeria đầy sự đay nghiến nhìn cậu. Ma thuật trói buộc Albert trên cây được giải trừ, cậu rơi xuống đất, mông chổng lên trời, hai tay ôm chặt hạ bộ. Valeria nhổ thêm một bãi nước bọt khinh bỉ.

 “Yếu đuối!”

 “Cái đó là điểm yếu của đàn ông đấy!”

 “Nhỏ bé! Ngắn choằn!”

 “Ý cậu là sao? Đang nói về cái gì đấy hả?”

 Không hiểu sao, Albert cảm thấy bị động chạm đến danh dự, cậu đứng bật dậy rồi rõng rạc nói.

 “Của tôi là cái lớn nhất nhà thờ đó!”

 “Của Michio còn dài hơn mặt tôi cơ!”

 Albert ngừng lời, rồi bắt đầu tưởng tượng. Cậu nhìn xuống dưới với vẻ mặt đầy nghi hoặc rồi lại nhìn lên khuôn mặt Valeria. Cô bé nhếch mép cười khinh khỉnh. Albert lấy ngón cái và ngón trỏ để đo rồi đặt lên má Valeria. Nó còn chưa dài bằng cái má hồng hào của cô bé nữa.

 “Đại ca có con hàng cỡ nào vậy?”

 “Tầm 20cm hơn!”

 “Ở cái tuổi này á?”

 “Chứ cậu nghĩ tuổi nào? Đồ bé tí tẹo!”

 Nhìn lại bản thân, Albert bắt đầu xấu hổ. Cậu từ từ lùi lại rồi lấy tay che háng.

 “Tớ cần quần áo… làm ơn đó…”

 “Hahaha! Tên thua cuộc!”-Valeria cười đắc ý.

 Victoria nhanh chân chạy vào trong nhà rồi lấy bộ quần áo của Michio ra cho Albert mặc vào.

 Albert nhận lấy bộ đồ rồi ướm thử lên người. Nó quá rộng so với thân thể cậu. Khi mặc vào, mặc dù là quần chun nhưng nó cũng bị xệ xuống, áo thì rộng đến mức trễ vai. Cuối cùng, Albert đành mượn tạm quần áo phong cách tomboy của Victoria để mặc tạm.

 “Mình không ngờ đồ của con trai lại không hợp với cậu đó.”-Victoria gãi đầu cười trừ.

 “Không phải đâu! Do mình quá bé thôi!”-Albert rớt nước mắt nói.

 Bằng linh cảm của mình, Flora luôn cảm thấy bất an điều gì đó. Cô bé lo lắng nhìn về hướng ngọn núi lửa, nơi Michio đang khai thác lưu huỳnh. Cũng đúng thôi, bởi ở đó đang có một cuộc chiến long trời lở đất mà.

 “Cô nhanh chóng trả lại cậu ấy cho tôi!”

 “Long nhân à? Xem ra cũng không tệ!”

 Zoa dang rộng đôi cánh rồng bay thẳng về phía Justina. Cô bé dùng cánh đập thật mạnh vào người đối thủ. Xung lực từ đòn đánh thổi bay khói đen dày đặc đang thoát ra từ miệng núi lửa.

 “Cô ta đâu rồi?”

 “Nhóc mất cảnh giác thật đó!”

 Justina từ lúc nào đã đáp trên lưng Zoa, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống rồi nắm lấy đôi cánh mọc ra từ sau lưng và giật nó ra. Da, thịt, dây thần kinh, cơ bắp, xương bị kéo ra từ lưng khiến Zoa đau đớn đến mức muốn gào thét. Cô bé nhanh chóng rớt xuống đất. Justina móc tay vào hàm trên, ấn mạnh chân vào lưng Zoa.

 Zoa rơi xuống đất, phần bụng hướng ra ngoài bị đập mạnh vào một vách đá nhọn khiến ruột gan bị kéo ra ngoài. Bên cánh phải đứt lìa bị Justina ném xuống mặt đất. Khuôn mặt cô ta bình thản nhìn Zoa.

 “Nhóc giờ còn yếu quá! Thế này thì sao gọi là đánh công bằng được? Thôi, trả lại nhóc cậu bé này nè!”

 Justina đặt Michio xuống đất rồi bình thản bước đi. Cô ta miệng ngáp ngắn ngáp dài trông có vẻ uể oải rồi biến mất.

 Michio hiện giờ đang bị ngộ độc nặng. Nhìn sang Zoa cũng chẳng khá hơn, cô nhóc đã dập vỡ cả lục phủ ngũ tạng, tay chân cũng nát bấy. Khuôn mặt do va đập mạnh cũng chẳng nhìn ra nổi hình người. Máu từ khắp nơi trên cơ thể tuôn ra như suối, làm đỏ cả vách đá. Tiếng tim đập cứ thể yếu dần rồi ngừng hẳn.

 Bỗng nhiên, trái tim Zoa biến thành một ngọn lửa rồi thiêu cháy cả cơ thể. Cô bé ngồi bật dậy từ đống tro tàn. Toàn bộ cơ thể tỉnh táo và khỏe khoắn như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

 “Phù… may mình có hình dạng phượng hoàng. May quá!”

 Michio ho lên một cái khiến Zoa chú ý. Nhận thấy tình trạng nguy kịch của cậu, Zoa hoảng hốt biến thành hình dạng ngựa có cánh pegasus. Cô bé cắn lấy áo Michio rồi ném cậu lên vai. Miệng ngậm lấy những chiếc cặp chứa lưu huỳnh mà Michio đã thu thập. Đôi cánh từ từ dang rộng ra. Bỗng nhiên, phía cánh phải có chút nhói đau, Zoa đành cắn răng chịu đựng để mở cánh ra bay.

 Chỉ với cú đập cánh đầu tiên, Zoa đã vút bay với một tốc độ kinh hoàng. Nó nhanh như một chiếc tên lửa đang được phóng ra khỏi bầu khí quyển trái đất. Lượng khí lực được phóng ra một cách khủng khiếp để triệt tiêu lực cản của không khí lẫn sóng xung kích phát ra để bảo vệ Michio an toàn.

 “Sắp về tới nơi rồi! Gắng gượng thêm chút nữa!”

 Từ đằng xa, Zoa đã nhìn thấy dinh thự nhà Soluna. Cô bé hí lên một tiếng ầm trời thu hút sự chú ý.

 Nhìn thấy Zoa lao đến với tốc độ kinh hoàng đó, Valeria và Flora ngay lập tức hành động.

 Flora tạo ra một cây hoa ăn thịt khổng lồ giống hoa hồng, những cánh hoa lại mềm như nấm. Nụ hoa hướng thẳng về phía trước rồi nở rộ, sẵn sàng đón lấy Zoa.

 Valeria đứng ra trước bông hoa và giải phóng một lượng khí lực cực kỳ lớn thẳng về phía Zoa. Khí của cô bé nhanh chóng triệt tiêu đi toàn bộ lực từ pha lao nhanh xuống đó.

 Sau khi được giảm tốc, Zoa vội nhổ tất cả túi chứa lưu hùynh xuống mặt đất. Rồi cô bé nhắm mắt lại, chúi đầu lao thẳng vào chiếc đệm hoa hồng chị mình đã chuẩn bị sẵn.

 Bông hoa ăn thịt đóng miệng, nuốt trọn lấy Zoa nhưng rất nhanh chóng, đài hoa và cuống hoa đã bị đâm thủng. Zoa lao thẳng về phía chị gái. Chỉ đợi có thế, Victoria lao ra và dùng kiếm chặn. Cô bé cầm lấy mũi kiếm và hướng thẳng lưỡi kiếm về phía con pegasus trước mặt.

 May sao, Zoa đã kịp dừng lại. Cô bé toát hết mồ hôi lạnh khi cái mũi ngựa của mình chạm vào sát lưỡi kiếm sắc lạnh.

 “Cậu định chém tớ đó à?”

 “Hả? Thánh thú? Tớ cứ tưởng kẻ địch chứ?”

 “Có mỗi cậu(chị) ở đây là nhầm lẫn như vậy thôi!”-Valeria và Flora đồng thanh nói.

 Flora đợi Zoa trèo xuống rồi lệnh cho cây hoa ăn thịt chạy về rừng. Lúc này, Albert mới chạy ra ngoài do nghe thấy tiếng ầm ĩ.

 “Có chuyện gì vậy?”

 Michio được đưa xuống khỏi lưng Zoa, hơi thở cậu rất yếu, cứ như thể sắp đứt tới nơi rồi vậy.

 “Cậu ấy bị sao vậy?”-Victoria vừa hoảng sợ, vừa lo lắng.

 “Cậu ấy bị ngộ độc khói núi lửa, tớ không hề biết rằng con người lại…”-Zoa cúi đầu ân hận.

 “Giờ không phải lúc, khẩn trương cứu cậu ấy nhanh!”-Valeria mau chóng thi triển phép hồi phục lên Michio.

 Nhìn tình trạng nguy kịch đang thở hắt ra từng hơi của Michio, Albert vội vã chạy lại rồi đẩy Valeria ra. Cậu áp tai sát phổi Michio để nghe ngóng.

 “Nó cháy rồi!”

 “Cậu làm gì thế? Mà cái gì cháy cơ?”

 “Phổi. Khí độc xung quanh núi lửa rất dày đặc, đại ca sống được đúng là kỳ tích. Thế nhưng, lượng khí độc này đặc quánh trong phổi và gây ra viêm, phù phổi. Trước tiên, ta phải tập trung hồi phục bộ phận này và đẩy chất độc ra trước.”

 “Vậy để tớ!”

 Valeria đặt tay lên lồng ngực Michio, cô bé truyền một chút khí lực vào để làm bản phác thảo về cơ thể Michio. Vốn khí lực thường chỉ chống lại tác nhân gây hại cho cơ thể sau khi tín hiệu cơn đau được truyền đến não bộ. Bởi vậy, việc hồi phục này phải rất cẩn thận để tránh việc khí lực của Michio trung hoà lấy khí lực của Valeria. Bởi khí lực giống như một loại xúc giác nối dài, Valeria phải tập trung hết mức có thể để xúc giác của mình luồn lách trong cơ thể Michio, triệt tiêu đi tác nhân gây hại. 

 Cô bé thở đều rồi nhắm mắt lại, sơ lược về cơ thể của Michio đang dần hiện rõ ra. Đây là lần đầu tiên, Valeria khám xét bên trong của một ai đó. Khi nhìn thấy rõ đường hít vào thở ra của phổi, cô bé đặt tay che miệng của Michio rồi tạo ra một đường ống dẫn bằng ma thuật. Một luồng gió được đưa vào, hoá thành những cánh tay nhỏ vô hình cuốn hết những tạp chất bám chặt trong phổi Michio ra ngoài.

 Từ đường ống, một luồng khí vô hình bay ra. Luồng khí đó bao gồm một chút máu huyết đã biến thành màu chocolate. 

 “Nguyên nhân gây ngộ độc của cậu ấy đã được tớ đẩy ra nhiều rồi. Nhưng vẫn còn chút dị vật dính lại bên trong cơ thể. Tớ chưa biết lấy nó ra thế nào.”

 “Vậy cũng tốt rồi! Ít nhất đại ca đã qua cơn nguy kịch!”

 Albert thở phào nhẹ nhõm. Victoria lo lắng bế Michio lên rồi chạy vào phòng ngủ. Zoa và Flora lẽo đẽo theo sau Victoria, cả hai cũng cảm thấy tội lỗi khi đã để Michio bị ngộ độc.

 Valeria thì bình tĩnh nhìn xuống đống tạp chất vừa được đẩy ra khỏi phổi Michio. Cô bé nhặt lên một dị vật nhỏ. Thấy nó, Albert liền tá hoả.

 “BoS này!”

 “Đó là cái gì?”

 “Lưu hùynh máu đó. Họ gọi thế vì nó khá giống lưu huỳnh nhưng có màu đỏ và khi phản ứng với chất sắt trong máu sẽ sinh ra kết tủa.”

 “Cậu biết nhiều nhỉ?”

 “Ừm thì… nó không đáng tự hào lắm đâu.”

 “Vậy cậu có biết sao Michio lại trúng độc không? Giải thích tôi nghe đi!”

 “Trong khói từ núi lửa có rất nhiều nguyên tố gây hại, bao gồm khí SO2, H2S, CO2… chúng khá nguy hiểm nếu hít vào phổi. Mà cậu muốn biết điều này để làm gì?”

 “Tôi tò mò nên muốn biết, chỉ đơn giản vậy thôi.”

 Nói rồi, Valeria ngoảnh mặt chạy về phía dinh thự Soluna. Khuôn mặt cô bé bắt đầu hiện rõ sự lo lắng.

 ‘Chết rồi! Chỉ có cái đó là mình không loại ra khỏi phổi Michio được!’

 Bên trong phòng ngủ, Michio nằm trên giường, khuôn mặt nhăn nhúm khó chịu. Victoria nắm chặt lấy đôi tay cậu để lên trán mình như đang cầu nguyện. Zoa và Flora đứng bên ngoài cửa phòng nói chuyện riêng.

 “Em đã gặp một ả quái vật!”-Zoa ở dạng bán nhân rùng mình nhớ lại.

 “Sao vậy em? Có chuyện gì xảy ra nữa à?”-Flora ôm lấy em gái vỗ về.

 Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện, Flora cảm thấy chút nghi hoặc. Cô bé không thể nghĩ được kẻ đủ mạnh để dễ dàng hạ gục em mình đến như vậy.

 ‘Nếu đó là kẻ thù, có lẽ chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn mất. Liệu con át chủ bài đó có đủ sức không nhỉ?’

 Trở về hiện tại, Michio đã bình phục hoàn toàn. Cậu tỉnh dậy trên giường. Mắt nhìn lên trần nhà, mọi thứ vẫn còn hơi mơ hồ. Cậu ngồi bật dậy, vươn vai rồi ngáp một cái thật dài. Tay trái đặt xuống đùi, vô tình ôm phải đầu một ai đó khiến Michio giật mình.

 “Albert??? Cậu làm cái quái gì thế?”

 Albert cũng giật mình hét toáng lên, tay cậu vẫn cầm lấy chun quần Michio kéo ra.

 “Tên này! Định làm gì tôi trong lúc ngủ?”

 “Dạ, do em nghe con hàng của đại ca nó khủng quá nên tò mò thôi. Không có ý gì đâu…”-Albert xua tay cố cười trừ.

 “Tưởng gì chứ? Mà cái đó của tôi cũng chỉ là cỡ bình thường thôi.”-Michio kéo quần ra nhìn.

 Nghe Michio coi hàng của bản thân là cỡ trung bình, Albert bị tổn thương lòng tự trọng sâu sắc. Chỉ việc đo bằng mắt thôi là thấy rõ thứ đó dài bằng cả cái đầu của cậu rồi.

 ‘Thế mà bảo bình thường thôi ư? Là do mình bé thật sao? Nghĩ mà đau lòng rớt nước mắt!’

 Michio bước ra khỏi giường, lấy vội áo sơ mi khoác vào.

 “Khẩn trương lên! Chúng ta còn cần phải chế tạo súng nữa.”

 “Khoan đã, đại ca vừa mới tỉnh lại thôi mà. Có ổn không thế?”

 “Khoẻ lắm luôn! Khỏe như vâm ấy!”

 Albert trầm ngâm một lúc rồi nói.

 “Mà đại ca nhớ phải cảm ơn Valeria nhé, cậu ấy đã chăm sóc đại ca 2 ngày hôm nay không ngừng nghỉ nên cũng kiệt sức lắm rồi.”

 Michio có chút ngạc nhiên, cậu thầm nghĩ.

 ‘Có lẽ cuốn sách lần sau sẽ là các loại ma khí thuật vậy. Valeria có lẽ sẽ thích nó.’

 Ở dưới phòng bếp, Valeria và Victoria đang ăn uống. Một bàn ăn đầy ắp món ăn được Golem nấu, từ món nướng cho đến chiên đều đầy đủ. Valeria đang ngấu nghiến ăn nhiều nhất có thể. Cái cơn đói của cô bé khiến Victoria còn lo sợ.

 “Em có ổn không vậy?”

 “Em đói lắm! Sử dụng nhiều ma khí lực để điều trị cho Michio khiến việc trao đổi chất của em tăng lên một cách khủng khiếp.”

 “Chị nghĩ ăn vậy có hơi… em sợ béo không?”

 “Yên tâm đi! Tí nữa là lại tiêu hao sạch sẽ ấy mà. Em không giống ma pháp sư thông thường, dùng ma thuật trong thời gian dài sẽ khiến họ kiệt sức. Bởi em có khả năng hồi phục ma khí lực cực kỳ nhanh, kể cả có phải thi triển ma thuật cả năm trời vẫn rất bình thường. Chỉ là việc dùng khí lực song hành có tác dụng phụ là tăng cường trao đổi chất nên chóng đói thôi.”

 Vừa ăn vừa nói, Valeria đã nhanh chóng xơi tái toàn bộ thức ăn trên bàn trước khi Victoria kịp đụng đũa. Nhìn em gái mình ăn như hộ pháp, Victoria chẳng biết nói gì. Miệng cô bé nhếch lên, giật giật một chút ở khoé miệng. Lông mày nhíu vào.

 ‘Mình cứ thấy không ổn thế quái nào ấy!’

 Ăn xong, Valeria tựa lưng ra ghế. Bụng cô bé to lên như bà bầu chửa ba tháng. Việc thở thôi trông có vẻ cũng khó khăn nữa. Valeria phì phò thở bằng miệng, tay chân buông thõng xuống như thể chẳng điều khiển nổi. Cô bé ợ hơi rồi nấc lên vài lần.

 “No bụng quá rồi!”

 “Chị bảo em ăn ít thôi không nghe cơ.”

 “Đợi em xíu, em lên tầng điều trị tiếp cho Michio.”

 Valeria cố xoay người, ì ục bước ra khỏi ghế. Chiếc bụng căng tròn làm cô bé lảo đảo, suýt chút nữa đâm đầu về phía trước. Thấy vậy, Victoria vội chạy ra, quay lưng về phía Valeria.

 “Trèo lên lưng cho chị cõng đi nào!”

 “Em không cần đâu.”

 Valeria cố bước đi từng bước loạng choạng. Mỗi bước đi đều như muốn ói sạch ra đến nơi rồi vậy. Thấy em gái khổ sở như thế, Victoria không thể đứng nhìn. Cô bé luồn tay trái qua đùi, tay phải đỡ lấy lưng và bế Valeria lên kiểu công chúa.

 “Đi nào!”

 “Khoan đã!”

 Victoria từ từ cẩn thận đi từng bước nhẹ nhàng.

 Ban đầu, Valeria nhắm mắt sợ hãi vì bà chị mình vốn tăng động như bò tót điên. Cái kiểu tăng động đó gắn liền với hình tượng Victoria khiến đôi khi, Valeria cũng quên mất chị mình cũng là một người rất đỗi dịu dàng. Cô bé xấu hổ, ngượng ngùng chui mặt vào áo Victoria.

 Vừa bước lên phòng, Victoria đặt em gái xuống đất. Valeria bước từng bước khó khăn vào phòng ngủ thì thấy Albert và Michio đang hò reo.

 “Uây! Đỉnh thật đó, đại ca!”

 “Đúng rồi! Khẩu Glock GK-20 này bắn đã lắm, tôi đã thử nó với anh Akeru rồi!”

 “Chúng ta bắt tay vào chế tạo thôi nào!”

 “Ừ, tôi sẽ đi gọi thánh thú và thần rừng. Đống vũ khí hôm bữa ở rừng là sắt nên có thể sẽ phù hợp với súng đấy.”

 Michio hào hứng cầm bản thiết kế lên hô lớn.

 “Tôi phải đi khoe với Valeria cái này!”

 Cậu vừa quay đầu lại thì giật mình vì Valeria đứng hằm hằm phía sau.

 “Cậu tỉnh lại từ bao giờ thế?”

 “A! Tốt quá! Tớ muốn cho cậu xem cái này!”

 Valeria nhìn bản thiết kế, ánh mắt chẳng mấy hào hứng nổi. Bỗng một cơn nấc cụt nhẹ, cô bé phải vội dùng tay bịt chặt miệng.

 “Ể? Cậu sao thế? Mà khoan, sao bụng như cái phính thế này?”

 Valeria lấy tay đấm nhẹ vào ngực Michio một cái rồi dựa đầu vào vai cậu.

 “Tớ muốn đấm cậu một cái quá! Mà cũng chẳng đủ sức nữa rồi… ợ…”

 Valeria loạng choạng đi đến giường rồi nằm ra. Cái bụng ắp thức ăn đó phồng lên làm cô bé thở không nổi. Thế là lại phải ì ục ngồi dậy.

 Albert nhìn bụng Valeria rồi trêu chọc.

 “Ôi cái bụng bà bầu tí hon nè!”

 Valeria giơ tay lên búng nhẹ một cái, một ngọn gió ngay lập tức đấm vào má Albert khiến cậu dí mặt vào cạnh giường.

 “Em xin lỗi đại tỷ…”

 Michio nhìn Valeria, nhìn cái bụng lòi ra khỏi áo cô bé. Cậu không nhịn được mà bật cười. Cái bụng đó nảy lên như cái má phúng phính. Michio áp tai vào rốn Valeria như thể nghe ngóng cái gì đó.

 “Nó đập này!”

 “Cái tên khốn nhà ông! Không biết ơn tôi mà ở đó trêu chọc à?”

 Michio bật cười xoa đầu Valeria.

 Valeria giận dỗi, bĩu môi quay mặt đi.

 Victoria đứng ở ngoài cửa lao vào ôm Michio từ phía sau khiến cậu giật mình.

 “Cậu thật là… giờ mới chịu tỉnh lại à?”

 “Ừm, có lẽ do độc tố vẫn còn tồn tại trong cơ thể tớ.”

 “Lần sau mấy việc nguy hiểm thế này cậu cứ giao cho tớ đi.”

 Victoria ôm chặt Michio từ phía sau. Đôi tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy áo Michio.

 “Tớ không sao mà! Cũng tại tớ thiếu hiểu biết nên là…”

 “Vậy nên lần sau cứ giao cho tớ. Nó quá nguy hiểm với cậu. Tớ không muốn trông cậu cứ thập tử nhất sinh thế này mãi đâu, đừng liều mạng nữa.”

 Khóe môi đang nhếch lên cười của Michio hạ dần xuống. Khuôn mặt cậu không biểu lộ cảm xúc gì. Một dòng suy nghĩ bỗng vụt qua trong thoáng chốc.

 ‘Sao mình có cảm giác khó chịu như vậy nhỉ? Cậu ấy chỉ muốn mình an toàn thôi mà. Ý tốt của cậu ấy làm mình khó chịu ư?’

 Michio ngạc nhiên vì cái cảm giác bứt rứt trong mình. Khuôn mặt cậu cứ thế lãnh đạm một lúc. Tay cậu đặt lên đôi tay Victoria đang ôm chặt lấy mình. Cậu nhẹ nhàng gỡ nó ra. Victoria lại càng giữ chặt hơn.

 “Cậu lại định giống lúc đó à? Cái lúc cậu cạch mặt tớ ấy?”

 “Không, tớ định ôm cậu!”

 Victoria buông tay ra. Khuôn mặt cô bé ngước lên nhìn Michio.

 Michio quay lại và ôm lấy Victoria vào trong lòng. Cậu đặt cằm lên đầu Valeria rồi thầm thì.

 “Cái lúc tớ cạch mặt cậu là do cậu tát tớ trước đấy. Với cả, lúc ấy cậu nói rằng sẽ bỏ lại tớ. Lần này thì khác, cậu chỉ đơn giản vì muốn tớ an toàn.”

 “Vậy sao cậu khó chịu? Tớ có thể cảm nhận thấy điều đó bằng khí lực đấy.”

 “Ừm, có lẽ là… tớ cảm thấy bản thân hơi vô dụng thôi.”

 Victoria ôm chặt lấy Michio, lắc đầu lia lịa.

 “Không, không, không! Cậu không vô dụng, cậu rất quan trọng nên tớ không muốn đánh mất. Và, tớ cũng mạnh mẽ hơn cậu mà, cứ để tớ bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu. Đừng lao đầu vào những việc quá sức mình nữa!”

 Michio nhìn Victoria rồi cười, một nụ cười chân thật. Cái khó chịu thoáng qua giờ đã biến mất.

 “Vậy lần sau có làm thuốc súng nữa…”

 “À cái đó thì dẹp đi!”

 Victoria quay ngoắt đầu chạy đi chỗ khác khiến Michio hoang mang.

 “Rốt cuộc sao thái độ thay đổi vậy?”

 “Cái đó cậu không cần biết đâu!”-Valeria vỗ vai Michio.

 Từ bên ngoài dinh thự bỗng có tiếng kêu của voi. Michio vội ngó đầu qua cửa sổ và thấy thần rừng đang vẫy tay gọi.

 “Tôi đã vận chuyển hết tất cả vũ khí tới đây!”

 “Tuyệt vời! Đúng thời điểm quá trời quá mức!”

 Nhìn thấy Michio, thần rừng và thánh thú đều mừng rỡ.

 “Tuyệt quá! Cậu tỉnh lại rồi à?”

 “Ừ, khỏe như vâm luôn! Với cả bản thiết kế súng xong rồi, chỉ cần kiếm một thợ rèn lành nghề nữa.”

 Chợt nhớ ra điều gì đó, Michio quay lại hỏi Valeria.

 “Đúng rồi, còn thuốc súng thì sao?”

 “Làm xong rồi… theo đúng công thức… cho diêm tiêu với lưu huỳnh và than củi… ự…”-Nói được câu thì bụng Valeria nhói lên một lần, cô bé thở phì phò như một bà bầu sắp lâm bồn vậy.

 “Ngon! Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi!”

 Vậy là sau đó, nhóm Michio mỗi người một việc. Michio tỉ mỉ vẽ các bản thiết kế cho những viên đạn và chuẩn bị tiền. Đống vũ khí của đám buôn lậu được Valeria đun chảy ra rồi đúc thành các khối cho dễ vận chuyển. Thần rừng tạo ra các túi lớn bằng cách đan dây leo lại với nhau. Victoria vác những khối thép lớn sắp xếp gọn vào những chiếc túi rồi buộc nó lên thân thánh thú. Thánh thú hóa thành một con rồng khổng lồ dưới ánh mắt trầm trồ và thích thú của mọi người, ai cũng phải há hốc miệng ngạc nhiên và vô thức vỗ tay khen ngợi.

 “Hình như có mỗi tôi là người thừa ở đây thì phải?”-Albert chỉ tay vào bản thân và nói.

 “Ừ, ngay từ đầu rồi!”-Cả nhóm Michio cùng gật đầu đồng thanh.

 Rất nhanh chóng, mọi thứ đã sẵn sàng. Thần rừng, Valeria, Victoria cùng nhau nhảy lên lưng thánh thú. Mỗi mình Michio là cẩn thận trèo lên rồi ôm sát vào cổ rồng. Cậu vẫn rén cái vụ bay ở hình dạng đại bàng bữa trước.

 Thánh thú dang rộng đôi cánh, sải cánh của rồng châu âu thật vĩ đại. Nó phải to gấp đôi ba lần hình dạng đại bàng khổng lồ hôm nọ. Chỉ riêng việc mở cánh, điều đó đã che lấp toàn bộ bầu trời trước mắt Albert.

 Làn da bò sát sần sùi nhiều điểm bám, Michio vội vã bám chặt mảnh vảy nhô ra gần cổ thánh thú. Nó bắt đầu vỗ cánh bay lên, không hiểu sao thân hình khổng lồ đó có thể được nhấc bổng lên khỏi mặt đất dễ dàng như vậy. Từ vảy, vô số các luồng khí phát ra trung hoà hết trọng lực xung quanh làm Michio trong thoáng chốc bị nhấc bổng khỏi lưng thánh thú.

 “Cậu cẩn thận đó! Mấy loài quái thú khổng lồ khi bay thường sử dụng cả khí thuật để chống lại trọng lực của mặt đất.”

 Michio bất ngờ nên lỡ buông tay. May mắn là thần rừng đã kịp buộc cậu ta lại.

 “Cứ bay thoải mái! Chị giữ chặt cậu ta rồi!”

 “Vậy em bay nha!”

 Nói rồi, thánh thú vỗ cánh bay vút đi. Albert ở dưới giật mình lấy tay che chắn nhưng không hề cảm thấy gì cả. Khí lực cũng đã trung hoà đi toàn bộ những cơn cuồng phong do cú đập cánh đầy uy lực của loài rồng mất rồi.

 Albert đứng ở dưới đất, nhìn theo hướng nhóm Michio bay rồi vẫy tay theo.

 “Đi đường bình yên nha, đại ca!”

 Rồi khi hình bóng con đại long khuất mất, cậu nhún vai nhẹ một cái rồi bước vào trong dinh thự Soluna, thầm nghĩ trong đầu.

 ‘Mà chắc đại ca không nghe thấy gì đâu nhỉ?’

 Đứng trước cửa dinh thự, Albert chạm tay vào nắm tay cửa rồi vặn nó. Cậu vặn liên tục vẫn không được rồi chợt nhận ra nó đã bị khoá. Ở trên tay nắm cửa có một cuộn giấy nhỏ.

 *Bọn tôi đi chiều về. Chịu khó nhé!*

 Cầm tờ giấy, Albert thở dài.

 ‘Tôi có ăn cắp hay phá phách gì đâu trời! Bộ không tin tôi được sao?’

 Michio giờ đã có thể ngồi vững trên lưng thánh thú. Ánh mắt cậu nhìn về phía trước, miệng nở nụ cười hưng phấn. Trên bầu trời, con rồng khổng lồ lướt đi như một chiếc máy bay phản lực quân đội. Nó ẩn mình trong những đám mây lớn, che dấu sự hiện diện với những kẻ bên dưới mặt đất.

 Được cưỡi trên lưng rồng và phiêu lưu như này là giấc mơ hàng đêm của biết bao đứa trẻ. Đặc biệt là Victoria, cô bé háo hức đến độ mắt như hiện lên một ngôi sao sáng. Không những thế, đây còn là một chuyến đi chơi xa nữa. Điều này làm tim Victoria không thể nào ngừng lại nhịp đập loạn xạ của nó.

 Kỳ lạ thay, trông thần rừng có vẻ cũng rất thích thú với chuyến đi này. Anh ta ngân nga hát một bài gì đó trong khắp chuyến đi. Những thân dây leo trên những chiếc túi mà cả nhóm mang đi bắt đầu nở hoa, thậm chí là đâm bông kết trái. Thần rừng vặt vội vài trái ngọt đưa cho mọi người ăn như là một món ăn vặt nho nhỏ.

 Mỗi Valeria là nghiêm túc nhìn vào tấm bản đồ Michio đưa cho. Cô bé soi xét kỹ các chi tiết của bản đồ và định hướng hướng bay của thánh thú bằng ma thuật hình ảnh. Thế nhưng, do không định vị được chính xác vị trí của bản thân. Càng xa dinh thự Soluna, cô bé càng lo lắng.

 “Michio nè, cậu bảo tớ chỉ điểm đến vị trí này. Mà rốt cuộc, cậu định đến đây làm gì vậy?”

 “Vịnh Draconis là một bến cảng giao thương lớn. Ở đó, có một lão người lùn tên Kazad. Là người thợ rèn được chú Bellator tin tưởng đó. Ổng hẳn sẽ giúp được bọn mình.”

 “Ừm nhưng… chẳng là tớ đã lạc mất vị trí của bọn mình là ở đâu trên bản đồ rồi…”-Valeria ấp úng nói.

 “Hả??? Lạc rồi á???”-Michio hoảng hốt cầm lấy bản đồ rồi ngó đầu xuống bên dưới nhìn về phía mặt đất. Cậu hoang mang vì cũng chẳng biết hiện tại đang ở đâu.

 Thấy Michio thò đầu ra rất nguy hiểm, thánh thú vội cảnh báo.

 “Cẩn thận đó! Cậu rớt xuống giờ!”

 “Nhưng bọn mình lạc rồi! Sao đến vịnh Draconis bây giờ?”

 “Vịnh Draconis ư? Trước kia, tớ từng bay lạc đến đây khi còn nhỏ. Tớ vẫn nhớ nó.”

 Michio nghe vậy ngớ người ra một hồi.

 “À mà, đừng nói cái vịnh đó được gọi thế là do cậu đó nha.”

 “Có lẽ thế… hì hì…”

 Rồi thánh thú lại vỗ mạnh cánh để tăng tốc, đám trẻ rất nhanh đã đến được vịnh Draconis.