Ẩn mình giữa những cánh rừng rậm rạp và những dãy núi trùng điệp, trong một căn phòng u tịch, một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện vị khách của mình. Mái tóc đỏ rực như ngọn lửa cùng đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can. Dù đang ngồi trên chiếc ghê nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ cao ráo, thanh lịch của bà mà nó càng tôn thêm sự uy nghiêm, hài hòa với không khí trang trọng của căn phòng. Giữa họ là một chiếc bàn làm việc gọn gàng, ngăn nắp. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lơ lửng trên trần tạo ra một không gian ấm cúng, lý tưởng cho một cuộc trò chuyện suôn sẻ.
Vị khách ngồi đối diện bà là một ông lão lớn tuổi với bộ râu dài cùng đôi mắt có màu xanh ngọc biết nhưng sâu thẳm như lòng đại dương, ông mặc một cái áo choàng với những đường chỉ đen bao phủ lấy cơ thể chỉ lộ ra cánh tay đang cầm một chiếc gậy, ông cười nói vui vẻ mở đầu cuộc trò chuyện như hai người bạn già đang tâm sự:
— Hiệu trưởng, học viện của bà dạo này thế nào? Có học sinh nào xuất sắc không?
Người phụ nữ ông đang nói chuyện là hiệu trưởng Agatha Pyre của trường Luminara, bà đồng thời cũng là gia chủ của gia tộc Pyre, một trong tứ đại gia tộc của thế giới pháp sư từ hàng ngàn năm nay.
Hiệu trưởng Pyre mỉm cười nhẹ, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đựng niềm tự hào:
— Học viện Luminara vẫn duy trì tiêu chuẩn cao trong việc giáo dục mà. Chúng tôi vừa có một đám nhóc vừa mới nhập học và đầy triển vọng, nhiều đứa chưa gì đã chứng tỏ tiềm năng của mình rồi.
Bà tiếp tục, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào:
— Đặc biệt, có một học sinh tên Jasper, thuộc gia tộc Tidalbane. Jasper nó đã thể hiện tinh thần ham học và sự sáng tạo từ ngày đầu vào đây rồi, thằng nhóc này luôn tỏ ra hứng thú với mọi thứ như là cha nó luc nhỏ vậu.
Vị khách bộc lộ ra vẻ cảm thán trên khuôn mặt:
— Ồ! Nó lớn nhanh thật đấy. Lần trước gặp, tôi còn thấy nó được bế trên tay cơ mà. Vậy mà giờ đã là học sinh của bà rồi..
Trong khi họ trò chuyện, ánh sáng từ những chiếc đèn treo lơ lửng trên cao chiếu rọi không gian với sắc vàng ấm áp, tôn lên vẻ đẹp cổ kính và huyền bí của căn phòng. Bỗng, một chiếc đèn ở góc tối khẽ rung động, phát ra một ngọn lửa tím đen le lói, khác biệt hoàn toàn với những ngọn lửa khác. Sự xuất hiện bất ngờ này khiến Hiệu trưởng Pyre không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Vị khách ngồi đối diện với bà, đôi mắt tinh anh quan sát từng chi tiết. Khi ngọn lửa đen bất ngờ xuất hiện, ông nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đầy tò mò và quan tâm.
— Agatha?
ông hỏi, giọng điệu nghiêm túc. "Điều gì đã khiến bà kinh ngạc như vậy?"
Hiệu trưởng Pyre nhìn lên những chiếc đèn treo trên cao, rồi chậm rãi quay lại đối mặt với vị khách. Bà giải thích, giọng trầm ngâm:
— Mỗi chiếc đèn trong phòng này tượng trưng cho một thành viên của gia tộc Pyre. Khi một người qua đời, ngọn lửa trong đèn của họ sẽ tắt.
Vị khách nhíu mày, nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống.
— Ngọn lửa vừa xuất hiện thuộc về ai?
Ông hỏi, ánh mắt chằm chằm nhìn Hiệu trưởng Pyre, chờ đợi lời giải thích.
Hiệu trưởng Pyre hít một hơi sâu, giọng nói trở nên nghiêm trọng:
— Ngọn lửa đó là của Roderick.
Vị khách nhíu mày lo lắng.
— Roderick? Nhưng cậu ấy đã mất nhiều năm rồi. Không lẽ cậu ta có được năng lực...
Hiệu trưởng Pyre cắt ngang lời ông:
— Không thể nào! Trường hợp này chưa từng xảy ra. Gia tộc Pyre nổi tiếng với tuổi thọ cao nhờ sức sống của phượng hoàng. Nhưng trong hàng ngàn năm qua, chưa một ai trong gia tộc có được khả năng phục sinh. Một khi đã chết, ngay cả quyền năng của phượng hoàng cũng không thể hồi sinh chúng tôi.
Khi nói xong, Hiệu trưởng Pyre nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. Bà tiễn vị khách ra về, đồng thời nói với giọng quyết đoán:
— Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này vào lúc khác. Cảm ơn ông đã đến, và tôi mong trong tương lai sẽ nhận được sự hỗ trợ của ông."
Vị khách chỉ thở dài rồi gật đầu đồng ý, bóng dáng mờ dần trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng.
Khi vị khách đã rời đi, Hiệu trưởng Pyre quay lại và gọi lớn: "Luna Thorne!" Bà cần thảo luận ngay về sự việc kỳ lạ vừa xảy ra.
Luna Thorne bước vào, mái tóc đen tuyền được buộc gọn gàng. Đôi mắt xám sâu thẳm của cô thường sáng lên sự thông minh và tinh tế khi quan sát mọi người và tình huống.
Luna vội vã tiến đến chỗ Hiệu trưởng Pyre, ánh mắt lo lắng.
— Có chuyện gì vừa xảy ra vậy, thưa Hiệu trưởng? Ngài Volantis đã đi rồi sao?
Cô hỏi, giọng hổn hển vì vội vã.
Hiệu trưởng Pyre nhìn Luna với ánh mắt nghiêm túc.
— Luna, tôi cần một cuộc gặp mặt với các nhà khác. — bà nói, giọng căng thẳng phản ánh sự lo lắng sâu sắc.
Luna gật đầu, sắc mặt tái mét.
— Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức, thưa bà.
Hiệu trưởng Pyre dặn dò thêm:
—À, Thông báo cho các thành viên của hội đồng luôn và đảm bảo rằng họ hiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chúng ta cần thảo luận cách đối phó với nguy cơ này.
— Vâng, thưa bà, — Luna đáp, giọng nghiêm túc
—Tôi sẽ sắp xếp mọi việc ngay.
Hiệu trưởng Pyre gật đầu.
Luna nhanh chóng rời đi, trong khi Hiệu trưởng Pyre đứng lặng, suy ngẫm về những truyền thuyết của tổ tiên, tự hỏi liệu có cách nào để đưa một người từ cõi chết trở về.
Luna bước vào một căn phòng huyền bí. Trần nhà là một hố đen sâu thẳm, nơi ba tia sáng rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu lên ba bệ đá khắc gia huy của ba đại gia tộc.
Ánh sáng lấp lánh từ các bệ đá tạo nên một không khí vừa bí ẩn vừa trang nghiêm.
Bệ đá phía bên trái thuộc về gia tộc Dracarys, nổi tiếng với khả năng điều khiển lửa và sức mạnh phi thường. Gia huy của họ là hình ảnh một con rồng đen nắm giữ thanh kiếm, biểu tượng của quyền lực.
Bệ đá ở giữa thuộc về gia tộc Tidalbane, nổi tiếng với khả năng điều khiển nước và phát ra sóng âm. Gia huy của họ là một sinh vật giống bạch tuộc với răng nanh sắc nhọn đang bám lấy một con thuyền.
Cuối cùng, bệ đá bên phải thuộc về gia tộc Ophidian, với khả năng tạo ra ảo ảnh và điều khiển tâm trí. Gia huy của họ là hình ảnh một con rắn có chiếc sừng dài trên đầu, cuộn mình sẵn sàng tấn công.
Luna đặt tay lên mỗi bệ đá, truyền vào đó một luồng sáng đỏ mờ ảo. Ánh sáng từ tay cô lan tỏa dọc theo các cột sáng, đi vào hố đen trên trần nhà và biến mất.
Bà Agatha Pyre bước vào phòng với dáng đi uy nghi. Căn phòng được chiếu sáng bởi những chiếc đèn thạch anh lung linh, tạo nên một bầu không khí huyền ảo. Trung tâm phòng là một chiếc bàn tròn với bốn chiếc ghế, mỗi chiếc mang biểu tượng của một gia tộc. Hiệu trưởng Pyre ngồi xuống chiếc ghế được trang trí bằng hình ảnh phượng hoàng giang cánh trong ngọn lửa, biểu tượng của gia tộc Pyre.
Bỗng nhiên, ba luồng ánh sáng chói mắt lấp đầy căn phòng. Giữa ánh sáng rực rỡ, ba cánh cửa hiện ra và ba nhân vật xuất hiện: hai người đàn ông và một người phụ nữ lớn tuổi, mỗi người đại diện cho một trong ba gia tộc Dracarys, Tidalbane, và Ophidian.
Hiệu trưởng Pyre mỉm cười chào đón:
— Rất vui vì các vị đã đến. Tôi có chuyện cần bàn bạc.
Người đàn ông cao lớn, mặc trang phục lịch lãm đại diện cho gia tộc Dracarys, lớn giọng chào hỏi:
— Agatha! Lâu rồi không gặp. Bà khỏe chứ? Ở hội đồng phép thuật đang có rất nhiều chuyện, nên tôi không thể ở đây lâu đâu.
Hiệu trưởng Pyre đứng dậy, ánh mắt quyết đoán:
— Được rồi, Caius, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Có vẻ Roderick đã trở lại, ngọn lửa của hắn đã bùng cháy trở lại.
Câu nói của Hiệu trưởng Pyre khiến mọi người lo lắng, nhưng Caius không tỏ ra bất ngờ, như thể ông đã đoán trước được điều gì đó.
Caius Dracarys trầm tư một lúc rồi quyết định nói:
— Có lẽ tôi không thể giấu diếm chuyện này được nữa.
Mọi người quay sang nhìn ông, chờ đợi.
— Đã có hơn 20 trường hợp tương tự xảy ra trên khắp thế giới. Có một thế lực nào đó đang khiến các pháp sư sống lại từ cõi chết, và tất cả những kẻ được hồi sinh đều là những tên tội phạm đã bị tiêu diệt từ lâu. Có vẻ Roderick cũng đã được hồi sinh.
Lời nói của Caius khiến Hiệu trưởng Pyre và các đại diện khác vừa kinh ngạc vừa tức giận.
—Chuyện lớn như vậy mà ông không báo cho chúng tôi sao?
Hiệu trưởng Pyre đập mạnh tay xuống bàn.
— Bốn gia tộc chúng ta đã cùng nhau xử lý mọi việc suốt hàng ngàn năm nay, và hôm nay ông lại giấu chúng tôi một chuyện lớn như vậy.
Caius thở dài, cố gắng giải thích:
— Không phải tôi muốn giấu, mà là chưa có đủ thông tin để chia sẻ. Tất cả những gì chúng tôi biết chỉ là sự hiện diện của những kẻ hồi sinh, nhưng nguyên nhân và cách thức vẫn còn là một bí ẩn. Hội đồng đã và đang cố gắng điều tra.
Ông ngừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn:
— Chúng tôi định thông báo khi đã tìm ra nguyên nhân. Việc đưa tin này ra ngoài quá sớm, khi chưa có thông tin cụ thể, có thể gây ra hỗn loạn không cần thiết.
Nghe vậy, Hiệu trưởng Pyre và các đại diện khác dần bình tĩnh lại. Họ hiểu rằng đây là một tình huống phức tạp và nguy hiểm, cần sự hợp tác và thận trọng tối đa. Cuộc họp tiếp tục với những cuộc thảo luận nghiêm túc về cách đối phó với mối đe dọa tiềm tàng này.
Trong khi Hiệu trưởng Pyre và các đại diện của ba gia tộc vẫn còn đang bàn bạc về mối đe dọa từ sự hồi sinh kỳ lạ của các pháp sư, ở một nơi xa xôi giữa đại dương, một con tàu đang phải đối mặt với một cơn bão dữ dội.