Tại một vùng biển nọ, gió biển đang rít lên từng hồi và kéo theo những đợt sóng cao như muốn nuốt chửng con thuyền nhỏ bé. Trời đất lúc này như tối sầm lại, mây đen kéo đến dày đặc che khuất mặt trời. Không khí trên tàu trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Thủy thủ đoàn hối hả chuẩn bị cho cơn giông tố, tiếng hô lớn vang lên giữa tiếng gió rít và sóng biển vỗ mạnh vào mạn thuyền:
— Mọi người cúi xuống, bám lấy bất cứ thứ gì có thể! Chúng ta đang gặp phải một cơn bão lớn đó!
Thủy thủ đoàn gấp rút chạy đua với cơn cuồng phong. Những bàn tay chai sạn siết chặt dây thừng, kéo buồm lại trong vô vọng, những giọt mưa rơi lúc này như những viên đạn khiến mặt bọn họ đau rát nhưng lại không khiến họ từ bỏ. Mỗi cơn gió giật mạnh là mỗi lần con thuyền rung lên bần bật như sắp vỡ ra từng mảnh. Và trong khoang tàu, phụ nữ và trẻ em co cụm lại, ôm lấy nhau, thì thầm những lời cầu nguyện. Đôi mắt hoảng loạn quét quanh căn phòng chật hẹp, tìm kiếm một chút hy vọng giữa cơn giông tố.
Nhưng giữa cơn hỗn loạn, có một cậu bé đang ngồi co ro ở góc thuyền tay nắm chặt và dường như cậu chỉ có một mình. Cậu không chạy, không la hé mà chỉ ngồi đó, ôm chặt chiếc áo rách rưới, đầu cúi gằm xuống như thể muốn thu mình lại thành một đốm nhỏ bé nhất có thể.
Đối diện là một người phụ nữ trung niên ngồi gần đó, Cô ta thấy hình ảnh cậu bé đáng thương này thì liền tiến lại hỏi thăm:
— Cháu ơi, cháu tên gì? Cháu đi cùng ai không?
Cậu bé ngước lên lộ ra đôi mắt đen tuyền ánh lên vẻ hoang mang, sợ hãi, nhưng trong đó cũng có một sự trầm lặng lạ thường, một nỗi buồn sâu thẳm mà không nên thuộc về một đứa trẻ. Gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mưa và nước mắt, phản chiếu ánh chớp đang xé toạc bầu trời.
Cậu định trả lời, nhưng—
ẦM!
Một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống mặt biển, làm cả con tàu rung lên dữ dội. Người phụ nữ theo phản xạ ôm chặt lấy cậu bé, bảo vệ cậu khỏi những cơn rung lắc dữ dội.
Giữa những tiếng sấm rền vang, cậu bé bất giác nhìn qua cửa kính khoang tàu—và rồi, cậu thấy thứ gì đó bên trong cơn bão.
Trên bầu trời đen kịt, một con chim khổng lồ bay lượn giữa cơn bão.
Nó sở hữu bộ lông trắng muốt, da thịt tỏa ra ánh sáng mờ ảo bên dưới lớp lông tạo nên một sinh vật hoàn mỹ, chiếc đuôi vàng lấp lánh như những tia nắng bị lạc giữa bầu trời giông bão. Mỗi lần nó vỗ cánh, những tia sét trắng phóng ra từ cơ thể, thắp sáng cả khoảng không tối tăm.
Nhưng có vẻ... nó không đơn độc. Từ trong màn đêm, một bóng đen lao tới, cuộn xoáy giữa cơn bão. Những ngọn lửa tím đen vặn vẹo quanh nó như những con rắn độc, gầm gừ vây lấy con chim trắng.
Cậu bé dán mắt vào cảnh tượng kỳ lạ ấy.
Người phụ nữ bên cạnh cũng nhìn theo, bàn tay run lên.
— Trời ơi, đó là...
Bà chưa kịp nói hết câu thì một tia sét chói lòa bùng nổ trên bầu trời, con chim trắng đột ngột dừng lại trên không trung. Đôi cánh nó xòe rộng, tỏa sáng rực rỡ như một mặt trời nhỏ, rồi một tiếng nổ lớn vang vọng—
ẦM!!!!!!!!
Nó phóng ra một tia sét trắng khổng lồ khiến cả bầu trời bừng sáng như ban ngày, đánh thẳng vào bóng đen tạo ra một âm ba khủng khiếp quyét sạch cả tầng mây.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những tiếng gió rít, tiếng sóng gầm, tiếng thét hoảng loạn—đều biến mất. Chỉ còn lại ánh sáng trắng tinh khiết chói lòa, xé toạc màn đêm.
Rồi ánh sáng vụt tắt, những đám mây đen tụ lại một lần nữa.
Con chim trắng trên bầu trời lúc này lảo đảo. Cơ thể ban đầu to bằng một chiếc thuyền lớn nhưng rồi nó nhỏ dần, nhỏ dần cỡ như một chiếc xe hơi, rồi rơi xuống.
— MỌI NGƯỜI CẨN THẬN! CÓ THỨ GÌ ĐÓ ĐANG RƠI XUỐNG!
Một thủy thủ trên boong thuyền có vẻ cũng thấy cảnh tượng đó nên đành hét lớn.
Nhưng có vẻ đã quá muộn.
ẦM!
Thân xác con chim khổng lồ đâm thẳng vào con thuyền và tạo ra một cú va chạm khủng khiếp. Cả con thuyền rung chuyển dữ dội, tiếng va chạm vang dội làm mọi người trên thuyền rơi vào hoảng loạn. Vụ va chạm mạnh đến mức thân thuyền bị xé toạc, tạo ra một lỗ hổng lớn trên mạn tàu, nước biển lạnh giá nhanh chóng tràn vào khoang tàu.
Trước tình cảnh đó, sự bình tĩnh của những người trong khoang tàu nhanh chóng biến mất. Trong cơn hỗn loạn và sợ hãi đã có một người nào đó đã dùng thanh gỗ đánh vỡ cửa kính để tìm đường thoát thân. Tuy nhiên, hành động ấy chỉ khiến nước tràn vào nhanh hơn và chẳng mấy chốc thì con tàu bắt đầu chìm vào đại dương.
Dưới lòng đại dương cuồng nộ ta thấy được hình ảnh cậu bé vẫy vùng giữa dòng nước lạnh buốt. Lồng ngực cậu lúc này đau rát và hơi thở dần cạn kiệt.
Cậu vùng vẫy, cố tìm một thứ gì đó để bám vào—và rồi, ngón tay cậu chạm vào một thứ gì đó lớn.
Ngoi lên khỏi mặt nước thì nhận ra mình đang bám vào cổ của con chim lớn đó, đôi mắt xanh dương huyền ảo của con chim đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt ấy có sự ấm áp kỳ lạ, như thể nó đã biết cậu và... nó muốn bảo vệ cậu. Sau một lúc nhìn nhau, đôi mắt con chim chầm chậm nhắm lại.
Cơ thể nó phát sáng rồi tan biến thành từng mảnh ánh sáng nhỏ, để lại cậu bé loạng choạng trong nước một lần nữa cố gắng níu lấy sự sống.
Cậu nhìn quanh, thấy những người khác cũng đang cố gắng bám víu nhau trong cơn hoảng loạn, tìm kiếm cơ hội sống sót giữa cơn giông tố dữ dội.
Chưa kịp phản ứng, một tia sét từ bầu trời giáng xuống, nó đánh thẳng vào nơi cậu đang trôi nổi. Cơ thể lúc này của cậu bé co quặp lại do dòng điện, tiếng nổ lớn làm đôi tai cậu đau rát kéo theo những cơn đau như búa bổ ở đầu. Giờ đây cơ thể không còn nghe theo ý muốn của cậu, không thể vùng vẫy và dần chìm vào làn nước, những cơn đau rát từ những vết bỏng khắp cơ thể đang hoà huyện cùng đại dương khiến ý thức của cậu bé dần mơ hồ, những thứ này là quá sức với một đứa trẻ chưa trưởng thành.
"Có lẽ… kết thúc ở đây cũng tốt." Cậu bé thầm nghĩ và dần nhắm nghìm đôi mắt của mình một cách nhẹ nhàng.
Ý thức dần chìm vào bóng tối. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ dữ dội vang lên. Ánh sáng từ hàng ngàn tia sét bùng lên, uốn mình theo dòng nước, rồi bất ngờ lao thẳng về phía cậu.
Cậu mở mắt và xung quanh là một cảnh tượng kỳ vĩ—một cơn bão điện quang đang bùng nổ giữa lòng đại dương. Từng tia chớp đan xen như những con rồng bạc đang nhảy múa trong cơn cuồng nộ của biển cả. Trong giây phút cận kề cái chết, cậu lại được chứng kiến một vẻ đẹp chớp nhoáng, dữ dội và cũng đầy đau đớn...