Sống sót

Những tia nắng ấm áp len lỏi qua hàng mi khép chặt, chiếu rọi xuống gương mặt nhỏ bé. Sự ấm áp nhẹ nhàng ấy khiến đôi mắt cậu khẽ động đậy, hàng mi run run như thể đang đấu tranh giữa giấc ngủ và thực tại. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương biển mằn mặn, đánh thức những giác quan mơ hồ.

Cậu còn sống.

Khi mí mắt từ từ mở ra, trước mắt cậu là một khung cảnh lạ lẫm—một bãi biển trải dài vô tận, cát trắng mịn màng như tấm lụa mềm, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên những thanh âm trầm bổng, một bản hòa ca dịu dàng của biển cả.

Cậu ngồi dậy, nhưng ngay lập tức, một cơn đau âm ỉ lan khắp đầu, kéo theo những ký ức rời rạc chập chờn như ảo ảnh. Cơn bão. Tia sét. Con chim khổng lồ. Nước biển lạnh lẽo bao trùm lấy cậu. Và sau đó…

Không gì cả, tất cả mọi thứ trong đầu cậu như bị xoá sạch kéo theo một cơn đau điến ở đầu.

Cậu chật vật một hồi, lặng lẽ hít một hơi sâu, để vị mặn của biển thấm vào cổ họng, như muốn xác nhận rằng bản thân vẫn còn tồn tại.

Rồi, ánh mắt cậu vô thức rơi xuống một vật nhỏ bé nằm gần đó.

Một viên đá.

Nó chỉ nhỏ bằng một quả cherry, có hình dạng giống như một trái tim tinh xảo, như thể được bàn tay của một nghệ nhân chạm khắc tỉ mỉ từ thạch anh trong suốt. Mỗi đường nét của viên đá đều sắc sảo, như thể nó không thuộc về thế giới này.

Nhưng điều khiến cậu sững người không phải là vẻ đẹp của nó, mà là ánh sáng bí ẩn đang bùng cháy ở trung tâm. Một thứ ánh sáng dịu dàng, đập nhịp theo một giai điệu vô hình, như một trái tim đang sống.

Một hơi ấm nhè nhẹ tỏa ra từ viên đá, lan dọc theo không khí xung quanh, bao bọc lấy cậu như một vòng tay vô hình.

Cậu không hiểu vì sao mình lại có cảm giác thân thuộc đến thế khi nhìn vào nó.

Như một điều gì đó đã từng là một phần của cậu.

Một ký ức bị lãng quên.

Cậu vươn tay, ngón tay chạm nhẹ vào bề mặt trơn láng của viên đá. Một luồng ấm áp chảy dọc từ đầu ngón tay, tràn vào cơ thể cậu, dịu dàng mà mạnh mẽ.

Cậu siết nhẹ viên đá trong tay, cảm nhận hơi ấm ấy đang hòa vào từng mạch máu.

Dù nó là gì, cậu biết mình không thể bỏ lại nó.

Không gian xung quanh yên ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió thổi qua hàng cát trắng. Không một bóng người. Không một dấu vết nào của con tàu hay bất kỳ ai khác.

Tại sao cậu lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? Và... cậu là ai?

Nỗi lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng.

Cậu không biết mình đang ở đâu, không biết phải đi về đâu. Nhưng cậu không thể ngồi yên ở đây.

Siết chặt viên đá trong túi áo, cậu bắt đầu bước đi dọc theo bờ biển.

Bàn chân trần để lại những dấu vết nhỏ bé trên nền cát mịn. Làn gió biển thổi tung mái tóc, mang theo hơi muối mặn nồng. Cậu cảm thấy từng bước chân như nặng nề hơn bởi sự mệt mỏi đang bào mòn cơ thể. Nhưng cậu vẫn tiếp tục đi, bởi cậu biết…

Cậu phải tìm ai đó.

Bất kỳ ai.

Cậu không biết mình đã đi bao lâu.

Mặt trời vẫn lơ lửng trên cao, soi chiếu ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bầu trời xanh biếc không một gợn mây, như thể cơn bão kinh hoàng đêm qua chưa từng tồn tại.

Rồi, từ xa, cậu trông thấy một bóng người.

Một ông lão đang kéo một con thuyền nhỏ vào bờ.

Ông lão ấy có dáng người nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi, mái tóc bạc phơ lòa xòa trước gió. Làn da ông sạm nắng, hằn lên những dấu vết của năm tháng. Bộ đồ lao động cũ kỹ nhưng sạch sẽ, hai bàn tay mạnh mẽ, thành thạo kéo lưới từ con thuyền lên bờ.

Khi ngẩng đầu lên, ông lập tức thấy cậu bé—một đứa trẻ quần áo rách rưới, gương mặt hốc hác, bước chân chậm chạp như sắp ngã quỵ.

Đôi mắt già nua ánh lên sự lo lắng.

Ông vội vã chạy trên bờ cát trăng tiến lại gần cậu bé, cúi xuống hỏi:

Này nhóc, cháu ổn không? Cháu từ đâu đến? Có bị thương không?

Cậu bé ngước lên, đôi mắt đen tuyền lấp lóe sự mệt mỏi và bối rối.

Cậu muốn nói điều gì đó. Nhưng không thể.

Sức lực cuối cùng rời khỏi cơ thể, cậu lảo đảo rồi ngất lịm.

Ông lão kịp đỡ lấy cậu trước khi cậu ngã xuống nền cát.

Làn da cậu lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt. Một sự bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng ông.

Cậu bé này đã trải qua điều gì?

Không chần chừ, ông bế cậu lên và bước nhanh về căn nhà nhỏ của mình.

Căn nhà của ông lão nằm ngay bên bờ biển—một ngôi nhà gỗ đơn sơ, mái tranh cũ kỹ, nhưng sạch sẽ và ấm cúng.

Ông đặt cậu bé lên chiếc giường gỗ nhỏ, đắp lên người cậu một tấm chăn dày. Đôi mắt già nua lặng lẽ quan sát cậu một lúc, rồi ông thở dài, lẩm bẩm một mình:

Nhóc con, cháu rốt cuộc là ai?

Khi Spio tỉnh lại, bầu trời đã chuyển sang màu lam nhạt của buổi sáng sớm.

Ánh sáng mềm mại xuyên qua cửa sổ, vẽ lên những vệt sáng nhẹ nhàng trên sàn nhà gỗ.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ nhưng ấm áp.

Bên cạnh cửa sổ, ông lão đang vá một tấm lưới cá. Những ngón tay gầy guộc nhưng khéo léo, từng nút thắt được buộc một cách chính xác và chắc chắn.

Như thể nhận ra ánh mắt của cậu, ông quay đầu lại, nở một nụ cười hiền hậu.

Tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chưa? Ta để sẵn ít thức ăn trên bàn. Cứ ăn đi cho lại sức.

Spio lặng lẽ ngồi dậy, cảm giác cơ thể vẫn còn yếu nhưng lòng lại thấy nhẹ nhõm.

Cậu gật đầu, rồi từ từ cầm lấy lát bánh mì trên bàn.

Dưới ánh nhìn hiền từ của ông lão, cậu bắt đầu ăn.

Ông lão ngồi xuống đối diện, lặng lẽ quan sát cậu một lúc lâu rồi mới hỏi:

Nhóc tên gì? Sao lại ở đây một mình? Ta chưa từng thấy nhóc ở làng này.

Spio dừng lại, những ngón tay vô thức siết nhẹ lát bánh.

Những ký ức rời rạc ùa về— sự hỗn loạn, sợ hãi, những tiếng nổ, và... một giọng nói gọi cậu.

Spio

Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng cậu bỗng đau nhói.

Mắt cay xè.

Cậu không biết vì sao, nhưng nỗi sợ mơ hồ trong lòng khiến cậu không thể nói gì thêm.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Ông lão thấy vậy, lòng trĩu nặng.

Đứa trẻ này chắc chắn đã trải qua điều gì đó kinh hoàng.

Ông nhẹ nhàng đặt một bàn tay ấm áp lên vai cậu, giọng dịu dàng:

Không sao đâu, nhóc. Nhóc cứ ở lại đây với ta một thời gian. Có lẽ người thân vẫn đang tìm cậu ngoài kia thôi.

Spio nhìn ông, rồi khẽ gật đầu.

Spi...o.

Đó là tất cả những gì cậu có thể nói.

Ông lão mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu.

Vậy thì ta gọi nhóc là Spio nhé.

Trong khoảnh khắc đó, giữa căn nhà nhỏ ven biển, cậu bé lạc lõng và ông lão cô đơn dường như tìm thấy một thứ gì đó—một sự kết nối mong manh nhưng ấm áp.

Một khởi đầu mới.