Bí Ẩn Quần Đảo Scilly

Những ngày tiếp theo, Spio dần quen với nhịp sống bình yên bên ông Ethan trên quần đảo Scilly—một nơi xa xôi ngoài khơi nước Anh, tách biệt với thế giới rộng lớn ngoài kia. Sóng biển vẫn không ngừng vỗ vào những vách đá sừng sững, mang theo hơi muối mặn mà của đại dương.

Ông Ethan không chỉ cưu mang Spio mà còn trở thành người thầy, từng chút một giúp cậu khám phá vùng đất mới. Mỗi ngày trôi qua, ông kể cho cậu nghe về lịch sử của hòn đảo, về những bí ẩn ẩn giấu trong từng con sóng và những câu chuyện mà chỉ những người dân làng lâu đời mới biết.

Một buổi chiều, khi mặt trời khuất dần sau đường chân trời, rải xuống mặt biển những tia sáng vàng cam rực rỡ, Ethan và Spio ngồi bên bậc thềm gỗ trước căn nhà nhỏ ven biển. Gió biển thổi qua mái tóc cậu, mang theo hơi thở cổ xưa của đại dương.

Ông Ethan chỉ tay về phía xa, nơi những vách đá hùng vĩ in bóng xuống làn nước xanh thẳm.

Thấy không, Spio? Những vách đá kia không chỉ là cảnh quan, mà còn là chứng nhân của thời gian. Đây là quần đảo Scilly, một vùng đất đặc biệt hơn cậu tưởng.

Spio ngẩng đầu, ngắm nhìn vẻ đẹp hùng tráng trước mắt. Những bãi cát trắng mịn trải dài đến tận chân trời, những con sóng bạc đầu vỗ rì rào vào bờ, hòa cùng tiếng chim hải âu vang vọng trên cao.

Nó đẹp thật đấy. — Cậu khẽ nói, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên lạ thường.

Ethan mỉm cười, đôi mắt ánh lên những ký ức xa xưa.

Đẹp, nhưng cũng đầy huyền bí.

Spio nghiêng đầu.

Huyền bí sao?

Ethan gật đầu, giọng ông chậm rãi như những cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua bờ cát.

Có lẽ cháu chưa nghe về truyền thuyết Lyonnesse, phải không?

Ông Ethan dựa lưng vào bậc thềm, ánh mắt xa xăm như nhìn về một thời đại đã mất.

Người ta nói rằng, từ rất lâu rồi, nơi đây từng là một phần của một vương quốc vĩ đại tên là Lyonnesse. Nó trải dài từ Cornwall đến tận Scilly, là một vùng đất trù phú, xanh tươi, với những thành phố rực rỡ và những con người giàu có. Nhưng rồi… một ngày, tất cả biến mất.

Spio chớp mắt.

Biến mất? Sao lại thế?

Ethan hạ giọng, như thể đang kể về một bí mật cổ xưa.

Theo truyền thuyết, vào một đêm nọ, khi mặt trời lặn xuống biển, một cơn đại hồng thủy bất ngờ ập đến. Biển dâng cao, nhấn chìm Lyonnesse xuống lòng đại dương chỉ trong một đêm. Người ta nói, sáng hôm sau, nơi từng là vương quốc rộng lớn giờ chỉ còn lại những hòn đảo nhỏ—chính là quần đảo Scilly ngày nay.

Spio rùng mình. Câu chuyện nghe như một cơn ác mộng.

Vậy… có ai sống sót không?

Ethan gật đầu.

Chỉ có một người duy nhất. Một ngư dân may mắn kịp cưỡi lên lưng ngựa và chạy thoát trước khi nước nhấn chìm tất cả. Ông ta kể lại những gì đã thấy, và thế là truyền thuyết về Lyonnesse lan truyền qua nhiều thế hệ. Người dân ở Cornwall vẫn tin rằng, vào những ngày biển lặng, nếu lắng nghe thật kỹ, cháu có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ từ dưới đáy đại dương vang lên.

Spio rùng mình lần nữa.

Một vương quốc đã mất, bị nhấn chìm dưới đáy biển?

Ý nghĩ ấy khiến cậu vừa sợ hãi vừa tò mò.

Ethan bật cười khi thấy ánh mắt đầy tò mò của Spio.

Nhưng đừng lo, giờ đây Scilly không còn đáng sợ như vậy nữa. Người dân nơi đây đã sống cùng biển cả hàng trăm năm, gắn bó với những con sóng và bầu trời. Họ không chỉ là những ngư dân giỏi, mà còn là những người kể chuyện tuyệt vời.

Spio chăm chú lắng nghe khi ông kể về cuộc sống của người dân trên đảo—về những chuyến tàu đánh cá ra khơi từ lúc bình minh, về những lễ hội truyền thống, và cả những câu chuyện xa xưa về các thủy thủ lạc lối trong sương mù.

Trước đây, làng này từng nhộn nhịp hơn. Nhưng theo thời gian, nhiều người trẻ đã rời đảo để tìm kiếm cơ hội ở đất liền. Giờ chỉ còn lại những người già như ta, quyết tâm ở lại để gìn giữ nơi này.

Spio chợt nhận ra một điều.

Cậu chưa từng thấy một đứa trẻ nào khác trong làng.

Chỉ có mình cậu.

Cảm giác cô đơn len lỏi vào tâm trí cậu như những con sóng âm thầm xô vào bờ cát. Không có ai cùng chạy nhảy trên bãi biển, không có ai cười vang dưới ánh mặt trời.

Ethan nhìn cậu, như thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt. Ông đặt bàn tay chai sần lên vai cậu, nhẹ nhàng nói:

Có thể cháu cảm thấy hơi cô đơn, nhưng đừng lo. Ở đây, cháu có ta, có biển, có gió, và có những câu chuyện chưa được kể.

Spio ngước nhìn ông.

Cậu không biết tại sao, nhưng những lời ấy khiến lòng cậu dịu lại.

Ở đâu đó trong lòng, một chút gì đó giống như niềm tin nảy mầm.

Có lẽ… nơi này thực sự có thể trở thành nhà của cậu.

Vài tháng sau, Spio nhanh nhẹn tay sách một túi đồ lao ra khỏi nhà.

Từ khi đến quần đảo Scilly, Spio chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như lúc này.

Cậu sắp được ra khơi.

Từ những ngày đầu sống cùng ông Ethan, cậu đã lắng nghe biết bao câu chuyện về biển cả, về những chuyến đánh cá xa bờ, về những con sóng bạc đầu và những thủy thủ kiên cường. Và giờ đây, cậu không còn là người đứng bên bờ biển quan sát nữa—cậu sẽ lên thuyền, cùng ra khơi với những ngư dân thực thụ. Có lẽ quên đi mọi chuyện trong quá khứ cũng là một chuyện tốt nhỉ?. 

Ban đầu, ông Ethan có chút do dự.

Cháu chắc chứ, Spio? Có lẽ cháu là người hiểu rõ nhất sau những gì cháu đã trãi qua chứ. Cháu không sợ biển sao?

Spio lắc đầu, cậu không hề sợ vì cơ bản cậu cũng đã không còn nhớ gì,

Người bạn già của ông, thuyền trưởng Harris, một ngư dân dày dạn kinh nghiệm, chỉ nhấp một ngụm rượu rồi cười xòa:

Để thằng bé đi cùng đi, Ethan. Những đứa trẻ bây giờ cần có những trải nghiệm thật sự. Hơn nữa, hôm nay chúng ta chỉ ra xa một chút, không phải là chuyến đi dài ngày. Cứ để nó thử xem.

Ethan trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu.

Được rồi. Nhưng cháu phải nghe theo lời ta, không được tự ý làm gì đâu đấy.

Spio gật đầu lia lịa.

Mặt trời còn chưa lên hẳn khi họ bắt đầu chuyến đi. Chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, để lại phía sau làng chài nhỏ bé đang dần thu nhỏ trong tầm mắt. Gió thổi mát rượi, mang theo mùi muối biển nồng đượm, khiến tim Spio đập rộn ràng.

Đây mới là biển thật sự!

Cậu đứng ở mạn thuyền, đôi mắt sáng rực nhìn mặt nước xanh sâu thẳm, nơi mà mỗi con sóng dập dềnh như ẩn chứa những bí mật chưa được khám phá.

Ethan đứng bên cạnh, nhìn cậu cười nhẹ.

Cảm giác thế nào?

Spio quay lại, đôi mắt long lanh:

Tuyệt lắm ạ!

Ethan bật cười. Cảm giác này… ông nhớ lại lần đầu tiên mình ra khơi khi còn là một cậu bé. Cái cảm giác vừa hào hứng vừa run rẩy trước sự bao la của đại dương, nó luôn là một điều kỳ diệu không bao giờ phai nhạt.

Buổi sáng trôi qua trong không khí náo nhiệt. Khi mẻ lưới đầu tiên được kéo lên, cả thuyền vang lên tiếng reo hò. Cá quẫy mạnh trong lưới, ánh bạc lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

Spio cũng hò reo theo mọi người, lần đầu tiên cảm nhận niềm vui của một chuyến đi biển thực thụ.

Xem kìa, Spio! — Ethan cười, chỉ vào con cá lớn nhất đang vùng vẫy. — Thế nào, cậu bé đất liền? Cháu có nghĩ sẽ bắt được nhiều cá như vậy không?

Cháu không nghĩ là nhiều thế! — Spio cười to, mắt vẫn dán vào mẻ lưới.

Thuyền trưởng Harris vỗ vai Ethan.

Xem ra thằng bé thích biển rồi đấy!

Ethan cũng mỉm cười, nhưng ngay lúc đó, một cảm giác bất an len lỏi vào lòng ông.

Bầu trời có gì đó… không đúng.

Từ phía chân trời xa, những đám mây đen dần kéo đến.

Ban đầu, chỉ là một dải xám nhạt nơi đường chân trời. Nhưng chỉ trong chốc lát, chúng hội tụ với tốc độ bất thường, nuốt chửng ánh nắng và đổ bóng đen lên mặt biển.

Ethan nheo mắt, tay vô thức siết chặt lan can.

Harris, ông có thấy không? Cơn bão này… không bình thường.

Thuyền trưởng Harris cũng đã nhận ra. Ông đứng dậy, nhìn chằm chằm lên bầu trời, nơi những đám mây đang xoáy tròn dữ dội.

Gió đổi hướng quá nhanh… Chúng ta cần quay lại ngay!

Không chần chừ, ông hét lên với thủy thủ đoàn:

TẤT CẢ VÀO KHOANG LÁI! CHÚNG TA QUAY VỀ!

Những người trên thuyền nhanh chóng thu lưới, rời khỏi boong tàu để vào trong khoang. Gió thổi mạnh hơn từng giây, những cơn sóng bắt đầu trỗi dậy, làm con thuyền lắc lư dữ dội.

Tiếng động cơ gầm lên khi họ cố gắng rẽ sóng quay về. Nhưng ngay lúc đó—

ẦM!

Tiếng nổ vang lên từ dưới khoang động cơ.

Tiếng máy ngừng hẳn.

Động cơ tắt ngấm.

Không khí trong khoang lái chìm trong sự im lặng căng thẳng.

Ethan lập tức lao ra ngoài.

Ta xuống kiểm tra máy! Harris, ông giữ tay lái!

Harris gật đầu, cố gắng điều khiển con thuyền giữa cơn gió giật mạnh.

Nhưng bão không chờ đợi ai cả.

Gió quất mạnh vào con thuyền, làm nó rung lắc dữ dội. Những cơn sóng cao như bức tường nước, từng đợt đập xuống boong tàu.

Ethan vừa mở nắp khoang động cơ để trèo xuống thì—

ẦM!

Một cơn gió cực mạnh quật ngang con thuyền.

BÙM!

Ethan mất thăng bằng. Ông trượt chân, rồi té mạnh xuống boong, đầu đập vào cạnh thuyền.

ÔNG ETHAN!

Spio lao ra khỏi khoang lái, trái tim đập loạn nhịp. Cậu không quan tâm đến cơn bão đang hoành hành hay những cơn sóng đang đe dọa nhấn chìm con thuyền. Tất cả những gì cậu nghĩ đến là ông Ethan.

Nhưng trước khi cậu kịp đến nơi—

ẦM!

Một tia sét chói lòa xé toạc bầu trời, đánh thẳng vào lưng cậu.

Spio cảm thấy cả cơ thể bị ép chặt bởi một lực mạnh mẽ, như thể có một ngọn lửa bùng lên từ bên trong, thiêu đốt mọi giác quan. Cơn đau buốt nhói thấu tận xương tủy, khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Cậu khụy xuống, thở dốc.

Nhưng… cậu không bị thương.

Spio hổn hển đưa tay lên, mắt mở to kinh ngạc.

Trên những ngón tay cậu, những tia sét nhỏ màu xanh đan xen, lấp lánh như những dòng năng lượng sống động. Chúng trượt dọc qua da cậu, nhảy múa trên lòng bàn tay, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ.

Cậu có thể cảm nhận chúng.

Không phải như một ảnh hưởng từ bên ngoài, mà là từ chính bên trong cậu.

Một thứ gì đó… đã thay đổi.

Cậu cảm nhận một dòng chảy khác đang lưu chuyển trong cơ thể mình—không phải máu, mà là một luồng sức mạnh nguyên sơ, giống như dòng điện chạy xuyên qua từng mạch máu. Mỗi nhịp thở của cậu như khuấy động thứ năng lượng đó, khiến những tia sét nhỏ lóe sáng mạnh hơn trên đầu ngón tay.

Điều này… là gì?

Nỗi lo sợ và sự tò mò cùng lúc đan xen trong tâm trí cậu.

Thuyền trưởng Harris chứng kiến tất cả.

Đôi mắt già nua mở to, khuôn mặt ông trắng bệch. Những ngư dân khác cũng nhìn thấy cảnh tượng đó—một cậu bé bị sét đánh trực tiếp, nhưng vẫn sống sót, trên tay còn lóe lên những tia sét xanh kỳ lạ.

Một vài người lùi lại theo phản xạ, trong khi những người khác chỉ biết sững sờ, không tin vào mắt mình.

Cái quái gì thế này…? — Một ngư dân lắp bắp.

Harris vẫn chưa kịp phản ứng thì Spio bỗng cử động.

Cậu nhìn lên, nhận ra tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Không.

Cậu không thể để họ hoảng sợ vì cậu.

Dù bản thân cậu cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết có một việc quan trọng hơn ngay lúc này.

Spio ép mình bình tĩnh lại, hít một hơi sâu và gạt đi tất cả những câu hỏi đang quay cuồng trong đầu.

Cháu không sao! — Cậu cất tiếng, giọng run run nhưng kiên định. — Hãy xem tình trạng của ông Ethan!

Câu nói ấy kéo mọi người trở lại thực tại.

Harris gật đầu, lập tức lao về phía Ethan, nơi ông vẫn đang nằm bất động trên boong.

Ethan may mắn không bị thương nghiêm trọng. Cú va đập mạnh khiến ông bất tỉnh một lúc, nhưng khi Harris lay nhẹ, ông dần tỉnh lại, đầu vẫn còn choáng váng.

Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy? — Ethan lẩm bẩm.

Spio thở phào nhẹ nhõm. Cậu không để ý những ngón tay mình vẫn còn những tia sét xanh lấp lánh trước khi chúng dần biến mất.

Nhưng ngay lúc đó—

Cơn bão, như thể đạt được thứ nó muốn, bỗng dưng tan biến.

Chỉ trong chớp mắt, những đám mây đen dày đặc bắt đầu tản ra, gió dữ dội bỗng dịu lại, những cơn sóng trở nên êm đềm.

Tất cả… như thể chưa từng xảy ra.

Khi con thuyền cập bến, câu chuyện đã lan truyền khắp quần đảo.

"Cậu bé sống sót sau khi bị sét đánh."

"Không một vết thương nào!"

"Nhưng đôi mắt nó… ánh lên tia sáng kỳ lạ…"

Từ các ngư dân đến những người già trong làng, ai cũng bàn tán về Spio. Một số người tò mò, một số e dè, còn một số thì cho rằng cậu được biển cả ban phước.

Nhưng chỉ có Spio biết rõ sự thật.

Cậu không chỉ sống sót.

Cậu đã thay đổi.

Trong lòng cậu, có một dòng năng lượng mới, mạnh mẽ, hoang dã và không thể kiểm soát.

Cậu không biết nó đến từ đâu, hay nó sẽ đưa cậu đến đâu.