Những ngày sau khi cả đoàn trở về đảo, câu chuyện về chuyến đi biển kỳ lạ cùng cơn bão bất ngờ trở thành đề tài bàn tán rôm rả khắp làng. Người ta kể cho nhau nghe cách đám mây đen đổ ập xuống từ chân trời, làm biển nổi sóng dữ dội, rồi một cậu bé bị sét đánh mà vẫn lành lặn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Có người thì xúm xít hỏi nhau xem "cậu bé đó có phép thuật" không, người già thì xuýt xoa "đúng là được thần biển ban phước", còn những ngư dân chỉ khẽ lắc đầu cười hiền, xem đó như một trong vô vàn điều lạ lùng của biển cả.
Dù được nhắc đến nhiều, Spio không bị ai xa lánh hay sợ hãi. Người dân trên đảo vốn chân chất và cũng quen với những câu chuyện nửa thật nửa ảo từ biển khơi. Họ chỉ coi đó như một sự việc hiếm có, khiến các buổi trà chiều thêm phần sinh động. Mỗi khi Spio đi ngang qua, có người chỉ khẽ gật đầu chào, có người mỉm cười thân thiện, rồi lại tiếp tục những câu chuyện riêng.
Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh và gió nhẹ, Ethan cùng Spio khoác áo, chuẩn bị mang mẻ cá hôm trước ra chợ bán. Con đường dẫn từ ngôi nhà ven biển tới trung tâm làng men theo bờ cát, đoạn sau rẽ vào những khóm cỏ lau rì rào trong gió. Lúc này, hương biển mằn mặn lẫn trong ánh nắng ban mai, ấm áp rải xuống mặt đường lát đá.
Spio im lặng bước đi cạnh ông Ethan, thỉnh thoảng liếc nhìn những con hải âu đang chao lượn trên cao. Cậu vẫn chưa quen lắm với ánh mắt hiếu kỳ của dân làng, dù chúng không mang ý xấu.
Ông Ethan nhác thấy Spio lúng túng, bèn cười xòa:
— Cháu biết không, giờ cháu nổi tiếng lắm đấy. Cả làng ai cũng kể về cháu.
Spio đỏ mặt, quay đi nhìn ra biển:— Cháu… biết. Mọi người vẫn nói về chuyện hôm đó…
— Cứ bình thường thôi. — Ethan vỗ nhẹ lên vai cậu — Thực tình thì ta cũng không ngờ cháu tốt số như vậy: bị sét đánh ngay lưng mà chẳng hề hấn gì. Xem này, thậm chí không để lại vết sẹo nào.
Spio đưa tay sờ tấm lưng mình một cách vô thức, như để kiểm chứng những lời ông nói. Cậu vẫn còn nhớ cảm giác luồng năng lượng kỳ lạ chạy dọc sống lưng, có lẽ khi về cậu sẽ tìm nơi nào đó vắng vẻ chút xem đó là gì.
Họ rẽ vào con đường dẫn đến chợ, hai bên có vài căn nhà nhỏ xinh, mái ngói đỏ nhô lên thấp thoáng sau những hàng rào gỗ. Chợ của đảo nằm cạnh bến tàu, nơi những sạp gỗ bày đủ loại hải sản tươi ngon và các sản phẩm thủ công.
Vừa đến cổng chợ, một giọng người quen vang lên:
— Ô kìa, Ethan! Ông lại mang cá ra bán đấy à? Cả Spio cũng đến nữa!
Spio ngẩng đầu, nhận ra đó là bác Martin – một ngư dân khác trong làng, đang vui vẻ vẫy tay. Cậu đặt chiếc sọt cá trên vai xuống, luồn tay xoa xoa vì vác nặng hơi lâu.
Ethan nhấc nắp sọt, hào hứng khoe mẻ cá tươi rói.
— Vâng, mẻ cá hôm qua khá được, đã vậy họ còn chia cho tôi nhiều nữa. Chắc họ thấy tội nghiệp hai ông cháu tôi.
Bác Martin gật gù, mắt vẫn liếc về phía Spio tỏ vẻ thân thiện:
— Thế đợt này ông chuẩn bị ra khơi tiếp chứ? Nghe đâu mùa du lịch sắp đến, khách thập phương sẽ qua đảo nhiều hơn, phải có nguyên liệu tươi mà cung cấp cho các quán ăn chứ nhỉ?
Ethan nhún vai
— Ờ, tôi cũng đang tính. Trận bão vừa rồi làm hỏng một số chỗ trên thuyền. Tôi sẽ sửa xong sớm, may ra kịp cho chuyến kế tiếp.
— Chuẩn bị kỹ vẫn hơn! — Martin cười — Mùa này biển êm, mưa bão ít, sẽ có nhiều khách du lịch. Họ đến tham quan mấy hòn đảo xa ngoài khơi, chắc Scilly mình cũng nhộn nhịp hơn.
Spio lắng nghe câu chuyện giữa hai người, lòng cậu khẽ xôn xao. Dẫu cậu chưa hiểu hết những nét văn hóa về "mùa du lịch" hay lối sống của dân đảo, nhưng cảm giác được hòa nhập vào không khí tấp nập này làm cậu thấy ấm áp. Cậu không còn quá bỡ ngỡ hay rụt rè như buổi đầu đặt chân tới Scilly nữa.
Ethan vỗ nhẹ vào giỏ cá
— Để tôi sắp xếp xong đã, bác tính mua mấy con thì cứ chọn đi.
Martin gật đầu tán thưởng, rồi quay sang Spio cười:
— Can đảm lắm, nhóc. Lần sau, nếu cậu lại đi cùng Ethan, nhớ cẩn thận nhé. Tuy lần trước cả hai người "ăn may" thật, nhưng biển cả cũng đầy bất ngờ lắm.
Spio mỉm cười đáp khẽ:
— Cháu nhớ rồi ạ.
Trong khoảnh khắc, cậu bất giác ngước lên bầu trời đang trong veo, không còn bóng dáng những đám mây đen đáng sợ. Cơn bão dữ dội hôm ấy giờ chỉ còn là ký ức, nhưng niềm tò mò về những điều bí ẩn đã nhen nhóm trong tim Spio vẫn cháy âm ỉ.
Spio vừa bước chân vào nhà, còn chưa kịp đặt chiếc giỏ rỗng xuống sàn thì đã hào hứng quay sang ông Ethan:
— Cháu muốn ra ngoài một lát, ông ạ!
Ethan đang đóng lại cánh cửa gỗ, nghe vậy thì khẽ nhíu mày:
— Ừm… Được thôi. Nhưng cháu nhớ cẩn thận nhé, đừng…
Ông chưa kịp dứt lời, Spio đã chạy mất, tiếng chân hăm hở vang trong sân trước. Ethan chỉ lắc đầu cười, nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn của cậu biến vào nắng chiều.
Bãi cát trải dài men theo sườn đảo. Gió mang theo hơi muối mặn quyện trong không khí, phả vào mặt Spio cảm giác mát rượi. Màu xanh của biển Scilly lúc này dường như dày hơn, sâu thẳm hơn, bờ cát mịn trắng bên dưới hắt lên ánh nắng chiều.
Dọc đường, cậu băng qua những tán cây lưa thưa, vài khóm lau lách lay nhẹ trong gió. Có đôi lúc, từ xa, Spio thấy mấy ngư dân quen thuộc đang quay về làng sau một ngày lao động. Họ mỉm cười chào cậu, nhưng cậu chỉ gật đầu nhanh rồi tiếp tục chạy, dường như trong lòng đang mang một sự nôn nao khó tả.
Cuối cùng, Spio dừng chân tại một bãi cát vắng vẻ, ít người lui tới. Thường ngày, những bãi này chỉ có chim biển và sóng vỗ. Giờ đây, ánh mặt trời êm dịu, trải một màu vàng ấm áp lên mặt nước, càng khiến nơi này thêm tĩnh lặng.
Spio chầm chậm bước đến một gốc cây dừa cao chót vót—điểm dừng quen thuộc của cậu mỗi khi muốn ở một mình. Cậu ngồi xuống, lưng dựa vào thân cây, phóng tầm mắt ra xa. Biển trước mặt lấp lánh như dát bạc trong ánh chiều. Gió xào xạc trên tán dừa, tiếng sóng rì rào như một bài hát ru êm đềm.
Nhưng lòng cậu đâu thực sự yên. Hình ảnh cơn bão hôm đó lại hiện về—một trận cuồng phong dữ dội, những tia chớp xé toạc bầu trời, và khoảnh khắc chính cậu bị sét đánh trúng. Có lẽ bất kỳ người nào khác cũng sẽ cho rằng đó là điều khủng khiếp. Nhưng với Spio, nó lại có gì đó quen thuộc đến lạ, và còn có một thứ khác: một dòng chảy năng lượng cuồn cuộn khắp cơ thể, như đang có một luồng điện ẩn sâu trong từng mạch máu.
Cậu nhắm mắt, cố gắng nhớ lại cảm giác ấy. Nó giống như khi đặt tay trước ngọn lửa: vừa nóng bỏng vừa thôi thúc, nhưng lạ thay, không khiến cậu bị thương. Ngược lại, nó hòa làm một với cậu, tạo ra một sự kết nối khó tả. Chỉ cần nghĩ đến, cậu lại thấy lồng ngực râm ran, tay chân nhói lên những đốm tê buốt rất nhẹ.
Spio chầm chậm đưa tay ra trước mặt, hít một hơi thật sâu. "Có vẻ như… nó nghe lời mình nhỉ?" Nghĩ đến đây, cậu nhẹ nhàng "bẻ cong" dòng năng lượng trong tưởng tượng, tập trung dồn nó về đầu ngón tay. Ban đầu, không có gì xảy ra ngoài cảm giác râm ran quen thuộc. Cậu mím môi, cố gắng thêm chút nữa.
Bất chợt, những tia sét màu xanh nhạt lóe lên trên da tay, thật nhỏ bé và yếu ớt, tựa như đám đom đóm lập lòe trong đêm. Chúng chạy vòng quanh kẽ tay, nổ lách tách, rồi biến mất chỉ trong chớp mắt. Spio giật thót, tim đập dồn dập. Một chút kinh hoàng, một chút phấn khích, và hơn hết là sự tò mò.
Cậu nhìn bàn tay mình, không tin nổi vừa chứng kiến điều gì. Nếu ai đó trên đảo tận mắt thấy cảnh này, có lẽ họ sẽ hoảng sợ hoặc xôn xao đồn thổi thêm. Nhưng ở đây, trong bãi biển vắng lặng này, Spio chỉ có thể im lặng đối diện với sự thật: cậu thực sự đang nắm giữ một sức mạnh chưa từng biết đến.
Sau vài nhịp thở để trấn tĩnh, Spio lẳng lặng đứng dậy, rời khỏi gốc dừa. Từ hôm nay, cậu biết mình sẽ phải tập tành nhiều hơn. Có lẽ mỗi buổi sáng hoặc mỗi lúc rảnh rỗi, cậu sẽ quay lại đây, tìm cách điều khiển và hiểu rõ sức mạnh bí ẩn này.
Cậu quay lưng nhìn hoàng hôn cuối ngày, lòng dâng lên một cảm giác vừa sợ vừa mong chờ. Không ai biết cậu đang làm gì, cũng chưa ai hỏi han gì nhiều, nhưng chính sự kín đáo ấy lại cho Spio cơ hội khám phá chính mình.
Một buổi chiều trời trong, nắng vàng trải nhẹ lên mặt biển lặng gợn, Spio lại tìm đến bãi cát vắng bên dừa quen thuộc. Lòng háo hức, cậu muốn tiếp tục luyện tập khả năng đặc biệt mà mình đã lặng lẽ khám phá ra. Cậu men theo đường bờ biển, đôi chân trần chạm vào cát mịn ấm áp, hít đầy lồng ngực mùi gió biển mằn mặn.
Như mọi ngày, cậu đi qua vách đá nhỏ, dự định sẽ dừng tại khoảng cát rộng và tĩnh lặng. Nhưng bỗng nhiên, phía trước, trên một tảng đá sẫm màu, cậu thấy một nhóm sinh vật đang nằm phơi mình dưới nắng. Spio nheo mắt nhìn kỹ.
— Hải cẩu! — Cậu thốt lên, một nụ cười tươi sáng trên môi.
Đó là một đàn hải cẩu xám—vài con lớn, vài con nhỏ đang nằm xếp sát nhau. Bình thường, Spio chỉ nghe ông Ethan kể về lũ hải cẩu xám đôi khi xuất hiện quanh hòn đảo, hoặc thấy loáng thoáng chúng bơi xa xa. Chưa bao giờ cậu được tận mắt ngắm nhìn chúng gần như vậy.
Bị sự tò mò của tuổi nhỏ cuốn hút, Spio rón rén tiến lại gần, cố gắng không phát ra tiếng động. Nhưng dù cậu có nhẹ bước thế nào, vài con hải cẩu đã cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Chúng hơi cựa quậy, làm mấy tảng đá xung quanh vang lên tiếng lạo xạo.
Bấy giờ, mấy con hải cẩu nhỏ hơn lặn hoặc trườn xuống nước, chỉ còn một con to nhất, với cặp răng lộ ra khi nó gầm gừ cảnh giác. Dường như nó đang bảo vệ đàn.
Spio khựng lại, tim đập thình thịch. Cậu chầm chậm lùi chân. "Chắc mình nên… rời đi sớm," cậu nghĩ.
Thế nhưng, con hải cẩu xám to kia không hề lùi. Trái lại, nó rướn mình, di chuyển vụng về nhưng nhanh hơn cậu tưởng, lao thẳng đến phía Spio!
— Hả?! — Spio giật bắn mình, toan xoay người bỏ chạy.
Nhưng bãi đá ven biển trơn trượt hơn cậu nghĩ. Chân cậu vừa chạm lên rêu ẩm, cả cơ thể đã trượt ngã đau điếng. Spio vội chống tay, ngẩng đầu nhìn. Con hải cẩu xám vẫn tiếp tục tiến tới, hơi nhe răng, tiếng gầm gừ vọng trong tai cậu.
Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ và bản năng tự vệ bùng lên trong Spio. Cậu không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm giác luồng năng lượng chợt bừng dậy trong lòng, chạy dọc sống lưng rồi tập trung vào cánh tay.
— Đừng lại gần!
Chưa dứt câu, một tia sét nhỏ loé lên từ bàn tay cậu, vút thẳng xuống nền đá ngay trước mặt con hải cẩu!
ĐOÀNG!
Âm thanh chát chúa vang lên, tia lửa xanh lóe sáng như một vụ nổ mini. Con hải cẩu xám gầm lên, giật thót và theo phản xạ vội lùi lại, nước bắn tung toé từ đuôi nó. Rồi không chần chừ, nó lập tức quay đầu, lê người thật nhanh xuống mặt biển, bỏ chạy biến mất dưới làn sóng, để lại tiếng nước cuộn ào ào.
Spio vẫn nằm sóng soài, mắt mở to sửng sốt. Cậu kinh ngạc nhìn cột khói mỏng bốc lên từ vết cháy xém trên mặt đá. Trong vài nhịp tim đập, cậu vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra—cậu đã phóng sét.
Một luồng điện kéo dài dai dẳng chạy qua hai cánh tay, khiến chúng tê dại. Khi cảm giác thắt nghẹn trong cổ họng dần vơi, Spio từ từ quỳ dậy, đưa bàn tay run rẩy lên trước mặt.
— Mình… vừa tạo sét từ tay…?
Cậu khẽ lắc đầu, trái tim nửa hoảng sợ nửa run lên vì thích thú. Trông vẫn như đôi tay bình thường, nhưng vài giây trước, chúng vừa bắn ra một tia sét đủ mạnh để dọa một con hải cẩu trưởng thành.
Spio quay đầu về hướng con hải cẩu biến mất, lòng vẫn còn bần thần. Cậu không rõ điều gì thúc đẩy bản thân hành động, cũng chẳng rõ sức mạnh ấy từ đâu mà ra. Chỉ biết rằng, nếu cậu không phản ứng, có lẽ mình đã bị hải cẩu cắn hoặc bị thương.
Trong cơn gió vi vu của biển chiều, Spio nhìn lại bãi đá đen sém kia, lòng đầy những suy nghĩ rối bời. Cậu cố gắn làm lại như lúc nãy nhưng không có gì xảy ra nên cũng đành gượng cười cay đắng. Thật sự, cậu vẫn chưa kiểm soát được khả năng này.