Những ngày này, không khí trên quần đảo Scilly trở nên rộn rã hơn bao giờ hết. Từ sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng khỏi chân trời, các đoàn tàu du lịch đã tấp nập cập bến, đem theo những nhóm khách háo hức mong chờ khám phá hòn đảo xinh đẹp. Tiếng người gọi nhau, tiếng bánh xe lăn trên cầu cảng, tiếng sột soạt của những túi xách đầy ắp… tất cả hòa thành một bản hòa âm sôi động.
Giữa dòng người tấp nập, Spio cùng ông Ethan đang bận bịu phụ giúp bác Harris bày bán quầy đồ lưu niệm đặc trưng của đảo. Những chiếc vỏ sò khảm xà cừ, móc khóa bằng gỗ chạm khắc hình hải cẩu, hay những bức tranh nhỏ vẽ cảnh biển Scilly được bày gọn ghẽ trên sạp. Bên cạnh đó, ông Ethan cũng khéo léo nướng hải sản – món "đặc sản" thơm lừng thu hút du khách dừng chân mua thử.
Spio thoăn thoắt sắp xếp thêm những đĩa mực nướng và tôm nướng vừa xong lên bàn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Dù khá mệt, cậu lại rất thích không khí náo nhiệt của mùa du lịch: vừa bán hàng, vừa trò chuyện với khách đến từ mọi miền, nghe họ xuýt xoa khen cá tôm tươi ngon.
Giữa lúc ấy, một người đàn ông mặc áo phông màu xanh – có lẽ là hướng dẫn viên du lịch – tay cầm chiếc loa nhỏ, bước dọc bến cảng. Giọng ông vang vang:
— Kính thưa quý khách, còn 10 phút nữa tàu du lịch sẽ khởi hành! Mời mọi người nhanh chân tập trung tại khu vực cầu cảng để chúng ta bắt đầu chuyến tham quan quanh Quần đảo Scilly!
Đám đông xôn xao, nhiều người liền kiểm tra lại vé, xách theo máy ảnh, áo khoác mỏng rồi lục tục tiến về phía cầu tàu.
Harris vuốt mồ hôi trên trán, quay sang Ethan:
— Xem kìa, mùa này khách đông thật! Thôi, đợt này chắc ta bán hết sạch cho mà xem.
Ethan đáp lại bằng nụ cười tươi rói:
— Cũng nhờ khách du lịch đấy. Mùa hải sản đang độ ngon, lại đúng dịp trời êm biển lặng.
Spio vừa giao nốt một xâu móc khóa sò biển cho một cô bé thì chợt nghe tiếng loa vang lần nữa, có vẻ người hướng dẫn đang đọc lịch trình:
"Thưa quý khách, chuyến tàu hôm nay sẽ đưa mọi người tham quan một vòng quanh quần đảo chính, gồm St. Mary's, St. Agnes, Tresco, v.v.Tiếp đó, chúng ta dừng tại Tresco Abbey Garden để xem vườn cây nhiệt đới.Và cuối cùng, chúng ta sẽ ghé qua Piper's Hole – hang động nổi tiếng với những truyền thuyết bí ẩn, để nghe câu chuyện về người thổi sáo năm xưa.Xin mời quý khách chuẩn bị, chúng ta sẽ xuất phát ngay trong ít phút."
Nghe đến cái tên "Piper's Hole," Spio khẽ rùng mình. Cậu chợt nhớ lại truyền thuyết ông Ethan đã kể, về chàng thổi sáo biến mất trong hang. Dẫu chưa bao giờ đặt chân tới đó, nhưng cậu đã mường tượng một nơi tối tăm, huyền bí gắn liền với quần đảo này.
— Piper's Hole à… — Spio lẩm bẩm, trong lòng bỗng nảy lên chút tò mò khó tả.
Cậu nhanh tay thu dọn vài món đồ vào túi vải, đứng bên quầy xem đám khách tiếp tục di chuyển về phía cầu cảng. Dưới ánh nắng cuối hè, bến cảng cứ thế ngập tràn sắc màu, tiếng cười đùa, mùi hải sản nướng quyện cùng gió biển.
Cậu khẽ cười một mình khi nghĩ đến quang cảnh sôi động của chuyến đi sắp tới. Thế nhưng, chính lúc ấy, ông Ethan ngoái lại gọi:
— Này Spio! Cháu cũng chưa từng đi thăm Piper's Hole phải không?
Ông mỉm cười hiền từ, rồi vỗ nhẹ vào vai cậu.
— Lên tàu đi, ở đây có ta và bác Harris lo được. Mọi người đi hết cả rồi, cháu ra đó mà xem cho biết.
Spio tròn mắt:
— Thật ạ? Cháu… cháu có thể đi được sao?
Ethan gật đầu, tươi cười bảo:
— Tất nhiên rồi. Chuyến tàu này là tàu du lịch mà. Họ sẽ mời cháu tham quan những địa điểm đẹp nhất quanh đảo. Đi đi, đừng ngại.
Không cần đợi lời nào nữa, Spio nhanh chóng nhấc chân chạy ra bến, theo đúng hướng dòng khách vừa qua. Bác Harris đứng cạnh Ethan, phì cười:
— Nhìn cậu bé kìa, nó thích thú ra mặt rồi.
Ethan khẽ gật:
— Để thằng nhóc khám phá đôi chút, dù sao cũng cần thêm nhiều trải nghiệm.
Ở mép cầu tàu, anh thủy thủ phụ trách đang kiểm tra danh sách hành khách. Nhác thấy Spio, anh nhớ ra cậu bé đã từng đi biển cùng Harris và Ethan. Anh cười thân thiện:
— Ồ, Spio phải không? Em cũng muốn tham gia chuyến đi hôm nay hả?
— Vâng ạ, em muốn… xem thử Piper's Hole. — Spio gãi đầu, có vẻ còn hơi ngại ngùng.
Anh thủy thủ khoát tay:
— Không sao, lên tàu đi! Cho một cậu nhóc cùng đi thì có mất mát gì đâu. Hơn nữa, anh biết em là "đồng đội" của Harris, có thêm thuỷ thủ như em thì càn tốt chứ phải không?
Spio mỉm cười rộng đến mang tai. Cậu chạy lên boong, hớn hở hòa vào dòng du khách.
Chiếc tàu du lịch này khác hẳn với tàu của bác Harris hay ông Ethan. Thay vì lớp vỏ cũ mộc mạc, tàu được sơn trắng, trang trí thêm những đường viền màu xanh biển bắt mắt. Trên boong xếp ngay ngắn các hàng ghế đệm, có cả khu vực lắp kính chắn gió, phục vụ cho du khách ngắm cảnh. Đằng sau, một quầy nhỏ bán thức uống và đồ ăn vặt, tỏa mùi thơm của cà phê và bánh ngọt.
Spio chọn một chỗ ngồi gần mạn tàu, hít một hơi dài sảng khoái. Cậu phấn khích dõi mắt về hướng chân trời xanh thẳm, nơi mặt biển lấp lánh trong nắng. Trên tàu, mọi người cười nói râm ran, chốc chốc lại trầm trồ trước từng đợt sóng, từng mỏm đá nhô lên giữa biển khơi.
— Thật đẹp… — Spio khẽ thốt lên, bàn tay bám chặt lan can. Vẫn là biển quen thuộc của Scilly, nhưng được ngắm trên một con tàu du lịch sang trọng khiến cậu có cảm giác mọi thứ mới mẻ hơn nhiều.
Trên đường di chuyển, anh thủy thủ kiêm "hướng dẫn viên" kể cho hành khách nghe về các hòn đảo lớn nhỏ, cây cối, chim chóc, về vườn Tresco Abbey Garden nổi tiếng. Sau khoảng một giờ hải trình, chiếc tàu cập sát bờ biển để du khách xuống thăm Piper's Hole – điểm dừng quan trọng của tour.
— Chúng ta đã tới gần lối vào Piper's Hole rồi! — Anh thủy thủ dùng loa thông báo.
— Xin mời quý khách di chuyển cẩn thận xuống bậc thang. Chúng ta sẽ tham quan hang động và nghe câu chuyện truyền thuyết gắn liền với nơi này!
Spio rảo bước theo đoàn, chân cậu chạm vào bãi đá sỏi lạo xạo. Lối vào Piper's Hole nằm khuất sau một tảng đá lớn, được biển bào mòn tạo thành vòm tự nhiên. Khí hậu chỗ này có phần ẩm ướt hơn, thoảng mùi rêu và rong biển.
Trong lúc cậu hăm hở tiến đến, bỗng bụp—Spio va phải một người đàn ông to béo với tấm lưng rộng, áo khoác dày, khuôn mặt hằn vết sạm nắng. Điều khiến cậu chú ý hơn cả là một con mắt chột được che bởi miếng vải đen, mang đến vẻ ngoài khá hung dữ.
— Ối — Ông ta cất giọng trầm, hốt hoảng nắm lấy vai Spio để đỡ.
Spio ngước nhìn, tim đánh thót vì gương mặt lầm lì của người đàn ông. Nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, ông ấy đã vội xin lỗi:
— Ta sơ ý quá. Thật tình xin lỗi cháu, ở bãi đá này trơn quá, ta không để ý.
— Dạ không sao ạ. — Spio lúng túng đáp, nhích lùi một chút. Đối phương trông xù xì, nhưng hóa ra lại rất lịch sự.
Ông ta gật đầu với cậu, rồi vươn tay ra hiệu mời Spio đi trước. Nhìn từ xa, vài người cũng tỏ ra e ngại vóc dáng khổng lồ và tấm băng che mắt của ông, nhưng có lẽ ông ta chỉ đơn giản là một khách du lịch bình thường.
Cuối cùng, toàn bộ đoàn cũng tập hợp ở cửa hang. Anh thủy thủ tắt động cơ tàu, cẩn thận hướng dẫn mọi người trèo qua những tảng đá ẩm ướt và tránh trơn ngã. Bên trong Piper's Hole, khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài: không khí âm u hơn, thành hang gồ ghề vương bụi nước. Ở một số chỗ, vệt sáng le lói xuyên qua các khe hở trên trần đá, tạo nên hiệu ứng lung linh mờ ảo.
— Kính thưa quý vị… — Vị thủy thủ giơ cao cây đèn pin, giọng vang vang trong không gian vọng tiếng sóng. — Đây chính là "Piper's Hole", nơi gắn liền truyền thuyết về chàng thổi sáo bị mất tích bí ẩn. Người ta kể rằng, năm xưa, anh ta bước vào đây và không bao giờ trở ra. Có người đồn trong hang có sinh vật kỳ lạ; có người bảo anh ta lạc vào thế giới khác…
Nhiều người rùng mình, vài du khách tròn mắt háo hức. Spio cũng bất giác run lên, vì cậu từng nghe câu chuyện này từ ông Ethan. Bây giờ, cậu được tận mắt chứng kiến nơi xuất phát của truyền thuyết. Tường hang đóng rêu xanh ẩm ướt, từng giọt nước chảy tí tách xuống vũng nước bên dưới, tạo âm thanh đều đều. Ánh sáng leo lắt làm cho khung cảnh càng thêm huyền bí.
— Dĩ nhiên, hiện nay vẫn chưa ai khám phá hết độ sâu của Piper's Hole, — Anh thủy thủ tiếp tục, — nên ta cũng không rõ rốt cuộc trong này có điều gì ẩn giấu. Nhưng đó cũng chính là nét hấp dẫn của nó, phải không nào?
Tiếng cười khúc khích của một vài vị khách vang lên. Spio khẽ mỉm cười, hít một hơi dài mùi ẩm mặn của đá biển. Trong ánh nhìn của cậu, Piper's Hole không chỉ là một hang động tối tăm—nó còn ẩn chứa sức hút lạ lùng, như thể mời gọi cậu khám phá.
Trong làn ánh chiều chạng vạng, đoàn người lục đục rời khỏi Piper's Hole, men theo lối mòn đá để ra bến thuyền. Spio cũng hòa vào dòng người, đầu vẫn lưu luyến những hình ảnh vừa chứng kiến trong hang. Thế nhưng, khi ngoái lại nhìn phía sau, cậu bất giác khựng lại.
Ngay mép cửa hang, người đàn ông một mắt mà Spio đã va phải ban nãy đang lặng lẽ làm gì đó sát vách đá. Ông ta không vội theo đoàn, dường như còn đang bận quan sát hoặc khắc chạm một vật gì lên lớp đá xù xì. Dẫu ánh chiều tranh tối tranh sáng, Spio vẫn kịp thấy trên tay ông ta cầm một món đồ tỏa ra ánh sáng mờ—một quầng sáng xanh nhạt, chập chờn như đom đóm.
Spio chớp mắt, toan tiến lại hỏi xem ông làm gì, nhưng đám đông chen lấn phía trước đã đẩy cậu đi tiếp. Khi cậu tìm cách quay đầu nhìn lại, bóng người kia đã khuất sau khối đá lớn, chỉ còn tiếng sóng vỗ.
Sáng hôm sau, mặt trời ló lên rực rỡ, soi rọi bờ cát trắng mịn của hòn đảo chính. Hôm nay là ngày những vị khách du lịch tự do tham quan, dạo quanh các cửa hàng thủ công, quán ăn, bãi biển… Trái ngược với không khí thong thả của du khách, lại là một ngày bận rộn của Harris, Ethan và Spio.
Ở bến cảng, bác Harris đang kiểm kê hàng hóa, chuẩn bị đón thêm tàu du lịch mới. Ethan loay hoay với gian nướng hải sản, còn Spio thì lăng xăng mang vác vật dụng, xếp lên quầy mớ tôm cá tươi rói. Tiếng người cười nói râm ran, những đứa trẻ vừa tới đã lon ton chạy trên bến tàu, chim hải âu sà xuống chực chờ xin ăn vụn.
Vài giờ trôi qua, ngay lúc Spio đang vội vã quay trở lại quầy để tiếp tế thêm hải sản, cậu chợt bắt gặp chính người đàn ông hôm trước. Ông đang ngồi một mình trên một chiếc ghế gỗ mộc mạc, cạnh cột đèn gần bờ biển, lặng lẽ thưởng thức món mực nướng. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, một ly nước sóng sánh ánh nắng. Và trên tay ông, một cuốn sách cũ kỹ với bìa da sờn rách, trông có vẻ rất lâu đời.
Ngồi bên chiếc ghế gỗ, người đàn ông một mắt kia lật giở cuốn sách cũ kỹ thêm vài trang. Thỉnh thoảng, ông dừng lại ghi chép điều gì đó, nét mặt trầm ngâm. Spio khẽ nheo mắt, cố gắng đoán xem nội dung trong cuốn sách là gì.
Đột nhiên, như thể vừa sực nhớ ra điều khẩn cấp, ông ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, đoạn gấp sách rồi vội vàng rời ghế. Cánh tay to lớn thu dọn đống thức ăn trên bàn, nhét cuốn sách vào túi đeo bên hông, bước nhanh về phía bờ biển xa xa.
Spio vô thức bước theo vài bước. "Ông ấy… định đi đâu?" cậu thầm nghĩ. Một cảm giác nghi hoặc nhen nhóm trong lòng. Vừa hôm qua, cậu thấy ông ta cầm thứ gì đó phát sáng ở cửa hang Piper's Hole. Hôm nay, ông lại trông có vẻ vội vã, lén lút. "Hay là ông ta đang âm mưu gì đó?"
Khi nhận ra người đàn ông đã rẽ sang con đường ít người qua lại dẫn ra bờ biển hoang vắng phía sau đảo, Spio quyết định lén bám theo.
Dọc theo lối đi, các tảng đá nhấp nhô, vài cây dại mọc sát bờ. Tiếng sóng vỗ trầm đục, không còn sự rộn ràng của khách du lịch. Spio thấp người, liên tục trốn sau những phiến đá lớn, cố gắng không gây tiếng động. Cậu thấy ông ta đi mỗi lúc một xa, đôi chân nện xuống cát rào rạo.
Cuối cùng, Spio dừng lại bên một ụ đá cao, vươn cổ nhìn qua mép đá để thấy người đàn ông đứng chơ vơ, quay lưng về phía cậu. Trước mặt ông ta là khoảng bờ biển vắng tanh, kéo dài ra tận đường chân trời. Cậu nín thở, không dám cử động, chỉ trông mong biết được ông ta toan làm gì.
Bất ngờ, ông ta mở túi vải đeo bên hông, lôi ra một cây gậy khá dài, đến nỗi Spio tự hỏi làm sao nó lại có thể nằm gọn trong chiếc túi nhỏ như vậy. Ánh mắt cậu ngạc nhiên tột độ.
— Không thể nào… — Spio lẩm bẩm, tim đập mạnh.
Người đàn ông kiểm tra cây gậy, vỗ vỗ như phủi cát, rồi, chẳng kịp để Spio kịp hiểu điều gì đang diễn ra, ông ta đặt cây gậy xuống đất, hơi khụy gối, sau đó… ngồi hẳn lên!
Dáng vẻ mập mạp phủ kín gần hết phần gậy, khiến khung cảnh trông hơi vụng về. Thế nhưng, chớp mắt sau, Spio trông thấy thân hình ông ta bắt đầu… bay lên!
Không phải kiểu bay vút lên như chim; mà giống như người đàn ông đang cố gắng giữ thăng bằng trên chiếc gậy. Ban đầu, gậy lắc lư, phát ra vài tiếng cót két nhỏ, nhưng rồi nó vẫn nhích dần khỏi mặt cát, ngày càng lên cao hơn. Ông ta ngồi lom khom trên đó, nhìn quanh để chắc chắn không có ai.
Spio suýt đánh rơi quai nón trong tay vì quá sững sờ. Cậu chớp mắt liên tục, không tin nổi những gì đang chứng kiến. Một người đàn ông to lớn, cưỡi một cây gậy bay lơ lửng vài mét trên không, chẳng khác gì trong câu chuyện cổ tích kỳ bí.
Hơi thở Spio dồn dập, bàn tay siết chặt vào mỏm đá. Mồ hôi túa ra nơi lòng bàn tay, vừa sợ hãi vừa háo hức. "Làm sao lại thế được? Mình không mơ chứ?" Cậu phải tự cấu nhẹ vào cánh tay để chắc chắn không phải ảo giác.
Người đàn ông một mắt nheo nheo con mắt còn lại, dường như vẫn chưa phát hiện ra Spio. Ông ta vừa lơ lửng vừa chậm rãi lướt về phía bờ biển xa hơn, để lại một luồng gió nhẹ phả xuống bãi cát.
Còn Spio, trái tim đập thình thịch, đứng lặng giữa bãi đá hoang vu, mắt dán vào hình bóng kỳ quái ấy. Chưa bao giờ cậu hình dung đời mình lại có lúc nhìn thấy cảnh tượng hoang đường như vậy—một kẻ bay là là trên chiếc gậy dài.
"Ông ta… là ai?"
Sau khi chứng kiến cảnh tượng ông ta cưỡi gậy bay trên bờ biển hoang vắng, Spio quay về làng với cả khối thắc mắc trong đầu. Cậu không dám hé môi kể cho bất cứ ai, phần vì sợ không ai tin, phần vì chính cậu cũng đang rối bời. Chỉ chắc chắn một điều: người đàn ông bí ẩn đó đã đến Piper's Hole làm gì đó bất thường.
Tối hôm ấy, cả hòn đảo chìm vào bầu không khí vui vẻ của lửa trại. Ven bờ cát, những du khách và dân địa phương quây quần bên ánh lửa bập bùng, cùng nướng thức ăn, ca hát, trò chuyện. Đâu đó, mùi cá và tôm nướng thoảng trong gió biển khiến không khí thêm rộn ràng. Thế nhưng, giữa sự ấm cúng ấy, Spio để ý mãi vẫn không thấy bóng dáng ông một mắt kia. Càng về khuya, trời càng tối đen, chỉ còn ánh sao lấp lánh trên cao. "Ông ta đang làm gì trong đêm thế này?" – Spio băn khoăn.
Không kìm được tò mò, cậu lẳng lặng rời khu lửa trại, đi tìm người thủy thủ đã cho mình đi nhờ tàu du lịch hôm trước. Anh ta tên Aiden, tầm ngoài hai mươi tuổi, cao ráo, nụ cười lúc nào cũng thân thiện. Spio biết Aiden có một chiếc thuyền nhỏ gắn động cơ, hay dùng để chở hàng quanh đảo.
Spio vẫy tay gọi Aiden khi thấy anh đang ngồi nghỉ bên mép cầu cảng:
— Aiden, anh có thể chở em đến Piper's Hole không? Em muốn… xem thử có chuyện gì xảy ra ở đó.
Aiden hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười:
— Đêm hôm thế này sao? Nguy hiểm lắm cậu nhóc à.
Spio hít một hơi, cố nói thật rõ:
— Em biết. Nhưng… có người khả nghi đang làm gì đó ở chỗ ấy. Em muốn kiểm tra.
Aiden gật gù, rồi buông một tiếng thở dài:
— Ừ, anh hiểu. Nhưng xin lỗi nhé, trời đêm tối đen, anh không muốn đi đâu. Trừ phi… cậu giúp anh một việc.
Anh chàng thủy thủ mỉm cười, hơi ngượng ngùng:
— Cậu biết đấy, anh… hơi thích cô Marina bán đồ khô trong làng. Mà anh lại không dám hỏi thẳng. Nghe nói em với Ethan bán cá ở chợ, quen biết mọi người, chắc cũng thân cô ấy? Cậu giúp anh hỏi xem cô ấy có thích ai chưa. Nếu em đồng ý, anh sẽ đưa cậu đi Piper's Hole ngay!
Spio nghe vậy phì cười, nhưng lòng cũng thoáng nhẹ nhõm. Cậu gật đầu chắc nịch:
— Dạ, được. Em sẽ giúp anh. Chuyện này… cũng không khó đâu.
Aiden vỗ vai Spio:
— Vậy tốt rồi, lên thuyền thôi!
Chiếc thuyền nhỏ gắn động cơ lặng lẽ rời bến, xé toạc màn đêm bằng tiếng máy nổ trầm trầm. Một vệt sóng bạc dài lóe lên sau đuôi thuyền, hắt ánh trăng mờ. Gió biển về đêm lạnh buốt, làm Spio khẽ rùng mình, nhưng cậu vẫn kiên quyết ngồi ở mũi thuyền, mắt hướng thẳng phía đường chân trời tối đen.