Thất Huyết? ( Lost_Blood )

Khoảng chục phút sau, bờ biển gần Piper's Hole dần hiện ra trong tầm mắt. Ánh đèn từ thành thuyền rọi lên mấy tảng đá nhô cao, âm u đến gai người. Bất kỳ du khách nào cũng ít dám lui tới đây vào giờ này.

Đúng lúc Spio định bảo Aiden tắt máy để khỏi gây chú ý, cậu bỗng thấy một quầng sáng yếu ớt nhấp nháy ngay cửa hang—rõ ràng có ánh đèn đang phát ra từ trong Piper's Hole.

Spio nuốt nước bọt:

Aiden, anh nhìn kìa! Anh thấy ánh sáng đó không?

Aiden cau mày, vặn nhỏ động cơ để con thuyền trôi sát vào bờ:

Ừ, anh thấy rồi… Đêm hôm khuya khoắt mà vẫn có người chui vào đó làm gì vậy? 

Chiếc thuyền nhỏ cập sát mép đá, Spio và Aiden lặng lẽ nhón chân bước vào Piper's Hole. Bên trong, ánh đèn leo lét lùa ra khe cửa hang, kèm theo một tiếng nhạc nhẹ mơ hồ, tựa như tiếng sáo hay một loại đàn dây trầm bổng. Hai người căng tai lắng nghe, tim đập rộn ràng vì hồi hộp.

Tiến lại gần thêm chút nữa, họ khẽ hé mắt qua bờ tường đá sần sùi. Trước mặt là người đàn ông một mắt đang ngồi xếp bằng, xung quanh hắn là những mẩu nến thơm tỏa khói uốn lượn trong không khí. Dưới chân hắn đặt một hũ mật ong, dăm ba lọ kẹo đủ màu sắc, và dường như còn vài món ngọt khác. Spio trao cho Aiden ánh nhìn ngờ vực: "Ông ta đang làm gì thế này?" Aiden chỉ nhún vai, ra hiệu im lặng.

Bất chợt, từ sâu trong hang, một nguồn sáng mờ ảo lướt qua khe đá phía sau lưng người đàn ông. Hệt như một luồng ánh sáng xanh nhạt, nhấp nháy, chầm chậm tiến về phía cửa động. Spio nheo mắt nhìn rõ hơn: Đó là một cô gái bé nhỏ, nhỏ nhắn đến khó tin, trên lưng còn có đôi cánh mỏng lung linh. Cô rụt rè thò đầu ra, rồi vội nấp sau một tảng đá, ánh mắt to tròn đầy cảnh giác.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, khẽ huýt một giai điệu, tay ra hiệu mời mọc. Như bị hấp dẫn bởi mùi mật ong và kẹo ngọt, cô gái bé nhỏ (fairie) chần chừ giây lát, rồi rón rén bước lại gần. Chỉ cách hắn vài bước, cô dừng lại, giương đôi mắt lấp lánh nhìn mớ bánh kẹo bày biện.

Cô fairie nhỏ cất giọng trong trẻo:

Ngài… ngài đang gọi tôi à?

Người đàn ông mừng rỡ thấy cô xuất hiện, ánh mắt sáng bừng:

Hóa ra quả thật có nhóm fairie ở Piper's Hole này. Ta cứ ngỡ chỉ là truyền thuyết!

Cô fairie chớp chớp mắt:

Vậy ngài… là người dẫn chúng tôi đến nhà mới phải không? Chúng tôi nghe có lời đồn ai đó sẽ đưa bọn tôi rời khỏi hang này…

Người đàn ông xua tay:

Ồ không, không… Ta chỉ nghe về truyền thuyết fairie ở đây nên tìm tới. Không có ý dẫn bất kỳ ai đi đâu, ta chỉ muốn trao đổi chút bụi tiên, một ít thôi để làm lồng đèn cho con gái.

Cô fairie khẽ cau mày, tỏ vẻ thất vọng:

Ra vậy… Tưởng đâu…

Nhưng ánh mắt cô lập tức sáng trở lại khi người đàn ông lấy thêm vài hũ mật ong và kẹo, xếp ngay ngắn trước mặt. Cả hai tỏ ra vui vẻ ngay, vì xem ra đó là món trao đổi đầy hấp dẫn. Cô fairie vung bàn tay xinh xắn, một vệt bột sáng rơi xuống, lấp lánh như bụi sao – chắc chính là bụi tiên. Người đàn ông gật gù, trân trọng đón lấy, cất vào chiếc túi vải.

Đa tạ nhé, bé con. — Hắn cười khằng khặc, đoạn trao cho cô fairie món kẹo bọc giấy bóng lấp lánh.

Khi "giao dịch" hoàn tất, cô fairie khẽ gật đầu tạm biệt, rồi vút trở vào khoảng tối sâu trong hang, biến mất cùng ánh sáng lờ mờ. Người đàn ông chống gậy đứng dậy, thổi tắt mấy ngọn nến thơm.

Hắn đang ra đây! — Spio thì thầm với Aiden, cả hai giật mình vội nép sau một vòm đá.

Quả nhiên, người đàn ông một mắt vừa thu dọn đồ đạc xong, lững thững bước ra cửa hang. Spio vội túm lấy Aiden, ra hiệu rút lui, nhưng động tác hơi vội, khiến vạt áo cậu va vào mỏm đá phát ra tiếng động nhỏ.

Người đàn ông lập tức quay phắt lại, ánh nhìn sắc bén:

Ai ở đó?

Spio kinh hãi xoay người tìm đường thoát, nhưng đã muộn—hắn vung cây gậy dài trong tay chặn ngay lối. Aiden và Spio đành đứng khựng, sững sờ đối diện gã mập, miếng băng che một bên mắt như khiến hắn càng thêm đáng sợ.

Gã thở dài sườn sượt, lẩm bẩm:

Lại tốn kém nữa rồi…

Spio chỉ kịp nhướng mày khó hiểu, thì hắn móc ra hai viên đá đục khắc những ký tự kỳ lạ. Từng vệt sáng mờ hiện lên trên bề mặt. Gã ấn một viên lên trán Aiden, ngay lập tức viên đá phát sáng rực rỡ. Aiden rên khẽ, mắt đảo ngược rồi ngất xỉu gục vào Spio.

Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, gã một mắt đã chuyển viên đá thứ hai lên trán Spio. Tuy nhiên, lần này, có vẻ nó bị chặn lại bởi một lực vô hình. Viên đá lóe lên, giật nhè nhẹ, tựa như bị đẩy lùi. Người đàn ông giật mình, vội rụt tay về, nét mặt hoang mang:

Cái quái gì…?!

Spio hít một hơi, tim đập loạn. Cậu cũng thấy người mình rung nhẹ khi viên đá chạm vào trán, nhưng có vẻ sức mạnh bí ẩn trong cậu đã ngăn nó phát huy tác dụng. Giờ đây, đứng giữa hang Piper's Hole tối mịt, cậu phải đối diện trực diện với gã đàn ông kỳ lạ này, Aiden lại đang mất ý thức.

Spio vừa thủ thế, luồng năng lượng râm ran sẵn sàng bùng lên nơi lòng bàn tay, thì người đàn ông bỗng phẩy gậy cười khùng khục:

Nhóc là pháp sư à? Thế mà ta cứ tưởng chỉ là người thường.

Hắn cười và nhét viên đá vừa dùng vào túi:

Đỡ tốn thêm một viên xóa ký ức cho nhóc.

Spio khựng lại, đầu óc xoay mòng: "Pháp sư? Mình… là pháp sư á?" Cậu ngẩng lên:

Chú vừa nói gì? "Pháp sư" ư?

Người đàn ông hơi nheo con mắt còn lại:

Ồ, vậy ra nhóc không biết mình là gì. Thế thì nhóc cũng là một "Thất Huyết" (Lost-blood) giống ta.

Thất Huyết? — Spio lặp lại, không hiểu người đàn ông trước mặt này đang nói gì.

Hắn phẩy tay:

Chà, trên hòn đảo hẻo lánh này vẫn còn một kẻ lưu lạc nhỉ… Thôi được rồi, cứ yên tâm, ta đâu có ý xấu. Chỉ định ghé qua kiếm chút bụi tiên. Bọn fairie giao dịch sòng phẳng, ta đưa kẹo và mật ong, chúng cho ta thứ ta cần. Nhóc chẳng cần lén lút theo dõi ta thế đâu.

Nói dứt lời, hắn ngoắc cây gậy trở lại, chuẩn bị ngồi lên như Spio từng thấy. Chưa kịp cất cánh, Spio đã nhanh tay giữ lấy vạt áo hắn:

Chú có thể giải thích cho cháu không? Thất Huyết là thế nào, sao chú lại gọi cháu là người lưu lạc?…

Gã một mắt quay lại, vẻ mệt mỏi, ngáp dài:

Mai hẵng tính. Ta buồn ngủ muốn chết rồi. Đánh thức thằng nhóc kia dậy, về đi. Trễ rồi, gậy của ta không chở nổi người thứ hai đâu.

Hắn khẽ vung cây gậy, đạp nhẹ xuống đất. Lần này, thân hình mập mạp ấy lại rời mặt đất, lắc lư vài giây rồi bay vút ra ngoài màn đêm. Spio chỉ còn biết đứng lặng, nghe tim đập thình thịch, bên cạnh là Aiden vẫn đang bất tỉnh tựa vào vách đá.

Spio khẽ vỗ vào má Aiden mấy cái, gọi nhỏ:

Aiden, dậy đi anh…

Aiden chớp chớp mắt, vẻ ngơ ngác rồi bừng tỉnh. Anh đưa tay dụi mắt, nhìn quanh như thể chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ơ… Đây là đâu? — Anh hỏi, giọng ngái ngủ.

Spio làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể:

Anh quên rồi à? Anh bảo muốn đưa em đi xem Piper's Hole ban đêm, nhưng chắc anh mệt nên ngủ mất. Em đợi hoài không thấy anh dậy nên… giờ em cũng chán rồi, thôi về thôi.

Aiden tròn mắt, lúng túng:

Thật… thật sao? Anh không nhớ gì cả…

Spio vỗ vỗ vai Aiden, cười trấn an:

Không sao đâu. Vậy là anh quên mất rồi. Về thôi, khuya rồi.

Aiden gật đầu, vẫn chưa hết bối rối nhưng cũng chấp nhận lời giải thích của Spio. Hai người đỡ nhau rời khỏi bãi đá, băng qua con đường mờ tối để trở lại chiếc thuyền nhỏ.

Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa lên cao, Spio có dịp ngồi lại với người đàn ông một mắt ở một góc yên tĩnh bên bến cảng. Đặt ly nước xuống bàn, ông ta khoanh tay trước ngực, bắt đầu câu chuyện:

Nhóc biết không, cậu là con cháu của một pháp sư đấy. Có lẽ vì nhiều thế hệ trong gia đình cậu đều không còn khả năng pháp thuật, nên chẳng ai còn nhắc đến hay tin rằng các pháp sư tồn tại. Nhưng cậu thì may mắn hơn họ—sinh ra đã mang sức mạnh.

Spio mở to mắt, vừa bất ngờ vừa lặng lẽ lắng nghe.

Nói sao nhỉ… — Ông ta ngẫm nghĩ rồi tiếp. — Cậu không phải duy nhất đâu. Trên thế giới này vẫn còn khá nhiều người như cậ. Bản thân ta tới năm 21 tuổi mới nhận ra mình có phép thuật. Lúc ấy, ta đã dần chìm sâu vào thế giới bí ẩn này, đi khắp nơi tìm hiểu…

Ông ta kể một hồi, đoạn nhìn xa xăm ánh mắt lúc này có phần hung dữ:

Nhưng… nói thực, cậu không nên chìm sâu quá vào thế giới ấy. Nó không chào đón những kẻ như chúng ta—những kẻ lưu lạc. Bọn pháp sư chính thống xem thường dòng máu của chúng ta, cho rằng đó là "thấp hèn", cho rằng chúng ta chỉ là bọn sâu mọt đang gặm nhắm tài nguyên của chúng, bọn chúng…

Chợt ông ngừng lời, bắt gặp ánh mắt hoang mang của Spio, như chợt nhận ra rằng những câu chuyện kỳ thị này quá nặng nề cho một cậu nhóc. Không khí giữa hai người bỗng lặng đi.

Đúng lúc ấy, từ xa tiếng còi tàu vang lên báo hiệu chuyến rời bến sắp bắt đầu. Người đàn ông một mắt khẽ đứng dậy, vươn vai:

— Thôi, trò chuyện thế là đủ. Không ngờ chuyến đi này lại thú vị như vậy. Nhưng ta cũng nhớ con gái của mình rồi. Ta đến đây kiếm chút tài nguyên để mua đồ và làm lồng đèn cho con bé...

Ông quay sang Spio, nở nụ cười hiếm hoi:

Nhóc nhớ giữ gìn sức khỏe, nhé?

Nói đoạn, ông xốc túi vải lên vai, lững thững theo hướng cầu cảng, hòa vào đám đông du khách chuẩn bị lên tàu, để lại Spio với hàng tá câu hỏi và xúc cảm rối bời trong lòng.

Sau cuộc gặp gỡ với người đàn ông một mắt, Spio dường như đã nắm bắt được một manh mối quan trọng về thân thế bí ẩn của mình. Cậu vẫn sống cùng ông Ethan, và trong thời gian qua hai ông cháu đã lặn lội hỏi han khắp đảo, tìm đủ mọi cách để tra cứu hồ sơ người mất tích, những vụ đắm tàu gần đây hay bất kỳ trường hợp thất lạc nào liên quan đến một cậu bé. Thế nhưng, mọi nỗ lực đều không đem lại kết quả. Giờ đây, lời nói của người pháp sư về những " Thất Huyết " như một tia sáng le lói trong đêm tối, có lẽ chính là đầu mối duy nhất để Spio lần ra thân phận thật sự và gia đình mình. Mặc dù chưa rõ hành trình phía trước ra sao, Spio biết chắc rằng mình phải nắm lấy cơ hội này—dù con đường khám phá quá khứ và thế giới pháp sư hẳn còn nhiều trở ngại.