Hai năm trôi qua một cách lặng lẽ kể từ ngày Spio được ông lão ngư dân Ethan Reed đưa về ngôi làng ven biển Seafair. Trong ngần ấy thời gian, cậu bé ngày nào đã dần trưởng thành hơn, đôi vai gầy cũ kỹ giờ khỏe khoắn, cao lớn thêm đôi chút. Mỗi buổi sáng, cậu vẫn cùng ông Ethan chèo thuyền ra khơi đánh bắt, rồi tối về lại tất bật với việc dọn dẹp lưới và chuẩn bị bữa ăn. Tuy nhiên, đằng sau cuộc sống tưởng chừng yên bình đó, Spio vẫn mang trong mình bí mật về sức mạnh thần kỳ cậu vô tình khám phá ra từ cơn bão năm xưa.
Thế nhưng, cậu chưa một lần hé lộ điều này với ông Ethan. Câu nói của vị pháp sư chột mắt ngày trước cứ văng vẳng trong tâm trí Spio: "Thế giới của các pháp sư giống như một vực thẳm – khi ta nhìn vào nó, nó cũng đang nhìn lại ta." Sự kỳ thị "Grimme" và những lời ám chỉ về một thế giới đen tối khiến Spio e ngại. Cậu chọn cách im lặng, lẳng lặng tập luyện và giữ kín mọi chuyện cho riêng mình.
Thời gian qua, Spio và ông Ethan cũng đã lặn lội tìm kiếm thông tin về thân phận cậu. Từ việc hỏi han những ngư dân xa gần, tra cứu bất kỳ danh sách cứu nạn hoặc tin tức tàu đắm nào từng xảy ra quanh đảo, đến viết thư nhờ chính quyền thành phố tra cứu hồ sơ mất tích. Nhưng tất cả chỉ dẫn đến bế tắc – không một dấu vết nào cho biết cậu rốt cuộc là ai, hay gia đình cậu ở đâu. Spio chỉ còn ký ức mơ hồ về tiếng sấm chớp cùng cơn bão định mệnh đã đưa cậu đến với Seafair.
Rồi bỗng một ngày, Spio trở về nhà sau chuyến phụ giúp bác Harris kéo lưới thì một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt: ông Ethan nằm bẹp trên giường, hơi thở yếu ớt, trán đầm đìa mồ hôi. Nét xanh xao hiện rõ trên gương mặt gầy gò của ông.
— Ông Ethan! Ông làm sao vậy? — Spio vội chạy đến bên giường, trái tim dâng lên nỗi lo sợ.
Ông Ethan cố nhếch môi thành một nụ cười yếu ớt, giọng khàn và mệt mỏi:
— Ta… ổn, chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi. Cháu… cháu không cần lo…
— Ông cần cháu giúp gì không? — Spio gần như nghẹn lại, cố giữ bình tĩnh để không bật khóc.
Ông Ethan nhẹ nhàng lắc đầu, xua tay:
— Ra ngoài một lát đi, Spio. Ta chỉ… cần nghỉ ngơi.
Spio gật đầu, nhưng lòng cậu rối bời. Cậu nắm lấy bàn tay ông, cảm nhận rõ độ lạnh lạ lùng giữa lòng bàn tay ấy. Một tuần tiếp theo là những ngày hoảng sợ triền miên. Sức khỏe ông Ethan xuống dốc nhanh chóng, dù Spio cố hết sức chăm sóc, nấu những món canh nóng bưng đến tận giường và túc trực cả đêm bên cạnh. Món cá tươi vốn là sở trường nay Ethan cũng chẳng buồn đụng đến, khiến ông càng gầy guộc.
Mỗi ngày trôi qua, khuôn mặt hiền từ của ông lão dường như tiều tụy hơn. Chẳng mấy chốc, ông không còn đủ sức rời giường. Nhìn người ông coi như cha nuôi của mình quằn quại trên chiếc nệm cũ, Spio nhận ra – lần đầu tiên trong hai năm qua – cậu bất lực đến thế. Và cũng trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu ra: nếu ông Ethan mất đi, cậu sẽ chẳng còn ai để gọi là gia đình. Cảm giác bơ vơ siết chặt lồng ngực Spio, nỗi lo sợ bùng lên như cơn sóng dữ nơi biển cả mênh mông.
Không khí trong căn phòng mờ tối phảng phất mùi thuốc và hương gỗ cũ. Ông Ethan gối đầu lên chiếc gối bạc màu, da dẻ xanh xao, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên tình thương vô bờ khi nhìn Spio. Cậu quỳ xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, cảm nhận hơi ấm ngày một yếu dần.
— Spio, cháu đã trở thành một người trẻ mạnh mẽ và kiên cường. Ta rất tự hào về cháu. — Giọng ông Ethan thều thào, từng chữ một như gom hết sức lực cuối cùng. — Bao năm qua, chúng ta tìm kiếm tung tích gia đình cháu mà chẳng có kết quả. Ta… xin lỗi vì điều đó. Cháu hãy đừng cố níu giữ nữa. Đời người còn nhiều điều, cháu không nên chôn mình trong dĩ vãng. Đừng như ta, Spio. Đôi khi buông bỏ và bước tiếp mới là chuyện tốt…
Những lời nói đứt quãng khiến Spio như có linh cảm chẳng lành. Cậu vội vã gọi dược sĩ trong làng đến, hy vọng một phép màu y học nào đó sẽ giúp ông Ethan qua cơn nguy kịch. Nhưng trái tim Spio như thắt lại khi dược sĩ thở dài, lắc đầu đầy u ám:
— Rất tiếc, tình trạng của ông Reed không thể cứu chữa được nữa. Ông ấy đã quá yếu, tuổi tác cao khiến cơ thể không còn khả năng phục hồi. Tôi e rằng ông ấy… sẽ không qua khỏi.
Mặc dù gắng giữ sự mạnh mẽ, Spio vẫn thấy lòng quặn đau. Dược sĩ đặt tay lên vai cậu, khuyên cậu hãy ở bên ông Ethan, dành tình thương và an ủi ông trong những ngày cuối đời. Sau đó, dược sĩ lặng lẽ rời đi, để lại Spio với nỗi sợ hãi mênh mông cùng tiếng thở yếu ớt của ông Ethan.
Căn phòng trở nên yên ắng đến lạ. Tiếng gió biển rì rào bên ngoài khung cửa sổ. Spio tiến lại sát giường, đôi mắt hoe đỏ. Cậu không dám rời ông Ethan dù chỉ một khắc, sợ rằng giây phút chia ly có thể đến bất cứ lúc nào.
Ông Ethan biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu. Gom chút tàn lực cuối cùng, ông nắm chặt tay Spio, giọng khàn đi nhưng vẫn toát lên sự quan tâm sâu sắc:
— Cuộc sống… sẽ không dễ dàng, cháu sẽ gặp nhiều thử thách. Nhưng hãy nhớ… cháu không đơn độc. Luôn có người sẵn sàng giúp đỡ, chỉ cần cháu mở lòng và đón nhận…
Một cơn ho khan cắt ngang, song ông vẫn gắng mỉm cười:
— Ta tin cháu có thể làm được những điều tuyệt vời… Đừng quá chìm đắm trong quá khứ… Hãy sống cho hiện tại… Thay cho ông già này…
Ethan nhìn khuôn mặt Spio, và trong giây phút đó, hình ảnh người con trai đã mất của ông hiện ra, khiến ông mỉm cười. Ông nhắm mắt và ra đi trong yên bình. Có thể Spio không phải là con trai ruột của ông, nhưng những ngày sống cùng cậu đã giúp ông buông bỏ được quá khứ, chấp nhận sự thật rằng con trai ông đã qua đời vì chiến tranh. Nhưng cũng đã quá muộn để ông có thể bước tiếp, nên ông đã dành hết tình thương cho cậu bé tội nghiệp cũng đang chìm đắm trong quá khứ như ông từng làm.
Những lời cuối ấy cứ khắc sâu vào tâm trí Spio, như ngọn lửa nhỏ trao tay cho cậu trước khi tắt. Trong ánh nhìn dần mờ đi, hình bóng người con trai đã mất của ông Ethan hiện ra, khiến ông mỉm cười bình thản. Ông khẽ nhắm mắt, ra đi trong yên bình.
Giây phút ấy, Spio hiểu ra: tình thương không chỉ dựa vào huyết thống. Đôi khi, chính sự sẻ chia, cảm thông và nỗ lực nắm lấy tay nhau trong gió bão mới làm nên một gia đình.
Ethan Reed đã qua đời. Spio không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu mất đi người thầy, người bạn đồng hành, và người cha. Bầu trời cũng như thương xót cho cậu; những giọt mưa dần rơi, và tiếng sấm sét vang lên như tiếng khóc than cho nỗi đau của cậu. Những gì cậu có thể làm lúc này chỉ là gục mặt và khóc cho qua nỗi đau chia cắt người thân này.
Đám tang của ông Ethan được tổ chức giản dị nhưng đầy ấm áp, đúng như tính cách hiền lành, chân chất của ông. Cả làng cùng tề tựu bên bờ biển, nơi những con sóng từng ngày vỗ về cuộc sống ngư dân. Từ những cụ già, những người bạn chài lưới lâu năm của ông, ai nấy đều mang nét buồn lặng lẽ trên gương mặt. Không hoa lệ, không cờ xí, chỉ có vài bó hoa dại và những lời tiễn đưa mộc mạc, chân thành của dân làng.
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói nghẹn ngào của vị mục sư vang lên theo nhịp sóng, dành những lời cuối cùng tôn vinh một con người cả đời gắn bó với biển khơi, tận tâm che chở người khác. Người dân vây quanh, tay đặt nhẹ lên vai nhau, ánh mắt như lời an ủi lẫn nhau. Từng ai đó xoa đầu Spio, trao cậu cái ôm vội vàng, hoặc chỉ gật đầu bằng ánh nhìn thương cảm; tất cả tạo nên một bầu không khí yêu thương gắn kết của cộng đồng nhỏ bé này.
Sau khi đưa tiễn ông Ethan đến nơi an nghỉ cuối cùng, Spio một mình ngồi bên ngôi mộ mới đắp, bên cạnh bãi cát còn thấm đẫm mùi muối biển. Cậu khẽ cúi đầu, vuốt bàn tay lên lớp đất ẩm, lòng nặng trĩu nỗi mất mát. Trước khi lấp đất mộ, Spio cầm trên tay viên đá phát sáng – thứ duy nhất cậu có từ ngày tỉnh dậy trên bờ biển hai năm trước, một vật bí ẩn có thể liên quan đến quá khứ của cậu.
Giây phút ấy, Spio quyết định chôn viên đá trước ngôi mộ ông Ethan, tin rằng ánh sáng le lói của nó sẽ dẫn đường cho người cha trên hành trình mới. Đó là cách cậu thể hiện tình thương sâu sắc và lòng biết ơn với người đàn ông đã cưu mang cậu, cũng đồng thời đánh dấu sự buông bỏ quá khứ để dũng cảm bước tiếp. Cậu nhắm mắt, nén nước mắt và thầm hứa: sẽ sống tiếp phần đời của mình thật vững vàng, như cách ông Ethan luôn mong muốn.