Lênh Đênh

Sau khi ông Ethan ra đi, cuộc sống của Spio trở nên đơn độc hơn bao giờ hết. Cậu tiếp tục ở lại ngôi nhà nhỏ sát bờ biển được để lại từ người cha nuôi hiền từ. Dù người dân làng thương cảm và giúp đỡ Spio rất nhiều nhưng trong lòng cậu vẫn mang một nỗi cô đơn khó mà có thể lấp đầy. Từng bữa cơm, căn phòng ấm áp của hai ông cháu… giờ chỉ còn mình cậu sưởi ấm bằng kỷ niệm cũ.

Sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng qua đường chân trời, Spio lại thức giấc, khoác lên mình chiếc áo cũ của ông Ethan, lững thững đi xuống bãi cát kéo chiếc thuyền nhỏ ra khơi. Con thuyền từng theo ông Ethan suốt bao tháng năm sóng gió, nay được Spio nối nghiệp và coi như người bạn đồng hành thân thiết.

Không khí buổi sớm ven biển mát rượi, gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi muối nồng. Mặt nước long lanh ánh cam, phẳng lặng như tấm gương khổng lồ soi bóng nền trời. Spio chèo ra xa, nghe tiếng gỗ kêu cọt kẹt theo nhịp tay. Mọi thứ yên bình đến mức cậu nghe rõ cả tiếng chim hải âu bay ngang, và tiếng sóng khẽ vỗ mạn thuyền.

Khi đã tìm được chỗ nước sâu, Spio thả cần xuống, mắt dõi theo phao nổi. Cậu câu được vài con cá, đủ cho bữa ăn đơn giản. Lúc ấy, cậu bắt đầu lười biếng một chút, lặng lẽ đặt mái chèo sang một bên, nằm ngửa trên thuyền, đôi mắt khép hờ để cảm nhận nhịp điệu êm ái của biển cả.

Spio khẽ đưa tay lên. Từ đầu ngón tay, những tia sét nhỏ lách tách hiện ra, chạy dọc theo khoảng không, rồi tan biến trong làn gió sớm. Cậu mỉm cười thầm lặng, thấy chút ấm áp khi nghĩ về lời dặn dò của ông pháp sư chột mắt ngày nào. Thế giới pháp sư dẫu đen tối hay tàn khốc, nhưng cậu vẫn biết ơn khả năng đặc biệt này, vì trong phút chốc nó khiến cậu bớt cô độc.

Spio để ý nắng sớm bắt đầu ấm dần, đưa cậu vào một trạng thái mơ màng. Hai năm qua đã trôi qua như một giấc mộng: từ việc cậu tỉnh dậy bên bờ biển, đến lúc ông Ethan nhận nuôi, rồi ông rời xa cậu mãi mãi… Tất cả như một cuốn phim lặp đi lặp lại trong tâm trí

Bất giác, chiếc thuyền nhỏ lắc lư dữ dội. Spio giật mình mở choàng mắt—biển xung quanh đột nhiên chẳng còn êm ả.

Chuyện gì vậy…?! 

Spio ngồi bật dậy, hai tay bám chặt lấy thành thuyền khi nghe những tiếng va chạm ầm ì dưới mặt nước. Chỉ trong tích tắc, một bóng đen khổng lồ lướt nhanh qua bên mạn, làm con thuyền lắc lư dữ dội. Cậu giật bắn mình, suýt ngã nhào, rồi lùi thụt vào lòng thuyền. Mọi giác quan của Spio gào thét rằng có điều gì đó vô cùng bất thường đang rình rập ngay bên dưới lớp sóng.

Sự hoang mang khiến cậu cuống cuồng tóm lấy mái chèo, dồn hết sức chèo về phía bờ. Thế nhưng, tiếng xé nước vang lên chát chúa ngay sau lưng cậu, khiến Spio phải ngoái đầu lại—và chính khoảnh khắc đó, cậu đứng tim. Từ phía xa, một hình thù đồ sộ đang rẽ đôi mặt biển, lao đến cậu với tốc độ đáng sợ, găm vào tâm trí Spio nỗi kinh hoàng tột độ. Như một phần bóng đêm trỗi dậy từ đáy đại dương, sinh vật ấy tạo ra chuỗi sóng lớn cuồn cuộn, dội vào nhau ầm ầm.

Bị nỗi sợ lạnh ngắt bủa vây, Spio chẳng kịp suy tính gì ngoài việc thúc chèo thật nhanh để trốn thoát. Tim cậu đập thình thịch, hơi thở hổn hển như sắp bứt khỏi lồng ngực. Nhưng mặt biển không ngừng gào thét, dậy sóng từng đợt khổng lồ, con quái vật vẫn phóng đến, rút ngắn khoảng cách. Cho dù Spio có vùng vẫy thế nào, chiếc thuyền nhỏ bé dưới sức nước hung dữ kia cũng chẳng thể vươn tới bờ kịp.

Một tiếng rầm khủng khiếp vang lên khi con sinh vật khổng lồ đâm sầm vào thân thuyền, hất Spio và toàn bộ mảnh gỗ tung bay trong tiếng vụn vỡ. Áp lực va đập quá lớn khiến cậu choáng váng, mắt nổ đom đóm. Cậu quờ quạng, ngỡ rằng cơ thể sẽ sớm bị nhấn chìm xuống làn nước lạnh giá.

Vậy mà, khi Spio mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt lại khiến cậu bàng hoàng hơn cả cơn tấn công bất ngờ kia. Thay vì ngụp lặn giữa biển khơi, cậu đang… lơ lửng trên không, cách mặt biển vài mét. Dẫu lòng đầy bối rối, Spio không thể để cảm xúc hoang mang chiếm lấy quá lâu. Cậu vội vùng vẫy tay chân, cố gắng hiểu bằng cách nào mình thoát khỏi cái chết trong gang tấc này, nhưng rồi chỉ càng chao đảo thêm, vẫn lơ lửng nguyên tại chỗ.

Trong lúc cậu còn đang ngỡ ngàng, con quái vật bên dưới bơi vòng quanh vùng nước nổi bọt, như đang tìm kiếm cậu. Mấy giây sau, nó lao thẳng lên, đầu khổng lồ trồi khỏi mặt biển, hàm răng sắc nhọn lấp loáng như lưỡi dao. Thấy cảnh ấy, nỗi khiếp sợ lại bùng lên, Spio giật mình ngả người ra sau—và cậu thật sự bay vọt lên cao, bỏ lại đám bọt nước tung tóe dưới chân.

"Mình… đang bay ư?!" Ý nghĩ lóe lên khiến tim cậu đập mạnh. Như bản năng mách bảo, Spio dồn sức rướn người về phía bờ, bối rối điều khiển cơ thể giữa không trung. Từng đợt gió biển phả lên khuôn mặt căng thẳng, mồ hôi rịn trên thái dương, nhưng cậu vẫn vút đi trong sự kinh ngạc khôn tả.

Khi Spio ngoái đầu nhìn lại, con quái vật cùng đống mảnh gỗ vỡ nát đã biến mất dưới làn nước âm u. Thay vào đó, một khung cảnh biển trời tuyệt đẹp trải dài trước mắt cậu, lấp lánh ánh mặt trời phản chiếu qua những ngọn sóng. Từ trên cao nhìn xuống, Seafair êm đềm và thanh tịnh đến khó tin—một sự đối lập hoàn toàn với nỗi kinh hoàng vừa diễn ra.

Spio bỗng cảm thấy cơ thể nặng trịch như có tảng đá vô hình kéo xuống. Cậu cố vùng vẫy, tìm cách duy trì tình trạng lơ lửng ban nãy, nhưng chẳng biết làm sao. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trọng lực đã chiếm ưu thế, kéo cậu tụt nhanh về phía mặt đất. Và rồi, phịch! – Spio đáp thẳng xuống bãi cát ẩm ướt, ngồi bệt ra, nhăn nhó vì cú va chạm bất ngờ.

Định thần một lúc, cậu cười khổ, cảm giác thẫn thờ xâm chiếm tâm trí. "Mình vừa bay thật sao?" – ý nghĩ ấy vẫn lởn vởn trong đầu, khiến cậu không biết nên mừng hay sợ.

Nhưng tiếng xé nước đáng sợ bỗng vang lên từ đằng xa làm Spio giật thót. Cậu vội quay đầu nhìn lại, phát hiện bóng đen khổng lồ kia đang tiến về phía bờ biển, nơi cậu đang ngồi. Mặt nước tung bọt trắng xóa, báo hiệu sinh vật ghê gớm ấy chẳng hề buông tha, dù vừa hất tung thuyền cậu ra nát vụn.

Spio toan nhảy thật cao với hy vọng có thể bay như lúc trước, nhưng chỉ bật lên chừng nửa mét rồi rơi uỵch xuống đất. Không còn cách nào khác, cậu đành xoay người chạy sâu vào khu rừng, tiếng gầm gừ và tiếng thân hình khổng lồ lướt qua đám cây cối vang vọng ngay sau lưng. Trong khi Spio nép mình giữa những thân cây, tiếng xào xạc của cành lá gãy răng rắc và tiếng gầm trầm đục đang đến mỗi lúc một gần.

Nhưng âm thanh ghê gợn, tiếng gầm và tiếng đổ vỡ bao trùm cả hòn đảo khiến những người dân trong làng vội vã đóng chặt cửa nhà, kéo rèm lại, như muốn cô lập bản thân khỏi hiểm họa khủng khiếp đang rình rập

Ở một căn nhà nhỏ, ông lão với khuôn mặt nhăn nheo ôm chặt đứa cháu nhỏ vào lòng, tay gầy guộc run rẩy vuốt ve mái đầu bé bỏng và khe khẽ trấn an:

"Không sao đâu, ông ở đây. Cứ cầu nguyện, mọi thứ sẽ qua."

Về phần Spio, khi này cậu nhìn lên và thấy những cột khói thì nhận ra mình chạy về hướng làng, cậu lập tức bẻ lối về phía bờ biển để tránh liên lụy dân làng. Cậu len lỏi qua cây cối rậm rạp, nhiều lần va vào thân cây to, vấp rễ và ngã dúi dụi, nhưng vẫn gồng sức chạy. Con quái vật cuộn mình như một con rắn khổng lồ, phá nát bất cứ thứ gì cản đường, nhất quyết đuổi theo Spio.

Cuối cùng, cậu lao ra bãi cát trống trải, ngập mùi gió biển. Nhưng khi ngoảnh lại, đôi mắt đỏ rựcđầu khổng lồ của con quái vật đã vươn lên khỏi tán lá, phóng vút tới như một mũi tên hung bạo. Mọi thứ chợt trôi chậm đi, Spio dồn lực vào hai chân, nhào sang bên phải đúng lúc sinh vật nhe hàm răng sắc cắn xuống mặt đất, bật tung cát đá tứ phía.

Hơi thở cậu trở nên gấp gáp, phổi rát buốt, nhưng cậu tiếp tục chạy ven bờ biển, bãi cát như đang níu cậu lại khiến từng bước chân nặng trĩu. Rồi một luồng sức mạnh quen thuộc bắt đầu trỗi dậy bên trong cậu, chạy dọc theo huyết mạch như dòng điện cuồn cuộn. Cậu quay ngoắt, nâng tay lên, thét một tiếng như giải phóng tất cả năng lượng. Tia sét bung ra từ lòng bàn tay, sáng lóa rạch ngang bóng tối, tiếng nổ dội vang át đi tiếng gầm sóng biển. Luồng điện ấy toạc không gian, quất thẳng vào thân hình khổng lồ trước mặt. Con quái vật gào lên dữ dội, âm thanh rung chuyển cả mặt đất. Những mảng vảy cứng nứt toác, để lộ phần da cháy sém. Nó quằn quại, rồi lùi lại trong đau đớn, còn Spio ngây người nhìn sức mạnh mình vừa phóng ra, tim đập như muốn vỡ tung.

Hai bên đối diện nhau giữa bờ cát ướt sũng, sóng biển vỗ ầm ào phía sau như một dàn nhạc giao hưởng rùng rợn. Con quái vật khổng lồ, giờ đây mang những vết cháy sém, không vội tấn công thêm. Nó hạ thấp thân, đôi mắt đỏ rực chằm chằm vào Spio, gầm gừ sâu trong cổ họng đầy cảnh giác. Rõ ràng, nó đã ý thức được rằng cậu không phải một con mồi dễ dàng. 

Về phần Spio, dù mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu gồng mình nén nỗi sợ hãi. Ý nghĩ bỏ chạy lướt qua đầu, nhưng cậu hiểu rõ: chỉ cần cậu quay lưng, rất có thể đó sẽ là dấu chấm hết. Spio cố gắng dồn tia sét còn lại ra tay, cho dù đã kiệt sức. Cậu đứng sẵn sàng, ánh mắt xoáy vào sinh vật ghê rợn ấy, lòng thầm hy vọng rằng cú phóng điện vừa rồi sẽ răn đe đủ để nó rút lui. Tuy nhiên, con quái vật vẫn gầm gừ, toan xem xét đối thủ một phen nữa. Không khí giữa hai bên dường như nặng nề, căng như dây đàn, chỉ chực bùng nổ nếu một trong hai khởi xướng tấn công. 

Spio cuối cùng cũng quá nóng vội, cậu lúc này dồn chút sức lực còn lại, phóng thêm một tia sét về phía con quái vật, nhưng sinh vật to lớn ấy lại quá nhanh so với dáng vẻ nặng nề của nó. Nó uốn mình né gọn trong tích tắc, để luồng điện từ tay Spio chỉ sượt ngang không trung, lóe sáng vô ích giữa bầu trời xám đục. Và như một con dã thú thông minh, nó lao đến chớp nhoáng.

Tiếng gầm của kẻ khổng lồ hòa vào tiếng sóng cuộn trào, vây kín Spio trong tấm màn bóng tối khổng lồ. Ánh sáng yếu ớt cuối ngày bị che khuất, bỏ lại cậu giữa cảm giác lạnh lẽovị mặn chát của biển. Tim Spio đập thình thịch, nỗi sợ hãi như một ngọn hải lưu lạnh toát xâm chiếm từng khớp xương.

Dần dần, những tia sét quanh tay Spio cũng tắt lịm, để lại đôi bàn tay trống rỗng run rẩy trong kiệt sức. Cậu không còn hơi sức nào để chống cự hay trốn chạy. Thời gian bỗng chùn lại, khoảnh khắc tưởng như kéo dài vô tận. Cậu nhắm mắt, buông mình cho số phận.

Giữa khoảng không tịch mịch ấy, cậu chợt cảm nhận lại những ký ức êm đềm: mùi biển mằn mặn, nụ cười hiền từ của ông Ethan, hình ảnh yên bình của ngôi làng mỗi bình minh ló rạng. Và trong cái giây khắc ngỡ rằng tất cả sẽ kết thúc, sự sợ hãi nhường chỗ cho một cõi lặng đến kỳ lạ.

Bỗng nhiên, một luồng sáng chói lòa xé toạc không gian, lao thẳng vào bên hông thân thể khổng lồ của sinh vật kỳ lạ. Ánh sáng trắng rực rỡ như xé nát màn đêm, tiếng va chạm vang dội khắp bờ biển, chấn động cả mặt đất dưới chân Spio. Con quái vật gầm lên đau đớn, thân hình khổng lồ của nó quằn quại khi dòng năng lượng mạnh mẽ ấy hất văng sinh vật xuống mặt biển, gây ra một tiếng nổ ầm như động đất, đẩy nước dâng cao tựa bức tường khổng lồ che mờ cả bầu trời. Nó thét một tiếng rống đau đớn, giận dữ và kinh hoàng cùng lúc. Sau cơn sóng lớn, mặt nước lặng dần, chỉ còn sự tĩnh lặng đến gai người. Sinh vật ấy lúc này gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt tối sầm, nhưng không tiếp tục tấn công; nó lặng lẽ rút lui, lặn sâu vào lòng đại dương, bỏ lại hình bóng to lớn ngày một mờ dần và tiếng sóng gầm gừ tựa lời đe dọa ám ảnh trong gió biển. Spio vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đôi chân như đông cứng tại chỗ.

Ngay giây phút ấy, một giọng nói trầm vọng lên từ phía sau:

Can đảm đấy, nhóc! Không ngờ đối diện với một con Morgawr già như vậy mà cậu còn có thể phản kháng. Những đứa trẻ ta biết mà gặp cảnh này chắc tè ra quần luôn rồi.