Bỗng nhiên, một luồng sáng chói lòa xé toạc không gian, lao thẳng vào bên hông thân thể khổng lồ của sinh vật kỳ lạ, hắt lên vầng sáng trắng rực như xé nát màn đêm. Tiếng va chạm vang rền khắp bờ biển, khiến mặt đất dưới chân Spio cũng phải rung chuyển. Con quái vật gầm lên đau đớn, thân hình khổng lồ của nó quằn quại khi dòng năng lượng thần bí đẩy bật nó xuống mặt biển, ầm vang như một cơn động đất, nước bắn tung thành bức tường khổng lồ che khuất cả bầu trời. Nó thét lên một tiếng rống đầy giận dữ lẫn hoảng sợ, sóng dâng cuộn trào rồi nhanh chóng lùi lại, để lại mặt nước lấp loáng tĩnh lặng đến rợn người.
Như bị nỗi kinh hoàng xâm lấn, con quái vật chỉ gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt dữ tợn tối sầm rồi lặng lẽ rút lui, lặn sâu xuống đáy đại dương u tối, bỏ lại dư âm một lời đe dọa khắc khoải vang lên từ tiếng sóng.
Spio vẫn sững sờ tại chỗ, đôi chân như hóa đá sau chuỗi biến cố không tưởng vừa xảy ra, cho đến khi một giọng trầm cất lên sau lưng:
—Can đảm đấy, nhóc! Không ngờ đối diện với một con Morgawr già như vậy mà cậu còn có thể phản kháng. Những đứa trẻ ta biết mà gặp cảnh này chắc tè ra quần luôn rồi."
Spio giật mình quay lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen dài che kín cơ thể, đôi mắt sắc lạnh như dao cắt đang chằm chằm vào cậu. Sự hiện diện của ông ta khiến Spio bỗng cảm thấy lo lắng và bối rối, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người đàn ông tiến lại gần, giọng cười trầm ấm mà vẫn đầy uy lực vang lên:
— Cậu thuộc gia tộc nào? Phép vừa nãy của cậu còn mạnh hơn cả những đứa trẻ thường, giới thiệu ta với gia tộc cậu được không?
Spio, cảm thấy bối rối và lúng túng, ấp úng trả lời
— Cháu... không thuộc gia tộc nào... cháu từng gặp một pháp sư và ông ấy nói cháu là một Grimme.
Lời nói ấy làm ông ta nhếch mày, đôi mắt ông ánh lên sự ngạc nhiên:
— Grimme mà mạnh thế này ư? Cháu mới chỉ khoảng 13-14 tuổi mà có thể đối đầu với một con Morgawr rồi sao? Cháu học phép thuật lâu chưa? Ai dạy cháu?
Những câu hỏi dồn dập khiến Spio càng thêm bối rối, chưa kịp đáp lời thì người đàn ông lại giới thiệu:
— Ta là Volantis. Ta muốn cậu dẫn ta về nhà gặp trưởng bối, ta tò mò không biết ai nuôi dưỡng ra một đứa trẻ như vậy nữa.
Nghe vậy, Spio đành trầm lặng, ánh mắt buồn bã lộ rõ nỗi cô đơn; cậu trả lời gió nhẹ:
— Giờ cháu không có người thân, ông của cháu vừa mất...
Volantis, nghe câu nói của Spio, ánh mắt ông tỏ vẻ ân hận. Ông nhẹ nhàng bước theo Spio về căn nhà gỗ nhỏ của ông Ethan, nơi mà cuộc sống của cậu bé hiện nay trông thật giản dị, mộc mạc và đầy thiếu thốn.
Khi bước vào, không khí trong nhà vang lên mùi gỗ cũ và sự tẻ nhạt của những vật dụng cũ kỹ, khiến Spio cảm thấy lòng mình càng trĩu nặng. Volantis dừng lại, rồi nghiêm nghị hỏi:
— Spio, cháu học phép thuật như thế nào?
Spio ngập ngừng trong giây lát, nhưng khi nhận ra ánh mắt của Volantis không chứa đựng sự nghi ngờ mà chỉ có sự quan tâm, cậu quyết định nói thật:
— Cháu chỉ tự học, thưa ngài. Cháu chỉ cảm nhận dòng năng lượng chảy bên trong mình, rồi cố gắng tập điều khiển nó qua từng ngày…
Lời nói của Spio vang lên trong căn nhà im ắng, khiến Volantis phải nhếch mày ngạc nhiên. Trong tâm trí ông, hình ảnh những đứa trẻ được các gia đình nuôi dưỡng và tập luyện từ nhỏ dường như mờ nhạt so với sức mạnh dần hiện rõ của Spio – một năng lượng mạnh gấp đôi so với những đứa trẻ cùng trang lứa mà ông từng biết.
Volantis nhìn chằm chằm vào ánh mắt chân thành của cậu bé, lòng trĩu nặng nhưng cũng đầy hy vọng. Sau một hồi trầm tư, ông đặt tay lên vai Spio, giọng nói trầm ấm như lời thề của một người cha:
— Spio, tài năng của cháu không thể để trôi đi một cách uổng phí. Ta có lẽ sẽ giúp được cháu đó, để cháu có thể tự bảo vệ mình và định hình tương lai.
Trong giây phút đó, Spio cảm nhận được cả niềm tự hào xen lẫn nỗi lo âu trong lời nói của Volantis.
Volantis nói xong, rồi nhẹ nhàng lấy túi của mình ra và lục lọi bên trong như thể đang tìm kiếm một thứ quý giá. Sau vài giây, ông nhếch mày rồi nói:
— Ta đã để nó ở đâu đó trong này.
Rồi ông lặng lẽ rút ra một tấm ngọc bằng đá màu trắng, khắc hình một mặt trời bốc lửa rực rỡ, tỏa ra những tia sáng lung linh. Volantis đưa tấm ngọc cho Spio với giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực:— Đây. Vài ngày tới, ta sẽ đến đón cháu. Nếu không phải ta thì cũng sẽ có người khác đến.
Spio, với ánh mắt ngạc nhiên và tò mò, không giấu nổi câu hỏi:
— Ngọc này là gì vậy, ông?Ông mỉm cười nhẹ, đáp:
— Đây là ngọc bài của LUMINARA, ngôi trường pháp thuật nổi tiếng nhất của châu lục này...
Ngay lúc đó, từ phía đại dương vang lên tiếng chuông ầm ỹ, thu hút sự chú ý của Volantis. Ông quay sang nhìn, ánh mắt trầm tư như biết rằng giờ đây công việc của mình phải tiếp tục.
— Có lẽ giờ ta phải đi rồi, ông nói, giọng trầm trồ nhưng không kém phần quyết đoán, — hãy chuẩn bị đồ đạc đi, Spio. Vài ngày nữa, ta sẽ đưa cháu đi phỏng vấn.
Volantis hối hả chạy ra cửa, và Spio lập tức lao theo sau. Khi cả hai ra đến bãi cát, Spio chỉ nghe thấy tiếng đôi cánh vỗ mạnh mẽ vang vọng giữa không gian, nhưng chẳng thấy bóng dáng nào của Volantis nữa. Lúc đó, trong tâm trí Spio, vô vàn câu hỏi ùa về: "Ông ta rời đi bằng cách nào? Trường Luminara? Có thật sự tồn tại một ngôi trường pháp thuật sao?" Cậu cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới đầy bí ẩn, nơi mà cậu còn biết quá ít về những điều ẩn mình.
Spio nhớ lời của Volantis, cậu nhanh chóng thu gọn những vật dụng cá nhân cần thiết vào một chiếc túi cũ kỹ. Vài ngày sau, vào lúc hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời, khi cậu đang ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ, tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng. Mở cửa ra, cậu thấy Volantis đã trở lại, mặt ông nghiêm nghị nhưng cũng mang theo nét ấm áp.
— Spio, cháu đã chuẩn bị xong chưa? Giờ ta lên đường thôi. — Volantis nói.
Spio vội vã nắm lấy túi đồ của mình và ra ngoài. Khi nhìn thấy số đồ ít ỏi của cậu, Volantis thở dài. Spio, với nét bối rối xen lẫn tò mò, hỏi:
— Chúng ta sẽ đi đâu, và ông sẽ đưa cháu đến trường bằng cách nào?
Volantis cười khúc khích, rồi chỉ tay về phía sau:— Bằng cách này.
Ngay sau lời nói ấy, từ phía sau Spio, giữa bầu trời hoàng hôn rực rỡ và bầu không khí ẩm ướt, xuất hiện một cái bóng khổng lồ. Trước mắt cậu hiện ra một con chim to lớn với ba đôi cánh vươn rộng, lấp lánh trong ánh sáng cuối ngày. Cánh chim mạnh mẽ ấy không chỉ rộng mà còn chuyển động uyển chuyển như thể vũ điệu của gió và mây, từng vệt lông lấp lánh như những dải sáng mỏng manh cắt qua bầu trời.
Spio nhìn chằm chằm, cảm nhận được sự kỳ diệu và quyền năng của sinh vật này. Ban đầu, cậu cảm thấy sợ hãi và bối rối, bởi không ngờ một sinh vật khổng lồ lại có thể di chuyển nhẹ nhàng như vậy. Nhưng rồi, khi con chim tiến lại gần, nó nhẹ nhàng vỗ vào đầu Spio, như thể muốn nói lời chào đón. Sự tiếp xúc ấy khiến Spio cảm nhận được bộ lông mềm mại, ấm áp của nó – từng sợi lông mịn màng vuốt ve làn da, như một cái ôm của tự nhiên giữa bầu trời bao la như... của một người thân. Trái tim cậu rung lên những cung bậc cảm xúc lẫn lộn: sự kinh ngạc, niềm hi vọng, và cả một chút nhẹ nhõm khi nhận ra rằng thế giới phép thuật này vẫn còn chứa đựng những điều ấm áp và đẹp đẽ.
Volantis bất ngờ thốt lên trong cơn giận:
— "Không ngờ con chim khó ưa này lại chủ động như vậy!"
Ngay lúc đó, con chim như hiểu lời, quay đầu nhìn Volantis bằng đôi mắt rực lửa, bộc lộ vẻ bực bội không che giấu. Trong khoảnh khắc đầy kịch tính, nó phóng ra một tia sét chói lòa từ miệng, cắt ngang không gian như một vệt chớp trắng lóa giữa bầu trời. Volantis vội vã giương tay, đỡ lấy tia sét ấy một cách nhẹ nhàng nhưng không che giấu được sự phẫn nộ trong ánh mắt.
— "Ta nói không đúng sao? Bình thường mày chả bao giờ đối xử với ta như vậy!" – ông gầm lên, giọng nói vang vọng giữa không gian căng thẳng.
Tiếng gió biển rít qua những cành cây, hòa cùng tiếng xào xạc của lá khô và tiếng sóng biển đập vào bờ cát, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, tràn đầy cảm xúc hỗn loạn. Trong khoảnh khắc ấy, Spio chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc xen ngang:
— "Chúng ta đi chưa vậy?"
Lời nói ấy như tiếng hiệu truce, khiến cả hai bên bất ngờ dừng lại. Con chim cúi thấp mình, mở ra một lối đi an toàn cho cả Volantis và Spio leo lên lưng nó. Không khí xung quanh bỗng chuyển mình; sự căng thẳng tan dần, nhường chỗ cho vẻ êm dịu của ánh hoàng hôn nhuộm vàng và làn gió biển mát rượi.
Volantis nhìn theo cử động của con chim, hơi thở chậm lại khi ông dừng lại và nói:
— "Được rồi. Xuất phát đến Luminara."
Ngay sau lời nói ấy, con chim bắt đầu cất cánh, bay lên bầu trời xanh thẳm với tốc độ cao nhưng vô cùng nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang múa theo điệu nhạc của gió và mây. Ánh sáng hoàng hôn phản chiếu lung linh trên từng chiếc cánh, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động và huyền ảo.
Trên lưng con chim, Spio cảm nhận từng hơi thở của biển cả, tiếng sóng rì rào và cả sức mạnh kỳ diệu của thế giới phép thuật hiện hữu xung quanh. Cậu cảm thấy tim mình đập rộn ràng, xen lẫn niềm hồi hộp, niềm hy vọng và nỗi lo âu khi bầu trời mở ra phía trước như một cánh cửa dẫn lối vào tương lai. Hành trình từ đảo Scilly đến Luminara dường như mở ra một chương mới đầy bí ẩn, nơi những điều kỳ diệu đang chờ đón, và cả lời hứa của Volantis vang vọng qua từng cử động của con chim trong khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.