Tại một vùng đất lạnh lẽo phía bắc, không gian tràn ngập vẻ hoang sơ đến lạ thường. Mọi thứ quanh đó dường như chìm trong làn sương mờ và ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, khiến không gian như một bức tranh thủy mặc của tự nhiên. Volantis bất ngờ dừng lại và nói:
— Đã đến rồi, Spio.
Nhưng trước mắt cậu, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của một ngôi trường hay dấu vết của con người. Chỉ có sự trống trải của những cánh rừng đang chìm trong làng sương mờ. Trong khoảnh khắc bối rối ấy, Volantis nhẹ nhàng bảo:
— Lấy tấm ngọc ta đã trao cho cháu ra, và hãy giơ nó lên.
Spio run run nhưng vâng lời, cậu cẩn thận cầm tấm ngọc trắng lung linh ra và giơ lên. Ngay lập tức, một màng chắn vô hình mờ dần tan biến, mở ra trước mắt cậu một cảnh tượng kinh ngạc. Trước mắt cậu hiện ra một kiến trúc khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo như một khải hoàn môn huyền thoại, mở ra lối vào cho một ngôi trường đồ sộ. Kiến trúc của ngôi trường được xây dựng theo hình chữ "U" rộng lớn, bao phủ cả khuôn viên cùng với bốn ngọn tháp cao vút trong sự tráng lệ của nó.
Con đường chính dẫn thẳng qua cánh cổng lớn, hai bên là những công trình kiến trúc uy nghiêm, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn rực rỡ, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ và tráng lệ. Nơi đây, kiến trúc cổ điển hòa quyện cùng những nét hiện đại, tạo nên một không gian học tập lý tưởng, như thể từng viên gạch, từng đường nét đều được chạm khắc bằng tâm huyết của những người tài hoa. Mái nhà với sắc xanh dịu dàng hòa vào bầu trời, những cửa sổ lớn nổi bật như những lỗ mắt mở ra tâm hồn của ngôi trường, và những hành lang rộng lớn được chiếu sáng lung linh, tỏa ra ánh sáng ấm áp giữa không gian rộng mở.
Bọn họ đáp xuống sân trường rộng lớn, nơi ánh trăng bạc lấp lánh chiếu xuống những tòa kiến trúc cổ kính. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông với đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc dài được buộc gọn ra sau. Lưng ông mang một thanh gậy đen tuyền bóng loáng dưới ánh trăng, như thể ông đến từ hư không. Với giọng nói trầm như tiếng sấm, ông hỏi:
— Làm gì ở đây?
Tiếng hỏi ấy khiến Volantis giật mình, tim ông đập rộn ràng trong khoảnh khắc căng thẳng. Nhưng khi quay lại nhìn, ông nhận ra gương mặt của người đàn ông, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thốt lên:
— Trời ạ, Nightshade. Cậu làm tôi giật cả mình.
Nightshade, như nghe ra rằng người đối diện biết mặt ông, nhẹ nhàng thả lỏng dáng vẻ và đáp lại:— Ông là ai?
Ngay lúc đó, Volantis vạch áo ra để lộ tấm ngọc đen khắc tinh xảo hình ảnh một người đàn ông với quyển sách và thanh kiếm, ánh sáng của nó như dội lại cả một quá khứ hào quang. Vẻ hiện ra của tấm ngọc khiến Nightshade giật mình, rồi vội vàng cúi đầu xin lỗi và biến mất không dấu vết như một bóng ma. Volantis thở dài, lẩm bẩm:
— Trời ạ, thằng nhóc này cứ ẩn hiện như ma vậy.
Trong khi đó, Spio đứng đó, mắt tròn xoe vì tò mò và bối rối, không khỏi thắc mắc:
— Người mà chúng ta vừa gặp là ai?
Volantis quay sang nhìn cậu, giọng nói ấm áp nhưng không kém phần quyết đoán:
— Người cậu vừa gặp là pháp sư Kieran Nightshade, có thể nói là sát thủ hàng đầu hiện nay. Ông ta là người thừa kế duy nhất của tộc Nightshade.
Spio thắc mắc:
— Tại sao ông ấy lại ở đây?
Volantis nhẹ nhàng đáp:
— Nightshade giờ là bảo vệ của Luminara.
Hai người đi được một lúc thì đến một căn phòng ở góc bên phải của ngôi trường. Volantis gõ cửa, và bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ trẻ, giọng nói có phần mệt mỏi nhưng ấm áp mời hai người vào. Khi mở cửa bước vào, Spio ngay lập tức bị mê hoặc bởi khung cảnh bên trong: ngồi trên bàn là một người phụ nữ trẻ với mái tóc cam nhạt tỏa sáng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Cô quay đầu nhẹ nhàng, để lộ khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt xanh lam sáng xen với những ánh xanh lục, như bầu trời giữa mùa xuân. Cô mặc chiếc áo choàng màu xanh dương đậm, điểm xuyết họa tiết phép thuật bằng chỉ bạc tinh tế, hoàn toàn hòa nhịp với không gian tráng lệ của ngôi trường.
Cô nhe nhàng hỏi:
— Hai người là ai, sao lại đến vào giờ này?
Volantis lần nữa để lộ tấm ngọc đen của mình. Nhìn thấy điều đó, người phụ nữ thay đổi thái độ, nửa tiếng xin lỗi:
— Xin lỗi, không biết có thể giúp gì cho ngài.
Ngay lúc đó, Volantis đặt tay sau lưng Spio và nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước:
— Ta muốn cho thằng nhóc này nhập học. Cô giúp ta ghi danh được không, Lyra?
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Lyra chớp nháy, trong lòng đầy băn khoăn:
— "Sao một Volantis lại biết cô, và đứa trẻ này là ai? Không lẽ nó đã lọt vào mắt của Volantis sao?"
Cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
— Ngài định bảo lãnh cho đứa trẻ này sao?
Volantis gật đầu chậm rãi, ánh mắt ông kiên định:
— Hãy để người bảo hộ của nó là ta, mọi thứ ta sẽ chi trả cho thằng nhóc này.
Lời nói ấy khiến người phụ nữ, trông như đã chịu đựng bao nỗi lo toan, càng thêm vững chắc trong suy nghĩ của mình. Cô tiến đến gần, nụ cười ấm áp bắt đầu nở trên môi và thân thiện chào Spio:
— Chào em. Ta là Giáo sư Lyra Windstrider, người phụ trách tuyển sinh của Luminara.
Cô mời cả hai lên ghế ngồi bên bàn gỗ cổ kính trong phòng, nơi ánh đèn vàng mờ ảo tạo nên không gian trang nghiêm nhưng ấm cúng. Sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi:
— Em có thể cho ta biết thông tin của em được không? Tên em là gì, gia tộc và nơi cư trú?
Spio, giọng run run vì bối rối, lẩm bẩm:
— Tên em là Spio Reed.
Ngay sau đó, cậu lại tiếp lời, ngập ngừng:
— Em… không thuộc gia tộc nào.
Cô Lyra nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và thắc mắc. Thấy vậy, Volantis xen ngang, giọng trầm trào:— Cứ ghi là Volantis đi.
Giáo sư Windstrider không dám phản đối, chỉ lặng lẽ ghi lại:— Gia tộc: Volantis, người bảo hộ: Volantis.
Khi cô hỏi về nơi cư trú, Spio đáp:— Quần đảo Scilly.
Sau một hồi làm thủ tục, không khí trong căn phòng trở nên nặng nề hơn chút, và Spio cảm nhận được ánh mắt căng thẳng của Giáo sư Windstrider khi ngồi đối diện với Volantis. Sau đó, cô hạ giọng, trông nghiêm nghị pha chút yêu thương:
— Có thể cho ta xem một chút về năng lực của em được không?
Spio chần chừ. Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy gương mặt vui vẻ, hài lòng của Volantis, như thể ông ấy đang nói cậu thể hiện đi cho vị giáo sư trước mặt cậu bất ngờ.
Spio nhắm mắt lại, tập trung hẳn toàn bộ nguồn năng lượng bên trong mình đến đôi bàn tay. Những tia sét nhỏ bắt đầu nhảy múa xung quanh tay cậu, tạo nên một màn trình diễn riêng giữa không gian yên tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, Spio nghĩ rằng đã đủ rồi, định dừng lại để cảm nhận sự ổn định của năng lượng. Nhưng ngay lúc đó, Volantis bỗng lên tiếng, giọng cười khích lệ vang vọng:
— Tiếp tục đi, Sẽ không có gì xảy ra đâu.
Với lời nói đó, Volantis vung tay ra, và ngay lập tức, một lồng sáng bao phủ lấy không gian xung quanh Spio, như một lớp vỏ cách ly cậu với không gian bên ngoài.Thực ra, Volantis cũng muốn chứng kiến năng lực của Spio ở khoảng cách gần, nên khi thấy cậu định dừng lại, ông liền can thiệp ngay.
Spio lắng nghe theo lời, và ngay lập tức, những tia sét bắt đầu phóng ra dày đặt, va chạm mạnh mẽ với mọi vật xung quanh. Sàn nhà bằng đá bằn giờ đây trở nên loan lỗ, những vệt đen chạy dài trên nền đá dưới sức tấn công của năng lượng. Ánh sáng chói lòa tràn ngập khắp không gian, tạo nên một bức tranh hỗn loạn giữa tiếng nổ của năng lượng và tiếng vang vọng của những tiếng va chạm. Trong khi đó, lớp bảo vệ của Volantis đột nhiên xuất hiện những vết nứt, khiến ông ta giật mình và la lên:— "Dừng lại, Spio!"
Khung cảnh hùng vĩ vừa rồi khiến Giáo sư Windstrider sửng sốt không thôi. Có lẽ, qua màn trình diễn đó, cô phần nào hiểu được tại sao đứa trẻ này lại được Volantis chọn. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên:
— Cảm ơn em đã cho ta xem màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi.
Sau đó, cô tiến đến bàn của mình, cẩn thận lấy ra một lá thư, và nói:
— Đây là thư nhập học. Kỳ học tiếp theo sẽ bắt đầu vào đầu năm sau. Bây giờ, mọi thứ đã hoành tất, hai người có thể ra về.
Volantis bất ngờ lên tiếng thêm, giọng ông pha trộn giữa sự yêu cầu và quan tâm:
— Cô có thể dẫn đứa nhóc này đi sắm sửa luôn được không? Đồ của nó đem theo ít đến đáng thương, và được thì dạy sơ cho Spio luôn, vì nó cũng chẳng biết nhiều gì về thế giới của pháp sư chúng ta. À và được thì hãy...
Những câu hỏi dồn dập, quá nhiều yêu cầu khiến Giáo sư Windstrider chỉ cắn răng, vẻ mặt cô có phần uỷ khuất. Nhưng khi nhìn thấy Spio, ánh mắt cô dịu lại, như thể nhớ lại rằng đứa trẻ mồ côi này may mắn được ông Volantis nhặt về. Cô nhẹ nhàng đáp:
— Được rồi, ngài Volantis, cứ yên tâm. Ta sẽ dẫn em đi sắm sửa và dạy cho em những điều cơ bản.
Nghe vậy, Volantis lấy ra một túi tiền vải nhỏ, ném cho Windstrider, rồi nói:
— Spio, cậu cứ yên tâm đi theo cô ấy và học nhập tại đây., Lyra là một đứa trẻ tốt, cậu cứ đi theo cô ấy đi.
Sau đó, ông Volantis không nói thêm lời nào, vội vã cưỡi lên con chim và bay mất vào màn đêm, để lại bầu không khí thêm phần hỗn loạn. Giáo sư Windstrider thở dài, lẩm bẩm:
— Đúng là một kẻ thiếu trách nhiệm.
Cô quay sang nhìn Spio, ánh mắt chan chứa chút thương cảm xen lẫn sự nghiêm nghị:
— Em hãy ngồi đợi một chút. Ta còn một số việc phải xử lý, sau đó ta sẽ sắp xếp cho em.
Trong khoảnh khắc đó, giữa ánh trăng bạc và tiếng gió biển, Spio cảm thấy lòng mình trĩu nặng nhưng cũng dâng lên chút hy vọng, khi nhận ra rằng mình đang bắt đầu bước vào một chương mới của cuộc đời phép thuật.