Khi bầu trời dần tối, ánh hoàng hôn chuyển sang sắc tím nhạt, Spio đã mệt mỏi đến mức gục xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ trong văn phòng của Giáo sư Windstrider. Dáng người nhỏ bé, gương mặt lấm tấm những vết nhọ vì chuyến hành trình vất vả, cùng đôi mắt khẽ khép lại trong giấc ngủ chập chờn.
Bỗng, một cái vỗ nhẹ trên vai làm cậu giật mình tỉnh giấc. Giáo sư Windstrider cúi xuống, giọng cô trầm ấm:— Được rồi, Spio, chúng ta đi thôi.
Cố gắng xoa đi cơn buồn ngủ, Spio ngáp dài:— Đi đâu ạ? Không phải em sẽ ở lại trường sao?
Cô khẽ lắc đầu, mái tóc cam nhạt thoang thoảng mùi hương thanh mát:— Trường Luminara này chỉ có ký túc xá cho học sinh chính thức thôi. Em vẫn chưa nhập học, nên không thể ở trong ký túc xá được. Thế nên ta tính dẫn em đến cửa hàng của gia tộc ta. Ở đó sẽ có người để mắt đến em, và ta cũng tiện dạy em hơn.
Trong đầu Spio thoáng hiện lên nhiều thắc mắc: "Cửa hàng ư? Pháp sư cũng kinh doanh như người thường sao? Cửa hàng sẽ nằm ở đâu?" Nhưng trước khi cậu kịp hỏi, Giáo sư đã lấy từ trong túi ra một cây gậy. Cô ngồi ngang trên nó, trông thật thanh lịch và cổ tích như những phù thủy xinh đẹp mà cậu từng đọc trong những cuốn truyện cũ ở làng:— Lên nào, cô chở em đi!
Không còn cách nào khác, Spio đành vâng lời, không quên níu chặt lấy thân gậy. Cảm giác bay trên một thứ mỏng manh thế này thật khác hẳn khi ngồi trên con chim khổng lồ của Volantis. Spio toát mồ hôi hột, sợ chỉ cần lơ đễnh là rơi thẳng xuống đất. Thấy vẻ mặt kinh hãi của cậu, Giáo sư Windstrider mỉm cười, không giấu nổi chút thích thú.
Cả hai bay vút lên bầu trời, gió lạnh cắt qua da thịt, khiến Spio run nhẹ. Cậu rùng mình, nhưng rồi thích thú ngắm nhìn cảnh tượng rực rỡ phía dưới: thành phố về đêm, với những ngọn đèn vàng ấm áp tô điểm lên nền trời xanh đen. Chẳng mấy chốc, họ đáp xuống một vùng ngoại ô yên tĩnh, Spio nhìn thấy một tấm biển gần đó mờ ảo hiện ra, trên tấm bản ghi:
"Thị trấn Kingussie"
— Em không ngờ… cửa hàng của một gia tộc pháp sư lại ẩn mình giữa một thị trấn bình thường như vậy.– Spio nghĩ thầm, ánh mắt cậu không giấu nổi sự tò mò.
Giáo sư Windstrider dẫn cậu đi bộ vào một con phố nhỏ, nơi có những căn nhà xây theo phong cách cũ kỹ nhưng ấm cúng, rồi dừng lại trước một quán ăn nhỏ. Cô mở cửa, mùi thức ăn thơm nức xộc vào mũi, đánh thức bao tử Spio vừa trải qua một ngày dài.
Họ ngồi xuống một chiếc bàn gỗ gần cửa sổ, ánh đèn vàng trên trần rọi xuống gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn hiếu kỳ của Spio. Giáo sư Windstrider gọi thức ăn, rồi quay sang giải thích:
— Ta chỉ đói bụng thôi, ngồi ăn chút đã, rồi ta đưa em đến cửa hàng sau.
Trong lúc chờ đồ ăn, cô nhìn thẳng vào Spio, khẽ chống cằm:
— Em quen người đan ông thuộc tộc Volantis đó thế nào?
Spio thoáng sững sờ. Giờ cậu mới để ý, dường như mọi người ở đây đều rất kính nể và ngại ngùng khi nhắc đến Volantis. Cậu băn khoăn: Chẳng lẽ gia tộc Volantis đáng sợ lắm sao? Cuối cùng, cậu ướm hỏi, ánh mắt lấp lánh:
— Thưa cô… hình như ai cũng sợ ông ấy? Gia tộc Volantis… thực sự rất đáng sợ ạ?
Giáo sư Windstrider thở hắt, gương mặt pha trộn giữa e ngại và hiếu kỳ. Cô hạ giọng, như sợ ai đó nghe lén:
— Volantis… rất bí ẩn. Mỗi lần Volantis xuất hiện, đều là một người khác, nhưng bọn họ luôn mang sức mạnh khủng khiếp. Nào là có thể đơn độc chiến với sinh vật huyền bí bậc thần thánh, nào là chuyện trong một đêm, cả một đại gia tộc bị diệt sạch khi vô tình đắc tội với họ…
Nói đến đó, giáo sư im lặng giây lát, như đắm chìm trong những ký ức hoặc truyền thuyết khủng khiếp. Spio cũng giật mình, chợt hiểu ra phần nào lý do vì sao thế giới pháp sư lại nhìn Volantis với ánh mắt tôn sùng pha lẫn khiếp sợ.
— Vậy… Volantis mà em gặp, có lẽ chỉ là một trong nhiều Volantis thôi." – Giáo sư nói, đôi mắt xanh nhìn Spio đầy thương cảm. – "Nhưng dù sao, có vẻ em rất may mắn, vì đã được ông ấy che chở.
Ngay lúc đó, người phục vụ mang đồ ăn đến, cắt ngang câu chuyện. Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa, làm dạ dày Spio réo ầm ĩ. Giáo sư Windstrider mỉm cười động viên cậu:
— Cứ ăn đi, vừa ăn vừa kể cũng được.
Spio bắt đầu kể vắn tắt về bản thân, từ lúc cậu tỉnh dậy bên bờ biển không nhớ gì ngoài tên mình, đến cuộc chạm trán định mệnh với con Morgawr già, và làm sao Volantis xuất hiện cứu mạng. Cậu vẫn tỏ ra rụt rè, nhưng Giáo sư Windstrider lắng nghe rất chăm chú, dẫu trong đôi mắt nàng lấp lánh sự băn khoăn khó tả.
— "Vậy là em mồ côi, trôi dạt vào quần đảo Scilly, không còn ký ức… lại xui xẻo đụng phải một con Morgawr già, và cuối cùng được Volantis cứu? – Cô hỏi, vẻ ngạc nhiên rõ rệt.
Spio khẽ gật đầu. Nghe xong, Giáo sư Windstrider nhíu mày, phản bác:
— Grimme á? Không thể nào. Theo ta nghĩ, có lẽ em thuộc về một gia tộc ẩn nào đó thôi. Một Grimme không thể nào như em được. Em mới luyện tập gần đây mà năng lượng trong cơ thể đã gấp bội mấy đứa trẻ thuần huyết khác rồi.
Cô bối rối, không thể phân định Spio thật sự là gì. Nhưng khi nhìn gương mặt hiền lành và hơi lạc lõng của cậu, Giáo sư Windstrider chợt thở dài, dường như chạm phải một ký ức xa xăm. Cô tự nhủ: "Dù sao ta cũng đã nhận trách nhiệm này rồi… thì phải làm cho tới cùng."
Sau bữa ăn no nê, cô dẫn Spio đi ra khỏi thị trấn Kingussie. Bầu trời đêm trĩu nặng, gió lành lạnh thổi qua từng mảng cây khô. Qua một đoạn đường vắng, những ngôi nhà dần thưa thớt, chỉ còn ánh trăng rọi xuống con đường hẹp trải đá sỏi. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng gió rít qua những tán lá.
"Có lẽ cũng nửa đêm rồi nhỉ." – Giáo sư Windstrider lên tiếng, giọng cô trầm ấm hòa trong hơi lạnh của gió đêm. Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một viên mã não óng ánh, đặt nhẹ xuống mặt đất và dùng tay vẽ một vòng tròn bí ẩn quanh nó, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngắn nhưng ngân vang.
Spio vẫn đang ngơ ngác, không biết chuyện gì sắp xảy ra, thì đột nhiên một bàn tay nhỏ xíu từ đâu thò lên khỏi mặt đất, chụp lấy viên đá. Tiếp đến, một sinh vật lổm ngổm ngoi lên, bộ dạng nhỏ bé tựa như được nhào nặn từ đất đai và ánh sao, trên gương mặt thấp thoáng vẻ tinh ranh kỳ lạ. Sinh vật ấy khẽ nghiêng đầu, cất giọng the thé:
— Đi Enigma phải không?
Giáo sư Windstrider gật đầu xác nhận, và ngay lập tức, sinh vật nhỏ bé vung tay, tạo ra một luồng sáng nhẹ nhàng bao phủ cả hai người. Spio chỉ kịp nhắm mắt trong thoáng chốc, cảm giác như rơi tọt xuống lòng đất. Cậu thấy bản thân trượt qua một đường hầm mịn và cong, tối đen nhưng mát lạnh, gió lồng lộng quất vào mặt. Chẳng mấy chốc, một quầng sáng ở cuối đường hầm xuất hiện, càng lúc càng rực rỡ.
Khi mở mắt ra, Spio ngỡ ngàng nhận ra mình đang đứng giữa một khu chợ náo nhiệt, hệt như một thành phố rực rỡ trong lòng đêm. Trên "trần" của không gian này – có lẽ nằm sâu dưới lòng đất – những ngọn đèn bay lơ lửng, toát lên ánh sáng dịu nhẹ và tự nhiên, tỏa xuống muôn vàn lối đi uốn khúc. Các cửa hàng xếp dọc theo những con đường hẹp mang nhiều phong cách kiến trúc khác nhau, pha trộn giữa cổ kính và huyền bí, khiến tất cả như một bức tranh lung linh.
Tiếng người cười nói, âm thanh giao dịch rì rào hòa lẫn mùi hương của đủ loại nguyên liệu kì lạ bốc lên, tạo nên bầu không khí sôi động và kỳ ảo. Ở một quầy, Spio thoáng thấy các loại bùa chú, những đồ vật như bị cuộc chặt bởi giấy, hay những cuốn "sách cổ" bày la liệt. Quầy bên cạnh lại ghi "chuyên về dụng cụ dành cho pháp sư ", từ những món đồ kim loại khắc ký tự lạ, đến đũa phép chạm trổ tinh vi. Xa xa, một gian hàng bày các loại cỏ cây phát sáng nhè nhẹ, vài viên pha lê ẩn hiện sắc màu như ảo ảnh.
Sự đa dạng lạ lùng của khu chợ khiến cậu hoa cả mắt. Người mua, kẻ bán trao đổi đủ thứ bằng những đơn vị tiền tệ khác thường, có cả những món đồ đổi ngang như lông vũ hay những viên đá đỏ. Trong nền ánh đèn lơ lửng, tiếng huyên náo và mùi hương đậm chất ma thuật bao trùm.
Spio vẫn đang ngơ ngác trước khung cảnh rực rỡ của Enigma Bazaar, thì Giáo sư Windstrider chợt cất giọng, đầy vẻ thích thú khi thấy vẻ tò mò hiện rõ trên gương mặt cậu:
— "Enigma Bazaar là tên của nơi này. Đây là điểm tụ họp của pháp sư, những con người khác biệt và các sinh vật ma thuật đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ tới đây để trao đổi thông tin, bàn luận về những vấn đề liên quan đến phép thuật, hay đơn giản là tìm kiếm nguồn cảm hứng mới."
Cô vừa nói, vừa khẽ nghiêng người tránh một nhóm khách vội vã lướt qua, mùi hương của hoa cỏ ma thuật hòa lẫn với hơi ẩm buổi đêm tạo thành một hỗn hợp lạ lùng. Spio ngẩng đầu lên, nhìn những ngọn đèn bay lơ lửng bên trên, tỏa ra ánh sáng êm dịu nhuốm màu ma mị. Giữa tiếng ồn ào của chợ đêm, từng gian hàng nối tiếp nhau, từ chỗ bán nguyên liệu phép thuật đến sách cổ nặng mùi giấy cũ, tựa như cả thế giới pháp sư đang thu nhỏ ở đây.
Giáo sư nhẹ nhàng đặt tay lên vai Spio, tiếp tục giới thiệu:
— Nơi này được coi là trung tâm giao thương quan trọng bậc nhất trong thế giới này. Không chỉ buôn bán, Enigma Bazaar còn thường tổ chức trình diễn ma thuật, các cuộc thi cho pháp sư, là cơ hội để họ thể hiện tài năng và kết nối nhau. Thậm chí, có những khóa học và hội thảo hấp dẫn cũng được tổ chức định kỳ.
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt chan chứa thiện cảm:
— Trong thời gian em ở đây, cứ thoải mái khám phá. Ta sẽ sắp xếp để em không phải làm quá nhiều ở cửa hàng, nên tha hồ dành thời gian tiếp xúc với thế giới này, nhé.
Spio gật đầu, đôi mắt sáng rỡ khi cậu dõi theo bước chân của Giáo sư Windstrider. Hai cô trò lướt qua những gian hàng lớn nhỏ, nơi âm thanh của những giao dịch rộn ràng hòa cùng tiếng cười hay thì thầm bí ẩn về ma thuật. Các con đường quanh co hiện lên trong ánh đèn bay, phô bày vẻ huyền ảo lạ thường: từ trang sức phù chú lấp lánh, thảo dược sắc màu rực rỡ, cho đến bùa phong ấn được bày biện trong lồng kính.
Cảm giác cô đơn vốn hằn sâu trong lòng cậu bắt đầu tan biến, thay vào đó là niềm phấn khích và sự tò mò về thế giới phép thuật. Mỗi lần ngoái nhìn, Spio đều bắt gặp một điều gì đó lạ lùng hơn, khiến cậu gần như không thể rời mắt.
Sau một hồi len lỏi giữa muôn vàn gian hàng với đủ loại sản phẩm kỳ ảo, hai người dừng chân trước một cửa tiệm lớn mang nét kiến trúc vô cùng tinh xảo. Mặt tiền cửa tiệm được trang trí bởi những phù hiệu phép thuật sáng rực, từ cột đá cho đến các ô cửa vòm đều toát lên vẻ tỉ mỉ trong từng đường nét. Tựa như một ngọn hải đăng giữa đêm khuya, cửa tiệm tỏa ra ánh sáng ấm áp, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Giáo sư Windstrider khẽ mỉm cười, đưa mắt về phía Spio, giọng cô thoáng chút tự hào:
— Đây là cửa hàng của gia tộc ta. Một trong những cửa hàng lớn nhất và uy tín nhất ở Enigma Bazaar. Tại đây, các pháp sư có thể tìm thấy mọi thứ: từ trang bị, nguyên liệu, cho đến cả những món đồ độc nhất vô nhị.
Cô nắm tay Spio, dẫn cậu bước qua cánh cửa được khắc họa tiết mảnh mai, tràn ngập ánh sáng ấm cúng. Bên trong, Spio hít một hơi thật sâu, ngỡ ngàng trước vô vàn món đồ: có chổi phép trạm trổ hoa văn tinh xảo, những cuốn sách cổ bọc da ghi đầy ký tự bí ẩn. Bên dưới mỗi món, bảng giá ghi những con số khiến Spio tròn mắt.
Cậu quay sang Giáo sư Windstrider, ánh mắt bối rối: — Giáo sư Windstrider, 'galleons' và 'sickles' là gì vậy ạ? Em thấy chúng đề trên bảng giá.
Giáo sư mỉm cười dịu dàng, hạ giọng giải thích:
— Chúng là đơn vị tiền tệ chính trong thế giới pháp sư, Spio. Ta thường dùng galleons và sickles để mua bán và giao dịch hàng ngày. 100 sickles bằng 1 galleon, và với khoảng 40 galleons, em có thể sở hữu một chiếc chổi bay hoặc đôi giày Aero đời mới nhất.
— Giày Aero? – Spio buột miệng.
— Có vẻ em còn nhiều điều phải học đấy.
Nói đoạn, giáo sư dẫn Spio lên tầng ba của cửa tiệm. Hành lang hẹp kéo dài, hai bên là tám căn phòng nhỏ xếp gọn gàng. Khi cô mở cửa một trong số đó, Spio thấy bên trong chỉ vỏn vẹn một chiếc giường và một cái tủ cũ kỹ, bụi bặm và lạnh lẽo như đã lâu không ai ngó đến
Đứng ngay ngưỡng cửa, giáo sư Windstrider vẫy tay tạo ra một luồng sáng xanh nhạt quét qua căn phòng. Bụi bẩn lả tả bay lên, tụ lại thành một đám mờ ảo rồi tan biến khỏi cửa sổ. Căn phòng bỗng chốc trở nên sạch sẽ và sáng sủa, như thể vừa được bàn tay khéo léo của một người dọn dẹp lành nghề chăm chút.
— Được rồi, giờ em có thể ở tạm đây, giáo sư ngắm nghía xung quanh rồi gật gù vẻ hài lòng.
— Hãy xem như đây là phòng của riêng em, Spio.
Nghe vậy, Spio khẽ mỉm cười, lòng dâng lên một cảm giác an toàn hiếm hoi. Dù cuộc đời cậu từng trải qua không ít thăng trầm và bất an, khoảnh khắc này đánh dấu bước khởi đầu cho một cuộc sống mới – một hành trình chạm đến thế giới pháp sư hứa hẹn đầy bất ngờ và kỳ diệu.